Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 18: Hậu quả không ngờ tới của việc “tự bôi đen”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hách Dương đầy tuyệt vọng nhìn về phía Trần Mặc Bạch: Bạn tốt, mau tới cứu tôi!

Trần Mặc Bạch mỉm cười, đôi mắt anh ánh lên nét cười bồng bềnh như dòng sông: Tôi cứu cậu thì ai cứu tôi?

Ngoại trừ bên nhau lúc thành công, bạn bè tất nhiên cũng phải che chở cho nhau rồi.

Giờ phút này Hách Dương hối hận không thôi, tại sao mình lại muốn nhảy vào vũng nước đục này vậy?

“Tiểu tử, tên của cậu là Hách Dương phải không? Uống tốt lắm, thêm chén nữa nào!”

Rượu trong bụng Hách Dương cuồn cuộn trào lên, anh ta hoàn toàn không thể hiểu nổi cái văn hóa uống rượu này, rượu ngon là phải để từ từ nhấm nháp, uống như thế này chẳng khác nào phí của trời! Hách Dương cũng biết mình không thể trông chờ gì vào Trần Mặc Bạch, đáng lẽ anh ta không nên đi đến đây cùng với anh! Trần Mặc Bạch thận trọng đi từng bước một còn đối với Hách Dương, thì đâu đâu cũng là hố bẫy!

Ngay khi Hách Dương định nốc nốt ly rượu này rồi chạy đi nôn thì Tiểu Mi xoay người, vô tình làm rơi ly rượu của anh ta xuống đất.

“Ôi, sao lại rơi thế này!”

“Tiểu Mi, sao cô lại không cẩn thận như vậy!”

“Làm gì vậy? Lần sau nhất định phải tìm một người hiểu chuyện đến!”

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Tiểu Mi sợ hãi lên tiếng xin lỗi, đôi mắt ánh lên hơi nước.

Hách Dương biết Tiểu Mi cố ý, cô ấy thấy anh ta không uống được nữa liền đi lên giúp đỡ.

Máu vọt lên não, Hách Dương đứng dậy, túm lấy Tiểu Mi đang cúi đầu nói xin lỗi, những đối tác khác trong phòng tiệc kinh ngạc nhìn Hách Dương.

“Đây là… có chuyện gì vậy?”

“Tôi… tôi sắp nôn rồi… cô mau đỡ tôi…” Hách Dương ra vẻ lúc nào cũng có thể nôn ngay lập tức.

Tiểu Mi nhanh chóng đỡ Hách Dương, đưa anh ta vào nhà vệ sinh. Vừa mới đóng cửa phòng lại, Hách Dương đã ôm bồn cầu nôn tất cả mọi thứ ra, Tiểu Mi vỗ vỗ lưng cho anh ta. Nôn xong, Hách Dương suýt nữa thì đập vào mũi của Tiểu Mi. Đây là lần đầu tiên Hách Dương gần một cô gái đến vậy, mặt anh ta nhanh chóng đỏ lên. Hương bạc hà trên người Tiểu Mi làm cho Hách Dương tỉnh rượu phần nào, đó không phải là mùi nước hoa mà là mùi sữa tắm.

“…Cảm ơn cô. Tôi đúng là không thể uống thêm nữa…” Trong không gian nhỏ hẹp này, Hách Dương không biết nên nói gì cho phải, nhưng anh ta cũng chưa muốn ra ngoài ngay lập tức.

“Không cần phải cảm ơn tôi, vừa rồi mặt anh đỏ đến mức mạch máu như chuẩn bị phát nổ. Tôi sợ anh mà uống thêm ly rượu nữa thôi là nổ tung luôn.” Tiểu Mi cúi đầu cười, cô của lúc này khác hoàn toàn với người vừa nãy lúc nào cũng muốn dựa vào lồng ngực của anh.

“Ừm… chúng ta ngồi trong này một lát…” Hách Dương dựa vào bồn rửa tay nói.

“Được.”

Hách Dương lấy điện thoại, anh ta không quên sứ mệnh của mình- gọi điện cho cô Triệu. Hách Dương đi tị nạn trong nhà vệ sinh rồi, lúc này Trần Mặc Bạch lại trở thành mục tiêu công kích của mọi người trong bữa tiệc. 

Hoắc tổng vừa rót rượu cho Hách Dương giờ lại rót một ly vang đỏ đầy cho Trần Mặc Bạch, nhưng anh chỉ ôm cánh tay, khóe miệng cong lên, không hề có ý định đón lấy ly rượu kia.

“Trần thiếu, hôm nay cậu chưa uống ngụm rượu nào đâu!”

Trần Mặc Bạch vẫn không nhúc nhích, khiến cho người ngoài không đoán được anh đang nghĩ điều gì. Anh không hài lòng với Hoắc tổng hay là không uống được rượu?

“Trần thiếu không định nể mặt tôi sao!”

Hoắc Phi thích nhất là rót rượu mời người khác. Nghe nói tháng trước có một nhân viên tài chính của công ty nào đó bị Hoắc Phi mời rượu đến mức thủng cả dạ dày phải đi cấp cứu ở bệnh viện, thiếu chút nữa là qua đời. Suýt chút nữa thì vợ của người đó đã kiện Hoắc Phi, ai ngờ sau vụ việc đó ông ta vẫn không thu liễm bản thân lại, thế mà vẫn làm phiền đến Trần Mặc Bạch.

“Chỉ có một người phải uống nhiều rượu thật không thú vị chút nào.” Trần Mặc Bạch rũ mắt, nói một câu cảm thán.

“Sao lại không thú vị? Mọi người sẽ uống với cậu!” Hoắc tổng buông lời chế nhạo những vẫn không định rót một ly rượu cho mình.

Trần Mặc Bạch búng nhẹ vào ly rượu, ly rượu như sắp trào ra kia khẽ rung lên.

“Rượu vang đỏ ư? Đây là thứ mà mấy người tự nhận mình có học thức dùng để ra vẻ, không hề sảng khoái chút nào. Nếu như các vị sếp tổng đây nguyện ý uống rượu với tôi thì chúng ta phải thử thứ gì đó kích thích một chút.”

“Kích thích? Cái gì kích thích?” Hoắc Phi hưng phấn.

Trần Mặc Bạch vẫy tay gọi phục vụ: “Ở đây có Depth charge không?”

(Depth charge là một thức uống hỗn hợp được làm bằng cách trộn hai loại đồ uống lại với nhau. Đồ uống trong ly nhỏ được thả vào ly lớn hơn đựng đồ uống khác, loại cocktail thu được cần được uống càng nhanh càng tốt. Depth charge thường gồm một ly rượu mạnh được thả vào một cốc bia hoặc là thức uống khác, có nhiều biến thể của nó. Được gọi là “Depth Charge” vì khi ly rượu nhỏ được thả vào ly rượu lớn hơn giống như khi ta cho đạn vào ống đạn. Nguồn: wiki)

Depth charge là là một hỗn hợp các loại rượu vô cùng mạnh, chỉ một đến hai ly là đã có thể hạ gục một người không thường xuyên uống rượu.

Phục vụ trả lời: “Thưa ngài, đương nhiên có.”

Đôi mắt Trần Mặc Bạch cực kỳ đẹp nhưng lại không hề nữ tính. Nó như một dải lụa phất qua từng người ở đây, dường như mỗi lần đôi mắt ấy lướt qua ai, nó có thể xoáy sâu vào trái tim người ấy.

Hoắc Phi nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng: “Nhìn không ra Trần thiếu có thể chơi lớn như vậy.”

Một tay Trần Mặc Bạch chống đầu gối, đôi mắt anh híp lại nhìn Hoắc Phi, ánh mắt anh mang một chút đùa cợt nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh nào đó.

“Đúng vậy, đã chơi thì phải chơi lớn. Bao gồm cả Hách Dương đã trốn trong nhà vệ sinh thì ở đây có năm người đàn ông. Mỗi người mười ly, mỗi vòng một ly, ai không say thì người ấy thắng.”

Trần Mặc Bạch vung tay, Hoắc Phi theo tầm mắt mà nhìn đầu ngón tay của anh. Bọn họ đều nghe nói Trần Mặc Bạch là một tuyển thủ đua xe F2, anh từng giúp đội đua tăng điểm trên bảng xếp hạng, họ nghĩ bàn tay này phải thô dài mạnh mẽ nhưng không ngờ nó lại đẹp đẽ như một nghệ thuật gia.

“Ha ha, Trần thiếu quả nhiên biết chơi! Không biết kỷ lục của Trần thiếu là bao nhiêu ly?” Lưu tổng- người thường xuyên đi bar hỏi.

Nếu như cứ uống vang đỏ mãi Lưu tổng cũng thấy chán, ngược lại Depth charge lại cực kỳ phù hợp với sở thích của ông. Người có tửu lượng tốt có thể uống từ bốn đến năm ly, Lưu tổng có thể uống đến tám ly, ông tự tin mình có thể xử lý được Trần Mặc Bạch.

Nghe Lưu tổng nói vậy Hoắc Phi đã biết Trần Mặc Bạch đụng trúng họng súng rồi, ông ta nở nụ cười: “Chúng tôi không uống được Depth charge, hay là để Lưu tổng làm đại diện lên khiêu chiến cùng Trần thiếu thì thế nào?”

“Chỉ có tôi uống cùng với Lưu tổng còn Hoắc tổng đứng nhìn thật không có ý nghĩa, nếu đã vậy thì dừng chuyện này lại ở đây thôi.” Trần Mặc Bạch tỏ vẻ đầy nuối tiếc.

“Trần thiếu là người bắt đầu giờ lại định trốn tránh sao? Trần thiếu vẫn chưa trả lời tôi là kỷ lục của cậu là bao nhiêu ly đâu!”

“Không nhiều lắm, khoảng mười lăm, mười sáu ly thôi. Hồi còn học đại học, đi bar với các bạn tôi có thể uống cả đêm.”

Trần Mặc Bạch nói nhẹ nhưng khiến cho Lưu tổng suýt thì sặc nước bọt. Trông Trần Mặc Bạch chẳng có chút nào là hư trương thanh thế, Lưu tổng có cảm giác mình đã rơi xuống bẫy.

(Hư trương thanh thế: Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể)

“Nếu như uống như vậy cuối cùng mọi người ai cũng sẽ nôn, như thế thật chẳng thú vị. Chúng ta vẫn còn cả một buổi tối để từ từ chơi. Nếu như Trần thiếu đã thích Depth charge thì uống năm ly này trước! Nào, Katie, đến đây! Cả tối nay cô đều ngồi ở đó, còn không bằng Tiểu Mi nữa.”

Katie biết mình đã trở thành lá chắn cho mấy ông chủ ở đây rồi nhưng cô ta không thể làm gì khác, chỉ có thể cầm ly rượu, lắc hông đi đến chỗ Trần Mặc Bạch. Tư thái của cô vừa thướt tha lại vừa quyến rũ, một chân đặt lên người Trần Mặc Bạch, âm nhạc trong phòng không biết từ lúc nào mà dần trở nên đầy kiều diễm. 

Hoắc tổng và Lưu tổng đều gật đầu.

“Cô sớm nên làm như thế!”

Trần Mặc Bạch dựa lưng vào ghế sô pha, hơi nghiêng mặt nhìn Katie, đôi mắt của anh rất sâu, sâu đến mức Katie không thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh. Cô ta đã gặp rất nhiều người nhưng không hề thấy được dục vọng hay là sự khinh miệt trong đôi mắt của Trần Mặc Bạch, như thể anh là một người ngoài cuộc.

Katie uổng một ngụm rượu, quả nhiên rượu rất nóng, cô ta cúi đầu đến gần Trần Mặc Bạch. Vào thời điểm sắp hôn lên, Trần Mặc Bạch- người vẫn ngồi yên không nhúc nhích từ nãy bỗng nhiên nâng cánh tay, vỗ một cái ở thắt lưng của Katie. Katie bất ngờ nuốt ngụm rượu kia xuống, ho sặc sụa. Trần Mặc Bạch nở một nụ cười nhẹ.

Còn Hoắc tổng và Lưu tổng thì cười phá lên: “Trần thiếu thật là xấu!”

Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên mở ra, kế đó Katie cảm thấy có một lực kéo mình xuống, cô ta lập tức ngã vào lồng ngực của Trần Mặc Bạch. Cô ta không nghĩ đến Trần Mặc Bạch sẽ ôm mình, Katie cứ vậy mà ngồi trên người Trần Mặc Bạch.

“Ai vậy?”

Có một cô gái trẻ tuổi đứng trước cửa, cô trang điểm nhẹ nhàng thanh lịch, mặc một chiếc áo gió màu nâu nhạt, dường như khí chất của cô chẳng phù hợp một chút nào với nơi đây cả.

“Trần Mặc Bạch?” Cô gái nheo đôi mắt lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“À, cô Triệu…” Trần Mặc Bạch cười đầy lười biếng, không có ý định buông Katie trong ngực mình ra.

“Anh gọi tôi đến đây là để xem chuyện này sao?” Vẻ mặt của Triệu Dĩnh Nịnh đầy lạnh lùng.

“Xã giao thôi… hẳn là cô Triệu có thể hiểu được.” Trần Mặc Bạch vỗ lưng của Katie khiến mặt cô ta đỏ bừng lên.

“Tôi không hiểu.” Triệu Dĩnh Nịnh xoay người, nhanh chóng rời đi.

Hoắc tổng và Lưu tổng khó hiểu: “Cô gái vừa rồi là ai vậy?”

“Con gái Triệu Dĩnh Nịnh của Triệu tổng- Triệu Hoành Chí.” Trần Mặc Bạch trả lời.

“Hả? Con gái của Triệu tổng… sao cô ấy lại đến đây!”

“Tôi nghe nói hai người đang xem mắt đúng không?”

“Đúng vậy.” Trần Mặc Bạch tiếc nuối thở dài “Bụng dạ của phụ nữ đều hẹp hòi như vậy đấy, cô ấy hẳn là muốn về cáo trạng với bố của mình. Haiz… ngày mai tôi còn phải giải thích với chị gái.”

Vẻ mặt của Hoắc tổng và Lưu tổng có chút xấu hổ. Khóe môi của Trần Mặc Bạch hơi nhếch lên, anh ngẩng đầu, đang định kêu phục vụ ra đóng cửa lại thì nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đang đứng trước cửa cứ ngây ngốc nhìn mình.

Trần Mặc Bạch đứng dậy, lông mày cau lại: “Sao cô lại ở đây?”

“Là… là… Hách Dương nhắn tin bảo tôi đến.” Người đứng trước cửa không phải ai khác mà là Thẩm Khê.

Ngay khi Triệu Dĩnh Nịnh vừa đến, Hách Dương đã mở cửa nhà vệ sinh để chuẩn bị xem kịch vui nhưng lúc này, anh ta chỉ muốn trốn trong đây, không bao giờ ra ngoài nữa.

Trần Mặc Bạch nghiêng đầu nhìn về phía nhà vệ sinh. Trước ánh mắt mang theo sức ép ấy, Hách Dương chỉ có thể đứng sững ra ở đó, ngay cả đóng cửa lại cũng không dám.

Tác giả có lời muốn nói:

Hách Dương dùng mạng sống để miêu tả thế nào là “đồng đội heo”!