Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1334

Tên tớ là Tiểu Bồ Đào, tên thật Chu Nhan, có một bà mẹ là Ảnh Hậu, một người ba là Tổng tài, năm nay tới bốn tuổi, còn đang đi nhà trẻ.

Hôm nay, mẹ lại giành được giải thưởng, là một cái cúp hình người bằng vàng sáng lấp lánh. Mẹ đứng trên sân khấu, mọi người ở bên dưới đều vỗ tay rào rào,2cũng bao gồm cả ba. Vốn dĩ, tớ cũng muốn đi, nhưng mà mẹ bảo chỗ đó rất xa, phải ngồi máy bay tới mười mấy giờ liền, sẽ làm tới càng ốm thêm, thế nên không cho tớ đi. Ôi, tớ ghét bị cảm cực, không thể đi học để chơi với các bạn, không biết họ có nhớ tớ không nữa? Vừa rồi ông5ngoại download cho tớ một cái phần mềm ghi âm, sau khi mở ra thì có thể nói chuyện với nó, sau đó lưu lại, chờ khi ba mẹ về thì có thể bật cho họ nghe rồi! Còn nữa, tớ và ông bà ngoại sắp phải đi tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Du Du, à, vừa rồi đã quên nói, Tiểu Du Du6là con trai út của bác Tống và dì Nhiễm, tên là Tống Ngâm. Thực ra, ở lớp tớ cũng có một bạn nữ tên là Du Du, chẳng lẽ con trai hay con gái cũng có thể lấy tên giống nhau được à?

Hức...

Vấn đề này khó quá, chờ ba về rồi hỏi đi vậy! --- Bản ghi âm số 1 của Tiểu Bồ Đào

“Tiểu Bồ5Đào, mặc váy đỏ hay trắng thế?”

“Trắng ạ, cảm ơn ông ngoại.” Hàn Quốc Đống đi vào phòng thay đồ, đổi cái váy màu đỏ thành màu trắng, “Có cần ông ngoại thay giúp không nào?” “Có!” Tiểu Bồ Đào gật đầu.

Cô bé mới bốn tuổi, chỉ biết mặc quần áo, chưa biết cách mặc váy! “Không thành vấn đề: Nhưng mà, ông ngoại muốn được3khen thưởng.” Hàn Quốc Đống cúi người xuống, ghé má phải lại gần. Tiểu Bồ Đào ngầm hiểu: “Muah!” Khương Mỹ Linh đi ra từ phòng thay đồ, thấy ông chồng mình hạnh phúc đến ngẩn người ra đó thì không nhịn được cười mắng, “Chỉ biết bắt nạt Tiểu Bồ Đào nhà ta!” Hàn Quốc Đống sờ mũi, nở nụ cười lấy lòng, “Bà xã à, dù gì bà cũng nên cho tôi mặt mũi tí chứ... Tiểu Bồ Đào vẫn đang nhìn kia kìa...”

Khương Mỹ Linh giật cái váy trắng trong tay ông, lại ôm cô bé vào lòng, xoay người đi vào trong, “Tiểu Bồ Đào, bảo bối nhỏ của bà, ông ngoại không biết mặc váy đầu, để bà mặc giúp cháu nhé?”

“Vâng ạ...”

“Vậy bà ngoại cũng muốn được khen thưởng.”

Hàn Quốc Đống: “..” Đích tôn của Tổng gia mừng sinh nhật ba tuổi, cũng không làm rình rang mà chỉ là một buổi tụ họp nho nhỏ mà thôi.

Vốn dĩ Hàn Sóc và Chu Dịch nên có mặt, nhưng lại không thể không tới tham dự lễ trao giải Oscar, thế nên, nhiệm vụ vinh quang này liền giao lại cho hai vợ chồng Hàn Quốc Đồng và con gái út Tiểu Bồ Đào.

Lúc này, cô bé đang chạy khắp nơi tìm cậu em. “Di, Du Du đâu rồi ạ? Cháu muốn chơi với em ấy.”

Nhiễm Dao dắt tay cô bé, “Dì dẫn cháu qua đó.”

“Cảm ơn dì.”

“Ngoan quá!”

Trong phòng, ngoài Tiểu Du Du Tống Ngâm mà Tiểu Bồ Đào luôn nhớ thương ra thì còn có cả bé mập Lục Tùy Phong nữa.

“Chị Tiểu Bồ Đào! Chị tới rồi!” Trên gương mặt mũm mĩm như quả táo của bạn nhỏ Tống Ngâm lập tức xuất hiện nụ cười xán lạn, để lộ ra hàm răng nhỏ trắng sáng của mình.

Tống Ngâm rất giống Tống Bạch, là kiểu nam sinh vừa trắng trẻo vừa đáng yêu, lớn thêm chút nữa chắc chắn sẽ trở thành “thiếu niên xinh đẹp“.

Tiểu Bồ Đào thích nhất cậu em này, bởi vì, cu cậu rất xinh! “Muah!” Tặng một cái hôn không hề do dự.

“Còn em? Còn em?” Bé mập Lục Tùy Phong không vui, c. Cậu cũng là em mà, còn nhỏ hơn cả Du Du nữa, tại sao chị lại không hôn cậu chứ?

Đương nhiên Tiểu Bồ Đào sẽ không nặng bên này, nhẹ bên kia, “Đừng vội, sẽ tới phiên em ngay thôi.” Chỉ nghe chụt một tiếng, rốt cuộc bé mập cũng cười toe toét.

Nhiễm Dao nhìn mà không ngừng lắc đầu cười.

Bữa tiệc bắt đầu, Tiểu Bồ Đào được ông ngoại đút thức ăn cho không ngừng, cái bụng nhỏ căng tròn. Chờ đến khi mọi người ăn uống no say rồi thì đều ra phòng khách cũng nói chuyện phiếm. Không biết sao lại nói tới tài nghệ của lũ nhóc, lập tức có mấy bạn nhỏ bị phụ huynh gọi ra biểu diễn ngay tại chỗ. Lúc đầu Tiểu Bồ Đào xem vô cùng hăng say, sau đó ngáp liền mấy cái, không còn hứng thú nữa.

“Sao thế?” Hàn Quốc Đống hỏi bảo bối nhỏ. “Ông ngoại, cháu nói thầm với ông cái này nha, bọn họ không giỏi bằng cháu đâu!” Sau đó, Tiểu Bồ Đào “giỏi giang” đã bị đẩy ra trung tâm phòng khách, trong một mảnh tiếng vỗ tay, vừa múa vừa hát...

“Vợ ơi, vợ ơi hôn nào, hôn bên trái một cái, hôn bên phải một cái, miệng cũng hôn một cái! Vợ ơi, vợ ơi ôm nào, anh ôm kiểu công chúa, ôm một cái bay lên, ôm một cái xoay vòng! Vợ của anh cực ngầu, cười lên cũng rất ngầu, lúc dắt tay anh rất ngầu, xoa đầu anh càng ngầu! Vợ của anh tuyệt nhất, là người anh sùng bái...” Bài hát kết thúc, mọi người trợn mắt há mồm.

“Tiểu Bồ Đào, bài này... ai dạy cháu thể hả?”

“Ba cháu đó! Cháu nhìn trộm được, ba hát như thể cho mẹ nghe mà, sau đó, mẹ liền thơm ba mấy cái liền!”

Hàn Quốc Đồng che mặt lại.

Khương Mỹ Linh cười ngượng ngùng. Mọi người bừng tỉnh... Không ngờ Chu Tổng lại là người như thế này đấy! Một màn này bị nhiễm Dạo quay lại hết, sau đó gửi cho ba mẹ của Bồ Đào đang ở một nước khác cách xa ngàn dặm. Sau đó, ngay tại tiệc tối của lễ trao giải Oscar, Chu Dịch phun ra tại chỗ. Hàn Sóc cũng không khá hơn hắn là bao, tay run rẩy, suýt chút nữa đánh rơi cả tượng vàng. Tiểu Bồ Đào còn chớp chớp đôi mắt to ngây thơ hỏi: “Sao mọi người không vỗ tay thể ạ?”

Bộp bộp bộp. Tiếng vỗ tay như sấm dậy. Cô bé con nhấc làn váy, khom lưng cười, bão tố cuồng phong quả thực rất lớn! Chu Dịch xem xong video liền cười khổ.

Con gái à, con hổ ba như thể có thực sự được không vậy?