[NAMJIN VER] THƯƠNG EM KHÔNG ĐỦ

Chương 14 Gia nhân [Người nhà]

Cho tới thời điểm này, việc Thái tử điện hạ chuyên sủng Kim tiểu chủ đã bị trong ngoài triều đình biết được. Mà vị Kim tiểu chủ Thạc Trân xinh đẹp như thiên tiên trong truyền thuyết đang ở trong tiểu thư phòng của y luyện chữ.

"Kim tiểu chủ, có muốn nghỉ ngơi trong chốc lát..." phu tử hỏi ý kiến Thạc Trân.

Lê Chính Cừu là môn nhân của Thái tử điện hạ, từng nhậm chức tại Hàn Kim Viện, hiện đã hơn năm mươi tuổi , rất có tài thi họa. Kim Nam Tuấn xem xét để cho Lê Chính Cừu đến dạy Thạc Trân.

Kim Nam Tuấn có nói qua với Lê Chính Cừu, hắn không cần Thạc Trân thi khoa cử, cũng không cầu Thạc Trân thơ từ ca phú, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. Chỉ cần y có thể đọc sách, nhìn chữ hiểu nghĩa là được, cũng hy vọng Lê Chính Cừu chỉ điểm nhiều hơn cho Thạc Trân trong thi họa.

Lê Chính Cừu cách một ngày sẽ đến Bình Nhạc uyển dạy Thạc Trân hai canh giờ, cũng sẽ lưu lại công khóa [kiểu như: bài tập về nhà, bài tập làm thêm], để Thạc Trân tự mình luyện tập. Tại ngay từ đầu, lúc nhận mệnh lệnh của Thái tử điện hạ, Lê Chính Cừu cũng không vui lòng. Nhưng bởi vì là Thái tử điện hạ phân phó nên chỉ có thể miễn cưỡng đến Bình Nhạc uyển dạy Kim tiểu chủ. Lê Chính Cừu cũng có chút kiêu ngạo của người đọc sách, hắn nghĩ bản thân đường đường xuất thân là tiến sĩ, cư nhiên lại bị phân phó đi dạy cho một tiểu thị của Thái tử điện hạ đọc sách viết chữ...

Nhưng sau khi Lê Chính Cừu nhìn thấy Thạc Trân thì đã thay đổi ý nghĩ của mình. Kim tiểu chủ ngoài đời so với trong lời đồn thực không giống, khí chất của y sạch sẽ thuần khiết, còn có nét giống như hài tử ngây thơ chất phác. Nhìn Thạc Trân không lớn hơn tôn tử của hắn bao nhiêu, Lê Chính Cừu thực dễ dàng đối với y sinh ra hảo cảm.

Kim tiểu chủ rất lễ phép, thật lòng tôn kính hắn như một vị phu tử thực thụ. Hơn nữa Kim tiểu chủ học tập phi thường nghiêm túc khắc khổ, đối với công khóa hắn bố trí cũng đều cố gắng hoàn thành tốt, đặc biệt Kim tiểu chủ rất có thiên phú về họa, đều này làm hắn càng thấy thích Kim tiểu chủ nhu thuận hiểu chuyện này. Vì thế Lê Chính Cừu đối với việc dạy học cho Kim tiểu chủ rất dụng tâm[tận tình].

"Lê phu tử, ta thất thần ..." Thạc Trân vẻ mặt hối lỗi mà nhìn về phía Lê Chính Cừu, nghĩ đến sắp gần tới ngày lễ Trung thu, mọi người trong nhà cũng sắp đến kinh .

"Kim tiểu chủ, chắc là đã mệt?" Lê Chính Cừu nhìn trên cổ Kim tiểu chủ, cổ áo đều không thể che đậy những dấu vết màu đỏ sậm, thầm nghĩ đến tin đồn rằng hàng đêm Thái tử điện hạ đều ngủ lại trong Bình Nhạc uyển. Làm người từng trải hắn như thế nào sẽ đoán không ra, Kim tiểu chủ là bị mệt đến . Ai... Thái tử điện hạ rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ a, không biết tiết chế a (^_^)... Kim tiểu chủ còn nhỏ nga, làm cho y mệt mỏi, buồn bã ỉu xìu nga.

"Phu tử, ta không sao, ta sẽ hảo hảo viết , sẽ không thất thần nữa." Thạc Trân nghiêm túc mà viết.

Hiện tại đại đa số người trong Bình Nhạc uyển đều có cùng ý tưởng với Lê Chính Cừu, cái này thật đúng là oan uổng cho Thái tử điện hạ rồi

Trong thời gian này, cuộc sống hàng ngày của Kim Nam Tuấn rất là ngọt ngào khoái hoạt, duy nhất đến buổi tối là tương đối gian nan, mỗi đêm đều là thời khắc khảo nghiệm tự chủ của hắn a!

Kim Nam Tuấn chưa bao giờ biết, hắn sẽ đối với thân mình ngây ngô non nớt của Thạc Trân mà nổi lên dục vọng mãnh liệt như vậy. Mỗi khi bảo bối nằm ở dưới thân hắn, bộ dáng tràn đầy tín nhiệm ỷ lại , đối với hắn như thế thật sự rất mê người. Mỗi lần như vậy, Kim Nam Tuấn đều hận không thể đem bảo bối toàn thân cao thấp mỗi một phiến da thịt đều liếm hôn một lần, đương nhiên hắn cũng đã làm như vậy ...(^_^). Tóm lại hiện tại, Kim Nam Tuấn cũng chỉ có thể làm như thế để giảm bớt khát khao đối với Thạc Trân, hắn cố gắng bi thảm lướt giai đoạn nghẹn tức này ...

Thạc Trân nghiêm nghiêm túc túc mà viết xong *nhất trương miêu hồng*, Lê Chính Cừu kiểm tra lại chữ viết sau đó cho y một vài lời nhận xét góp ý, cuối cùng, hắn bố trí công khóa là hai trang chữ to để cho y luyện tập. Lê Chính Cừu ý tứ nói:

"Kim tiểu chủ, vẫn là thân mình quan trọng hơn, nếu cảm thấy hai trang là nhiều thì chỉ cần viết một trang thôi. Thân mình hảo mới là quan trọng nhất ... đừng ỷ vào tuổi trẻ mà không biết tiết chế, phải biết chừng mực thì mới có thể dài lâu được ...*"

Thạc Trân không nghe ra ý tứ trong lời nói của Lê phu tử , ngơ ngác hồi đáp:

"Phu tử, ta hiểu được . Hai trang chữ cũng không nhiều lắm , ta có thể viết tốt ."

Lê Chính Cừu nhìn biểu tình nghiêm túc của Kim tiểu chủ kia, thở dài, nghĩ rằng về sau có cơ hội, hắn vẫn là muốn cả gan nhắc đến việc này với Thái tử điện hạ. (^_^).

Lê Chính Cừu đi rồi, Nguyên Khánh tiến lên quan tâm hỏi Kim tiểu chủ:

"Tiểu chủ cảm thấy mệt không? Cần phải đi nghỉ một lát không?."

Thạc Trân lắc đầu, hôm nay ngủ quá ngọ nên không thể nào cảm thấy mệt.

"Vậy tiểu chủ tử chính là có tâm sự phải không?" Nguyên Khánh quan sát thần sắc của Kim tiểu chủ hỏi.

Thạc Trân vẫn lắc lắc đầu, y từng cùng các ma ma giáo dẫn học qua cung quy. Y bây giờ là người của Thái tử điện hạ, không giống với trước kia, là không thể tùy tiện gặp gia nhân . Cung quy nghiêm khắc, tại sao có thể vì một tiểu thị như y mà làm khác được.

Trong Kim gia thôn, nhà mới của Kim Đại Tráng vừa được xây xong, dựa theo lệ thường, Kim Đại Tráng sớm đi đến chỗ đồ tể trong thôn mua một ít thịt heo, mở tiệc chiêu đãi Trong Chính cùng một vài người quen biết trong thôn.

Nhà mới của Kim gia so với nhà củ lớn hơn nhiều, hiện tại nhà Kim Đại Tráng tổng cộng có bảy tám gian phòng lớn nhỏ không đồng nhất, diện tích sân cũng lớn gấp đôi so với trước kia. Hiện tại có một gian nhà chính, vợ chồng Kim Đại Tráng một gian, vợ chồng Kim Gia Văn một gian, Kim Lỵ Nhi cùng Kim Tú Nhi một gian, Kim Gia Tài một gian, ngoài ra còn có một gian phòng hơi lớn dành cho Thạc Trân.

"Đại Tráng gia , nhà các ngươi càng ngày càng náo nhiệt . Gia Văn thi đậu tú tài, trong nhà lập tức sinh con trai, Thạc Trân ở trong cung lại có tiền đồ như vậy. Thật sự là làm người ta hâm mộ a!" Trong Chính ngồi ở chủ vị đối với Trương Huệ Nương khen.

Người trong thôn đều nghe mẹ của Kim Kiều Kiều nói, Thạc Trân là người hầu trong cung của Hoàng hậu nương nương, tuy rằng mẹ của Kim Kiều Kiều luôn cường điệu rằng Thạc Trân chỉ là một tạp dịch trong phòng bếp thuộc cung của Hoàng hậu nương nương, trong khi Kiều Kiều nhà nàng chính là người hầu hạ trước mặt quý nhân nương nương. Nhưng người trong thôn cũng không phải ngốc , Hoàng hậu nương nương chính là quốc mẫu, người hầu ở trong cung của nàng cũng không thua kém gì so với các địa phương khác. Không phát hiện thấy Thạc Trân gởi về một gói đồ lớn như vậy sao. Kim gia cũng đã xây lại một căn nhà lớn, chỉ thế này thôi, về sau Kim gia trong thôn cũng được tính là số một số hai nhân gia .

"Ha ha... Đều là hài tử bọn hắn không chịu thua kém." Trương Huệ Nương nghe xong cũng rất vui vẻ, khiêm tốn mà nói.

"Ta nói a, Huệ nương ngươi sẽ chờ hưởng phúc đi, bọn nhỏ đều xuất sắc như vậy. Cẩm Nhi nhà của ngươi cũng gả tốt như vậy, còn Lỵ Nhi nhà của ngươi cũng không nhỏ , lớn lên lại xinh đẹp, nghe nói có gia đình trong thành đang ngấp nghé nàng" Một người phụ nữ bên cạnh phụ họa nói.

Trương Huệ Nương nhìn Kim Lỵ Nhi đang tiếp đón gia đình Chu Hải, cười cười, "Lỵ nhi không vội, hơn nữa ta cũng không muốn đem nàng gả quá xa."

Ngoài sân vang lên tiếng vó ngựa, là Kim Cẩm Nhi mang theo phu quân Tần Khải Hành cùng đại nhi tử Thông Ca Nhi tới .

"Ai u... ngoan tôn của ta a! Đến để bà ngoại ôm một cái..."

Trương Huệ Nương ôm lấy tiểu ngoại tôn, hôn khắp nơi trên mặt hắn, hôn đến nổi khiến Thông Ca Nhi cười khanh khách không ngừng. Tần Khải Hành tiến lên vấn an nhạc phụ nhạc mẫu,

"Lần này đến vừa muốn chúc mừng nhà mới của nhạc phụ nhạc mẫu, ngoài ra còn muốn cùng nhạc phụ và đại ca thương lượng việc lên kinh."

Đang nói lại nghe thấy ngoài sân truyền đến tiếng vó ngựa,

"Còn ai đến nữa a?" Kim Cẩm Nhi nhìn về phía sân ngoài.

Một chiếc xe ngựa nhỏ ngừng lại, một tiểu nha đầu nhảy xuống xe ngựa, mang ra một ít quà tặng từ trong xe, hướng bọn họ đi tới.

Chỉ thấy tiểu nha đầu kia mang quà tặng đi đến trước mặt bọn họ, đối với Kim Đại Tráng cùng Trương Huệ Nương nói:

"Kim lão gia, Kim thái thái hảo, ta là người của Vương chủ bộ trong thành , phụng mệnh Thiếu nãi nãi nhà của chúng ta đến tặng lễ cho các ngươi."

Mọi người Kim gia nghe xong đều cau mày, Trương Huệ Nương không khách khí nói với tiểu nha đầu kia:

"Hảo ý của Thiếu nãi nãi các ngươi, chúng ta tâm lĩnh[nhận tâm ý] , lễ [lễ vật]thì lấy về đi. Chúng ta không thu!"

Nha đầu kia lại cùng bọn họ giằng co trong chốc lát, thấy bọn họ không chịu thu lễ, đành phải mang theo quà tặng trở về.

Thiếu nãi nãi của Vương chủ bộ kia đúng là người lúc trước gả xung hỉ: Kim Xuân Nhi.

Vận khí của Kim Xuân Nhi đúng là hảo, sau khi gả xung hỉ vào nhà Vương chủ bộ, bệnh tình tướng công của nàng dần dần có khởi sắc. Khiến cho hai lão Vương gia rất thích nàng, cảm thấy thật sự là xung hỉ đúng hướng rồi.

Đoạn thời gian đó, một nhà Kim Đại Lực rất là đắc ý, đặc biệt là nhà của Vương chủ bộ phái người vội giáp mặt với trưởng bối trong tộc nhằm biện hộ cho họ, miễn cho Kim Đại Lực chịu gia pháp. Đem một nhà Kim Đại Tráng chối bỏ, ngay trong tộc tuyên bố không chấp nhận nhà này là thân thích. vợ chồng Kim Đại Lực cũng không nói gì về chuyện này, ở trong thôn rêu rao cực kỳ. Nào là mua xiêm y tơ lụa, trang sức vàng bạc, giống như là rất sợ người khác không biết bọn họ có tiền .

Sau, toàn gia Kim Đại Lực trụ trong một căn nhà lớn, mua mười mẫu đất vườn tốt nhất cho thuê, lại mua thêm hai nha đầu hầu hạ. Hiện tại, Kim Đại Lực cũng không làm thợ mộc , hắn chỉ dựa vào thu địa tô hưởng phúc ngày lành. Gặp người liền thổi phồng rằng chính mình có nhiều tiền lại là thân gia của quan gia, khiến cho người trong thôn đều không nguyện ý tiếp chuyện cùng bọn họ.

Sau nửa năm, tướng công Kim Xuân Nhi bình phục, bản thân nàng cũng trãi qua cuộc sống của một Thiếu nãi nãi. Cũng được Vương thái thái hướng dẫn, cũng tiến nhập vào vòng luẩn quẩn của nữ nhân thuộc thượng tầng ở thị trấn.

Kim Xuân Nhi còn gặp qua Kim Cẩm Nhi mấy lần, đều rất là ghen tị, nhìn Kim Cẩm Nhi ăn mặc toàn thân khí phái, xem ra so với nàng còn tốt hơn. Hừ! Kim Xuân Nhi nghĩ Cẩm Nhi chẳng qua chỉ gả cho một thương hộ, có gì đặc biệt hơn người ...

Kim Xuân Nhi đắc ý không bao lâu liền phát hiện chức danh Thiếu nãi nãi của nàng cũng không tốt quá, tuy rằng nàng đối Vương gia có ân, hai lão Vương gia đối nàng cũng không tồi. Nhưng tướng công Vương Học Bác lại không thích nàng, Kim Xuân Nhi từ nhỏ đã làm việc, làn da vừa đen lại thô ráp, Vương Học Bác cưới nàng vì xung hỉ nên ít khi đến phòng của nàng. Mà Kim Xuân Nhi lại không biết chữ, Vương Học Bác là liên đồng sinh, dù không có thi đậu, nhưng thực thích học đòi văn vẻ. Hai người căn bản không hợp nhau, quan trọng nhất là Vương Học Bác sớm đã có hai nha đầu thông phòng. Hai nha đầu thông phòng kia đều xinh đẹp mạo mỹ hơn nàng, hàng đêm luôn chiếm lấy tướng công của nàng. Thời gian này nàng mới biết được, làm một xung hỉ tân nương, không được tướng công sủng ái cũng không có hài tử, lại không có sự trợ giúp đắc lực từ nhà mẹ là cỡ nào gian nan. Thời gian này Kim Xuân Nhi mới nghĩ đến một nhà đại bá, đặc biệt sau khi Kim Gia Văn thi đậu tú tài, nàng luôn muốn khôi phục quan hệ hai nhà, bất đắc dĩ lần nào một nhà Kim Đại Tráng cũng đều cự tuyệt.

Kim Xuân Nhi nhìn nha đầu mang theo quà tặng trở về, âm thầm sinh khí. "Thật sự là không biết phân biệt..." Phụ mẫu của nàng cũng từng bảo nàng tới cửa tặng lễ giải thích, nhưng nhiều lần mà chẳng được cái gì. Ai... Nếu không phải đệ đệ của nàng Kim Gia Vượng hết ăn lại nằm , không kéo chân sau của nàng đã là không tồi, nàng làm sao phải đi lấy lòng một nhà Kim Đại Tráng. Nghe nói Thạc Trân ở trong cung rất tốt, không biết lúc ấy nếu là nàng vào cung thì sẽ như thế nào đâu…

Mấy ngày sau, Kim Đại Tráng , Kim Gia Văn cùng Tần Khải Hành xuất phát đến kinh thành.

Lần này, Tần Khải Hành mang theo hai xe lớn đầy vải vóc đi kinh thành thử thủy[thăm dò], đồng hành còn có thêm hai tiểu nhị cùng bốn gia đinh, cả đoàn cứ theo đường lớn mà đi, sau mười ngày thì thuận lợi đến kinh thành.

Lúc tiến vào kinh thành đã là buổi tối, đoàn người trước tìm một khách điếm sạch sẽ nghỉ ngơi.

"Nhạc phụ cùng đại ca nghỉ ngơi trước đi, đi đường đã rất vất vả rồi. Lần này trên đường thuận lợi, chúng ta đến đây sớm, còn mấy ngày nữa mới tới Trung thu. Ngày mai ta đi tìm hiểu một chút tình huống của các cung nhân." dọc theo đường đi, Tần Khải Hành luôn chiếu cố phụ tử Kim gia.

"Khải Hành ngươi cũng vất vả , sớm đi nghỉ ngơi đi."

Kim Đại Tráng đối với con rể này rất là vừa lòng, hoàn hảo là lần này bọn họ đi cùng con rể, đứa con rể này rất có năng lực, dọc theo đường đi đều an bài thỏa đáng hết mọi thứ, làm cho bọn họ bớt không ít lo lắng.

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc bọn họ dùng đồ ăn sáng, Tần Khải Hành đã đem sự tình mà hắn nghe ngóng được đều kể lại rõ ràng:

"Vào hôm Trung thu, bắt đầu từ giờ Thìn sẽ dựa theo thứ tự mỗi cung điện mà cho phép cung nhân ra gặp gia nhân của mình một canh giờ. Cung điện của Hoàng hậu nương nương tất nhiên là xếp hạng nhất , ta nghĩ vào sáng sớm thì chúng ta có thể nhìn thấy Thạc Trân ."

"Được vậy thì tốt quá!" Kim Gia Văn cùng Kim Đại Tráng nghe xong đều rất vui vẻ.

Dùng xong đồ ăn sáng, Tần Khải Hành , Kim Gia Văn cùng Kim Đại Tráng ba người đi dạo một chút ở kinh thành. Khách điếm mà bọn họ trụ là ở thành tây, ở bên này chủ yếu là dân chúng phổ thông, thực phồn hoa cũng thực náo nhiệt. Thành đông là quan to cùng quý nhân ở, hướng vào bên trong chính là nội thành hoàng thành , nơi đó chỉ có hoàng thân quốc thích cùng quan to của triều đình cư ngụ.

Tần Khải Hành đi dạo một hồi liền thuê một cái tiểu viện, phía trước có bày cửa hàng. Thanh toán nửa tháng tiền thuê nhà, buổi chiều đại gia liền rời khỏi khách điếm, đem đồ vật đều dọn đi qua. Kim Đại Tráng cùng Kim Gia Văn giúp đỡ đồng thời chỉnh lý hàng hóa, bố trí cửa hàng, đến buổi tối thì mọi thứ đều được chuẩn bị tốt .

Tần Khải Hành chuẩn bị ngày mai sẽ khai trương buôn bán, đem chiêu bài của Tần gia bố trang treo hảo.

"Nhạc phụ, đại ca buổi chiều phiền toái các ngươi. Ngày mai thì tốt rồi, không cần làm phiền các ngươi. Có ta cùng bọn tiểu nhị là được."

"Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy. Cái mà ta cùng đại ca ngươi giúp cũng chỉ là chút khí lực mà thôi .ha ha!" Kim Đại Tráng nói.

"Đúng rồi, ta nghe được ở kinh thành có một chỗ tên là "Hữu gian thi cục", người có công danh cũng có thể vào bên trong đọc sách, đại ca ngày mai có thể đi nhìn xem, nó ở ngay ranh giới giữa thành tây cùng thành đông." Tần Khải Hành lúc hỏi thăm mặt tiền cửa hàng thì nghe được nơi này.

"Vậy ngày mai nhất định phải đi nhìn xem."

Kim Gia Văn nghe xong rất là hứng thú. Trong thị trấn không có nhiều đại thư cục lắm, có rất ít sách có thể mượn đọc. Mà sách lại thực quý, với điều kiện của nhà hắn thì không có thể thường xuyên mua sách mang về.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi dùng qua đồ ăn sáng, Kim Gia Văn liền đi đến thư cục mà hôm qua Tần Khải Hành đã nói. Thư cục này thật sự rất lớn, tổng thể có ba tầng lâu, là thư cục lớn nhất mà Kim Gia Văn đã từng thấy.

Kim Gia Văn đi vào bên trong, lập tức liền có tiểu nhị chào đón.

"Vị huynh đài này, chắc ngài đã có công danh, thỉnh lại đây đăng ký trước một chút."

Sau khi đăng ký xong, tiểu nhị nói cùng Kim Gia Văn:

"Ở đây, tầng thứ nhất và thứ hai là tùy ý đọc, nhưng không thể mang sách ra ngoài, chỉ có thể đọc tại thư cục , nếu yêu cầu cung cấp nước trà điểm tâm, thì xin mời lên tầng ba. Thỉnh cẩn thận trân trọng bộ sách, nếu có chút tổn thương thì sẽ phải bồi thường".

Kim Gia Văn cảm tạ tiểu nhị, trước tiên dạo một vòng ở lầu một, có rất nhiều loại sach trong thư cục này, bên cạnh mỗi một giá sách đều có một cái bàn. Thư cục có rất nhiều người nhưng thực an tĩnh, Kim Gia Văn nhìn thấy tất cả mọi người thực an tĩnh mà ngồi đọc, thỉnh thoảng có thảo luận nhưng đều thực nhỏ giọng.

Kim Gia Văn không thể chờ đợi được mà chọn ngay một quyển sách mà hắn cảm thấy hứng thú rồi ngồi ở một bên đọc.

Mấy ngày kế tiếp, Kim Gia Văn một đầu chui vào biển tri thức, mỗi ngày đều ngâm mình ở trong thư cục.

Trong thư cục, Kim Gia Văn còn nhận thức tú tài Mẫn Thanh Côn, hai người nhất kiến như cố [kiểu như: mới gặp mà giống như quen biết từ lâu, hay là: mới gặp mà đã thấy hợp ý], đều thực khâm phục tài hoa của nhau.

"Kim huynh, ha ha nhìn bề ngoài của ngươi, ta thật nhìn không ra, ngay từ đầu ta còn tưởng ngươi là khảo vũ cử [kiểu như : thi võ] đâu! Không nghĩ tới chúng ta giống nhau nga. Thật sự là quá tốt, có thể nhận thức một bằng hữu cùng chung chí hướng như ngươi, về sau chúng ta có thể thường xuyên cùng nhau thảo luận văn chương."

Mẫn Thanh Côn mới gặp Kim Gia Văn, nhìn hắn lưng hùm vai hổ, bộ dáng thô kệch như vậy cư nhiên cũng là một người đọc sách, rất là tò mò, nên chủ động bắt chuyện. Không nghĩ tới bọn họ cứ như vậy mà tán gẫu suốt, sau đó bọn họ liền đi lên tầng ba của thư cục, vừa uống trà vừa nói chuyện trời đất.

"Mẫn huynh, ta cũng rất hân hạnh được biết một bằng hữu như ngươi, đáng tiếc ta là cùng gia nhân đến kinh thành để gặp mặt đệ đệ vào dịp lễ Trung thu, chờ thấy mặt đệ đệ xong sẽ trở về đi."

Kim Gia Văn cũng thật tiếc, sách trong thư cục này thư ,hắn còn chưa có nhìn đủ.

"A! Vậy thật sự là đáng tiếc, đệ đệ của ngươi làm cung nhân ở trong cung sao? Lần này là vì cầu phúc cho Thái tử điện hạ sau khi tiêu diệt man tộc, ân đức của Hoàng Thượng cùng hoàng hậu hoàng mênh mông cuồn cuộn, ơn trạch lễ Trung thu lần này là sự kiện trước nay chưa từng có". Mẫn Thanh Côn còn nói, "Ta nói Thái tử điện hạ thật đúng là một thái tử ưu tú, trong lĩnh vực quân sự, hắn bách chiến bách thắng, đối với văn nhân chúng ta, hắn cũng thực coi trọng, nghe nói phía sau thư cục này chính là Thái tử điện hạ, hắn làm việc này là muốn cho thư sinh nghèo cũng có thể đọc được sách"

"Đúng vậy, thật sự cảm kích ban ân lần này. Nếu không thì chẳng biết đến khi nào mới có thể gặp mặt đệ đệ của ta nữa! Mọi người trong nhà đều rất nhớ hắn." Kim Gia Văn cảm khái.

"Ta có một cô cô cũng là người hầu trong cung, có chút hiểu biết. Đệ đệ của ngươi là người hầu trong cung nào?" Mẫn Thanh Côn hỏi.

"Đệ đệ của ta là cung thị trong cung Hoàng hậu nương nương, là tại ngự điểm phòng làm điểm tâm ." Kim Gia Văn nghe Mẫn Thanh Côn hỏi liền trả lời.

"Vậy thì rất tốt , so với mấy chỗ khác, đây thật đúng là một địa phương tốt, đệ đệ của ngươi vận khí thật hảo." Mẫn Thanh Côn nghĩ nghĩ. "Nếu là trong cung Hoàng hậu nương nương, ta nghe nói ở đó có một bí văn về Thái tử điện hạ." Mẫn Thanh Côn thần bí hề hề mà nói, "Nghe nói Thái tử điện hạ coi trọng một cung thị trong cung Hoàng hậu nương nương, hiện tại chính là ngày đêm sủng ái. Nghe nói tuổi của cung thị kia còn rất nhỏ nữa".

Kim Gia Văn nghe xong nhăn nhíu mày, cũng không dám nghĩ nhiều, liền mỉm cười cho qua . Những quý nhân đó đều không có chút tình yêu nào đâu. Thái tử điện hạ anh minh thần võ sớm đã truyền khắp thiên hạ, hắn xử lý Man tộc rất quyết đoán ngoan tuyệt. Không nghĩ tới cũng có chút mê a....

Mà về phía Tần Khải Hành cũng tiến triển thuận lợi, từ sau khi khai trương, ngắn ngủn qua mấy mà bán cũng tương đối khá. Vải vóc tơ lụa tốt ở kinh thành rất nhiều, màu sắc và hoa văn cũng mới mẻ độc đáo xinh đẹp, bất quá giá cả cũng cao. Trong khi đó, vải vóc Tần Khải Hành mang đến có chất lượng không tồi, hoa văn nếu để ở quê nhà thì không còn mới nhưng ở kinh thành thì lại tương đối mới mẻ, hơn nữa giá cả cũng phải chăng nên dân chúng thành tây cũng thực thích.

Tần Khải Hành rất vui vẻ, nếu cứ theo cái đà này, không quá mấy ngày nữa là có thể đem hàng lần này bán hết. Nghĩ thầm lần này đến kinh thật sự là lựa chọn đúng, chẳng những bán được hàng tồn mà còn kiếm thêm được chút ít tiền lời. Chờ khi trở về, sẽ đặt mua một ít hàng hóa đang thịnh hành ở kinh thành mang về, đến lúc đó khẳng định còn có thể kiếm thêm không ít, nếu có thể tìm được đối tác cố định ,vậy thì càng tốt hơn.

Lễ Trung thu từ từ tới gần, phụ tử Kim gia cùng Tần Khải Hành đối với việc gặp mặt Thạc Trân tràn ngập chờ mong...

—–

"Ngươi thích thì tốt rồi, về sau ta tìm cho ngươi một vị phu tử, từ từ dạy ngươi đọc sách viết chữ thi họa." Kim Nam Tuấn thâm nghĩ, vị phu tử này hắn nhất định phải lựa chọn cẩn thận.

"Cám ơn Thái tử điện hạ, ta sẽ hảo hảo học ."

Thạc Trân đối với Thái tử điện hạ tràn ngập cảm kích, ngoài người nhà của hắn thì Thái tử điện hạ là người đối xửa với hắn tốt nhất . Hắn nhất định hảo hảo học tập, không để cho Thái tử điện hạ thất vọng. Kim Nam Tuấn ôm Thạc Trân:

"Ngươi vừa mới gọi ta là cái gì... Ân..."

Thạc Trân nhìn nhìn Nguyên Phúc cùng Nguyên Khánh ở xung quanh đang cúi đầu trầm mặc, hắn liền hướng Thái tử điện hạ nhẹ lay động đầu, mắt to tròn trìa trịa nhìn đối phương giống như đang nói rằng hiện tại có người khác đang ở đây, gọi theo kiểu kia là không phù hợp quy củ.

Kim Nam Tuấn biết Thạc Trân thực tuân thủ quy củ , đành phải phất tay để Nguyên Phúc cùng Nguyên Khánh đi xuống.

"Nơi này không cần các ngươi hầu hạ , đều đi xuống bên ngoài hầu đi."

Chờ bọn hắn đều đi rồi, Kim Nam Tuấn nhìn trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

"Bảo bối chỉ còn lại có hai người chúng ta ..."

"Cám ơn tướng công..." Thạc Trân ôm lấy thắt lưng Kim Nam Tuấn, nâng đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích.

"Đến... Bảo bối, hôm nay ta dạy ngươi trước." Kim Nam Tuấn lôi kéo Thạc Trân đi vào trước bàn.

"Hảo nha, ta đến mài mực."

Thạc Trân bắt đầu mài mực. Việc này trước kia hắn thường xuyên giúp đại ca làm nên rất thuần thục, chỉ chốc lát sau liền mài tốt lắm .

Trong mắt Kim Nam Tuấn tràn đầy ý cười, xem ra về sau còn có thể hưởng thụ lạc thú *hồng tụ thiêm hương*.[ theo như ta biết là một câu tục ngữ nói đến lạc thú được người đẹp đứng bên cạnh mài mực, châm hương]

"Sẽ viết chữ sao? Viết cho ta xem?" Kim Nam Tuấn đem bút lông dính mực nước đưa cho Thạc Trân, dạy hắn cách cầm.

Thạc Trân nắm bút, hơi hơi có chút không xong, *nhất bút một hoa* mà viết hai chữ Thạc Trân. Chữ viết thực lớn, cũng có chút xiêu xiêu vẹo vẹo .

Kim Nam Tuấn xoay người từ phía sau vây quanh Thạc Trân, nắm chặt tay Thạc Trân, cũng tại trên cùng mảnh giấy Tuyên Thành đó viết xuống hai chữ Thạc Trân.

"Chữ thật là dễ nhìn."

Chữ của Kim Nam Tuấn cứng cáp hữu lực, rầm rộ, Thạc Trân tuy rằng không hiểu về chữ viết nhưng cũng nhìn ra chữ của Thái tử điện hạ so với hắn tốt hơn nhiều. Sau đó Kim Nam Tuấn lại viết thêm ba chữ tên của mình tại ngay trên cùng mảnh giấy Tuyên Thành có tên Thạc Trân kia.

"Tên của ta."

Thạc Trân chiếu theo chữ viết của Kim Nam Tuấn mà nghiêm túc tập viết . Viết xong ba chữ to.

"Xem ta viết hảo ... tên của tướng công."

Bốn chữ này có thật nhiều nét bút, cũng thật khó viết, Thạc Trân quay đầu lại, môi vô ý đụng chạm đến khuôn mặt của Kim Nam Tuấn.

"Viết thực giỏi, để tướng công thân thân[hôn hôn]."

Kim Nam Tuấn tự nhiên sẽ không bỏ qua cho đối phương, liền hôn lên khuôn mặt của Thạc Trân. Bắt đầu từ chân mày, một đường hôn đến chiếc mũi nhỏ, mãi cho đến cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận kia. Kim Nam Tuấn dùng miệng lưỡi miêu tả hình dáng đôi môi của bảo bối, môi Thạc Trân bị liếm đến ướt át bóng loáng , không tự giác khẽ nhếch mở ra. Kim Nam Tuấn nhân cơ hội tham nhập vào trong miệng Thạc Trân, mút vào cái lưỡi thơm tho của bảo bối.

"Ân..." .

Hai tay Kim Nam Tuấn vuốt ve trên người Thạc Trân, hai tay dần dần vuốt ve xuống kiều đồn [mông] phía dưới của y. Thạc Trân cảm giác đầu lưỡi bị hút đến tê dại , nhịn không được *thân _ ngâm* [nghĩa là tiếng kêu thoải mái, rên rỉ ấy mà.].Kim Nam Tuấn ôm Thạc Trân đến trên bàn, nhìn hai má Thạc Trân ửng hồng, lại từ má lúm đồng tiền nho nhỏ bắt đầu lưu luyến.

"Bảo bối, tướng công hôn ngươi, ngươi có thoải mái không? Có thích hay không?" Tiếp lại hôn vào chiếc cổ non mịn của bảo bối nhà mình, lưu lại từng đốm hồng hồng, Thạc Trân cảm thấy bản thân được hôn thật thoải mái, cảm giác như được phủng trong lòng bàn tay. Hai tay Thạc Trân choàng quanh cổ Kim Nam Tuấn .

"Thoải mái... Thích... , tướng công... Ta rất thích ngươi hôn ta."

Kim Nam Tuấn nghe được lời nói nhuyễn nhuyễn nhu nhu của Thạc Trân liền cảm thấy trong người nóng lên, hắn chỉ có thể hút khí thật sâu, ôm Thạc Trân chậm rãi bình ổn.

"Bảo bối mau chóng lớn lên đi."

Ở đời này, Kim Nam Tuấn để Thạc Trân đi tới bên cạnh hắn từ rất sớm, nhưng cứ nhìn mà ăn không được cũng là một loại tra tấn ngọt ngào a...

Ngày thứ hai, sau khi Kim Nam Tuấn hạ triều liền cùng Lưu Trạch Kỳ, Trịnh Gia cùng Mang Hằng thương nghị nội dung tấu chương bên trong thư phòng.

"Diệu a... Thật sự là diệu... Thái tử điện hạ, nếu công trình này hoàn thành, đây chính là chuyện hợp tác tốt đẹp giữa quan và dân nga." Trịnh Gia tán thưởng.

Lưu Trạch Kỳ cũng khen Mang Hằng: "Mang đại nhân thật sự là tài hoa hơn người, Lưu mỗ bội phục."

Lưu Trạch Kỳ tuy rằng không hiểu công sự, nhưng nhìn đại công trình có thể chống đỡ Lạc hà lũ mùa xuân, ngay cả kẻ đa mưu túc trí như Trịnh Gia đều cho là tốt, như vậy chắc sẽ không tệ.

"Không dám, không dám... Đảm đương không nổi Lưu đại nhân khách khí như thế, tất cả đều nhờ Thái tử điện hạ nhắc nhở. Nếu không có như thế Mang mỗ cũng thực khó hoàn thành chuyện này." Mang Hằng đứng dậy hướng Lưu Trạch Kỳ đáp lễ.

Mang Hằng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hắn có thể ngồi cùng với Thái tử Đông Cung và thân tín của ngài. Mang Hằng nguyên là một chủ sự nho nhỏ ở công bộ, hắn đối với công trình thuỷ lợi là thập phần nhiệt tình yêu thương. Đối với Lạc hà lũ mùa xuân hắn có rất nhiều ý tưởng, hắn cũng từng đề cập qua với công bộ thượng thư về ý tưởng xây dựng đê, phân lưu, mở kênh đào. Nhưng thượng thư đại nhân là một người bảo thủ, cho rằng công trình to lớn như thế thì thật quá mức lớn mật, nên không có tiếp thu ý kiến của hắn. Mang Hằng đầy ngập khát vọng không thể thực hiện, rất là thất vọng. Ông trời rủ lòng thương để cho hắn có một lần vô tình gặp được Thái tử điện hạ.

Thái tử điện hạ cũng không giống như tin đồn là lãnh khốc vô tình, ngược lại thực bình dị gần gũi, cùng hắn tán gẫu về chuyện ở công bộ, ngay lúc nói đến công trình thuỷ lợi, Mang Hằng đánh bạo đem ý tưởng của hắn về việc chống lũ ở Lạc hà nói ra. Thật không ngờ, Thái tử điện hạ rất đồng ý với ý tưởng của hắn, còn cùng hắn xâm nhập tham thảo. Thái tử điện hạ tri thức uyên bác, thỉnh thoảng đưa ra cho hắn một vài gợi ý nhỏ liền khiến hắn hiểu ra rất nhiều điều, những hoang mang lâu ngày trước đó đều có thể giải quyết hết. Sau đó, Thái tử điện hạ phái hắn đi đến thực địa thăm dò, Mang Hằng mất gần một năm mới có thể thăm dò hết. Sau khi Mang Hằng hồi kinh, tỉ mỉ viết sổ con [mình nghĩ kiểu như mấy bản báo cáo/ kế hoạch công việc nhỉ] giao cho Thái tử điện hạ, mà Thái tử điện hạ cũng rất xem trọng, bọn họ trải qua nhiều lần thương nghị, mới có thể viết ra số sổ con này trình lên cho Thái tử điện hạ xem. Mang Hằng có một loại cảm giác giống như là tìm được một tri kỷ.

"Mang Hằng cũng không cần khiêm tốn, chỉ dựa vào ta nhắc nhở là không đủ , trong đó đều có tâm huyết cùng dụng tâm của ngươi, tương lai với công trạng này, ngươi chính là một đại công thần." Kim Nam Tuấn từ chủ vị đi xuống đến vỗ vỗ bả vai Mang Hằng.

"Thái tử điện hạ, công trình lần này rất to lớn, thời gian thi công cũng sẽ rất lâu, cần rất nhiều nhân thủ. Xem ra là cần có nhiều lao dịch, đây đối với dân chúng sẽ là gánh nặng khá lớn." Trịnh Gia phân tích.

"Ân, quang chinh lao dịch nhất định là không đủ , ta nghĩ để cho cả quân dân đều phải tham gia. Nếu chỉ bắt dân chúng làm hết, chỉ sợ sẽ bỏ bê việc đồng án, như vậy mất nhiều hơn được ." Kim Nam Tuấn nói.

"Dụng binh đến tu bổ đê đập?" Lưu Trạch Kỳ cũng hứng thú.

"Ha ha, thật tốt quá, đang lo không thể lấy cớ phái quân đội đến Lạc thành đây." Trịnh Gia có chút hiểu ý tưởng của Thái tử điện hạ.

"Nhanh nói cho ta nghe. Xảy ra chuyện gì?" Lưu Trạch Kỳ vẫn chưa hiểu lắm.

"Ta nghĩ ý của Thái tử điện hạ là phái binh sĩ đi Lạc thành đóng quân để xây dựng đê. Như vậy vừa có thể xây dựng đê có lợi cho dân, lại có thể phòng Lịch vương, càng có thể mượn cơ hội đó thăm dò tình huống ở Lịch thành." Trịnh Gia phân tích.

"Trịnh Gia nói không sai, binh sĩ sẽ trú tại Lịch thành, cũng sẽ hạ lệnh cho Lịch vương phái quân đội đến xây dựng đê, mở kênh đào. Cứ như vậy, Lịch vương trong vòng thời gian ngắn sẽ không thể nắm quân đội của mình." Kim Nam Tuấn nói, trong tay Lịch vương không có quân đội, sẽ như lão hổ không có răng.

Tròng mắt Trịnh Gia xoay chuyển, "Trong lúc xây dựng đê cùng mở kênh đào thì sẽ đánh tan quân đội ở Lịch thành, như vậy Lịch vương sẽ không có điều kiện thuận lợi để phát triển ."

"Ha ha, công trình thuỷ lợi ở Lạc hà thật sự là nhất cử lưỡng tiện a." Lưu Trạch Kỳ cuối cùng suy nghĩ cẩn thận .

"Trạch Kỳ, lần này ta sẽ khải tấu phụ hoàng phái ngươi đi. Mang Hằng ngươi cũng vậy, trở về hảo hảo chuẩn bị một chút, ngày mai lâm triều liền sẽ tuyên chỉ ." Kim Nam Tuấn nói với bọn họ.

"Dạ. Ta nhất định không phụ sứ mệnh." Lưu Trạch Kỳ cùng Mang Hằng lên tiếng.

"Thời điểm không còn sớm, hai người các ngươi trở về chuẩn bị đi." Kim Nam Tuấn chuẩn bị đi dùng cơm trưa với bảo bối của hắn."Tất cả giải tán đi."

Kim Nam Tuấn về Bình Nhạc uyển cùng Thạc Trân dùng cơm trưa, hưởng thụ lạc thú uy thực cho nhau, bầu không khí ngọt ngào này làm bọn cung nhân cũng không dám nhìn nhau.

Sau đó, Kim Nam Tuấn lại cùng Thạc Trân ngủ trưa. Kim Nam Tuấn chỉ ngủ một lát, liền nhẹ giọng nhẹ chân mà đứng dậy. Mang theo tấu chương đi ngự thư phòng, Kim Nam Tuấn thương lượng cùng phụ hoàng ở ngự thư phòng suốt một buổi chiều.

Ngày thứ ba lâm triều, Thái tử khải tấu việc xây dựng phân đoạn đê ở Lạc hà và mở kênh đào, dự phòng Lạc hà lũ mùa xuân. Hoàng Thượng đương triều tuyên bố rằng ngoài số lượng lớn lao dịch từ hộ bộ, Lạc thành, Lịch thành, Giang Châu, Hồ Châu , các nơi khác phải phái quân đội các nơi đi tập kết đóng quân tại Lạc thành, cùng cộng đồng dân cư xây dựng đê, mở kênh đào. Phong Lưu Trạch Kỳ là Binh Bộ Thị Lang, dẫn hai vạn sĩ binh đi trước, Lưu Trạch Kỳ thống lĩnh quân đội phân công đến Lịch thành. Phong cho Mang Hằng là công bộ thị lang chủ lý công trình trị thuỷ ở Lạc thành.

Lưu Trạch Kỳ, Mang Hằng tiến lên thụ phong, trong đó Mang Hằng là kích động nhất, công bộ thị lang, hắn cư nhiên thăng hai cấp. Cảm giác được ánh mắt chung quanh nhìn về phía hắn là hâm mộ cùng ghen tị, Mang Hằng phát thệ nhất định sẽ hảo hảo làm việc, không phụ thưởng thức mà Hoàng Thượng cùng Thái tử đã dành cho hắn.

—–