Từ Tuyết Doanh còn muốn hướng Thạc Trân nói cái gì đó, đột nhiên dừng lại , ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía sau Thạc Trân, "Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ... Tuyết Doanh rốt cục nhìn thấy ngài ."
"Tuyết Doanh mỗi ngày chờ đợi có thể nhìn thấy ngài, Tuyết Doanh thật sự rất nhớ ngài a!" Từ Tuyết Doanh một phen đẩy ra Thạc Trân, chạy đến trước người Kim Nam Tuấn.
Thạc Trân thình lình bị đẩy, lảo đảo vài bước. Kim Nam Tuấn vội vàng tiến lên đỡ lấy bảo bối, không quan tâm đến Từ Tuyết Doanh tình chân ý thiết. Kim Nam Tuấn nhìn thần sắc Thạc Trân không tốt, đem y kéo vào trong ngực, nghĩ nghĩ sau đó nói với Thạc Trân:
"Bảo bối, ngươi cùng Nguyên Khánh bọn họ trở về trước đi."
Trong nháy mắt, Kim Nam Tuấn cảm giác bảo bối trong ngực có chút cứng ngắc, lại lập tức đem y ôm thật chặt vào trong ngực. Ghé vào lỗ tai y nói: "Bảo bối, tướng công trong chốc lát sẽ về Bình Nhạc uyển."
Biểu tình Thạc Trân có chút ngơ ngác theo Nguyên Khánh bọn họ rời đi. Kim Nam Tuấn chỉ để lại Nguyên Phúc, phân phó cho các cung nhân đều lui ra.
Từ Tuyết Doanh vừa mới nghe thấy lời nói của Thái tử điện hạ đối với Thạc Trân là vô cùng nhỏ nhẹ, vẻ mặt của Thái tử điện hạ lại chuyên chú ôn nhu như vậy. Từ Tuyết Doanh quả thực không thể tin được hai mắt của mình, thậm chí vào thời điểm nàng tối được sủng ái, Thái tử điện hạ cũng không có đối xử ôn nhu với nàng như vậy. An Thạc Trân này nhìn vô tài vô mạo , y dựa vào cái gì!
Từ Tuyết Doanh đối với bóng dáng Thạc Trân rời đi, lộ ra ánh mắt ghen tị cùng phẫn hận. Kim Nam Tuấn vừa lúc nhìn thấy ánh mắt ngoan độc kia của Từ Tuyết Doanh, xem ra Từ Tuyết Doanh này là không thể ở lại Đông Cung được nữa. Đã bị cấm túc , còn có thể lừa được bảo bối đến nơi đây, thủ đoạn của nàng có thể thấy được là rất cao.
Kim Nam Tuấn lại nghĩ đến vừa rồi thần sắc của bảo bối thật không tốt, hắn phải nhanh chóng trở về giải thích rõ ràng cùng bảo bối, bảo bối mà hiểu lầm hắn sẽ không tốt.
Từ Tuyết Doanh thấy Thái tử điện hạ nhìn chăm chú vào nàng, vội vàng thay đổi biểu tình.
"Thái tử điện hạ... Thái tử điện hạ, lúc trước Bích Châu va chạm ngài không phải chủ ý của Tuyết Doanh. Tuyết Doanh ngày đêm tưởng niệm Thái tử điện hạ, nghe nói Thái tử điện hạ xuất chinh, Tuyết Doanh mỗi ngày đều khẩn cầu thượng thiên phù hộ Thái tử điện hạ bình an trở về, thỉnh Thái tử điện hạ minh giám a..."
Từ Tuyết Doanh nói xong thanh âm nghẹn ngào, giống như bị chịu thực nhiều ủy khuất, không tiếng động mà khóc. Một mặt nàng còn không quên để lộ ra một phần gương mặt xinh đẹp khi khóc của mình trước mắt Thái tử điện hạ.
"Từ thị ngươi không cần giả vờ, cô [Miêu Nhi: là xưng hô cho vua, thái tử, bằng quả nhân ấy] đã biết, hài tử của Du thị đến tột cùng là chết như thế nào, trong lòng ngươi chắc rõ ràng..." Kim Nam Tuấn lạnh như băng nói.
"Không là ta... Ta không... Thái tử điện hạ ngài thật sự oan uổng ta . Ta như thế nào sẽ làm hại con nối dòng của Thái tử điện hạ đâu, nhất định là có người hãm hại ta. Nhất định là Du thị hoặc là Thái tử phi nương nương! Thái tử điện hạ ngài cũng không thể tin các nàng , nhất định phải làm rõ mọi việc, Tuyết Doanh là một người trong sạch a..."
Từ Tuyết Doanh nghe xong Thái tử điện hạ nói, tinh thần tức thì luống cuống. Nhưng nàng đã lập tức trấn định lại, nghĩ Bích Châu đã chết. Tử không đối chứng, những manh mối khác cũng sớm bị xử lý sạch sẽ . Từ Tuyết Doanh khóc càng thương tâm,
"Việc này thật sự là muốn giết chết ta ... Tuyết Doanh thật sự oan uổng a... Thái tử điện hạ nhất định phải tin ta..."
"Oan uổng ngươi! ... Ha hả, ngươi cần phải cùng Bích Châu đối chất." Kim Nam Tuấn lạnh lùng nói.
"Bích Châu nàng sớm chết" Từ Tuyết Doanh nhìn biểu tình lãnh khốc của Thái tử điện hạ."Không... Không... Bích Châu nàng..."
Kim Nam Tuấn không thèm nhìn sắc mặt dối trá của Từ Tuyết Doanh. Xoay người cùng Nguyên Phúc nói: "Ngày mai đem Từ thị đi Bắc Hàn cung."
Từ Tuyết Doanh nghe được ba chữ Bắc Hàn cung sợ tới mức hét rầm lêm, Bắc Hàn cung đúng như tên gọi, đó là một cung viện rất lạnh, phải đi nơi đó, đến cuối cùng không điên thì cũng là cơ khổ chết già. Nàng thật sự không muốn chết,
"Không... Ta là bị hãm hại ... Thái tử điện hạ... Thái tử điện hạ!"
Mặc kệ Từ Tuyết Doanh đau khổ cầu xin, có gắng biện bạch rằng nàng không có hại hài tử của Du thị. Kim Nam Tuấn bước nhanh ly khai tiểu viện tử nơi Từ Tuyết Doanh đang bị cầm tù.
Khi Kim Nam Tuấn trở lại Bình Nhạc uyển, Thư Nhã tiến lên cùng Thái tử điện hạ bẩm báo, "Thái tử điện hạ, Kim tiểu chủ tự giam mình ở trong phòng ngủ, không cho chúng ta đi vào."
Kim Nam Tuấn nghe xong bước nhanh đi vào trong phòng ngủ, ở trên giường tìm được Thạc Trân, chỉ thấy y đang mặc áo ngủ bằng gấm."Thạc Trân... Bảo bối..." Kim Nam Tuấn vươn tay kéo chăn xuống, bất đắc dĩ bị bảo bối níu chăn lại không chịu buông.
"Bảo bối, đem chăn buông xuống, khi buồn thì phải làm như thế nào? Cùng tướng công nói, không nên giấu ở trong lòng. Còn nhớ rõ những gì ngươi đáp ứng tướng công không?" Kim Nam Tuấn tiếp tục lôi kéo tấm chăn bên trên mông y, thấy rằng khi nghe xong lời hắn nói, tay Thạc Trân có chút thả lỏng, "Bảo bối ngoan..." Kim Nam Tuấn một phen kéo chăn xuống.
Lọt vào mi mắt chính là gương mặt tràn đầy nước mắt của bảo bối, nhìn thấy như thế khiến hắn cực kỳ đau lòng."Bảo bối, đừng khóc..."
Thạc Trân thực thương tâm khổ sở, trong mấy ngày nay Thái tử điện hạ đối với y sủng ái che chở khiến cho y dần dần mê thất chính mình, có chút quên đi rằng y chỉ là một tiểu thị của Thái tử điện hạ mà thôi. Mà trước khi có y, Thái tử điện hạ đã có Thái tử phi cùng những thị thiếp khác. Thạc Trân bởi vì chưa từng thấy qua những nữ nhân khác của Thái tử điện hạ, nên y lựa chọn trốn tránh xem nhẹ. Lời nói của Tuyết Doanh vừa rồi triệt để khiến y tỉnh táo lại, Thái tử điện hạ chính là Thái tử điện hạ, không phải tướng công của riêng ai, mộng đẹp của y cần phải nhanh tỉnh lại.
Vừa nghĩ tới Thái tử điện hạ cũng sẽ đối đãi với y giống như đối đãi với những người khác, trong lòng Thạc Trân tựa như bị một tảng đá to đè đến khó chịu. Thạc Trân cảm thấy bản thân biến thành rất xấu rất xấu, rõ ràng mình là người đến sau nhất, lại muốn chiếm trọn Thái tử điện hạ, muốn Thái tử điện hạ chỉ làm tướng công của mỗi mình y, phá hủy quy củ, thật sự là không nên. Thái tử điện hạ là Hoàng Thượng tương lai, không có khả năng chỉ có duy nhất một mình y, xem ra y nhất định phải cùng những người khác chia sẻ tướng công. Thạc Trân lại có chút lo lắng, chính mình với bộ dáng như thế này, Thái tử điện hạ thật sự sẽ vẫn luôn thích y sao? Y rất sợ...
"Thái tử điện hạ, ta sẽ học tập cho thật giỏi cầm kỳ thư họa cùng ca phú ." Thạc Trân vừa chảy nước mắt, vừa hướng Kim Nam Tuấn cam đoan.
Kim Nam Tuấn đem bảo bối ôm lên, để y nằm ngửa trong ngực của mình. Nhẹ nhàng vì y mà lau đi nước mắt, "Bảo bối ngoan ngươi không cần học mấy thứ đó, không cần học mấy thứ đó ngươi cũng là bảo bối duy nhất của tướng công."
Thạc Trân suy nghĩ một chút, sau đó lại nói một câu làm Kim Nam Tuấn không biết nên khóc hay nên cười."Thạc Trân bây giờ còn nhỏ, còn chưa trưởng thành, về sau Thạc Trân nhất định sẽ so với hiện tại đẹp hơn. Cho nên Thái tử điện hạ ngươi không thể không muốn ta, ngươi còn chưa nhìn thấy bộ dáng của ta khi lớn lên đâu!"
Kim Nam Tuấn nghe xong vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa thương tiếc y, không biết Từ Tuyết Doanh đã nói gì với Thạc Trân mà khiến y sinh ra ý tưởng như vậy, sợ hắn sẽ không cần y.
"Bảo bối, ngươi phải tin tưởng tướng công, tướng công nhất định sẽ không không cần ngươi ." Kim Nam Tuấn đem Thạc Trân nâng dậy, để y ngồi ở bên giường.
Kim Nam Tuấn dưới cái nhìn chăm chú của Thạc Trân, chậm rãi qùy một gối, "Ta Kim Nam Tuấn phát thệ, về sau chỉ có một mình ngươi, chỉ làm tướng công của một mình ngươi."
Thạc Trân bị động tác của Kim Nam Tuấn dọa, lập tức đứng dậy, khóc muốn dìu Kim Nam Tuấn đứng lên, "Nha nha... Thái tử điện hạ ngài không cần quỳ... Nha nha nha... Tướng công ngươi đứng lên a... Nha nha nha" .
Kim Nam Tuấn không đứng dậy, chỉ là lôi kéo tay Thạc Trân, dùng ánh mắt kiên định tràn đầy tình yêu đối diện cùng Thạc Trân, "Bảo bối, tin tưởng ta..."
"Nha nha... Chính là... Ta không tốt ..." Thạc Trân thấy Thái tử điện hạ không đứng dậy, còn một đầu gối quỳ trên mặt đất nên khóc càng lúc càng lớn.
Kim Nam Tuấn vẫn thực kiên định mà quỳ , kiên trì mà nói: "Bảo bối tin tưởng ta! Bảo bối ngươi yên lòng, không cần hoài nghi. Ta sẽ cho ngươi cảm nhận được , ngươi là trân bảo của ta, là người tối trọng yếu trong cuộc đời ta."
"Ta... Ta tin tưởng tướng công, tin tưởng ngươi..." Thạc Trân cảm giác trong lòng thật hạnh phúc, trong mắt đều là ánh mắt tràn ngập tình yêu say đắm mà tướng công dành cho y, Thạc Trân rất cảm động, liền nghĩ đến nêu thật sự trong tương lai Thái tử điện hạ có chán ghét y, y cũng không hối hận.
Sau khi kéo Kim Nam Tuấn, Thạc Trân kiễng mủi chân hôn môi hắn, Kim Nam Tuấn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có được bảo bối yêu thương nhung nhớ, nên khi nụ hôn của bảo bối còn có chút trăn trở, hắn đã làm nó sâu thêm. Tay của Thạc Trân chủ động vây quanh cổ Kim Nam Tuấn, ngoan ngoãn để cho Kim Nam Tuấn hôn môi.
Lưu luyến rời đi đôi môi thơm ngọt của bảo bối, nhìn cánh môi bị hắn hôn qua mà sáng bóng thủy nhuận, ánh mắt Kim Nam Tuấn càng thêm thâm thúy. Kim Nam Tuấn ôm chặt thân mình Thạc Trân, để y cảm nhận được lửa nóng của hắn. Thạc Trân giống như bị nóng đến , ánh mắt trừng to, giật mình mà nhìn hắn. Kim Nam Tuấn bị biểu tình của bảo bối chọc cười, liền nói,
"Bảo bối ngươi phải tin tưởng chính mình, ngươi không cần lớn lên cũng đã hấp dẫn ta . Bất quá ta sẽ chờ ngươi lớn lên, đến lúc đó sẽ một hơi nuốt sống ngươi."
Thạc Trân bị ánh mắt lửa nóng của Kim Nam Tuấn nhìn khiến mặt nóng lên, ngại ngùng mà cúi đầu. Kim Nam Tuấn không chịu buông tha y, tiếp tục ôm bảo bối, tại trán của y, giữa mày, trên gương mặt hạ xuống từng nụ hôn. Một đường xuống phía dưới, thẳng đến cổ Thạc Trân, Kim Nam Tuấn vươn tay cởi bỏ nút thắt cổ áo của Thạc Trân.
"Ân... Tướng công ngươi... Tướng công ngươi có mấy người nữ nhân? Ta đều chưa từng thấy qua đâu." Thạc Trân do dự, cuối cùng hỏi ra vấn đề mà lúc trước cha của y đã hỏi lúc gặp mặt.
Kim Nam Tuấn đang vùi đầu nhắm pháp xương quai xanh của Thạc Trân, nghe được vấn đề của đối phương, ngẩng đầu lên nhìn bảo bối nói:
"Bỏ Từ thị, còn có hai thị thiếp, Tống thị cùng Du thị, còn có hai nữ nhi. Về sau sẽ có cơ hội nhìn thấy ."
"Từ thị nàng nói..." Thạc Trân nhớ tới những lời Từ Tuyết Doanh đã nói với y trước đó.
"Ta đã đem Từ thị đưa đi lãnh cung . Nàng phạm vào lỗi không thể tha thứ, hết thảy đều là tại nàng gieo gió gặt bảo." Kim Nam Tuấn đánh gãy lời nói của Thạc Trân, nghiêm túc nói: "Tống thị cùng Du thị, ngươi không cần lo lắng các nàng, chuyện trước kia đã vô pháp thay đổi, nhưng vô luận bây giờ hay là tương lai ta sẽ không gặp mặt các nàng cùng bất luận kẻ nào khác."
Thạc Trân không đáp lời, lời cam đoan của tướng công đã bện cho y một cái mộng đẹp. Cái mộng kia rất tốt đẹp , làm y căn bản không quan tâm mộng thật hay giả.
Kim Nam Tuấn kéo Thạc Trân vào trong ngực, hắn biết bảo bối của hắn vẫn có thật nhiều lo lắng, bất quá không có vấn đề gì. Hắn có thời gian cả đời để chứng minh lời hắn đã nói.
"Đúng rồi, còn có Thái tử phi nương nương đâu? Nàng bệnh rất nặng sao?" Thạc Trân nghĩ đến nữ nhân trọng yếu bên người tướng công.
"Bảo bối, ngươi căn bản không cần băn khoăn nàng. Từ lúc ta xuất chinh, Thái tử phi đã 'Chết bệnh' . Bởi vì đủ loại nguyên nhân nên vẫn không thể lộ ra bên ngoài , chỉ tuyên bố với mọi ngưới rằng nàng ốm đau liệt giường, vô pháp gặp người khác." Kim Nam Tuấn nghĩ tin tức Thái tử phi đã sớm chết, bảo bối biết cũng không có gì, nên liền cùng y nói ra chân tướng.
Thạc Trân gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được , "Ân, ta sẽ giữ bí mật ."
Kim Nam Tuấn nhìn đôi mày của Thạc Trân giãn ra, hắn liền hôn hôn gò má y, "Bảo bối, giờ thì yên tâm đi."
Thạc Trân nhợt nhạt mà nở nụ cười.
"Bảo bối, tái cười một cái." Kim Nam Tuấn yêu nhất chính là nhìn khuôn mặt tươi cười của bảo bối.
Thạc Trân nghe lời mà đối với Kim Nam Tuấn lộ ra một nụ cười thật tươi. Nụ cười rạng rỡ kia làm Kim Nam Tuấn thất thần, má lúm đồng tiền thật sâu, khi cười sẽ lộ ra, như vậy thật đáng yêu.
"Tâm nguyện của tướng công chính là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bảo bối." Kim Nam Tuấn nói: "Cho nên bảo bối mỗi ngày đều phải thật vui vẻ ."
Thạc Trân nghe xong lời nói của Kim Nam Tuấn, chôn ở trước ngực rộng lớn của tướng công mà khanh khách nở nụ cười, trong lòng ngọt giống như ăn thiệt nhiều mật đường vậy.
Thư Nhã cùng Thư Cầm canh giữ ở bên ngoài phòng ngủ nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười của Kim tiểu chủ, hai người đều thở ra một hơi. Vừa mới rồi, sắc mặt Kim tiểu chủ sau khi trở về thật không tốt, các nàng đều thực lo lắng.
"Vẫn là Thái tử điện hạ có biện pháp a, trong chốc lát đem tiểu chủ hống hảo ..." Thư Cầm nói.
Thư Nhã nói: "Tiểu chủ tâm tư đơn thuần lại thực ngoan thực nghe lời, vẫn là thực dễ dụ ." (^_^).
Sáng sớm ngày thứ hai, Kim Nam Tuấn khinh thủ khinh cước[nhẹ nhàng] mà đứng dậy, ở trên trán Thạc Trân nhẹ nhàng in lại một nụ hôn, sau đó xuống giường. Khi thay quần áo, Kim Nam Tuấn nhìn thấy Nguyên Phúc có điều gì muốn nói lại thôi. Kim Nam Tuấn đối hắn khoát tay áo, nhẹ giọng nói: "Đi ra ngoài nói."
Tối hôm qua Thạc Trân nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, Kim Nam Tuấn luôn luôn thiển miên[ngủ không sâu]. Lập tức cũng cảm giác được động tĩnh bên người, vội vàng trấn an bảo bối. Nhìn bộ dáng bảo bối một bộ kinh hồn chưa định, Kim Nam Tuấn thực đau lòng. Hắn biết đây là biểu hiện khi bảo bối khuyết thiếu cảm giác an toàn, nhưng hắn cũng chỉ có thể chậm rãi dùng hành động để cải thiện bất an trong lòng bảo bối.
Trên đường đi lâm triều, Nguyên Phúc đem chuyện Từ Tuyết Doanh thắt cổ tự ải tối hôm qua nói cùng Thái tử điện hạ. Kim Nam Tuấn nghe xong dừng bước lại, Từ Tuyết Doanh vẫn là đi theo con đường của đời trước.
"Ra lệnh người trong Bình Nhạc uyển đều giữ kín miệng, đừng cho tin tức này rơi vào trong tai Thạc Trân." Bảo bối chưa từng trải qua mấy chuyện như thế này, y lại mềm lòng thiện lương như vậy, nếu nghe thấy mấy cái tin tức này buổi tối nhất định ngủ không ngon .
"Dạ."
Nguyên Phúc tuy rằng nghiêm khắc ước thúc nhóm cung nhân, khiến cho tin tức này chưa rơi vào trong tai Thạc Trân, nhưng tin tức này vẫn chậm rãi truyền lưu khắp Đông Cung.
Lúc ấy rất nhiều cung nhân đều nhìn thấy Thạc Trân từ trong viện Từ Tuyết Doanh bị cấm túc đi ra, mà vào lúc ban đêm Từ Tuyết Doanh liền tự sát chết . Mọi người không khỏi có chút ghé mắt, trong lòng đều nghĩ Kim tiểu chủ này chính là một người lợi hại . Im hơi lặng tiếng như vậy mà có thể bức tử nữ nhân đã từng được Thái tử điện hạ sủng ái ...
Một ngày, Du thị đến trong viện Tống thị cùng nàng uống trà, tính cách Tống thị thành thật hỉ tĩnh, Du thị hoạt bát nói nhiều, sân của hai người lại liền nhau, cho nên Du thị thường xuyên tìm đến Tống thị nói chuyện phiếm.
"Thủ đoạn của song nhi tiểu thị này sợ là cao hơn Từ Tuyết Doanh nhiều, Thái tử điện hạ từ khi có y, thì không thấy bước ra khỏi Bình Nhạc uyển một bước." Du thị thấy Tống thị vẫn thư thái uống trà, còn nói: "Ngươi nói chúng ta cần đi bái phỏng y một chút hay không."
"Việc này là không thích hợp đi, Bình Nhạc uyển cùng Nội thư phòng tương liên, là cấm địa, là không cho phép chúng ta đi ." Tống thị cũng không dám, cung nữ nên người của kẻ kia chính là đi Nội thư phòng mới chọc giận Thái tử điện hạ, vì thế kẻ kia mới có thể bị cấm túc ."Về sau sẽ có cơ hội nhìn thấy đi."
"Ngươi không hiếu kỳ sao?" Du thị rất ngạc nhiên , nàng đã sớm muốn gặp song nhi nghe đồn là vô cùng tuyệt mỹ kia. Nề hà Tống thị sợ hãi rụt rè không chịu cùng nàng cùng đi, đành phải tìm biện pháp khác.
Ám ảnh từ việc mất đi nhi tử, Du Cần giờ đã khôi phục nhiều, hiện tại đang mơ mộng sinh thêm con cho thái tử. Thật giận a! Song nhi kia thật sự là đáng giận, thủ đoạn cư nhiên so với Từ Tuyết Doanh còn cao siêu hơn. Trước kia khi Từ Tuyết Doanh được sủng ái, các nàng còn có thể thấy được Thái tử điện hạ vài ngày. Mà hiện tại ... Chỉ có thời điểm Thái tử điện hạ đến thăm nữ nhi thì mới có thể thấy mặt một lần, ai...
"Đúng rồi, nghe nói Khang nhi lại bị bệnh." thân mình nữ nhi của Du thị cùng Tống thị đều không tốt, hai người thường xuyên giao lưu một chút kinh nghiệm chiếu cố nữ nhi với nhau.
"Đúng vậy, đột nhiên liền sốt cao , lúc ấy đem ta dọa a... Cũng may hiện đã hạ sốt ..." Tống thị hiện tại nhớ lại, lòng vẫn còn sợ hãi.
Ngày ấy Khang nhi bị Từ Tuyết Doanh nói động, buộc tiểu cung nữ bên người là Hồng Vi đi đem Thạc Trân mang đến trong viện của Từ Tuyết Doanh. Buổi tối lại phái Hồng Vi đi thăm dò xem quái vật kia như thế nào , Hồng Vi ở bên ngoài sân của Từ Tuyết Doanh sân nhìn xung quanh, vừa lúc liền thấy được các cung nhân mang thi thể Từ Tuyết Doanh từ trong viện đi ra. Hồng Vi lại nghe các cung nhân khuân vác bàn luận về việc Kim tiểu chủ lợi hại như thế nào. Sau đó, Hồng vi trở về liền đem những gì nàng nghe thấy nói cho Khang Nhi tiểu chủ tử nghe. Khang Nhi đã năm tuổi , đã hiểu được tử vong là như thế nào, nên đã dọa nàng đến phát sốt. Bản thân Hồng Vi cũng sợ muốn chết, nếu bị phát hiện là chính nàng là người mang Kim tiểu chủ đi , nàng khó giữ được cái mạng nhỏ này a... Hồng Vi chính mình dọa chính mình, thực nhanh cũng bị bệnh. Nãi ma ma không nghĩ nhiều, cho rằng Hồng Vi hầu hạ tiểu chủ tử, cũng sẽ bị lây bệnh nên liền đem nàng tạm thời chuyển qua nơi khác.
—–