Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?

Chương 19: Nhà Này Là Của Em

Thầy rời ánh mắt tràn đầy ham muốn của mình từ ngực lên khuôn mặt đáng thương đang rưng rưng của tôi. Tôi tựa con cừu non nhỏ bé, nằm dưới móng vuốt sắc bén của con sói già háu đói lâu năm là thầy.

- Em thế này, sao tôi nỡ nuốt vô bụng đây. Mới khai vị thôi đã vầy, vô món chính chắc đưa em đi cấp cứu quá.

Lão sói già hư đốn nhếch miệng cười gian xảo, tiếp tục đưa móng vuốt của mình lên bộ ngực trần trụi của tôi lúc này, khẽ vuốt ve nụ hoa nhuận hồng bé nhỏ đang run rẩy vì sợ. Như muốn trêu đùa, giày vò con mồi trước khi mần thịt nó. Tôi quéo người, 1 xúc cảm mới lạ chưa bao giờ có bắt đầu nhen nhóm chạy rần rần trong cơ thể. Nhắm chặt mắt, tay chân tôi bấu lấy ga giường mạnh thêm. Chả hiểu sao tôi lại không kháng cự ầm ĩ với thầy mà lại ngây dại mặc thầy muốn làm gì thì làm. Trời ơi! Tôi bị gì thế này! Tỉnh táo lại đi Vy Anh, tôi đang đấu tranh tư tưởng dữ dội thì chuông điên thoại thầy reo lên. Một pha cứu thua đối thủ, phản lưới nhà ngoạn mục. Thầy hậm hực buông tôi ra, móc lấy điện thoại trong túi quần:

- “Alo, tôi nghe đây Nam”. Tai thì nghe điện thoại nhưng ánh mắt thầy vẫn không rời bỏ tôi, bàn tay còn lại ôm hết 1 bên ngực ban nãy chưa có ý định từ bỏ.

- Tôi biết rồi, tôi lên công ty liền, cậu đợi tôi 1 lát.

Cúp máy, lão sói già bất mãn nhìn tôi làu bàu:

- Tức thiệt chứ, mỡ dâng lên miệng 2 lần chưa được ăn.

Như muốn vớt vát cho đỡ vã, con sói già ham ăn cúi đầu cắn nhẹ lên bầu ngực trái, khiến tôi giật nảy người vì đau, tôi vội đẩy đầu ổng ra mặt cau có:

- Thầy vừa phải thôi nha, mau đi đi kìa.

Cằm ổng bạnh ra, môi dưới trề nũng nịu trông rất đáng yêu, không còn dáng vẻ nghiêm khắc như mọi khi nữa. Ánh mắt nuối tiếc đến thảm thương, vừa nói vừa kéo áo ngực tôi về vị trí cũ, cẩn thận gài từng cúc áo của tôi lại:

- Ở nhà lo ăn uống đàng hoàng nghe hông? Nhà này là của em, em muốn làm gì thì làm, đừng khách khí. Bên trong phòng làm việc có máy tính, đầy đủ bút viết giấy vẽ, rảnh rỗi thì tranh thủ làm bài đi nha, không thì mở ti vi xem. Quần áo và các vật dụng cá nhân của em tôi đều chuẩn bị đầy đủ ở phòng thay đồ. Tôi lên công ty giải quyết công việc rồi chiều về với em. Nha.

Thầy căn dặn tôi chu đáo như 1 người mẹ căn dặn con gái của mình, tôi gật đầu “ Dạ”. Sau đó ổng rời giường, vào phòng thay đồ lên quần áo đóng thùng chỉnh chu và dời đi, không quên đặt lên trán tôi 1 nụ hôn tạm biệt. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tim còn đập thình thịch. Lúc này tôi mới rảnh rang lết cái chân què khập khiễng đi tham quan căn phòng của mình.

Phòng làm việc của thầy rất nhiều sách và văn kiện, được sắp xếp đâu ra đó gọn gàng. Nhìn vào là biết chủ nhân là người khá kĩ tính. Toilet thì thôi rồi! Đầy đủ bồn tắm nằm và buồng tắm đứng. Thơm tho, sạch sẽ không đọng lấy 1 giọt nước, tôi có thể mang chăn mền vô ngủ cũng được. Điều kì diệu nhất là ở phòng thay đồ. Tôi há hốc mồm kinh ngạc, chấn động thần kinh vì mọi thứ ở đây. Cứ ngỡ mình đang lạc vào 1 cái store danh tiếng nào đó. Căn phòng được chia làm 2 mảng rõ rệt, 1 bên là quần áo của nam, 1 bên là của nữ. Áo sơ mi của thầy được xếp đúng theo thứ tự cầu vồng. Ngoài ra còn có áo thun trơn, áo thun kiểu, áo vest, quần jean, quần tây đủ loại. Còn bên tôi thì nhiều chắc gấp đôi đồ thầy. Đầm, váy, áo, quần các kiểu được được sắp xếp quần ra quần, áo ra áo theo đúng tên gọi của nó. Đã thế, toàn là màu tôi thích mới ác nghiệt, tôi nhìn mà muốn hoa mắt chóng mặt, cứ ngỡ mình đang nằm mơ mà không muốn tỉnh dậy. Chính giữa căn phòng có 1 tủ kính cũng được chia làm 2 mảng, 1 bên là đồng hồ, cà vạt, thắt lưng, nước hoa của đàn ông... còn 1 bên là trang sức, đồng hồ, kẹp tóc tai, đủ thứ loại phụ kiện mà 1 cô gái cần có. Tôi cảm thán trong lòng, cẩn thận vuốt ve từng món. Nhưng chưa đâu, đây chỉ là gian ngoài, còn gian bên trong nào là túi xách lớn nhỏ, ví cầm tay, bao lô cặp táp được trưng trên các kệ gỗ lớn. Giày dép thì nào là cao gót, đế bệt, giày thể thao, sneaker... của con gái và rất nhiều loại giày dép của con trai... ôi thôi không kể tên hết! Ngoài ra còn có 1 bàn trang điểm ở góc ngoài của căn phòng, Trên bàn có 1 hộp đựng đồ trang điểm rất lớn, tôi tò mò mở ra mà muốn ngất lên ngất xuống. Vì nó chứa đầy đủ dụng cụ để hoạ mặt toàn thương hiệu nổi tiếng như MAC, YSL, Dior.. Tôi xỉu ngang xỉu dọc vì quá choáng ngợp đến không thở nổi. Tất cả mọi thứ ở đây thầy chuẩn bị cho tôi ư? Tự nhiên tôi thấy hạnh phúc lâng lâng không thể tả, muốn ôm mặt khóc vì quá cảm động. Thầy thật sự muốn biến tôi thành công chúa sao? Mặc dù tôi là người sống rất đơn giản, quần áo chỉ cần dăm ba bộ, không son phấn tóc tai gì nhưng khi thấy mọi thứ nơi này, quả thật phần con gái nữ tính trong người muốn bộc phát. Cứ mãi mải mê nhìn ngắm và vuốt ve chúng đến quên thời gian, chỉ khi dì Phương gõ cửa gọi tôi ra ăn cơm, tôi mới quyến luyến bước ra ngoài.

Dì Phương là người phụ nữ rất đáng thương và tội nghiệp. Chồng mất sớm, dì chỉ có duy nhất 1 cô con gái nhưng đã qua đời vì tai nạn xe cách đây 5 năm. Một mình dì đau đớn sống lầm lũi qua tháng ngày. Nhiều lúc nghĩ quẩn chỉ muốn đi theo chồng con cho xong. Nghe được câu chuyện của dì tôi vô cùng cảm thông và xúc động. Lần đầu gặp dì tôi đã thấy rất thân quen và gần gũi. Tôi cũng tâm sự cho dì nghe về hoàn cảnh của tôi, khiến hai dì cháu ôm nhau sụt sùi khóc như tri kỉ lâu năm mới gặp mặt. Dì nói rằng thầy Vũ của tôi là người rất tốt, bề ngoài có vẻ lạnh lùng khó gần nhưng bên trong là trái tim nhân đạo và ấm áp. Dì theo giúp việc cũng đã được 4 năm rồi, mà đây là lần đầu mới thấy thầy dẫn 1 cô gái về nhà công khai xưng làm vợ. Lại tự tay sắp đặt chuẩn bị mọi thứ cho tôi, đúng thật là 1 người chồng hoàn hảo. Tôi cúi đầu thẹn thùng cười, ngẫm cũng thấy mình thật sự may mắn khi gặp được thầy.

Món ăn mà thầy dặn dì Phương chuẩn bị cho tôi toàn là món tiềm hầm, nhiên liệu toàn là đồ đại bổ của người Hoa mà trước giờ tôi chỉ được nghe tên chứ chưa thấy mặt. Nhưng quả thực dì Phương nấu ăn quá ngon, mặc dù tôi rất kén ăn nhưng chưa bao giờ tôi lại thấy mình ăn ngon như vậy, nên quất hẳn 3 chén cơm khiến dì vô cùng hài lòng và cười tươi rói.

- Mốt con thèm gì cứ nói, dì nấu cho con ăn nha.

Tôi gật đầu đồng ý với dì ríu rít. Ăn xong, tôi phụ dì dọn dẹp rửa chén nhưng bị đuổi không thương tiếc về phòng nghỉ ngơi. Nói là nghỉ chứ thật ra tôi cũng chả ngủ được vì lạ chỗ, vả lại tôi cũng không có thói quen ngủ trưa trước giờ, căn bản là do không có thời gian vì việc làm còn không hết. Vào phòng làm việc, tôi mở máy tính down bài tập tôi lưu từ Google Drive đang làm dang dở về làm tiếp cho kịp thời gian. May mà máy tính của thầy có đầy đủ các phần mềm mà tôi cần. Tôi chỉ tập trung làm bài, không dám động đậy các đồ vật hay dữ liệu trong máy tính thầy. Lượng bài tập tồn ứ rất nhiều, tôi xử lý cũng khá lâu. Còn 1 ít tôi để dành mai làm tiếp vì tôi chắc 1 tuần này tôi phải nghỉ học ở nhà vì không đi lại xa được. Điện thoại tôi để dưới balo trong xe thầy, nên không biết có ai gọi không, cũng chả thể gọi cho tụi bạn để hỏi hôm nay trên trường học gì. Bây giờ đã gần 3 giờ chiều, tôi nằm trên sofa ôm gối mở ti vi, chuyển 1 vài kênh kiếm phim coi cho đỡ chán, rồi thiu thiu ngủ lúc nào không hay.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu chỉ biết tôi ngủ rất ngon, trong mơ hồ tôi nghe được tiếng đóng cửa phòng, chốc lát phía dưới nệm sofa chỗ tôi đang nằm lún xuống, tôi thấy ngón tay áp út của mình có thứ gì đó lành lạnh được lồng vào thì mới thực sự tỉnh giấc.

Thầy ngồi đó, chân bắt chéo, đầu chống lên tay ngắm nhìn tôi nhoẻn miệng cười. Trước ngực, cúc áo sơ mi lộ ra, 2 tay áo xắn lên gọn gàng. Ánh nắng chiều sắp tắt phả lên khuôn mặt sắc nét góc cạnh của thầy tạo nên 1 khung cảnh đẹp đẽ hài hoà, tôi dụi mắt thều thào hỏi:

- Thầy về rồi sao?

Rồi chợt giật mình khi thấy ngón tay áp út của mình có 1 chiếc nhẫn kim cương lấp lánh sáng ngời.