Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

Chương 44: Tôi sẽ đợi

Sau khi ra khỏi lớp, Điếu Trạch Nghiễn cúp luôn hai tiết đầu, lúc ra chơi mới trở về lớp, còn mang theo đồ ngọt trong tay.

"Điếu thiếu, khẩu vị thay đổi rồi à?" Từ Tuấn Hạo trêu chọc Điếu Trạch Nghiễn đang đi từ cửa vào.

Điếu Trạch Nghiễn ngồi xuống ghế, đặt đồ ăn lên bàn trước mặt An Hạ, hai tiếng trước mới bày tỏ một cách sến súa xong, bây giờ anh vẫn còn ngại không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Từ Tuấn Hạo chống cằm nhìn, dễ dàng nhận ra không khí ngượng ngùng giữa Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ. Anh cười ẩn ý, đá nhẹ vào chân Điếu Trạch Nghiễn. Ánh mắt như muốn nói "*Lại chọc giận An Hạ rồi à? Mày suốt ngày rảnh rỗi không có gì làm chỉ biết đi chọc giận con gái người ta*"

Ánh mắt Điếu Trạch Nghiễn hoàn toàn vô tội "*Tao cũng không biết mình đã làm gì sai nữa*"

Từ Tuấn Hạo cười cười, lên tiếng giúp đỡ Điếu Trạch Nghiễn: "An Hạ, tan học bọn mình ra ngoài ăn đi, mình đón An Nhiên sẽ ra sau"

"Được" An Hạ gật đầu không hề lưỡng lự, đúng lúc cô cũng đang muốn ra ngoài đi dạo đổi gió.

Tan học, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ đi đến quán đã quyết định trước. Giữa hàng trăm học sinh hối hả qua lại, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ bình yên đi giữa họ, giống như một thước phim tua nhanh, giữa những bóng người không rõ hình dạng, chỉ có mỗi anh và cô sánh đôi bên nhau.

Cả hai đi được năm phút, cảm thấy con đường trở nên xa hơn so với thường lệ, chẳng ai nói lời nào, chỉ im lặng đi cùng nhau.

"Chuyện đó..."

"Chuyện đó..."

Đứng ở vỉa hè chờ đèn xanh, không hề hẹn trước, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ lại cùng nhau lên tiếng một lượt. Điếu Trạch Nghiễn nhường cho An Hạ nói trước, căng thẳng lắng nghe.

An Hạ hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí mở lời: "Trạch Nghiễn, chúng ta... ở tuổi này vẫn nên quan tâm việc học nhiều hơn, chuyện tình cảm hãy để khi chúng ta tốt nghiệp rồi nói đến có được không?"

Điếu Trạch Nghiễn mỉm cười, An Hạ tuy không nói chấp nhận tình cảm của anh nhưng cô cũng không hề từ chối, vì An Hạ còn lo lắng việc học hành nên không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương, chỉ còn hơn một năm nữa sẽ tốt nghiệp, mười bảy năm đợi An Hạ xuất hiện, chẳng lẽ hơn một năm anh không chờ được.

"An Hạ, tôi không phải ép buộc cậu đáp lại, tôi chỉ hy vọng cậu để tôi mỗi ngày bên cạnh cậu"

Cuộc nói chuyện bày tỏ suy nghĩ mang nặng trong lòng, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ đứng ngây ra đó, im lặng nhìn nhau, bỏ lỡ vài lần đèn xanh qua đường.

Khôi phục lại tỉnh táo, Điếu Trạch Nghiễn nắm tay An Hạ qua những vạch kẻ đường màu trắng ngay ngắn trên đường. Hình ảnh một chàng thiếu niên nắm tay một cô nữ sinh tóc dài bay trong gió qua đường khiến cảnh vật xung quanh trở nên lu mờ.

Đến quán ăn, vừa đúng lúc Từ Tuấn Hạo đang gọi món, An Nhiên nhìn thấy An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn liền vui vẻ vẫy tay.

"Sao lâu vậy?" Từ Tuấn Hạo cằn nhằn, đoạn đường mà anh đi xa hơn, nhưng lại đến trước chờ.

An Hạ vờ không nghe thấy, nói chuyện với An Nhiên.

Sau khi tổng kết hết những món đã gọi, Điếu Trạch Nghiễn dặn dò nhân viên: "Trà táo lấy nóng"

Khóe môi An Hạ không nhịn được cong lên, bị An Nhiên phát hiện trêu chọc, mối quan hệ bây giờ của cô và Điếu Trạch Nghiễn trên tình bạn, dưới tình yêu, cả hai đều có cảm tình tốt với nhau nhưng tạm thời không tiến xa. Nói ra được suy nghĩ trong lòng quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Ăn lẩu hải sản, Điếu Trạch Nghiễn đột nhiên chống cằm nhìn An Hạ chờ đợi, ba đôi mắt khó hiểu nhìn ngược về anh.

An Hạ sực nhớ ra, lần trước Điếu Trạch Nghiễn ăn tôm muốn An Hạ phải lột vỏ, cô vội lấy tôm lột vỏ bỏ vào chén Điếu Trạch Nghiễn, anh liền cười hài lòng.

"Mày có còn là con trai không? Mất mặt thiệt đó" Từ Tuấn Hạo bất bình lên tiếng thay cho An Hạ.

"Không sao, mình tự nguyện" An Hạ lắc tay, chăm chỉ hầu hạ Điếu Trạch Nghiễn.

Từ Tuấn Hạo và An Nhiên kinh ngạc nhìn nhau đầy e ngại, không ngờ An Hạ bị áp bức bốc lột đến mức phải che giấu, bên ngoài tỏ ra bình thường nói tự nguyện.

"An Hạ, Trạch Nghiễn làm gì cậu, nói đi, mình nhất định cho nó một trận" Từ Tuấn Hạo cảm thương thay cho thân phận của cô.

An Hạ ngơ ngác, có chút không hiểu ý Từ Tuấn Hạo, cô cười gượng gạo: "Cậu ấy... tốt lắm"

Thấy An Hạ không chút sợ hãi, Từ Tuấn Hạo lắc đầu thầm nghĩ cô đã bị Điếu Trạch Nghiễn đối xử đến mức chấn sang tâm lý, vui buồn lẫn lộn không còn biết lo lắng nữa.

Điếu Trạch Nghiễn mỉm cười vui vẻ, bí mật giữa anh và An Hạ đâu phải ai muốn biết thì biết. Đổi lấy bình yên cho An Hạ sống ở nhà và ở trường, anh liền có được "sự tự nguyện" của cô.

An Hạ không hề tự nguyện, là bị rơi vào tình thế bắt buộc nên bắt buộc phải làm vậy. Nghĩ đến con đường sau này thật mù mịt, còn chưa Điếu Trạch Nghiễn có bày ra trò gì nữa hay không, An Hạ chỉ có thể an phận mà đón chờ.