Thạc Trân đáp ứng lời mời của phu nhân tri phủ nên tiến đến quý phủ của tri phủ. Phủ đệ cũng không lớn, bố trí thực mộc mạc đại khí. Vào tháng năm, cây anh đào đã nở rộ, làm cho hậu viện nhìn xinh đẹp cực kỳ.
Dùng qua ngọ thiện, tri phủ phu nhân thỉnh gánh hát tốt nhất Lạc thành đến hát hí khúc. Tri phủ thái thái cố ý để Thạc Trân chọn tên vở kịch, Thạc Trân nhìn bài tử, đều là y chưa từng xem qua , liền tùy ý chọn một cái. Thạc Trân ăn trà bánh nhìn diễn, cảm thấy rất có ý tứ. Tri phủ phu nhân thấy Thạc Trân nhìn nghiêm túc, vui vẻ nói:
"Trân trắc quân cũng thích xem cuộc vui?" Tri phủ phu nhân đã ngoài ba mươi, ngày thường thích nhất là xem cuộc vui , không nghĩ tới Thạc Trân tuổi còn nhỏ mà cũng thích hí khúc.
"Hoàng hậu nương nương thực thích xem, cho nên ta cũng thường xuyên cùng xem. Bất quá tên vở kịch ở trong cung cùng ở đây không giống nhau."
Tên vở kịch diễn trong cung phần nhiều là do hoàng thất cố ý bố trí , trong đó nghiêm khắc đem bỏ đi rất nhiều chỗ kiêng kị, tất cả đều giống nhau là những vở diễn cát tường náo nhiệt.
Tri phủ phu nhân nghe Thạc Trân thường xuyên cùng Hoàng hậu nương nương xem cuộc vui, nghĩ Trân trắc quân này cũng thật được sủng ái .
Trên đài đang diễn một vở kịch tên là Uyên Ương Khấu. Vở này nói về một thư sinh tên là Lương Tiền cùng một thiên kim tiểu thư gọi là Kim Uyên Nhi gặp nhau trong một cơn mưa xuân, sau đó liền nhất kiến chung tình, hai người trao nhau uyên ương khấu để làm vật đính ước. Sau đó, hai người không để ý người nhà phản đối mà bỏ trốn, hai người đi đến một địa phương không ai biết đến rồi thành thân và sinh hoạt. Tuy rằng ngày tháng trôi qua rất gian khổ, nhưng hai người đều vui vẻ chịu đựng. Kim Uyên Nhi là một nữ nhân xuất sắc, luôn ủng hộ Lương Tiền đọc sách. Lương Tiền cũng không phụ hy vọng của Kim Uyên Nhi mà thi đậu Trạng Nguyên. Nhưng mà, ngày vui thường ngắn, Lương Tiền được công chúa nhìn trúng, phong làm phò mã. Lương Tiền bất đắc dĩ vì công danh lợi lộc mà từ bỏ Kim Uyên Nhi, mà Kim Uyên Nhi thì chờ đợi Lương Tiền thật lâu, cuối cùng nghe được tin tức Lương Tiền làm phò mã, lấy hết can đảm, cầm trong tay uyên ương khấu mà nhảy xuống sông.
Trên đài, hoa đán diễn vai Kim Uyên Nhi có khuôn mặt rất xinh đẹp, hát lại rất hay, khi cất lên giai điệu si tình thương tâm càng khiến cho người ta động dung, Thạc Trân kìm lòng không nổi mà chảy nước mắt.
Diễn xong, Thạc Trân cố ý kêu hoa đán diễn Kim Uyên Nhi lên, nhìn kỹ hoa đán kia cũng là một song nhi, nhất thời cảm thấy có chút thân thiết.
"Ngươi hát thật hay!" Thạc Trân ý bảo Thư Cầm phía sau, Thư Cầm tiến lên cấp hoa đán kia ban cho.
"Tạ quý nhân ban cho!" hoa đán kia cầm ban cho nặng trịch, trong lòng rất là cảm kích, quỳ xuống cúi đầu lui ra.
Hoa đán trở lại gánh hát, vài song nhi cùng hắn quan hệ tốt tiến lên vây quanh hắn.
"Nghe nói hôm nay xem cuộc vui chính là Trắc quân mà Thái tử điện hạ yêu thích nhất, có phải bộ dạng thực đẹp hay không? Ai ! song nhi mà lên được vị trí này như y thì thật đáng giá! nhanh nói nói cho chúng ta nghe... Đúng rồi, có cho ngươi ban cho không?"
Một song nhi khác nói: "Đúng vậy, trừ bỏ thú hán tử nông gia, nào còn có người sẽ lấy song nhi làm vợ đâu!" địa vị của song nhi ở Kim đế quốc vẫn luôn rất thấp."Nghe nói Trắc quân kia xuất thân là cung thị, hy vọng về sau y vẫn có thể luôn được Thái tử điện hạ yêu thích thì tốt rồi, địa vị của song nhi chúng ta cũng sẽ tăng lên một chút."
"Trắc quân kia khí chất xuất trần, tuyệt mỹ vô cùng. Tính tình cũng thực ôn nhu, không chút nào có làm giá như các quý nhân khác, cầu trời cao phù hộ y. Các ngươi nhìn..." Hoa đán mở ra một bao ban cho kia, bên trong tràn đầy ngân trái cây, làm cho bọn họ lóa cả mắt.
"Oa!" Đếm ước chừng có hơn ba mươi lượng bạc, mọi người đều rất vui vẻ.
Khi Kim Nam Tuấn tới đón bảo bối, phát hiện hai mắt bảo bối hồng toàn bộ . Trong nháy mắt khuôn mặt chợt lạnh, hỏi:
"Làm sao vậy, bảo bối. Ngươi khóc?" Chẳng lẽ bảo bối bị khi dễ , chịu ủy khuất.
"Ân, buổi chiều xem một vở diễn thực cảm động. Uyên Nhi thực đáng thương..."
Thạc Trân nói cho Kim Nam Tuấn nghe nội dung vở diễn, kể về Lương Tiền phụ bạc cùng Kim Uyên Nhi si tình.
"Ngốc bảo, lần sau không cho xem mấy loại bi kịch này nữa, không cho rơi lệ nữa." Kim Nam Tuấn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Thạc Trân ra lệnh.
Bản thân Kim Nam Tuấn luôn luyến tiếc làm cho bảo bối vì hắn rơi lệ, như thế nào sẽ để cho bảo bối vì mấy chuyện râu ria khác mà khóc chứ. Trong lòng Kim Nam Tuấn, nước mắt bảo bối còn trân quý hơn trân châu.
"Dạ." Thạc Trân ngoan ngoãn gật đầu.
Tri phủ phu nhân đứng ở một bên, hoàn toàn không dám chen lời vào, Thái tử điện hạ thật sự là thật bá đạo a!(^_^) Kim Nam Tuấn nhìn về phía tri phủ phu nhân,
"Hôm nay nhận được Chung phu nhân chiêu đãi..."
"Chỗ nào chỗ nào, Trân trắc quân có thể tới quý phủ làm khách, đã làm vẻ vang cho phủ đệ của kẻ hèn này ." Tri phủ phu nhân vội vàng nói.
Ra khỏi phủ tri phủ, Kim Nam Tuấn mang theo Thạc Trân đến dùng bữa tại một tửu lâu tốt nhất Lạc thành. Trong một phòng của tửu lâu đã có sẵn một người đang chờ, người này chính là Lưu Trạch Kỳ.
"Đây từng là thư đồng của ta, đương nhiệm Binh Bộ Thị Lang Lưu Trạch Kỳ." Kim Nam Tuấn giới thiệu cho Thạc Trân, sau đó hướng về Lưu Trạch Kỳ nói: "Về sau đây là chủ tử của các ngươi, sau này thấy y cùng như là nhìn thấy ta vậy."
Lưu Trạch Kỳ nghe Thái tử điện hạ nói xong, sửa sang lại quần áo, khuôn mặt nghiêm túc mà hành lễ." Thỉnh an Kim chủ tử."
Thạc Trân cũng trả lễ, "Lưu đại nhân miễn lễ."
Lưu Trạch Kỳ cuối cùng cũng gặp được người trong tim của Thái tử điện hạ. Thạc Trân thực không giống trong tưởng tượng của hắn, bất quá không thể phủ nhận là y so với trong tưởng tượng thì tốt hơn rất nhiều.
Do Lưu Trạch Kỳ đến Lạc thành đã lâu, đối với cảnh sắc và mỹ thực Lạc thành thì thuộc như lòng bàn tay, Thạc Trân nghe được hưng trí dạt dào. Kim Nam Tuấn nhìn bảo bối cùng Lưu Trạch Kỳ tán gẫu đến hăng say, dần dần đen mặt. [ha ha]
"Bảo bối ăn nhanh một chút, ăn xong mang ngươi đi dạo chợ đêm." Kim Nam Tuấn tự mình gắp đồ ăn cho Thạc Trân.
"Ân. Ăn ngon..."
Thạc Trân ăn mỹ vị, hai mắt mở thật to, rất là đáng yêu. Kim Nam Tuấn ôn nhu chà lau mảnh vụn bên miệng bảo bối.
Lưu Trạch Kỳ hôm nay thấy được Thái tử điện hạ hoàn toàn bất đồng ngày xưa, vì thế trong nháy mắt hắn cũng hoài nghi Thái tử điện hạ là do người khác giả trang . Thái tử điện hạ khi nào thì ôn nhu cẩn thận đối đãi với một người như vậy, nhìn thấy ánh mắt yêu say đắm kia làm lòng hắn run lên. Lưu Trạch Kỳ lại cẩn thận đánh giá Thạc Trân, hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân vì sao vị Trân trắc quân này có thể làm cho Thái tử điện hạ sủng ái như vậy.
Dùng xong bữa tối, Kim Nam Tuấn đem Lưu Trạch Kỳ đuổi đi, sau đó mang theo bảo bối đi dạo chợ đêm nổi danh ở Lạc thành. Thị vệ phía sau Kim Nam Tuấn đều mặc thường phục ẩn vào trong đám người, chỉ chừa Nguyên Phúc cùng Nguyên Khánh đi theo bên cạnh. Kim Nam Tuấn nắm bàn tay nhỏ bé của Thạc Trân chậm rãi đi dạo ở chợ đêm. Chợ đêm thực náo nhiệt, người cũng rất nhiều. Thạc Trân nắm thật chặt tay Kim Nam Tuấn, cho dù là đang chọn lựa tiểu ngoạn ý cũng không buông ra.
Sau một lúc đi dạo chợ đêm, Thạc Trân dù chưa có đi hết, nhưng Nguyên Khánh ở phía sau đã cầm bao lớn bao nhỏ đồ vật . Tuy vậy, Thạc Trân cũng có chút mệt, cho nên khi nhìn thấy một quầy hoành thánh, y liền nói:
"Chúng ta đi ăn bát hoành thánh, nghỉ chân một chút đi."
Kim Nam Tuấn tất nhiên đồng ý quyết định của bảo bối, vừa lúc cửa hàng này không có khách, dọn dẹp coi như sạch sẽ. Kim Nam Tuấn cùng Thạc Trân ngồi một bàn. Những người khác đều ngồi ở mấy bàn xung quanh.
Chủ nhân quán hoành thánh này là một đôi phu phu trung niên, trung niên song nhi phụ trách bao hoành thánh nấu hoành thánh, trung niên hán tử phụ trách công tác chạy chân, chiêu đãi khách nhân, thu thập bát đũa. Đôi phu phu kia thấy sạp nhà mình ngồi đầy người, trung niên hán tử vội vàng tiến lên nhiệt tình tiếp đón,
"Vài vị khách quan ăn hoành thánh sao? Đều là mới gói/bao hôm nay, có tiểu hoành thánh cùng đại hoành thánh, đại hoành thánh là cải trắng hãm thịt heo."
Đi dạo chợ đêm lâu như vậy, bữa tối đã sớm tiêu hóa , Thạc Trân nghĩ nghĩ nói:
"Cho chúng ta mỗi người bát đại hoành thánh đi." Nói xong hỏi ý kiến Kim Nam Tuấn, chờ hắn đồng ý, Kim Nam Tuấn đương nhiên không có ý kiến.
Trung niên hán tử được phân phó lập tức công đạo ái nhân nấu hoành thánh, người cũng ở một bên hỗ trợ, giúp ái nhân bày hoành thánh vào bát. Hai người phối hợp ăn ý, chỉ chốc lát sau hoành thánh liền nấu hảo . Thạc Trân vừa nếm vào liền cảm thấy nước dùng có vị thực ngon, chắc chắn dùng nhiều xương cốt nấu ra, hoành thánh thực lớn, gia vị vừa vặn, Thạc Trân một cái tiếp một cái đem một chén lớn hoành thánh đều ăn hết. Kim Nam Tuấn nhìn chằm chằm bộ dáng Thạc Trân ăn hoành thánh, ánh mắt đều không chớp. Thạc Trân bị hắn nhìn nên ngại ngùng,
"Hoành thánh ăn thật ngon , để lạnh sẽ không thể ăn ."
Kim Nam Tuấn cúi đầu ăn hoành thánh, hiện tại hắn thực vừa lòng vì bảo bối có khẩu vị tốt, trên người bảo bối cuối cùng có thêm một chút thịt , xúc cảm cũng càng tốt. (^_^).
Đoàn người Thạc Trân ăn hoành thánh xong liền cho đôi phu phu trung niên một nén bạc , nhận được bạc, đôi phu phu kia vạn phần cảm tạ. Kim Nam Tuấn cùng Thạc Trân nắm tay nhau rời đi, ở trên đường Thạc Trân hỏi Kim Nam Tuấn:
"Về sau, chúng ta cũng sẽ giống bọn họ nhất dạng sao?"
"Đời này chúng ta nhất định sẽ cùng nhau đến già".
Kim Nam Tuấn phát thệ mặc kệ kiếp này có bất luận khó khăn gì, hắn đều sẽ không buông tay . Tay Thạc Trân bị Kim Nam Tuấn nắm chặt, liền như vậy đi tới, hắn thật hy vọng có thể cứ như vậy đi đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa...
Kim Nam Tuấn cùng Thạc Trân dừng lại mấy ngày ở Lạc thành, sau khi cùng Thạc Trân nhìn cảnh đẹp ở Lạc thành, bọn họ liền lên một chiếc thuyền lớn khởi hành đi Hồ Châu, cuối cùng sẽ đi tuần tra Giang Châu.
Chiếc thuyền lớn này được làm để cho Thái tử điện hạ khi đi tuần tra bằng đường thủy dùng, thân thuyền phi thường lớn, phía trên có hai tầng, dưới có một tầng, có thể chứa hơn một ngàn người. Thuyền thật lớn lướt trên Lạc hà thập phần vững vàng.
Thạc Trân là lần đầu tiên đi thuyền, hơn nữa còn là một con thuyền thật lớn như vậy, không giống cảm giác ở trên đất bằng, trên thuyền, đi đứng có một chút lắc lư, nhìn nước sông cuồn cuộn trôi, Thạc Trân cảm thấy hết thảy đều mới mẻ cực kỳ.
Trải qua hai ngày đi, thuyền cập bờ tại Hồ Châu. Đồng dạng đã có rất nhiều quan viên chờ .
Tại Hồ Châu, bọn họ dừng lại hai ngày, Kim Nam Tuấn tuần tra đoạn đê còn chưa hoàn thành ở Hồ Châu, xem xét tốc độ tiến triển, cùng Hồ Châu quan viên làm một ít bố trí. Sau đó liền lên thuyền xuất phát đi Giang Châu, lại qua ba ngày, cuối cùng đến Giang Châu. Tại Giang Châu gặp được công bộ thị lang Mang Hằng, Kim Nam Tuấn xem qua đoạn đê đã xây xong ở Giang Châu, thì càng thêm tán thưởng Mang Hằng.
"Có đê này, lũ mùa xuân ở Lạc hà sẽ không còn đáng sợ nữa."
Mang Hằng được Thái tử điện hạ tán dương, cũng thực kích động.
"Tạ Thái tử điện hạ thưởng thức, không có Thái tử điện hạ ngài duy trì, ta cũng vô pháp làm được việc này. Kế tiếp thuộc hạ sẽ tiếp tục cố gắng, mau chóng giám sát hoàn thành các khúc đê khác."
"Mang đại nhân càng vất vả thì công lao càng lớn, trở về cô sẽ ở trước mặt phụ hoàng thỉnh thưởng cho ngươi." Kim Nam Tuấn nói.
Mấy ngày sau Kim Nam Tuấn xử lý xong công vụ, bắt đầu mang theo Thạc Trân lãnh hội phong cảnh ở Giang Châu.
Kênh đào ở Giang Châu đã thông, liền và thông nhau với Lạc hà, chi nhánh ở bốn phương thông suốt. Cảng thập phần phồn hoa, bờ biển một gian cửa hàng, đến buổi tối náo nhiệt vô cùng. Trên sông còn có mấy cái thuyền hoa, trên truyền truyền đến tiếng đàn du dương. Thạc Trân nghe xong khen.
"Những thuyền này thật xinh đẹp, cầm cũng thật là dễ nghe!"
Kim Nam Tuấn thấy bảo bối thích, phân phó Nguyên Phúc, "Đi bao một cái thuyền hoa."
Nguyên Khánh ở một bên lắm miệng nói: "Đó là thuyền hoa đi."
Thạc Trân tò mò hỏi: "Thuyền hoa? Trên thuyền là có thưởng hoa sao?" [ha ha]
Kim Nam Tuấn bị biểu tình của bảo bối chọc cười , "Bảo bối nhìn sẽ biết."