Ngỡ Cô Giáo Hóa Ra Là "Vợ" À!

Chương 16: nghiệp

Yên Đan uể oải nằm lăn lóc trên giường, nàng lướt lướt giữa dòng tin nhắn của Tử Đằng gửi nàng từ tuần trước.

Nó cũng thật quá đáng mà, nàng ko trả lời mới có một tuần mà đã bỏ cuộc...  Ko về gặp nàng, hôm qua đến giờ đã mất tăm... Hay là nó chán nàng rồi!???

Làm căng quá cũng ko hay nhỉ?  Nàng tự nhủ thầm, vò vò mái tóc mềm mại của mình nàng bức bối vô cùng... " tên đại ngốc đó sao lại vô tâm với nàng đến vậy a~???"

Yên Đan lướt lướt màn hình điện thoại nhìn cái mặt Tử Đằng nhăng nhít bên trong, bất giác phì cười...

Nàng nhớ nó mà, rõ ràng là thuơng người ta đến như vậy mà còn... Tại nàng trông thấy Lam Anh lại giận đổ hết lên người nó... Nàng cũng thật ko hay!!!

Đang mải mê suy nghĩ lại có tiếng chuông tin nhắn, vội vã cầm lên xem ngỡ Tử Đằng nhưng í a ko pải mà..  Là của A Trung...

Nàng chau mày, " Cô Chương cô khỏe ko? Đã hết buồn chưa ạ!!!"

Yên Đan chưa kịp trả lời,  thì tin nhắn thứ hai tới: " thứ 2 tuần tới chúng em tốt nghiệp cô có tới chúc mừng ko ạ?" kèm hình trái tim.

" tốt nghiệp à?" nàng lẩm bẩm... Rồi ấn tin nhắn trả lời

" mừng cho các em, nếu ko bận tôi sẽ tới!" gửi đi.

" hy vọng cô sẽ tới... Chắc Tử Đằng sẽ vui lắm!!!"

Yên Đan ko trả lời tin nhắn cuối,  nàng ghét Tử Đằng... Ấm ức quá!!!  Ko thèm nói gì với người ta hết...

Yên Đan thật sự là nhớ mùi nữ nhân đó a~... Cái mặt mềm mềm búng ra sữa của nó... kiểu con nít quá đáng khi nhây nhây trêu nàng đến độ quyến rũ và kỹ năng trên giường của nó...  Dường như nó là tất cả cảm xúc của nàng.

Yên Đan cảm thấy cô đơn, nàng thực sự nhớ lắm rồi chìm vào giấc ngủ ko hay....

"ưmh... Ư.. Tiểu Đằng, hư hỏng a~" Yên Đan cười khúc khích khi Tử Đằng bóp nhè nhẹ ngực mình...

Yên Đan nhắm mắt hưởng cảm giác khoái cảm Tử Đằng mang tới...  Tử Đằng chồm lên hôn môi mọng của nàng, " vị của cô luôn luôn tuyệt như vậy a~mama"

Mama, lâu rồi nàng ko nghe nó gọi lại ngọt đến như vậy.  Tử Đằng lần xuống cái cổ trắng ngần của nàng, thơm vô đối!

"mama, cô luôn thơm như vậy a~" lại là câu nói này, lúc nào nó cũng nói như vậy mỗi khi gần gũi nàng...

" mama, cô ướt hết rồi nè!" Tử Đằng lướt ngón tay giữa khe nơi tư mật nàng.

"ưhm... " Yên Đan thật khó chịu biết bao khi nó cứ vờn mãi,  nàng cười e thẹn nhưng tay lại kéo nó ấn xuống nơi giữa chân mình...

" ưhm... Tiểu Đằng nhanh một chút,  một chút nữa đi mà!!!...a~"

"XOẢNG!!!" tiếng cái gì đó rơi vỡ khiến Yên Đan giật mình...  Thì ra là nàng nằm mơ ân ái với Tử Đằng...

Nàng cảm nhận bên dưới mình ướt át và nhột nhạt, xấu hổ ôm mặt cười bản thân mình...  Nhưng lại thầm trách ngược chú mèo nào đi qua làm rơi đồ,  khiến nàng đánh mất giấc mơ...

____/////\\\\\\______

" Ngóng cái gì chứ hả?" Mộc hoa nhếch cái mặt lên trách móc Tử Đằng " đã bảo phải về tận nơi năn nỉ mà ko nghe"

Tử Đằng chau mày, " tớ biết mama,  cô ấy giận rất là lâu... Tớ có giải thích mấy cũng ko được"

" đồ ngốc ơi,  cậu đó... Ko hiểu ý phụ nữ chi hết... " cái huých vai Tử Đằng của Á Trung cắt ngang câu nói của Mộc Hoa... Cả hai cùng ngoái lại nhìn

" a~,chúc mừng các em tốt nghiệp!" Yên Đan diện chiếc váy đỏ gợi cảm nở nụ cười tươi rói với ba đứa.

Mộc Hoa cùng Á Trung cảm ơn nàng rồi nhìn nhau xin phép nàng đi lấy nước, tiện cho cả hai nói chuyện.

Tử Đằng đút tay vào túi quần kaki của mình, cuối đầu cười nhạt " Cảm ơn cô!"

Lam Anh lườm Tử Đằng ánh mắt đa tình.  " vẫn là giận tôi chuyện hokm trước à?"

" không ạ! Chuyện qua rồi, cũng do hôm đó cô say mà... " nó di di mũi giày nike màu xanh lơ xuống nền cho đỡ ngượng ngùng.

" Em trông rất tuyệt hôm nay a~..." Lam Anh đặt tay lên một bên ngực Tử Đằng vuốt vuốt cái áo sơ mi của nó...

" Cô Lữ... " Tử Đằng lịch sự lấy tay nàng xuống

Lam Anh nhướn mày, " ghét tôi dữ vậy sao?" nàng vòng tay trước ngực " chị ta vẫn giận em sao?"

Tử Đằng bặm môi, ko trả lời Lam Anh...

" chị ta lúc nào cũng vậy?... Tôi lúc nào cũng là người đến sau, người tôi thích lúc nào cũng chọn chị ta thay vì chọn tôi!" Lam Anh cay cú,

Tử Đằng thở dài, nhăn mặt hỏi Lam Anh " cô ấy từng yêu ai à?"

Lam Anh cười thú vị nhìn Tử Đằng, ngả đầu lên bên vai Tử Đằng " vậy là cô ấy giấu em sao,  đồ ngốc ơi! "

Bên kia Mộc Hoa muốn điên với thái độ của Lam Anh " coi cô ta kìa, nhan sắc đó ai mà ngờ lại như vậy!  Khiến cô Chương với Tử Đằng ra như vậy!" Mộc Hoa hùng hổ định đi sang kéo cô nàng ra khỏi Tử Đằng...

Á Trung kéo tay cô lại, nhìn cô ko hài lòng " để họ giải quyết với nhau... "

Mộc Hoa bất mãn, liếc Á Trung " cậu nữa đấy.  Cậu đưa cô Chương về được cậu có xen vô ko?" cô nàng bức xúc " đừng nghĩ tớ ko biết cậu đang làm gì, chỉ là đừng để ảnh hưởng tình bạn chúng ta được rồi... "  Mộc Hoa vùng vằng bỏ đi chỗ khác.

Á Trung nhìn theo Mộc Hoa rồi nhìn sang Tử Đằng. Lòng cậu ta đang giằng xé.  Cậu ta ko muốn sứt mẻ tình bạn bè với Tử Đằng. Một mặc đây là cơ hội tốt nhất để có được trái tim người mình yêu...

Mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng,  thật đau đầu.

" bộ đồ này rất hợp với em đó! Em thật biết chọn đồ đó chứ,  rất tuyệt!" Lam Anh nhìn Tử Đằng từ trên xuống dưới rồi buông lời khen..

Tử Đằng gãi gãi tóc,  cười mĩm " thực ra, đây là do mama cô ấy mua tặng em... "

Nét mặt Lam Anh ko vui khi nhắc đến Yên Đan nhưng cô nàng lại nhướn mày gật gật đầu " nhân tiện hỏi về chị ta, hôm bay chị ta có đến ko? Chắc còn giận dỗi nên ko tới chúc mừng em được rồi... "

" Ai bảo tôi ko tới nhỉ?" giọng của Yên Đan sau lưng Tử Đằng, đồng thời nàng khoác tay Tử Đằng cười rất tươi với nó.

" A~ mama... Cô, cô làm em bất ngờ quá.. " Mắt nó sáng rực lên khi thấy nàng... Trái tim như hát ca nhảy múa trong đó... Nó cứ nhìn nàng mãi

" oh,  tôi còn tưởng chị giận quá mất khôn chứ!" Lam Anh trêu chọc nàng

" tôi bây giờ ko như ngày xưa,  cái gì của tôi tôi giữ đâu tới lượt cô!" Yên Đan một mực đối diện Lam Anh đồng thời khẳng định Tử Đằng là của mình.

Lam Anh hơi giận,  cô lườm Yên Đan rồi bỏ đi kèm lời chúc " chúc chị may mắn! Chị gái"

Mộc Hoa vỗ vai Á Trung " cậu thấy rồi đó họ sinh ra là của nhau... "  Á Trung cười gượng gạo, thầm nghĩ " ai biết được những chuyện trong tương lai!"

" mama,  cô tha thứ cho em rồi sao?" Tử Đằng hớn hở nhìn nàng

Yên Đan làm mặt lạnh ngay khi Lam Anh rời đi. Nàng cũng rút tay khỏi tay nó..  Tử Đằng hụt hẫng...

"mama... "

" đừng tưởng bở,  tôi tới đây ko phải vì em...  Còn có A Trung và Mộc Hoa kia" nàng liếc qua lại thấy hai bọn nó nên nói cho bõ tức.

Cả hai cười gật đầu với nàng...

" mama,  cô sao lại giận tiểu Đằng Tử như vậy a~..." nó như mếu " em nhớ cô lắm, có thể vì em một lần tha thứ..." nó muốn chạm tay nàng mà cũng chẳng dám.

Yên Đan giận ghê ghớm, có như thế mà cũng ko dám...

" em là đồ ngốc, đi chết đi!!!" Yên Đan bỏ đi chỗ khác...

..

.

" mama, xong lễ em đưa cô về!" Tử Đằng hớn hở bên vai nàng

Á Trung, Mộc Hoa đứng bên cạnh nhìn cả hai dò xét

Yên Đan rõ ràng muốn cùng người ta đi về, đã tha thứ rồi lại còn... 

Nàng liếc về Á Trung đang nhìn đi chỗ khác... " Á Trung sẽ đưa tôi về,  không phải phiền em...  Đi mà lo cho cô Lữ của em đi... " nàng nguýt dài.

Mộc Hoa nhìn Tử Đằng thông cảm, đồng thời nhướn mày với Á Trung bảo cậu từ chối, Tử Đằng cũng đồng tình.

Yên Đan lại nhìn chằm chằm cả ba,  rồi nàng bỏ đi trước,  rốt cuộc Á Trung chạy theo con tim bước theo sau nàng...

Tử Đằng ôm mặt nó muốn phát điên...  Á Trung sao lại... Lần trước đã đành,  bây giờ nó bực thật.

Nó nhấc máy nghe điện thoại!!!

" A chị Tuệ!!!"

" ừ,  em mới xong lễ... "

" ba mẹ chúc mừng em... Tuần sau ba mẹ về.  Chắc giao lại hết cho chúng ta,  em coi chuản bị... "

" ukm,  em biết rồi!"

" sao giọng ỉu xìu, có chuỵen với cô bạn gái em à?"

"ukm, ko có gì... "

" vậy tốt!!! Chị có quà cho cưng,  ở nhà về mà lấy, chúc hai đứa có thời gian tuyệt vời... "

Tử Đằng ngắt máy, nó ko lưu tâm Tuệ Lâm nói gì... Nó đang bực bội Yên Đan

.... " Á Trung, ukm... Cảm ơn em nhưng chắc tôi về được rồi!!!"

Á Trung cười hơi nhạt, " dạ... Em hiểu mà... Có gì ko vui cứ tìm em nhé!!! "

Á Trung bước đi nhưng lòng thật nhói đau, nó biết Yên Đan chỉ mượn nó để trêu tức Tử Đằng thôi...  Tại sao lại thế? Nó lẽ nào ko bằng một nữ nhân như Tử Đằng hay sao???