Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 44

Thời điểm click gửi, Bách Doãn chính mình cũng nở nụ cười.

Tửu lượng Tiêu Hủ rất tốt, chuyện này hắn căn bản không nghĩ tới, vẫn cho là Tiêu Hủ chỉ uống rượu trái cây, nồng độ hơi cao liền say, vậy mà ngươi ta lại là "tửu trung hào kiệt" (người giỏi uống rượu), ngàn chén không ngã.

Lúc mới vừa thấy trả lời của Tiêu Hủ, hắn xác thực có chút mơ hồ, "Tửu lượng tốt" và "Tiêu Hủ" nghĩ thế nào cũng không thấy có liên quan, nghiêm túc nhớ lại một phen, mới nhận ra Tiêu Hủ hình như cũng không có chủ động thể hiện mình "tửu lượng không tốt".

Không nhớ nỗi là từ lúc nào hắn sinh ra thành kiến "Tiêu Hủ không thể uống rượu", có thể xác định chính là Tiêu Hủ biết hắn có thành kiến như vậy, nên mới lợi dụng hai lần.

Bách Doãn lấy ra một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay đùa bỡn, cảm thấy chính mình nên phải tức giận, nhưng trong lòng lại tương đối yên tĩnh, nhìn chằm chằm bài post một lúc, sau đó ngay cả khóe môi cũng lơ đãng cong lên.

Bạn trai "lợi hại" của hắn, còn thú vị hơn so với hắn tưởng tượng.

Sự tình một đêm loạn tính kia, lúc trước hắn nghĩ, cho rằng Tiêu Hủ giả vờ uống nhiều rượu, kỳ thực căn bản không có uống, thậm chí ly rượu uống trước mặt hắn kia cũng chỉ là đồ uống giống rượu thôi.

Bây giờ mới biết, người ta thật sự uống rượu.

Rõ ràng muốn gạt người lên giường, lúc uống rượu cũng không giả -- Bách Doãn sờ cằm, nhớ tới dáng vẻ Tiêu Hủ "say" trong lòng mình tối hôm ấy, cười thở dài.

Thời điểm mấu chốt, kỹ năng diễn xuất vẫn rất tốt.

Trong bài viết còn ghi "lần thứ hai". Nếu nói về lúng túng, lần kia so với lần say rượu loạn tình còn lúng túng hơn nhiều. Bách Doãn thay Tiêu Hủ hồi tưởng lại một lần, một tay đỡ trán, không tự chủ được xấu hổ thay Tiêu Hủ.

Vốn nên tức giận, lúc này lại chỉ thấy đau lòng.

Còn có chút buồn cười.

Lúc đó Tiêu Hủ đầu óc thanh tỉnh, lại muống giả vờ say đến chết, mềm oặt nằm trong ngực hắn mặc hắn xoa, không thể giãy giụa -- hẳn là cũng không muốn giãy giụa, không thể làm ra bất kì phản ứng thanh tỉnh gì.

"Tôi thao!" Bách Doãn hai tay mở một nửa, chà nhẹ trêи mặt, cảm thấy chính mình cũng phát ngốc bồi Tiêu Hủ diễn kịch.

Bài post rất náo nhiệt, chủ topic ẩn danh biến mất, không ít người xếp hàng gọi "Hủ hủ súc sinh", Bách Doãn khẳng định Tiêu Hủ đang bận làm việc, trong thời gian ngắn sẽ không online, liền quay lại trang nhất, đem nội dung chính nhìn lại mấy lần.

Càng xem, trong lòng càng mềm mại.

Tiêu Hủ bình thường nhìn như không tim không phổi, thì ra vẫn luôn nghĩ đến cái gai "lừa dối" này. Biết mình làm sai, muốn thẳng thắn trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, bị trừng phạt cũng không sao, bị xa lánh tạm thời cũng không quản, chỉ sợ hắn biết được sự thật, sẽ ghê tởm sẽ thất vọng, lo sợ chút tình cảm này đến lúc đó sẽ kết thúc.

"Làm sao có thể chứ?" Hắn nhẹ giọng tự nói: "Đồ ngốc, nghĩ nhiều như thế, không có chút nào nghĩ đúng."

Lúc để cho Tiêu Hủ thẳng thắng trong chuyện này, hắn đã sớm cân nhắc qua, vốn định qua mùa hè này, tương lại tình cảm càng thêm ổn định, Tiêu Hủ hoàn toàn không lo lắng hắn sẽ chán mới nói với anh. Nhưng nếu Tiêu Hủ vội như vậy, cũng không yên tâm chạy vào diễn đàn kể lại, kéo dài thêm nữa đối với Tiêu Hủ mà nói không phải là quan tâm, mà là dằn vặt.

Tiêu Hủ nhìn thấy comment "Phơ phất mộc ngốc fufu", không hiểu sao tức giận, muốn mắng đối phương, liền cảm thấy chính mình cần phải chú ý hình tượng, dù sao đã lộ một nửa rồi, rất nhiều người biết chủ topic ẩn danh chính là "Hủ hủ nho sinh". Nghĩ tới nghĩ lui, một bụng lửa giận không có chỗ xả, cầm điện thoại gọi cho Bách Doãn.

Chuông vang hai tiếng mới ý thức được mình xúc động, đang muốn tắt, bên kia đã nghe máy.

Giọng Bách Doãn truyền đến: "Sao vậy?"

Trêи thực tế, Bách Doãn cũng không nghĩ tới Tiêu Hủ lại đột nhiên gọi điện đến, chăm chú nhìn điện thoại sửng sốt một chốc, mới nhấn nút nghe.

"A, tôi..." Tiêu Hủ gấp laptop lại, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, "Cậu đang làm gì đó?"

"Đọc sách." Bách Doãn nói: "Còn anh?"

"Tôi đang làm việc."

Bách Doãn cũng đứng lên, rời khỏi thư phòng, đến ban công phòng khách, "Thời gian làm viện sao lại gọi cho tôi?"

"Công việc không tốt." Tiêu Hủ tìm được chỗ phát tiết: "Nhân viên mới tới cái gì cũng không hiểu, chỉ biết đưa ra ý kiến lung tung, phiền chết tôi."

Bách Doãn nhất thời hiểu rõ, Tiêu Hủ như thế này sao lại là đang tức giận nhân viên mới, rõ ràng là bị "Phơ phất mộc ngốc fufu" làm bực mình, không tiện mắng trong bài viết, nên chạy đến tìm mình đòi an ủi. Vì vậy nói: "Nhân viên mới nào lại lợi hại như vậy? Tiêu tổng cũng dám chọc giận?"

Tiêu Hủ vừa nghe liền thêm giận: "Hắn lợi hại cái rắm! Ngốc fufu!"

Bách Doãn: "...Ngốc cái gì?"

"Ngốc fufu!" Tiêu Hủ nói xong mới phản ứng được, vội vã chỉnh lại lời nói: "Ngu ngốc! Mịa nó, đều bị ngu hết rồi!"

Bách Doãn cố gắng nhịn cười, lại nghe Tiêu Hủ cả giận nói: "Tôi đã sửa chữa sai lầm của hắn, hắn..."

Bách Doãn ngắt lời: "Anh sửa thế nào?"

"Cái này không quan trọng." Tiêu Hủ dừng một chút, giọng hơi yếu ớt: "Dù sao cũng chính là chỉ ra chỗ nào không hợp lý trong kiến nghị của hắn, còn có chướng ngại khi thực thi nữa, cậu đoán xem hắn như thế nào lại oán tôi chứ?"

Bách Doãn phối hợp nói: "Oán thế nào?"

"Hắn nói "Vậy anh thật lợi hại "! " Tiêu Hủ quát: "Mẹ nó, lợi hại lợi hại, lợi hại cái rắm, hắn cho rằng tôi không nhìn ra được đây là lời mỉa mai chắc!"

Bách Doãn nghẹn cười đến mức bả vai phát run.

"Phiền nhất người như thế." Tiêu Hủ lại còn nghĩ linh tinh: "Người mới lại không ra bộ dáng người mới, vừa mới tới báo danh liền chỉ vẽ này nọ, ngốc fufu... phắc, thứ ngu ngốc!"

Bách Doãn hắng giọng: "Biết đâu người mới ngốc fufu này là có lòng tốt thì sao?"

"Tiểu Doãn cậu còn nói giúp tên ngốc kia hả?"

"..."

Tiêu Hủ không cam lòng, còn nói: "Cậu giúp tên ngốc kia mà không giúp tôi?"

"Tôi tùy việc mà xét thôi." Bách Doãn nghĩ: Anh mắng tôi ngu ngốc, tôi còn đi nói giúp anh?

Đầu bên kia điện thoại, Tiêu Hủ rất không vừa ý mà hừ một tiếng.

Đáy lòng Bách Doãn như bị bồ công anh cào một chút, ôn nhu nói: "Được rồi được rồi, đừng tức giận, đừng chấp nhặt với người ngốc. Không phải anh đã nói, hắn là nhân viên mới, anh là phó tổng, cũng đừng nên khó dễ với nhân viên."

Tiêu Hủ thật chịu không được Bách Doãn dùng loại âm thanh này nói chuyện với mình, vừa nghe liền mềm nhũn, "Tiểu Doãn..."

"Trời nóng nực, bớt tức giận." Bách Doãn nói: "Tôi đi mua quả dưa hấu lạnh, tối anh trở về vừa lúc ăn."

Phẫn nộ của tiểu Tiêu tổng, nhất thời tan thành mây khói.

Sau khi cúp điện thoại, Bách Doãn thật sự đi siêu thị mua một quả dưa hấu, còn có mấy chai bia bỏ vào xe mua sắm.

Buổi tối Tiêu Hủ có một bữa tiệc không thể từ chối, khoảng 8 giờ mới có thể thoát thân, về nhà đi thẳng đến tủ lạnh, ôm lấy dưa hấu miệng than nóng muốn chết.

Bách Doãn lấy lại quả dưa hấu, phân phó nói: "Đi tắm rửa trước đã."

Tiêu Hủ tắm xong đi ra, phát hiện dưa hấu ướp đá lạnh đã biến thành dưa hấu ướp bia lạnh.

"Nghe nói như vậy giải nhiệt tốt hơn." Bách Doãn bưng bát thủy tinh, bên trong là dưa hấu đã cắt miếng nhỏ, bia mới đổ vào đá liền nổi lên bọt nước.

"Phải không?" Tiêu Hủ nửa tin nửa ngờ, tiếp nhận nĩa cắm một miếng, không lập tức ăn, trước tiên ngửi ngửi, sau đó lè lưỡi ɭϊếʍ một chút.

Bách Doãn: "..."

"Có hơi đắng." Tiêu Hủ nói.

"Bia đều có chút đắng mà." Bách Doãn nắm cổ tay Tiêu Hủ, đem miếng dưa hấu đã bị ɭϊếʍ qua cắn một ngụm, nuốt trọn vào bụng.

Hai má Tiêu Hủ nóng lên, nóng lòng muốn hạ nhiệt, liên tiếp nuốt thêm vài miếng.

Bách Doãn nói: "Dưa hấu ngâm bia, độ đắng cũng pha loãng, vị thanh hơn nhiều rồi, uống thế nào?"

Tiêu Hủ đang cầm bát thủy tinh, vốn tưởng rằng chắc chắn rất khó uống, nếm một chút, nhưng có chút bất ngờ, "Uống ngon lắm!"

"Đúng không?" Bách Doãn cười cười: "Anh từ từ ăn, tôi đi tắm. Dưa hấu còn lại tôi đã cắt để trong tủ lạnh, không đủ thì tự mình đi lấy."

Tiêu Hủ chỉ mặc qυầи ɭót và áo lót, ngồi xếp bằng trêи ghế sa lon, được miếng dưa hấu đỏ tươi kia làm nền, cả người trắng như miếng ngọc dịu dàng.

Bách Doãn nhìn anh miệng nhai dưa hấu, đại khái mút lấy bia và nước bên trong, trong lòng hơi động, đi tới xoa xoa mái tóc nửa ẩm ướt của anh, "Đút tôi một miếng."

Tiêu Hủ lập tức đem miếng dưa hấu đã bị cắn lởm chởm cho vào miệng, xiên một miếng khác, "Cho nè!"

Khi Bách Doãn từ phòng tắm đi ra, Tiêu Hủ đã sắp đem dưa hấu cùng bia giải quyết sạch, căn bản không nghĩ tới hắn có ý đồ xấu gì, lại còn đắc ý mà nói: "Mai cũng dùng bia ngâm dưa hấu được không? Hoặc là rượu đỏ cũng được."

"Được." Bách Doãn đi tới, choàng qua vai Tiêu Hủ, thấp giọng hỏi: "Có choáng váng đầu không?"

Tiêu Hủ không hiểu vấn đề này, vô tội nhìn hắn: "Choáng váng đầu?"

Vì sao phải choáng váng đầu?

"Tôi đã đổ vào một lon bia." Bách Doãn sờ hầu kết Tiêu Hủ, "Tôi nhớ tửu lượng của anh rất kém, uống một chút liền nói lung tung mà."

Một lon bia đối với Tiêu Hủ mà nói chỉ như nước lã, chính là một tá bia cũng không thành vấn đề. Mà Bách Doãn vừa nói như thế, hắn lập tức khẩn trương, thấp thỏm phối hợp nói: "Hình như có chút chóng mặt."

Nói xong còn vươn tay, ra vẻ mà xoa xoa huyệt thái dương.

Bách Doãn hôn một cái trêи ngón tay anh, "Vậy nghỉ ngơi một lát?"

"A, được..."

Suốt một giờ, "kẻ say" họ Tiêu đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh dựa vào lồng ngực Bách Doãn, ngồi mỏi eo đau lưng, thật sự muốn nhảy dựng lên đánh quyền, lại chỉ có thể thành thành thật thật giả vờ chóng mặt, ngẫu nhiên phát ra một tiếng hừ giả say.

Bách Doãn nói anh uống say thích nói lung tung, anh chuẩn bị nửa ngày, chỉ vào phía trước nói: "Tiểu Doãn, chỗ kia hình như có người."

Nói xong chính mình cũng xấu hổ đến nổi da gà khắp người.

Bách Doãn trịnh trọng: "... Không có ai hết, anh say quá rồi."

"A, tôi chóng mặt quá."

"Không sao, ngủ là hết."

Một giờ sau, Bách Doãn xoa xoa trán Tiêu Hủ, ôn nhu hỏi: "Còn choáng không?"

Nguyên tắc diễn trò sẽ diễn cho trót, Tiêu Hủ mở nửa mắt, mơ màng nhìn Bách Doãn, lầm bầm nói: "Còn có chút choáng, aiiii, tôi sao lại dễ say như vậy chứ?"

Bách Doãn quay mặt đi, mím môi nhịn vài giây, mới quay lại nói: "Vậy thì nằm xuống đi."

Tiêu Hủ "mắt say mờ mịt ʍôиɠ lung": "Ừm."

Liên tiếp mấy ngày, Bách Doãn đều ở nhà lấy bia cùng rượu đỏ ngâm dưa hấu, cơm chiều cũng đều là món ăn có gia vị làm từ rượu, hôm nay là món túy tôm, ngày mai là giò rượu, ngày mốt là thịt bò hầm rượu, ngày kia là ngỗng ủ rượu... Tiêu Hủ trong lòng mâu thuẫn muốn chết, vừa không muốn giả say, mà dưa hấu ngâm rượu đỏ ăn quá ngon, anh căn bản không nhịn được, mỗi lần ăn chính là một bát lớn, ăn xong ắt phải giả say. Diễn trò mỗi ngày, tâm đặc biệt mệt.

Lúc không làm tình thì thôi, cùng lắm dựa vào lồng ngực Bách Doãn, cọ cọ hai cái. Lúc làm tình cực kì xấu hổ, rõ ràng thích đến độ mất đi thần trí, còn phải giữ cảnh giác, nhớ chính mình uống một lon bia, say, nhưng lại không say nhũn, thân thể phải vừa mềm vừa uể oải, đầu óc nửa tỉnh táo nửa mơ hồ, không thể không kiêng nể gì mà rêи rỉ, phải nhẹ giọng một chút...

Cuộc sống kiểu này sắp được một tuần, Tiêu Hủ chịu không nổi.

Cuối tuần, hai người đúng hẹn đến nhà Vinh Quân. Trong bữa tiệc lại uống rượu, Cố Diệp Canh không cho Vinh Quân uống, rót cho Bách Doãn và Tiêu Hủ không ít.

Bách Doãn lấy cớ phải lái xe, cùng Vinh Quân ăn canh.

Cũng Cố Diệp Canh uống rượu cũng chỉ còn lại Tiêu Hủ.

Rượu là rượu trắng, không thể nào ba chén không say.

Bách Doãn có phòng ở bên cạnh, đem Tiêu Hủ "đã uống say" nâng dậy, nói với Vinh Quân: "Anh, em dẫn anh ta đi nghỉ ngơi một chút."