Nếu Không Phải Là Em

Chương 14

Biệt thự Doãn gia

Trong phòng đọc sách, đèn tường sáng khắp mọi ngóc ngách. Một người đàn ông trung niên đang ngồi bắt chéo hai chân trên chiếc sofa bằng da thật, tay ông cầm một tờ báo cuối tuần, mắt vẫn chăm chú vào đấy nhưng lại rửa tai lắng nghe cô gái bên cạnh cằn nhằn

-Bác trai! Bác phải làm chủ cho Từ nhi! Duật, anh ấy lại bắt nạt con rồi!

Người đàn ông này chính là chủ tịch của tập đoàn Doãn thị -Doãn Kình Sâm, giọng nói vừa rồi chính là An Từ.

-Bác trai!

Thấy mãi Doãn Kình Sâm không trả lời, cô ta lại dùng bộ mặt trong sáng để làm nũng, Doãn Kình Sâm đã luôn coi cô ta là con dâu nên trước vẻ mặt của cô ta, ông lắc đầu cười chiều

-Nha đầu này! Không phải ta đã nói con sẽ là vợ của nó rồi sao, còn gì không hài lòng nữa đây?

An Từ thấy chiêu của mình đã thành công bèn nhanh nhạy đáp

-Duật đang nuôi một con hồ ly bên ngoài ạ, con biết anh ấy thích qua đường với nhiều phụ nữ, con cũng có thể hiểu cho a ấy, nhưng..    

Cô ta dừng lại nửa chừng, dùng bộ mặt đáng thương nhìn ông ,Doãn Kình Sâm lại lắc đầu bất đắc dĩ

-Nhưng làm sao đây?

An Từ đáp nhanh như chó giật xương

- Anh ấy đưa con hồ ly đó vào Bạc Thiên Bảo.

Bộp.

Doãn Kình Sâm đập mạnh tờ báo xuống bàn

-Từ khi nào?

An Từ như đã đạt được mục đích, cô ta cười đầy gian trá nhưng rất nhanh liền thay bằng một vẻ mặt uất ức

-Đã được một thời gian rồi ạ, trước đây anh ấy từng nói sẽ không cho phép ai bước vào Bạc Thiên Bảo...

Doãn Kình Sâm vội hỏi

-Cô ta là ai?

An Từ như tìm được kho báu ,cô ta mở tròn mắt

-Giám đốc Phương thị, con gái chủ tịch Phương thị -Phương Du Kỳ.

Bộp

Một tiếng đập bàn rất lớn, Doãn Kình Sâm đứng bật dậy, An Từ cũng không chịu từ bỏ, cô ta tiến lại gần ông và nói một cách chắc chắn.

-Lần trước con còn nhìn thấy Duật bị thương, con nghĩ cô ta tiếp cận Duật nhất định là có mục đích, con thật sự rất lo cho Duật!

Sau đó, cô ta lén cười đầy mỉa mai. Doãn Kình Sâm hai mắt đã chứa đầy sát khí, lập tức lấy điện thoại ra, bấm một dãy số

-Loại bỏ Phương Du Kỳ ngay!

An Từ như kẻ thắng lợi cuối cùng

Muốn đấu với cô ta, sẽ không ai có thể được yên cả!

***

Bạc Thiên Bảo

Chiếc xe thể thao lao vào cổng rồi dừng lại ở gara, Kỳ Vũ nhanh chóng xuống xe và chạy vòng qua cửa sau mở cửa ra. Phương Du Kỳ mang vẻ mặt vô cảm bước xuống.

Rầm

Cửa xe được đóng lại ngay, Phương Du Kỳ hít sâu một hơi và bước về phía cửa biệt thự. Kỳ Vũ liền nói lớn

-Tôi nói rồi, nếu lão đại thật sự xem trọng cô thì cô chỉ có thể rời khỏi Phương gia mà thôi!

Phương Du Kỳ quay mặt lại, cô cười yếu ớt

- Tôi mệt rồi!

Rồi đi thẳng vào trong .Vừa đến cửa thì đã thấy quản gia đứng chờ sẵn, khi Phương Du Kỳ lại gần, bà cung kính cúi đầu

-Mời tiểu thư theo tôi!

Bà làm động tác mời, chờ cô bước đi, bà cũng đi theo dẫn đường. Đến trước cửa một căn phòng, cả hai dừng lại

-Thiếu gia đang đợi bên trong. Tôi xin phép!

Cúi đầu lần nữa, quản gia từ từ đi xuống. Phương Du Kỳ hít sâu một hơi, cắn. nhẹ môi dưới rồi quyết định đưa tay lên vặn cửa.

Két

Cánh cửa phòng được cô mở ra từ từ.

- A!

Cô vội xoay khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng sang một bên. Cô không ngờ Doãn Thiên Duật lại có thể tùy tiện như vậy, hắn không một mảnh vải trên người nhưng lại thản nhiên nhấp nháp ly rượu trong tay, mắt vẫn dõi theo người con gái đứng ở cửa

- Không ngờ em lại đến sớm hơn tôi đoán!

Phương Du Kỳ tức giận xoay người lại, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy sát khí

-Đến tột cùng là anh muốn thế nào đây? Doãn Thiên Duật, nếu thật sự chúng ta còn ân oán chưa dứt thì anh làm ơn nói ra hết đi, anh định xoay tôi vòng vòng đến khi nào đây ?

Doãn Thiên Duật cười tà mị, dường như sự tức giận của cô càng làm hắn thích thú hơn nữa, hắn đặt ly rượu xuống bàn và bước xuống giường. Toàn bộ cơ thể cường tráng và vạm vỡ hiện ra trước mắt Phương Du Kỳ, các bắp thịt cuồn cuộn cùng cơ bụng săn chắc khiến phụ nữ phải gào thét, những vết sẹo nông sâu khác nhau trên người hắn được chiếc đèn tường chiếu rọi từng chi tiết, xuống chút nữa, cô không dám nhìn tiếp nữa

-Tắm giúp tôi!

Cái gì?

Hắn không có tay hay sao mà dám ra lệnh cho cô. Thật muốn đấm vào khuôn mặt luôn ra vẻ cười cợt kia.

Thấy Phương Du Kỳ cứ bất động đứng tại chỗ, Doãn Thiên Duật lại bá đạo tuyên bố

-Chỉ như vậy đã bị dọa rồi sao? Kể từ hôm nay e sẽ giúp tôi tắm rửa và thay quần aó!

Phương Du Kỳ không thể tin vào tai mình nữa, cô giận đến há hốc mồm

-Tôi không phải osin của anh! Những việc thế này anh tự đi mà làm!

Hắn vẫn không giận mà lại bước gần về phía cô

- E xấu hổ sao? Lần trước em cầu xin tôi chiếm đoạt em tại sao em không thấy xấu hổ! Tôi nói em biết, từ hôm nay em chính thức ngủ cùng giường với tôi, nên không chỉ có những việc đó mà còn....

Không đợi cô có cơ hội trả lời, hắn nhanh chóng vòng tay qua ôm lấy chiếc eo thon gọn trong tay, môi hắn tiến sát vành tai mẫn cảm của cô, tiếp tục lời nói còn dang dở

--....Giúp tôi phát tiết!

Phương Du Kỳ theo phản xạ định đưa tay lên tát hắn nhưng cổ tay bị Doãn Thiên Duật bắt lấy

-Kỳ Kỳ, em nghĩ mình còn là thiên kim tiểu thư ư, em chỉ là tình nhân mà tôi mua về mà thôi!

Trong lòng Phương Du Kỳ dâng lên một niềm đau xót, cô hận gã đàn ông trước mặt, chính hắn đã cướp mất cuộc sống tốt đẹp nhất của cô. Cô muốn tận mắt chứng kiến ngày hắn đau khổ nhất.

-Đi thôi!

Cô thản nhiên nói ra hai từ, sau đó đi thẳng vào phòng tắm. Doãn Thiên Duật nhếch mép hài lòng rồi đi theo sau cô

***

Phòng tắm.

Cả phòng là màu trắng làm chủ đạo, mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu.

Doãn Thiên Duật ngồi trong chiếc bồn tắm được thiết kế tự động, xung quanh hắn là bọt xà phòng trắng tinh.

Phương Du Kỳ ngồi trên thành bồn tắm, chân cô đặt bên ngoài, cả người cô xoay chéo để đối diện với Doãn Thiên Duật, cô nhẹ nhàng lấy ít tinh dầu đổ vào tay, xoa đều rồi bắt đầu giúp hắn xoa bóp bả vai, đây là loại tinh dầu có khả năng thư giãn gân cốt và xu tan mệt mỏi rất nhanh.

Tên đàn ông chết tiệt, rất biết hưởng thụ nhỉ?

Phương Du Kỳ lại nhìn những vết sẹo dài trên lưng hắn, không tự chủ được đưa những ngón tay như ngọc lên nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng cô thoáng chút đau đớn mơ hồ. Cả người Doãn Thiên Duật bỗng run lên, tận đáy lòng hắn như có dòng nước ấm chạy qua làm tan lớp băng dày đặc mà hắn đã tạo nên

-Nhìn đủ chưa?

Phương Du Kỳ lúng túng bỏ tay ra, cô cố tìm lý do biện minh

-Tôi chỉ muốn xem thử nên cắm con dao của mình vào chỗ nào mà thôi!

Doãn Thiên Duật bị lý do ngớ ngẩn của cô chọc cười

-Sợ tôi ăn em sao? Yên tâm cả ngày nay tôi mệt rồi, chẳng còn tinh lực đâu!

Mặc dù nói vậy nhưng hắn cảm nhận được hạ thân mk đã trướng to từ lâu, tiểu yêu tinh này, đúng là rất dễ châm ngòi dục vọng của hắn mà. Phương Du Kỳ nghe hắn nói vậy cũng thả lỏng rất nhiều, cô tiếp tục lấy chai dầu gội đầu, thoa đều lên mái tóc kia. Sau một hồi gồng mk lên chiến đấu, cuối cùng cô cũng tắm xong cho tên trâu già Doãn Thiên Duật

- Anh ra ngoài đi! Tôi còn phải tắm.

Doãn Thiên Duật cười xấu xa

-Tôi muốn nhìn cảnh em tắm!

Reng reng reng

Tiếng chuông điện thoại của Doãn Thiên Duật vang lên phá vỡ không khí ái muội trong phòng tắm. Doãn Thiên Duật không vui nhất máy

-Nói!

Hắn lạnh lùng ra lệnh. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy thận  trọng của Uy Vũ

-Lão đại! Đã tìm được người rồi ạ!

Vẻ mặt của Doãn Thiên Duật trở nên nghiêm túc hẳn, hắn nhìn thoáng qua Phương Du Kỳ rồi đi ra khỏi phòng tắm. Còn lại Phương Du Kỳ, tuy cô không nghe được gì từ cuộc đt đó nhưng qua sắc mặt của hắn, cô có dự cảm không lành.