Lịch thành
Bên trong Lịch vương phủ, Lịch vương Kim Chiêu Hồng đem chiếu chỉ vừa nhận được đập mạnh xuống đất, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Đây là muốn tước binh quyền của ta."
Lịch vương Kim Chiêu Hồng rống giận. Một mưu sĩ bên người Lịch vương nói:
" Ýchỉ này thật sự là khó làm a, mượn việc phòng Lạc hà lũ, mở kênh đào mà cần dùng quân đội của chúng ta, cố tình làm cho chúng ta vô không thể kháng chỉ."
Lịch vương hút một hơi thật sâu, thật vất vả đến phiên[ đất phong] mà phát triển thế lực của mình, hắn vừa mới khởi bước huấn luyện quân đội của chính mình mà thôi.
"Cái này là do Kim Nam Tuấn!"
Vốn kế hoạch của Kim Chiêu Hồng đều tốt , hai năm nay, hắn trước hết phát triển quân lực ở phiên, tương lai nếu có chuyện gì thì cũng có thể thối lui , hiện tại toàn bộ bị quấy rầy . Kim Chiêu Thâm có một nhi tử tốt, Kim Nam Tuấn là một thái tử ưu tú, cũng là đối thủ mà hắn vô cùng kiêng kị.
Kim Nam Tuấn trong lĩnh vực quân sự cơ hồ bách chiến bách thắng, làm việc quyết đoán ngoan tuyệt, riêng chuyện đem Man tộc diệt tộc có thể thấy được một thân tâm ngoan thủ lạt. Hiện tại Kim Nam Tuấn khi tham gia hướng nghị luôn có biểu hiện rất tốt, công trình trị thuỷ Lạc hà lớn như vậy, còn làm cho hắn không thể không phái quân đội tiến đến hỗ trợ. Tương lai công trình hoàn thành , trong dân gian, uy vọng của y cũng sẽ càng sâu. Ngẫm lại thật sự là khiến Kim Chiêu Hồng đau đầu không thôi.
Hoàn hảo, trong tay Kim Chiêu Hồng hắn còn có một chiêu bài, đó chính là Thái tử phi Tiết Thải Dụ. Ngẫm lại Kim Nam Tuấn so với hắn nhỏ hơn một tuổi, hiện tại con trai đều không có, mà hắn sớm đã có con trai trưởng cùng một vài thứ tử ...Nếu Kim Nam Tuấn vẫn không có người nối nghiệp, hắn lại là một người vô cùng ưu tú, vậy thì việc này cũng có thể xem như là một chỗ thiếu hụt trí mạng của y. Mà hắn chỉ cần hảo hảo phát triển thực lực ở phiên, chờ đợi thời cơ chín mùi. Hoàng đế Kim Chiêu Thâm đã qua thời trung niên, dần dần trở nên già nua, tính tình Nhị hoàng tử xúc động lỗ mãng, hữu dũng vô mưu. Các hoàng tử còn lại thì còn nhỏ, chưa thành niên, không đủ tiêu chuẩn. Đến lúc đó chỉ cần bỏ Kim Nam Tuấn, hắn liền không cần xung đột vũ trang cũng rất có hy vọng đi lên cái vị trí kia. Nghĩ đến đây Kim Chiêu Hồng nở nụ cười, nhóm mưu sĩ bên dưới đều cho rằng Lịch vương bị tức đến ngốc.(^_^).
"Thôi, cứ dựa theo thánh chỉ mà làm đi, ta có chủ trương khác. Tu [trùng tu] cái công trình mà thôi, cũng chỉ mất vài năm."
Lịch vương tự tin nói. Kim Chiêu Hồng nghĩ cần phải liên lạc cùng Tiết Thải Dụ một chút, trải qua một năm Kim Nam Tuấn xuất chinh, dược hiệu trên tay Tiết Thải Dụ khẳng định đã mất không ít, cần phải cung cấp thêm cho nàng một ít. Nếu không cần thiết, Kim Chiêu Hồng rất ít chủ động liên hệ, việc làm này là bí mật, trừ bỏ hai người bọn họ cùng số ít tâm phúc thì không có người nào biết được. Mà ngay cả nhà ngoại tổ của hắn, Tiết Vinh bọn họ cũng đều không biết , vài năm nay vẫn luôn tiến triển thuận lợi... Chỉ cần kiên nhẫn chờ vài năm...
Trong những ngày tiếp theo, Kim Nam Tuấn hàng đêm nghỉ ở trong Bình Nhạc uyển của Thạc Trân. Tin tức Thái tử điện hạ chuyên sủng Kim tiểu thị dần dần truyền đi ra ngoài, mà ở trước mặt người khác, Kim Nam Tuấn cũng không kiêng dè bày tỏ yêu thích đối với Thạc Trân.
Kim Nam Tuấn cảm thấy nếu thật lòng yêu thích một người mà lại cố gắng che giấu, việc này hắn chịu không nổi. Sau khi hắn trọng sinh thì phát thệ rằng sẽ luôn hảo hảo trân trọng Thạc Trân, để y cả đời được bình an hỉ nhạc[vui vẻ], không cho bảo bối chịu bất luận ủy khuất gì. Hắn sẽ đem tất cả thứ tốt nhất đều dành cho y, hắn muốn cho tất cả mọi người biết, Thạc Trân là bảo bối của hắn.
Rất nhiều đế vương đều tạo một tấm bình phong, đã cố tạo ra vẻ giả dối sủng ái một vị phi nào đó, để cho người này ở địa vị cao cả vô hạn, cũng làm cho người này hứng chịu công kích từ phía hậu cung, trong khi tình cảm chân thành lại dành cho một kẻ không có tiếng tăm gì, thậm chí không có được sự sủng ái như thế. Mà ngay cả phụ hoàng của hắn, tuy rằng chỉ thương mỗi mẫu hậu của hắn, không thích những phi tử khác, nhưng vẫn phải đối xử giống nhau, mà thứ tử sinh ra tuy là vì cân bằng tiền triều, cũng từng khiến cho mẫu hậu âm thầm thương tâm rơi lệ. Hắn sẽ không để cho bảo bối của hắn chịu đựng việc tương tự như vậy.
Kim Nam Tuấn tự tin rằng cả đời này hắn so với phụ hoàng sẽ tốt hơn, hắn tỉ mỉ bày trận chậm rãi diệt trừ hết thảy uy hiếp đối với hắn cùng Thạc Trân. An bài ám vệ ngày đêm bảo hộ, chờ sau khi đem Tiết gia cùng Lịch vương triệt để giải quyết, hắn sẽ an tâm cùng bảo bối dựng dục hài tử của bọn họ, người thừa kế tương lai của hắn. Về sau, hắn chỉ cần một mình bảo bối, cũng sẽ không gặp mặt người khác, một ngày nào đó hắn sẽ làm cho bảo bối sóng vai đứng cùng với hắn, để triều thần cùng dân chúng triều bái...
Trong thời gian sau đó, tin tức Thái tử điện hạ chuyên sủng tiểu thị song nhi càng ngày càng nghiêm trọng. Nghe nói vị tiểu thị song nhi này năm nay vừa mới quá 14, kiều mỵ vô cùng, là Hoàng hậu nương nương ban cho , Thái tử điện hạ rất thích, thường xuyên mang y theo đi đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Theo lý mà nói, thân phận Thạc Trân là không có tư cách thỉnh an Hoàng hậu nương nương . Nhưng Hoàng hậu nương nương chưa bao giờ bác bỏ tin tức Thái tử điện hạ chuyên sủng, nghe nói nàng cũng thực thích và vừa lòng Kim tiểu thị , tất cả mọi người trong cung đều tràn ngập tò mò đối với vị tiểu thị song nhi này.
Tin tức này rơi vào tay tiền triều, khiến cho các đại thần sôi nổi tìm hiểu An Thạc Trân là người ra sao? Bất đắc dĩ Thái tử điện hạ đành đem Thạc Trân bảo hộ nghiêm nghiêm thực thực, người bình thường đều không thể thấy được chân diện của y.
Trong quý phủ Lại bộ thượng thư Tiết Vinh, hắn đang cùng nhóm mưu sĩ của mình thương thảo:
"An Thạc Trân này rốt cuộc là người nào? Có từng hỏi thăm rõ ràng?" Con trai trưởng Tiết Vinh là Tiết Chí lo lắng hỏi đầy tớ.
"Tiểu nhân vô năng, tra thật lâu cũng chỉ tra được là cung thị trong cung Hoàng hậu nương nương, cái khác đều không tra được, như là bị người hủy diệt dấu vết, tra không đến tình huống cụ thể. Tính theo tuổi của song nhi này, có thể đoàn là vào cung vào Vận thái tứ năm." Một mưu sĩ hổ thẹn trả lời.
"Hiện tại từ Thái tử Đông Cung chúng ta đã không thể thu được bất luận một tin tức gì . Cũng không biết Thải Dụ nàng như thế nào ? Phu nhân của ta mấy lần đệ[trình]bài tử muốn vào cung, đều bị Hoàng hậu nương nương bác bỏ , nói là Thái tử phi bị bệnh muốn tĩnh dưỡng, không thể quấy nhiễu." Tiết Tùng cũng chính là phụ thân Tiết Thải Dụ nói.
"Ai... Hiện tại hoàng thượngnơi nơi đều chèn ép Tiết thị chúng ta, ai... môn sinh Tiết gia không bị biếm thì là bị mất chức, hiện tại Lịch vương điện hạ cũng là lo thân mình còn không xong, phụ thân chúng ta Tiết gia là muốn xong rồi..." con trai trưởng Tiết Vinh; Tiết Chí; nhìn về phía phụ thân, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Nếu Tiết gia chúng ta đã về phe Lịch vương thì sẽ không còn biện pháp quay đầu lại , các ngươi đều phân phó xuống dưới, trận này đều thu liễm, an phận một chút, đừng để cho Hoàng Thượng lại nắm được nhược điểm ." Tiết Vinh đã hai màu tóc, năm nay gần sáu mươi, trên mặt đầy những nếp nhăn, phân phó bọn họ.
Tiết Vinh cau mày "Chuyện song nhi này cũng không cần tiếp tục tra nữa, có lẽ chỉ là một kẻ dùng để ngụy trang mê hoặc mọi người. Lão phu không tin một người mưu tính sâu xa như Thái tử điện hạ sẽ giống như một tên tiểu tử nông nổi, có lẽ là có âm mưu gì... , chắc đang chờ Tiết gia chúng ta ra tay đâu!"
"Dạ."
Mọi người nghe xong đều cảm thấy rất có thể, tất cả mọi người đều mang trong mình đầy mưu lược. Bình thường một Thái tử điện hạ mặt không đổi sắc, hỉ giận đều không lộ ra ngoài, sẽ rêu rao chuyên sủng một người như vậy hay sao?. Nhất định là có nguyên nhân gì đó...
Những ngày gần đây của Từ Tuyết Doanh cũng thật không tốt, nàng bị cấm túc đã hơn một năm , gần hai năm . Một thời gian dài như vậy cũng chỉ có thể quanh quẩn bên trong một cái sân nhỏ, chỉ có nàng ta mới hiểu được trong đó có bao nhiêu khổ sở ...
Khi Từ Tuyết Doanh bị cấm túc, nàng cũng không ngờ mình sẽ bị cấm túc lâu như vậy. Ngay từ đầu, nàng cũng tích cực phái người đi tìm hiểu tin tức, hối lộ các cung nhân để có thể gặp được mặt Thái tử điện hạ, nhưng lại thủy chung không thấy được Thái tử điện. Sau đó, Từ Tuyết Doanh có chút sợ hãi luống cuống, mấy tháng đi qua, Thái tử điện hạ giống như đã quên mất nàng. Từ Tuyết Doanh nghĩ nhất định là việc nàng mưu hại hoàng tự đã bị Thái tử điện hạ biết, cho nên đối với nàng thất vọng.
Từ Tuyết Doanh từng dùng một số tiền lớn hối lộ một bà tử trong viện thay nàng đi tìm Nguyên Phúc công công tiện thể nhắn gởi một ít thông tin. Từ Tuyết Doanh nghĩ chỉ cần có thể nhìn thấy Thái tử điện hạ, nàng liền có tự tin có thể thay đổi tình cảnh hiện tại. Vì thế nàng tự hỏi rất nhiều, cẩn thận suy nghĩ rất nhiều đáp án. Nếu Thái tử điện hạ có hỏi, nàng đều có biện pháp đem sự tình giải bày, đến lúc đó lại khóc lê hoa đái vũ làm ra bộ dáng ủy khuất, nhất định sẽ làm Thái tử điện hạ thương tiếc.
Từ Tuyết Doanh tính toán thực hảo, nhưng nàng lại không có cơ hội thực hiện.
Sau đó không lâu, Từ Tuyết Doanh nhận được tin tức Thái tử điện hạ xuất chinh. Được tin tức này, Từ Tuyết Doanh ở trong lòng tự an ủi bản thân, nhất định là Thái tử điện hạ do bận với việc xuất chinh nên mới tạm thời quên mất nàng.
Từ Tuyết Doanh dần dần khôi phục lại tự tin cùng kiêu ngạo ngày xưa, đối với các cung nhân cũng trở lại bắt đầu vênh váo tự đắc. Các cung nhân cũng biết Từ thị từng được sủng ái nên không dám chậm trễ nàng. Sau đó, Từ Tuyết Doanh biết được tin tức Thái tử phi bị bệnh, nghe nói còn là bệnh rất nặng đến nổi không thể rời khỏi giường . Từ Tuyết Doanh còn chưa kịp vui sướng khi người gặp họa, Hoàng hậu nương nương liền phái một vị Khâu má má đến xử lý Thái tử Đông Cung. Ngày tháng của Từ Tuyết Doanh cũng dần dần trở nên khó khăn. Khâu má má xử sự nghiêm khắc, phân lệ cho nàng cũng chỉ theo quy cách của thị thiếp bình thường. Điều này làm cho nàng như thế nào chịu được a, không chỉ như vậy, người bên cạnh nàng cũng dần dần bị đổi hết. Tình cảnh của Từ Tuyết Doanh có thể nói là tứ cố vô thân, cung nhân hầu hạ chung quanh nàng đều đối với nàng cưỡng bức lợi dụ thờ ơ.
Cứ như vậy đã hơn một năm, cả người Từ Tuyết Doanh đều tiều tụy không ít. Nhưng nàng không cam lòng, Từ Tuyết Doanh nghĩ chỉ cần có biện pháp thấy được Thái tử điện hạ, nàng nhất định phải làm cho Thái tử điện hạ một lần nữa sủng ái nàng.
Ngoại sân truyền đến âm thanh nói chuyện của các cung nữ đã đánh gãy suy nghĩ của Từ Tuyết Doanh. Từ Tuyết Doanh đi vào trong viện, các cung nữ đang thảo luận cái gì đó rất là sôi nổi. Từ Tuyết Doanh nghĩ chờ nàng một lần nữa trở lại phong thái của ngày xưa, nhất định phải hảo hảo sửa trị các cung nhân này một phen.
Từ Tuyết Doanh nghe được một cung nữ đang nói: "Các ngươi nói Kim tiểu chủ kia rốt cuộc có bộ dáng như thế nào a? Thái tử điện hạ trước giờ chưa từng sủng ái ai như vậy hết"
Một cung nữ khác nói: "Ta nghe tỷ muội hầu hạ ở Bình Nhạc uyển nói, vị Kim tiểu chủ kia đẹp giống như là thiên tiên, Thái tử điện hạ mê vô cùng. Hàng đêm sủng hạnh, không còn có đi đến chỗ các thị thiếp khác nữa, ngay cả bữa cơm đều cùng nhau ăn đâu!"
"Oa... Kim tiểu chủ kia cũng thật lợi hại a!" Một cung nữ hâm mộ nói, "Nghe nói Kim tiểu chủ kia xuất thân cũng là cung thị, như thế nào lại có mệnh tốt như vậy chứ!"
"Đúng vậy, đúng vậy, chuyện tốt như vậy tại sao không tới trên người chúng ta chứ !" Một cung nữ khác cũng đang ảo tưởng .
Một cung nữ có kỷ khá lớn nói: "Có cái gì mà hâm mộ , các quý nhân luôn luôn có mới nới cũ. Kim tiểu chủ này còn không biết có thể được sủng đến bao lâu đâu!"
"Đúng vậy, các ngươi không thấy thị thiếp Từ thị kia sao, trước kia nghe nói cũng rất được sủng ái, ngay cả Thái tử phi cũng dám chống đối . Bây giờ lại bị cấm chừng, Thái tử điện hạ sợ là đã sớm quên nàng." Một cung nữ ở bên cạnh phụ họa.
"Đúng vậy, chỉ thấy người mới cười không thấy người cũ khóc, trong cung chuyện này có rất nhiều. Chúng ta vẫn là nên an an phận phận đừng suy nghĩ nhiều nha." Cung nữ nghe xong đều đồng ý mà gật đầu.
Từ Tuyết Doanh nghe xong, trong lòng bị đả kích lớn, nàng đi đến sân bên kia. Nhìn tường vây cao cao chắn bên ngoài. Nguyên lai Thái tử điện hạ đã có tân sủng... , mà nàng chẳng lẽ sẽ cứ như vậy mà ở luôn trong này sao? Nàng không cam lòng, rất không cam lòng.
Tại một khe hở của sân rào đột nhiên truyền đến một chút động tĩnh khiến cho Từ Tuyết Doanh chú ý, chỉ thấy phía ngoài rào chắn xuất hiện một tiểu cô nương mặc quần áo xinh đẹp đang một mình chơi hoa cỏ. Sau khi Từ Tuyết Doanh thấy rõ ràng tiểu cô nương là ai, trong lòng vui vẻ, nhỏ giọng mà gọi :
"Khang nhi, Khang nhi..."
Tiểu cô nương kia đúng là đại nữ nhi của Kim Nam Tuấn, năm nay đã năm tuổi, tên gọi Khang nhi. Tiểu cô nương nghe được có người kêu tên nàng, tò mò mà đi đến rào chắn phía trước. Từ khe hở rào chắn nhìn vào bên trong:
"Ngươi là ai nha?"
"Khang nhi ngươi không nhớ rõ ta nha, khi ngươi còn bé, ta đã từng ôm ngươi" Từ Tuyết Doanh ôn nhu thân thiết mà nói."Ngươi như thế nào chỉ có một mình, nãi ma ma[chắc là: nhũ mẫu/ bà vú] ngươi của ngươi đâu?"
"Ta không thích nãi ma ma, luôn không cho ta đi chơi, ta tự mình trộm chạy ra ngoài hì hì."
Khang nhi đắc ý nói. Khang nhi từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, nãi ma ma của nàng ngày thường quản rất nghiêm, rất ít cho nàng đi chơi, chỉ sợ nàng có sơ xuất.
"Khang nhi ngươi thật lợi hại a! ma ma trong viện của ta cũng thực nghiêm , ngươi xem ta cũng không thể đi ra ngoài chơi." Từ Tuyết Doanh nói.
"Ha ha, vẫn là ta lợi hại!" Khang nhi vui vẻ mà nói.
"Khang nhi, ngươi có thường gặp mặt phụ thân của ngươi không?" Từ Tuyết Doanh hỏi.
"Có a, phụ thân có khi sẽ đến xem ta ngủ trưa ngoan hay không ngoan, ta đều thực ngoan a, ta đều ngoan ngoãn ngủ trưa ." Khang nhi trả lời.
Thỉnh thoảng, vào lúc Thạc Trân ngủ trưa, Kim Nam Tuấn sẽ đi đến chỗ hai nữ nhi để thăm các nàng, đặc biệt là Khang nhi, nàng chính là hài tử thứ nhất của hắn, cũng tương đối được hắn yêu thích .
"Vậy thời gian khác, Khang nhi không thấy được phụ thân ngươi sao?"
Từ Tuyết Doanh lại hỏi. Thấy khang nhi lắc đầu, Từ Tuyết Doanh nghĩ thầm rằng Tống thị thật sự là vô dụng, Thái tử điện hạ đã đến , cũng không nghĩ ra biện pháp lưu lại hắn.
"Khang nhi, ngươi có biết vì sao phụ thân lúc khác đều không đến nhìn ngươi không?" Từ Tuyết Doanh thần bí hỏi.
"Vì cái gì nha?" Khang nhi thấy bộ dạng của Từ Tuyết Doanh, tò mò hỏi.
"Bởi vì a... bên người phụ thân của ngươi có một quái vật đang quấn lấy hắn, không cho hắn tới thăm ngươi." Từ Tuyết Doanh dụ dỗ Khang nhi.
"Quái vật? Quái vật gì?" Khang nhi lại hỏi.
"Là một quái vật bất nam bất nữ." Từ Tuyết Doanh tiếp tục lừa gạt.
Khang nhi cái hiểu cái không gật đầu. Lúc này đột nhiên nghe được thanh âm của nãi ma ma ở xa xa đang gọi tên nàng.
"Nãi ma ma đến , ta phải đi nha..."
"Khang nhi... Khang nhi, thường xuyên tới tìm ta nói chuyện được không, ngươi xem, ta ở đây thật đáng thương, ma ma đều không cho ta đi ra ngoài chơi." Từ Tuyết Doanh đáng thương hề hề nói.
"Hảo nha, lần sau ta chạy ra ngoài liền tới tìm ngươi nói chuyện." Khang nhi sôi nổi mà chạy đi.
Từ Tuyết Doanh nhìn thân ảnh tiểu Khang nhi chạy xa, lạnh lùng mà nở nụ cười.
—–