Đoàn người Kim Đại Tráng rốt cục đến Từ Châu, Kim Đại Tráng, Kim Gia Văn cùng Tần Khải Hành ba người chân thành cảm tạ đội kỵ binh đã hộ vệ suốt quảng đường. Kim Đại Tráng bọn họ nhẹ nhàng xin nhóm kỵ binh không cần hộ tống bọn họ vào thị trấn, vì nếu trở về như vậy thì rất rêu rao. Cho nên, trước khi vào thị trấn mọi người liền tách ra, ba người Kim Đại Tráng mang theo tiểu nhị cùng bọn gia đinh với năm chiếc xe ngựa đi vào Phái Huyền. Thị vệ thủ thành thấy bọn họ cư nhiên mang 5 xe ngựa to trở về, lấy lòng Tần Khải Hành nói:
"Tần thiếu đương gia , đây là đánh chỗ nào phát tài trở về a?"
Tần Khải Hành cũng không khí trả lời:
"Đây là hàng từ trong kinh thành mang về, các vị thị vệ đại ca nhớ đến thăm a..."
"Ha ha, vậy Tần thiếu đương gia nên cho chúng ta ưu đãi a, bà nương trong nhà vừa lúc muốn có một bộ đồ mới đâu."
"Đó là nhất định..."
Sau khi đến Tần gia, Tần Khải Hành lại phân phó tiểu nhị cùng gia đinh hỗ trợ dỡ hàng, bao gồm hàng hóa hắn đặt mua ở kinh thành cùng một xe ngựa to lễ vật gặp mặt mà Thái tử điện hạ đưa cho.
Sau đó, Tần Khải Hành lại tự mình đưa nhạc phụ cùng đại ca về Kim gia thôn. Khi tới Kim gia thôn thì sắc trời đã tối, vừa đúng thời gian nhà nhà dùng bữa tối, cho nên đường xá trong thôn không có bao nhiêu người, vì thế bọn họ dọc theo đường đi về nhà cũng không có mấy ai chú ý.
Người nhà Kim gia lúc này cũng đang dùng cơm, mọi người đang dự đoán thời gian phụ thân cùng đại ca trở lại. Lúc thấy Kim Đại Tráng bọn họ về tới, người một nhà đều thực kích động, Trương Huệ Nương lại làm thêm vài món ăn. Tiếp đón Tần Khải Hành ở lại dùng bữa tối, Tần Khải Hành cũng không chối từ, người một nhà cùng nhau vui vẻ dùng bữa tối.
Trong lúc dùng bữa, đại gia mồm năm miệng mười hỏi tình huống Thạc Trân, Kim Đại Tráng nghĩ nghĩ nói:
"Ăn cơm trước đi, Thạc Trân rất tốt. Khải Hành ngươi ăn nhiều một chút a, lần này vất vả ."
Mọi người nghe thấy Thạc Trân rất tốt, an tâm. Sôi nổi khuyên nhủ Tần Khải Hành ăn thêm nhiều một chút. Kim Đại Tráng nghĩ chờ thời cơ thích hợp sẽ nói cho Trương Huệ Nương nghe trước.
Dùng qua bữa tối, người một nhà lại đưa tiễn Tần Khải Hành. Sau đó mọi người lại vội vàng chỉnh lý lễ vật mà Kim Đại Tráng mang về cho bọn họ.
"Lần này Khải Hành thật mua nhiều đồ quá, không biết tốn hết bao nhiêu tiền a? Dù có tiền thì cũng không thể dùng quá tay như thế a!"
Trương Huệ Nương nhìn đống lễ vật trước mắt, cảm thấy con rể này thật đúng là tiêu tiền như nước. Kim Đại Tráng nghe xong liền mở miệng nói
"Khải Hành là một người tốt . Lần này hàng mang đi kinh thành bán hết, mấy thứ này là hiếu kính cho ngươi, còn không tốt sao."
Đồ vật Kim Nam Tuấn đưa tự nhiên đều là vô cùng tốt . Nhân sâm tổ yến đều là sản phẩm tốt nhất, Trương Huệ Nương dù không biết rõ giá trị chân chính của mấy thứ này nhưng cũng thấy đau lòng gần chết. Trong số lễ vật còn có một bộ trang sức bằng trân châu cùng một đôi vòng tay bạch ngọc ghi rõ là cho Trương Huệ Nương. Từng hạt trân châu trong bộ trang sức đều mượt mà sáng bóng, trong nháy mắt đã chiếm được tâm cũa nữ chủ nhân Kim gia. (^_^). Trương Huệ Nương ngoài miệng tuy rằng nói con rể tiêu tiền lợi hại, nhưng trong lòng vẫn là thích cực kỳ, con rể này thật sự là dụng tâm .
"Thật xinh đẹp a! Cái này thực quý đi, Đại Tráng a ngươi cũng không ngăn cản con rể một chút, đồ trang sức tốt như vậy ta cũng không dùng được a? Đây không phải là đạp hư tiền sao!"
Trong lòng Kim Đại Tráng thầm nói, đây chính là Thái tử điện hạ a, hắn như thế nào ngăn được a...(^_^)
Còn lại thê tử của Kim Gia Văn là Kim thị cùng Kim Lỵ Nhi, Kim Tú Nhi cũng nhận được bảo thạch châu sai [chắc là: hoa tai] nhiều màu xinh đẹp tinh xảo, sôi nổi phát ra từng trận than sợ hãi. Kim thị thật cẩn thận cầm châu sai, thật sự là yêu thích không buông tay, Kim Tú Nhi ngay lập tức đem trâm cài lên tóc, xinh đẹp muốn cho mọi người khen tặng.Kim Gia Văn nói với nương tử:
"Cái này mang đi ra ngoài rất phô trương . Tú nhi còn nhỏ, nương trước giúp nàng thu hồi đi, nếu lỡ làm rớt là không tốt."
Kim Đại Tráng lên tiếng , "Hảo , về sau chậm rãi chỉnh lý đi. Ta cùng Gia Văn đều mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
Trương Huệ Nương nhìn phu quân cùng nhi tử đều là vẻ mặt mệt mỏi, cũng vội vàng đi nấu nước ấm, để cho bọn họ tẩy đi một đường phong trần, tạm nghỉ sớm một chút.
Buổi tối Tần Khải Hành về tới Tần gia, mới vừa tắm và thay đổi một thân xiêm y xong liền có hạ nhân đến báo là lão gia thái thái cho mời hắn đến hỏi một vài việc. Tần Khải Hành đến nhà chính, thấy cha mẹ, Cẩm Nhi đều ngồi chờ hắn. Tần lão gia Tần Hoành hướng nhi tử hỏi:
"Khải Hành a lần này đi kinh có thuận lợi không? Những thứ mang về lần này ... là xảy ra chuyện gì?"
Buổi chiều, Tần thái thái cùng con dâu Kim Cẩm Nhi lúc chỉnh lý quà mà nhi tử mang từ kinh về. Lúc đầu là chỉnh lý đặc sản mà Tần Khải Hành chính mình đặt mua ở kinh thành, Tần thái thái cùng Kim Cẩm Nhi cũng không cảm thấy cái gì, nhưng khi chỉnh lý đến lễ gặp mặt của Thái tử điện hạ liền cảm thấy không đúng, Tần thái thái nghĩ lần này như thế nào lại đặt mua nhiều đồ vật như vậy trở về. Khi Tần thái thái nhìn thấy danh mục quà tặng kẹp ở trong đó liền trợn tròn mắt. Trên danh mục quà tặng có ghi chú rõ là tặng Tần lão gia chính là thượng phẩm bích loa xuân cùng một bộ trà cụ tinh mỹ, Tần thái thái chính là một bộ đồ trang sức trân châu, Kim Cẩm Nhi chính là một châu sai hồng ngọc tinh mỹ, đến ba đứa nhỏ cũng có lễ vật. Tần Tử Thông chính là một cái ngọc bội thông thấu, long phượng thai là khóa trường mệnh bằng vàng nạm ngọc. Ngoài ra còn có một số nhân sâm tổ yến và đồ vật bổ dưỡng khác. Mấy thứ này giá cả cũng không thấp a, không hơn một ngàn lượng bạc là không thể mua được . Nhìn vào thứ tặng cho Tần lão gia mà xem, Tần lão gia là yêu thưởng thức trà . Thượng phẩm bích loa xuân là cống trà, đó là thứ mà có tiền cũng mua không được , hàng cao cấp như thế, như thế nào mua được? Tần lão gia nghi hoặc mà nghĩ, nhi tử lần này mang theo bao nhiêu ngân lượng hắn biết đến, nếu tính hàng hóa mang theo đều bán được giá tốt, nhưng để đặt mua mấy thứ này thì không thể nào đủ được.
"Đúng vậy? Nhi tử, những thứ này là do vị quý nhân nào đưa lễ a?"
Tần thái thái cũng rất ngạc nhiên, nàng đã từng đi tụ hội ở chỗ tri phủ thái thái, cũng từng gặp qua tri phủ thái thái mang trân châu, nhưng cũng không có lớn và mượt mà sáng bóng như cái này.
Tần Khải Hành cho hạ nhân cùng tiểu nha đầu đi xuống, thoáng đè thấp cổ họng nói:
"Những thứ này đều là do Thái tử điện hạ đưa lễ gặp mặt..."
Tần lão gia, Tần thái thái còn có Kim Cẩm Nhi nghe xong đều thực giật mình,
"Thái tử điện hạ... Như thế nào lại liên hệ với Thái tử điện hạ?"
"Tất cả đều là bởi vì Thạc Trân." Tần Khải Hành nhẹ giọng nói.
"Thạc Trân! Thạc Trân hắn làm sao vậy?" Kim Cẩm Nhi khẩn trương hỏi.
"Thạc Trân bây giờ là tiểu thị của Thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ đối với Thạc Trân ân ái phi thường, chẳng những đưa lễ gặp mặt, còn phái một tiểu đội kỵ binh hộ tống chúng ta trở về. Nhạc phụ đại nhân không nghĩ quá mức rêu rao, chỉ để cho bọn họ đưa đến Từ Châu." Tần Khải Hành đem tình huống đều nói hết.
Tần thái thái nghe xong cao hứng nói: "Thạc Trân thật là hài tử may mắn a... Lần này thật sự thành quý nhân."
Kim Cẩm Nhi thực giật mình khi nghe đệ đệ làm tiểu thị của Thái tử điện hạ, nhưng cũng không có vui sướng như bà bà vậy, trong lòng có chút lo lắng. Tần Khải Hành đem chuyện xảy ra ở kinh thành lần này đều nói , lại xuất ra thiệp mời của Tề gia cho Tần lão gia nhìn. Tần lão gia cầm thiệp mời cũng thực kích động,
"Đây thật sự là đại đại cơ duyên a..."
"Nhạc phụ nói, trước khi tỉnh thành thông báo, hy vọng chúng ta không cần để lộ ra đi." Tần Khải Hành nói.
"Ân, ý tưởng của thân gia thực đúng. Hạ nhân đi theo lần này đều phải dặn dò cẩn thận" Tần lão gia gật gật đầu, phân phó.
"Tiểu nhị cùng gia đinh lần này mang đi ra ngoài đều là thân tín, ta sẽ nhắc nhở bọn hắn cẩn thận" Tần Khải Hành nói.
Buổi tối Kim Cẩm Nhi nằm ở trên giường trằn trọc, lại nhịn không được đẩy phu quân Tần Khải Hành, "Phu quân, Thạc Trân hắn thật sự rất tốt sao?"
"Thạc Trân hắn thật sự không tồi, Thái tử điện hạ thực thích hắn! Ngươi không cần quá lo lắng . Về sau có cơ hội ta lại đi vào trong kinh, lúc đó liền mang ngươi theo để thăm hắn." Tần Khải Hành trấn an thê tử nói.
Kim Cẩm Nhi vừa về tới trong phòng liền không ngừng truy vấn tình huống của Thạc Trân, được Tần Khải Hành cam đoan lần nữa cũng vẫn là không yên lòng. Sự tình Thạc Trân tiến cung đối với nàng đả kích thực lớn, Kim Cẩm Nhi vốn định về sau chờ Thạc Trân lớn lên , để cho y cũng gả đến Tần gia đến làm *bồi đằng*. Tính tình của Thạc Trân nàng tối rõ ràng, nhu thuận hiểu chuyện như vậy, so với làm tiểu thiếp của người khác hoặc là cô đơn mà già đi, Kim Cẩm Nhi thân là đại tỷ tự nhiên sẽ che chở đệ đệ, người Tần gia thực hảo ở chung, gia cảnh lại thực ưu việt, nàng hiện tại đã có hai tử một nữ, ở Tần gia cũng có chỗ đứng, chờ nàng dựng dục thêm vài hài tử nữa, nếu đệ đệ gả lại đây, mặc kệ tương lai có con nối dòng hay không, hài tử của nàng cũng sẽ hiếu thuận y, tương lai Thạc Trân cũng không đến mức già không có chỗ nương tựa. Kim Cẩm Nhi nghĩ thực hảo, nhưng còn chưa kịp thương lượng cùng Trương Huệ Nương, Thạc Trân liền vào cung. Hiện tại lại làm tiểu thị của Thái tử điện hạ, hoàng gia cũng không phải giống như nhà của người bình thường, hậu cung nhất định là có rất nhiều cảnh tàn sát khốc liệt nhìn không thấy a... Kim Cẩm Nhi nghe Tần Khải Hành nói, phụ thân của nàng còn chưa nói cùng nương về việc của Thạc Trân, không biết nương nếu biết được thì sẽ thương tâm như thế nào, nương luôn luôn yêu thương Thạc Trân a...
Tần thái thái cùng Tần lão gia cũng nói về chuyện của Thạc Trân, "Lần này Kim gia chính là vô cùng a... tương lai Thạc Trân kém cỏi nhất cũng là quý nhân nga."
Tần lão gia nghe xong ha ha mà cười nói: "Sợ là không chỉ có thế đâu, nghe Khải Hành nói Thạc Trân thực sự được Thái tử điện hạ yêu thích! Lần này bởi vì cùng Kim gia có quan hệ thông gia, Tần gia chúng ta cũng được nở mặt a, tương lai còn có thể cùng Tề gia hợp tác, tại thị trấn a không... tại toàn bộ Từ Châu cũng có thể có một phần!"
"Đúng vậy... Vẫn là phu quân chọn thân gia tốt." Trước kia, Tần thái thái xem qua phê mệnh của Kim Cẩm Nhi, nghĩ rằng con dâu này thật là tốt , mang vượng[thịnh vượng] đến cho Tần gia bọn họ.
Mấy ngày nay, Kim Đại Tráng vẫn luôn muốn cùng Trương Huệ Nương nói về chuyện của Thạc Trân. Nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng thì lại nói không nên lời. Sau đó liền cùng Kim Gia Văn thương lượng:
"Hay là chờ tức phụ của ngươi sinh xong rồi mới nói, nương ngươi gần đây lại vội, nếu nói ra sẽ khiến tâm tư nàng không yên ."
"Ân, đều theo phụ thân. Gần tới thời gian thu hoạch rồi, năm nay trong nhà chắc thu được nhiều, ruộng mới mua cũng phải dọn dẹp lại một chút. Trong nhà chắc sẽ rất bận rộn một trận . Nhân thủ sợ cũng không đủ, xem ra còn phải mướn thêm hai người." Kim Gia Văn ngẫm lại cũng đồng ý với ý tưởng của cha.
"Ân, phải mướn , lần này mướn thêm vài người đi. Gia Văn, lần này ngươi cũng đừng tham gia , hảo hảo ôn thư đi." Kim Đại Tráng nói.
"Biết , cha. Ta nhất định sẽ hảo hảo ôn tập ."
Lần này Thái tử điện hạ đưa rất nhiều văn phòng tứ bảo tốt nhất, còn có rất nhiều bộ sách hữu dụng. Kim Gia Văn phát thệ nhất định phải trúng cử, vì gia nhân, vì Thạc Trân, hắn nhất định phải hảo hảo chuẩn bị thi hương lần này.
Những ngày kế tiếp, Kim Gia Văn càng khắc khổ đọc sách ôn tập đến mất ăn mất ngủ. Đối với việc dạy Kim Gia Tài cũng càng thêm nghiêm khắc. Kim thị có khi khuyên nhủ Kim Gia Văn cần chú ý thân thể, nghĩ thầm tướng công phỏng chừng là bị các tài tử trong kinh thành kích thích đi. (^_^).
Đảo mắt đến tháng mười, Kim thị thực thuận lợi mà sinh ra một nam hài. Kim gia đều rất vui vẻ, sau đó Trương Huệ Nương vội vàng cấp con dâu làm trong tháng, chiếu cố tiểu tôn tử. Mà Kim Đại Tráng vội vàng thu hoạch mùa vụ, nghĩ chờ qua vài ngày nữa, chờ sau trăng tròn của tôn tử sẽ cùng Trương Huệ Nương nói về sự tình của Thạc Trân.
Kim Nam Tuấn thực nhanh có được tin tức nhi tử của Kim Gia Văn, đem tin tức tốt này nói cho bảo bối, y nhất định sẽ thật cao hứng.
Lúc ấy, kỵ binh hộ tống Kim Đại Tráng bọn họ về quê cũng không có toàn bộ phản hồi, Kim Nam Tuấn để cho hai người lưu lại Từ Châu để truyền lại tin tức.
Thạc Trân được tin tức này quả nhiên thật cao hứng, lại nghĩ tới việc Kim Nam Tuấn có nói rằng y có thể gởi đồ vật trở về, nên y đang bận rộn chọn lựa trong đống đồ ban cho của mình.
Mỗi lần, Thạc Trân cùng Kim Nam Tuấn cùng đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương thì sẽ thu được chút ban cho, mọi người đều biết y là tân sủng của Thái tử điện hạ, có khi trong Vĩnh Thọ cung gặp được các nương nương khác thì cũng sẽ có ban cho. Hơn nữa, Kim Nam Tuấn từ khi có Thạc Trân, cũng thường xuyên vơ vét rất nhiều thứ tốt cho y (^_^), mà môn nhân Thái tử cũng biết được Thạc Trân là tiểu thị được Thái tử điện hạ sủng ái,nên cũng thường xuyên có hiếu kính lên.
Thạc Trân đùa nghịch một cái hoa tai mã ngọc, năm nay là năm mã [con ngựa] , bên tay Thạc Trân hiện tại có rất nhiều trang sức cùng bài trí về mã vật. Lúc Kim Nam Tuấn tiến vào, Thạc Trân đang ở bên một bàn ngọc bội điếu trụy lắc lư bất định, không biết chọn cái nào cho tốt. Kim Nam Tuấn từ phía sau ôm lấy Thạc Trân hỏi:
"Chọn xong chưa?"
"Tướng công ngươi xem cái ngọc bội này được không? Mặt trên có đồ án tiểu mã lao nhanh, vừa lúc tiểu chất tử thuộc mã." Thạc Trân cầm lấy một cái ngọc bội trên bàn đưa cho Kim Nam Tuấn nhìn.
"Ân không tồi, ta nhớ rõ có một *lưu ly mã tiểu bài trí* , cái kia cũng không tồi." Kim Nam Tuấn nhớ tới, đó là do môn hạ kính lên , hắn nhìn thấy không tồi liền cho Thạc Trân.
"Cái kia a... Cái kia là tướng công đưa ta . Ta nghĩ... Ta nghĩ lưu trữ..."
Thạc Trân thực thích tiểu mã lưu ly kia, có chút không tha mà nói. Thạc Trân từ nhỏ cũng không có nhiều món đồ chơi, vẫn là sau khi làm tiểu thị của Kim Nam Tuấn, Kim Nam Tuấn thường xuyên sẽ đưa y một ít tiểu ngoạn ý thú vị, Thạc Trân thực thích thực quý trọng, khi đùa nghịch cũng thực cẩn thận.
"Bảo bối ngoan... Bảo bối của ta..." Kim Nam Tuấn nghe xong dùng sức hôn môi Thạc Trân."Ngày mai để Nguyên Khánh đi đến chỗ Khâu má má lấy chìa khóa nội khố phòng, ngươi đi chọn một cái tốt , đưa cho tiểu chất tử cũng không thể keo kiệt ."
Thạc Trân lắc lắc đầu, "Không cần, ta đây có thiệt nhiều ban cho, tất cả đều rất tốt, không cần đi chọn cái khác."
Thạc Trân ngại ngùng đi đến khố phòng của tướng công chọn đồ tặng cho tiểu chất tử vào trăng tròn lễ, ngẫm lại vẫn là dùng ban cho của mình thì tốt rồi.
Kim Nam Tuấn hiểu được suy nghĩ của Thạc Trân, cười cười cũng không nói gì. Kim Nam Tuấn nghĩ bảo bối bây giờ còn nhỏ, chờ về sau phong cho bảo bối là trắc quân, như vậy là có thể danh chính ngôn thuận đem quyền quản lý Đông Cung giao cho Thạc Trân.
"Tướng công ta gởi đồ vật có thể tới kịp lễ trăng tròn của tiểu chất tử không?" Thạc Trân chờ đợi mà nhìn Kim Nam Tuấn.
"Đương nhiên, bảo bối. Bảo đảm bắt kịp trăng tròn của tiểu chất tử."
Kim Nam Tuấn đồng ý, hắn được tin tức truyền đến từ Từ Châu. Biết được hiện trạng một nhà Kim Đại Tráng, đối với việc bọn họ điệu thấp không phù khen rất là thưởng thức. Nhưng Thạc Trân đã là người của hắn, việc này không phải chuyện gì bí mật, hắn cũng không thích che giấu, nhân lúc trăng tròn của tiểu chất tử sẽ chiếu cáo thiên hạ. Để người Kim gia tại Từ Châu cũng vinh hiển một phen, dù sao, về sau Thạc Trân cũng sẽ không phải là một tiểu thị mà thôi, người Kim gia cũng nên sớm thích ứng là vừa...
—–