Ngày thứ hai, toàn bộ hành cung đều giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Kim Hạ Nhi nhìn các cung nhân đều vội vội vàng vàng. Liền tò mò hỏi tiểu cung nữ hầu hạ nàng,
“Hôm nay là ngày gì mà các cung nhân bận rộn như thế, hành cung còn bố trí vui mừng như vậy?”
“Hồi Kim tiểu thư, hôm nay là sinh nhật Trân trắc quân. Thái tử điện hạ đã phân phó tổ chức trong hành cung. Buổi tối còn có tiệc sinh nhật long trọng nữa, nghe nói quan vìên vùng Ly châu đều sẽ tiến đến ăn mừng.”
Trong lòng Kim Hạ Nhi nghĩ thầm không phải chỉ là một cái sinh nhật thôi sao, đều biến thành long trọng như vậy. Ai! Thạc Trân này như thế nào tốt số như vậy a!
Sáng sớm Thạc Trân liền chu cái miệng nhỏ nhắn,(^_^) sáng nay y bị Kim Nam Tuấn “Lộng” tỉnh. Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương đồng, thật dễ dàng nhận ra rất nhiều dấu vết sẩm màu mà áo của y đều không thể che lấp được, hy vọng lát nữa gặp mặt cha mẹ, bọn họ sẽ không chú ý tới, không thì sẽ rất ngại ngùng nha. Thạc Trân ngẫm lại cảm thấy có chút thẹn thùng, đều do tướng công nha.(^_^).
Kim Nam Tuấn nhìn bộ dáng tức giận của ngoan bảo, hôn hôn hai đồng tiền trên má của y.
”Được rồi, hôm nay là sinh nhật của ngươi, đừng bĩu môi.”
Tối hôm qua Kim Nam Tuấn không tận hứng, buổi sáng lại nhìn thấy khuôn mặt ngoan bảo ngủ rất thiên chân, thật sự là mê người cực kỳ, hắn đương nhiên không thể kiềm chế mà đem ngoan bảo “Lộng” tỉnh.
Trương Huệ Nương là người từng trải, hôm nay, ngay từ lần đầu gặp mặt liền chú ý tới trên người Thạc Trân khác thường. Nhìn những ấn ký sẩm màu đó, tâm tình Trương Huệ Nương phức tạp. Vừa vì Thạc Trân có thể được Thái tử điện hạ sủng ái mà cảm thấy vui mừng, vừa lại đau lòng vì Thạc Trân còn nhỏ, phải hầu hạ Thái tử điện hạ nhất định thực vất vả. Ai… Đáng tiếc, Thạc Trân chính là Trắc quân của Thái tử điện hạ, không thể xem như là con của nàng. Nếu không thì …nàng khẳng định liều mạng nhắc nhở, thỉnh Thái tử điện hạ đối với Thạc Trân ôn nhu thương tiếc một chút. Thạc Trân bị nương nhìn đến ngại ngùng, cúi đầu xuống,
“Mẫu thân ngươi đừng luôn cứ nhìn ta nha.”
“Thạc Trân lớn rồi mà còn cùng mẫu thân e lệ nữa.” Trương Huệ Nương nhu nhu đầu Thạc Trân, “Nhìn Thạc Trân ngươi hiện tại rất tốt, Thái tử điện hạ đối với ngươi sủng ái như vậy, nương cũng cao hứng thay ngươi. Nếu ngươi có thể sớm vì Thái tử điện hạ sinh hài tử, nương cũng có thể càng yên tâm.”
“Thái tử điện hạ nói, để ta điều dưỡng thân mình cho tốt, năm sau chúng ta liền có bảo bảo.”
Nói đến bảo bảo, Thạc Trân cũng tràn đầy chờ đợi. Đối với dược thiện, thuốc bổ mà Thư Nhã chuẩn bị cho y, y cũng không có kháng cự như trước kia, đều sẽ ngoan ngoãn uống xong.
Tối hôm qua, Trương Huệ Nương cùng Kim Đại Tráng đều thảo luận qua, Thái tử điện hạ tuổi còn trẻ, lại là thái tử, tương lai khẳng định sẽ có rất nhiều phi tử. Chỉ khi Thạc Trân có hài tử thì tương lai mới có thể có chỗ dựa vào, nếu không thì cho dù hiện giờ Thạc Trân được Thái tử điện hạ yêu thích, nhưng về sau, khi Thạc Trân lớn tuổi, nhan sắc cũng mất, chỉ sợ Thái tử điện hạ sẽ quên đi Thạc Trân. Tính tình của Thạc Trân bọn họ đều rõ ràng, chắc chắn sẽ không mời sủng, như thế thì tương lai của Thạc Trân sẽ thực khó…Nguyện thượng thiên phù hộ Thạc Trân có thể thuận lợi sinh hài tử, vĩnh viễn vui vẻ khoái hoạt như vậy đến già, đây là tâm nguyện của hai vợ chồng Kim Đại Tráng. Không cầu Thạc Trân có thể vinh hoa phú quý, hiện giờ Thạc Trân đã mang đến cho gia đình bọn họ rất nhiều điều tốt, vợ chồng Kim Đại Tráng đã thực thỏa mãn. Con cháu đều có phúc của con cháu, bọn họ chưa bao giờ cầu mong chuyện gì quá đáng.
Tiệc sinh nhật của Trân trắc quân của hành vào giờ Dậu. Quan viên vùng Ly châu biết được tin tức, biết được sinh nhật của Trân trắc quân mà Thái tử điện hạ vô cùng sủng ái, sôi nổi tiến đến ăn mừng. Đưa tới rất nhiều lễ vật vô giá, làm cho mọi người của Kim gia mở rộng nhãn giới, càng làm cho một nhà Kim Đại Lực nhìn thẳng mắt.
Thạc Trân thân thiết ôn hòa tiếp đãi gia quyến của các quan viên đến ăn mừng, biểu hiện thập phần khéo léo. Từ Châu tri phủ Thạch Kỳ Sơn cùng phu nhân cũng có đến, Trương Huệ Nương, Tần thái thái cùng Kim Cẩm Nhi đã quen biết với tri viên phu nhân, mấy người cùng nhau nói chuyện, *đến là không có ở một chúng quan thái thái trung có vẻ không được tự nhiên*. Ba người Kha Mỹ Lệ, Kim Xuân Nhi cùng Kim Hạ Nhi không tự tại được như vậy. Không có người đến nói chuyện cùng các nàng, mà khi các nàng chủ động đi đến thì họ lại hoàn toàn không đáp trả.
Giờ Dậu vừa đến, yến hội bắt đầu, Kim Nam Tuấn cùng Thạc Trân ngồi ở ghế trên. Một nhà Kim Đại Tráng cùng Tần gia đều được an bài ở vị trí phía trước. Một nhà Kim Đại Lực thì ở sau một ít, đối với việc này, Kha Mỹ Lệ rất là bất mãn nhưng lại không dám nói cái gì.
Kim Nam Tuấn mắt lạnh nhìn một nhà Kim Đại Lực, hắn rất rỏ ràng những hành vi của bọn họ. Đương nhiên nếu không nhờ bọn họ thì ngoan bảo cũng sẽ không tiến cung, chỉ bởi vì điều này mà Kim Nam Tuấn tạm thời quyết định chừa cho bọn họ một con đường.Nhưng nếu bọn họ còn làm chuyện gì thiếu suy nghĩ, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Ngồi tại chỗ, trừ bỏ có món ngon mỹ vị, có rượu còn có ca múa trợ hứng. Các vũ cơ nhẹ nhàng khởi vũ, *múa dẫn đầu giả vũ tư giống như kinh hồng*, làm cho phu quân của Kim Xuân Nhi nhìn đến không chuyển mắt.
Yến hội kết thúc, trên không trung bùng lên pháo hoa sáng lạn rực rỡ. Kim Nam Tuấn không kiêng kị mà ở trước mặt mọi người nhẹ nhàng ôm lấy Thạc Trân, “Thích không?” Hắn biết ngoan bảo thích nhất là nhìn pháo hoa.
“Thực thích! Rất vui vẻ!” Thạc Trân hào phóng mà tùy ý để Kim Nam Tuấn ôm mình.
Nhóm quan vìên Ly châu nhìn đôi bích nhân kia, trong lòng đều nói chuyến đi này thật đáng.
Vẻ mặt Kim Hạ Nhi ái mộ, ẩn tình đưa tình mà nhìn chăm chú vào Thái tử điện hạ, ảo tưởng nếu người trong ngực Thái tử điện hạ là nàng thì tốt rồi.
Kim Lỵ Nhi vẫn luôn chú ý một nhà Kim Đại Lực, thấy biểu tình của Kim Hạ Nhi, liền đoán được ở trong lòng nàng nghĩ cái gì. Kim Lỵ Nhi rất là khinh bỉ bộ dáng của Kim Hạ Nhi, cư nhiên dám mơ tưởng Thái tử điện hạ, Kim Lỵ Nhi âm thầm quyết định những ngày còn ở trong hành cung, sẽ hảo hảo lưu ý Kim Hạ Nhi, cũng không để cho nàng làm mấy chuyện xấu.
Sau khi yến hội kết thúc, Kim Nam Tuấn ôm ngoan bảo có chút say rời đi. Kim Nam Tuấn thấy hôm nay ngoan bảo vui vẻ, cố ý cho phép y uống chút rượu trái cây, không nghĩ ngoan bảo lại không thắng được rượu, mới uống hai chén liền có chút say.
Có thể được cùng người nhà và tướng công trãi qua sinh nhật, Thạc Trân cảm thấy hôm nay hạnh phúc cực kỳ. Cả người Thạc Trân vựng vựng, cước bộ không xong, cả người giống đi trên đám mây. Trên đường về tẩm điện, Thạc Trân đột nhiên nói:
“Ta cũng sẽ khiêu vũ, tướng công… Ta cũng sẽ khiêu vũ.”
Thạc Trân nói chuyện, đi đường còn có chút bay, miệng hừ bài ca dao không biết tên, bắt đầu xoay vòng quanh Kim Nam Tuấn. Kim Nam Tuấn dở khóc dở cười nhìn “Vũ đạo” của ngoan bảo, ôm chặt thân thể của y.
”Hảo, ngoan bảo đừng nhảy, ngươi nên nghỉ ngơi.”
“Ta còn chưa múa xong đâu.”
Thạc Trân nháo nói. Mãi cho đến khi về tới phòng ngủ, Thạc Trân vẫn còn sảo muốn khiêu vũ. Kim Nam Tuấn không có biện pháp, một phen ôm y đến trên giường.
”Hảo… Hảo… Cho ngươi khiêu vũ, cho ngươi khiêu vũ… Chúng ta ở trên giường khiêu như thế nào?” Kim Nam Tuấn nói xong, trong mắt *** quang chợt lóe. (^_^)
“Hảo…” Thạc Trân ngây ngốc gật đầu.
Kim Nam Tuấn đem ngoan bảo đặt ở trên giường, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của ngoan bảo, nhấm nháp mật dịch trong miệng y, mùi rượu trong veo làm hắn say mê. Sa liêm màu hồng rũ xuống, bên trong hai người nương tựa lẫn nhau, triền miên đến bình minh.
Ngày thứ hai, khi Thạc Trân tỉnh lại thì đã gần đến buổi trưa, không thấy Kim Nam Tuấn bên người. Trên người Thạc Trân đau nhức không thôi, ký ức tối hôm qua trở về trong óc. Mặt Thạc Trân đỏ bừng, tướng công thật sự rất là xấu rồi, thừa lúc y say, làm y như vậy lại như vậy … y đều ngại ngùng khi hồi tưởng lại.
“Di!”
Thạc Trân phát hiện một cái hộp bảo thạch nhỏ trên mép giường. Thạc Trân mở ra thì thấy một con dấu nhỏ nhỏ hình chữ nhật ở bên trong. Toàn bộ con dấu đều làm bằng bạch ngọc, trên đỉnh khắc thụy thú [ Yamiryu: là 1 trong những con vật thiêng của Trung Quốc, nghe đâu tượng trưng cho tài lộc giống như tỳ hưu vì thụy thú tham ăn], con dấu khắc dấu một chữ Bảo rồng bay phượng múa. Đây là do Kim Nam Tuấn tự tay dự vìết khắc dấu mà thành, vốn định tối hôm qua đưa cho ngoan bảo làm lễ vật sinh nhật, nhưng ngoan bảo lại say đến không rõ ràng… Sáng nay Kim Nam Tuấn liền đem nó đặt ngay trên mép giường của ngoan bảo, hy vọng ngoan bảo vừa tỉnh thì có thể nhìn thấy.
Thạc Trân nắm con dấu nhỏ trong tay, lòng tràn đầy vui mừng, biết cái này nhất định là tướng công tặng hắn, trong lòng giống như ăn mật đường, ngọt tư tư. Thư Nhã cùng Thư Cầm nghe thấy động tĩnh ở bên trong, liền tiến vào hầu hạ Thạc Trân thúc dậy. Thư Nhã vừa thay quần áo cho Thạc Trân, vừa nói:
“Thái tử điện hạ nói, hôm nay phải gặp các quan vìên ở Ly châu. Để Trân trắc quân ngài dùng cơm trưa trước, không cần chờ hắn.”
Thạc Trân vuốt cằm tỏ vẻ biết.
Dùng xong ngọ thiện, Thạc Trân không thể chờ đợi được mà lấy ra mấy họa tác mà y vẽ vài ngày trước đây. Đem con dấu dính vào mực đỏ, khắc vào trong tranh, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Thật sự là càng xem càng thích! Thạc Trân dùng túi cẩm bỏ vào, mang ở bên người.
Lúc này Thạc Trân nghe Nguyên Khánh báo lại, Kim Xuân Nhi ở ngoài điện cầu kiến, tuy có chút kinh ngạc, nhưng trước hết vẫn để cho Nguyên Khánh đem nàng đưa đến thiên thính.
“Xuân nhi Đường tỷ.” Thạc Trân đi vào thiên thính, thấy Kim Xuân Nhi liền mời nàng ngồi xuống.
“Thạc Trân a! Từ khi đến hành cung này, Đường tỷ đều không có hảo hảo cùng ngươi nói chuyện a.”
Kim Xuân Nhi nhìn thấy cẩm y trên người Thạc Trân, còn có khuôn mặt thanh xuân non nớt kia. Hai người bọn họ rõ ràng chỉ kém một tuổi, nhưng hiện tại thoạt nhìn tuổi hai người đã chênh lệch khá xa.
”Ai! Ngươi nghĩ xem, vận mệnh của hai người chúng ta thật đúng là sai sót ngẫu nhiên, lúc trước nếu không phải ta bỏ ngạch, ngươi cũng không có thể thế thân ta mà vào cung.”
Thạc Trân kiên nhẫn mà nghe Đường tỷ nói, cũng không biết phải đáp lại nàng như thế nào. Kim Xuân Nhi tiếp tục nói:
“Ai! Đường tỷ của ngươi mệnh không tốt, ngày tháng làm xung hỉ tân nương thật khổ a! Ngươi ngược lại hảo mệnh, ngày qua đều là cẩm y ngọc và tơ lụa. Nếu lúc ấy người tiến cung là ta, hôm nay vị trí của hai người chúng ta sẽ thay đổi.”
Lúc này chỉ nghe phù một tiếng, Thư Cầm đứng ở phía sau Thạc Trân nhịn không được cười khẽ ra tiếng, Thư Nhã cũng nhịn không được. Kim Xuân Nhi này cũng thật dám tưởng a, bộ dạng vừa đen vừa cường tráng, Thái tử điện hạ là ai a, chỗ nào sẽ coi trọng nàng? (^_^)
Kim Xuân Nhi bị tiếng cười làm cho thẹn quá thành giận, hung hăng trừng mắt nhìn Thư Cầm, Thư Nhã. Giáo huấn Thạc Trân:
“Thạc Trân a, Đường tỷ nói với ngươi, ngươi chính là Trắc quân của Thái tử điện hạ. Cung nữ bên người như thế nào không có quy củ như vậy chứ? Ngươi chính là *cái mặt nhuyễn *, như vậy không thể được a!”
Thạc Trân đành phải trấn an Kim Xuân Nhi:
“Xuân nhi đường tỷ ngươi đừng nóng giận, hôm nay ngươi đến là có chuyện gì?”
“Thạc Trân a, Đường tỷ hôm nay là tới cầu ngươi, ngươi cần phải giúp ta! ngày lành sau này của Đường tỷ hoàn toàn dựa vào ngươi a.” Kim Xuân Nhi nói.
“Hỗ trợ? Là chuyện gì? Nếu ta có thể hỗ trợ, nhất định sẽ giúp cho đường tỷ.” Thạc Trân nhìn Xuân Nhi, dò hỏi.
Kim Xuân Nhi nói ra thỉnh cầu của nàng, “Ngươi nhất định có thể giúp, đối với ngươi mà nói cũng không phải là vìệc khó. Thạc Trân a, công công của đường tỷ làm chủ bộ ở Phái Huyền rất nhiều năm. Nhiều năm như vậy dù không có công lao cũng có không ít khổ, cũng đến lúc nên thăng chức. Ngươi chỉ cần đề cử cho Thái tử điện hạ, thỉnh Thái tử điện hạ nhìn xem ở địa phương nào còn trống vị trí tri huyện thì ban cho công công ta”. [Y-H: vậy mà cũng nói được]
“Tri huyện?” Thạc Trân nghe xong đầu tiên là sửng sốt, lập tức lắc đầu. “Không được, vìệc này ta không thể giúp Đường tỷ a.” Hậu cung không được tham gia vào chính sự, quy củ này y luôn hiểu được.
“Như thế nào không được đâu? Thạc Trân a, ngươi chính là nhờ vận may của ta, hiện tại thành quý nhân, thì không để ý đến thân thích còn khổ cực như chúng ta sao? Chỉ một vìệc nhỏ như vậy thôi, chỉ cần vào buổi tối, ngươi cứ thủ thỉ bên tai Thái tử điện hạ thì được rồi”. Kim Xuân Nhi kích động nói. [Y-H: muốn đập nhỏ này hết sức]
Thạc Trân vẫn kiên định lắc lắc đầu, “Vìệc này thật sự không được.”
Kim Xuân Nhi thấy Thạc Trân không chịu đáp ứng, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục du thuyết, *lời hay một cái sọt một cái sọt mà nói*. Thạc Trân có chút chống đỡ không được, Thư Nhã thấy thế tiến lên nói với Thạc Trân:
“Trân trắc quân, giờ ngủ trưa của ngài đã đến, Thái tử điện hạ cố ý phân phó, ngài hôm qua mệt nhọc, yêu cầu ngủ trưa dưỡng *** thần.”
Thạc Trân nghe xong cũng có chút ủ rũ, tối hôm qua y bị tướng công gây sức ép đến bình minh mới ngủ. Vừa nghe hai chữ ngủ trưa liền cảm thấy hảo khốn a, có chút áy náy nói với Kim Xuân Nhi:
“Đường tỷ vìệc này ta thật không có biện pháp giúp ngươi.”
“Ngươi lớn như vậy mà còn ngủ trưa, làm quý nhân rồi chính là không giống a!” Kim Xuân Nhi thấy không thể thuyết phục Thạc Trân đành phải căm giận mà rời đi. [Y-H: nhỏ này vô duyên, ngủ trưa thì liên quan gì đến chuyện lớn hay nhỏ]
Kim Xuân Nhi trở lại chỗ mấy người Kha Mỹ Lệ trụ, càng nghĩ càng giận. Thấy mẫu thân cùng muội muội, liền oán giận nói với các nàng.
”Ai! Nếu lúc trước tiến cung chính là muội muội thì tốt rồi, ta cũng không cần cầu cái tên song nhi Thạc Trân này”.
Kim Hạ Nhi nghe xong cũng phụ họa, “Đúng vậy a, nếu lúc trước không vì ta tuổi còn nhỏ, thì làm sao đến lược y! Cũng không biết Thái tử điện hạ coi trọng y ở chỗ nào, bộ dạng còn không có xinh đẹp như ta đâu.”
Kim Xuân Nhi nghe muội muội nói xong, lại nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của muội muội. Trong lòng xuất ra một chủ ý,
“Ta có một chủ ý, nếu muội muội cũng có thể lên làm thị thiếp của Thái tử điện hạ thì tốt rồi. Muội muội cùng Thạc Trân là đường huynh muội, bề ngoài cũng có bảy phần giống nhau. Nếu Thái tử điện hạ thích dạng người như Thạc Trân, thì không đạo lý không thích muội muội. Hơn nữa muội muội so với Thạc Trân thì đẹp và trẻ hơn”.
Kha Mỹ Lệ nghe xong rất là đồng ý, dù sao thì nam nhân đều là như vậy, cho dù là Thái tử điện hạ cũng sẽ không ngoại lệ, khẳng định đều thích người trẻ tuổi xinh đẹp. Năm đó Thạc Trân lên làm tiểu thị của Thái tử điện hạ cũng vào tuổi của Hạ nhi hiện tại đi.
”Vậy nghĩ biện pháp a! Hạ nhi nếu làm thị thiếp của Thái tử điện hạ, một nhà chúng ta cũng phát đạt. Cũng không cần nhìn sắc mặt của Trương Huệ Nương bọn họ. Thạc Trân dù sao cũng là một song nhi, ngày tháng trong tương lai chắc sẽ sinh ra vấn đề. Nhưng Hạ nhi của chúng ta thì không giống, khẳng định so với song nhi kia càng hảo sinh dưỡng. Nếu tương lai có thể sinh hạ một hài tử, thì có thể được phong thành phi tử, đến lúc đó nhà của chúng ta sẽ trở thành hoàng thân quốc thích ha ha.”
Kim Hạ Nhi đầy tự tin rằng tương lai nàng sẽ trở thành quý phi được các thái giám cung nữ tiền hô hậu ủng. Vì thế Kim Xuân Nhi, Kha Mỹ Lệ cùng Kim Hạ Nhi bắt đầu cùng nhau nghiêm túc thảo luận …