Ngoài Thềm Ai Hát Mưa Bay

Chương 46: Có địch

Thời điểm Gia Văn đến sân bay, chỉ thấy trước mặt là một đám hỗn loạn đông đúc. Cậu đến khẩu trang cũng quên đeo vào, cứ thế mặt lộ đầu trần đi vào bên trong.

Khu vực mà đoàn khách C&M đi đã bị cảnh sát phong tỏa lối ra vào. Nhìn quanh, chỉ thấy mấy người mũ xanh sao vàng chụm đầu vào nhau trao đổi. Bên cạnh đó, cũng có một số nghệ sĩ quen mặt hoảng loạn đứng dạt sang một bên. Gia Văn không tìm thấy Lâm Khanh nhưng lại gặp được Hà Anh trong đám người có mặt ở đó.

Sắc mặt cô tái nhợt, khóe môi sợ hãi run run. Đôi giày cao gót có lẽ do đi lại vội vã, đã gần như sắp tuột ra khỏi bàn chân.

"Mọi chuyện là như thế nào?"

Gia Văn cố gắng tránh xa mấy người quen, lôi Hà Anh ra một góc khuất thấp giọng hỏi. Lúc này, cậu đã trấn tĩnh hơn, nhưng âm thanh phát ra từ miệng vẫn tràn ngập lo âu. Hà Anh buộc lại mái tóc rối, bờ môi từ từ mím chặt. Cô đứng khoanh tay, một hồi lâu sau mới có thể đáp lời Gia Văn.

"Tôi cũng không hiểu nổi. Khi Lâm Khanh vừa về đến sân bay, đột nhiên có cảnh quan ập vào kiểm tra. Từ một trong số các túi đồ của anh ấy, họ lôi ra được một gói thuốc lắc, áng chừng hơn hai mươi viên. Ban đầu, tôi cũng không biết gì cả. Khi vừa nghe thấy có người báo tin liền vội vã chạy đến đây. Lâm Khanh bị người ta giữ rồi, đến tôi cũng không được gặp. Có lẽ ngày mai, họ sẽ đem anh ấy đi lấy lời khai."

Gia Văn nghiến răng, kích động phẫn nộ nói.

"Chết tiệt! Anh ấy chắc chắn không thể làm ra chuyện đó."

Hà Anh thở dài, rèm mi u sầu rũ xuống.

"Havick, tôi hiểu. Chúng ta biết, chúng ta tin nhưng người khác lại không tin."

Hai người phẫn uất nhìn nhau, trong lòng tơ vò rối tung không thể gỡ. Ngay lúc ấy, Hà Anh nhận ra ánh mắt người con trai phía trước cứ thế ngày một tối sầm lại.

"Nhất định, nhất định là chị ta đúng không?"

"Tôi không chắc, không có bằng chứng xác thực. Theo lời mọi người kể, từ khi chuyến đi bắt đầu, cô ta gần như không đụng mặt Lâm Khanh. Đồ đạc của cô ta, cũng không chung đụng gì với đồ của anh ấy. Hơn nữa...."

Hà Anh cúi đầu, hạ giọng tiếp.

"Chứng cứ hiện tại đang rất bất lợi cho Lâm Khanh. Túi đồ chứa thuốc là quà tặng danh dự mà hội nhạc sĩ dành cho anh ấy. Đó là chiếc duy nhất trong số đó được trao cho một nghệ sĩ nam, lại còn là loại thiết kế đặc biệt. Mang vào sân bay, rõ ràng không có khả năng cầm nhầm của ai cả. Số thuốc lắc bên trong túi, vẫn không rõ lượng ma túy thực là bao nhiêu. Nhưng xem chừng, có lẽ chắc chắn không nhỏ."

Gia Văn kinh hoàng nhắm mắt, nhất thời không thể thốt lên nổi một câu. Bản thân cậu hiểu rõ án phạt dành cho tội danh liên quan đến ma túy nặng nề đến mức nào. Hơn hết là khi đã dính líu đến dù chỉ một chút tiền án, sự nghiệp mấy chục năm của Lâm Khanh đã chắc chắn tan thành khói mây. Âm mưu này, không chỉ là thân bại danh liệt mà còn muốn nửa đời sau anh ấy không còn có thể ngóc đầu lên nhìn ai.

Kẻ đứng sau tất cả, rốt cuộc đã phải căm hận và nhẫn tâm đến mức nào?

Gia Văn nghĩ ngợi, càng nghĩ càng cảm thấy mông lung. Người có khả năng duy nhất, chỉ có thể là Như Mai. Nhưng ngẫm lại, quan hệ giữa cậu với cô ta chỉ là đấu đá xã hội. Phá hoại nhau một chút là được rồi, không cần phải dính dáng đến pháp luật như thế. Hơn nữa vì sao, tất cả không phải nhằm vào cậu, mà lại nhằm vào Lâm Khanh.

Tại sao, tất cả lại thành ra nghiêm trọng như thế?

Nhìn Gia Văn mặt mày xám xịt, căng thẳng gò đầu bứt tai, Hà Anh cũng cảm thấy thương xót, thở dài lắc đầu không biết an ủi thế nào. Cơn phong ba vừa qua kia vẫn để lại dư chấn quá khủng khiếp trong đầu cô. Sau đó rất lâu, cô mới có thể thở ra một tiếng, đi đến bên nhẹ nhàng vỗ vai Gia Văn.

"Havick, cậu cũng đừng quá lo! Chuyện đâu còn có đó, tôi tin ông trời sẽ không tuyệt đường sống của ai cả. Lúc này, cậu phải mạnh mẽ lên, đừng cho phép bản thân quỵ ngã. Đợi lắng xuống một chút, chúng ta sẽ có thể đi thăm Lâm Khanh. Bình tĩnh một chút, cậu chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của anh ấy lúc này."

Gia Văn gật đầu, ngẩng lên. Ánh nhìn trong trẻo như nước bỗng dưng lóe lên một tia sáng vô cùng sắc nhọn.

"Chị yên tâm! Em nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu."

--------------------------------

Ngày hôm đó, Gia Văn đã khá vất vả để tìm ra một lí do chính đáng cho việc mình tự dưng có mặt ở sân bay. Cho dù không công khai quan hệ, thì ai cũng biết cậu rất thân thiết với Lâm Khanh. Nhờ có Hà Anh đứng ra phân minh nên mới không bị liên lụy. Trên đường đi ra bên ngoài, cậu có chạm mặt với Như Mai. Cô ta vẫn là suối tóc xõa dài, chiếc váy ôm vẽ đường cong kiêu ngạo đẹp như tranh. Cô khoác một chiếc túi da đen, mười ngón tay sơn móng đỏ như máu đính lên những viên đá nhỏ lấp lánh. Thời khắc cô ta quay ra, có thể nhìn thấy trên khuôn mặt tô vẽ lộng lẫy là vẻ lạnh nhạt dửng dưng như thể thờ ơ với mọi chuyện.

"Trùng hợp thật, không ngờ tôi lại gặp cậu ở đây. Bên ngoài ồn ào quá, có lẽ chẳng ai nghĩ người như Lâm Khanh lại làm ra được chuyện kia, nhưng tang chứng vật chứng rành rành như vậy. Cậu thân với anh ta, có lẽ cũng cảm thấy bị sốc lắm. Lời này, coi như tôi thành tâm chia buồn với cậu."

Gia Văn bình thản ngẩng đầu, đáy mắt tĩnh lặng không mảy may giao động một li. Cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Như Mai. Trên khuôn mặt đẹp đẽ thậm chí còn thấp thoáng hiện lên một nét cười kiên định.

"Cảm ơn chị. Nhưng đâu sẽ vào đó. Hiện giờ trắng đen chưa thông, sao có thể kết tội được ai. Chị nghĩ sao là quyền của chị. Nhưng bản thân tôi, vẫn cảm thấy rất tin tưởng Lâm Khanh. Việc ngày hôm nay, nhất định là có khúc mắc gì đó."

Như Mai nhếch miệng, lôi trong túi ra một điếu thuốc lá rất dài, vừa châm lửa vừa cả cười nói.

"Tôi thích cậu rồi đó. Đàn ông có chứng kiến, lập trường vững vàng như vậy là rất tốt. Nhưng cậu có chắc chắn, những gì cậu tin tưởng, là hoàn toàn đúng hay không?"

"Chị Mai, chị hỏi thừa rồi. Tôi là kiểu người khi đã tin vào cái gì thì nhất định phải chắc chắn về nó."

"À. Tôi lại nghĩ khác đấy. Rồi cậu sẽ phải hối hận. Anh ta, chẳng tốt đẹp như những gì cậu nghĩ đâu."

Gia Văn nghe đến đây, chỉ lắc đầu không thèm đôi co tiếp. Cậu kéo lại cổ áo, quay mặt định bụng bước đi. Thứ duy nhất còn lưu lại phía sau, chỉ là một đoạn âm thanh rất nhỏ, rất nhẹ.

"Chị tin vào những gì chị thấy. Còn tôi, tôi cũng tin vào những gì tôi thấy."

Như Mai cau mày, suýt nữa đánh rơi điếu thuốc kẹp trên tay. Cô hít một hơi thuốc dài, thả ra trước môi nhàn nhạt làn khói trắng. Ngón tay gẩy gẩy một chút, tàn thuốc xám mỏng mang liền rơi xuống mặt đất. Trong một khắc ấy, cặp mắt xinh đẹp kẻ sắc như mắt mèo kia đã thoáng rực lên tia sáng lạnh lẽo của một lưỡi dao.

"Các người, đều sẽ phải trả giá, cho tất cả."

------------------------

Những ngày sau đó, chính là những ngày căng thẳng đối với tất cả. Ngay khi biến cố xảy ra, C&M lập tức phong tỏa thông tin nên mọi chuyện vẫn chưa bị phanh phui trên báo chí. Dù vậy, trong nội bộ công ty, tin tức vẫn cứ không ngớt xôn xao. Toàn bộ lịch trình của Lâm Khanh bị đóng băng vô thời hạn, đến Hà Anh cũng không tránh khỏi bị liên quan. Những ngày này, Gia Văn cũng cảm thấy vô cùng mỏi mệt, làm việc gì cũng không thể tạo ra chút ít hứng khởi, niềm vui. Những lời đâm chọc sau lưng về Lâm Khanh cũng khiến cho cậu gần như không chịu nổi.

Từ lúc anh bị tạm giam đến giờ, đã là qua vài hôm. Gia Văn tận dụng rất nhiều quan hệ lẫn quen biết mới có thể được vào thăm người một chút. Sáng chủ nhật ấy, cậu hủy mọi cuộc hẹn, cẩn thận mặc lên quần áo bình dân, đeo đủ cả kính râm lẫn khẩu trang rồi mới lái xe của Lâm Khanh đi đến đồn cảnh sát.

Không khí trong phòng gặp có cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Bốn bức tường kín cùng chiếc bàn gỗ phủ bụi như thấp thoáng tạo ra những ảo giác lo âu. Cậu đợi khá lâu, mới thấy có người dẫn Lâm Khanh đi ra, hai chân kích động đến không thể ngồi yên nổi. Có lẽ do thân phận đặc biệt, nên người trong trại cũng không làm khó anh. Thoạt nhìn, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh. Quần áo giản dị cài nút chỉn chu. Da anh có sạm đi một chút, nơi gò má và hốc mắt hơi hõm sâu. Mái tóc đã khá dài, ủ rũ ôm vào hai bên má. Anh gầy đi, nhưng tấm lưng thẳng tắp vẫn chẳng hề đổ xuống một giây. Chỉ khi nhìn thấy bóng cậu thì trong đôi mắt tĩnh mịch mới mảy may lay động, sáng lên.

Giọng viên cảnh sát lạnh nhạt vang lên.

"Nhanh lên. Hai người có ba mươi phút."

Lâm Khanh hơi co bàn tay lại, hồi lâu mới từ từ ngẩng lên. Anh khẽ nở một nụ cười ôn hòa, nhẹ giọng đề nghị.

"Cảm ơn anh. Chỉ là chúng tôi có chút chuyện riêng tư, phiền anh ra ngoài một chút."

Viên cảnh sát hơi lặng người, thầm cảm phục Lâm Khanh không hổ là ngôi sao. Dù trong trại giam vẫn thể hiện khí chất điềm đạm thanh cao như vậy. Đến nét mặt, lời nói, cũng chỉ như đang nhìn xuống một người hâm mộ. Anh ta nghĩ ngợi giây lát, rồi cũng gật đầu đi vài bước ra khỏi cửa, chừa lại khoảng không yên tĩnh nhỏ bé cho hai người.

"Anh Khanh, anh có sao không? Mấy ngày  nay, đêm nào em cũng mơ thấy anh xảy ra chuyện hết."

Lúc này, Gia Văn mới nắm lấy tay Lâm Khanh, thổn thức khẽ khàng lên tiếng. Vì một câu ấy thôi, cõi lòng anh lập tức mềm đi. Anh vươn tay nắm lấy bàn tay cậu, âu yếm an ủi ru vỗ.

"Không cần lo lắng, tôi không sao. Em cũng đừng hoảng loạn quá. Đừng để cho người ta có cơ hội đâm vào điểm yếu của mình."

Lâm Khanh cúi đầu, ngậm ngùi.

"Xin lỗi, thời hạn ba ngày, không thực hiện được như đã hứa với em."

"Anh Khanh, em nhất định sẽ đưa anh ra khỏi đây."

Lâm Khanh thoáng kích động, ghé tai gần hơn về phía cậu.

"Gia Văn, bây giờ em phải nghe lời tôi. Chuyện của tôi trước mắt chưa cần ội, điều quan trọng nhất là em phải biết giấu mình cho kĩ, đừng để đụng chạm đến ai. Em biết người chồng hờ của Như Mai là ai mà."

"Anh Khanh, tại sao anh phải dè chừng chị ta như vậy? Nếu là chị ta, cũng chưa chắc Nguyễn Hoàng nhúng tay vào chuyện này. Mà nếu có thật, thì đã sao? Anh ta cũng chỉ là người. Trên trời dưới bể không có khả năng một người ôm được hết. Anh Khanh, hơn nữa người bị hại còn là anh."

Lâm Khanh nghiêm mặt, chất giọng càng hạ xuống thêm một tông nữa, bàn tay nhẹ nhàng siết chặt lấy tay Gia Văn.

"Văn, giờ này không phải lúc em phá phách nữa đâu. Thời điểm này rất nhạy cảm, không biết khi nào người ngồi đây sẽ đến lượt em. Một mình tôi ngồi đây là đủ, không đến em phải đi theo. Gia Văn, hiện tại mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát nên em phải cố trấn tĩnh lên. Em còn đứng vững thì tôi mới có thể ra khỏi đây được."

Gia Văn nghe xong, bờ môi liền cắn chặt, nơi khóe mắt loang loáng long lanh. Lâm Khanh trong lòng đau xót, dịu dàng đưa tay vuốt má cậu.

"Ngoan! Tôi còn phải nhờ đến em nên hãy đứng cho vững vào. Nếu có gì, thì cứ gọi Hà Anh giúp đỡ. Những ngày sắp tới, trong công ty sẽ náo loạn một chút, nhưng em nhất định không thể mất bình tĩnh được. Bảo vệ cho tốt bản thân mình, thì mới là giúp đỡ cho tôi."

Gia Văn miễn cưỡng gật đầu, rơi vào trầm lặng hồi lâu. Một lúc sau, cậu mới ngẩng lên, nhỏ giọng hỏi Lâm Khanh.

"Anh Khanh, anh đã đoán ra người ta làm thế nào mà cho được thuốc lắc vào balo của anh chưa."

Lâm Khanh lặng người, trầm ngâm.

"Tôi chưa biết chắc nên chưa dám kết luận gì cả. Dù vậy, trong việc này, đếu đúng Như Mai làm thì nhất định có người giúp đỡ cô ta. Trong suốt chuyến đi, tôi không thấy cô ra có biểu hiện gì bất thường cả."

"Em hiểu, em sẽ giúp anh từ từ điều tra. Còn chuyện trong này, có gì khó khăn không?"

"Không có! Vì tôi không khai nhận nên phía công an vẫn chưa thể phán quyết điều gì cả. Tất cả vẫn đang trong giai đoạn tạm giam. Tạm thời, mọi chuyện chính là như thế. Nếu có gì, tôi sẽ nhờ người báo sau cho em."

Gia Văn tạm an tâm, bàn tay siết lấy Lâm Khanh càng thêm khắng khít. Anh hài lòng mỉm cười, ngón tay dịu dàng vuốt ve làn da mịn màng của cậu. Đã hết giờ thăm, viên cảnh sát mở xình xịch cánh vào cửa báo tin. Hai người đành phải tạm biệt. Những ngón tay thân mật khắng khít lưu luyến rời nhau ra. Trước khi đi Lâm Khanh vẫn còn quay lại, dùng tư thế khẩu hình quen thuộc mà nói với Gia Văn câu cuối.

"Văn, bảo vệ mình cho tốt. Em bình an, tôi cũng sẽ bình an."

Sau đó, Gia Văn còn mãi đứng lặng, chết trân như tượng đá dõi nhìn theo anh. Một hồi lâu sau, cậu mới sực tỉnh, lảo đảo cầm chìa khóa đi vào trong xe. Khi ngồi vào ghế rồi, cậu vẫn còn mệt mỏi đến độ gục đầu vào bánh lái. Từ trên đôi môi, âm thanh khàn khàn trầm đục vang lên, tựa như một lời thủ thỉ đau xót.

"Lâm Khanh, hãy đợi em, đợi em đưa được anh ra ngoài..."

End chap 46