Ngoài Thềm Ai Hát Mưa Bay

Chương 49: Dây đàn căng

Từ khi Lâm Khanh biến mất trên truyền thông đến nay, vừa tròn ba tháng. Dù C&M phong bế thông tin rất tốt nhưng những tin đồn vẫn cứ xôn xao. Thậm chí có kẻ còn đoán đúng, cho rằng anh dính dáng đến bê bối pháp luật. Công ty không đính chính, không phủ nhận khiến cho những ngờ vực nửa thực nửa hư lại càng thêm sâu sắc. Gia Văn và Hà Anh đã vài lần phải đi cửa sau, quà cáp, nhờ vả cán bộ trong trại giam để họ canh chừng đám nhà báo, fan cuồng cho Lâm Khanh.

Đêm ấy, Gia Văn vừa trở ra khỏi khách sạn sau một buổi diễn rất khuya. Cậu vô cùng mệt mỏi, vừa rửa trôi lớp trang điểm liền lộ ra hốc mắt sâu và nước da xanh mướt. Hà Anh thương xót vỗ vai, thay mặt từ chối tất cả mọi lời mời để cho cậu ra về trước. Khi hai người ngồi trong xe rồi, Gia Văn cũng lười bật đèn, chỉ với tay nhấn phát một ca khúc đã ra mắt rất lâu trong quá khứ của Lâm Khanh. Khuôn mặt cậu bị bóng tối che phủ gần hết. Trong xe, ngoài tiếng nhạc đều đều vang lên, cả hai người đều nhất mực lặng im.

Hà Anh cắm chìa khóa vào ổ, nổ máy xe lên, suy nghĩ một lúc mới quay sang nhẹ nhàng hỏi.

"Havick, đêm nay cậu mệt rồi, hát đến độ cổ họng cũng đau. Tôi đưa cậu về nhà riêng nghỉ ngay, ngày mai mời bác sĩ sang xem một chút nhé!"

Gia Văn lắc đầu.

"Không cần. Giờ em chẳng muốn về nhà, chị đưa em sang nhà anh Khanh đi!"

Thấy Hà Anh sắc mặt ngạc nhiên, Gia Văn lại cười, nói tiếp.

"Chị đừng lo. Mấy hôm không đi cùng chị, em vẫn tự mình về bên đó. Em có chìa khóa nên thường ở đó ngủ, tự nấu ăn giặt giũ luôn. Em cũng muốn tự tay quét dọn, chăm chút hoa cỏ, giữ nơi đó sạch sẽ một chút. Lâm Khanh vốn thích không gian trong lành. Anh ấy đi lâu, khi về thấy nhà cửa bừa bộn đầy bụi, nhất định sẽ không vui."

Hà Anh thở dài.

"Cậu không cần nặng nề quá như thế. Nhiều ngày nay, cậu đã vất vả vì việc này rồi. Lâm Khanh thấy cậu suy sụp, nhất định sẽ lại đau lòng mà mắng tôi."

Gia Văn mỉm cười.

"Thì chính vì em không suy sụp nên mới cư xử như thế. Ở trong nhà của Lâm Khanh, em mới lại càng nhớ kĩ, càng có động lực để tìm mọi cách lo cho anh ấy ra. Em nghĩ nếu ngày về, nhìn thấy em đang đợi mình ở trong nhà, anh ấy sẽ rất vui. Chị không biết đâu, năm ấy sinh nhật Lâm Khanh, anh ấy vừa về nhìn thấy em đứng ở cửa, đã vui đến mức hai mắt đỏ hoe. Haha. Thật đáng yêu."

Nói đến đây, Gia Văn vui sướng hoài niệm, híp mắt lắng nghe khúc nhạc du dương phát ra trong xe. Hà Anh cũng cảm thấy xúc động, không hỏi gì thêm mà đánh tay lái đưa cậu về nhà Lâm Khanh. Trên đường đi, Gia Văn vui miệng kể lại rất nhiều thứ. Hà Anh ngồi bên nghe, khuôn mặt nửa như muốn khóc, nửa như muốn cười.

"Cậu vui thật, đến lúc này mà vẫn có thể đùa được như vậy."

"Em đâu có đùa. Chỉ là mọi thứ liên quan đến anh ấy, đều khiến cho người ta vui."

Hà Anh nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay mân mê lớp da đã cũ trên bánh lái trong xe. Cô nhìn ra phía gương chiếu hậu, thầm đánh giá khuôn mặt đẹp trai của người ngồi cùng phản chiếu trong gương.

"Giờ thì tôi hiểu tại sao Lâm Khanh lại thích cậu như vậy rồi. Thực ra, ngày trẻ anh ấy cũng đã khổ đủ thứ. Đến khi đã lớn tuổi mới tạm coi là bình an. Trước kia, anh ấy trầm tĩnh, vì nhiều lí do mà ít bạn bè, cũng ít giao du. Cậu rất đặc biệt đó, Havick. Từ khi quen cậu, tôi mới thấy anh ấy vui và cười nhiều hơn như thế."

"Vâng...Anh Khanh...luôn rất tốt với em."

Gia Văn gật đầu, đáy lòng ấm áp bình yên. Cậu quay đầu, vươn ngón tay lên nhấn mở cửa sổ ra. Gió đêm ùa vào tạo ra âm thanh xào xạc hòa vào cùng tiếng nhạc du dương.

Cậu không nói chuyện với Hà Anh nữa, tầm mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Ánh đèn vàng vọt vuốt ve thành vệt dài trên gò má trắng nõn. Tóc mai đen nhánh của cậu bị hất tung lên, rối bời, mặc sức tung bay trên vầng trán. Hà Anh thoáng động lòng thương cảm. Phụ nữ vốn nhạy cảm, tinh tế nên cô nhìn ra được nụ cười he hé trên khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi kia, thực ra chất chứa rất nhiều tâm tư.

Bản nhạc đang phát vừa kết thúc. Chiếc loa trong xe lập tức bật sang một bài hát tiếp theo. Cô vừa nghe vài giai điệu, liền nhận ra ca khúc này vô cùng quen thuộc. Nó nằm trong album tình khúc được phát hành cách đây mười mấy năm của Lâm Khanh.

Người bên cạnh cô nghiêng đầu lắng nghe, chất giọng nho nhỏ êm ái vô thức ngân theo những ca từ. Xe của Lâm Khanh, nhạc của Lâm Khanh. Bọn họ cùng nhau đi trên con đường dẫn về ngôi nhà của anh. Mỗi một giây diễn ra, đều như man mác mang theo hơi thở của người ấy.

Trong đêm, chiếc xe cũ cứ thế, một mình lao đi trên đường vắng. Khi về đến cửa nhà Lâm Khanh, kim đồng hồ cũng đã chỉ hơn một giờ sáng. Khác với không khí ồn ào trên sân khấu trước đó, lúc này, gần như mọi thứ đều rơi vào lặng câm.

Hà Anh vừa tắt máy xe, liền theo phản xạ nhìn vào bên trong nhà. Cô khá ngạc nhiên khi nhận ra ngôi nhà vắng chủ lâu ngày mà trông vẫn rất sạch sẽ tinh tươm. Dù trong đêm tôi mờ mịt, vẫn có thể nhận ra cây cối đều được tưới tắm đầy đủ. Đang là tháng hạn mà những phiến lá và nụ hoa vẫn kiêu hãnh vươn cao. Mấy chiếc lá rơi nằm yên trong sân, tạo ra cảm giác vô cùng thanh tĩnh.

Điều đặc biệt là trong khi cả dãy phố dài đã say ngủ thì riêng ngôi nhà nhỏ kia vẫn đèn thắp sáng trưng. Ánh sáng rực rỡ, tạo nên một nét nổi bật giữa không gian bóng đêm bao trùm ấy. Cảm giác này, chân thật đến độ khiến người ta thoáng nghĩ rằng đang thực sự có người ở bên trong.

Gia Văn nãy giờ yên lặng, lúc này mới mở cửa xe ra, khẽ khàng lên tiếng.

"Chị thấy lạ à? Đèn kia em bật từ hồi sáng vì biết chắc đêm nay sẽ về khuya. Chị Anh cũng biết là anh Khanh không thích bóng tối mà. Những hôm về muộn, nếu thấy người đã bật sẵn đèn ngồi ở trong nhà, anh ấy sẽ rất vui. Bọn em ở cạnh nhau nhiều nên cũng có ảnh hưởng. Giờ nếu lúc gần sáng trở về, phải ngồi một mình trong căn nhà vừa rộng vừa tối, em sẽ cảm thấy toàn thân đều rét run. Với lại, làm như vậy, sẽ cho em cảm giác như anh ấy vẫn còn ở bên. Trước nay, mỗi khi đến cuối tuần, bọn em vẫn sẽ cùng nhau về nhà, sau đó cùng lúc bật hết đèn lên."

Nghe tiếng Gia Văn thầm thì, Hà Anh cũng cảm thấy mắt mình cay cay. Cậu mỉm cười an ủi cô một câu, sau đó quay lưng định đi vào trong. Ngay lúc gót giày vừa cất bước thì tiếng người phía sau lần nữa níu chân cậu lại.

"Havick, tôi không muốn nhưng có chuyện này vẫn cần nói cho cậu. Hôm nay, khi họp kín ở ban giám đốc, nghe nói đã có người đưa ý kiến muốn hủy bỏ hợp đồng với Lâm Khanh. Anh ấy chắc cũng biết rồi nhưng vì ở tù nên không có khả năng phản biện. Nói vậy để cậu chuẩn bị tinh thần trước, tránh đi một số cái không hay. Chính Lâm Khanh đã dặn tôi như vậy."

Những lời này từ từ truyền vào trong đại não của Gia Văn. Cậu rơi vào trầm mặc nhưng sắc mặt cũng không có quá nhiều biến đổi. Phút chốc, Hà Anh ngỡ người hào quang sáng chói trên sân khấu với thanh niên đứng trước mặt mình đây không phải cùng một người. Sau cùng, cậu mới ngẩng lên, chất giọng điềm đạm đầy từ tính.

"Em hiểu, chị đừng lo. Lời của Lâm Khanh, nhất định em sẽ nghe theo. Việc này sẽ có cách giải quyết. Trước mắt, chị cố nghe ngóng thêm một số thứ ở công ty. Có gì phải báo cho em ngay. Sang tuần, em với chị lại vào thăm anh ấy."

Hà Anh dứt khoát gật đầu, nhìn chăm chú như muốn đọc ra chút gì từ đôi mắt tĩnh lặng của Gia Văn. Vẻ mặt cậu lúc ấy, không hiểu sao lại có cảm giác rất lạ, mờ ảo mông lung giống như đỉnh núi cao chót vót bị khuất chìm trong tuyết phủ sương giăng.

"Còn nữa, sáng sớm mai, nhờ chị lại lái chiếc xe này đến đây đón em."

Cậu ra hiệu nhắc cô về sớm, phất tay tạm biệt, còn tự mình đứng lại cho đến khi chiếc xe đi xa. Hà Anh bất chợt có cảm giác vô cùng tin tưởng, cũng liền không nghĩ ngợi nhiều mà lái xe trở về. Khi mọi thứ đã chìm trong yên lặng, Gia Văn mới thực sự bước vào bên trong. Cánh cửa vừa mở ra cũng là lúc cậu gần như kiệt sức, thả mình xuống vùi mặt lên ghế sopha.

Căn nhà sáng rực nhưng lặng im. Sân vườn, bàn ghế dù được quét dọn lau chùi nhưng qua một ngày cũng sẽ trở nên trống vắng, phủ bụi. Dù vậy, cũng chỉ cần như vậy thôi. Chỉ cần như vậy cũng khiến Gia Văn cảm giác như hơi ấm của Lâm Khanh vẫn đang thân thiết kề cận bên cạnh mình.

Đã là rất khuya, nhưng cậu vẫn không thể ngủ. Sau một hồi trầm mặc, bàn tay cũng lần tìm đến chiếc điện thoại gần như đã sắp rơi ra từ trong ví. Ngón tay bấm một dãy số, tiếp sau là tiếng tút tút dài vang lên. Một hồi lâu, có giọng người truyền tới trong điện thoại. Dù là ngái ngủ nhưng vẫn loáng thoáng nghe ra vẻ thấp thỏm, lo âu.

Gia Văn mỉm cười, lịch sự từ tốn lên tiếng trước.

"Anh Phát, ngại quá! Không biết tôi có vô tình phá giấc ngủ của anh không?"

Phát là tên người trợ lí, chịu trách nhiệm giám sát, sắp xếp và ra mặt trong mọi hoạt động nghệ thuật của Anna.

"Cậu...Cậu Havick, có chuyện gì?"

Mặc người bên kia ngập ngừng lắp bắp, cậu vẫn tươi cười đáp lại.

"À không. Tôi chỉ muốn nhắc anh rằng nhận tiền của tôi rồi, thì nhất định phải lo cho tốt chuyện của tôi.

"Cậu...Cậu cần gì?"

Gia Văn rót một ly nước uống, mệt mỏi xoa xoa thái dương. Sau một hồi đưa đẩy, mới dứt khoát lạnh giọng lên tiếng.

"Nhờ anh nói với cô Anna rằng ngày mai tôi muốn mời cô ấy ra ngoài dạo chơi. Nghe nói hôm tới đẹp trời, tôi sẽ dẫn cô ấy đến trại giam thăm một người bạn chung của hai chúng tôi. Mong là cô ấy không từ chối."

Gia Văn hơi ngừng lại, tiếp sau liền khe khẽ nói.

"Anh Phát đã nghe rõ chưa?"

Sau câu hỏi ấy, điện thoại ở đầu dây bên kia lập tức vội vã cúp máy. Cho dù vậy, trước khi đường dây liên hệ đứt quãng, Gia Văn cũng đã thấp thoáng nghe ra được một tiếng vâng.

Cậu hài lòng mỉm cười, cầm áo khoác tắt điện phòng khách mà đi lên cầu thang. Trong đầu lúc ấy, không hiểu cơn buồn ngủ đã bay biến đi đâu. Cậu nhớ lại, việc sáng nay Quân gọi cho mình, nói rằng thời gian của Lâm Khanh chỉ có thể rời lại tối đa một tháng sau.

Hy vọng là sẽ kịp. Cậu tin là như thế.

-------------------------------

Có một điều gần như không ai biết, rằng trong cuộc họp sáng nay của ban giám đốc, Anna cũng đã đứng ngoài trộm nghe. Thời điểm cô nghe xong, từ trên phòng họp chạy xuống, hai bàn tay nắm chặt cũng đầy mồ hôi ướt đẫm. Đôi giày cao gót bước đi khó khăn, vài lần từ trên bậc thang suýt làm cô té nhào xuống đất.

Công việc thời gian đấy của cô, cũng bất chợt trở nên không thuận lợi. Ngoài việc bị Như Mai chèn ép thì những khách hàng trước đây, cũng tỏ ra lạnh nhạt với cô. Tập đoàn thời trang Liên Hoa vốn luôn coi cô như nàng thơ cho các mẫu trang sức, cũng đột nhiên im lặng không rõ lí do.

Đúng hôm phía đại diện thông báo bộ ảnh quảng cáo cho mẫu vòng cổ kim cương mới nhất của bọn họ với cô bị hủy, cô đã nhìn thấy Gia Văn từ đằng sau văn phòng chủ tịch đi ra. Tuy vậy, cô chỉ dám âm thầm cắn môi, không lên tiếng hỏi thêm điều gì.

Thực ra, quan hệ trước nay của bọn họ rất tốt. Cậu ấy với cô, vẫn luôn một tiếng gọi chị, hai tiếng xưng em. Mối nhân duyên với Liên Hoa, cũng một phần nhờ cậu chắp nối. Căn bản, không có lí do gì để cản trở công việc của nhau cả.

Nhưng có một số thứ, chỉ bản thân cô tự biết.

Nhiều đêm ấy, cô đã gặp phải những cơn ác mộng chưa từng có trước đây. Cô mơ thấy Lâm Khanh oán hận nhìn mình qua song sắt, mơ thấy Gia Văn từ đằng sau lạnh lùng chĩa họng súng đen ngòm về phía cô. Cô rất sợ hãi, dù trong mơ vẫn hoảng loạn vùng dậy chạy đi.

Đi mãi, đi mãi. Khi cô nhìn xuống, còn trông thấy những thứ kinh khủng hơn. Hai bàn tay vốn trắng nõn như tuyết của mình bỗng biến thành một màu đen kịt. Ngón tay mục rữa hôi thối, tựa như một bàn tay ma. Khi cô ngơ ngác thử cử động chúng, từ xương cốt cho đến thịt da đều lập tức tan chảy thành nước.

Xung quanh người cô, bên dưới chân cô, đều chất kín những viên thuốc màu trắng. Chúng nhảy nhót, chúng mọc ra con mắt và cái miệng đỏ lòm, không ngừng ngoác ra cười nhạo, sau đó cùng lúc lao đến muốn cắn cô.

Anna giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ, bao giờ cũng hoảng loạn đến mức không thể yên lòng ngủ tiếp.

Đêm hôm ấy, cô thậm chí còn không thể chợp mắt, một mình đem điếu thuốc ra đứng hút trên ban công. Gió đêm lạnh lẽo mơn man từng tấc da thịt. Từ bé, cô vốn là đứa trẻ yếu ớt, sợ nắng sợ gió, sợ cả những thứ như khói thuốc hay rượu cay. Vậy mà gần đây, cô phải dùng cả đến chúng để quên đi phiền muộn. Cô ăn ngủ không ngon, dẫn đến dung nhan xinh đẹp cũng phần nào trở nên tiều tụy.

Anna vuốt tóc, cứng ngắc nở nụ cười trên môi. Có lẽ người cha đã mất của cô nói đúng. Tính cách của cô như vậy, không thể che giấu, cũng không thể liên can đến những chuyện tày đình.

Đêm đen lạnh lẽo vô hồn. Cô cứ thế gục đầu trên hành lang, yên lặng ngồi hút thuốc cho đến tận lúc bình minh.

End chap 49