Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không?

Chương 9

Từ nhỏ đến lớn, bất kể là thích công khai hay là thầm mến, Khương Vọng Thư luôn có thể từ trong miệng của người khác nghe nói đến chuyện người nào đó nào đó nào đó yêu thích chính mình rất nhiều năm, vẫn không dám biểu lộ.

Mà mỗi lúc này, Khương Vọng Thư liền sẽ cảm thấy rất đáng tiếc, người này lúc trước có cơ hội thời điểm tại sao không tự nói với mình đây. Coi như sẽ không cùng một chỗ nhưng sẽ cho thấy tâm ý đối với hai bên mà nói đều hẳn là một chuyện hài lòng. Một lần quyết đoán, có thể để cho chính mình có bắt đầu mới. Mà một mặt khác, biết có người có thể yêu thích chính mình như thế, phải làm cũng sẽ cảm thấy cao hứng.

Ở trong lòng của nàng, yêu thích một người nên thoải mái nói ra, đi hưởng thụ vui vẻ cùng bên nhau, đây chính là yêu đương.

Nhưng là Khương Vọng Thư cũng biết, có mấy người yêu thích, giống như sao sáng trong đêm tối. Tuy rằng yếu ớt bí ẩn không thể chia sẻ được hào quang óng ánh cỡ nào, nhưng cũng nắm giữ cho chính mình hào quang đặc biệt.

Cho nên đối với yêu thích như vậy, nàng mặc dù sẽ cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng sẽ cảm kích bao dung.

Cũng không biết tại sao, nhìn thấy Thang Tư Niên trước mắt, ở thời khắc này Khương Vọng Thư lại tuôn ra một luồng tình cảm thương tiếc dị dạng. Nàng nghĩ, lẽ nào là bởi vì đối phương so với mình nhỏ hơn ba tuổi, hay là em gái của bạn tốt? Hay hoặc là là, giờ khắc này Thang Tư Niên quá giống Run Run mình dưỡng cho nên sẽ không nhịn được trìu mến em ấy.

Thang Tư Niên ngồi ở một đầu sô pha khác, một tay đỡ khăn mặt quấn đá, một bên xem gameshow TV phát.

Ngược lại là Khương Vọng Thư, gameshow nhìn bản thân vẫn theo đuổi nhưng lại liên tiếp thất thần, thầm nghĩ chính mình không theo có phải là có hơi lâu.

Đá đắp ước chừng khoảng một tiếng, Khương Vọng Thư chỉ cảm giác mu bàn chân mình đều đông đến không có tri giác, lúc này Thang Tư Niên mới đem nước đá đã chảy hết chuyển đi.

Khương Vọng Thư di chuyển chân của mình, không có cảm giác một hồi liền liền có một mảnh sưởi ấm đè lên. Nàng cúi đầu, nhìn thấy Thang Tư Niên đem lòng bàn tay kề sát ở trên mu bàn chân nàng nhẹ nhàng ấn lại, một mặt chăm chú, "Chị, em xoa bóp cho chị để tán ứ sau khi đó lại bôi thuốc."

Khương Vọng Thư đáp một tiếng này, cụp mắt nhìn dáng vẻ cô thật lòng, chỉ cảm thấy ngực như bị sâu lông bò qua thấy rất ngứa. Không có trả lời, nàng đưa tay rơi vào trên đỉnh đầu Thang Tư Niên, nhẹ nhàng xoa xoa.

Thang Tư Niên ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn nàng, "Làm sao vậy chị?"

Khương Vọng Thư nở nụ cười, xoa đầu của cô nói rằng: "Tư Niên, chào em hãy ngoan nha." Ngữ khí ấm ấm mềm mại, nghiễm nhiên là dáng dấp chị gái tán thưởng em mình thu được thành tích tốt.

Trong lòng Thang Tư Niên cảm thấy rất vi diệu, nhưng lại có loại cảm giác nói không được nên không thể làm gì khác hơn là cụp mắt cười cười, "Nên." Cô cho Khương Vọng Thư xoa nhẹ một hồi lâu, lúc này mới đứng dậy, mở miệng để Khương Vọng Thư đi tắm, tắm xong thì bôi thuốc.

Khương Vọng Thư ngoan ngoãn nghe, sau khi tắm xong đi ra ngoài, Thang Tư Niên để cô thoa thuốc. Sau lại căn dặn một phen, kêu nàng mấy ngày gần đây phải hạn chế bước đi, để tránh tái thương hai lần.

Khương Vọng Thư nhìn thuốc mỡ kề sát ở trên mu bàn chân sưng phù rồi lại như là cố ý làm khó dễ Thang Tư Niên lại: "Nhưng nếu như buổi tối lúc ngủ, không cẩn thận đạp tường làm sao bây giờ?"

Thang Tư Niên ngữ khí chần chờ: "Ha... Không thể nào. Nhìn chị, thì thấy chính là người ngủ tương rất tốt."

Khương Vọng Thư mặt mày cong cong: "Cái kia chưa chắc đã nói được đây." Nàng chếch nằm trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn xem Thang Tư Niên, "Coi như không đạp tường, ngày mai lái xe lúc nào cũng phiền phức đi, chị còn phải đi làm đây."

Thang Tư Niên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Vậy ngày mai em lái xe chị rồi đưa chị đi làm?"

Khương Vọng Thư cười cười: "Không cần đâu, nói đùa với em." Nàng đứng dậy, giơ tay sờ sờ đầy Thang Tư Niên, "Ngày hôm nay cảm ơn em, Tư Niên."

"Đi ngủ sớm một chút nha, ngủ ngon." Nàng nói, giẫm nhẹ nhàng bước chân, hướng phòng của mình đi đến.

Trong nháy mắt người kia sượt qua, Thang Tư Niên ngửi được mùi thơm ngát cuối sợi tóc của nàng. Cô quay đầu, nhìn bóng lưng của Khương Vọng Thư, nhìn tay chân tinh tế của nàng lộ ra ngoài váy ngủ thắt lưng, lăng lăng trả lời một câu ngủ ngon.

Ngay đêm đó, Thang Tư Niên mơ một giấc rất đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Thang Tư Niên bị đồng hồ sinh học của mình làm tỉnh lại, sau khi làm bữa sáng cho mình cùng Khương Vọng Thư liền vội vã đi tới phòng thí nghiệm.

Không biết tại sao, từng bước thí nghiệm thường ngày vẫn làm sao trong hôm nay lại thấy nó khôn khan như vậy. Thang Tư Niên ở phòng thí nghiệm sốt ruột sững sờ một buổi sáng, rốt cục đợi được tới thời gian cơm trưa. Chờ căng tin bệnh viện đưa món ăn rồi mấy dì đẩy toa ăn lại đây thì nàng không thể chờ đợi được nữa tháo khẩu trang cùng găng tay đi ra khỏi phòng thí nghiệm, cầm điện thoại di động lên, vừa ăn cơm một bên nhắn tin cho Khương Vọng Thư.

Cô nghĩ đến rất nhiều, nhưng lại chỉ nhắn được bốn chữ ra ngoài —— "Chị đang ở đâu?"

Khương Vọng Thư hầu như là giây liền trả lời, "Ở trong cửa hàng."

Thang Tư Niên biết Khương Vọng Thư nói chính của hàng áo cưới bản thân nàng mở. Cửa hàng áo cưới kia mở ở trung tâm thành phố bên trong phố kinh doanh thốn kim tấc đất, ở Hoa Thành rất nổi tiếng. Thang Tư Niên trước từng theo chị mình đi qua nhiều lần, vì lẽ đó nên có biết đường.

Ngón tay Thang Tư Niên ở trên bàn gõ gõ gõ đánh, cũng muốn hỏi Khương Vọng Thư đêm nay có ngủ lại hay không, hỏi nàng đêm nay muốn ăn cái gì, hoặc là đi đón nàng vâng vâng. Nhưng sau khi xóa sửa xoá sửa, Thang Tư Niên chỉ gửi đi hàng chữ cứng rắn như thế: "Sau khi tan việc em đi tìm chị."

Quá mấy chục giây, Khương Vọng Thư cũng không có trả lời. Thang Tư Niên nhất thời sốt ruột, lại vội vã lại nhắn thêm tin nữa, "Có được hay không?"

Lần này Khương Vọng Thư trả lời rất nhanh, chỉ có một chữ, vậy thì là "Tốt" . Cái chữ "Tốt" này như là một loại tín hiệu được phép nào đó, Thang Tư Niên không khỏi âm thầm thiết hỉ.

Tâm tình giữa ngực vốn nặng nề nôn nóng được động viên, Thang Tư Niên lúc này mới mở hộp cơm ra bắt đầu ăn. Vừa ăn, một bên gởi tin nhắn căn dặn Khương Vọng Thư nhớ ăn cơm trưa. Khương Vọng Thư phá thiên hoang địa hỏi cô đang ăn cái gì, Thang Tư Niên liền rất tỉ mỉ nói cho Khương Vọng Thư. Lúc nói, còn thêm đánh giá của chính mình đối với bữa cơm này.

Nói tóm lại, chỉ là miễn cưỡng ăn vào thôi.

Khương Vọng Thư cảm thấy cô đáng thương chết rồi, còn nói mấy lời như tối nay mời cô ăn cơm như vậy. Thang Tư Niên trả lời nàng, tối hôm qua nàng đã mời chính mình ăn một bữa, vì lẽ đó ngày hôm nay hẳn là chính mình mời nàng ăn cơm. Không biết vì sao, Khương Vọng Thư dĩ nhiên đáp ứng chuyện này rồi.

Nội tâm Thang Tư Niên mừng như điên, nhưng trên mặt còn muốn làm bộ không chút biến sắc, cưỡng chế mình thích làm cho cong thí nghiệm buổi chiều. Cô rất sớm dọn dẹp bàn thí nghiệm , chờ sau đó ban thời gian vừa đến, liền cuống quít cởϊ áσ blouse, rửa tay sau khi vội vàng nhấc lên túi sách chạy ra ngoài.

Làm sao trời không tốt, vừa ra cửa lớn bệnh viện, Thang Tư Niên nhìn thấy chính là một bầu trời âm u. Gió to từ bốn phía dâng lên, một luồng khí tức mưa to nổi lên. Chờ lúc Thang Tư Niên chạy đến trạm xe buýt, mưa lớn chút liền bắt đầu bùm bùm rơi xuống lối đi bộ.

Không đến một hồi thì tiếng mưa đã rơi ào ào ào vang lên, Thang Tư Niên ngẩng đầu xuyên thấu qua xe trạm đợi xe bus, nhìn thấy mưa che ngợp bầu trời. Gió to đem mưa đánh về người đi đường chở xe bus, gương mặt Thang Tư Niên cùng ống quần một hồi đã ướt hết. Bết bát nhất chính là, cô ngày hôm nay vẫn chưa mang ô, cả cái công cụ che mưa cũng không có. Không thể làm gì khác hơn là núp ở bên trong một góc trạm xe bus, tìm tới một nơi mưa to không thổi tới để lặng lẽ tránh mưa.

Mãi mới chờ đến lúc xe bus đến, Thang Tư Niên đem túi sách của chính mình đội ở trên đầu, đón mưa lao nhanh lên xe. May là xe bus dần đến phố kinh doanh ở trung tâm thành phố thì mưa đã dần dần nhỏ. Bầu trời lúc nảy rơi xuống như một vũng nước, bây giờ chỉ còn dư lại linh tinh mấy giọt rơi ra.

Thang Tư Niên sợ trời còn có thể mưa tiếp, sau khi xuống xe vội vàng chạy về phía trước. Trên mặt đường tích nước, thế là Thang Tư Niên một đường đạp lên các vũng nước, cuối cùng cũng coi như đi tới cửa hàng áo cưới của Khương Vọng Thư.

Đang đến gần cửa hàng áo cưới thì mắt sắc Thang Tư Niên tựa hồ nhìn thấy Khương Vọng Thư. Khương Vọng Thư thật giống đứng trước tủ kính biểu diễn áo cưới, đang cùng nhân viên cửa hàng thương thảo cái gì đó. Bởi vậy Thang Tư Niên chậm bước chân lại, giơ túi đến gần tủ kính trong cửa hàng, nghiêm túc nhìn vài lần, xác nhận đến cùng có phải là nàng không.

Khương Vọng Thư hôm nay mặc một bộ tây trang màu trắng, mang giày da nhỏ, xem ra phong cách lại già giặn. Thang Tư Niên che mưa, cách tủ kính áo cưới bên trong nhìn nàng. Khương Vọng Thư tựa hồ chú ý tới cái gì, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tầm mắt đối diện chớp mắt, để Thang Tư Niên có loại vượt qua tầng tầng nhỏ đau khổ sau đó lại thu hoạch được phần thưởng kinh hỉ. Cô nở nụ cười, hướng về Khương Vọng Thư vẫy tay chào.

Ngoài cửa sổ còn mưa bay, Thang Tư Niên che túi sách xem ra có chút ngu đần. Khương Vọng Thư đứng hên trong tủ kính nhìn cô một cái, cùng bên người nhân viên cửa hàng phân phó vài câu rồi lập tức cất bước đi ra ngoài đón Thang Tư Niên.

Lúc Thang Tư Niên từ cửa lớn tiến vào, Khương Vọng Thư vừa vặn vội vã từ bên trong đi ra, nhìn thấy cô, đầu tiên lấy khăn tay của chính mình ra đưa tới, "Em không có mang ô sao? Tóc đều ướt, nhanh lau một chút."

Nước mưa theo sợi tóc nhỏ xuống, trên mặt thiên hướng vàng nhạt của Thang Tư Niên lưu lại một đường đâu vết thấm ướt. Thang Tư Niên nhận khăn tay, nói tiếng cám ơn rồi theo Khương Vọng Thư đi vào.

"Chị chuẩn bị tan sở chưa?" Cô đi theo bên cạnh Khương Vọng Thư, nắm khăn tay lau nước mưa trên mặt, ánh mắt cấp thiết nhìn đối phương.

Khương Vọng Thư nhìn kỹ cô vài lần, phát hiện giày cùng ống quần của cô  cô bị ướt nhẹp, trong ánh mắt chảy xuôi thân thiết: "Chị là chủ, khi nào đi cũng được."

"Em thật là, mưa vừa rồi rồi lớn như vậy, cùng chị nói một tiếng là tốt rồi, không cần qua đến vội như vậy."

Thang Tư Niên dừng một chút: "Nhưng mà em..."

Khương Vọng Thư nhìn cô: "Nhưng mà cái gì?"

Thang Tư Niên lắc đầu một cái, đưa khăn tay bỏ lại vào túi sách, dùng tay khêu một ít tóc rối loạn của mình, nhìn Khương Vọng Thư nói rằng: "Không có gì. Như vậy chị ơi, hiện tại chúng ta có thể trở về nhà không?"

Khương Vọng Thư đưa tay, gảy sợi tóc ướt nhẹp của cô, lại vỗ vỗ đầu của cô phân phó nói: "Chị còn phải bàn giao một số chuyện, em qua bên kia ngồi chờ chị đi, một hồi nữa chúng ta liền trở về, được không?"

Thang Tư Niên ngoan ngoãn đáp lại, ôm túi sách liền đi đến sô pha một bên ngồi. Sau khi cô ngồi xuống, nhân viên trong cửa hàng bưng một ly nước cho cô. Thế là Thang Tư Niên liền nâng nước, ngồi ở trên sô pha nhất thời nhìn Khương Vọng Thư, nhất thời vừa nhìn về phía áo cưới trong cửa hàng trưng bày.

Thang Tư Niên cảm giác mình như đưa thân vào trong biển hoa hoàn toàn trắng xóa, nhưng giữa tầm mắt của cô lại thủy chung rơi vào trên người Khương Vọng Thư. Ánh mắt của cô thực sự là quá không hề che giấu, chỉ ngoại trừ Khương Vọng Thư tình cờ nhìn về phía cô thì cô mới sẽ che lấp làm như bình thường nhìn về phía chỗ khác.

Đại đa số thời điểm, Khương Vọng Thư dùng dư quang của khóe mắt nhìn cô, đều phát hiện cô ngồi ở trên sô pha trừng trừng mà nhìn mình, thật giống như tiểu Cẩu nhất nhất coi chừng chờ chủ nhân.

Tội nghiệp, lại khiến người thương yêu yêu.

...................

Tác giả có lời muốn nói:

Đúng, nàng không phải Run Run nhà chị, cô kỳ thực là người uông tinh! (Tiểu nãi cẩu!)