Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

Chương 14: Điếu thiếu rung động

Buổi tối, mẹ Điếu Trạch Nghiễn vào phòng An Hạ để hỏi cô về trang phục Halloween, ngày mai học xong sẽ có người mang đồ đến trường giúp cô và Điếu Trạch Nghiễn hóa trang.

Nhắc đến những bữa tiệc tụ tập ăn chơi, An Hạ không cần nghĩ ngợi đã vội từ chối: "Ngày mai con sẽ không tham gia đâu dì"

"Sao vậy? Vui lắm đấy, hay con có vấn đề gì cứ nói dì nghe, dì sẽ giải quyết giúp con"

"Con không thích tham gia vào những bữa tiệc đó, con thích nơi yên tĩnh hơn" An Hạ cười ngại ngùng giải thích.

"Hóa ra là vậy à, nhưng mà Trạch Nghiễn..."

"Mẹ cứ chuẩn bị đi, không muốn cũng phải làm" Điếu Trạch Nghiến nghe lén ở bên ngoài, nghe An Hạ không muốn tham gia cùng anh liền đẩy cửa đi vào chen ngang rồi bỏ đi một cách cao ngạo.

"Con cứ đi cho biết, có Trạch Nghiễn ở đó, đừng lo, dì sẽ cho người chuẩn bị" Nói xong mẹ Điếu Trạch Nghiễn nhanh chóng ra ngoài, không để An Hạ có cơ hội từ chối.

Hôm sau đi học cả trường trở nên náo nhiệt, buổi sáng trong lớp đã nhốn nháo trang trí chuẩn bị cho bữa tiệc. Ngay khi chuông tan học vừa reng, mọi người háo hức giúp nhau trang điểm hóa trang.

An Hạ còn đang lơ ngơ nhìn cảnh tượng lộn xộn trong lớp thì đã bị Điếu Trạch Nghiễn một tay lôi đi đến phòng nghỉ. Ngay trước phòng, có vài người tay cầm quần áo, người thì cầm cả vali trang điểm to đùng, vừa vào trong ai nấy đều bận rộn giúp Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo hóa trang.

Mải mê nhìn xung quanh, khi nhân viên hóa trang vừa giơ cọ lên thì An Hạ đã theo phản xạ tự nhiên nhanh chóng né mặt đi.

"Haha, An Hạ, mau hóa trang đi, nếu không sẽ bị bắt đi vào nhà ma đấy" Từ Tuấn Hạo nhìn bộ dạng ngốc nghếch của An Hạ làm cho bật cười.

"Đừng dọa mình nữa, mình không thích mấy cái này đâu" An Hạ thở dài sầu não, điều cô muốn nhất chính là được thoát ra khỏi nơi này ngay lập tức.

"Ai dọa cậu chứ? Mà mình nói trước, nhà ma này là do nhà trường mời ekip về làm, năm ngoái có mấy người bị dọa đến ngất xỉu rồi" Từ Tuấn Hạo cười đến tít cả mắt, phấn khích kể.

An Hạ bị dao động trước những lời nói của Từ Tuấn Hạo, cô quay đầu nhìn Điếu Trạch Nghiễn phía sau lưng cô, anh đã thay áo sơ mi trắng khác, đang khoác áo choàng màu đen lên người.

Hít sâu một hơi nhắm mắt chịu đựng, An Hạ xoay người lại ngồi yên cho nhân viên hóa trang. Ngay khi nhân viên vừa tô son xong cho cô, Điếu Trạch Nghiễn vẫy tay bảo nhân viên đó tránh ra.

Đứng đối diện Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ mới nhìn thấy gương mặt chính diện đã trang điểm xong của anh, mắt đánh khối, còn gắn cả răng nanh giả.

Điếu Trạch Nghiễn bỗng dùng ngón cái quệt lên môi cô cho nhòe ra rồi anh lại quẹt son trên ngón tay lên môi mình. Trước hành động của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ sốc đến mở tròn mắt, hai chân bất giác lùi về sau, vô cùng lo sợ khi chứng kiến biểu cảm có vẻ rất hài lòng của anh.

Hóa trang xong xuôi nhân viên ra về trước, Từ Tuấn Hạo lấy điện thoại ra chụp hình lại, An Hạ cũng bị kéo vào chụp chung. So với Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo, lớp trang điểm của cô thật sự rất nhẹ, cũng chẳng gắn răng giả hay mặc áo choàng rườm rà như hai người bọn họ.

Bước ra ngoài hành lang, cả trường được thắp sáng bằng ánh đèn led đủ màu sắc. Trong trường, giáo viên cũng hóa trang không kém học sinh, mỗi lớp đều bầu ra một nam một nữ để tranh giải Quỷ Vương và Hậu Vương, Điếu Trạch Nghiễn và Lý Yên Tử là hai người được chọn đại diện thi cho lớp.

Cứ ngỡ Lý Yên Tử là cô gái duy nhất có cơ hội sánh đôi nhận giải cùng Điếu Trạch Nghiễn, sau cuộc bỏ phiếu, Điếu Trạch Nghiễn chiến thắng như đã đoán nhưng về phía nữ lại là một nữ sinh dưới khóa, tuy không xinh đẹp sắc sảo như Lý Yên Tử nhưng lại mang vẻ đẹp trong sáng thuần khiết, đúng gu của nam sinh ở tuổi thiếu niên.

Nhìn Điếu Trạch Nghiễn lên sân khấu cùng nữ sinh kia, Lý Yên Tử giận đến giậm chân mặc kệ có bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về cô ta.

"Trông cũng xứng đôi nhỉ?" Từ Tuấn Hạo nhìn lên sân khấu, cố tình huých vai An Hạ để kiểm tra trạng thái của cô đối với việc tận mắt nhìn Điếu Trạch Nghiễn bị gán ghép với một cô gái khác.

Trái với mong đợi của Từ Tuấn Hạo, An Hạ ậm ừ cho qua. Anh lén liếc nhìn vẻ mặt không cảm xúc của cô rồi cười trộm: "Cậu không thấy khó chịu gì sao?"

An Hạ khó hiểu nhìn Từ Tuấn Hạo, nụ cười ẩn ý của anh có vẻ không đúng: "Cậu có ý gì?"

"Không có gì, mình còn nghĩ hai người các cậu đã bỏ qua mức bạn bè rồi" Từ Tuấn Hạo giả vờ trầm tư, An Hạ thì anh không chắc nhưng Điếu Trạch Nghiễn chắc chắn đã không còn xem cô là một người bạn bình thường.

"Bọn mình chẳng có gì cả, chỉ là bạn thôi" An Hạ bình thản phủ nhận, giữa cô và Điếu Trạch Nghiễn vốn không hề có mối quan hệ nào đặc biệt.

"Xem mình là đồ ngốc hay sao mà không thấy cách Điếu Trạch Nghiễn đối xử với cậu, nhưng mà..." Từ Tuấn Hạo suy nghĩ, bàn đến chuyện tình cảm liền nhớ đến chuyện của bản thân: "Mình muốn hỏi cậu chuyện này"

"Chuyện gì?"

"Mình không có ý gì xấu cả, mình chỉ muốn biết những cô gái từ nhỏ sống trong khó khăn như cậu thì sẽ thích người... Chính là..." Từ Tuấn Hạo ngập ngừng: "Kiểu bạn trai như thế nào?"

"Cậu nghiêm túc?" Đôi mày An Hạ hơi cau lại, nghi hoặc nhìn Từ Tuấn Hạo.

Từ Tuấn Hạo trịnh trọng gật đầu.

"Không phải ai khó khăn thì cũng sẽ thích cùng một kiểu người, tùy vào hoàn cảnh mà mỗi người đều khác nhau, đôi khi là chẳng muốn thích ai cả"

Nghe An Hạ nói xong, Từ Tuấn Hạo thở dài bất lực.

"Cậu thích ai rồi sao?"

"Mình cũng không chắc nữa, cô ấy không phải kiểu mình thích nhưng mình lại thấy cô gái ấy rất thu hút" Nhắc đến Từ Tuấn Hạo bất giác cười ngốc.

"Nếu cậu nghiêm túc mình sẽ ủng hộ, còn nếu chỉ là nhất thời, mình hy vọng cậu hãy dừng lại. Mình biết, cậu có tất cả nhưng không có nghĩa cậu có quyền tổn thương bất kỳ cô gái nào dù cô gái ấy có xuất thân như thế nào đi nữa"

"Mình biết rồi, yên tâm, mình nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ về chuyện này" Từ Tuấn Hạo gật đầu mạnh khẳng định.

"Hôn đi! Hôn đi!..." Cả trường đột nhiên đồng thanh vỗ tay, xen lẫn là tiếng huýt sáo phấn khích cùng hướng về bên trên.

An Hạ ngước nhìn lên sân khấu, xung quanh đều đã hạ đèn nhường lại điểm sáng duy nhất cho hai nhân vật chính của tối nay. Điếu Trạch Nghiễn đã nhận giải xong, tay cầm cúp, ánh mắt tức giận nhìn thẳng về phía cô.

Mặc cho nữ sinh bên cạnh đang cười e thẹn, mặc cho cả trường đang hô to "Hôn đi!", Điếu Trạch Nghiễn vẫn bước đi đầy kiêu ngạo đến chổ An Hạ, anh đặt chiếc cúp vào tay Từ Tuấn Hạo, ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều không rời khỏi cô.

Không gian yên tĩnh đến kỳ lạ, ai nấy đều nín thở dõi theo từng hành động của Điếu Trạch Nghiễn, anh chợt cất giọng trầm với An Hạ: "Về nhà"

Sau khi Điếu Trạch Nghiễn cùng An Hạ rời đi không khí bữa tiệc náo nhiệt trở lại, không có Điếu Trạch Nghiễn, Từ Tuấn Hạo lại cầm cúp, thế là mọi người lại đòi Từ Tuấn Hạo hôn nữ sinh thắng giải kia.

Đáp lại, Từ Tuấn Hạo cười nửa miệng khinh bỉ bỏ đi.

Ra khỏi cổng trường, Điếu Trạch Nghiễn bất ngờ đánh úp đặt lên trán An Hạ một nụ hôn. Trước hành động táo bạo của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ sững sờ tại chổ, ngàn lần không dám tin chuyện này sẽ xảy ra giữa cô và anh.

An Hạ hoảng loạn xoay người bỏ chạy, Điếu Trạch Nghiễn đuổi theo chậm một bước, để lỡ cô lên xe buýt.