[NAMJIN VER] THƯƠNG EM KHÔNG ĐỦ

Chương 44 Thiên vị

Sau khi hồi cung, trước hết Kim Nam Tuấn để Mẫn Doãn Kỳ bắt mạch cho Thạc Trân, sau khi xác nhận hết thảy tình huống của ngoan bảo đều bình thường thì hắn mới an tâm. Sau đó, Kim Nam Tuấn đi ngự thư phòng để báo cáo tình huống đi tuần lần này cho phụ hoàng nghe.

“Lần này là sơ suất của nhi thần, làm cho phụ hoàng bởi vì nhi thần mà bị bệnh.” Kim Nam Tuấn vô cùng áy náy mà xin lỗi phụ hoàng.

“Đều là do Lệ Vương giả dối, cũng không trách ngươi, cũng may lần này Kim Chiêu Hồng thật sự chết rồi, miễn trừ hậu hoạn.” Hoàng Thượng quan tâm hỏi Kim Nam Tuấn: “Thái tử thương dưỡng như thế nào?”

“Thỉnh phụ hoàng yên tâm, chỉ là tiểu thương hiện đã khỏi hẳn.” Kim Nam Tuấn hồi đáp, sau đó mặt đầy tươi cười nói: “Nhi thần còn có một tin tức tốt muốn bẩm báo cho phụ hoàng, Trân trắc quân hắn có thai, đã gần một tháng.”

“Hảo! Hảo!”

Hoàng Thượng nghe được tin vui này cũng rất là cao hứng, vấn đề con nối dòng của Thái tử vẫn luôn là một khối tâm bệnh của hắn. Trân trắc quân này quả nhiên là người có phúc. “ Nói như vậy, thân mình Thái tử ngươi chắc là không có vấn đề đi.”

“Đúng vậy, nhi thần đã khỏi hẳn. Mấy năm qua vất vã phụ hoàng cùng mẫu lo lắng cho nhi thần.”

Kim Nam Tuấn xin lỗi phụ hoàng, vài năm này vi phải đợi ngoan bảo lớn lên, hắn luôn giấu diếm phụ hoàng cùng mẫu hậu, làm cho bọn họ vi hắn mà lo lắng không thôi.

Buổi chiều Kim Nam Tuấn lại mang ngoan bảo ngồi bước đuổi đi đến Vĩnh Thọ cung.

“Tuấn nhi, Thạc Trân mau tới đây, để mẫu hậu hảo hảo nhìn một cái.”

Hoàng hậu thấy Thái tử cùng Thạc Trân đến thật cao hứng. Kim Nam Tuấn cùng Thạc Trân tiến lên, hoàng hậu kéo Thạc Trân đến trước người,

“Hôm nay vừa trở về, có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, Bổn cung nhìn khí sắc các ngươi cũng không tệ lắm. Lần này đi tuần thật đúng là mạo hiểm a, cũng may là không có việc gì. Nghe nói Tuấn nhi lần này gặp nạn cũng khiến ngươi mệt nhiều a! Thạc Trân… Bổn cung cần phải hảo hảo thưởng ngươi!”

“Ha ha, vậy hôm nay mẫu hậu cần phải thưởng thật nhiều cho Thạc Trân mới được…” Kim Nam Tuấn cười ôm ngoan bảo, nói với mẫu hậu.”Thạc Trân có thai được một tháng.”

“Thật sự là quá tốt, Thạc Trân a! Nhanh ngồi xuống.”

Hoàng hậu nghe xong thì cực kỳ kích động, Thái tử Đông Cung đã lâu không có con nối dòng sinh ra. Nghĩ đến đây hoàng hậu tổng là lo lắng không thôi, hiện tại tốt rồi, Thạc Trân có thai.

Thạc Trân nghe lời hoàng hậu mà ngồi xuống, hoàng hậu thấy bộ dáng Thạc Trân nhu thuận, càng xem càng thích. Lập tức quan tâm hỏi:

“Thạc Trân, thân mình như thế nào, dọc theo đường đi có tốt không?”

“Nhi thần đã để Mẫn thái y xem mạch cho Thạc Trân, thân mình Thạc Trân thực tốt.” Kim Nam Tuấn hồi đáp.

Hoàng hậu nghe xong yên lòng, lại cùng Thạc Trân nói:

“Thạc Trân a, ngươi hiện tại cũng không giống như bình thường, phải cẩn thận gấp bội, đặc biệt là mấy tháng đầu. Đúng rồi, cung nữ bên cạnh ngươi đều không có kinh nghiệm ở phương diện này, như thế thì không thể được, Bổn cung sẽ phái vài ma ma đến bên cạnh ngươi để chiếu khán.”

“Cám ơn Hoàng hậu nương nương…” Thạc Trân nghe Hoàng hậu nương nương cố ý phái ma ma đến chiếu khan, y vui vẻ mà cảm tạ.

“Ngươi đứa nhỏ này, còn gọi Hoàng hậu nương nương cái gì, gọi mẫu hậu đi.” Hoàng hậu cười nói với Thạc Trân.

“Việc này…” Thạc Trân nhìn về phía Kim Nam Tuấn.

“Mau gọi đi… Mẫu hậu đang chờ.” Kim Nam Tuấn cười cổ vũ.

“Mẫu hậu.” Thạc Trân nghe lời mà sửa miệng, thanh âm nhuyễn nhu gọi vào tận trong tâm khảm của hoàng hậu.

“Ai… Hảo hài tử!” Hoàng hậu sờ sờ đầu Thạc Trân.

Sau đó hoàng hậu hướng Kim Nam Tuấn nói: “Tuấn nhi ngươi cũng chú ý một chút, lần này cũng đừng lại có bất luận sai lầm gì.”

“Dạ. Nhi thần nhất định cẩn thận”.

Kim Nam Tuấn nhớ tới hài tử vô duyên ở kiếp trước, âm thầm phát thệ kiếp này tuyệt sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

“Phụ hoàng của ngươi lần trước té xỉu, nguyên khí có chút bị thương. Mấy ngày gần đây tổng cảm thấy thân mình mệt mỏi, thái y *xứng* chén thuốc cũng uống không ít, nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt. Tuấn nhi ngươi trở về thì tốt rồi, cố gắng chia sẻ cho phụ hoàng của ngươi một ít.” Hoàng hậu có chút lo lắng nói cho Kim Nam Tuấn nghe về tình trạng thân thể của hoàng thượng.

“Nhi thần nhất định sẽ vi phụ hoàng phân ưu nhiều hơn.” Kim Nam Tuấn nghe xong cũng có chút lo lắng.

“Còn đệ đệ của ngươi cũng không làm cho ta bớt lo, mỗi ngày ngâm mình ở Bắc đại doanh, cũng không trở về cung. Hắn đối với chuyện lần này các ngươi bị Lịch Vương đánh bất ngờ cảm thấy rất áy náy, cử chỉ như là một kẻ điên, cứ không ngừng luyện võ. Ngươi đi khuyên nhủ hắn đi, sắp tới sẽ phải khai phủ thành thân rồi …”

Hoàng hậu còn nói thêm về tình hình gần đây của Nhị hoàng tử Kim Hãn Khải.

“Chuyện lần này không thể trách hắn, nhi thần sẽ đi khuyên hắn.” Kim Nam Tuấn nghĩ ngày mai sẽ đi Bắc đại doanh tìm đệ đệ nói chuyện.

Sau khi Kim Nam Tuấn cùng Thạc Trân về Bình Nhạc uyển, Khâu má má lại tới hồi báo cho bọn họ nghe về tình huống của Đông Cung khi bọn họ đi tuần, sau đó Khâu má má lại hướng Thạc Trân nói thêm một ít cung vụ khác.

“Khâu má má, Trân trắc quân bây giờ là dựng phu. Về sau, những chuyện tầm thường thì ngươi tự mình xử lý, đừng để cho y hao tâm tổn trí.” Kim Nam Tuấn nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Tin tức này trước mắt không cần để lộ ra. Còn có thức ăn sau này của Trân trắc quân là do tiểu trù phòng của Bình Nhạc uyển phụ trách.”

“Chúc mừng Thái tử điện hạ, chúc mừng Trân trắc quân.” Khâu má má chúc mừng Thái tử điện hạ cùng Trân trắc quân.”Lão nô nhất định sẽ an bài thỏa đáng.”

Ngày thứ hai, Hoàng hậu nương nương phái Quế ma ma tới, Quế ma ma khoảng bốn mươi tuổi, thân hình hơi béo, cũng là lão ma ma trong cung. Nàng *** thông y lý, rất có kinh nghiệm trong việc chiếu cố dựng phụ.

“Thỉnh an Trân trắc quân.” Quế ma ma thỉnh an Thạc Trân.

“Quế ma ma mau đứng lên”. Thạc Trân đối với các ma ma lớn tuổi luôn luôn thực tôn trọng lễ ngộ.

Ngày đầu tiên Quế ma ma đi vào Bình Nhạc uyển liền mang theo Thư Cầm Thư Nhã thanh lý một lần toàn bộ Bình Nhạc uyển. Thay đổi rất nhiều đồ vật nàng cho rằng tồn tại tai hoạ ngầm hoặc là kiêng kị. Bỏ hết huân hương trong Bình Nhạc uyển, mà ngay cả xiêm y của Thạc Trân cũng đều kiểm tra qua một lần, thập phần cẩn thận, sau đó lại cùng Thư Nhã chế định thực đơn cho Trân trắc quân, mỗi ngày đều kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, thập phần dụng tâm.

Kim Nam Tuấn rất là vừa lòng về Quế ma ma mà mẫu hậu phái tới, duy nhất có một chút bất mãn chính là, Quế ma ma cư nhiên muốn hắn cùng ngoan bảo phân phòng ngủ, điểm này hắn cũng không thèm để ý tới. Hắn cũng hiểu được ý tứ của Quế ma ma, nhưng muốn hắn cùng ngoan bảo tách ra ngủ, hắn làm không được. Hắn sớm đã không thể thích ứng được việc khi ngủ mà trong ngực không có ngoan bảo. Quế ma ma thấy Thái tử điện hạ kiên quyết như vậy cũng không có cách nào, đành phải ở trước mặt Thái tử điện hạ thường xuyên nhắc nhở vài câu để điện hạ khắc chế một chút. [Y-H: tưởng tượng mặt Thừa ca chắc mắc cười lắm]

Ngày hôm đó Kim Nam Tuấn đi Bắc đại doanh, gặp được Kim Hãn Khải đang cùng các tướng sĩ thao luyện. Thấy đệ đệ đen hơn nhiều, cười nói:

“Nhị đệ hiện tại khỏe mạnh hơn rất nhiều, đầu cũng sắp cao hơn hoàng huynh.”

Kim Hãn Khải thấy Thái tử đến, cùng hắn đi đến một bên.”Hoàng huynh, thực xin lỗi. Bởi vì ta lúc trước sơ sẩy để cho hoàng huynh lần này đi tuần gặp nạn.”

Kim Nam Tuấn nhìn biểu tình của đệ đệ tràn ngập áy náy, an ủi hắn: “Không có việc gì, hoàng huynh không phải là rất tốt sao. Ngươi còn trẻ, xử sự khó tránh khỏi không chu toàn. Hồi cung đi, mấy ngày gần đây thân mình phụ hoàng không tốt, mẫu hậu cũng thực lo lắng ngươi. Sau khi trở về thì cùng ta thượng triều đi, giúp đỡ phụ hoàng một ít. Còn có ngươi cũng sắp đến ngày khai phủ thành thân, hồi cung để chuẩn bị cho tốt đi.”

“Ai! Hoàng huynh ngươi cũng không phải không biết ta phiền nhất điều này.”

Kim Hãn Khải nghe hoàng huynh đề xuất phải thượng triều, còn phải giúp phụ hoàng xử lý chút chính vụ, liền một trận đau đầu. Hắn tình nguyện ngốc ở tại Bắc đại doanh này …

Kim Nam Tuấn sau khi trở về, nhanh chóng trở lại triều đình. *Thượng đối với đi tuần sau, về lạc hà lũ mùa xuân công trình sổ con*. Đưa ra một ít vấn đề tồn tại trong quá trình mở kênh đào, kết hợp với kinh nghiệm kiếp trước, Kim Nam Tuấn rất nhanh đưa ra ban biện pháp giải quyết. Đại thần sau khi nghe xong đều khen Thái tử điện hạ anh minh cơ trí không dứt miệng, đồng thời cũng tin phục thật sâu.

Có Thái tử chia sẻ hiệp trợ, Hoàng Thượng thoải mái không ít. Thân thể cũng tốt lên.

Thạc Trân dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Quế ma ma, thuận lợi vượt qua mấy tháng đầu. Cả người đều mượt mà lên, khí sắc cũng thực hảo, khuôn mặt hồng nhuận thoạt nhìn càng làm cho người ta yêu thích. Kim Nam Tuấn thích vô cùng, lâm triều trở về luôn phải hôn lấy hôn để vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của y. Hoàng hậu thường xuyên sẽ có ban cho cấp Thạc Trân, thuốc bổ tổ yến tốt nhất chảy như nước tới Bình Nhạc uyển. Kim Nam Tuấn cũng vẫn sẽ cùng ngoan bảo đi Vĩnh Thọ cung ngồi trong chốc lát.

Bữa tiệc trung thu, Kim Nam Tuấn dìu ngoan bảo tham dự. Mọi người thấy Thái tử điện hạ cùng Trân trắc quân mặc hoa phục tử sắc giống nhau xuất hiện, tán thưởng ở trong lòng, thật sự là một đôi *bích nhân* sặc sỡ loá mắt. Phần eo trên xiêm y của Trân trắc quân thoáng rộng thùng thình, lại nhìn vào vị trí cái bụng có chút nhô ra, còn ai sẽ không biết có chuyện gì. Mọi người sôi nổi tiến lên chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ. Trong lúc nhất thời mọi ánh mắt đều tụ tập vào trên người Thạc Trân, vị Trân trắc quân này thật đúng là một nhân vật lợi hại. Mấy năm qua chẳng những được Thái tử điện hạ chuyên sủng, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng quan tâm y ngày một nhiều hơn. Hiện tại Trân trắc quân lại có thai, phải biết con trai trưởng cùng thứ tử của Thái tử điện hạ đều không có một cái. Nếu là Trân trắc quân có thể sinh ra một nam hài, đây chính là hoàng trưởng tôn của hoàng thượng nga.

Du thị cùng Tống thị nhìn bộ dáng ân ái của Thái tử điện hạ cùng Trân trắc quân, Tống thị không có phản ứng đặc biệt gì, Du thị thì nghiến răng nghiến lợi. Cái gì hoàng trưởng tôn, nếu con trai của nàng còn sống … Du thị oán hận nghĩ.

Khi Thạc Trân được năm tháng, bụng đã có chút rõ ràng. Mẫn thái y mỗi ngày đến thỉnh mạch cho Thạc Trân, tình huống Thạc Trân rất tốt, phản ứng cũng không lớn, khẩu vị của Thạc Trân cũng thực hảo, ăn cái gì cũng ngon. Kim Nam Tuấn mừng rỡ thấy ngoan bảo ít chịu khổ, thường xuyên bảo hài tử trong bụng ngoan bảo là bé ngoan, chờ hắn đi ra sẽ hảo hảo tưởng thưởng cho hắn vân vân.(^_^).

Cuối tháng mười một, Hoàng Thượng đột nhiên té xỉu một lần nữa, ở trong triều lại nổi lên song lớn. Lần này bệnh thế tới rào rạt, Hoàng Thượng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Kim Nam Tuấn nổi giận với các thái y:

“Sao ngày thường bắt mạch cho phụ hoàng thì bảo là bình an ! Hiện tại lại cùng cô nói bất lực, vậy các ngươi dùng để làm gì!”

Nhìn hôn phụ hoàng mê trên giường, Kim Nam Tuấn có dự cảm bất hảo. Nguyên bản tưởng rằng cả đời này phụ hoàng có thể trường thọ vô cương …Hoàng hậu cùng các hoàng tử, phi tần đều lo lắng không thôi, đều ngóng nhìn Hoàng Thượng có thể sớm ngày tỉnh lại.

Hoàng Thượng hôn mê đến hai ngày sau thì tỉnh lại, chỉ triệu kiến ba người Thái tử, hoàng hậu cùng Nhị hoàng tử.

“Phụ hoàng… Ngài rốt cục tỉnh.” Kim Nam Tuấn khẽ gọi phụ hoàng.

“Hoàng Thượng…” Hoàng hậu nghẹn ngào mà kêu Hoàng Thượng.

“Trẫm chỉ là có chút mệt mỏi, Tử Đồng… Trẫm dọa các ngươi sợ đi.” Kim Chiêu Thâm trấn an hoàng hậu.

Hoàng Thượng nhìn Thái tử hỏi: “Thượng triều mấy ngày nay thế nào…?”.

“Trong triều hết thảy đều tốt, thỉnh phụ hoàng yên tâm.” Kim Nam Tuấn hồi đáp.

“Thực hảo, việc đối ngoại của Kim đế quốc mà giao cho ngươi trẫm cũng có thể yên tâm, ngươi sẽ làm tốt hơn trẫm nhiều”. Hoàng Thượng thật sâu nhìn Thái tử.

“Phụ hoàng, ngài đừng nói như vậy, nhi thần còn có rất nhiều điều không biết… Phụ hoàng ngài an tâm dưỡng bệnh, thực nhanh có thể khang phục.”

“Bản thân trẫm, trẫm chính mình rõ ràng… Trẫm mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, trẫm tin tưởng ngươi sẽ không để cho trẫm thất vọng.”

Vì ngôi vị hoàng đế làm phiền nửa đời, Kim Chiêu Thâm cảm thấy tâm mệt. Nghĩ trước kia mình tranh đấu vi ngôi vị hoàng đế, sau khi lên làm hoàng đế lại vội vàng đối phó Tiết gia, đối phó Lịch Vương, nhiều năm như vậy hắn đối ngôi vị hoàng đế này cũng sinh ra ủ rũ. Cũng may hắn đã có người thừa kế ưu tú.

Hoàng Thượng lôi kéo tay hoàng hậu, có chút suy yếu nói:

“Tử Đồng ngươi đừng khóc… việc hôn nhân của Khải nhi, bảo bọn hắn cử hành trước thời hạn đi.”

“Phụ hoàng…” Nhị hoàng tử Kim Hãn Khải đỏ hốc mắt, phụ hoàng bị bệnh còn lo chuyện chung thân của hắn.

“Hoàng Thượng ngài sẽ khá hơn…” Hoàng hậu nghe hoàng thượng nói xong, gật đầu đồng ý, nàng hiểu được tâm ý của hoàng thượng, cũng nghĩ đến việc dùng hôn nhân này xung hỉ, hy vọng Hoàng Thượng có thể khỏe lên. “Ta sẽ hảo hảo xử lý việc của Khải nhi.”

Hoàng Thượng nghĩ nghĩ rồi nói với Thái tử: “Thái tử phi…”

Kim Nam Tuấn hiểu được ý tưởng của hoàng thượng, quỳ gối trước giường phụ hoàng.

”Xin thứ cho nhi thần bất hiếu, nhi thần cả đời này chỉ cần một mình Trân trắc quân, nhi thần sẽ không tiếp tục cưới bất luận người nào khác.”

“Thái tử ngươi… Trẫm biết Trân trắc quân là một người tốt, không nói vi cân bằng triều đình, chính là nói về phương diện con nối dòng … thai của Trân trắc quân không biết là nam hay nữ, dù sao y cũng là một song nhi, có lẽ cuộc đời này cũng chỉ mang thai một lần. Ngươi có biết việc khai chi tán diệp là trách nhiệm không thể trốn tránh của đế vương không.” Hoàng Thượng thở dài, tình ý của Thái tử đối với Trân trắc quân hắn đã sớm phát hiện.

“Phụ hoàng… Nhi thần và Trân trắc quân còn trẻ…” Kim Nam Tuấn thẳng thắn thành khẩn nói với phụ hoàng cùng mẫu hậu, “Nhi thần thật sự không có biện pháp, trong lòng không thể chứa thêm ai khác, cầu phụ hoàng thành toàn. Nếu vạn nhất không có người thừa kế, còn có hoàng đệ đâu! Nhi thần sẽ nhận con trai trưởng của đệ đệ làm con thừa tự, nhất định sẽ không để cho giang sơn không có người nối nghiệp, thỉnh phụ hoàng yên tâm.” Kim Nam Tuấn hứa hẹn.

“Hoàng huynh…” Kim Hãn Khải nghe hoàng huynh nói xong cũng thực giật mình.

“Ai… Tử Đồng a, ngươi xem xem Tuấn nhi của chúng ta, giống trẫm, cũng là một kẻ si tình a… Hắn đã làm chuyện mà trẫm vẫn luôn nghĩ nhưng không dám làm, so với trẫm thì hắn cường hơn a!” Hoàng Thượng thâm tình nói với hoàng hậu: “Nhưng ngày sau này, trẫm cũng muốn hảo hảo ở cùng với ngươi.”

“Dạ.” Hoàng hậu sớm đã khóc không thành tiếng.

Ngày thứ hai, Hoàng Thượng chống cơ thể bệnh tật mà vào triều, lúc lâm triều thì tuyên bố đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Thái tử. Các đại thần tuy có khiếp sợ, nhưng không nói gì nhiều, thực nhanh lễ bái tân đế.

Kim vương triều nghênh đón một vị đế vương ưu tú, hắn sẽ làm cho Kim đế quốc ngày một huy hoàng hơn…