Nghe Nói Ông Xã Thích Em

Chương 5: Chương 5

Edit + Beta: Toả Toả

Sáng sớm, Tưởng Du lên xe buýt tuyến 18 như thường lệ, nhìn lướt qua chỗ ngồi nhưng lại không thấy hắn.

Chắc là hôm qua làm cho hắn tức giận rồi, dù sao cú đấm kia cũng dùng sức như vậy.

Không thể tưởng tượng được thân thể đối phương nhỏ gầy vậy mà khí lực lại lớn đến thế.

Lúc này vết bầm trên mặt Tưởng Du còn rõ ràng hơn so với hôm qua, đen như mực, xoa rất lâu cũng không biến mất.

Anh canh đúng giờ chạy đến phòng học, giáo viên ngữ văn cũng hết cách với anh.

Mới vừa đặt cặp xuống, Tịch Lâm ngồi ở phía trước đã ném một khối giấy lại.

“Muốn chết à, tiết của cô ngữ văn còn dám ném giấy.” Tưởng Du liếc nhìn giáo viên, dùng sách che miệng lại, nhỏ giọng nói.

Mặt Tịch Lâm nhăn chặt lại, giọng nói ép tới rất nhỏ trả lời: “Chuyện này vô cùng quan trọng.”

Tưởng Du hết cách đành bất đắc dĩ dùng những ngón tay thon dài cầm lấy khối giấy để vào ngăn bàn rồi mở ra.

[Nhìn Nguyên Xuyên trước đi!]

Anh nhìn qua bên trái, thấy Nguyên Xuyên đang cúi đầu cười ngây dại.

Một người cao 1m82 lại cười như vậy, đúng là doạ người.

Tưởng Du không được tự nhiên dời tầm mắt, nhìn khối giấy một lần nữa.

[Vân Tảo đã chia tay với tên lưu manh, hẹn Nguyên Xuyên cuối tuần gặp mặt.]

[Thân là anh em, tao cảm thấy chuyện này không ổn, quyết định sẽ đi theo, mày có muốn đi cùng không?]

Tịch Lâm lấy khối giấy ném chính xác ngay bàn học của mình ra, sợ tới mức run rẩy, quay người giả bộ lấy sách từ trong cặp ra, thật ra là trừng mắt liếc Tưởng Du.

Tịch Lâm nhìn giáo viên, sau lưng nắm chặt lấy khối giấy, mồ hôi tuôn ra thấm ướt cả giấy.

Vừa mới định mở ra, giáo viên đã quay đầu lại, cầm danh sách lớp bắt đầu gọi tên trả lời.

Khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười của Tịch Lâm nhanh chóng trở nên vô cảm, cúi đầu hết lần này đến lần khác cầu nguyện ông trời tha cho mình.

“Ừm —— hôm nay thứ sáu ngày 15, vậy……” Giáo viên ngữ văn hơi tạm ngừng, tim của các học sinh đều muốn nhảy ra ngoài.

“Vậy bạn Nguyên Xuyên đang cúi đầu cười khúc khích ở kia đi.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nguyên Xuyên bị điểm danh mờ mịt đứng lên, ngơ ngác nhìn bảng đen lắc đầu.

Giáo viên ngữ văn thở dài: “Em Nguyên Xuyên, nếu không biết trả lời thì cũng đừng cười hì hì như vậy đi, tôi sẽ hiểu lầm ý của em.”

Nguyên Xuyên gật gật đầu, lại ngồi xuống.

Tịch Lâm thở dại nhẹ nhõm một hơi cuối cùng cũng có thời gian để xem khối giấy rồi, sốt ruột mở nó ra.

[Không đi.]

Nhìn thấy hai chữ này, tức đến nghiến răng.

Giáo viên ngữ văn nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói: “Vậy để cho bạn Tịch Lâm đang tức giận trả lời đi, vừa mới không gọi tên em, em đã tức giận đến nghiến răng như vậy rồi.”

Tịch Lâm:………

Thật vất vả mới hết tiết học, Tịch Lâm cả người tê liệt ở trên ghế.

“Tiết ngữ văn quá khó khăn, lúc nào cũng phải cảnh giác.”

“Có đi ăn cơm không?” Tưởng Du thoải mái nói.

Tịch Lâm oán giận trừng mắt nhìn anh: “Học sinh giỏi có khác, giáo viên hỏi cái gì cũng có thể đối đáp trôi chảy.”

“Tao có chuẩn bị bài.”

“Tao cũng…….không có chuẩn bị bài.” Tịch Lâm buồn rầu nói.

“Có đi không?” Tưởng Du không kiên nhẫn đá đá ghế của cậu: “Nếu không đi thì không còn đồ ăn nữa.”

“Đi đi đi.”

Canteen được xây dựng bên cạnh dãy nhà học đầu tiên, cứ đến giờ ăn trưa là các học sinh chạy ra khỏi dãy nhà dạy học ùn ùn kéo đến.

May mắn, hiệu trưởng thấy thời gian các học sinh xếp hàng quá dài nên đã bố trí 6 cửa phục vụ đồ ăn, giảm bớt thời gian xếp hàng.

Nhóm Tưởng Du tới chậm nên xếp hàng ở phía sau, mùi thức ăn khiến bụng anh bắt đầu kêu vang.

“Tưởng Du, mày không đi thật sao?” Tịch Lâm nhỏ giọng hỏi.

“Không đi.”

“Mày cũng quá vô tâm với bạn bè rồi, chẳng lẽ mày không tò mò Vân Tảo trông như thế nào sao?”.

Truyện Mạt Thế

“Không tò mò.” Tưởng Du quyết đoán nói: “Cô ấy giống như đám mây hoặc là một đống lá lộn xộn.”

“Cái gì?”

Tưởng Du khẽ cười nói: “Lúc trước nghe Nguyên Xuyên nói, tao cũng đã tưởng tượng qua bộ dáng của đối phương rồi, chắc là khá ngu ngốc.”

“Nhất định không phải, mày không thấy Nguyên Xuyên bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo sao? Huống chi cũng lâu lắm rồi mày không theo tụi tao ra ngoài chơi, lần này coi như là tụ tập một bữa đi.”

Tưởng Du nhìn Tịch Lâm một cái, từ lúc mẹ anh mở quán nướng người đến ngày càng nhiều thì thời gian của chính anh cũng dần dần giảm bớt.

Chỉ sợ là trong năm nay cũng không có thời gian theo bọn họ ra ngoài chơi.

Tịch Lâm thấy Tưởng Du do dự, vội vàng khẩn cầu nói: “Đi đi mà, anh em tốt.”

“Thứ mấy?”

“Thứ bảy!”

Sau khi thảo luận xong chuyện này, tâm trạng Tịch Lâm vô cùng tốt.

Vừa lúc đến lượt bọn họ mua cơm, dì bán cơm cũng không ngẩng đầu lên nói: “Muốn ăn cái gì?”

“Đùi gà với rau xanh.” Tưởng Du buộc miệng nói.

Dì bán cơm dừng một chút, sau khi ngẩng đầu thấy Tưởng Du, vẻ mặt tươi cười: “Ha ha, thì ra là Tiểu Du à.”

Tiểu Du?

Tiểu Du là ai?

Tưởng Du khó hiểu cực kỳ, nhưng sau khi nhìn thấy những món ăn phong phú, cố gắng nở một nụ cười: “Chào dì ạ.”

“Aizzz! Đùi gà với rau xanh phải không?” Dì vui vẻ hỏi.

“Dạ đúng.”

Dì bán cơm cố ý chọn một đùi gà tươi, sau đó là một thìa lớn rau xanh: “Con rất gầy, dì cho con….chút sườn xào chua ngọt này.”

“Không, không cần đâu ạ.” Tưởng Du từ chối nói.

Vô sự hiến ân cần chính là đạo, đạo lý này anh vẫn hiểu được.

“Không sao đâu, dù sao thời gian cơm trưa cũng đã xong, sườn xào chua ngọt này cho con.” Dì cười ha ha nói.

“Vậy……con cảm ơn dì.”

Tưởng Du cầm đĩa cơm nặng trĩu tìm chỗ ngồi, tầm mắt dừng ở một người trong góc, mỉm cười bước tới.

Tịch Lâm ở phía sau chú ý đến đĩa đồ ăn của Tưởng Du nhanh chóng nói: “Dì ơi con cũng muốn đùi gà với rau xanh.”

“À.” Sắc mặt dì khôi phục lại như cũ, múc một thìa rau xanh, lắc đi lắc lại.

“Bạn học, có phiền khi tôi ngồi ở đây không?”

Phó Thành nghe được giọng nói quen thuộc, tâm phiền ý loạn ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tưởng Du, thản nhiên đáp: “Phiền.”

Tưởng Du đem đĩa cơm để lên bàn, da mặt dày ngồi xuống trước mặt hắn: “Phiền tôi cũng ngồi, hết chỗ rồi.”

Phó Thành trừng mắt nhìn đối phương một cái, tiếp tục ăn cơm.

“Tưởng Du, đồng nhân bất đồng mệnh, đồng thái bất đồng lượng(*).” Tịch Lâm chán nản đi tới bàn ngồi bên cạnh Tưởng Du.

(*) Đều là người nhưng khác số phận, đều là đồ ăn giống nhau nhưng khác số lượng.

Đều là đùi gà với rau xanh, cậu chỉ có một đùi gà nhỏ với vài miếng rau xanh, Tưởng Du lại có một đùi gà lớn, một núi rau xanh, thêm sườn xào chua ngọt thơm ngon vô cùng.

“Ha ha, tại tao đẹp trai hơn mày, lần sau mày chọn người xấu hơn mày đi chung đi, nhất định dì sẽ cho mày nhiều hơn.” Tưởng Du nhướng mày, đắc ý nói.

Phó Thành đang ăn cơm hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tưởng Du, không ngờ lại bắt gặp tầm mắt của đối phương, im lặng cúi đầu.

Tưởng Du thích thú nghiêng người về phía trước: “Phó Thành, cậu thấy có đúng không?”

“Cậu ta trông đẹp hơn cậu.” Phó Thành ăn xong một ngụm cơm cuối cùng, lau lau miệng, bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của Tưởng Du, thu dọn bàn ăn xong liền rời đi.

Tưởng Du há hốc mồm, quay đầu nói với Tịch Lâm: “Ánh mắt cậu ta có phải có vấn đề hay không?”

“Tao cảm thấy không có vấn đề gì hết, còn vô cùng chính xác.” Tịch Lâm ưỡn ngực ngẩng đầu, ngồi thẳng dậy, khoé miệng cong lên, nở một nụ cười tự cho là đẹp trai.

Tưởng Du:……….

Anh vỗ vai Tịch Lâm đang sắp bay lên: “Chúng ta ăn cơm đi.”

“Tưởng Du, mày thấy tao có cần nhuộm vài sợi tóc để trông đẹp trai hơn không?” Tịch Lâm nghiêng đầu, cố ý lộ ra góc nghiêng.

“Không cần……”

“Vậy có cần bóp ống quần để tôn lên hình dáng của đôi chân không?”

Tưởng Du không thể nhịn được nữa, vươn nắm tay: “Ăn cơm hay ăn đấm?”

“Ăn cơm…….”.