Nằm Xuống! Cướp Đây!

Chương 17: 17 Tư Thế Không Thoải Mái

Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!

Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.

Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.

Edit: Phượng Khuynh Yên.

Beta: Meo Meo.

Tư Thế Không Thoải Mái.

Sau năm năm im hơi lặng tiếng, người đàn ông được ví von như thần linh xuất hiện tại Phổ Huyện! Ngay lúc tin tức này lan truyền khắp giang hồ, chín đại môn phái đều bàng hoàng khi nhận được tin tức từ đệ tử, thần thú và Cô Độc Hiên Hàn, Phổ Huyện trở thành địa phương được nhắc đến nhiều nhất trên giang hồ...!

Tiếp đó là thiếu niên thần bí điều khiển thần thú, nhưng không ai biết thiếu niên là ai.

Chín đại môn phái lần lượt phái những đệ tử ưu tú đến Phổ Huyện, thậm chí có môn phái được chưởng môn dẫn đi.

Không chỉ giang hồ, Triều Đình bắt đầu rục rịch, lời tiên tri Được thần thú có thiên hạ quá mức cám dỗ.

Tâm điểm của tin đồn hai người và thần thú ăn ngon lành ở Hắc Phong Sơn Trại.

Mộc Phàm nhiệt tình khen tài nấu nướng của người đàn ông, cậu và Nhị Hắc ăn đến đôi mắt híp thành một cái khe.

Mặt khác những sơn tặc chỉ có thể đứng bên cạnh hít hà mùi thức ăn không dám tiến lên, nhìn họ đầy hâm mộ ước ao.

Đừng hỏi bọn hắn tại sao, bởi vì người đàn ông tên Cô Độc Hiên Hàn có đôi mắt quá lạnh lùng, chỉ cần bọn hắn đến gần sẽ cảm thấy được đông lạnh cho tê cóng!!

Người đàn ông này nhất định được làm từ băng tuyết!!

"Nếu biết ngon như vậy sẽ nói ngươi làm nhiều một chút ~" Mộc Phàm cầm đùi gà cong miệng cười vui vẻ.

Không biết người đàn ông cho gia vị gì vào mà thơm quá.

Nghe lời nói của Mộc Phàm tất cả sơn tặc gật gật đầu.

Nếu nấu nhiều hơn, nói không chừng bọn hắn có thể nếm thử nhiều hơn một chút.

Chỉ vì quá ít, cho dù bọn hắn chịu đựng Cô Độc Hiên Hàn lạnh lùng như núi băng ngàn năm, cũng không chịu nổi ánh mắt độc ác của trại chủ và Nhị Hắc!! Sơn tặc rơi nước mắt trong lòng, chỉ chút ít thức ăn, bọn hắn tới gần liền nhe răng nhếch miệng, toát ra sát khí bức người!! Vì miếng ăn, có cần phải dùng sát khí như vậy không!

Điều khiến sơn tặc không nói nên lời nhất chính là thiếu niên ăn thịt còn chưa tính, ngay cả xương cặn cũng không thèm nhổ ra.

Trại chủ ơi, nếu ngươi cố gắng ăn no, nửa tiếng nữa sẽ nói Quá no rồi...!

"Trại chủ, ngươi có muốn hay không ăn ít xíu?" Tiểu Nhị Tử rốt cục dũng cảm đứng ra nói.

Cậu kỳ thật nghĩ cho thiếu niên, phải biết rằng thiếu niên ăn quá no không tiêu hóa được liền gây sức ép bọn hắn!

"Vì sao?" Thiếu niên và Nhị Hắc nghe Tiểu Nhị Tử nói, đều ngừng tay ngoảnh lại.

"Nếu ăn no, lát nữa ngươi sẽ không thoải mái." Nói đúng lương tâm người không thoải mái mới là bọn hắn!

"Ta chưa no." Mộc Phàm vô tội chớp chớp mắt, như thể Tiểu Nhị Tử đã làm chuyện thiên lý không thể dung thứ!

"..." Ta biết ngươi chưa no, bởi vì lần nào ngươi cũng nói chưa no! Nhưng giời ạ nửa giờ sau ngươi liền bắt đầu rên rỉ ăn no quá!

"Chờ ta ăn xong rồi nói." Thiếu niên và Nhị Hắc tiếp tục hoạt động tay chân, thiếu niên rất lười biếng, có thể khiến cho cậu hăng hái ăn thế này hoàn toàn hiếm lắm.

Kết quả, thiếu niên ăn nhiều hơn thường ngày, cuối cùng còn ăn gần hết phần của Cô Độc Hiên Hàn!

Sơn tặc ủ rũ nhìn Mộc Phàm, đáy lòng điên cuồng hét to: Trại chủ! Ngươi thực sự không thể ăn nữa!!

Cô Độc Hiên Hàn đảo qua sơn tặc trước mặt, lại nhìn bộ dạng đáng thương ăn chưa no còn bị người ta ức hiếp, lặng im thật lâu, mặt không biểu cảm đem đùi gà cuối cùng trong bát mình gắp vào bát thiếu niên.

Rất nhỏ con không ngờ sức ăn lớn như vậy.

"Thích ăn thì ăn nhiều một chút."

A a a!!!!

Một đám Fuck Your Mother chạy qua tâm trí của những sơn tặc!! Trại chủ ngươi thật sự không thể ăn tiếp! Người đàn ông lạnh lùng này có biết hậu quả của việc trại chủ ăn quá nhiều không!

"Cám ơn." Thiếu niên tha thiết nói lời cám ơn, ngoan ngoãn cầm đùi gà.

Kết thúc rồi, mọi thứ kết thúc rồi...!

Cô Độc Hiên Hàn không hiểu vì sao đám sơn tặc tuyệt vọng tột cùng, nhưng rất nhanh hắn hiểu lý do!

"Ngươi có muốn chiến đấu với ta không?" Cơm nước xong thiếu niên lại có thời gian quan tâm đến Cô Độc Hiên Hàn.

Cô Độc Hiên Hàn vẫn lắc đầu từ chối.

Hai người tiếp tục đối mặt với nhau trong im lặng, khuôn mặt không cảm xúc.

Cứ như vậy sau nửa tiếng ngây người, sơn tặc đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, bọn hắn tuyệt đối không ở lại sảnh chính!

Thiếu niên còn đang ngẩn người bỗng nhiên nhíu mày, sau đó phiền muộn nhìn chằm chằm bụng mình giống như muốn nhìn ra một cái động.

Mộc Phàm đưa tay sờ bụng, nhíu mày nhăn mặt, sờ sờ bụng, lông mày lại nhíu, cứ tuần hoàn như vậy cho đến khi Cô Độc Hiên Hàn cảm thấy khó hiểu.

Thiếu niên giương mắt nhìn Cô Độc Hiên Hàn tha thiết: "...!Ta hình như ăn quá no thì phải."

"..."

"Làm sao bây giờ?" Mộc Phàm vô cùng hoang mang, lúc này so với dĩ vãng càng căng no.

"..."

Cuối cùng có cảm giác rồi, nửa giờ sau khi ăn xong, bụng cậu rốt cục có cảm giác no! Sơn tặc nhìn trộm ngoài cửa kêu rên ~

"Ăn nhiều quá, không thoải mái." Mộc Phàm đứng lên nhìn sảnh chính một vòng, không có ai cả.

Bĩu môi bất đắc dĩ nhìn Nhị Hắc, Nhị Hắc cũng gục trên mặt đất như thể ăn quá nhiều.

Cuối cùng, đôi mắt thiếu niên trông mong Cô Đơn Xuân Hàn với khuôn mặt sáng lạn: "Đi dạo nào ~~"

Những sơn tặc quan sát bên ngoài sảnh chính bất giác run lên khi nhìn thấy nụ cười của thiếu niên.

Trại chủ không bình thường này quả nhiên lại bắt đầu...!

"Được." Anh trai! Sao ngươi có thể đồng ý, sao ngươi có thể nói được!

Cô Độc Hiên Hàn đứng dậy, trong khi Mộc Phàm nằm xuống.

Mộc Phàm dang rộng hai tay, lật cái bụng hơi căng lên của mình: "Đi thôi ~"

Cô Độc Hiên Hàn cúi đầu nhìn thiếu niên nằm trên ghế lớn, nhất thời không biết con chuột hamster muốn làm gì.

"Mau lên, nâng ta lên, chúng ta cùng nhau đi dạo!" Thiếu niên cây ngay không sợ chết đứng ra lệnh.

Sơn tặc bên ngoài rơi nước mắt, đây là trại chủ mới của bọn hắn.

Nếu thiếu niên Nếu thiếu niên đáng sợ này không cường hãn, bọn hắn không bao giờ khuất phục dưới uy quyền của cậu! Mấy ngày trước bọn hắn có bao nhiêu đau khổ! Mỗi lần ăn nhiều không tiêu hóa được, không tiêu hóa được vừa khéo cậu thích đi dạo, lúc đi dạo luôn muốn người khác nâng cậu!

Còn ai tùy hứng và lười biếng hơn trại chủ của so với bọn hắn!?

Không!

Nhớ trước đó thiếu niên có chứng khó tiêu muốn đi dạo, bắt sáu người đàn ông vạm vỡ trong đám sơn tặc khiêng ghế dựa đi dạo quanh sơn trại, bọn hắn không dám nhìn lại quá khứ, đây không phải điều hành hạ lớn nhất.

Điều hành hạ nhất là cậu đi dạo mất năm tiếng đồng hồ mới nói được rồi! Trên đường đi cứ nửa giờ bọn hắn phải đổi một đám người nâng ghế dựa khác!

Nghĩ đến những chuyện trước đó, bọn sơn tặc lã chã rơi nước mắt, tất cả đồng tình nhìn Cô Độc Hiên Hàn trong sảnh chính.

Xem tư thế của thiếu niên, chắc hẳn cậu đã thành công rủ người đàn ông nâng ghế lớn đi dạo.

Nó khá nặng nếu nâng một mình.

Rõ ràng Cô Độc Hiên Hàn không hiểu tình hình ở đây, y chỉ nhìn thấy con chuột hamster với hai má phồng phồng bảo y dắt đi dạo.

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu vì đã ăn quá nhiều của thiếu niên, Cô Độc Hiên Hàn nghĩ đến cái đùi gà mà y đưa cậu, đưa tay nắm tà áo thiếu niên nhấc lên.

Sai sai, tư thế sai rồi! Phải nâng cả cậu và ghế lớn! Trái tim sơn tặc nhảy lên cổ họng!

Thiếu niên bị nhấc lên giữa không trung, cổ bị tà áo vướng khó chịu, cảm nhận tư thế hiện tại, sau một phút lặng im suy nghĩ Mộc Phàm chợt ngẩng đầu, nghiêm túc nói với Cô Độc Hiên Hàn: "Tư thế này của ngươi khiến ta không thoải mái."

Nghe xong, Cô Độc Hiên Hàn chăm chú suy tư, thay đổi động tác ôm thiếu niên vào lòng, vốn dĩ là kiểu ôm công chúa tiêu chuẩn: "Còn thế này?"

"Như thế này khiến ta dễ chịu hơn."

"Vậy đi dạo." Người đàn ông mặt gật đầu, mặt không cảm xúc ôm thiếu niên ra ngoài đi dạo...!

Cằm của đám sơn tặc suýt rơi xuống đất, đối thoại gì kỳ cục thế này!!?

Sự thật chứng minh, hôm nay Mộc Phàm ăn nhiều hơn thường ngày, bởi vì Cô Độc Hiên Hàn ôm cậu đi dạo quanh sơn trại sáu tiếng đồng hồ.

Sơn tặc núp trong góc hoàn toàn không nói nên lời, cái loại cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa khó chịu này là xảy ra chuyện gì?

Đến tột cùng là bọn hắn không bình thường vì không chịu được thiếu niên dày vò, hay người đàn ông có thể chịu được sự dày vò của thiếu niên là không bình thường!? Bọn sơn tặc ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng nhất trí cho rằng chắc chắn người đàn ông ôm trại chủ đi dạo suốt sáu tiếng đồng hồ, còn đồng nhất cái gì cũng chưa từng xảy ra mới không bình thường! Thật tốt quá, sau này hãy để người đàn ông dị thường này ứng phó với trại chủ ~~

Bọn sơn tặc mãn nguyện trở về phòng ngủ, trải qua một đêm yên giấc và tốt đẹp.

"Thiếu niên thần bí sở hữu thần thú, cộng thêm Cô Độc Hiên Hàn trong truyền thuyết, càng ngày càng thú vị nha ~~" Thánh Lăng Kiêu ngồi ở trên cây nghĩ đến những chuyện hôm nay, nở nụ cười nhã nhặn đoan chính.

Không chỉ mỗi võ lâm Trung Nguyên bắt đầu sôi trào, tin tức về sự xuất hiện của thần thú thậm chí còn lan truyền đến Tây Vực.

Người đàn ông đang uống rượu trong căn phòng hoa lệ xa xỉ cười lớn khi biết tin, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn nham hiểm, kiêu ngạo ngang ngược cũng không có thể diễn tả hết được người đàn ông mặc quần áo khác lạ.

"Bách Phong, ta không ngờ ngươi trên đời còn có bạn." Người đàn ông sờ sờ con thú bên chân, toàn thân bao phủ lông trắng như tuyết, đôi mắt đỏ như máu khiến người ta sởn gai ốc, răng nanh sắc nhọn mang theo máu tanh.

"Ta cũng không ngờ." Con thú nhếch miệng cười giống như con người.

"Thiên hạ này chỉ có duy nhất một thần thú mới đúng, xem ra chúng ta phải đến Trung Nguyên để xem thử haha​​!!" Người đàn ông đưa chén rượu trong tay lên miệng con thú, nhìn thấy Bách Phong uống sạch hết rượu, vui vẻ vỗ vỗ đầu thú của Bách Phong....