Nghe Nói Ông Xã Thích Em

Chương 4: Chương 4

Edit + Beta: Toả Toả

Tưởng Du che cái bụng bị đấm đau ngồi trên bãi cỏ.

Trong giờ nghỉ trưa, xung quanh rất yên tĩnh.

Anh lại từ từ buồn ngủ, liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng trèo lên cây, tựa vào thân cây.

Khi còn nhỏ, ba anh hay dẫn anh đến nhà bà ngoại chơi, ở đó có trồng một cây nhãn rất lớn.

Bà ngoại nói đây là cây ông nội trồng khi còn trẻ, mỗi năm đều ra rất nhiều quả.

Chỉ tiếc sau khi ba qua đời, anh cũng không đi nhà bà ngoại nữa.

Nghĩ một hồi, tiếng chim nhỏ truyền đến bên tai, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lá cây bị gió thổi bay lả tả, ánh mặt trời xuyên qua nó chiếu vào mặt Tưởng Du, chói mắt giống như vô số vì sao tụ lại.

Mây trắng che khuất mặt trời, che chở Tưởng Du đang say giấc.

Phó Thành cầm sách đi đến dưới gốc cây, lật từng trang để xem.

Ngày thường hắn đều thích ngồi ở đây, đủ yên tĩnh.

Tiếng lật sách nho nhỏ đánh thức Tưởng Du trên cây, anh khẽ mở mắt.

Đầu tiên là ngây người một lúc, sau đó muốn nhìn dưới gốc cây để kiểm tra.

Thấy người đánh thức mình là Phó Thành, bèn cười vui vẻ.

Anh chăm chú nhìn Phó Thành đang mê mẩn đọc sách, lá vàng rơi lưu lại trên tóc hắn.

Làn da trắng ở trên cỏ trông càng có vẻ trắng hơn, không biết đọc đến nội dung gì khoé miệng nở một nụ cười, rất bắt mắt.

Trong mắt Tưởng Du hiện lên ý cười, giơ tay kéo một nhánh cây hái mấy cái lá nhỏ thả lên người Phó Thành.

Chỉ tiếc lá bị gió thổi đều rơi ở bên cạnh Phó Thành.

Anh không phục, cầm nhánh cây ném vào Phó Thành, nhánh cây trùng hợp rơi vào trên sách hắn.

Tưởng Du giật mình, co người lại trốn trong đám lá.

Nhưng Phó Thành căn bản không nghĩ nhiều, ngón tay thon dài trắng nõn nhặt lên nhánh cây nhỏ, nhìn một hồi rồi ném xuống cỏ.

Tưởng Du che miệng cười trộm, thấy đối phương không phát hiện, lá gan lại lớn hơn.

Ném liên tục hai nhánh cây nhỏ xuống, lần này nhánh cây nhỏ không rơi trên sách nữa mà toàn bộ đều rơi trúng Phó Thành.

Phó Thành khẽ nhíu mày, ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn đụng phải Tưởng Du đang ở trên cây.

Lập tức giơ tay lấy từng nhánh cây trên đầu mình ra, bất lực nhìn về phía người gây sự.

“Tưởng Du, vui không?”

Tưởng Du cười vang: “Vui á!”

Phó Thành đứng lên, phát hiện xung quanh đều là những nhánh cây xanh, không cần nghĩ cũng biết là do Tưởng Du làm.

Hắn đứng đối diện với Tưởng Du nhẹ nói: “Xuống đây.”

Tưởng Du lắc đầu, vỗ vỗ phủi bụi trong lòng bàn tay, ngồi trên thân cây nhìn hắn khiêu khích.

Anh cũng không tin rằng Phó Thành có thể trèo cây.

Giây tiếp theo, chỉ thấy Phó Thành đặt sách xuống, linh hoạt trèo lên cây.

Tưởng Du kinh hãi: “Ha ha, nãy tôi nói giỡn thôi, đừng xem là thật mà.”

“Nói giỡn? Được.” Phó Thành túm được cổ áo Tưởng Du, lạnh lùng nói: “Xuống ngay.”

“Cậu đừng kéo tôi, chúng ta ngã xuống bây giờ……”

Tưởng Du dùng sức giãy dụa, dùng bàn tay to bao lấy cánh tay của Phó Thành, hơi ấm làm cho hắn thừ người ra một lát.

Bỗng nhiên, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cành cây không chịu nỗi sức nặng của hai người, gãy ra.

Tưởng Du với Phó Thành còn chưa kịp phản ứng đã cùng nhau ngã xuống.

“Ai ya, vậy mà lại không đau.” Tương Du kinh ngạc nói.

“Cậu có thể đứng lên được không?!” Phó Thành đè xuống cơn tức, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tưởng Du ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện khoảng cách của hai người vô cùng gần.

Mà chính mình lại nằm trên người đối phương, cúi đầu nhìn Phó Thành đang gần trong gang tấc.

Tim anh lỡ một nhịp….

Trên khuôn mặt tuấn tú bị dính lên một chút bụi bặm, tóc rối bời, lộ ra vầng trán trơn bóng.

Phó Thành mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt nâu nhạt mang đầy hình bóng anh.

Tưởng Du hơi nâng tay lên, lau mặt cho đối phương, cười tủm tỉm nói: “Phó Thành ——“

Phó Thành giận dữ nói: “Đứng lên!”

“Tôi không muốn đứng lên, tôi muốn làm lưu manh.”

- ---

Xế chiều, Tưởng Du xoa xoa mặt bị đánh đau đi vào nhà.

Anh chỉ nói một câu, đã bị Phó Thành đánh một đấm, thông qua chuyện này, anh sâu sắc biết nắm đấm của đối phương vô cùng nhanh chóng và chính xác.

“Anh hai, anh về rồi.” Tưởng Chu đeo tạp dề từ phòng bếp chạy ra, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy khuôn mặt bầm tím của Tưởng Du thì dừng lại, lo lắng nhìn ông anh nhà mình.

“Anh bị sao vậy?”

Tưởng Chu đau lòng nói: “Mặt của anh hai……có phải là đánh nhau không?”

Tưởng Du tức khắc hiểu được ý của em trai, xoa một chút lên vết bầm, lắc đầu nói: “Ngã sấp mặt.”

“Thật sao?”

“Tất nhiên.” Tưởng Du nhào nặn mặt em trai, ôn nhu hỏi: “Nấu cơm xong chưa? Có cần anh giúp không?”

Tưởng Chu lập tức lại vui vẻ, kéo Tưởng Du vào phòng bếp, còn chưa đi vào đã ngửi được mùi cá chiên.

Một đĩa cá thu đao chiên hơi vàng được đặt trên bàn, bên cạnh có một quả chanh xanh đã dùng.

“Em trai thật giỏi.”

“Hì hì, là mẹ dạy em.” Tưởng Chu gãi gãi khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói.

Tưởng Du ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói với em trai: “Nhưng sau này khi dùng bếp ga em nhất định phải cẩn thận, biết chưa?”

Tưởng Chu vẫn luôn nhớ chuyện này, có một lần cậu muốn chuẩn bị đồ ăn trước liền mở bếp ga lên.

Đột nhiên “đùng” một tiếng, lửa đem toàn bộ lông tóc trên mặt cậu đốt trụi.

Tóc mái và lông mi bị thiêu cháy, biến thành bụi rơi trên mặt đất.

Lúc ấy cậu bị sợ hãi, sốt cao liên miên.

“Dạ, là em dùng lò vi sóng.” Tưởng Chu kích động chỉ chỉ vào lo vi sóng bên cạnh: “Mẹ vừa mới mang về, hình như là rút thăm trúng thưởng ở khu ẩm thực, trúng ngay tên của anh.”

“Ha ha, anh vậy mà lại có số trúng thưởng.”

Lúc Tưởng Du cùng với Tưởng Chu đang nghiên cứu lò vi sóng thì Uông Quế Nguyệt cầm một túi hàng hoá đi vào.

“Mẹ về rồi.”

Uông Quế Nguyệt mệt mỏi đặt cái túi to xuống đất, ngồi xổm xuống đổi giày.

Thấy trong tủ giày có một chiếc giày trắng xa lạ bà nghi hoặc hỏi: “Con trai lớn, đây là giày của con sao?”

Tưởng Du nhìn một cái rồi tiếp tục thu xếp đồ trong túi hàng: “Không phải, đó là của bạn con.”

“Ồ ——” Uông Quế Nguyệt quan sát chiếc giày trắng: “Đây nhất định là một nam sinh có chiều cao trên 1m7, cách ăn mặc chắc chắn rất lịch sự.”

“Mẹ, đủ rồi.”

“Ha ha, thói quen nghề nghiệp trước đây thôi.” Uông Quế Nguyệt cười khẽ, để chiếc giày trắng trở lại tủ, nói với Tưởng Du: “Ngày mai nếu có thể thì đem trả lại cho bạn của con đi.”

“Dạ.”

Tưởng Du nhét đồ ăn ngay ngắn vào tủ lạnh, liếc mắt nhìn đôi giày đang được để tuỳ ý, khoé miệng cong lên: “Được!”

Ba người ngồi vào bàn ăn, Tưởng Chu đem cá thu đao để ở trước mặt Uông Quế Nguyệt, vui vẻ hỏi: “Mẹ, món cá chiên này như thế nào?”

“Ừm…..” Uông Quế Nguyệt gắp lên một miếng, sau khi ăn xong, vừa lòng gật đầu: “Rất ngon.”

“Ha ha, anh hai cũng nói như vậy.”

Tưởng Du ăn một ngụm cơm, nhớ tới lời em trai nói lúc trước, dò hỏi: “Mẹ, sạp hàng bên cạnh đang tranh làm ăn với mẹ sao?”

“Ừ, may là tay nghề của bọn họ không mạnh bằng mẹ, khách quen cũng chưa chạy.”

“À, để đêm nay con đi bán đồ nướng với mẹ.” Tưởng Du nói.

Uông Quế Nguyệt vội vàng xua tay: “Không cần, không phải đêm nay khu ẩm thực đóng cửa sao?”

“Hả?” Cái này là Tưởng Du lần đầu tiên nghe được.

“Không còn nhiều khách như trước kia, người phụ trách khu ẩm thực phát hiện khách hàng đều thích giao đồ ăn đến tận nơi nên ngày mai sẽ bắt đầu thiết lập dịch vụ giao đồ ăn.

Thật ra là bọn họ muốn kiếm thêm tiền từ việc giao đồ ăn, mà như vậy chúng ta càng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.”

Tưởng Du gật gật đầu: “Vậy thì ai giao đồ ăn?”

“Không biết nữa, nghe nói vẫn còn đang phỏng vấn.

Đó là một chương trình nhỏ do họ thiết lập, chúng ta chỉ cần nghe lệnh và chuẩn bị tốt là được.”

Uông Quế Nguyệt gắp cá bỏ vào bát của hai cậu con trai: “Các con ăn nhiều vào, tên nhóc nào ăn cuối cùng sẽ rửa bát nha.”

Tưởng Du và Tưởng Chu tăng nhanh tốc độ, hai người đồng thời đặt bát đũa lên bàn.

“Tưởng Chu chậm hơn.”

“Không, không, là anh hai!” Tưởng Chu nhanh chóng đem hạt cơm cuối cùng trong miệng nuốt vào bụng.

Tưởng Du chỉ vào hạt cơm trong bát của cậu, đắc ý nở nụ cười.

“Bát của anh sạch nhất.”

Tác giả có điều muốn nói:

Tưởng Du: Vâng..