Nếu Không Phải Là Em

Chương 48: Rơi xuống vực thẳm

Doãn Thiên Duật vòng tay qua ôm lấy vai cô

- Đây là bạn từ trung học của tôi, Dĩ Xuyến!

Vừa nói, hắn vừa cúi xuống nhìn Phương Du Kỳ. Phương Du Kỳ hoảng sợ đến mức vô thức nắm chặt hai tay

Nếu họ là bạn thì việc cô mang thai và đã từng có ý định từ bỏ nó sẽ sớm bị bại lộ trước Doãn Thiên Duật

Cô phải làm sao để Hàn Dĩ Xuyến không nói ra chuyện đã xảy ra ở bệnh viện....

Phương Du Kỳ cúi chào lần nữa.

Doãn Thiên Duật lại quay sang nói với Hàn Dĩ Xuyến

- Đây là vợ sắp cưới của tớ, Phương Du Kỳ.

Hàn Dĩ Xuyến nở nụ cười xã giao rất đẹp, cô cúi đầu chào

- Xin chào!

Cô nhìn Phương Du Kỳ đang sợ đến tim đập chân run, cười khẽ

- Vợ cậu rất đẹp, nếu hai người mà có con với nhau sẽ thật sự là một thiên thần nhỏ đấy!

Phương Du Kỳ mở to mắt nhất có thể, dường như quên cả thở. Cô gượng cười kéo nhẹ ống tay aó của Doãn Thiên Duật

- Chúng ta đến đây để làm gì?

Doãn Thiên Duật thật sự rất thích thú với câu nói vừa rồi của Hàn Dĩ Xuyến, hắn kéo tay Phương Du Kỳ ngồi xuống. Hàn Dĩ Xuyến cũng ngồi xuống theo

Cô lấy ra một bộ album đưa tới trước mặt Doãn Thiên Duật và Phương Du Kỳ

- Theo lời đề nghị của cậu thì tớ đã hoàn thành xong tất cả những mẫu này theo đúng size của tiểu Kỳ.

Doãn Thiên Duật mở quyển album ra, toàn bộ váy cưới được thiết kế độc nhất của hãng thời trang Wonderful dành cho Phương Du Kỳ. Hắn hài lòng gật đầu

- Mang hết tất cả đến hôn lễ!

Phương Du Kỳ kinh ngạc nhìn những bộ trang phục được thiết kế trong tập album, cô thật sự bị doạ đến phát ngất.

Đúng là quá hoàn hảo, thật sự là một nghệ thuật!

Những bộ váy này thật sự phải nói là quá đẹp à!

Hàn Dĩ Xuyến thắc mắc hỏi Doãn Thiên Duật

- Cậu không để cô ấy thử trước sao?

Doãn Thiên Duật cúi xuống nhìn Phương Du Kỳ, hắn hỏi với nụ cười sủng nịch trên môi

- Em có muốn thử không ? Ở đây hay là.... về nhà?

Phương Du Kỳ đỏ mặt cúi xuống, giọng cô nhỏ như con muỗi

- Tôi không muốn kết hôn!

Trái tim cô dường như đang rỉ máu.

Cô thật sự rất muốn sống với hắn suốt đời

Được cùng hắn thức dậy mỗi buổi sáng.

Đợi hắn về mỗi đêm....

Cùng nhau ăn sáng, xem ti vi, mua sắm, ngồi đọc sách....

Nhưng.....

Cô không thể!

Làm sao mà cô có thể sống với một người, làm vợ một người mà đã từng đứng sau sắp xếp một đám lưu manh cường bạo rồi ép chết mẹ cô chứ?

Sự thật này....

Dù có chết đi ngàn lần, cô cũng sẽ không bao giờ quên

Hơn nữa, gặp lại Hàn Dĩ Xuyến

Cô đã nhìn thấy rất rõ sự thật trước mắt. Đứa con trong bụng cô không thể được sinh ra và lớn lên trong một gia đình mà ba nó chưa từng yêu mẹ nó dù chỉ trong vài giây.....

Cô muốn nó sẽ lớn lên trong một môi trường đầy đủ tình yêu của mẹ, dù không có ba đi nữa....

Như con của Hàn Dĩ Xuyến bây giờ. Đứa trẻ đó, vẫn rất hạnh phúc.

Nụ cười cực sủng trên môi Doãn Thiên Duật đã tắt ngúm, hắn nghiến răng nghiến lợi nói

- Thu hồi lại những gì em vừa nói, tôi sẽ tha thứ lần này!

Phương Du Kỳ vờ như không nghe thấy. Cô cầm túi đứng lên, cúi chào Hàn Dĩ Xuyến

- Xin lỗi, đã khiến cô phải tốn công vô ích rồi!

Sau đó cô đi thẳng ra ngoài mà không chút do dự.

Hàn Dĩ Xuyến cũng bắt đầu đứng lên

- Cậu và anh ta đều như nhau. Ràng buộc đối phương bằng một cuộc hôn nhân vô nghĩa thì có hạnh phúc cho ai?

Hàn Dĩ Xuyến đi khỏi, Doãn Thiên Duật thực sự biến thành một kẻ khát máu.

Khi An Từ gặp chuyện, tất cả các phe cánh của An Phong đều muốn hắn giao nộp Phương Du Kỳ cho bọn họ

Có kẻ còn nói là sẽ tố cáo cô.

Hắn đã rất sợ, sợ sẽ thật sự đánh mất cô

Hắn muốn làm tất cả mọi chuyện để giữa cô bên mình cả đời

Đã gạt bỏ đi những thù hận đối với cô trong suốt mười năm qua mà lẽ ra cả đời này hắn sẽ phải nhớ

Nhưng mà cô lại hết lần này đến lần khác muốn rời khỏi hắn....

Nếu vậy thì......

Phương gia!

Hắn cũng không cần phải do dự nữa.

Doãn Thiên Duật lấy điện thoại ra, bấm một dãy số

------

Phương Du Kỳ đi dọc theo vỉ hè, cô không hề biết là có một người phụ nữ đã đi theo phía sau lưng cô rất lâu

Phương Du Kỳ dừng bước và quay đầu lại nhìn

Cô kinh ngạc gọi

- Bác gái? Sao bác lại ra đây?

Đình Vân một tay cầm một chiếc chảo rán, tay kia thì cầm chiếc chổi lông gà. Trên người bà mặc một bộ váy ngủ màu trắng dài rất sạch sẽ, nhưng bà lại đi chân trần. Vừa nhìn thấy Phương Du Kỳ, bà liền không kiềm được nước mắt, ngồi bệt xuống đường như một đứa trẻ ăn vạ

- Con dâu của ta, sao con lại không chịu về nhà? Người xấu đã ăn hết gà của ta, lấy búp bê đi mất! Huhu, người xấu! Ta không muốn ở với người xấu!

Phương Du Kỳ vừa nhìn qua là đã biết bà lén ra ngoài vì buồn bực hay không hài lòng với ai đó trong gia đình. Cô ngồi xuống đối diện với Đình Vân, lấy hai món đồ trên tay bà ra, nắm lấy tay bà

- Bác đừng lo! Con sẽ đưa bác về nhà, được không ạ?

Đình Vân liên tục lẩm bẩm

- Người xấu! Người xấu. Aaaaa...... Người xấu đã giết tiểu Sang Sang !

Phương Du Kỳ sốt ruột ôm lấy bà

- Bác đừng sợ! Con sẽ đánh người xấu cho bác!

Phải khó khăn lắm cô mới có thể khuyên được bà trở về nhà. Bắt một chiếc taxi rồi cô cùng bà trở về biệt thự Doãn gia.

Nhưng khi vừa lên taxi, có một chiếc bugatti chạy qua, Đình Vân sợ hãi núp sau lưng Phương Du Kỳ, bà chỉ tay về phía chiếc xe, người đàn ông ngồi ở ghế sau

- Người xấu! Là người xấu kì!

Phương Du Kỳ nhìn theo, cô có cảm giác người đàn ông này rất quen, hình như đã từng gặp qua nhưng cô lại không nhớ ra. Cô cúi đầu xuống cười với Đình Vân

- Người xấu đi rồi ạ!

Cô vẫn nắm chặt tay Đình Vân. Chiếc taxi hướng biệt thự Doãn gia đi tới.

------

Biệt thự Doãn gia.

Doãn Thiên Duật đang cùng nhân viên đội bảo an kiểm tra lại camera khắp biệt thự. Đã tìm hết camera ở tất cả các nơi nhưng chỉ xác định được là Đình Vân đã rời khỏi nhà mà không biết bà đi đâu, thiết bị định vị trên người bà được bỏ lại, Doãn Thiên Duật nhìn khi tìm thấy nó ở phòng của mẹ mình, hắn đã rơi vào trạng thái suy tư một lúc lâu.

Doãn Thiên Duật ra khỏi phòng bảo an, hắn đi vào trong phòng sách của Doãn Kình Sâm

Từ lúc rời khỏi vị trí chủ tịch của Doãn thị, Doãn Kình Sâm chỉ đi đi lại lại ở hai nơi, đó là phòng sách và phòng vợ mình hoặc mộ của Doãn Sang Sang

Hắn mở cửa đi vào, Doãn Kình Sâm đang ngồi đọc một tập thơ Đường và dùng một tách trà

- Ba không đi tìm mẹ mà ngồi đây thảnh thơi như vậy sao?

Quan hệ cha con giữa họ cũng đã phai dần đi.

Doãn Kình Sâm đặt tập thơ xuống bàn, ông đứng lên, cười châm biếm

- Anh vẫn quan tâm đến cái nhà này à? Không phải là anh chỉ còn biết mê đắm ả hồ ly đó sao?

Doãn Thiên Duật lười biếng ngồi xuống đối diện với ba mình, hắn lại đưa tay đùa nghịch chiếc nhẫn đầu lâu ở ngón trỏ phải

- Ba à, việc con kết hôn hay kết hôn với ai đều có mục đích riêng của con. Ba đừng nhúng tay vào nữa!

Doãn Kình Sâm tức giận chỉ tay vào mặt hắn, quát

- Đừng nói nhảm nữa! Cả giới hắc bạch đạo đều biết là anh sẽ kết hôn với An Từ, cũng vì vậy mà Death mới sống yên biển lặng đến hôm nay. Vậy mà bây giờ, anh nói sẽ hủy bỏ hôn lễ với An Từ, còn khiến nó bị ả hồ ly kia hãm hại đến mức không còn khả năng làm mẹ, có phải anh muốn bị bọn họ lật đổ hay không?

Doãn Thiên Duật bóp bóp mi tâm rồi đứng lên, hai tay đút vào trong túi quần

--------

Chiếc taxi dừng lại ở cổng của ngôi biệt thự, Phương Du Kỳ nắm lấy tay Đình Vân đi xuống, chiếc taxi đi mất. Dì Hảo từ trong nhà chạy ra, bà mừng rỡ đến phát khóc, đưa aó khoác đã chuẩn bị sẵn khoác lên người Đình Vân

- Phu nhân! Người làm tôi lo lắng gần chết ạ !Thiếu gia cũng đã tìm người đến nóng cả ruột gan đấy ạ!

Phương Du Kỳ vuốt nhẹ mu bàn tay Đình Vân, khẽ cười

- Cháu đi đây ạ!

Đình Vân kéo chặt tay cô không chịu buông. Dì Hảo nhìn xuống chân cô, cô không mang giày, bà nhìn cô đầy suy tư

Phương Du Kỳ vốn là một tiểu thư khó tính nhưng hôm nay bà thấy không phải như vậy. Cô vẫn rất hiểu lễ nghị, ân cần chăm sóc một bệnh nhân có bệnh về thần kinh

Cô gái này.... rất đáng mến!

- Tiểu thư! Hay là cô vào nhà chơi với phu nhân một lúc rồi hãy đi!

Phương Du Kỳ nhìn Đình Vân, ánh mắt bà rất tha thiết, rất chân thành. Cô đang còn do dự thì

- Phương tiểu thư vào dùng một chén trà rồi hãy đi!

Dì Hảo vội cúi đầu chào

- Ngài Sầm Hy!

Doãn Sầm Hy từ trên chiếc bugatti bước xuống, ông đang đi tới, vẫn bộ quần aó của khách lữ hành như thường ngày, ông cười rất hiền từ

- Chị dâu! Chị làm cả nhà rối tung lên rồi đấy!

Đình Vân chỉ cúi gầm mặt, nắm chặt tay Phương Du Kỳ. Doãn Sầm Hy vỗ vỗ lên vai Phương Du Kỳ, đưa tay đỡ lấy Đình Vân

- Nào! Chúng ta vào nhà thôi!

Ba người cùng sóng vai nhau đi vào, dì Hảo cũng tươi cười bước theo sau.

Phương Du Kỳ ngồi xuống sofa chơi cùng Đình Vân

Bà thật sự như một đứa trẻ, chứ không giống với những bệnh nhân tâm thần hay tấn công người khác. Bà hiền lành, dịu dàng, lại rất trẻ con nên cần một ai đó đủ tin tưởng để bảo vệ

Dì Hảo bưng trà lên cho hai người, Phương Du Kỳ nhanh chóng hỏi bà hướng vào nhà vệ sinh để phòng khi cục cưng nghịch ngợm biết đường mà lần

Thật đúng là trùng hợp, một lúc sau, cô nhanh như gió chạy vào nhà vệ sinh,cũng may là biệt thự này không đông người làm như ở Bạc Thiên Bảo nên cô cũng không bị nhiều người để ý đến. Khi cô đi, Đình Vân vẫn còn ngồi đó chơi với mấy con thú bông. Doãn Sầm Hy thì mải mê chăm chú vào chiếc máy ảnh của mình, ông nhìn theo Phương Du Kỳ rồi lắc đầu cười

Khi Phương Du Kỳ ra khỏi nhà vệ sinh, thì vừa đi ngang qua phòng sách. Vì cửa phòng chỉ khép hờ nên vừa nhìn thoáng qua thì cô thấy Doãn Thiên Duật đang đứng nói chuyện với ba mình; cô nhìn trước ngó sau rồi tiến lại gần hơn

Trong phòng sách

Doãn Kình Sâm tức giận đến sắp thổ huyết, ông đang cố gắng nhẫn nhịn đến mức tốt nhất

- Anh nói rằng sẽ để cô ta ngồi vào vị trí giám đốc của Doãn Thị ?

Doãn Thiên Duật đưa ngón tay gãi gãi lông mày, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi

- Có gì không được sao ạ?

Bốp!

Một tát giáng xuống khuôn mặt điển trai không chút tì vết nào của Doãn Thiên Duật.

Ở bên ngoài nhìn thấy, Phương Du Kỳ bất ngờ bụm chặt miệng. Không hiểu tại sao hai mắt cô lại bắt đầu cay cay

Một người cao cao tại thượng như hắn mà lại có lúc phải chịu cúi đầu để bị đánh như vậy sao?

Doãn Kình Sầm tức giận thu tay lại, ông hận không thể đánh thêm vài tát nữa để Doãn Thiên Duật tỉnh lại

Doãn Thiên Duật ngẩng đầu lên, mái tóc màu vàng hạt dẻ rũ ngang xuống mặt hắn bị hắn hất lên lại, khoé môi hắn đã rướm ít máu. Hắn cười, nụ cười thật man rợ

- Ba à, không phải ba muốn biết tại sao con lại lựa chọn kết hôn với Phương Du Kỳ sao?

Bên ngoài cửa cửa, Phương Du Kỳ đã dựng đứng tai lên để chuẩn bị đón nhận một sự thật mà trước đây cô chưa từng biết

Doãn Thiên Duật ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Doãn Kình Sâm

- Có lẽ ba không quên câu chuyện của mười năm trước chứa? Khi đó, con giúp chị con rửa hận, bọn đàn em sau khi đã thỏa mãn không những không bị giết chết ở Phương gia mà còn được Phương Tử Đức tha cho và còn thưởng cho một số tiền lớn để lánh sang nước ngoài. Ngay sau đó, Phương Du Kỳ đã hận ông ta đến thấu xương.

Phương Du Kỳ ở bên ngoài đã nghiến chặt răng chịu đựng, cô nhớ lại chuyện đó, thật sự rất hận

Doãn Thiên Duật lại nói tiếp

- Nhưng ba có biết tại sao ông ta lại làm như vậy không?

Hắn lại cười, nụ cười lạnh khốc và mỉa mai

- Suốt mười năm qua, Phương Tử Đức luôn phải chịu đựng bị cháu gái mình thù ghét, tìm mọi cách để cháu gái mình không rơi vào tay con. Phương Tử Đức thật sự yêu cháu gái mình hơn cả mạng sống. Sở dĩ năm đó, ông ta không truy cứu đám người con phái đến là do ông ta không muốn hình tượng người mẹ tuyệt vời trong mắt Phương Du Kỳ bị phá hủy, ông ta thà chịu tội oan cũng không muốn cháu gái mình cả đời sống trong thất vọng.

Nước mắt đã rơi đầy trên má Phương Du Kỳ, cô bụm chặt miệng mà khóc

Ông nội của cô.....

Vì cô, vì không muốn cô bị tổn thương mà đã chịu đựng sự lạnh nhạt của cô suốt mười năm qua.....

Cô phải làm gì bây giờ?

Làm gì để bù đắp lại những gì cô đã gây ra suốt mười năm qua đây?

Ông nội.......

Phương Du Kỳ thật sự rất muốn bỏ chạy, cô không thể nghe tiếp nữa, cô muốn về nhà, về với ông nội, về với ba, về với Phương Du Kỳ trước đây.......

Nhưng, hai chân cô chẳng tài nào nhấc lên nổi, cô lại đứng đó nghe tiếp.....

Doãn Kình Sâm như ngộ ra nhiều điều, ông hỏi lại

- Vậy là anh định dùng Phương Du Kỳ để trả thù Phương Tử Đức.

Doãn Thiên Duật như đang nhớ đến điều gì đã rất lâu, rất xa

- Phương Tử Đức đã khiến chị Sang Sang phải đau đớn mà mất đi. Con sẽ không để yên cho ông ta. Giết Phương Tử Đức? Quá dễ dàng cho ông ta rồi! Phương Du Kỳ quan trọng với ông ta như vậy thì con sẽ giữa cô ta lại bên mình, từ từ mà chơi đùa, khiến cô ta yêu con, mang thai con của con, sinh nó ra, rồi chỉ đợi cướp mất nó đ. Như vậy, Phương Du Kỳ mang ông ta bao bọc lâu nay sẽ thê thảm đến mức nào. Con thật sự rất muốn xem bộ dạng lúc đó của Phương Tử Đức sẽ như thế nào! Lên cơn đau tim mà chết, thật sự vẹn cả đôi đường đấy!

Hai chân Phương Du Kỳ thật sự không thể đứng vững được nữa. Nước mắt đã gần như cạn kiệt, nếu không tự tai nghe được thì cô thật sự không muốn tin hắn đã nói những lời tàn nhẫn như thế này......

Cô nắm chặt hai tay, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay, máu từng giọt rơi ra mà cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác. Cô không đau ư

Không!

Cô rất đau.....

Nhưng không phải đau ở vết thương trên tay

Trái tim cô, ngay từ giây phút này, thật sự....... đã chết!

Doãn Kình Sâm hài lòng gật đầu, ông vỗ vỗ vai Doãn Thiên Duật

- Vậy thì tổ chức hôn lễ đi! Nhưng đừng bao giờ yêu cô ta! Còn chuyện của tiểu Sang Sang, ta sẽ coi đó là tội lỗi suốt đời của ta!

Ông không nói gì nữa, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cây hoa tường vy đang nở rất đẹp.....

Doãn Thiên Duật đưa tay lau đi vết máu trên khoé miệng, bỗng nhiên hắn cười, nụ cười khác với khi nãy, là một nụ cười ấm áp, nụ cười sủng nịch của biết bao nhiêu yêu chiều. Thế nhưng, nụ cười ấy, Phương Du Kỳ làm sao thấy được......

Hắn nhớ đến cái tát đầu tiên trong đời hắn. Khi đó, Phương Du Kỳ nổi giận thật sự đã khiến máu trong người hắn sôi trào.Kể từ giây phút đó, hắn đã luôn ước rằng, cô không phải là Phương Du Kỳ mà hắn nên hận

Có lẽ cả đời này Phương Du Kỳ cũng sẽ không biết được rằng,những lời nói đó của hắn chỉ có một phần là thật

Hắn thật sự sẽ giữa cô bên mình cả đời, cùng cô chung sống và có với nhau những đứa con

Còn yêu cô?

Hắn thật sự không biết hay là không dám?

Hắn chỉ biết hắn thật sự muốn nhìn cô cười, nhìn cô ghen tuông, nhìn cô ngủ, nhìn cô ăn....... tất cả, tất cả, hắn muốn nhìn thấy cô mỗi ngày.

Hắn chỉ biết cả đời này cô phải thuộc về hắn, cả thể xác lẫn tinh thần.

Những điều đó, cô có biết không.......?

Nhưng có một điều mà không bao giờ thay đổi.....

Đó chính là..... hắn mãi mãi sẽ không tha thứ cho Phương Tử Đức.