Nếu Không Phải Là Em

Chương 20: Chỉ cần mình cô ấy.

Doãn Thiên Duật! Mau buông ra...! A... Đau!

Phương Du Kỳ bị Doãn Thiên Duật kéo thẳng vào phòng sách như lôi một con cún con, hắn chẳng để tâm đến những những lời trách mắng của cô.

Ầm

Cánh cửa phòng bị đá văng ra rồi lập tức đóng sập lại

-Này! Anh là đầu gấu sao?

Phương Du Kỳ bất mãn kháng nghị, cô xoa xoa cổ tay vốn đã có vết máu bầm do bị hắn hành hạ cả đêm gây ra, giờ lại cộng thêm bị tên k tim k phổi này lôi đi. Doãn Thiên Duật sau khi buông tay cô ra vẫn không nói gì, hắn tìm hộp cứu thương đem đến bàn, tóm chặt hai vai cô, ép cô ngồi xuống

- Thuốc của tôi là do anh lấy đi?

Doãn Thiên Duật đang xử lý vết máu bầm ở cổ chân cô, nghe cô hỏi đến thuốc, hắn liền ngẩng mặt lên nhìn cô, chậm rãi nói

- Em chán ghét anh đến vậy sao?

Phương Du Kỳ cắt chặt môi dưới, trợn mắt nhìn hắn

-Phải, anh khiến tôi cảm thấy chán ghét đến tận cổ!

Doãn Thiên Duật không giận mà còn cười, hắn đưa tay lên môi cô, động tác đầy ôn nhu như chiều chuộng một đứa trẻ hư hỏng

-Đừng làm tổn thương nó nữa, thế này anh đã xót lắm rồi!

Vừa nói hắn vừa đưa ngón tay lướt dọc viền môi đã in đậm dấu răng. Phương Du Kỳ gạt mạnh tay hắn ra

-Đừng ở đây giả mèo khóc chuột! Mau trả thuốc cho tôi!

Từ lúc tĩnh dậy cô đã tìm lọ thuốc tránh thai trong túi nhưng nó đã biến mất, cô lục lọi khắp các chi tiết trong phòng ngủ đều không thấy. Doãn Thiên Duật chỉ tập trung xử lý các vết thương ở cổ chân và tay cho cô, đến khi phải bôi thuốc lên môi, hắn dừng lại và nhìn người con gái đang hung hăng tức giận

- Anh đã nói là em phải sinh con cho anh, định cãi lời nữa sao?

Lời nói tuy rất nhẹ nhàng nhưng hoàn toàn là cảnh cáo, hai vai Phương Du Kỳ khẽ run lên, cô nhớ rất rõ bộ dạng lúc hắn tức giận, hoàn toàn biến thành dã thú, suốt mấy năm qua, cô chẳng biết thế nào là sợ hãi, nhưng người đàn ông này lại khiến cô trở nên yếu đuối đến thế này

-Tôi không muốn! Sinh con cho anh ư? Chỉ nghĩ đến thôi, tôi thấy thật ghê tởm, thật nhục nhã!

Cô lấy hết can đảm để nặn ra từng từ. Doãn Thiên Duật vẫn không chút tức giận, hắn tiến sát lại gần cô, hơi thở đầy mị hoặc lại toát lên vẻ chiếm hữu rất cao, làm khuôn mặt có phần tái nhợt của Phương Du Kỳ bỗng chốc trở nên đỏ ửng, tim cô đập nhanh liên tục

-Đêm qua không phải em rất thích hưởng thụ sao? Không chừng ở đây đã có con của anh rồi!

Lời nói đầy ái muội cùng với bàn tay k chút an phận của hắn chạy loạn khắp bụng dưới của cô, Phương Du Kỳ tức giận lấy hai tay bịt chặt tai, liên tục lắc đầu

-Đừng nói nữa...!

Doãn Thiên Duật cười đầy dâm đãng, hắn vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ quanh vành tai rồi trượt dài xuống xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện trong chiếc aó sơmi mỏng

- Anh rất thích mùi vị đêm qua của em, anh muốn tối nay... lại tiếp tục được em..... cho ăn!

Phương Du Kỳ hít thở khó khăn. Trời ơi, làm ơn cho tên biến thái này tránh xa cô ra! Cô điên mất.

-Đừng mơ tưởng...!

Cô còn chưa dứt lời thì đã có một lọ thuốc đưa ra trước mặt

-Thuốc ở đây, tiếp tục hầu giường anh hay ngoan ngoãn đợi ngày làm mẹ!

Phương Du Kỳ chẳng cần thời gian suy nghĩ, cô đoạt lấy lọ thuốc ngay. Doãn Thiên Duật nhìn cô uống viên thuốc "tránh thai"mà môi hắn khẽ nhếch lên, sau đó tốt bụng nhắc nhở

- Đừng nghĩ rằng thuốc sẽ tránh được hoàn toàn!

Phương Du Kỳ nhìn lọ thuốc trong tay lại nhìn xuống bụng

Nếu thật sự như những gì hắn nói thì có lẽ ở đây đang bắt đầu hình thành một sự sống

Cô thật lòng không muốn sinh con cho hắn sao?

Doãn Thiên Duật tiếp tục xử lý những vết xước trên môi cho cô nhưng trên môi lại là một nụ cười đầy cuồng ngạo của kẻ chiến thắng

Đúng là cô gái ngốc, cô không hề biết rằng thuốc mà cô uống không phải là thuốc tránh thai mà hoàn toàn là vitamin mà Doãn Thiên Duật đã đổi.

Hắn muốn thì phải có được! Người phụ nữ này, hắn muốn cô phải sinh con cho hắn!

***

-Phu nhân! Bà không định trở về sao?

Kiệt nói bằng giọng điệu đầy cung kính với người phụ nữ đang quay lưng về phía cậu

-Hiện giờ thì ta chưa thể xuất hiện được, ta phải loại bỏ được Doãn Thiên Duật, trả mối thù năm đó và để cứu Kỳ nhi khỏi tay hắn, tôi phải đợi thời cơ thôi!

Kiệt lại khó hiểu hỏi thêm

-Nhưng cứ tiếp tục thế này, thuộc hạ chỉ e là...!

-Ngươi sợ Kỳ nhi sẽ yêu hắn ta?

Người phụ nữ không nhanh không chậm cắt ngang, bà chậm rãi xoay người lại, thở dài nói

-Dù Kỳ nhi có yêu hắn ta thì kết cục cả hai người đều không thể ở bên nhau! Nó nên hận hắn chứ không phải yêu!

Bà chính là Đồng Dĩ -con dâu của Phương thị, cũng là mẹ của Phương Du Kỳ ,tuy ở độ tuổi ngoài ba mươi nhưng nhìn bà rất chững chạc và già dặn, rõ ràng là một người phụ nữ kiên cường đã từng nếm trải xương máu

-Nếu năm đó không phải tên súc sinh đó làm bại lộ kế hoạch của ta thì ta cũng không phải sống chốn chui chốn lụi thế này!

Ánh mắt Đồng Dĩ tràn đầy thù hận, Kiệt lo lắng tiếp lời

-Nên bà định cứ thế này mà nhìn tiểu thư sa ngã sao?

Đồng Dĩ cười lạnh lẽo

-Theo ta quan sát trong thời gian qua thì có thể Doãn Thiên Duật đã yêu Kỳ nhi rồi! Ta muốn hắn ta yêu thật nhiều, yêu thật sâu đến không thể buông bỏ được, khi đó ta cướp lại Kỳ nhi chính là cách trả thù cay đắng nhất giành cho hắn!

Kiệt lập tức phản bác

-Nhưng làm vậy thì tiểu thư cũng sẽ bị tổn thương!

Đồng Dĩ nhìn Kiệt bằng ánh mắt nghi hoặc

-Cậu yêu Kỳ nhi?

Kiệt vội run sợ cúi thấp đầu

-Thuộc hạ không dám!

Bà lại quay lưng nhìn về phía mặt trời đang lặn dần, thở dài một hơi ảo não như chính tâm trạng của bà lúc này

***

Hội quán giành cho Hội viên

Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, Nghiêm Hào Dương nhìn Doãn Thiên Duật đầy căm phẫn, sát khí tỏa ra bừng bừng. Ngược lại, Doãn Thiên Duật lại rất thản nhiên khi cầm tách cà phê lên thưởng thức, cười khinh bỉ quan sát biểu hiện của anh

-Doãn Thiên Duật, anh đừng tưởng sẽ dễ dàng thắng như vậy, tôi nhất định sẽ đoạt lại tiểu Kỳ từ tay anh!

Doãn Thiên Duật vẫn không chút biểu cảm, hắn nhìn Nghiêm Hào Dương như một người dưng

-Thôi thật sự rất mong đợi đấy, để xem thử a có bản lĩnh nếm được mùi vị của Kỳ Kỳ không?

Lời nói tục tĩu khiến Nghiêm Hào Dương giận đến đỏ mặt

-Súc sinh! Mày tính làm nhục cô ấy đến khi nào nữa đây?.

Doãn Thiên Duật cười tà mị, hắn đan mười ngón tay vào nhau, trả lời Nghiêm Hào Dương như một điều hiển nhiên trên đời

-Chính Kỳ Kỳ cầu xin tôi muốn cô ấy, tôi cũng chỉ là một người đàn ông sinh lý bình thường mà thôi, làm sao tôi nỡ khước từ cô ấy đây?

Ầm

Nghiêm Hào Dương đập bàn đứng lên, lửa giận đã len vào tận các tế bào trong đại não anh

-Câm miệng! Tao cấm mày bôi nhọ tiểu Kỳ!

Doãn Thiên Duật tiếc nuối lắc đầu

-Chậc chậc, thật đáng tiếc tôi lại càng ngày càng có cảm giác hứng thú với tiểu bảo bối của tôi đấy!

Kẻ ngốc cũng có thể nghe ra đây là một lời khiêu khích đồng thời cũng là lời tuyên chiến cuồng ngạo. Nghiêm Hào Dương cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc

-Anh đừng quên chính anh là kẻ đã cướp mất nụ cười của cô ấy!

Doãn Thiên Duật tốt bụng nhắc nhở, Nghiêm Hào Dương lập tức phản bác, nhưng giọng nói lại đầy dửng dưng

- Không, kẻ thật sự cướp đi nụ cười của cô ấy là anh!

Nụ cười tà mị trên môi của Doãn Thiên Duật bỗng chốc đông cứng. Nghiêm Hào Dương lại tiếp tục "kể tội"Doãn Thiên Duật

- Anh hoàn toàn không thể đem lại niềm vui cho cô ấy, người làm cổ đau, làm cổ khóc cũng chỉ là a, vì vậy a hoàn toàn không có tư cách để giữa cổ bên cạnh!

Sắc mặt Doãn Thiên Duật hoàn toàn biến đổi, hắn lại cười

-Như vậy thì đã sao chứ? Chưa người phụ nữ nào tôi muốn lại không thể có được, Phương Du Kỳ, tôi lại càng muốn có!

Dứt lời, hắn đứng lên rời khỏi bàn

-Nụ cười ấy rất đẹp, anh đã nhìn thấy lần nào chưa?

Doãn Thiên Duật chợt đứng ngẩn người trong giây lát, nụ cười ấy ư, hắn đã từng nhìn thấy, là nụ cười hạnh phúc nhất tận trong lòng...

Hắn không nói gì, đi thẳng ra khỏi hội quán

....

-Lão đại!

Đứng trước cửa xe, Kỳ Vũ cúi đầu úp mở nói với Doãn Thiên Duật rồi lại nhìn vào trong xe

-Ngài Sầm Hy đến!

Doãn Thiên Duật chỉ liếc nhìn thoáng qua bóng người qua lớp kính xe rồi nói với Kỳ Vũ

-Mở cửa!

Kỳ Vũ không dám chậm trễ, cửa xe được mở ra, đợi khi Doãn Thiên Duật đã vào trong thì cậu ta mới cận thận đóng cửa lại rồi mở cửa ngồi vào ghế lái...

-Chú tìm cháu có việc gì sao?

Doãn Thiên Duật lễ phép rót một ly rượu vang đưa cho Doãn Sầm Hy

-Chú đã gặp cô bé!

Hành động của Doãn Thiên Duật hoàn toàn khựng lại. Doãn Sầm Hy lại nói tiếp

-Cô bé thật sự rất đáng yêu, ta như được nhìn thấy tiểu Sang Sang của 25 năm trước vậy! Rất gần gũi, rất ấm áp, cô bé không giống người đàn bà đó chút nào!

.

Thật lâu sau, Doãn Thiên Duật mới lấy lại được vẻ mặt bình tĩnh

-Cháu chỉ đang lợi dụng cô ta mà thôi! Thật sự sẽ không như những gì chú nghĩ đâu ạ!

Doãn Sầm Hy cười ha hả, ông vỗ nhẹ vài cái lên vai Doãn Thiên Duật, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự đau xót

-Thằng nhóc này, đừng có mà nói dối ta, con biết ta định nói gì ư, yêu rồi phải không?

Doãn Thiên Duật cảm thấy mất tự nhiên

-Cô ta xứng sao?

Doãn Sầm Hy lại cười mà lắc đầu, nhưng cũng nhanh chóng nghiêm túc hẳn

-Thiên Duật à, chuyện của tiểu Sang Sang đã trôi qua lâu rồi, ta cũng không muốn nhớ đến đoạn hồi ức đau buồn đó nữa, người đàn bà đó cũng đã trả giá rồi, đến lúc con nên buông bỏ tất cả mà sống cuộc sống của chính mình rồi đấy. Hơn nữa, cô nhóc tiểu Du Kỳ đó chẳng liên quan gì đến món nợ này cả!

Ông thở dài rồi lại vỗ nhẹ lên vai Doãn Thiên Duật, mở cửa đi ra...

Doãn Thiên Duật lại chìm trong suy tư. Hắn lại phải một lần nữa đấu tranh tư tưởng, tại sao hắn luôn phải lựa chọn giữa tình yêu và thù hận?

-Lão đại, trở về Bạc Thiên Bảo chứ?

Kỳ Vũ thấy mãi Doãn Thiên Duật vẫn k nói gì, cậu ta chỉ còn cách đánh tan k khí yên lặng. Doãn Thiên Duật dựa lưng về phía sau, nhắm mắt suy nghĩ thì đó rồi ra lệnh

- Đến chỗ Vận đi!

Kỳ Vũ hơi kinh ngạc nhưng vẫn khởi động xe, hướng phía club rồi chạy đến.....

-Này! Làm gì mà hôm nay lại rảnh rỗi đến tìm tớ thế này đây?

Âm thanh ồn ào mà hỗn tạp trong club khiến người ta hoàn toàn quên đi mọi chuyện đã xảy ra, cũng muốn quên luôn bản thân mình, Doãn Thiên Duật không nói gì, hắn chỉ rót đầy ly rồi uống, cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Tô Vận cũng chẳng hỏi gì thêm, chỉ bất lực lắc đầu rồi tiếp tục thú vui của mình nhưng vì lo cho người bạn thân của mình nên thỉnh thoảng cũng lên tiếng khuyên can. Từ Lâm im lặng từ đầu đến giờ, không thể nhịn được nữa, anh ta đập mạnh bàn rượu

-Mẹ kiếp! Chỉ vì một con đàn bà mà ra nông nổi này ư? Tớ quá thất vọng về cậu đấy!

Những cô gái bốc lửa bên cạnh Tô Vận bị dọa cho hoảng sợ, bọn họ thật sự rất muốn được hầu hạ hai người đàn ông kia nhưng đều k thể đến gần, bây giờ còn chứng kiến cả màn nổi giận của Hoàng đế khiến bọn họ ai cũng tim đập chân run. Tô Vận thấy thế liền nháy mắt với quản lý rồi vỗ nhẹ lên vai Từ Lâm

-Cứ để mặc cậu ấy đi!

Từ Lâm vẫn không nguôi được cơn giận trong người, anh ta ném mạnh chiếc cốc lên tường

Choang

-Mẹ kiếp! Chơi chán rồi thì ném cho một đám lưu manh đi, sao phải bày ra bộ dạng thất bại như vậy ?

Nghe câu nói vừa dứt của Tô Vận, Doãn Thiên Duật đập mạnh chiếc ly xuống bàn

-Cậu thử nói lại lần nữa đi! Kỳ Kỳ không phải người phụ nữ mà gã nào cũng có thể đụng vào!

Ngay lúc Từ Lâm định đứng lên thì chợt có một cô gái với thân hình nóng bỏng đang đi tới, quần aó trên người cô ta vừa nhìn đã biết là trang phục thường ngày của một đặc công ,cô ta đến gần Doãn Thiên Duật rồi từ từ đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, sau đó uống một hơi hết sạch, cô ta văng chiếc ly xuống sàn rồi bắt đầu ngả vào người Doãn Thiên Duật, ngón tay luồn vào trong aó sơmi của hắn

-Doãn Tổng, đêm nay sẽ có điều kỳ diệu giành cho ngài đấy!

Cô ta nói bằng giọng điệu như âm thanh một chú mèo con làm nũng, những ngón tay điêu luyện lại tiếp tục di chuyển xuống phía dưới cơ thể Doãn Thiên Duật, hắn cũng chẳng buồn đẩy ra, mặc cho cô ta làm loạn trên cơ thể mình.

-Vội vậy sao?

Hắn vỗ nhẹ lên cặp mông căn tròn của cô ta, cười xấu xa

-Vậy để tôi xem thử cô dâm đãng đến mức nào!

Xẹc

Chiếc aó duy nhất của cô ta đã bị Doãn Thiên Duật kéo xuống, cô ả k chút ngượng ngùng mà vui sướng nhào vào người đàn ông đang nửa say nửa tỉnh

-Ngài thật hư nha!

Cô ta nũng nịu ngồi lên cặp đùi rắn chắc của Doãn Thiên Duật, liên tục cọ ngoạy cái mông, rồi cầm lấy tay Doãn Thiên Duật đặt vào nơi đầy đặn của ả

-Người ta muốn rồi đó!

Thấy Doãn Thiên Duật không đẩy mình ra, cô ả vui mừng đưa tay cởi chiếc quần bó trên người xuống. Tô Vận và Từ Lâm đều bị dọa đến vả mồ hôi, tuy bọn họ biết rõ dục vọng của người anh em của mk lớn đến mức nào nhưng có nghĩ nát óc thì bọn họ cũng không dám tin rằng Doãn Thiên Duật lại sẵn sàng phát tiết trước mặt bao nhiêu người.

Hắn điên rồi sao?

Làm vậy chẳng khác nào tự bôi nhọ danh dự của bản thân và cả gia tộc nữa!

Đang lúc mọi người tưởng sẽ nhìn thấy một màn kinh thiên động địa thì chợt Doãn Thiên Duật lại lấy ra một tờ chi phiếu, điền một dãy số dài trên đó rồi nhét vào trong aó ngực cô ta

-Cút ngay!

Cô gái hoàn toàn bị làm cho sửng sốt

-Ngài đùa không vui chút nào đâu nha!

Cô ta cố gắng nũng nịu nói, cơ thể như rắn nước lại tiếp tục cọ xát lên người Doãn Thiên Duật

-Thật không biết xấu hổ! Mùi hương của cô thật sự khiến tôi buồn nôn đấy!

Cô ta tức giận hồng hộc, lập tức nhảy khỏi cơ thể hắn, lấy quần aó che người rồi tức giận bỏ đi. Doãn Thiên Duật cũng không buồn để ý, hắn uống cạn một ly rượu rồi nói với Tô Vận đang há hốc mồm bên cạnh

-Cảm ơn tấm lòng của cậu, nhưng tớ thật sự chẳng còn cảm giác hứng thú với người phụ nữ nào khác ngoài Kỳ Kỳ cả!

Tô Vận biết kế hoạch của mình đã bị nhìn thấu, chỉ đành thở dài

-Xem ra đúng là cậu đã bị cô ta mê muội mất rồi!

Từ Lâm nhìn một màn trước mắt, dần dần nảy ra một ý định. Doãn Thiên Duật vẫn lại tiếp tục tra tấn dạ dày của mình, hắn cứ uống lại nhìn thấy rõ hơn hình ảnh một cô gái với khuôn mặt tức giận hằm hằm nổ súng đe