Nghịch Thiên Cải Mệnh Giữ Lấy Nữ Chủ

Chương 15: Tiến Độ Yêu Đương 15

Ở khu bên cạnh, đương nhiên Diêm Khoát cũng nghe được âm thanh thông báo tiến độ yêu đương có đổi mới.

Ấn mở màn hình, ngay khi nhìn thấy con số 10% đỏ tươi, sửng sốt một chút, sau đó nhếch môi đắc ý.

Mặc dù buổi sáng hắn không thành công tạo ra lần gặp gỡ hoàn mỹ, thế nhưng nam chủ rốt cuộc vẫn là nam chủ, nữ chủ tự nhiên có sẵn hảo cảm với hắn.

Cho dù nữ chủ không liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng chỉ cần hắn tiếp cận, xuân tâm nữ chủ cũng đã manh động rồi a, chỉ là nữ chủ kịch bản này thẹn thùng, cho nên không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Thế nhưng số liệu, chắc chắn không gạt người!

Nhìn xem, cái tiến độ yêu đương này không phải đã thuận lợi đẩy lên 10% sao?

Hắn cao ngạo chỉnh sửa lại hai bên cổ áo, chuẩn bị đẩy mạnh tiến độ yêu đương thêm một bước.

Chỉ có như vậy, cái số âm giá trị vận khí kia mới có thể biến thành số dương, vận khí của hắn mới tốt lên được, rồi cái gì cũng sẽ thuận lợi.

Diêm Khoát lẩm bẩm trong miệng: "Để bổn nam chủ xem, nhiệm vụ tiếp theo cụ thể là cái gì."

Ngón tay lướt xuống...!đột nhiên khựng lại!

Đồng tử giãn to!!!

Chỉ thấy trên màn hình sáng hiển thị một dòng chữ —— 【Nhiệm vụ hiện tại: 1• Tình cờ gặp được nữ chủ ở thư viện, cũng tình cờ lấy cùng một quyển sách.

Dụ dỗ nữ chủ nói ra câu "Thật tình thú a".

Và ngồi cùng nữ chủ cùng nhau học.】

"CMN! Cái quỷ gì đây hả?!"

Thật tình thú a?

Kêu nữ chủ nói với hắn "Thật tình thú a"????

Phải làm sao để hoàn thành cái nhiệm vụ đặc sắc này đây hả?!!!!

Tiếp tục nhìn xuống nhiệm vụ còn lại —— 【2• Giúp nữ chủ giải bài tập Toán khó.

Bài 1 là: ****; Bài 2 là *****; Bài 3 là: ****】

Diêm Khoát:????

Tại sao không có đáp án?

Hắn nhớ rõ ràng, ngày hôm qua thời điểm hệ thống thông báo là có đáp án, đáp án đâu?????

Hắn dốc sức liều mạng chọc chọc vào hệ thống, nhưng là hệ thống không có chút phản ứng nào.

Diêm Khoát tức đến đập bàn chửi bới: "Hệ thống rác rưởi! Suốt ngày BUG!"

Trong thư viện an tĩnh, tiếng nói của hắn đặc biệt chói tai, khiến không ít người tức giận nhìn hắn.

Nơi này là thư viện, mọi người đều cần không gian yên tĩnh để học tập và làm việc.

Nhưng Diêm Khoát giống như lên cơn điên không ngừng lớn tiếng ồn ào.

Người xung quanh đã sớm chịu hết nổi hắn áp bức, đi đến, gõ bàn của hắn.

"Người bạn này, làm ơn yên lặng chút! Bằng không thì mời bạn phắn ra khỏi đây."

Diêm Khoát:...

Nghẹn một bụng lửa giận, nhưng không dám phát tiết ra ngoài.

Nếu hắn bị đuổi ra, thì nhiệm vụ này đừng mong hoàn thành.

Xét thấy giá trị vận khí của bản thân vừa kéo lên được 【-0,5】, Diêm Khoát cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, an an ổn ổn ngồi lại.

Nhưng là, ai có thể nói cho hắn biết, rốt cuộc phải làm gì để hoàn thành cái nhiệm vụ này a a a a!!!

*

Phòng tự học khu B.

Chiến Nhiêu đầu tiên là bổ túc Toán học cho Giang Vận.

Nàng chắt lọc kiến thức một tuần vừa qua, xâu chuỗi lại giảng giải một lần, thêm vào đó, trong quá trình giảng giải còn dùng tài liệu nàng chuẩn bị nêu ví dụ rõ ràng, Giang Vận nghiêm túc lắng nghe.

Hơn nữa, không biết là do tính chất của nhiệm vụ nghịch thiên cải mệnh, hay là do Chiến Nhiêu dạy quá tốt.

Thời điểm Giang Vận nghe giảng, không hề có cảm giác nghe không vào như lúc học trên lớp trước đây.

Những kiến thức dần rõ ràng qua lời giảng của Chiến Nhiêu, thật sự dễ hiểu.

Giang Vận vừa nghe, vừa dùng bút ghi ghi chép chép.

Gặp chỗ nào không hiểu lập tức hỏi lại.

Không đến nửa giờ, cô gần như hiểu hết kiến thức một tuần qua.

Hơn nữa, khi làm bài tập Chiến Nhiêu đưa ra, cô còn suy một ra ba.

Chiến Nhiêu cũng không khỏi có chút kinh ngạc: "Thiên phú học tập của cậu rất cao a! Tôi thật sự không hiểu lúc trước tại sao ra nông nổi như vậy."

Giang Vận cắn bút nhìn nàng cười: "Có thể trước đây lão sư dạy không tốt như cậu."

Đột nhiên được khen, mặt Chiến Nhiêu vụt một cái đỏ lên.

"Cũng không thể nói như vậy a...!Các lão sư đều dạy rất tốt.

Nhất định là khi lên lớp cậu không chịu lắng nghe..." Chiến Nhiêu hơi hơi ngạo kiều răn dạy.

Giang Vận gật đầu cười: "Phải phải phải, mà ai bảo những lão sư kia không xinh xắn đáng yêu như Tiểu Chiến lão sư của chúng ta, cũng không giảng bài được lôi cuốn như vậy nha." Càng nhìn thấy Chiến Nhiêu xấu hổ thì cô càng muốn trêu ghẹo đối phương.

Chiến Nhiêu bị những câu nói của Giang Vận làm cho đỏ mặt, tức giận trừng cô một cái, đứng dậy: "Cậu không được ghẹo tôi nữa, tôi đi tìm sách, rất nhanh trở lại, cậu ngoan ngoãn làm bài tập đi a ~"

"Được được được, tôi ngoan ngoãn làm bài, chờ Tiểu Chiến lão sư trở về giúp tôi sửa bài."

"Ờ, nếu không làm được tất cả, cậu cứ chờ nhận phạt a!" Đôi mắt to tròn sáng lóng lánh trừng Giang Vận, rõ ràng là ý vị cảnh cáo, nhưng hết lần này đến lần khác bị Giang Vận diễn giải thành Chiến Nhiêu đang làm nũng.

Đó, lại làm người ta ngứa lòng...

Thế nhưng, ngoan ngoãn làm bài, là không có khả năng.

Giang Vận nhìn Chiến Nhiêu rời đi, cười hắc hắc.

Bởi vì, cô còn phải đi xem bạn học Diêm Khoát rốt cuộc làm thế nào "thú" đây a ~

*

Chiến Nhiêu vỗ vỗ mặt mình, đem điên cuồng rung động từ lúc bị Giang Vận trêu ghẹo lôi ra ngoài.

Vừa đi vừa hít sâu, cuối cùng cũng điều chỉnh bản thân về lại được trạng thái bình thường.

Nàng không nên hẹn Giang Vận ra ngoài cùng nhau tự học, trái tim này đã không bình thường cả buổi sáng, cứ theo đà này, nàng lại tiếp tục tiếp xúc cùng Giang Vận, sớm muộn gì cũng bị Giang Vận làm rối loạn nhịp tim mà chết.

Chiến Nhiêu đi lên lầu hai của thư viện, tìm được khu sách Toán học cấp 3.

Hôm nay tới thư viện, là bởi vì đề Toán nàng sưu tầm được trên mạng trước đó, có mấy bài khó nàng chưa giải ra.

Nàng đã dạo một vòng internet cũng không tìm được đáp án.

Theo ghi chú nguồn tư liệu, đây là một trong những đề thi Toán Olympic hàng năm, cho nên nàng nghĩ đến thư viện thử vận may, xem có tìm được đáp án đề thi năm đó hay không, tốt nhất là có thể tìm được nhiều phương thức giải khác nhau.

Chiến Nhiêu chăm chú tìm kiếm trên những kệ sách, không chút nào chú ý tới Diêm Khoát cũng đã đến.

Thật vất vả tìm thấy một quyển sách trên là 《Tuyển tập Toán học Olympic》, khi nàng đưa tay muốn lấy, thì có một bàn tay án lại bên trên.

Chiến Nhiêu quay đầu, trông thấy người lấy cùng quyển sách với nàng là Diêm Khoát, hàng lông mày cau lại...!ngay lập tức.

Diêm Khoát cầm sách trong tay, tròng mắt đang không ngừng chuyển động, ánh mắt lơ lửng không cố định, bờ môi cũng bất an mấp máy, tựa hồ đang chuẩn bị làm cái gì đó.

Trong khoảnh khắc Chiến Nhiêu nhìn thấy Diêm Khoát, theo bản năng liền muốn tránh đi bạn học nam giống như có bệnh thần kinh này, thế nhưng không có cách, sách vẫn còn trong tay người kia.

Bất đắc dĩ mở miệng hỏi.

"Bạn học Diêm Khoát, quyển sách trong tay cậu có thể cho tôi mượn dùng trước được không? Tôi có mấy bài tập cần tham khảo một chút."

Ai mà biết được, Diêm Khoát nghe tiếng cũng không nhúc nhích.

Chiến Nhiêu cắn môi, không cam lòng bỏ qua quyển sách này, theo bản năng lại kêu một tiếng: "Bạn học Diêm Khoát?"

Ai ngờ, Diêm Khoát đột nhiên có động tĩnh, nhưng là không phải đưa sách cho nàng, mà là nhìn xung quanh, khi thấy không có ai, đột nhiên đứng trực diện trước mặt Chiến Nhiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Chiến Nhiêu căng thẳng, thêm mấy phần sợ hãi, muốn lùi về phía sau.

"Bạn...!bạn học Diêm Khoát, cậu muốn...!cậu muốn làm cái gì?!"

Diêm Khoát xoay sách cầm ngang, hé miệng ngậm lấy, giơ tay lên, ngay trước mặt Chiến Nhiêu, chậm rãi kéo khóa áo của hắn xuống...

Chiến Nhiêu nhìn thấy bên trong là áo lót ren lưới thêm cái nơ màu tím cợt nhã cực điểm, hơn nữa hắn kéo khóa vừa vặn đến cái vị trí kia, ngay khi nhìn thấy hai điểm hồng lộ hẳn ra giữa lưới ren, kinh sợ muốn rớt hai tròng mắt.

Môi run run, lời nói cũng không thể suôn sẻ: "Cậu cậu cậu cậu......"

Diêm Khoát giơ tay lấy sách trong miệng ra, vươn lưỡi, nhẹ nhàng, liếm bìa quyển sách, ánh mắt quyến rũ nhìn thẳng vào Chiến Nhiêu: "Bạn học Chiến, cậu cảm thấy tôi làm vậy như thế nào..."

Chiến Nhiêu sụp đổ, sợ hãi hét to: "Bệnh tâm thần a a a a a a!!!!"

Diêm Khoát sửng sốt một chút, cầm chắc quyển sách, nhìn nàng, có chút khẩn thiết: "Không phải, cậu cảm thấy hiện tại tôi như thế nào a...!hình dung một chút..."

Hai tay của hắn khua loạn xạ từ trên vai xuống, thực tế muốn chỉ chiếc áo ren lưới bên trong.

Đây là hắn đặc biệt kêu tài xế đi mua đưa tới.

Hắn đã đầu tư như vậy, không thể để nhiệm vụ thất bại a...

"Chỉ bốn chữ hình dung là được rồi."

"Đồ bệnh tâm thần!!!!"

Chiến Nhiêu sợ tới phát khóc, che mắt điên cuồng lùi về phía sau.

"Cậu không được qua đây!"

Mọi người xung quanh nghe được tiếng hét thê lương chói tai, nhanh chóng chạy đến, trông thấy một cô gái đứng sát vào kệ sách, che mặt điên cuồng hét lên, có một chàng trai đứng trước mặt nàng, đưa lưng về phía bọn họ.

Người qua đường khẩn thiết hỏi: "Cô gái, cô bị làm sao vậy?"

Chiến Nhiêu nghe có người tới, sợ tới mức bay nhanh đến phía sau người qua đường, chỉ vào Diêm Khoát: "Người này bị thần kinh! Hắn biến thái!"

Người nọ nhìn theo hướng Chiến Nhiêu chỉ, trông thấy Diêm Khoát phanh ngực áo, bên trong lộ ra...!áo lót ren lưới kèm theo nơ bướm màu tím...

Diêm Khoát cũng bị tiếng hét của Chiến Nhiêu làm cho bối rối, căn bản là không kịp phản ứng, hơn nữa đột nhiên nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người đến, đầu óc cũng không còn tỉnh táo để nhớ kéo khóa áo lên.

Hắn chỉ có chút bất đắc dĩ nhìn Chiến Nhiêu, buông tay: "Này, bạn học Chiến Nhiêu, cậu cũng không cần sợ như vậy đi.

Tôi chỉ muốn cậu hình dung một chút..."

Người qua đường bây giờ không nhìn nổi nữa, đi lên trước, một động tác túm gọn Diêm Khoát, vòng hai tay hắn ra sau lưng, xách khỏi khu học tập.

"Tên oắt con này, cái tốt không học, đi học cái xấu, ở chỗ này ăn mặc biến thái, quấy rối con gái người ta!"

Diêm Khoát kêu oan: "Tôi không có quấy rối cô ấy a, cô ấy là bạn học của tôi, chúng tôi học cùng một trường đó, tôi chỉ muốn cho cô ấy hình dung một chút, đánh giá một chút thôi."

Đại ca qua đường thấy hắn không hối cải, đạp mông hắn một cái, mắng: "Người ta không phải đã hình dung chú mày rồi hả? Là bệnh tâm thần a! Một thanh niên ăn mặc tỏm lọm khoe thân nơi công cộng, đi, theo ông đây đến đồn cảnh sát! Không thể chịu được đám nhóc chuyên bắt nạt nữ sinh như tụi bây! Theo đuổi không được thì uy hiếp con người ta, lưu manh!"

Đại ca qua đường rất rõ ràng hiểu thành Diêm Khoát theo đuổi không được Chiến Nhiêu, nên đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu để quấy rối người ta.

Hơn nữa trên người Diêm Khoát còn mặc cái áo lót cợt nhả kia, cảm giác biến thái mười phần, bây giờ hắn có mười cái miệng cũng không thể nói rõ ràng được.

【Ding ~ #Tình cờ gặp nữ chủ# nhiệm vụ thất bại, giá trị vận khí -0,5; #Giúp nữ chủ giải bài tập khó# nhiệm vụ thất bại, giá trị vận khí -0,5.】

【Tổng giá trị vận khí của ngài: -1,5.】

Âm thanh thông báo bi thương vang lên, cả người Diêm Khoát bất ổn.

Đúng lúc này, Giang Vận đi đến.

Trông thấy Diêm Khoát mặc áo ren lưới cợt nhả, trên cổ còn cài cái nơ bướm màu tím rất chi là S.M, gần như cười đến điên dại.

Nhưng Diêm Khoát thấy cô đến như thấy được cứu tinh: "Giang Vận! Cậu mau tới giúp tôi! Bọn họ vu oan tôi biến thái, muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát, cậu mau giúp tôi giải thích đi, tôi không phải biến thái!"

Giang Vận che miệng cười đến co giật, vẻ mặt khó xử nói: "Diêm Khoát, biết cậu nhiều năm rồi, mà tôi thật không biết cậu...!có sở thích đặc biệt như vậy...!nhưng cậu yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu báo tin cho người nhà để họ đến đồn cảnh sát đón cậu..."

Diêm Khoát:...

Hộc máu..