Thạc Trân bước lên thuyền hoa mới hiểu được hoa thuyền có ý nghĩa gì, trên thuyền căn bản không có hoa, chỉ có mấy nữ nhân ăn mặc gợi cảm đang ngồi đàn, tiếng đàn tuy rất êm tai nhưng y lại không thích các nàng cứ hướng Thái tử mà phao mị nhãn. Thạc Trân mất hứng uống trà lài, Kim Nam Tuấn không cho y uống rượu nên y chỉ có thể uống trà. “Ta muốn về.”
Kim Nam Tuấn ôm lấy Thạc Trân, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của y. Vốn hắn bao hết thuyền hoa này chỉ để thoả mãn chút tò mò của Thạc Trân mà thôi, hiện tại cảm nhận được bảo bối ghen tị, hắn không khỏi vui mừng lên tiếng phân phó Nguyên Phúc. “Phân phó bọn họ cho thuyền hoa cập bờ đi.”
“Vâng.”
Lúc này, phía đuôi thuyền hoa bỗng phát ra một tiếng vang lớn, cả thuyền hoa bất ngờ lay động làm hai nữ nhân đang đàn kia hét lên, Kim Nam Tuấn lớn tiếng hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm Thái tử điện hạ, có thích khách! Thích khách làm thuyền thủng một lỗ lớn. Thị vệ đang cùng bọn chúng giao thủ.” Nguyên Phúc xem xét tình huống bên ngoài, lo lắng bẩm báo.
Kim Nam Tuấn cảm nhận được thuyền đang bắt đầu chìm xuống. “Mau cập bờ.”
Người ở trên thuyền cũng không có bao nhiêu, chỉ có hai cái cầm cơ cùng vài tên quy nô. Kim Nam Tuấn chỉ mang theo mấy tên thị vệ lên thuyền, lần này quả thực là do hắn quá sơ suất.
Kim Nam Tuấn che chở cho Thạc Trân bước ra khỏi mạn thuyền, bên ngoài vẫn còn đang đánh nhau, thuyền đã muốn nghiêng, chưa cập được bến nên bốn phía đều là nước, không biết nên chạy đi đâu.
Kim Nam Tuấn không ngờ mình lại gặp được địch nhân tưởng đã chết, Lịch vương Kim Chiêu Hồng! Trên mặt Kim Chiêu Hồng lúc này có vài vết sẹo, khuôn mặt dữ tợn, người cũng đã già đi không ít. “Kim Nam Tuấn, ta đợi ngươi lâu lắm rồi!”
Kim Chiêu Hồng bị Nhị hoàng tử bao vây ở Từ Vân Tự. Gã cùng thế thân hoán đổi quần áo, theo mật đạo trong tự chạy ra bên ngoài. Kim Chiêu Hồng mang theo hai tử sĩ chạy về Lịch thành, không ngờ giữa đường lại gặp cướp phỉ. Đám cướp phỉ số lượng đông, bọn Kim Chiêu Hồng không những bị cướp ngân lượng mà còn bị trọng thương. Quyết định tìm chỗ dưỡng tốt thương, khi về đến Lịch thành lại nhận được tin gia quyến của mình đều đã bị xử quyết, nhóm tâm phúc không bị giết cũng bị bắt, tất cả đều tan thành mây khói, không còn khả năng một lần nữa nổi dậy, Kim Chiêu Hồng một đêm liền bạc đầu.
Lần này nhận được tin Thái tử tuần tra Giang Châu, bọn họ từ sớm đã canh giữ ở Giang Châu. Thật vất vả thấy Nguyên Phúc bao một thuyền hoa, Kim Chiêu Hồng cùng hai tâm phúc sĩ tử lặng lẽ tiến lên đuôi thuyền, tạc phá thuyền, nhất quyết cùng Thái tử đồng vu qui tận…
“Kim Chiêu Hồng!” Kim Nam Tuấn nghiến răng nghiến lợi gọi tên của Lịch vương, nhìn về phía Kim Chiêu Hồng đã bị chế trụ, vậy mà vẫn không sợ chết điên cuồng cười to. “Bổn vương dù gì cũng mất hết rồi, lần này có thể chết cũng Thái tử coi như đáng giá! Ha ha ha…”
Kim Nam Tuấn tiến lên một đao kết liễu gã, số mệnh vẫn không thay đổi, gã đời này vẫn chết trên tay hắn.
“Thái tử điện hạ, thuyền sắp chìm rồi.” Thị vệ lo lắng nói, sàn thuyền dưới chân bọn họ đang bắt đầu rạn nứt.
Kim Nam Tuấn nhìn Thạc Trân đang lo lắng. “Quai bảo biết bơi không?”
“Có, trước kia đại ca có dạy ta…” Thạc Trân nói.
“Đừng sợ, quai bảo, sẽ không sao đâu.” Kim Nam Tuấn đối với những người khác nhanh chóng phân phó. “Nhanh chóng tát nước, nếu không được thì nhảy xuống nước, chắc chắn thuyền cũng không cách quá xa bờ.”
“Vâng.” Nguyên Khánh, Nguyên Phúc đều nghiêm túc gật đầu. May mắn hôm nay ai cũng biết bơi nên không có bất cứ dị nghị nào. Bọn thị vệ bắt đầu cố gắng tát nước.
Lúc này, hai cái cầm cơ trên thuyền bỗng lên tiếng khóc náo. “Nô tì không biết bơi…đại nhân ngài cứu ta….” Một cầm cơ hoảng sợ hướng Kim Nam Tuấn chạy đến.
Thạc Trân đang đứng bên người Thái tử bỗng bị nàng ta đẩy một cái, đứng không vững liền té xuống sông. Kim Nam Tuấn dù nhanh tay cũng chỉ nắm được một góc áo của Thạc Trân, không chút do dự cũng nhảy xuống. Nhóm Nguyên Phúc cùng thị vệ thấy vậy liền kinh hô. “Thái tử điện hạ!”
Nước sông lạnh như băng, Thạc Trân cố gắng nhớ lại cách bơi mà mình từng biết, cố gắng không để bản thân chìm xuống nước, nhưng vẫn uống phải mấy ngụm nước. Kim Nam Tuấn nhanh chóng bơi đến chỗ Thạc Trân, mang theo y trở lại hoa thuyền. Mắt thấy chỉ còn một chút liền tới thì dị biến xảy ra, đuôi thuyền không chịu đựng được gãy ra, một thanh gỗ lớn cũng từ đó văng về phía bọn họ, làm bọn họ bị sóng đẩy xa ra ngoài.
Kim Nam Tuấn chịu đựng hết tất cả va chạm, cố gắng che chở cho Thạc Trân. Một mảnh gỗ bén nhọn bay đến, đâm xuyên qua vai trái của hắn. Kim Nam Tuấn kêu lên một tiếng, cắn răng nhịn xuống.
Thạc Trân nghe thấy thanh âm thì lo lắng hỏi. “Tướng công, ngươi bị sao vậy?”
Kim Nam Tuấn thở hổn hển, trước ngực hắn lúc này đã đỏ một mảng. “Tướng công không sao, quai bảo đừng lo lắng, chúng ta chỉ cần vào được đến bờ là ổn rồi.”
Thạc Trân ra sức bơi, nhìn xung quanh đều là nước, làm sao còn thấy được bóng dáng thuyền hoa. Kim Nam Tuấn dần cảm thấy tay trái bắt đầu mất cảm giác, dù trước mắt dần trở nên tối đen hắn vẫn gắng sức bơi. Nhìn trên mặt xong có vài mảnh gỗ trôi nổi, hai người nhanh chóng bám vào nghỉ ngơi lấy sức.
Thạc Trân lúc này mới phát hiện ra Kim Nam Tuấn bị thương. “Tướng công ngươi bị thương, máu chảy…ô ô…”
“Tướng công không có việc gì…chỉ là tiểu thương mà thôi.” Kim Nam Tuấn trấn an Thạc Trân.
Hai người Thạc Trân ở trong sông bơi một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy được đất liền. Kim Nam Tuấn lúc này đã bắt đầu mê mang, mất máu quá nhiều làm hắn làm hắn khi vừa lên được mặt đất thì liền hôn mê.
“Tướng công, người tỉnh lại đi…chúng ta lên đến bờ rồi….tướng công…” Thạc Trân lo lắng gọi Kim Nam Tuấn.
Kim Nam Tuấn bên tai nghe thấy thanh âm của quai bảo, hắn cũng rất muốn đáp lại y, nhưng đành lực bất tòng tâm mà hôn mê.
Đợi Kim Nam Tuấn mở mắt ra một lần nữa, hắn phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng được lợp bằng cỏ tranh. Đầu vẫn còn chút đau, nhìn bốn phía không có thân ảnh của quai bảo, Kim Nam Tuấn trong lòng không khỏi sốt ruột. Hắn chỉ nhớ mình cùng Thạc Trân bơi được đến bờ, lúc sau hắn liền mất ý thức mà hôn mê.
Chi nha một tiếng, cửa phòng bị mở ra. “Ai nha, cuối cùng ngươi cũng tỉnh.” Một vị đại thẩm mập mạp bước vào. “Ngươi thế nhưng làm song nhân nhà mình lo lắng, y mấy ngày nay đều lấy nước mắt rửa mặt đó.”
“Xin hỏi vị đại thẩm này, song nhân nhà ta đang ở đâu?” Kim Nam Tuấn đánh gãy lời của đại thẩm, lo lắng nói.
“Ôi chàng trai, ngươi không cần vội như vậy, song nhân nhà ngươi đi đầu thôn giao Đào mừng thọ rồi. Ngươi quả nhiên là người có phúc, song nhân nhà ngươi tay nghề rất tuyệt. Đào mừng thọ làm không những đẹp mà ăn còn rất ngon.” Đại thẩm nhiệt tình kể lại lại sự tình diễn ra mấy ngày nay.
Tướng công của đại thẩm trong một lần đốn củi thì phát hiện ra Thạc Trân cùng Kim Nam Tuấn, lúc này Thạc Trân đang cố nâng tướng công nhà mình đi đến thôn. Vương đại thúc là một người thiện tâm, ông vội vàng tiến lên hỗ trợ y.
Vợ chồng Vương đại thúc vô cùng nhiệt tình, nhanh chóng thỉnh đại phu trong thôn đến xem bệnh. Lúc này Kim Nam Tuấn đã bắt đầu sốt cao, miệng vết thương vì bị ngâm trong nước sông một thời gian mà bắt đầu trương lên, tình huống vô cùng nguy cấp. Trải qua sự cố gắng của đại phu, xử lý xong vết thương của Kim Nam Tuấn, tình hình cuối cùng ổn định. Thạc Trân cũng vì lo lắng mà ngã bệnh, may mắn đại phu tay nghề cũng khá cao, y rất nhanh liền khoẻ lại.
Sau khi khoẻ lại, Thạc Trân mới phát hiện ra một vấn đề. Y cùng Kim Nam Tuấn trên người không có đồng nào, tiền cùng trang sức đều đã bị rơi lúc ở dưới sông mất rồi. Tiền bốc thuốc của hai người đều là do một nhà Vương đại thúc chi trả. Đai phu cũng đã dặn, Kim Nam Tuấn khoảng hai ngày nữa sẽ tỉnh lại, Thạc Trân còn muốn mua thêm thuốc cùng đồ bổ cho tướng công nhà mình dùng, hiện tại không có tiền lại còn thiếu nợ tiền thuốc nhà Vương đại thúc, bọn họ quả nhiên không có tiền liền không được.
Thạc Trân chờ bản thân tốt hơn một chút liền đi khắp thôn tìm việc làm. Vừa lúc trong thôn có tiệc rượu, y liền tiến vào giúp việc bếp núc. Lúc sau, điểm tâm của y lại được Vương đại thẩm giới thiệu cho một nhà phú hộ trong thôn. Nhân dịp lễ mừng thọ của phú hộ, Thạc Trân liền làm Đào mừng thọ đem ra. Phú hộ thấy điểm tâm Thạc Trân làm vô cùng tinh xảo thì rất thích. Nhanh chóng dùng tiền yêu cầu Thạc Trân làm một trăm trái Đào mừng thọ cùng vô số điểm tâm đủ mọi hình dáng. Thạc Trân bận rộn gần hai ngày cuối cùng cũng kiếm được mấy lượng bạc.
Thạc Trân nghe ngóng được thôn nhỏ họ đang ở nằm ở phía Đông Giang Châu, từ thôn nhỏ đến Giang Châu mất một ngày đi xe. Nếu y cùng Kim Nam Tuấn muốn về Giang Châu, nhất định phải kiếm đủ tiền thuê xe mới được.
Thạc Trân trở về sau một ngày mệt nhọc thì nghe thấy tiếng Vương đại thẩm nói. “Kim Uyên Nhi, tướng công nhà ngươi tỉnh rồi.”
Thạc Trân nhanh chóng chạy vào nhà, thấy Kim Nam Tuấn đang từ trên giường đứng dậy. “Tướng công, ngươi tỉnh rồi, trong người thấy thế nào?”
“Ta tốt hơn rồi. Thật xin lỗi, quai bảo, để ngươi hai ngày này chịu khổ.” Kim Nam Tuấn đau lòng nói.
“Ta không khổ, hai ngày này ta kiếm tiền để thuê xe, chờ thân mình tướng công tốt lên rồi, chúng ta liền lên đường trở về Giang Châu.” Thạc Trân đều đã tính toán xong hết rồi. Kim Nam Tuấn nhìn Thạc Trân trước mắt, dường như y trải qua sự kiện kia liền trở nên thành thục cùng kiên cường hơn rất nhiều, trong lòng không khỏi đau, hắn chắc chắn trong hai ngày bản thân hôn mê, Thạc Trân nhất định rất lo sợ cùng sốt ruột.
Thạc Trân đột nhiên vỗ vỗ tiểu não túi (đầu nhỏ) của mình. “Đúng rồi, còn canh gà ta nấu cho tướng công, để ta đi lấy…”
Thạc Trân cẩn thận bưng vào một bát canh gà, bắt đầu uy Kim Nam Tuấn uống. “Tướng công uống nhiều một chút, như vậy sẽ mau khoẻ hơn.”
Kim Nam Tuấn uống được một nửa liền đẩy bát canh về phía Thạc Trân. “Ngươi cũng uống đi, hai ngày này khổ cho ngươi rồi.”
“Ta đã uống rồi, tướng công cứ uống đi…” Day dưa mãi, cuối cùng cả hai ngươi một ngụm ta một ngụm uống hết nửa bát còn lại.
“Đúng rồi, hình như mới nãy Vương đại thẩm gọi ngươi là Kim Uyên Nhi?” Kim Nam Tuấn hỏi.
“Ân, ta không dám lấy tên thật nên mới nghĩ tìm một cái tên giả, vừa lúc nhớ ra tên này liền thế vào.” Thạc Trân đắc ý nói.
“Bảo bối ngốc, như vậy chẳng phải tướng công trở thành một tên phụ tình rồi sao?” Kim Nam Tuấn mỉm cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Thạc Trân.
“Ha ha, tướng công mới không phải!” Thạc Trân cũng nở nụ cười.
Hai ngày kế tiếp, Thạc Trân tiếp tục làm điểm tâm cho phú hộ trong thôn, cuối cùng cũng thu đủ tiền xe. Vết thương trên vai của Kim Nam Tuấn cũng đã tốt lên nhiều, Thạc Trân liền cùng đánh xe trong thôn bàn bạc tốt cho chuyến đi, sáng hôm sau họ sẽ khởi hành trở về Giang Châu.
Sáng sớm hôm sau, Thạc Trân cùng Kim Nam Tuấn cảm tạ vợ chồng Vương gia, mang theo túi lương khô Vương đại thẩm tặng bắt đầu lên đường.
Thạc Trân nhìn thôn nhỏ bản thân đã từng ở, đột nhiên cảm thấy có chút luyến tiếc cùng buồn rầu. Kim Nam Tuấn thấy quai bảo rầu rĩ liền dùng cánh tay không bị thương còn lại ôm lấy y, an ủi.
Kim Nam Tuấn thì thầm bên tai Thạc Trân. “Quai bảo đừng khổ sở, đợi trở về, tướng công liền cho người trở về hảo hảo cảm tạ họ.”
“Ai u, hai người thật âu yếm nha, mới thành thân phải không?” Người đánh xe cho họ là một trung niên hán tử thấy vậy liền lên tiếng. “Lúc ban đầu, ta cùng nương tử ở nhà cũng giống các ngươi vậy, lúc nào cũng muốn dính chặt vào nhau, ai~ còn trẻ quả nhiên tốt nhất.”
Vị hán tử đánh xe này còn đặc biệt nói vô cùng nhiều. “Nghe nói các ngươi là thân thích ở xa của Vương gia, đến Giang Châu để tìm người thân.”
“Đúng vậy.” Thạc Trân trả lời.
Hán tử nhìn về phía Kim Nam Tuấn. “Ta thấy ngươi dáng vẻ đường đường, làm nghề gì thế?”
Kim Nam Tuấn không trả lời, Thạc Trân thì nghĩ một hồi liền nói. “Tướng công không có nghề…ách, là không có làm công.”
Hán tử vừa nghe liền bắt đầu bật máy nói liên tục. Ông liên tục liên miên với Kim Nam Tuấn. “Chàng trai, ngươi mặc dù cưới song nhân nhưng cũng không được bạc đãi hắn. Ta nghe nói tay nghề của song nhân nhà ngươi rất tốt, nhưng ngươi là một đại nam nhân, cũng không thể chỉ dựa vào một tay y mà sống chứ! Ăn cơm nhuyễn* là không được đâu…”
Kim Nam Tuấn nghe xong thì sắc mặt đen đến không thể nào đen hơn. Thạc Trân ở một bên vẫn chưa hiểu được lời mà hán tử muốn nói. “Tướng công thân mình vẫn chưa khoẻ, không thể ăn cơm quá cứng, như vậy không tốt cho tiêu hoá.”
Kim Nam Tuấn nghe xong liền dở khóc dở cười…
Vị hán tử đánh xe dọc đường cứ liên miên cằn nhằn chuyện Kim Nam Tuấn ăn cơm nhuyễn, cuối cùng chiếc xe cũng đến được Giang Châu.
Trước mặt chiếc xe lúc này là đội tiểu binh, nhìn người dẫn đầu, Kim Nam Tuấn lặp tức hô to. “Tào Nghiêm.”
Vị đầu lĩnh quả thật chính là Phiêu Kị tướng quân Tào Nghiêm, nhiều ngày nay vẻ mặt của ông lúc nào cũng không thả lỏng được. Thái tử điện hạ cùng Trân trắc quân mất tích ở kênh đào Giang Châu, tin này làm họ cùng đám quan lại Giang Châu gấp đến muốn thượng hoả. Nếu Thái tử điện hạ cùng Trân trắc quân có chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ sợ đều không giữ được cái mạng nhỏ này đâu a…
Ngày hôm ấy Tào Nghiêm nhận được tin do Nguyên Phúc mang về, lặp tức mang quân chạy đến các nhánh sông, kênh đào ở Giang Châu để tìm kiếm, nhưng nhiều ngày trôi qua vẫn không thu được bất cứ tin tức nào. Tào Nghiêm nghĩ trong lòng, chiết tử thỉnh tội đã được dâng lên cho Hoàng thượng, ông có thể tưởng tượng được cơn giận của Hoàng thượng, thiên tử giận dữ, xác người trăm vạn đó nha….
Ngay lúc Tào Nghiêm vừa nghe được tiếng kêu của Thái tử điện hạ liền nhanh chóng quay người lại. Vừa nhìn thấy Thái tử, ông kích động không thôi. “Thái tử điện hạ! Thấy ngài không có việc gì thì thật quá tốt rồi.” Tào Nghiêm nhanh chóng xuống ngựa, hướng về phía Thái tử điện hạ cùng Trân trắc quân hành lễ.
Tào Nghiêm vừa quỳ xuống, nhóm binh lính sau lưng ông cũng đồng loạt quỳ. “Cấp Thái tử điện hạ thỉnh an! Cấp Trân trắc quân thỉnh an!” Lúc này, dân chúng xung quanh mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng quỳ xuống.
Hán tử đánh xe mắt không khỏi choáng váng, thân mình run rẩy theo sát những người xung quanh quỳ xuống. Trong lòng yên lặng nói thầm, ai u lão thiên gia của ta, cái tên một đường ta bảo hắn là ăn cơm nhuyễn sao lại thành Thái tử điện hạ mất rồi!