Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 46: 46 Thật Cho Rằng Bổn Thiếu Gia Đã Chết Rồi Sao

Mộ Liễu Nhi cũng liền nhận ra điều gì đó, cau mày nhìn xung quanh, Nguyên lực toàn thân lập tức vận động lên!

"Thật nhìn không ra, cũng có một ít bản lĩnh đấy.

"

Một giọng nói âm u vang lên, từ trong khu rừng bên cạnh liền có vài người bước ra.

"Có điều, hôm nay các ngươi muốn trốn cũng không được.

Tốt hơn hết là nên tự bó tay chịu trói đi!"

Mộ Thanh Lan hơi nheo mắt.

Nhìn thấy người tới, Mộ Liễu Nhi lập tức vô cùng tức giận, vừa nghe xong lại càng tức quá mà cười lớn hơn.

"Chỉ bằng các ngươi?"

Đôi mắt của Mộ Liễu Nhi quét qua những người trước mặt, cười nhạt một tiếng.

"Khương Phong sẽ không thật sự cho rằng, dựa vào ba người các ngươi thì có thể ngăn cản được bổn tiểu thư đó chứ?"

Những người đến, đúng là ba người Khương gia!

Đứng ở giữa, chính là Khương Mặc, người đã làm người ta chấn động ngày hôm nay.

Hắn không nói lời nào, nhưng mà trong lòng Mộ Liễu Nhi cảnh giác nhất cũng chính là hắn.

Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Khương Mặc này hình như đang che giấu thực lực, trực giác không dễ đối phó.

"Nếu một mình chiến đấu, chúng ta có thể không phải là đối thủ của ngươi, nhưng hiện tại, ai thắng ai thua, còn chưa biết chắc!"

Một người khác nói, đồng thời ánh mắt đầy ác ý của hắn quét qua Mộ Liễu Nhi, điều này ngay lập tức khiến nàng cảm thấy buồn nôn.

"Không bằng, hãy hầu hạ tiểu gia cho thoải mái trước.

.

lúc tiểu gia xuống tay sẽ nhẹ nhàng một chút, thế nào hả?"

Mộ Liễu Nhi xưa nay vẫn luôn kiêu ngạo, chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy! Lập tức vô cùng tức giận, một luồng Nguyên lực trực tiếp chém ra!

"Ngươi đúng là to gan lớn mật!"

Bá!

Luồng Nguyên lực đó tiến thẳng về phía người nọ!

Người nọ không ngờ rằng Mộ Liễu Nhi nói ra tay liền ra tay, trong lòng cả kinh, theo bản năng liền muốn tránh né.

Nhưng làm sao hắn có thể là đối thủ của Mộ Liễu Nhi? Một chiêu này vừa nhanh vừa mạnh, trong nháy mắt đã ở trước mặt!

Nhưng mà, đúng lúc này, Khương Mặc ở bên cạnh lại đột nhiên ra tay!

Bàn tay của hắn ta cực kỳ gầy ốm, như thể chỉ có một lớp da bọc lấy xương, nhìn sơ qua làm người ta có chút dựng lông.

Nguyên lực của hắn hóa thành lòng bàn tay nhàn nhạt, lập tức chắn ở trước người nọ, cùng va chạm với lực Nguyên lực của Mộ Liễu Nhi!

Bùm!

Thế công của Mộ Liễu Nhi đã thực sự bị chặn lại!

Hậu quả khiến cho năng lượng cực lớn bắn ra xung quanh, rất nhiều cây cối xung quanh đều bị va đập mạnh, lần lượt ngã xuống! Một số nhánh cây và cành lá đồng thời rơi vãi tứ tung, bụi bay mù mịt!

Chỉ sau một chiêu, trong khu vực đã trở thành một đống hỗn độn!

Trong lòng của Mộ Liễu Nhi trầm xuống.

Một chiêu này, nàng đã sử dụng sáu phần sức mạnh của mình, nhưng lại bị chặn lại quá dễ dàng!

Khương Mặc này quả thực mạnh hơn những gì đã đoán trước đó!

Người thiếu niên suýt bị đánh trúng nhìn thấy điều này, trong lòng cũng liền thả lỏng, nhưng sau đó khuôn mặt của hắn liền trở nên dữ tợn hơn rất nhiều, dùng một giọng điệu xấu xa nói:

"Tiểu bà nương, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt! Đợi lát nữa xem ta thu thập ngươi như thế nào!"

Khương Mặc đột nhiên nói: "Còn chưa động thủ?"

Đây là câu đầu tiên Mộ Thanh Lan nghe hắn nói.

Giọng hắn hơi khàn, âm điệu cũng rất trầm, có cảm giác u ám, khiến người nghe rất khó chịu.

Mộ Liễu Nhi hừ lạnh, rút cây roi dài trên thắt lưng ra, vung mạnh vào Khương Mặc - bang!

Âm thanh vang dội xé trời truyền đến, nhưng khi roi dài chuẩn bị đánh vào người Khương Mặc, bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất tại chỗ!

Roi dài đập mạnh xuống đất, mang theo khói bụi bay lên không trung!

Khoảnh khắc tiếp theo, Mộ Liễu Nhi đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua!

Nàng thất kinh, không ngờ tốc độ của Khương Mặc lại nhanh như vậy!

Khi nàng vừa quay người, Nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng tuôn ra! Tất cả hội tụ vào trong lòng bàn tay!

"Thiên Ấn Chưởng!"

Với một tiếng hô đầy quyến rũ, tay chưởng của nàng nhanh chóng được bao phủ bởi một lớp áo giáp màu xanh băng giá! Sau đó tấn công trực diện!

Bùm!

Quyền và chưởng của cả hai đối mặt với nhau!

Thân hình của Khương Mặc cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng trước mặt!

Khoảng cách giữa hai người, cũng chỉ cách có một sải tay!

Khương Mặc không ngờ rằng kinh nghiệm chiến đấu của Mộ Liễu Nhi lại tốt như vậy, lại có thể phản ứng nhanh thế này, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, khi hai người đối mặt với nhau, hắn thực sự đã bị lực lượng của cường giả đánh mạnh vào phải lùi lại một bước!

Mà một bước này cũng là thời cơ!

Tay kia của Mộ Liễu Nhi nhanh chóng vòng ra sau, roi dài giống như một con linh xà, nó quay trở lại! Đi thẳng về phía sau lưng của Khương Mặc!

Nếu bị đánh trúng thì chắc chắn là da tróc thịt bong!

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, Mộ Liễu Nhi đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng!

Chính là thiếu niên thô lỗ vừa rồi, lợi dụng cơ hội hai người đánh nhau, liền từ bên kia công kích!

Hắn cũng chưa đến gần, nhưng trong tay hắn không biết từ lúc nào lại xuất hiện một trường cung!

Một mũi tên màu tím nhạt nhắm thẳng vào giữa trán của Mộ Liễu Nhi!

Nàng mất kiểm soát muốn tránh đi, nhưng Khương Mặc lại tiến lên muốn đánh!

Mũi tên dài cũng lại đang tới!

Mộ Liễu Nhi nghiến chặt hàm răng bạc, phải xoay người sang một bên để chuẩn bị lui ra sau.

"Xem ngươi con có thể lui chỗ nào?"

Một tiếng cười đắc ý vang lên, Mộ Liẽu Nhi kinh hoàng quay đầu lại, liền thấy còn một người cuối cùng, không biết từ lúc nào cũng đã tấn công!

Trong nháy mắt, nàng đã hoàn toàn bị bao vây!

Ba chọi một!

Máu toàn thân của Mộ Liễu Nhi dường như đông cứng lại! Hiện tại, chỉ có thể đối phó với hai người, cuối cùng còn cái mũi tên kia, miễn là nó không trúng điểm yếu hại là được!

Nàng nghiến răng nghiến lợi mà xoay người vung roi ra, đồng thời áo giáp màu lam băng trên tay càng thêm chói mắt! Đi thẳng đến Khương Mặc!

Tuy nhiên, ngay khi nàng nghĩ rằng mũi tên phía sau chắc chắn sẽ làm nàng bị thương, thì chợt nhận ra cơn gió lạnh bỗng nhiên dừng lại.

Cùng lúc đó, một thanh trường kiếm màu xanh đen đột nhiên xẹt qua lỗ tai! Lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén dường như sẽ rạch cổ họng Khương Mặc trong tích tắc!

Khương Mặc cau mày, lập tức lùi lại ngay!

Mộ Liễu Nhi ngạc nhiên quay lại nhìn, chỉ thấy người vừa đánh lén bên cạnh đã nằm rạp xuống đất, đau đớn ôm cánh tay, coi như đã bị phế.

Bất quá chỉ với một hơi thở, tình hình đã thay đổi đáng kể!

Mộ Liễu Nhi ngơ ngác nhìn thiếu niên áo đen với vẻ mặt thư thái, lười biếng giơ tay nắm lấy thanh trường kiếm màu xanh đen đang bay trở về, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi lướt qua trên đó, cười khẽ, nói --

"Các ngươi, thật cho rằng bổn thiếu gia đã chết rồi sao?"

Nói xong, người thiếu niên ngẩng đầu lên, ánh nắng phản chiếu vào đôi mắt luôn trong veo, trở thành một màu đen không đáy.

Trong lòng Mộ Liễu Nhi bỗng nhiên run lên.

* * *

Ở phía bên kia của Mộng Trạch Sơn, một vài bóng người đang hướng về đỉnh núi.

"Nhị tiểu thư, chúng ta thực sự không cần ra tay sao?"

"Đúng vậy, thực lực của Mộ Liễu Nhi không nên coi thường.

.

mấy người Khương gia kia thật sự có thể giải quyết được nàng ta sao?"

Diệp Úc Nhu bước đi chậm rãi, nghe thấy lời nói, trên khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ kia liền nở một nụ cười dịu dàng nhàn nhạt.

"Không nhất thiết, dù sao thì Mộ Liễu Nhi cũng từ Học viện Bích Lạc đi ra, nên chỉ có thể tính là năm năm mà thôi.

"

Những người bên cạnh nghe vậy, cũng bật cười.

"Vậy thì để cho bọn họ chó cắn chó, vậy cũng tốt!"

Đương nhiên, chỉ có Nhị tiểu thư của họ mới có thể lấy được vị trí đệ nhất này!

Diệp Úc Nhu mỉm cười, nhưng không nói gì nữa, nhìn về phía trước.

Cách đỉnh núi, có vẻ như vẫn còn một khoảng cách nữa.

Đột nhiên, bước chân của nàng dừng lại.

"Nhị tiểu thư, tại sao.

.

"

Chưa dứt lời thì đã bị Diệp Úc Nhu ra hiệu ngăn lại.

Cả hai nhìn theo ánh mắt của nàng và sững sờ.

Ở trên không trung phía xa xa có một người mặc áo trắng đang đứng.

Thân hình như cây trúc, tóc đen hơi phất phới, nhưng khí chất toàn thân lại lạnh như tuyết.

Chỉ là một bóng dáng thôi, mà đã vô cùng quyến rũ.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, người nọ đột nhiên quay đầu lại--

Trái tim của Diệp Úc Nhu đột nhiên nhảy lên rất nhanh.

.