Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Chương 55

Ánh sáng xanh được chiếu sáng ở các tiêu bản cao hai mét. Đưa mắt nhìn lại thì đã thấy một hàng pha lê kéo dài, nối thẳng đến một màn hình máy tính lớn. Ánh sáng không biết đến từ đâu, thập phần mỏng manh, nhưng mấy trăm chùm tia sáng chiếu cùng nhau, lại chiếu sáng cả không gian ngầm.

Mà so với tiêu bản, thứ bên trong lại càng làm cho người giật mình. Cánh tay, tuỷ não, tròng mắt…… Nhìn vào trong, những khí quan dần dần hợp thành hình dáng nhân loại, rồi lại không phải nhân loại. Thân thể người, đầu, hoặc là thân thể người đầu cá, thiên kỳ bách quái. Thậm chí dị hình ở bên ngoài kia cong có thể thấy được nhâm trong đây. 

Phương Việt nhìn đến trận buồn nôn, rồi không thể không nhìn từng thứ. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nói không chừng Bạch Phong được giấu ở trong mấy thứ này. Nhưng thẳng đến cuối, vẫn không phát hiện thân ảnh người nọ.

Cuối dãy hành lang là một màn hình máy tính lớn. Nhiều màn hình được xử lý, đường cong hoa hoè loè loẹt rắc rối phức tạp, làm người ta không rõ tác dụng. Máy tính hay smart phone hiện giờ, loại máy tính này bình thường đã không tồn tại trong cuộc sống, phỏng chừng chỉ có giải toán trình tự đặc biệt phức tạp mới có thể dùng đến. Tỷ như trong viện nghiên cứu.

Phương Việt nhìn, đột nhiên phát hiện có chút không thích hợp. Những đường cong tuy rằng nhìn như lộn xộn, nhưng trên thực tế đều có phương hướng ra vào rất có định luật. Phương Việt dọc theo đường cong đi qua, cuối cùng ngừng ở chỗ những chiếc bình thuỷ tinh đặt ở các bức tiêu bản. 

Vốn dĩ nó có thể thấy được, nhưng thân bình lại đen nhánh, ẩn với tấm tiêu bản màn đen, càng nhìn không rõ thứ bên trong. Phương Việt thấy khả nghi, dán mắt sát vào, tay đặt trên thân bình, lại không biết động vào cơ quan gì —— thân bình rung lên, sơn tróc ra, lộ ra chất lỏng trong suốt bên trong.

“Bạch Phong……”

Bên trong tiêu bản là một người con trai đang ngủ say, cả người trần trụi, hai mắt nhắm nghiền. Hai tay hai chân cậu bị xích sắt trói lại, nửa khuôn mặt bị mặt nạ che lại, lộ ra đôi mắt. Thân thể nửa nổi trong dịch dinh dưỡng, sợi tóc cũng tùy đó nổi lềnh bềnh b

“Bạch Phong!” Phương Việt đấm mạnh vào thân bình, di chuyển một vòng quanh bình, “Chờ anh, anh lập tức thả em ra.”

Nhưng chung quanh không hêg có đồ gì có sức nặng, nhìn những dây điện, rất có thể chúng dùng để khống chế máy tính mới có thể mở tiêu bản ra. Nhưng anh sẽ không dùng cái kia.

Vậy thì, dứt khoát đánh nát đi.

“Không thể cậy mạnh, đồ vật quý báu của ta sẽ bị hỏng mất.”

Ngay khi Phương Việt chuẩn bị dùng ghế để đập vỡ bình thủy tinh, phía sau lại truyền đến một câu nói. Anh sửng sốt, quay đầu lại, lại thấy đó là một người đàn ông xa lạ khoảng ba mươi tuổi. Mũi cao thẳng, ánh mắt thâm thúy, ngũ quan rõ ràng. Thế nhưng mái đầu đã bạc, nếu không phải khuôn mặt nhìn còn trẻ, còn sẽ tưởng đó là một ông già hơn sáu mươi tuổi.

“Không nghĩ tới sẽ có người vào được.” Người đàn ông đút tay vào túi áo blouse trắng, dạo bước đến.

Phương Việt càng thêm cảnh giác, đôi tay niết quyền, chỉ chờ đối phương tới gần liền phát động công kích. Nhưng người nọ cũng không đến gần, ngược lại ngừng ở trước máy tính, ở trên bàn phím ấn vài cái, màn hình nháy mắt sáng lên: “Một mình à? Ha, không thể, khẳng định có người đằng sau giúp cậu.” Hắn ngẩng đầu mỉm cười, “Nói cho tôi kẻ đó là ai, tôi sẽ buông tha cho cậu, thế nào?”

Phương Việt không đạp, nói: “Trả Bạch Phong lại cho tôi.”

“Dựa vào cái gì.”

“Ông chỉ là một nghiên cứu viên tay trói gà không chặt, một mình xuất hiện ở đây, không sợ tôi giết ông?”

Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, không cho là đúng: “Tôi cho rằng cậu chẳng có năng lực gì, xem ra chỉ là đồ ngốc.” Hắn ta ấn một phím trên máy tính. 

Ngay sau đó, phía sau bình tiêu bản chợt phát ra động tĩnh thật lớn. Phương Việt quay đầu nhìn lại, mới phát hiện nắp bình đều được mở ra, người bên trong chậm rãi mở to mắt, đồng tử lam quang chiếu rọi xuống có vẻ quỷ mị, rực rỡ lung linh. Tiếp theo, bình dịch dinh dưỡng mất đi trụ đỡ, người con trai cứ thế bị ngã xuống. 

“Bạch Phong!”

Người con trai nghe thấy tiến gọi, cố hết sức nâng tay lên. Chất lỏng trên mái tóc ướt sũng nhỏ giọt xuống, tích táp rơi trên mặt đất. Khi khôi phục lực khí, cậu đứng lên bám lấy thân bình, bò ra ngoài, thả người nhảy đến trước người Phương Việt. 

Phương Việt cởi áo khoác đắp lên cậu, lại không thể hiểu được nhìn thoáng qua. Ánh mắt kia không phải là lạnh băng, mà là vô vị, giống như không hiểu hành động của anh. 

Trong lòng Phương Việt chợt lạnh: “em…… Còn nhớ anh không.”

“Bạch Phong, lại đây.”

Thanh âm hai người đồng thời vang lên, nhưng cậu lại lựa chọn đáp lại lời tiến sĩ Dương, xoay người chạy đến chỗ người đàn ông kia. 

“Này!” Phương Việt muốn giữ chặt người nọ, lại bắt vào hư không, giống như phía trước chỉ là ảo ảnh. Lại tập trung nhìn vào, thật sự tồn tại.

Chờ Bạch Phong đến gần, tiến sĩ Dương sờ đầu cậu, khóe miệng hiện lên tươi cười: “Đứa trẻ ngoan.”

“……” Con ngươi Bạch Phong như không tồn tại, không mang theo một tia cảm tình. So với  trước, càng giống một thiết bị máy móc vô tri. 

“Được rồi, nói cho tôi nghe.” tiến sĩ Dương đưa mắt nhìn về phía Phương Việt, “Cậu làm sao xuống dưới được?”

Phương Việt nhăn chặt mày, không nói một lời.

“Ồ, xem ra phải làm cậu ăn chút đau khổ rồi.” Người đàn ông lẩm bẩm, lại chụp đầu Bạch Phong, “Đi đi.”

Cậu lúc này rốt cuộc có phản ứng. Tầm mắt âm lãnh đầu nhìn Phương Việt, giây tiếp theo đã bay đến trước mặt Phương Việt. Một quyền tung ra —— Phương Việt tuy đúng lúc đón đỡ, nhưng lại không ngờ rằng lực lượng đối phương so với lúc trước lại tăng lên mấy lần, người lập tức bị đánh bay ra, hai cái cánh tay tức khắc trật khớp.

Tiến sĩ Dương nâng tay nhìn đồng hồ: “Mau nói đi, còn có thể để cậu chết thống khoái.”

“Khốn nạn.” Phương Việt không trả lời, trong giọng nói ẩn hàm tức giận, “Ông đã làm gì với cậu ấy.”

Người đàn ông thở dài, xua tay: “Lại đi.”

Bạch Phong nghe vậy, thuấn di đến người còn đang nằm trên mặt đất, tung một quyền, muốn đâm vào trái tim. Tình huống khẩn cấp, Phương Việt lăn ngay tại chỗ hiểm hiểm tránh thoát công kích, nhìn lại, đã thấy tay Bạch Phong làm vỡ cả nền đá, tay nắm chặt, những viên đá nháy mắt biến thành bột. 

Bắt giặc bắt vua trước, huống chi tình trạng của Bạch Phong, căn bản là nghe mọi thứ mà tiến sĩ nói. Chỉ sợ chỉ có giết tiến sĩ Dương, mới có thể làm tên kia ngừng công kích.

Phương Việt chịu đựng đau nhức đứng dậy chạy về phía mục tiêu, còn chưa kịp tới gần, nháy mắt Bạch Phong đã hiện thân lên, trực tiếp đá một chân, đá anh bay ra ngoài. Liên tiếp chịu đựng mấy lần công kích này, thân thể thường nhân thật sự khó có thể thừa nhận.

Điều này, Phương Việt chỉ có thể cố gắng, thở phì phò, bộ ngực dồn dập phập phồng.

“Đủ rồi.” Người đàn ông tới gần, cúi đầu nói, “Mau nói đi, tôi cho cậu cái chết thống khoái.”

Phương Việt nuốt nước bọt mang theo vị máu, chợp mắt. Thân thể như là bị xe lu nghiền quá, xương cốt kêu lên răng rắc, đau đến sắp mất đi tri giác. Đại não ong ong tác hưởng, một mảnh hồ nhão.

Nhưng anh không thể chết ở chỗ này, không thể dừng lại tự hỏi, nghĩ cách thoát vây. Cứ cho là lần này chết, cũng phải kéo cả tên đầu bạc này chôn cùng.

Trợn mắt, mạc danh có chút hoảng hốt. Mọi thứ như phân thân, thật lâu sau mới ăn nhập ở bên nhau. Anh lúc này mới thấy rõ tiến sĩ Dương đang ở trước mặt, cùng với Bạch Phong ở phía sau trầm mặc không nói. Đối phương nhìn anh với ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt.

Phương Việt dời tầm mắt đi: “Được rồi, tôi nói, nhưng tôi hy vọng,” anh mãnh liệt ho khan, “Ông trả lời tôi một vấn đề.”

“Cậu không có tư cách ra điều kiện.”

Phương Việt mắt điếc tai ngơ: “Vì sao lại lấy người sống làm thực nghiệm, ngâm khí quan trong đó…… Khụ khụ, đều là của những người ông bắt tới.”

Tiến sĩ Dương híp mắt: “Cậu giống như hiểu lầm một vài chuyện. Bọn họ không phải người sống, mà là người lây nhiễm.”

“Ông……!”

“Cậu không cho rằng lần mạt thế này là cơ hội tốt sao, kẻ kém cỏi bị đào thải, sống sót cuối cùng đều là những người xuất sắc. Tỷ như tôi, còn có Bạch Phong.” Tiến sĩ Dương cười khẽ, “Mà cậu, chính là thứ rác rưởi dư thừa.”

Phương Việt cảm thấy buồn cười: “Tôi không biết ông đã làm gì với Bạch Phong. Nhưng cậu ấy bây giờ, còn có thể tính là một nhân loại sao.”

“Đương nhiên.” Người đàn ông cực kỳ tự hào nói, khoe khoang đây chính là kiệt tác của mình, “Lúc trước tôi đã từng chế ra rất nhiều sinh vật cường đại, nhưng đều có ngoại hình quái dị, hoặc chỉ số thông minh cực thấp. Nhưng Bạch Phong lại khác, cậu ta có ngoại hình xuất sắc, có năng lực làm việc và biết chấp hành. Quan trọng nhất chính là, cậu ta thực trung thành.”

“Cậu ta chính là phương hướng cho nhân loại tiến hoá.” Tiến sĩ Dương càng nói càng kích động, “Đây so với sự ích kỷ, tham lam, ngu xuẩn của người vượn nhiều, không phải sao.”

“Ha,” Phương Việt bật cười, kết quả không cẩn thận khẽ động đến miệng vết thương, lại phun ra không ít máu. Anh liếm miệng, “Làm gì trắc trở lớn như vậy, trực tiếp hủy diệt thế giới, tạo người máy để ông chơi không phải là được sao.”

“Kia cũng là ý tưởng không tồi.” đôi mắt ông ta như loé sáng, khóe mắt hiện lên chút nếp nhăn, “Chẳng qua tôi càng tôn trọng sự sinh sản tự nhiên, rốt cuộc máy móc có quá nhiều nhân tố không xác định. Mà t*ng trùng của Bạch Phong, sẽ trở thành đời đầu tiên.”

“Giống loại này là sinh vật máu lạnh không tình cảm, sao có thể thay thế nhân loại.”

“Tình cảm?” Tiến sĩ Dương như nghe thấy từ ngữ buồn cười nhất thế gian, trong mắt tràn đầy trào phúng, “Bất quá chỉ là ảo giác đại não. Cậu cho rằng tình cảm giữa các cậu, kết quả như thế nào?” Hắn hừ nhẹ: “Chỉ là thứ hư vô mờ mịt thôi.”

Phương Việt còn muốn nói gì, lại bị tiến sĩ Dương đánh gãy. trong mắt ông ta hiện lên một tia tàn nhẫn: “Cậu muốn kéo dài thời gian? Là muốn ai tới cứu sao, vừa lúc, tôi không ngại có thêm một khối vật thí nghiệm. Trò khôi hài nên kết thúc.” Ông tăng thêm ngữ khí, “Hỏi lần cuối cùng. Phía sau còn có ai?”

Tay Phương Việt chạm phải thứ cộm cộm trong túi. Lúc ấy chạm nhau với Dương, đối phương thuận tay đút đi vào. Vốn dĩ anh cũng không muốn, tính cứu Bạch Phong ra sẽ bỏ chạy, lại không ngờ rằng sẽ lâm vào tình trạng này. Hiện giờ, bình thuốc chính là cứu tinh duy nhất của anh, không còn thời gian uống. Vốn định kéo dài thời gian tìm thời cơ uống sạch, Bạch Phong vẫn anh chỗ anh nhìn không chớp mắt. Chỉ sợ anh vừa sờ tay vào thôi sẽ bị đánh nát bấy. 

Vốn còn tưởng ít nhất kéo được ông ta chôn cùng, hiện tại thật sự là không thể.

Phương Việt nhắm mắt: “Không có những người khác, tìm tới đây chỉ là trùng hợp.”

Tiến sĩ Dương không vui, không kiên nhẫn lại cọ xát xuống, xoay người ném một câu: “Nhổ tứ chi của nó ra.”

A, thật là không thoải mái, mất thật nhiều máu mà chết, đã vậy còn bị đau. 

Nhưng mà, Phương Việt lại không hề thấy đau đớn, ngược lại nghe thấy thanh âm Bạch Phong: “Phướng hướng giến hoá của nhân loại? Tiến sĩ, ông cũng thật cất nhắc tôi.” Ngữ khí không bình thản ung dung như bình thường, ngữ điệu trầm thấp, hàm ý châm chọc.

Tim Phương Việt đột nhiên đập nhanh hơn, trợn mắt nhìn lại, đã thấy bàn tay của Bạch Phong đâm xuyên qua ngực của tiến sĩ Dương, dòng máu đặc sệt đỏ thẫm chảy dọc theo cánh tay xuống, nhỏ giọt xuống mặt đất.

Quá mức ngoài ý muốn, ngược lại làm Phương Việt lập tức nói không nên lời, thiên ngôn vạn ngữ ứ ở trong cổ họng, như ngạnh ở hầu. Chỉ thấy Bạch Phong chậm rãi rút tay, thi thể tiến sĩ Dương đổ trên trên đất. Ít lâu sau, làn da xuất hiện vết rạn, cũng dần dần hắc hóa, rất nhanh không ra hình người.

Bạch Phong ngẩng đầu, nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía Phương Việt, bước nhanh đi tới.

Hoàn chương 55