Ngỡ Tình Cờ Lại Hoá Cơ Duyên

Chương 9: Nhất định bảo vệ nàng

- Kẻ thù của Người kế vị, hãy liệu hồn! Kẻ tiếp theo là mi đấy, quân Máu Bùn!

Từ đằng xa, Diệp Tử Thanh đã có thể nghe thấy giọng của Draco Malfoy văng vẳng từ dãy hành lang trước nhà vệ sinh nữ. Đám đông học sinh đang đứng vây quanh ở dãy hành lang và xôn xao bàn tán về cái hiện tượng lạ đang đập vào mắt chúng. Chẳng ai để ý Tử Thanh chen vào đám đông từ lúc nào. Đứng giữa đám đông là Harry, Ron, Hermione, và một bên là Draco cùng với hai thằng vệ sĩ béo ú của nó, Crabbe và Goyle. Ba đứa Nhà Slytherin đang hất mặt sang tụi Harry mà cười khinh bỉ.

Tử Thanh đơ cả người ra khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra tại hành lang trước nhà vệ sinh nữ. Một con mèo bị treo ngược trên cán đuốc. Toàn thân con mèo cứng đờ không nhúc nhích. Và đó không là con mèo nào khác ngoài Bà Noris - con mèo già yêu dấu của thầy giám thị Filch. Ngay bên dưới là dòng chữ cao chừng ba tấc, màu đỏ như máu, loè nhoè dưới ánh đuốc chập chờn làm tăng thêm phần ghê rợn:

Phòng Chứa Bí Mật Đã Được Mở Ra. Kẻ Thù Của Người Kế Vị Hãy Liệu Hồn.

Nghĩ tới lúc thầy Filch nhìn thấy cảnh tượng này, Tử Thanh thiệt không thể tưởng tượng nổi. Cô chỉ thầm mong người bị hoá đá không phải Bà Noris mà là thằng nhóc Draco Malfoy chết tiệt kia. Sao nó có thể khinh thường người khác bằng những từ ngữ miệt thị kia chứ? Máu Bùn?

Theo như Tử Thanh được biết, đó là từ ngữ miệt thị dùng để chỉ những đứa trẻ được sinh ra trong gia đình Muggle, tất nhiên là ba mẹ chúng đều không có khả năng pháp thuật, nhưng chúng lại có tiềm năng và được ghi danh nhập học vào các trường phù thuỷ. Một trong số đó có cô nàng Hermione Granger hiện đang học năm thứ hai của Nhà Gryffindor. Tuy nhiên dù xuất thân không danh giá như con cái dòng tộc phù thuỷ thuần chủng, cô nàng lại học rất giỏi và luôn đứng đầu trong các kì thi của trường. Tử Thanh thật lấy làm ngưỡng mộ. Cô nghĩ, Draco Malfoy không có tư cách khinh thường người khác bằng những từ ngữ thô tục như thế.

- Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

Giọng của thầy Filch. Chắc hẳn câu nói kia của Malfoy đã động tới tai thầy Filch. Thầy chen vào đám đông và hãi hùng trước cảnh tượng kinh hoàng. Thầy ôm mặt lảo đảo một hồi, rêи ɾỉ:

- Con mèo của ta! Ôi, con mèo của ta! Chuyện gì đã xảy ra cho Bà Noris thế này?

Rồi không kịp để cho ai có phản ứng gì, thầy quay phắt sang Harry, hét:

- Mày! Chính mày! Mày đã ám sát con mèo của tao! Mày gϊếŧ nó! Tao sẽ gϊếŧ mày! Tao sẽ...

- Thầy Filch!

Thầy Filch chưa kịp dứt lời thì đã bị một giọng nói khác đầy nghiêm khắc lấn át. Cụ Dumbledore liền xuất hiện ngay sau đó. Cụ lướt qua mặt tụi nhỏ, gỡ Bà Noris khỏi cán đuốc. Theo sau cụ là các giáo viên vừa rời khỏi Đại sảnh đường sau bữa tiệc. Tử Thanh ngó thấy một thằng bé nhỏ xíu con cầm một cái máy ảnh, hình như nó đang định giơ máy lên chụp lại cảnh tượng này. Tử Thanh vội đưa tay lên chặn ngang ống kính, ra hiệu cho thằng bé đừng nên chụp thì hơn. Thằng bé ủ rũ ra mặt.

Liền sau đó, cụ Dumbledore giải tán đám đông. Ai về Nhà nấy. Riêng Harry, Ron và Hermione phải đi theo cụ cùng các giáo sư khác vì ba đứa nó là nhân chứng duy nhất cho vụ tấn công này.

Tử Thanh cố lấn lên phía trước đám đông Nhà Gryffindor. Trong lòng cô bây giờ chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Bảo vệ Ginny Weasley khỏi kẻ tấn công bằng mọi giá. Nhưng sao cô phải bảo vệ nàng? Dòng suy nghĩ của cô chợt khựng lại. Tại sao vậy?

Mới vài chục phút trước, cô còn đưa nàng ra khỏi cái chỗ ẩm ướt gần hiện trường vụ tấn công. Đơn giản vì lúc đó cô nghĩ, nhỡ có ai đi vào nhà vệ sinh nữ và phát hiện nàng đang nằm ở đó thì sao. Mọi chuyện sẽ chỉ càng thêm rắc rối hơn thôi. Nếu vậy nàng cũng sẽ dính vô vụ này luôn. Cô thì không muốn dây dưa với mấy chuyện không hay nên mới bảo vệ nàng lúc đó. Nhưng còn bây giờ... Có lẽ nào, vì nàng là đứa bạn thân duy nhất của cô từ lúc mới vào trường Hogwarts cho đến bây giờ?

Đến trước bức tranh Bà Béo - người giữ cửa kí túc xá Nhà Gryffindor, Huynh trưởng Percy Weasley đọc to mật khẩu. Bức tranh Bà Béo dịch sang một bên cho cả đám học sinh Nhà Gryffindor vào trong. Ai nấy đều ngồi thẫn thờ trong phòng sinh hoạt chung. Chẳng ai buồn nói với ai nửa lời. Có lẽ cả đám vẫn còn ám ảnh bởi cảnh tượng kinh hoàng khi nãy.

Riêng Tử Thanh lẳng lặng bước lên cầu thang xoắn dẫn đến phòng ngủ dành cho nữ sinh, đến trước cánh cửa có treo cái bảng ghi Năm thứ nhất. Chần chừ một lúc, cô mới mở cửa vào trong. Trong đầu cô bây giờ là cả một mớ suy nghĩ hỗn độn. Đa phần là về Ginny.

Tử Thanh bước đến giường Ginny thật nhẹ nhàng vì cô sợ làm nàng giật mình thức giấc. Ngồi lên giường bên cạnh nàng, cô lặng lẽ nhìn người đang ngủ say trước mắt. Bây giờ cô mới được nhìn ngắm kĩ gương mặt nhỏ nhắn kia. Thật dễ thương làm sao! Tử Thanh đưa tay vuốt nhẹ bên gò má nàng mà thì thầm:

- Ginny, cứ yên tâm! Mình nhất định sẽ bảo vệ bồ!

Không biết có phải do trời tối quá nên Tử Thanh sinh ra ảo giác hay không, nhưng cô thấy được gương mặt nàng hiện lên ý cười. Càng nhìn kĩ gương mặt nàng, trong lòng Tử Thanh càng trở nên bất ổn. Có cái gì đó cứ nhảy múa bên trong cô. Cô nuốt một ngụm nước bọt, ngồi im re, như thể đang chờ đợi phản ứng gì từ người kia.

Dòng suy nghĩ lại tiếp tục rối bời. Từ trước tới giờ, Tử Thanh chưa từng có cảm tình hay mến mộ bất kì ai. Nếu có lòng đặc biệt yêu thích, thì đó chỉ có thể là dành cho bộ tiểu thuyết Harry Potter. Vậy thì cái cảm giác đang rộn rạo khắp người cô bây giờ là gì?

Ngẫm lại, đối với người trước mặt, Tử Thanh phải nói là cực kì muốn ở bên, vì Ginny là người bạn thân duy nhất của cô. Hơn nữa, có một điều cô vẫn luôn thắc mắc: Vì sao nàng lại không cảnh giác khi ở gần cô? Hai gia tộc Weasley và Malfoy vốn có thù oán với nhau từ mấy chục năm về trước. Nếu là trước lúc đến Hogwarts, nàng thân thiện với cô là chuyện bình thường. Nhưng sau khi biết được họ của cô là Malfoy, mặc dù nàng ghét Draco Malfoy và lão già Lucius Malfoy đến vậy, tại sao nàng vẫn giữ vẻ thân thiện với cô? Cả đám Nhà Gryffindor ai cũng dè chừng cô vì họ nghi ngờ cô là người của Nhà Slytherin cài vào để phá đám Nhà Gryffindor, thậm chí là còn xa lánh cô. Còn nàng thì không hề, ngược lại nàng chấp nhận cô, và càng thân thiết với cô hơn trước. Càng suy nghĩ, Tử Thanh càng không thể tìm được lí do. Cô nghĩ tốt nhất là chờ đợi câu trả lời từ nàng.

Mà có lẽ vì vậy nên Tử Thanh đặc biệt quí mến nàng. Cô không muốn mất đi nàng, với tư cách là người bạn tốt.

Diệp Tử Thanh đã quyết định rồi. Nhất định cô sẽ bảo vệ nàng.