Thạc Trân ôm mẫu thân không chịu buông tay, “Nương… Thạc Trân rất nhớ mọi người!”
Trương Huệ Nương ôm Thạc Trân, vẻ mặt kích động nói: “Thạc Trân a, bảo bối của nương a, nương cũng rất nhớ ngươi a!”
Mấy người Kim Tú Nhi cũng thực kích động, Nhị ca Nhị ca mà kêu.
“Đến… Để nương hảo hảo nhìn xem, ân, Thạc Trân nhà của chúng ta cao lớn không ít, người cũng trắng.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Nhị ca còn béo rồi đó.” Kim gia mọi người mồm năm miệng mười nói.
Bác Ca Nhi ở bên cạnh cũng huy tay nhỏ bé, “Sách quý! Sách quý! Trắng trắng, giống nãi nãi làm bánh màn thầu trắng trắng!”
Thạc Trân nghe xong cười ha ha, tiếp nhận Bác Ca Nhi trên tay tẩu tử,
“Đây chính là tiểu chất tử của ta đi, lớn lên thực đáng yêu.” Ôm tiểu chất tử vào trong ngực nựng nựng, “Thật rắn chắc a!”
Người một nhà Kim Đại Tráng vây quanh Thạc Trân vui vẻ cực kỳ. Đang lúc người Kim gia nhiệt liệt nói chuyện, một thanh âm có chút đột ngột vang lên.
“Thỉnh an Thái tử điện hạ.”
Ngay khi Thạc Trân tiến vào điện, Kim Hạ Nhi không giống những người khác đều tập trung nhìn Thạc Trân, lực chú ý của nàng bị một nam tử đi cùng với Thạc Trân vào trong điện hấp dẫn. Nam tử có thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn mỹ bất phàm, người đầy quý khí, đây nhất định là Thái tử điện hạ. Kim Hạ Nhi là người đầu tiên tiến lên hành lễ với Thái tử điện hạ, sau đó mọi người mới vội vàng quỳ xuống thỉnh an Thái tử điện hạ. Kim Nam Tuấn không nhìn Kim Hạ Nhi, ngữ khí ôn hòa nói với mọi người:
“Miễn lễ, hôm nay thỉnh mọi người đoàn tụ cùng Thạc Trân, liền không cần giữ lễ tiết.”
Sau đó, Kim Nam Tuấn liền ly khai, hắn biết nếu có hắn ở một bên tất cả mọi người sẽ câu thúc. Kim Hạ Nhi thấy Thái tử điện hạ ly khai rất là thất vọng.
Thạc Trân tiếp tục cùng gia nhân trò chuyện, thấy tỷ tỷ cùng tỷ phu, thấy bọn nhỏ của tỷ tỷ, lại thấy được long phượng thai rất là cao hứng.
Một nhà Kim Đại Lực ở bên cạnh cũng không thể nói được câu nào, thật vất vả chờ đến khi mấy người Thạc Trân dừng nói chuyện một chút, Kha Mỹ Lệ lôi kéo nhi tử cùng nữ nhi tiến lên.
“Thạc Trân a, ta là nhị thẩm a, ngươi nhìn xem đây là nhị đường muội cùng tiểu đường đệ của ngươi.” Kha Mỹ Lệ lấy lòng nói, “Thạc Trân ngươi hiện tại có tiền đồ, lên làm Trắc quân của Thái tử điện hạ, cũng đừng quên dìu dắt đệ đệ muội muội a.”
Sau đó Kim Xuân Nhi cũng giới thiệu phu quân của nàng cho Thạc Trân. Thạc Trân nhất nhất vấn an, sau đó cũng không nói chuyện cùng bọn họ. Dù sao trước kia là không thường xuyên lui tới gặp mặt, đối với bọn họ, y cũng không cảm thấy thân thiện. Thạc Trân muốn cùng cha mẹ trò chuyện, nhưng mấy người Kim Đại Lực cứ chen vào, Thạc Trân lại không thể phản ứng bọn họ. Nguyên Khánh thấy thế tiến lên nói với mọi người:
“Mọi người trong nhà Trân trắc quân đi đường vất vả, đã chuẩn bị tốt chỗ nghỉ ngơi cho các ngươi, thỉnh đi nghỉ ngơi trước, sau đó, vào buổi tối sẽ có tổ chức tiệc đón tiếp các ngươi.”
Nguyên Khánh phái vài tiểu thái giám dẫn mọi người đi đến phòng nghỉ. Thạc Trân cùng đi với một nhà Kim Đại Tráng. Nguyên Phúc đã an bài hảo, một nhà Kim Đại Tráng được an bài trong một vìện tử tại có phong cảnh tú lệ. Tần gia an bài ở một vìện bên cạnh, cũng vô cùng lịch sự tao nhã. Mỗi nơi đều an bài không ít thái giám, cung nữ hầu hạ, thập phần chu đáo. Bởi vì một nhà Kim Đại Lực không được an bài trước đó nên cũng chỉ có thể sắp xếp ở tại một khác kém hơn. Kha Mỹ Lệ lải nhải,
“Như thế nào chúng ta không trụ cùng một chỗ với đại ca a?” Các cung nữ đều ngại nên không đáp lại bọn họ, một thái giám đi theo nói:
“Cỗ kia sợ là các vị không thể trụ, thỉnh các vị hướng bên này.” Nói xong dẫn bọn họ đi bên kia.
Kim Hạ Nhi đi vào phòng, đôi mắt quả thực không đủ nhìn. Hoa lê *** xảo và cây cảnh trang trí rất xinh đẹp a, đồ dùng thì không có cái nào không đẹp. Đi vào phòng ngủ, giường lớn khắc hoa kia luôn là ước mơ tha thiết của nàng. Trong đầu Kim Hạ Nhi nhớ đến khuôn mặt anh tuấn của Thái tử điện hạ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nếu nàng cũng có thể trở thành người của Thái tử điện hạ thì tốt rồi, nàng có thể mỗi ngày hưởng thụ được mấy thứ này đó.
Sau khi một nhà Kim Đại Tráng đều dàn xếp xong, Ngô Xảo Lan cùng Kim Cẩm Nhi đều mang theo hài tử đi nghỉ ngơi, lúc này bọn họ đều đã đến thời điểm ngủ trưa, ba tiểu nhân cũng đã buồn ngủ liên tục. Thạc Trân thì cùng nói chuyện với cha mẹ trong phòng,
“Cha mẹ… Các ngươi mấy năm nay thân thể đều hảo?”
“Thân thể của ta cùng cha ngươi đều hảo đâu, Thạc Trân ngươi sao? Mấy năm nay ở trong cung như thế nào? Thái tử điện hạ hắn… Hắn đối với ngươi tốt không?” Trương Huệ Nương nhìn Thạc Trân, nhìn thấy khí sắc thật không tệ.
“Thái tử điện hạ đối với ta tốt lắm. Ta ở trong cung cũng rất tốt.” Khi Thạc Trân nói đến Kim Nam Tuấn, thần tình luôn mang theo ý cười.
Trương Huệ Nương cùng Kim Đại Tráng hai người nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ, ngần ấy năm qua đi, tính tình Thạc Trân vẫn thiên chân như vậy, thật không biết mấy năm nay y làm sao sống sót trong cung. Bất quá hiện giờ xem ra Thái tử điện hạ đối với Thạc Trân thật không tồi, nếu không cũng sẽ không cố ý phái người tới đón bọn họ, làm cho bọn họ có thể một nhà đoàn tụ.
Trong tiệc đón vào buổi tối, mọi người cùng nhau hưởng dụng thức ăn *** mỹ bên trong hành cung, tất cả mọi người khen không dứt miệng. Thạc Trân thực tự nhiên phân phó Nguyên Khánh,
“Đồ ăn hôm nay làm được phi thường ngon miệng, trong chốc lát ngươi đi cấp nhóm đầu bếp đêm nay ban cho.”
“Dạ.” Nguyên Khánh sau khi nghe xong liền đáp lời.
“Thạc Trân ca ca, như thế nào không thấy Thái tử điện hạ?”
Kim Hạ Nhi thấy bộ dáng cung nhân đối với Thạc Trân rất kính trọng, lại phát hiện tối nay Thạc Trân thay đổi một thân xiêm y xinh đẹp hơn, rất là hâm mộ ghen tị.
“Thái tử điện hạ còn có chính vụ, hơn nữa nếu có hắn ở đây thì tất cả mọi người sẽ câu thúc, cho nên không cùng chúng ta dùng bữa.” Thạc Trân hồi đáp.
“Là như thế này a.” Mất đi cơ hội thấy Thái tử điện hạ, Kim Hạ Nhi có chút mất mát.
Thạc Trân không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng các huynh đệ tỷ muội nói về chuyện lý thú trong cung.
Sau buổi tiệc, Thạc Trân lại cùng gia nhân đồng thời nói chuyện, phảng phất nói mãi không hết. Có một số việc kỳ thật đều có đề cập tới trong thư khi y nhận được, nhưng Thạc Trân vẫn hứng thú nồng hậu mà nghe bọn hắn nói xong.
Sắc trời chậm rãi tối sầm xuống, trong tẩm cung, sắc mặt Kim Nam Tuấn tại càng phát ra âm trầm. Nguyên Phúc thấy thế nói với Thái tử điện hạ,
“Thời điểm không còn sớm, nô tài đi thỉnh Trân trắc quân trở về đi.”
Kim Nam Tuấn nghĩ nghĩ rồi khoát tay áo, ngoan bảo tưởng niệm gia nhân lâu ngày, hôm nay là ngày đầu tiên gặp mặt, sợ còn chưa có nói xong đi. Bất chợt nghe Thư Cầm ở bên ngoài nói:
“Trân trắc quân ngài đã về rồi.”
Nét mặt âm trầm của Kim Nam Tuấn trong nháy mắt sáng bừng lên.
“Ngoan bảo… Hôm nay có cao hứng không? Thích kinh hỉ mà tướng công tặng không?” Kim Nam Tuấn ôm lấy ngoan bảo hôn hôn, thật cao hứng khi ngoan bảo trở lại sớm.
Các cung nhân thức thời lui xuống. Thạc Trân ôm thắt lưng Kim Nam Tuấn,
“Rất vui vẻ, cám ơn tướng công cho ta kinh hỉ.”
“Vậy thì đêm nay ngoan bảo cần phải hảo hảo mà cám ơn tướng công.”
Kim Nam Tuấn cố ý nhấn mạnh hai chữ cám ơn, thân thể ôm ngoan bảo đã có chút nóng lên.
“Dạ.” Thạc Trân đỏ mặt gật đầu.
Kim Nam Tuấn ôm ngoan bảo, “Chúng ta đi Ly trì đi.”
Ly trì nằm bên trong phòng ngủ ở phía sau chủ điện, đó là một ôn tuyền thiên nhiên. Bên trong hành cung có vài chỗ có ôn tuyền, trong số đó, cái này là lớn nhất. Lúc ấy khi xây dựng hành cung, các công tượng cố ý xây chồng cung điện phía trên ôn tuyền này, làm cho ao cùng phòng ngủ trong chủ điện tương thông. Kim Nam Tuấn đã mang ngoan bảo đến phao mấy lần, độ ấm của ôn tuyền thực thích hợp, sau một lúc phao sẽ cảm thấy thực thả lỏng thoải mái, ngoan bảo cũng thực thích. Không được hoàn mỹ chính là, hắn còn chưa hảo hảo yêu thương quá ngoan bảo tại bên trong ôn tuyền, có lẽ đêm nay hẳn là có thể được như mong muốn. (^_^)
Trong ngoài ôn tuyền đều dùng bạch ngọc xây thành, Kim Nam Tuấn cùng Thạc Trân song song thoát xiêm y, dọc theo cầu thang bạch ngọc đi xuống, tiến vào trong ao.
Nước suối ấm áp làm cho Thạc Trân thoải mái mà thở dài, mỗi lần phao ôn tuyền này đều cảm thấy thực thoải mái, phao hảo về sau làn da cũng trơn trượt hơn.
Kim Nam Tuấn thấy bộ dáng lúc này của ngoan bảo, hai tay chạy khắp nơi trên người ngoan bảo, một tay vuốt ve tiểu đậu đỏ trước ngực ngoan bảo, một tay khác xuống phía dưới, xoa xoa cặp mông phấn nộn.
“A! Tướng công… Không cần…” Thạc Trân né tránh thân mình.”Đừng… Không cần ở trong ao!”
“Không phải ngoan bảo đã đáp ứng cảm tạ tướng công sao?” Kim Nam Tuấn không chịu buông tha y, một lóng tay đã nhẹ nhàng thâm nhập vào bên trong y.
“Nha… Ân… Trở về… Trở về ở trên giường tạ tướng công… A!”
Thạc Trân cảm giác trong cơ thể lại nhiều thêm một ngón tay, hai ngón tay ở bên trong cơ thể y hoạt động hoặc sâu hoặc cạn . Theo động tác của ngón tay, nước trong ôn tuyền cũng thừa dịp tiến vào.
“Chính là tướng công đã không đợi kịp …”
Kim Nam Tuấn nói xong, đem thân mình đã biến thành màu phấn hồng của ngoan bảo đặt ở bên cạnh ao. Tách hai chân ngoan bảo ra, nương theo độ trơn của nước ôn tuyền, mãnh liệt tiến vào.
“A!” Thạc Trân ghé vào bên cạnh ao, chấp nhận Kim Nam Tuấn yêu thương.”Ân… Tướng công… Chậm một chút… Tướng công…”
Kim Nam Tuấn một bên luật động, một bên lưu lại từng điểm ấn ký trên chiếc lưng trơn bóng của ngoan bảo. Một tay ôm ngoan bảo, một tay khác vỗ nhẹ, vuốt ve mông của y.
“A… A…”
Thạc Trân mẫn cảm, trong cơ thể cũng hơi hơi co rút lại, Kim Nam Tuấn cảm thấy khoái cảm mãnh liệt mà tùy ý trừu sáp. Qua hồi lâu, Kim Nam Tuấn ôm lấy ngoan bảo, cơ thể Thạc Trân còn đang kết hợp với tướng công, cứ như vậy bị kéo đến, cảm giác thân mình đều mềm nhũn, đành phải ôm cổ tướng công.
”Ân… Tướng công… Đủ… Từ bỏ…”
Kim Nam Tuấn đem hai chân ngoan bảo giá đặt lên bả vai, nhanh chóng chuyển động.
”Ngoan bảo… ngoan bảo của tướng công, về sau có còn muốn không ngủ trưa cùng tướng công?” Kim Nam Tuấn hỏi.
“A a a!” lưng của Thạc Trân va chạm vào thành ao bằng bạch, cảm giác sắp bị khoái cảm nuốt hết, thét chói tai: “Ngủ… Nha nha… Cùng tướng công ngủ… Nha nha…”(^_^).
“Ngoan bảo… Thật ngoan… Tướng công thưởng cho ngươi…”
Kim Nam Tuấn kêu lên một tiếng liền phòng ra ngay tại bên trong cơ thể ngoan bảo.
Kim Nam Tuấn đơn giản tẩy sạch cho ngoan bảo cùng bản thân hắn, lau khô cho ngoan bảo, khoác phục sức mà cung nữ đã sớm chuẩn bị tốt, ôm ngoan bảo trở về phòng ngủ. Lúc này Thạc Trân đã mệt đến chết, cả người mềm nhũng không một chút khí lực. Kim Nam Tuấn ôm ngoan bảo nằm ở trên giường, thấy bộ dáng mệt mỏi của ngoan bảo, đành bỏ ý muốn làm thêm một lần nữa, hôn hôn hai má ngoan bảo.”Ngủ đi, ngoan bảo của ta.”
Kim Nam Tuấn kéo ngoan bảo vào trong ngực, hai người thực mau chóng chìm vào mộng đẹp ngọt ngào…