Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

Chương 6: Trao đổi

Ngay lúc vừa lên hết bậc thang, do chạy nhanh mà An Hạ đâm thẳng vào người Điếu Trạch Nghiễn, thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống, may mà anh phản ứng nhanh nắm tay cô giữ lại, nhưng lại nắm trúng vết thương ở khuỷu tay khiến An Hạ đau đến nhăn mặt.

Tay Điếu Trạch Nghiễn sờ được vào miếng băng keo cá nhân cùng với biểu cảm của An Hạ, anh vội buông ra, nắm tay còn lại kéo cô đứng lên lầu.

Điếu Trạch Nghiễn vừa tắm xong đang chuẩn bị xuống ăn tối, lúc đi học về thấy mẹ An Hạ, bây giờ nhìn thấy An Hạ. Điếu Trạch Nghiễn cười khẩy, giở giọng chua ngoa: "Không ngờ nhỉ, còn tưởng là trẻ mồ côi, hóa ra là tiểu thư giả vờ nghèo"

Đáp lại An Hạ chỉ im lặng, sau vài giây bất động cô đột nhiên đẩy Điếu Trạch Nghiễn vào phòng anh rồi đóng cửa lại.

Điếu Trạch Nghiễn bị dọa một phen bất ngờ trước hành động của An Hạ, sợ cô gái này bị phá giới hạn mà làm liều, anh theo phản xạ giơ tay chữ X chắn ngay trước ngực, vẻ mặt căng thẳng cảnh giác nhìn cô.

"Cậu đừng có làm bậy!"

Trong lúc Điếu Trạch Nghiễn vẫn còn đang hoang mang, An Hạ bỗng cúi gập người, nước mắt rơi xuống sàn từng giọt, giọng cô khẩn khiết: "Trạch Nghiễn, tôi cầu xin cậu, xin cậu đừng bắt tôi rời khỏi đây"

Sau một lúc khó hiểu đến sững người, Điếu Trạch Nghiễn thông suốt, anh với tay kéo ghế ngồi xuống, cười hắt ra đầy châm biếm: "Cậu đang diễn vở kịch tâm lý gia đình với tôi sao?"

"Trạch Nghiễn, tôi thật sự cầu xin cậu, làm ơn cho tôi ở lại đây, đừng bắt tôi phải theo bà ấy"

Đôi tay nhỏ của An Hạ chợt nắm lấy bàn tay Điếu Trạch Nghiễn run lên bần bật.

Đôi mắt vốn buồn giờ lại còn ướt bởi nước mắt của An Hạ khiến Điếu Trạch Nghiễn trở nên bối rối. Anh đứng lên kéo lấy ghế ở phía sau lưng, nhấn An Hạ ngồi xuống ghế, cả hai an tọa đối mặt nhau, anh nghiêm túc hỏi: "Cậu và bà ấy, rốt cuộc có chuyện gì?"

"Tôi.." An Hạ ngập ngừng, ánh mắt không yên, cô cắn chặt môi dưới, hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, trong tình thế này không nói cô có thể phải rời khỏi đây, nghĩ rồi An Hạ mang sự tình giải thích.

"Trước đây bà tôi đã từng đưa tôi đến tìm bà ấy, nhưng gặp phải Nguyệt Vân. Mẹ tôi vì sợ mất lòng nhà chồng nên đã đưa bà tôi một số tiền, bảo bà tôi đừng đưa tôi đến gặp bà ấy nữa. Bà tôi đã vứt số tiền ấy ngay trước mặt mẹ tôi và gia đình chồng bà ấy, bà tôi nói sẽ không bao giờ để tôi gặp lại mẹ tôi một lần nào nữa"

Nước mắt An Hạ bất giác rơi xuống, những tâm tư chôn sâu trong đáy lòng không thể giữ kín được nữa: "Vì không còn người thân nên bà tôi đã nhờ mẹ cậu chăm sóc tôi, tôi thật sự không cố ý xuất hiện để làm xáo trộn cuộc sống của cậu"

Nghe câu chuyện của An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn rơi vào trầm tư mất một hồi, ban đầu anh đã nghĩ vì bà cháu An Hạ thấy gia đình anh có điều kiện nên dùng danh nghĩa cô trò cũ với mẹ anh để đưa An Hạ vào một cuộc sống vương giả. Nào ngờ, An Hạ thật sự đáng thương...

"Trạch Nghiễn, tôi xin cậu, cho tôi ở đây học xong cấp ba, học xong tôi nhất định rời đi, tôi sẽ kiếm tiền trả cho gia đình cậu vì đã giúp tôi, tôi xin cậu" An Hạ kích động cầu xin Điếu Trạch Nghiễn, nếu phải buộc theo mẹ, cuộc đời cô phải rẽ vào một lối khác chẳng hề tốt đẹp.

Trong lòng Điếu Trạch Nghiễn vốn đã lung lay nhưng lại ngại nói ra, anh chợt nghĩ ra ý hay, vờ thở dài hỏi bâng quơ: "Để cậu ở đây thì được, đổi lại tôi được gì?"

Lời nói của Điếu Trạch Nghiễn đã rõ như vậy, An Hạ cũng chẳng ngốc đến nỗi không nhận ra, cô vừa mừng rỡ vừa lo lắng: "Chỉ cần cậu đồng ý, cậu muốn tôi làm gì tôi đều sẽ làm"

Ý của An Hạ vừa đúng ý của Điếu Trạch Nghiễn, anh mừng thầm trong bụng, vơ vội giấy bút có sẵn trong đống bừa bộn trên bàn đưa cho An Hạ.

"Tôi nói, cậu ghi"

Cầm lấy giấy bút từ tay Điếu Trạch Nghiễn, lòng An Hạ chợt cảm thấy bất an nhưng vẫn đặt bút xuống viết.

"Tôi tên là Phạm An Hạ, tôi xin đảm bảo sẽ làm theo mọi điều mà Điếu Trạch Nghiễn đưa ra. Đổi lại, tôi sẽ được đảm bảo được sống tốt ở nhà Điếu Trạch Nghiễn"

An Hạ cặm cụi viết theo những gì Điếu Trạch Nghiễn nói, viết xong liền gấp gáp đưa anh kiểm tra. Điếu Trạch Nghiễn ngồi khoanh tay trước ngực, không có ý định cầm lấy tờ giấy để xem, anh suy nghĩ rồi tiếp lời: "Vẫn còn... được đảm bảo bình yên đi học ở trường"

Trước câu nói của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ không hề nghĩ đến việc đó, cô viết thêm một dòng nữa vào giấy, nước mắt cô rơi xuống nhòe cả chữ màu xanh.

Tờ giấy cam kết kết thúc bằng hai chữ ký, Điếu Trạch Nghiễn giữ giấy, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Sau cuộc nói chuyện với An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn ung dung đi xuống lầu, thấy mẹ An Hạ vẫn còn ở đó anh tạt vào hỏi cho có lệ: "Cô có muốn ở lại dùng cơm không?"

"À, không đâu" Mẹ An Hạ cười lịch sự từ chối: "Cô đón An Hạ rồi đi ngay"

"À" Điếu Trạch Nghiễn gật gật, vờ ngạc nhiên: "Vậy cô về cẩn thận, cô ấy ở đây rất tốt"

Điếu Trạch Nghiễn cười nửa miệng, đút tay trong túi quần nghênh ngang đi vào bếp.

Cả mẹ An Hạ lẫn mẹ Điếu Trạch Nghiễn đều mang vẻ mặt khó hiểu. Ngay khi hiểu ý, mẹ Điếu Trạch Nghiễn mừng thầm cười khách sáo với mẹ An Hạ, cố ý nói: "Xem ra An Hạ không muốn đi, thôi thì để con bé ở đây, chúng tôi sẽ chăm sóc cho con bé"

"Không, nếu hôm nay nó không đi cùng tôi, tôi nhất định không đi" Mẹ An Hạ trở nên kích động, nếu để An Hạ tiếp tục ở thành phố mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp.

"Mẹ về đi, con sẽ không đi đâu cả" An Hạ từ chân cầu thang đi đến gần, tay cô căng thẳng nắm chặt vạt áo.

"An Hạ, con đừng gây rối nữa được không?" Mẹ An Hạ đứng bật dậy, giọng nói lớn hơn: "Nơi đây không dành cho con, vịt vẫn là vịt, thiên nga vẫn là thiên nga, cho dù con cố sống như một con thiên nga thì con vẫn mãi là một con vịt mà thôi"

Nước mắt An Hạ tuôn ra không kiểm soát, cô là con ruột của mẹ cô nhưng bà ấy chưa từng xem cô là máu mủ, An Hạ nghẹn ngào cay đắng: "Con hiểu rồi, chỉ cần con quay về quê là được đúng không?"

An Hạ vừa quay lưng định lên lầu thu dọn quần áo thì va ngay vào người Điếu Trạch Nghiễn, anh thuận tay ôm đầu An Hạ áp sát vào người mình, anh tỏ thái độ ra mặt.

"Cô quản nhiều như thế làm gì, nếu cảm thấy sự xuất hiện của An Hạ phiền như thế thì cô cùng gia đình cô dọn đi nơi khác đi"

"Chuyện này nên kết thúc rồi" Mẹ An Hạ thở ra hậm hực, quay đầu ra hiệu cho người trợ lí nam đi cùng.

Nhận được lệnh, người đàn ông nhanh chóng bước đến chổ An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn, anh ta giơ tay kéo An Hạ ra nhưng chưa kịp chạm vào cô thì đã bị Điếu Trạch Nghiễn đá một cước nằm vật vã ra sàn không chồm dậy nổi.

"Nó là con tôi, tôi không thể mang nó đi sao" Mẹ An Hạ giận dữ hét lên.

"Con bé không hề muốn đi cùng chị sao chị cứ phải ép như vậy?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn không nhịn được nữa bật dậy lớn tiếng cãi lại.

"Dù nó không muốn cũng phải đi" Mẹ An Hạ nhất định không bỏ cuộc hét lớn.

"Đủ rồi" An Hạ mệt mỏi cất tiếng, cô đẩy Điếu Trạch Nghiễn ra, thẫn thờ bước về hướng cầu thang trở về phòng thu dọn đồ đạc: "Tôi đi, tôi đi là được"

"An Hạ" Giọng mẹ Điếu Trạch Nghiễn run lên, vừa thương vừa giận.

Nhẹ nhàng kéo tay An Hạ giữ lại, khóe môi Điếu Trạch Nghiễn nhếch lên, ánh mắt như phóng ra lưỡi dao dành cho mẹ cô.

"Lắm lời thế làm gì? Nếu hôm nay bà mang An Hạ ra khỏi được nhà này, Điếu Trạch Nghiễn tôi đi bằng đầu"

"Trạch Nghiễn, tôi đi, đừng để mọi chuyện phiền phức thêm" An Hạ bất lực nói, cố gỡ tay anh ra khỏi tay mình.

"Cậu mà đi, tôi đốt nhà bà ta" Điếu Trạch Nghiễn quay đầu nhìn An Hạ gằng giọng đe dọa: "Cậu tin không?"

Tay An Hạ buông lỏng, cô cúi đầu nhìn xuống đất.

"Thím Vũ, báo cảnh sát chưa" Điếu Trạch Nghiễn lên tiếng hỏi.

Từ trong bếp, thím Vũ chạy ra hớn hở thông báo: "Hai phút nữa đến nơi"

Điếu Trạch Nghiễn mỉm cười hài lòng, vẻ mặt đầy thách thức nhìn mẹ An Hạ, bà tức đến đỏ mặt nhanh chóng lấy túi ra về trong phẫn nộ.

Ngay khi mẹ An Hạ và tên trợ lý rời khỏi, An Hạ khóc đến khuỵu người, dù không phát ra một tiếng nào nhưng hình dáng của An Hạ thật sự khiến người khác phải đau lòng.

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nhanh chóng bước đến ôm lấy An Hạ vỗ về an ủi: "Không sao rồi, đừng nghĩ đến nữa"

Ngay cả Điếu Trạch Nghiễn thường ngày vốn mang trái tim lạnh lùng thì hiện tại anh cũng không thể không cảm thấy xót xa. Điều quan trọng nhất chính là nút thắt trong lòng đã được gỡ bỏ, anh chẳng có lý do gì lại không quan tâm đến An Hạ như lúc trước, cô gái đáng thương này cần được che chở.