Nghịch Phách Hồn Loạn Thế

Chương 9: Hàn khí dạng giọt

Chọc tức tới giới hạn của mình. Tư Thần nhận ra mình phải càng thêm mạnh để không kẻ nào dám lớ sớ tới hắn.

Không tiền tài và địa vị chỉ là 1 phần. Cái chính là do hắn quá yếu ớt nên mới bị trở thành mục tiêu ức hiếp.

" Ta muốn sức mạnh! "

" Nhiệt huyết là tốt. Thấy ngươi dạo này chăm chỉ không ít, ta sẽ dạy ngươi tuyệt chiêu mới. ' Kiêu Hổ Cước '! "

Sắc bén và dữ dội hệt cú vồ con mồi. Tăng tốc độ di chuyển của đôi chân mà cú đá mạnh vỡ đá tảng.

" Để luyện được chiêu này, từ nay chân ngươi mỗi chân đeo cùm 8 cân cho ta. Chạy quanh hết mỗi cái mộ mới được nghỉ. "

Vùng nghĩa trang không quá to nhưng số lượng mộ thì rất nhiều, chen chúc nhau cũng lên đến 10 ngàn.

Không chỉ là chạy bộ thông thường, đất mộ xấu lại gồ ghề, Tư Thần không quá quen sẽ bị té ngay.

Cho dù cậu có cảm nhận được khí đất trời một cách lờ mờ cũng không đi được đúng khoảng trống giữa các ngôi mộ để len lỏi qua nó.

Sự bất tiện không có mắt được chứng minh quá rõ. Khai triển trí lực để mò mạch chảy dưới đất càng thiêu đốt linh lực thêm nhiều.

Cậu ta còn tranh thủ vừa chạy vừa luyện Lạc Hàn Quyền để hấp thu linh lực khôi phục. Phương Thiểm Tâm bái lĩnh, tiểu tử này quá biết tận dụng chiêu thức để tăng năng suất tu luyện.

Tàn hồn còn quanh quẩn các ngôi mộ cứ lượn lờ trôi vào Linh Hồn Giới Thể đều đặn. Chắt chiu nhiều cái tàn hồn hiệu quả bồi bổ linh lực mới bằng một cái vong hồn nhỏ.

Tư Thần quen ở mộ địa hằng ngày ráo riết chạy cũng phải đánh động đến kẻ canh mộ trong đêm.

Khi đang chạy đến trung tâm khu nghĩa trang, tiếng gầm gào của một con vật vang lên.

" Con này đây là... Yêu Cẩu Canh Mộ! Cẩn thận, yêu thú bản tính hung tàn đấy! "

Nhắc nhở Tư Thần xong nàng cũng không nhúng tay vào. Nàng muốn tự hắn thử thách bản thân vượt qua mọi kẻ địch gặp phải.

Lỡ mai sau nàng không còn bên cạnh, hắn phải dựa vào chính hắn mà thôi.

Yêu Thú không chỉ hung tàn mà còn mạnh bạo, chúng điên cuồng đến liều mạng.

Tâm Lan thành là một trong những nơi lớn nhất thuộc địa Nhân Tộc, dân cư rất nhiều. Trị an khắp nơi làm việc cũng có chút hiệu quả, đến linh thú gây hại chạy loại trong thành còn khó thấy.

Thường thì ở những nơi đông đúc thì hiếm khi gặp mặt bọn yêu thú. Nên giờ có 1 con để tập luyện cũng coi như cơ hội tốt.

Yêu Cẩu đôi mắt đỏ sọc nhìn Tư Thần hệt kẻ thù còn hơn nữa là miếng mồi ngon. Nó thở hầm hì miệng đầy nước dãi rơi ra ngoài.

Hàm răng chi chít những chiếc răng nhọn sắc bén của kẻ ăn thịt.

Móng vuốt dài đầy vệt bẩn, lúc nãy là nó từ khu mộ dưới đất nhảy ra tới. Đoán chừng nó cạy phá quan tài để ăn xác người chết.

Ngày trước vừa có một người mới chôn ở đây, gia đình canh chừng ngôi mộ khá lâu mới chịu rời đi khiến Tư Thần phải né chạy chỗ này ra.

Con Yêu Cẩu Canh Mộ kể cũng giỏi lẩn trốn, mấy lúc chạy khắp nghĩa trang cũng không nhận ra sự hiện diện của nó. Có lẽ là nó trốn quá sâu dưới lòng đất để ăn xác chết không chừng.

Tư Thần nhảy lên cành cây cao né thế công ngang tàng của yêu cẩu. Khôn ngoan yêu cẩu cũng nhảy lên theo, móng vuốt của nó cào tróc mảng lớn vỏ dày cái cây.

Đánh cận chiến cùng loại yêu này có vẻ hết sức khó khăn. Yêu thú linh hoạt lại tàn bạo khát máu thịt, đọc chuyển động của nó không dễ dàng gì.

Yêu Cẩu hòng nhắm phía trên cao phóng xuống phía sau cắn lìa đầu hắn. Tư Thần một chưởng trời giáng vỗ vào cái mõm nhơ nhuốt răng hàm.

" Lạc Hàn Quyền!!! "

Bang!!!

Cơ thể con vật va vào ngôi mộ làm nó vỡ nát. Tiếng rên rỉ ' ăng ẳng ' có chút đau và có phần điên dại hơn.

" Chưa chết! " công nhận không hổ là yêu thú, lãnh toàn bộ đòn mà còn gắng gượng được. Phải biết chiêu quyền này của hắn sức công phá lớn gấp nhiều lần lúc xử tên Nhược Tường Lữ. " Chiêu này không đủ, dùng cái kia vậy! "

Vinh hạnh đấy tiểu cẩu, nếm mùi vị chiêu thức mới của ta đi.

__________ Tư Ca ________

Hỉ Sử đã trong phòng tắm rất lâu không trở ra làm Hịch Soái khẩn trương vô cùng.

Tên kia vừa về phòng sắc mặt nhợt nhạt là lần đầu tiên cậu được thấy. Không biết phải do tưởng tượng hay không nhưng khi Hỉ Sử lướt ngang qua, cậu thấy lạnh đến rợn người.

Cứ ngỡ hắn là tảng băng cơ đấy. Chẳng lẽ hắn lỡ chân xa vào ao hồ. Mùa đông cũng gần kề rồi nên cũng bình thường.

Ào ào!!!!

Nước xối xả dội thẳng xuống người cậu trai ngồi sụp dưới đất. Làn nước bốc hơi nóng phủ mờ mọi thứ. Nước rất nóng nhưng tại sao Hỉ Sử lại thấy lạnh đến thế?

Người hắn như phủ tầng băng trắng mỏng lạnh thấu xương, nước có xối lên thế nào cũng không làm chảy lớp băng đó.

Linh Hồn Giới Thể cồn cào cỗ năng lượng vô hạn như thể muốn phá tan mọi thứ mà chui ra.

Thứ có đôi mắt đáng sợ đó muốn phá tan tầng phong ấn đặt tại Linh Hồn Giới Thể của Hỉ Sử. Nó phản kháng phong ấn, gầm rú điên cuồng muốn tự do, muốn cho ' thứ kia ' tràn vào cơ thể hắn. Nhuốm đầy huyết mạch hắn bằng cái thứ không ai có thể kháng cự.

Chỉ cần hắn nguyện ý, thực lực tuyệt đối không xa vời.

" Phong ấn... huyết mạch sắp không chịu nổi rồi! " phải che dấu dòng máu này. Không thể để lộ ra, phải chịu đựng. " Chỉ khi mình đủ mạnh bằng không phải giam cầm hai ' thứ ' đó lại. Cô ấy còn đang đợi mình. "

Hắn nhìn mặt mình qua làn nước lê láng dưới sàn. Nỗi căm hận, trách cứ tràn ngập trong lòng nhưng tại sao trên khuôn mặt ấy lại là thống khổ chứ?

Chính xác là thống hận bản thân vô dụng, ôm lấy khuôn mặt gào to.

Hịch Soái bên ngoài trông chừng cũng bị làm cho nhảy dựng, lo lắng đập cửa " Hỉ Sử làm sao thế? " Định phá cửa xông vào nhưng người yếu lực bất tòng tâm.

" Chuyện gì? " mới về tới đã nghe âm vang tiếng của tên này.

Hịch Soái vui mừng " Tư Thần mau phá... cái con gì thế kia? " bị con vật trên tay Tư Thần thu hút hết chú ý.

Hắn người tả tơi, áo còn thua miếng giẻ rách. Tay xách chiến lợi phẩm yêu cẩu, con này to thiệt, dài tới cổ hắn. Để đem được nó về tận đây hắn toàn kéo lê trên đất.

May là đêm khuya thanh vắng không ai chú ý đến kẻ đem con cẩu đen xấu chết này đi đường về phòng nghỉ. Không kẻo lại to chuyện.

Dân kinh doanh như Hịch Soái rất biết nhìn hàng, nhận ra ngay đây là giống loài gì " Yêu Cẩu ấu thú, cậu tìm đâu ra nó thế? "

" Hỉ Sử làm sao? " không để tâm câu hỏi của Hịch Soái, hắn quẳng con yêu cẩu xuống đất đi đến cửa phòng tắm.

" Hỉ Sử ở trong đó mãi không chịu ra, khi nãy còn gào rất to. "

Bang!!!

Chỉ một cú Tư Thần đã đánh rớt tay nắm cửa, cánh cửa mở ra. Hỉ Sử nằm liệm co ro trên sàn.

Hịch Soái hối hả chạy vào, chân đặt trên sàn nước thì tê muốn khóc " Lạnh quá!!! " ôm chân nhảy dựng lên. Đôi giày hắn đang mang may bằng da thú cơ đấy. Quái nào mà bị lạnh cơ chứ, đôi giày này kháng nhiệt tốt lắm cơ mà. " Nước nóng từ vòi xả ra sao bên dưới lại lạnh thế? "

Tư Thần cũng vì câu nói của cậu mà thêm hiếu kì. Đặt thử một chân lên nước thì nhẹ rụt về. Quả đúng là lạnh, như có luồng hàn khí len lỏi vào da hắn khiến máu cũng bị đông cứng đi vậy.

Hàn khí quen thuộc khiến Phương Thiểm Tâm từ Linh Hồn Giới Thể cũng hoảng hốt. " Khí này... Quen thuộc như thế chả phải! "

" Thiểm Tâm, ngươi vội cái gì thế? " Trương Khải Na Hồng Ngọc khó hiểu.

Khải Uyên nâng cằm suy tư " Hàn khí xâm nhập vào cơ thể Tư Thần không đơn giản. Khí thế này chỉ có ở loài vượt qua 12 cấp mà thôi! "

" Sao cơ? " Ca Lí Sư Bân ngẩng người. Tư Thần đang đối mặt với thứ khủng bố gì thế?

" Tư Thần, khí từ người cậu nhóc kia có chút kì lạ. Cẩn trọng khi tiếp xúc! "

Phương Thiểm Tâm không khá chắc chắn lỡ trên người Hỉ Sử có ảo diệu gì thì sao? Để an toàn, nàng dựng vòng phòng hộ toàn căn phòng.

Hơi chậm, dẫu chỉ 1 tia loé qua nhưng nhiều người đã cảm nhận được sự hiện diện của hàn khí kinh khủng này.

Khu 6 có thác nước tự nhiên giúp thúc đẩy hiệu quả tu luyện cực tốt.

Kha Đạt cùng mấy giáo sư khác ngồi thiền dưới thác nước cũng bị đánh động. Thiếu niên gần hắn la toáng lên.

" Các ngươi có cảm nhận được không? "

" Ta có, khí tức này là của hung thú chăng? "

" Hình như là ở hướng khu 1,2,3. Chả nhẽ học viện có hung thú xâm nhập vào? "

" Nói nhiều làm gì, đến đó xem thử sẽ biết! "

May mắn do hàn khí chỉ bị những học viên khu lớn quanh đó cảm nhận. Còn bọn nhóc phòng bên cạnh còn chả cảm thấy được gì nữa là.

Hỉ Sử Mạn Khái La lí nào có dòng máu Bạch Hổ được. Chỉ có kẻ thừa hưởng dòng máu thần thú mới có uy áp khí vượt bậc thế này.

Mà Bạch Hổ lại là thần hộ mệnh của Tuyết Nữ. Cô sẽ không nhận sai điểm này, khí tức Hỉ Sử có phần đồng dạng Bạch Hổ.

Tụ lớp linh lực quang mang dưới bàn chân, Tư Thần giẫm đạp sàn đã gần đóng băng.

Cả người Hỉ Sử đã tầng tầng băng trong suốt, khí lạnh tỏ ra quanh hắn muốn dọa người. Cứ thế này cậu ta sẽ chìm vào giấc ngủ đông.

Thi triển Lạc Hàn Quyền một phần như chiếc giáp bảo hộ tay. Dùng chính cái lạnh bức áp đối chọi hàn khí.

Hàn khí dữ dội bức bách Tư Thần dùng nhiều linh khí hơn nữa, nhiều hơn nữa. Không được cho hàn khí này xâm nhập vào mình...

Huy động quá gấp gáp lại nhiều linh lực lại thêm sự uy mãnh của hàn khí. Vết thương đấu với yêu cẩu toát ra, giọt máu đỏ ẩn tử sắc rỉ ra ngoài.

Tong!!!

Tư Thần ngỡ không thể chống đỡ nổi thì " Không đúng... Hàn khí này là...! " khác so với sự cuồng nộ chống trả ban đầu, hàn khí dần dần hòa hoãn lại.

Đánh bạo một lần, hắn thu Lạc Hàn Quyền lại, mặc nhiên để cho hàn khí len lỏi vào cơ thể. " Quả nhiên...! " hắn có thể hấp thu hàn khí.

Lần đầu tiên do không điều động linh lực nên chân đều bị đông cứng. Ấy mà giờ đây dùng linh lực của mình thì khiến hàn khí dần dần trung hòa.

Dường như Linh Hồn Giới Thể run động mạnh một cái, tự động hút cạn hàn khí...

Tong!!! Tong!!!

Không gian bên trong từng giọt khí lực được tụ từ hàn khí rơi tí tách như những giọt ánh sáng xinh đẹp sinh ra ở nơi đất chết.

" Phương Thiểm Tâm, cái gì ngoài đó mà trong đây có cả giọt khí lực luôn rồi hả? " Ca Lí Sư Bân nhìn cơn mưa nhỏ giọt khí lực đầy năng lượng thì hoảng hồn. Hắn vội cấp báo bằng tâm linh cho nàng.

" Gì? Giọt khí lực? Không nghi ngờ gì nữa, Tư Thần đang cướp đoạt hàn khí để hình thành khí lực! "

" Dốc tổ hả má, khí lực thì phải bắt đầu ở thể khí chứ! Còn trong đây muốn thành mưa đây nè! " chứng kiến tận mắt mà Ca Lí Sư Bân còn thấy hoang đường.

" Bình tĩnh đi bạn, hàn khí này quá dồi dào nên khi vào Linh Hồn Giới Thể tự nó hình thành ở dạng lỏng. Linh Hồn Giới Thể của Tư Thần khá nhỏ để dung nạp hết nó ở dạng khí nếu không thành lỏng thì chính Tư Thần cũng quá mức dung nạp mà nổ tung từ lâu rồi. " Khải Uyên cực đáng tin cậy trong mấy tình huống này. Người học nhiều có khác, cái gì cũng giải thích ra được.

Nhiệt độ trở về bình thường, hàn khí có thể nói là do Tư Thần nuốt gọn cả. Lớp băng trên người Hỉ Sử cũng tan biến.

Vác hắn ra khỏi phòng, Tư Thần cũng chiếm lấy phòng tắm. Phải biết vụ này hắn chịu bao nhiêu áp lực, khi nuốt lấy hàn khí đó, hắn cảm thấy đôi mắt lớn của con vật nhìn hắn.

Con vật đó là từ cơ thể Hỉ Sử sao? Thây kệ, không nghĩ nữa, hắn mệt rồi.

_______Tư Ca ______

" Ây da ây da, Hỉ Sử! Tiểu tử nhà ngươi thật là. Có dùng ma pháp thì cũng đừng đóng băng chính mình chứ! " cái mùi khói cháy sặc nồng cùng cái điệu bộ trách móc của Hịch Soái ngược nhau. Người thiếu hiểu biết nên nhìn chả ra vấn đề.

Hắn hi sinh hỏa thạch ủ ấm cho Hỉ Sử nữa kìa. Phải biết hỏa thạch đắc giá biết bao, tên này chơi lần quyên bao. Dùng tiền ' ủ ấm ' thì đúng hơn.

Cào nhào bên lỗ tai nãy giờ, Hỉ Sử muốn ngất tiếp cũng không xong " Ta...! "

" Ồ, tỉnh! Chú ngất trong nhà tắm vì bị đóng băng. Tư Thần vào phá băng vác chú ra đó! "

Hỉ Sử nghe thấy thì mặt biến sắc, hắn kích động nắm bả vai Hịch Soái ghị bấu mạnh " Tư Thần đâu? Cậu ta có xảy ra chuyện gì không? "

" Gào thế là tỉnh rồi! " thản nhiên nhân vật được nhắc đến từ phòng tắm bước ra.

" Tiểu tứ, cứu! Hỉ Sử cấu ta đau quá! " Vẫy tay cầu cứu người, tên này đúng ác dã man. Lực đạo tay không giữ tí nào, nhỏ bé cậu chịu không nổi.

Lao đến ôm chặt Tư Thần, kích động và vui đến mức khóc mắng cả lên " Chết tiệt! Ngươi còn sống! " hắn sợ đến mức ngỡ đã giết chết cậu trong tình trạng vô thức đó.

Hàn khí của ' thứ đó ' nào phải dạng hiền hòa gì!

Nghệch mặt chả dám tin tưởng Hỉ Sử vui đến khóc luôn này. Hịch Soái cứ ngỡ tên này là đầu đá khô cằn cảm xúc chứ? Điều gì làm hắn vui đến thế?

Sau vụ này cả 2 hiểu ra người kia cất giấu nhiều bí mật cũng không kém mình.

" Nè nè Tư Thần, yêu cẩu này ngươi bắt giết à? "

" Ừm! " vỗ nhẹ đầu Hỉ Sử thủ thỉ " Hàn khí đó giúp ta khá nhiều, giết ta không nổi đâu! "

An lòng buông Tư Thần ra, cứ ngỡ Tư Thần đã bị hàn khí đả thương ráng kiềm chế trước mặt hắn. Nhưng Tư Thần thật sự ổn.

Nặng nề trong lòng được giải tỏa lại thêm điều khác. Cả người lớn cũng muốn chịu thua trước hàn khí này, Tư Thần sao lại có thể an bình.

Hơn nữa hàn khí trong cơ thể mình lại được áp chế không còn.

" Oa Tư Thần, ngươi giỏi thật. Sau này tốt nghiệp làm việc cho ta không? " hâm mộ hòng thu hút đàn em mai sau.

" Không! "

Phũ phàng từ chối không chút suy nghĩ khiến người não nề " Không chịu thì thôi, vậy bán nó cho ta nha. Yêu thú dạo này có giá! "

" Bán? "

" Phải, bán rồi đệ sẽ có tiền, có tiền sẽ mua được nhiều thứ! " càng thêm buông lời dụ dỗ chuẩn dân buôn bán.

" Cho ngươi đấy! Tiền ăn. "

" Cho không cơ à, chú có hiểu giá trị con này không? " Hịch Soái còn không muốn tin vào cái lỗ tai mình. Tư Thần cho hắn sao?

Không muốn buôn lời tiếp, hắn lên giường khoanh chân ngưng thần.

Hiểu tên nhóc này hàm ý lời nói. Trước giờ Hịch Soái toàn bao cơm hắn, chăm hắn, nấu thuốc cho hắn. Nên giờ dùng yêu cẩu này để không muốn nợ nhân tình.

Định mắng hắn làm người để ý mấy tiểu tiết này làm chi. Sao không bán con này lấy tiền mua mấy thứ mình cần chứ.

Dĩ nhiên Hịch Soái không có mắng như thế, vỗ trán chán nản. Thằng đệ này lì thật, dăm ba tiền cơm với đại gia này thì để ý chi.

Hỉ Sử hết nhìn yêu cẩu lại nhìn Tư Thần. Não hắn như âm vang lên câu nói vô thức:" Ta đã gặp được Người rồi! "