Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Chương 3

Editor: Haki-chan

Phương Việt vẫn cứ cầm giữ lại thái độ: “Cậu vì việc này mà gọi anh dậy?”

“Aizza, ai biết anh đang ngủ đâu. Vừa lúc cũng giữa trưa rồi, lại muốn cùng Phương ca cùng nhau ăn một bữa cơm.” Ngô Giang hắc hắc cười nói, “Nhưng mà, em vẫn cảm thấy cẩn thận một chút có vẻ thỏa đáng, em nhìn những người vây xem chụp ảnh, toàn là máu me thôi a.” 

“Ngu ngốc.” Phương Việt cười nhạo, “Chết đến nơi còn nghĩ đến chuyện chụp ảnh, gan cũng đủ lớn.” Anh vẫn không quá tin chuyện này. 

“Thà rằng tin còn hơn không tin, cẩn thận một chút vẫn hơn. Phương ca, anh gần đây cũng đừng nên ở bên ngoài nhiều……” 

Phương Việt run tay: “Cứ cho bọn họ là zombie đi, cũng không thể chiếm được món lời nào trên người anh đâu.” 

“Phương ca!” 

“Ok, ok, anh biết rồi.” Phương Việt đành phải thỏa hiệp, “Cam đoan buổi tối sau 8 giờ sẽ không ra khỏi cửa, đóng một khuê nữ đoan chính, được rồi chứ?” 

Ngô Giang lúc này mới vừa lòng. 

Phương Việt không tin chuyện quỷ thần, nhưng anh không thể không thừa nhận cái loại trực giác dã tính ở một phương diện nào đó của thằng nhóc Ngô Giang này, đối nguy hiểm cũng có khứu giác khá nhạy bén. Nếu đối phương đã nói như vậy, anh cũng nên chú ý một chút ―― việc cứ nói mà không làm khiến anh cảm thấy có chút biệt nữu. Tạm biệt Ngô Giang, Phương Việt gọi một cuộc điện thoại cho Trần Cảnh Tông, đối phương vẫn cứ tắt máy, xem ra là cố ý trốn anh. Hơn nữa mấy ngày nay đối phương cũng không quay trở về ký túc xá, cũng không biết đang ở nơi nào. 

Không sao, chờ ngày mai đi học rồi chắc có thể gặp. 

Nhưng mà ngày hôm sau Trần Cảnh Tông cũng không đi học, Phương Việt bỗng nhiên nhận ra, trừ mình ra căn bản không ai biết chuỵen Trần Cảnh Tông tỉnh lại, vì vậy cho dù hắn trốn học nguyên một học kỳ cũng là chuyện có lý do. Nhưng vì sao lại làm như vậy, chỉ là vì muốn trốn anh sao?

Phương Việt tâm phiền ý loạn, cả tiết khóa cũng chưa hề chú ý nghe giảng chút nào. Nữ sinh ngồi bên cạnh cũng không biết làm sao, mùa hè nóng như thế mà còn mắc áo tay dài và quần dài, bụng còn luôn phát ra thanh âm kỳ quái. 

Ninh Kỳ Tuyết lúc soi gương, phát hiện cái bụng nhỏ của mình hơi hơi phồng lên, cô ban đầu không quá để ý, cho rằng gần đây ăn tương đối nhiều nên béo, liền ăn uống điều độ mấy ngày. Nào biết bụng vẫn không thấy nhỏ đi chút nào, vài lần vỗ lên bụng, còn thỉnh thoảng đau bụng không thôi. Cô có chút sợ hãi ―― mình sẽ không mang thai chứ? Cô khi cùng bạn trai quan hệ luôn nhớ mang theo ‘áo mưa’…… Tuy rằng không thể trăm phần trăm tránh thai ngoài ý muốn. Cô mới 20 tuổi, làm sao có thể để đứa con nhỏ mày trói buộc, huống chi cô cũng không có ý muốn cùng bạn trai hiện tại sống chung cả đời. 

“Kỳ Tuyết, cậu dùng WC  xong chưa? Bọn mình chờ lâu quá rồi!” Bạn cùng phòng ở bên ngoài thúc giục. 

“Chờ chút, sắp xong rồi.” Ninh Kỳ Tuyết hoảng loạn bỏ quần áo. Mấy ngày này cô cũng không dám mặc những trang phục bó sát, mỗi ngày đều là mấy bộ đồ rộng, bởi vì tinh thần căng thẳng, nên trang điểm cũng không để ý lắm, buổi tối cũng ngủ không đủ mắt, nhìn qua thôi đã là 1 khuôn mặt tiều tụy. 

Bạn trai thấy tinh thần trạng thái cô không tốt, chủ động hỏi. Cố do do dự dự mà đáp hoài nghi mình có phải đang mang thai không. 

Bạn trai trầm mặc một lát, hỏi: “Em chắc chắn không?” 

Cô nắm tóc: “Em không biết, nhưng mà bụng cứ lớn, cũng nôn mửa vài lần…… Em……” Cô hoảng loạn mà bắt lấy tay bạn trai, “Nếu thật sự mang thai thì làm sao bây giờ, anh sẽ chăm sóc em đúng không?” 

Bạn trai trấn an bạn gái: “Đừng căng thẳng, còn chưa chắc chắn mà đúng không, em thử đi mua que thử về thử xem, nếu thật sự là……” Gã không nói nữa. 

“Nhưng, nhưng mà….” Ninh Kỳ Tuyết cơ hồ muốn khóc ra thành tiếng, “Em sợ quá, nếu như bị người khác biết thì làm sao bây giờ, nếu về sau có ảnh hưởng thù làm sao bây giờ?” 

“Không sao, không sao, không phải còn có anh sao.” 

Được bạn trai nhỏ giọng khuyên giải an ủi, Ninh Kỳ Tuyết an lòng vài phần: “Vậy chốc lát ăn cơm xong, anh cùng em đi tiệm thuốc nhé.” 

Bạn trai lộ ra vài phần khó xử: “Tiểu Tuyết, em không phải không biết, chốc lát anh còn có khóa.” 

“Được rồi, vậy chờ anh rảnh thì……” 

“Loại chuyện này vẫn nên nhanh chóng xác nhận thì tốt hơn, tự ngươi đi mua đi, ngoan.” 

Sau khi được bạn trai nhỏ giọng an ủi, Ninh Kỳ Tuyết rốt cuộc do do dự dự mà đáp ứng. Lúc đến tiệm thuốc trông cô chẳng khác gì một tay ăn trộm, mang khẩu kính râm che đầy đủ, sau khi mua xong liền chạy trối chết. Chờ bạn cùng phòng đều ra ngoài thì một người trốn ở trong WC, kiểm tra kết quả đo được ―― âm tính, chưa mang thai. Nhưng mà cô cũng chưa vui mừng được bao lâu. 

Bụng vẫn không ngừng biến lớn như cũ, bây giờ quần áo đèu rộng thùng thình, bạn học quanh mình đều dường như phát hiện ra điểm không đúng. Mỗi khi bị tra hỏi, cô đều nói dối qua loa để tránh, nhưng như vậy có thể lừa được bao lâu, chẳng lẽ là que thử thai xảy ra vấn đề? Hay là cách làm không đúng? Chẳng lẽ cuối cùng vẫn cần thiết để đi bệnh viện sao. 

Ninh Kỳ Tuyết thần kinh căng thẳng, thường thường bởi vì một ít việc nhỏ mà phát nộ lên. Bạn cùng phòng của cô sớm đã nhận ra được hiện trạng này. 

Thường thì, khi ai đó mang thai mà bị phát hiện, lời đồn đại sẽ truyền lưu khắp nơi, trở thành bí mật mọi người đều biết. Cô và bạn trai cũng rất lâu rồi không gặp mặt, gã ta đang trốn cô. 

Ninh Kỳ Tuyết khi ở khoá cũng không hay đi nghe mấy cái này, cho dù ngẫu nhiên tham dự vào, cũng là ngồi ở cuối cùng ngủ một loạt. Bụng đau quá…… Giống như có vô số nhân châm đâm vào. Cô  không bao giờ ngủ ngon được, cả người ướt đẫm mồ hôi. Sau lại đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lại nói không có dị thường, nhưng lại không cách nào giải thích cho Ninh Kỳ Tuyết biết vì sao bụng càng ngày càng lớn, chỉ kê cho cô một ít thuốc giảm đau.

Nhưng mà căn bản vô dụng! Cô uống một đống thuốc, vẫn phải chịu lấy cơn đau xuyên tim đến tận xương tuỷ. A a, đến tột cùng là bị sao vậy, bụng giống như có thứ gì đó từ trong xé mở, có thứ gì, đang muốn chui ra……! 

“Soạt!” 

Mắt thấy đã sắp tới giờ tan học, nữ sinh ngồi ở bên cạnh lại đột nhiên từ ghế lăn xuống, ôm bụng đau đớn rên rỉ. 

“Kỳ Tuyết, cậu làm sao thế?” Đó có vẻ là lời của bạn nữ sinh này. Những người biết Ninh Kỳ Tuyết thì chỉ lo lắng vây xung quanh. Một người kinh ngạc nói: “Kỳ Tuyết…… bụng của cô.” 

“Không phải là sắp sinh chứ?” Một nam sinh từng nghe thấy lời đồn thấy vậy xán lại đùa giỡn nói. 

Lúc này các sinh viên ngồi xếp trước đều bị thanh âm ầm ĩ đằng sau hấp dẫn, sôi nổi quay đầu lại nhìn xung quanh dò hỏi. Rốt cuộc bục giảng giáo sư ở trên bục cũng chú ý tới xôn xao, hô to một tiếng. 

“Các bạn nam sinh, giúp chúng tôi nâng clo ấy đến phòng y tế!” Một nữ sinh đang năm lấy tay Ninh Kỳ Tuyết, run run rẩy rẩy đứng lên. 

Cô gái giờ phút này tựa hồ đã hoàn toàn mất đi ý thức, hai chân cọ trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Phương Việt đang muốn đi đến giúp thì cô gái kia đột nhiên ho khan mãnh liệt, cổ họng tự nhiên trướng lớn, như là có thứ gì đó từ thực quản bò lên trên. Cô gái ngửa cổ ra sau, hai mắt trắng dã, miệng mở to ―― một cánh tay màu đen như than thò từ trong ra. 

Cô gái đang đỡ Ninh Kỳ Tuyết nhìn thấy thứ kia, “A” lên một tiếng, theo bản năng đẩy Ninh Kỳ Tuyết ra. Không có lực chống đỡ nên Ninh Kỳ Tuyết té thật mạnh trên đất, tứ chi mất tự nhiên vặn vẹo, khuôn mặt đã không thanh tú như lúc đầu, ngược lại bắt đầu sưng vù, như là từ bên trong đang muốn nổ tung cái gì đó ra ngoài. 

“Thực xin lỗi thực xin lỗi, Kỳ Tuyết, tớ không phải cố ý.” Cô gái đã sắp khóc thành tiếng, nhưng lại không dám lại gần cô bạn đã biến quái kia của mình. 

Có người thấy rõ bộ dáng Ninh Kỳ Tuyết, chịu không nổi cơn buồn nôn thối lui sang một bên, một bên chưa thấy rõ tình hình nên vẫn muốn lại đây xem náo nhiệt. Tình hình thật sự khống chế không được, không một ai nghe thấy giáo sư nói gì. 

“Ô oa, các cậu xem…… Bụng cô ấy……” Một nam sinh giật mình mà chỉ vào cô gái trên mặt đất. 

Bụng Ninh Kỳ Tuyết lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bắt đầy biến lớn, trong chốc lát, trên cái bụng mơ hồ hiện ra hình dạng. Hình dạng màu sắc càng ngày càng thâm, làn da cũng càng ngày càng mỏng. 

Trong bụng có cái gì muốn chui ra ngoài. 

Ngay lúc này, mọi người không hẹn mà cùng xuất hiện một ý nghĩ trong đầu. Người phản ứng đầu tiên, kêu to “Quái vật” rồi tông cửa xông ra. Những người không quen biết cũng sôi nổi rời đi, chỉ có mấy cô bạn tốt của Ninh Kỳ Tuyết là ở tại chỗ. 

“Làm, làm sao bây giờ, cái này…… Tôi thấy nó thật giống những gì TV đưa tin, nói là tận thế…… Người sao có thể vô duyên vô cớ biến thành dáng vẻ này!” 

“Các cô cậu nháo cái gì!” Đứng ở bục giảng, giáo sư như cũ vẫn không rõ hiện trạng. Ông xem ra vẫn cho là sinh viên ngỗ ngược thích gây ồn không chịu nghe giảng, tiếp theo lại ở dưới mí mắt của ông công khai trốn học. 

Cái việc thế này sao có thể nhịn được a! Giáo sư đập sách giáo khoa xuống, giận dữ đi tới: “Tên họ của mấy người là gì?! Nói!” 

Đây là câu cuối cùng mà ông lưu lại. Một cái bóng đen hiện lên, một ngụm nuốt ngay cái đầu của ông vào. “Phốc”, chỉ còn thân thể thẳng tắp ngã xuống. 

“A!!!!!!!” 

Tiếng thét nhức óc chói tai cắt qua không khí. Tựa hồ không chỉ có ban này, các lớp khác cũng hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng kêu thảm thiết. Các sinh viên sôi nổi tông cửa xông ra. 

Hiện giờ Ninh Kỳ Tuyết, chỉ còn một khối thi thể nhão nhoẹt. Vừa rồi quái vật màu đen như mực kia đột nhiên xé rách bụng của cô gái, trên người còn chảy máu đầm đìa, sau đó liền thả người nhảy nhảy lên thân thể giáo sư, một ngụm cắn đứt cổ ông ta. Mấy nữ sinh rốt cuộc bất chấp Ninh Kỳ Tuyết, thét chói tai tìm chạy trốn mọi nơi.

Phương Việt bị tràng cảnh phi hiện thực trước mắt làm cho sợ ngây người, thật sự còn muốn đánh mình một cái xem có phải đang nằm mơ hay không. Phải rồi, anh đích xác nghe Ngô Giang nhắc tới chuyện tận thế, nhưng anh nghĩ cùng lắm cũng chỉ là mấy con zombie hành động chậm chạm, ai biết được lại là loại quái vật này! 

Thân đen kia sau khi cắn đứt đầu giáo sư, liền ngừng ở đó bất động, tựa hồ đang nhấm nuốt. Tưởng tượng đến hình ảnh trong miệng nó chính là đầu giáo sư của mình, Phương Việt liền ngăn không được mùi ghê tởm. Quái vật ước chừng cao một mét sáu, xương xẩu đầy mình, làn da cháy đen, bụng phình lớn. Khó có thể tưởng tượng như vậy một sinh vật như thế, vừa rồi vẫn còn nằm trong bụng bạn học cùng lớp. 

Phương Việt cách không xa thi thể Ninh Kỳ Tuyết, lỗ mũi không ngừng hít phải mùi thi thể cùng mùi máu tươi. Hai mùi hôi xen lẫn cùng nhau, thật sự cảm thấy bụng mình cũng bắt đầu trướng vì buồn nôn rồi. Nhưng việc hệ trọng và cần thiết nhất là phải mau chạy thoát khỏi đâu. Nhớ lại tốc độ kinh người của con quái vật, một khi bị bắt được, hậu quả thực không dám tưởng tượng.

Nhìn về phía cửa phòng, hiện tại đang bị đám sinh viên cuống quít chạy trốn làm cho lung lay. Mà cửa sổ bên kia ―― nơi này là lầu bốn, nhảy xuống thì phải chết không thể nghi ngờ. Nháy mắt, thân quái màu đen kia lại không thấy bóng dáng. Phương Việt nhanh lui thân thể về phía sau dựa tường, bảo đảm ít nhất phía sau lưng sẽ không bị tập kích ―― đây là kinh nghiệm anh đã từng học được khi đánh nhau hồi không hiểu chuyện. Đôi tay bày ra tư thế, chú ý những hướng cái thân quái vật kia có thể xông đến. 

Đáng giận, chung quanh còn không có vũ khí gì có thể phòng thân, bàn ghế cũng đều cố định trên mặt đất. 

Nhưng không biết vì sao, quái vật không hề tập kích Phương Việt dù anh có khoảng cách gần, ngược lại nhảy lên trên bục giảng.

Hoàn chương 3