Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 46

Edit: Min

Xúc cảm trong lòng bàn tay khiến Phong Hề Hành ngây ngẩn. Hắn có thể cảm nhận được lớp lông tơ mềm mại trên đỉnh đầu tiểu hắc miêu, cùng với... Tai mèo bởi vì bị ép nằm sấp mà bất mãn không vui.

1

Trong mắt Phong Hề Hành hiện lên ý cười, đem cái tai nhỏ bị đè xu0ng giải phóng ra, thuận tay xoa xoa hai cái. Tiểu hắc miêu tựa hồ rất hài lòng với thủ pháp của tiểu đồ đệ, một lúc sau lại nằm xuống, tiếng ngáy nhanh chóng vang lên.

Nếu không phải Lâm Sơ Vân còn nhớ rõ hình tượng là sư tôn, y đã sớm trực tiếp lăn lộn ở trên giường, mặc cho tiểu đồ đệ vuốt lông hộ mình.

"Sư tôn, Hề Hành có một chuyện muốn hỏi người." Tay Phong Hề Hành nhẹ nhàng vuốt v3 đám lông tơ dưới cổ tiểu hắc miêu, đem chỗ có chút lộn xộn thuận theo.

Tiểu hắc miêu lười biếng ngẩng đầu nhìn hắn, cái đuôi vỗ vào lòng bàn tay hắn, ý bảo ngươi hỏi đi.

Phong Hề Hành mỉm cười cuốn cuốn chóp đuôi, mới đem chuyện mình vẫn luôn quan tâm hỏi ra.

"Sư tôn..... Người muốn thu đồ đệ khác sao?" Phong Hề Hành nhẹ giọng hỏi.

Lâm Sơ Vân cũng sắp quên mình từng nói qua lời này, bị Phong Hề Hành nhắc nhở, mới nhớ tới lúc trước nhất thời miệng nhanh. Y căn bản không có ý nghĩ muốn thu thêm đồ đệ, một mình tiểu đồ đệ, y cũng sắp nuôi không nổi.

"Meo..." Tiểu hắc miêu kéo trường âm lắc lắc đầu.

Thấy thế, tảng đá trong lòng Phong Hề Hành mới hơi hơi buông lỏng ra chút.

Không biết vì sao, vừa nghĩ tới Lâm Sơ Vân sẽ thu người khác làm đồ đệ, đáy lòng Phong Hề Hành giống như bị một tảng đá đè nặng. Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng, mình đứng ở một bên, nhìn Lâm Sơ Vân mỉm cười hoặc cổ vũ một thiếu niên khác. Thậm chí, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia, hắn liền không kiềm chế được lệ khí trong lòng.

Tiểu hắc miêu ngủ bù một giấc, tinh thần so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều, đứng lên dạo hai vòng, rồi chuẩn bị tiếp tục tu luyện.

Lúc trước y bởi vì tiến độ tu luyện chậm chạp, trong lòng kỳ thật có chút lui bước. Đi tới Linh Thú phong được bạch hồ chỉ điểm, tốc độ tu luyện trong nháy mắt tăng nhanh hơn rất nhiều.

Dựa theo tốc độ hiện tại, nhiều nhất là nửa tháng mới có thể hóa yêu đan.

Thấy tiểu hắc miêu bắt đầu tu luyện, Phong Hề Hành cũng không quấy rầy nữa, cùng cái đuôi nhỏ nói từ biệt, rồi đứng dậy đi ra ngoài luyện kiếm.

Chuyện Bạch Lăng Hàm đánh bại Diễm Sa, chỉ một ngày cũng đã truyền khắp Điểm Tinh tông.

Ấn tượng của mọi người đối với Bạch Lăng Hàm, phần lớn là yếu đuối đáng thương và tin đồn với Lâm tiên quân. Nhưng không nghĩ tới, Bạch Lăng Hàm hiện tại lại trở nên lợi hại như vậy.

Cũng bởi vì chuyện này, có một số người không khỏi bắt đầu tò mò: Lâm tiên quân có thể bởi vậy mà hồi tâm chuyển ý hay không? Dù sao thiên phú hiện tại của Bạch Lăng Hàm cũng không khác gì Phong Hề Hành!

Những thảo luận bên ngoài, Phong Hề Hành một câu cũng chưa từng nói qua với Lâm Sơ Vân.

Vì vậy, Lâm Sơ Vân hoàn toàn không biết, mình đã một lần nữa trở thành trung tâm bát quái của tông môn.

Phong Hề Hành đối với tu vi tăng nhanh của Bạch Lăng Hàm cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Dù sao, ma tu có thể hấp dẫn nhiều tu sĩ tâm thuật bất chính như vậy, chính là bởi vì tốc độ tu luyện so với tu luyện bình thường nhanh hơn mấy lần.

Chỉ là hắn thật sự không nghĩ tới, vị Bạch sư đệ này không có đầu óc như thế. Biết rõ những tu vi này của mình nguồn gốc bất chính, cũng không điệu thấp một chút, còn quang minh chính đại biểu hiện cho người khác xem.

Phong Hề Hành có chút chờ mong, đợi đến ngày Bạch Lăng Hàm nhập ma, biểu tình trên mặt cậu ta sẽ đặc sắc cỡ nào.

Mấy ngày kế tiếp, cuộc tranh tài đệ tử diễn ra đúng như dự kiến.

Lâm Sơ Vân ngoại trừ ngày đầu tiên đi theo, mấy ngày sau liền an tâm ngủ nướng trong phòng. Đối thủ mấy trận trước của Phong Hề Hành cũng không có người đặc biệt lợi hại gì. Dù sao, lấy thực lực hiện tại của hắn, trừ phi là gặp phải Cần Tuyền Phong. Nếu không, những người khác căn bản không có khả năng tạo thành uy hiếp cho hắn.

Bạch Lăng Hàm cũng một đường thuận lợi thăng cấp, so với Phong Hề Hành, đối thủ của Bạch Lăng Hàm lại xuất sắc hơn nhiều. Ngoại trừ Diễm Sa, Bạch Lăng Hàm ở trận tỷ thí thứ tư, một lần nữa đánh bại một vị đệ tử có thiên phú không tồi khác.

Bây giờ, không còn ai nghi ngờ việc Bạch Lăng Hàm đánh bại Diễm Sa chỉ là ngẫu nhiên.

Cũng bởi vậy, mấy ngày gần đây Bạch Lăng Hàm trải qua không tệ. Cậu ta hiển nhiên cảm nhận được thái độ biến hoá của người xung quanh đối với mình. Lúc trước, những người này tuy rằng cũng sẽ nhường cậu ta, nhưng đó là bởi vì không làm tổn hại đến lợi ích của chính họ.

Mà hiện giờ, những người này nhìn cậu ta, trong mắt mang theo một tia sợ hãi. Cho dù cậu ta yêu cầu bọn họ làm cái gì, bọn họ cũng không dám cự tuyệt.

Bạch Lăng Hàm càng ngày càng tham niệm loại cảm giác có thực lực này, đối với hắc thạch cũng càng thêm tín nhiệm, thậm chí lúc ngủ còn đem hắc thạch đặt ở dưới gối đầu.

Cuộc tỉ thí đền gần hồi kết, thực lực của những đệ tử còn lại ngày càng mạnh.

Lâm Sơ Vân do dự giữa việc ngủ nướng và xem cuộc thi, cuối cùng vẫn quyết định đi theo nhìn xem một chút.

Dù sao thì có thể ngủ bất cứ lúc nào, nhưng đại hội chính là ba năm một lần, lần sau đồ đệ không thể tham gia.

Phong Hề Hành đối với việc này cũng không có dị nghị, chỉ là người xem có một loại cảm giác khó giải thích được.......

——Hai trận này, Phong sư đệ đánh tựa hồ có chút..... Hoa hòe loè loẹt.

Rõ ràng mấy trận trước, Phong sư đệ đều nhanh chóng đem đối thủ ném xuống dưới thạch đài, trận đấu gần đây nhất kéo dài suốt một canh giờ.

Mà trong quá trình đại hội tiến hành, lôi vân cấm địa cũng bắt đầu có chút động tĩnh. Trong đó lôi quang lóe ra, thậm chí mơ hồ có bóng dáng lôi kiếp hóa rồng, hiển nhiên là dấu hiệu sắp bắt đầu.

Lối vào cấm địa không biết đã bị đóng từ lúc nào, Cố Cảnh Sơn cũng không vào được nữa.

Cũng may, hắn đã giao hết công việc trong môn phái cho Đạm Ly, ngược lại không để cho tông môn xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại quên mất mình đã nhờ quản sự điều tra chuyện của Bạch Lăng Hàm. Sau khi quản sự điều tra ra vấn đề, lại không có biện pháp bẩm báo với Cố Cảnh Sơn, cuối cùng chuyện này liền bị dập tắt như vậy.

Đảo mắt, đã đến ngày thứ mười của đại hội đệ tử.

Sau lần so tài trước, hiện tại còn lại tám đệ tử. Cuộc so tài hôm nay là để xác định bốn người đứng đầu trong số tám người. Đối thủ của mình phải đến một khắc trước khi tỷ thí mới công bố. Lâm Sơ Vân hiếm khi căng thẳng, buổi sáng thức còn sớm hơn cả Phong Hề Hành một chút.

"Vi sư đi xem sư tôn, đệ tử còn lại chỉ có hai ba người là Kim Đan hậu kỳ, bốn người Kim Đan trung kỳ, lấy thực lực của của ngươi, khẳng định không thành vấn đề!" Lâm Sơ Vân lải nhải cổ vũ Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành thật ra cũng không khẩn trương, nhưng thấy Lâm Sơ Vân lo lắng cho mình như vậy, trong lòng lại có chút vui vẻ.

Hắn nhếch khóe môi, lại cố ý hỏi: "Kia...... Sư tôn, nếu Hề Hành thua thì sao?"

Lâm Sơ Vân nhìn ánh mắt có chút rụt rè của tiểu đồ đệ, trong lòng không khỏi nhũn ra: "Thua thì thua, cùng lắm thì ngươi muốn linh khí gì, sư tôn đi mua cho ngươi!"

Suy nghĩ một chút, y lại cắn răng nói: "Nếu ngươi thật sự thua, vi sư liền biến thành mèo, muốn sờ đầu sờ lỗ tai sờ đuôi cũng có thể... Cho đến khi ngươi vui vẻ lên mới thôi."

Trong lúc nhất thời, Phong Hề Hành nghiêm túc nghĩ tới khả năng cố ý thua.

1

Đáng tiếc, hắn nhìn Lâm Sơ Vân khẩn trương như thế, vẫn là không đành lòng làm sư tôn thất vọng. Hắn mỉm cười đáp một tiếng, cũng đưa tay sờ sờ đầu Lâm Sơ Vân: "Sư tôn yên tâm, Hề Hành nhất định sẽ vì người đoạt được vị trí thứ nhất."

Trên luận võ đài, tám thạch đài đã hợp thành từng cặp, trận pháp dưới đài cũng tăng cường rất nhiều. Vô số đệ vây quanh thạch đài, lựa chọn tranh tài mình muốn quan sát. Mà ở dưới mí mắt các phong chủ, còn có đệ tử lặng lẽ mở bàn đánh bạc.

Lâm Sơ Vân len lén nghe vài câu, phát hiện trong đó có rất nhiều hạng mục, số tiền về ba người đứng đầu, còn có người sẽ đoạt được vị trí thứ nhất...v.v....

Trong số các ứng cử viên dành cho vị trí thứ nhất, người đặt cược nhiều nhất chính là Đơn Điền của Linh Thạch phong.

Đơn Điền ở mấy năm trước cũng đã là Kim Đan hậu kỳ, gần đây còn có tin đồn sắp tấn thăng Nguyên Anh. Hơn nữa, hắn làm Tam sư huynh của Linh Thạch phong, linh khí trên người đếm không xuể, tự nhiên rất nhiều người đều cho rằng hắn sẽ đoạt được đệ nhất.

Ngoại trừ Đơn Điền ra, đặt cược nhiều thứ hai lại là Bạch Lăng Hàm. Bạch Lăng Hàm gần đây nổi danh thắng lớn, ngược lại có rất nhiều đệ tử cho rằng thực lực của cậu ta không chỉ như bây giờ, nói không chừng, có thể trở thành hắc mã của đại hội lần này.

Lâm Sơ Vân lại nghe nửa ngày, mới nghe được có người nhắc tới tên tiểu đồ đệ nhà mình. Mà điều khiến y tức giận nhất chính là, tiểu đồ đệ nhà mình cư nhiên không có người đặt cược!

Điều này thực ra cũng không trách những đệ tử kia. Phong Hề Hành tuy rằng rất có thiên phú, nhưng chậm trễ nhiều năm như vậy, linh khí trên người chỉ có một ít, tu vi cũng có phần chênh lệch so với người khác.

Mấy trận tỷ thí trước đó, Phong Hề Hành cũng không gặp phải người lợi hại gì, cho nên các đệ tử cũng nhìn không ra thực lực của hắn đến tột cùng là như thế nào. Cần Tuyền Phong cùng Diễm Sa thường xuyên cùng Phong Hề Hành luận bàn, đối với thực lực của hắn cũng biết một ít, nhưng hai người này lại không phải là người thích nói lung tung khắp nơi.

Cho nên, trong mắt những đệ tử này, Phong sư đệ cũng chỉ là sư đệ có thiên phú không tồi mà thôi.

Lâm Sơ Vân càng nghe càng tức giận, nhịn không được túm lấy ống tay áo tiểu đồ đệ ở bên cạnh: "Khụ...... Đồ đệ, ngươi, ngươi còn linh thạch không? Có thể cho vi sư mượn trước mấy khối không?"

Phong Hề Hành sửng sốt, lấy ra một túi trữ vật đưa cho Lâm Sơ Vân: "Sư tôn muốn làm gì?"

Sau khi Lâm Sơ Vân nhận lấy, hùng hổ trả lời: "Đi kiếm tiền!"

Tuy nói, đại hội từ trên xuống dưới mở sòng xem như ước định thành tục của mọi người. Nhưng các đệ tử cũng không dám quá mức, địa điểm mở sòng càng là ở một góc rất hẻo lánh.

Sau khi ghi lại tin tức đặt cược của người trước đó, trên bàn trước mặt lại xuất hiện một bóng dáng khác, đệ tử tiếp đón thuần thục mở miệng: "Không biết vị sư huynh này muốn...... Lâm Lâm Lâm tiên quân?!"

Đệ tử kia còn tưởng rằng Lâm tiên quân muốn tới bắt hắn, sắc mặt tái nhợt, run rẩy cố gắng cầu xin: "Lâm, Lâm tiên quân, đệ tử...."

Lâm Sơ Vân hừ lạnh một tiếng, đem túi linh thạch mà tiểu đồ đệ đưa đặt lên bàn, lạnh lùng nói: "Bổn quân muốn đặt cược!"

Đệ tử sửng sốt một chút, lau mồ hôi trên trán, cũng không dám chậm trễ, vội vàng hỏi: "Không biết tiên quân muốn đặt cược gì?"

Lâm Sơ Vân chỉ một tên trong đó, nói: "Bổn quân muốn đặt đệ tử đứng thứ nhất là Phong Hề Hành của Linh Vân phong."

"Bổn quân đặt......" Nói đến đây, Lâm Sơ Vân dừng một chút. Bởi vì vừa rồi tức giận, y cũng không nhìn xem trong túi trữ vật đồ đệ đưa cho có bao nhiêu linh thạch. Y ho nhẹ một tiếng, đem túi trữ vật mở ra nhìn lướt qua, "Đặt cược 400 khối linh thạch thượng phẩm....."

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Lâm Sơ Vân cũng phiêu phiêu.

Y không ngờ rằng, trong túi trữ vật mà tiểu đồ đệ nhà mình đưa cho, cư nhiên lại có nhiều linh thạch như vậy!

Đệ tử kia cũng bị số linh thạch này làm cho giật mình, không khỏi liếc nhìn túi trữ vật.

Lúc trước vẫn nghe nói, Lâm tiên quân đem tất cả linh thạch đưa cho Bạch sư đệ. Hiện tại xem ra, lời đồn này phỏng chừng cũng là giả, bằng không, Lâm tiên quân nào có nhiều linh thạch như vậy lấy ra.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Lâm tiên quân chính là tiên quân, cho dù thật sự thích một đệ tử, cũng sẽ không đem hết toàn bộ gia tài đưa qua. Hơn nữa nhìn mà xem, Phong sư đệ này, càng được Lâm tiên quân yêu thích hơn một chút.

Đệ tử có chút do dự, dù sao dựa theo tỷ lệ cược hiện tại, nếu như Phong sư đệ thật sự giành được vị trí đầu tiên, bọn họ cũng không đủ khả năng trả hết linh thạch. Nếu người đến đặt cược là người khác, hắn chắc chắn từ chối, nhưng người tới chính là Lâm tiên quân.

Giữa khả năng mất linh thạch và đắc tội Lâm tiên quân, đệ tử quyết đoán lựa chọn vế trước. Dù sao, trả hay không trả còn phải xem trận tỷ thí tiếp theo. Nhưng nếu hắn dám từ chối, Lâm tiên quân chắc chắn đem hắn ném đến Huấn Giới Đường.

"Khụ, vâng vâng. Lâm tiên quân, ngài yên tâm, đệ tử đã nhớ kỹ."

Đệ tử kia nhanh chóng ghi lại thông tin cá cược, hai luồng sáng lóe lên, một luồng rơi vào người Lâm Sơ Vân, một luồng rơi xuống bàn đánh bạc bên cạnh

Đợi đến khi mở bàn, luồng sáng này chính là chứng từ.

Lâm Sơ Vân chỉ có thể trơ mắt nhìn 400 khối linh thạch bị đệ tử thu lại, khí áp quanh thân chìm xuống. Y yên lặng xoay người, phiêu phiêu trở về bên cạnh Phong Hề Hành, ánh mắt nhìn tiểu đồ đệ tràn ngập khiển trách.

Phong Hề Hành không nghĩ tới, sư tôn nhà mình đi ra ngoài một vòng, lúc trở về lại như mèo con bị mưa làm ướt, vội vàng hỏi: "Sư tôn, làm sao vậy?"

"Ngươi như thế nào, như thế nào..." Lâm Sơ Vân nhất thời cũng không tìm được lý do tức giận, dù sao tiểu đồ đệ là bởi vì tín nhiệm y, mới trực tiếp đưa túi trữ vật cho y, "Aizzz."

Phong Hề Hành truy vấn một lúc lâu, Lâm Sơ Vân mới đem sự tình nói cho hắn, ngữ khí còn mang theo vài phần chột dạ cùng ảo não.

Phong Hề Hành bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Lâm Sơ Vân nói: "Sư tôn, không tin đồ nhi sao "

Lâm Sơ Vân dừng một chút, đây không phải là vấn đề tin không tin, chủ yếu là....

"Hơn nữa." Phong Hề Hành lại lấy ra một túi trữ vật khác đặt vào tay Lâm Sơ Vân, "Tất cả của đồ nhi đều là của sư tôn. Đừng nói đến mấy khối linh thạch, dù sư tôn ném hết xuống nước, cũng không ai có thể trách cứ sư tôn."

Lâm Sơ Vân yên lặng mở túi trữ vật ra, đối mặt với gần 900 khối linh thạch thượng phẩm, trầm mặc.

...... Tiểu đồ đệ nhà y, từ khi nào lại giàu như vậy?

3

..............