Ngọc Thạch Phi Ngọc

Chương 20: Chương 20

Chương thứ hai mươi

Em trai thân mến

☆ ☆ ☆

"Hoan nghênh ghé tiệm! Tiểu thư là mua nội y hay là quần lót?"

Nếu không phải bởi vì sợ đụng phải Vu Trí Chí, nói không chừng Vương Mân sẽ hưởng thụ loại quá trình nhìn Tiếu Lang quẫn bách liên tục này.

Nhưng giờ khắc này, bọn họ là đến tị nạn!

Vì không muốn bị nhân viên cửa hàng đuổi ra ngoài, rốt cục Tiếu Lang chỉ đành phải thự hiện hành vi biến thái này, "Quần lót đi..." Thanh tuyến trầm thấp, tựa như là của nam sinh.

Nhân viên bán hàng giật mình, nhưng rất nhanh cô liền làm hết phận sự mà bắt đầu đề cử cho khách hàng.

"Xin hỏi tiểu thư muốn hình thức gì? Loại thắt lưng ngắn có ren này là kiểu dáng mới nhập về, có ba loại màu đỏ đen và màu da người, gần đây lượng bán ra vô cùng tốt, loại quần lót bằng sợi tre có độ co dãn cao kia khách hàng quen cũng mua rất nhiều..."

Tiếu Lang rơi lệ đầy mặt: Lão thiên gia ơi, cho dù bọn con đều thích nữ sinh cũng không cần trừng phạt bọn con như vậy chứ!

Nhân viên bán hàng nhiệt tình lấy xuống một cái quần lót, lôi kéo Tiếu Lang giới thiệu, chất lượng cực kỳ không tệ, có xé thế nào cũng không rách.

Vương Mân vừa đại não sung huyết tưởng tượng bộ dáng Tiếu Lang mặc quần lót nữ, vừa thầm mắng mình biến thái! Nếu không phải là bị bất đắc dĩ (?), tuyệt đối sẽ không mua quần lót nữ cho Tiểu Tiểu...!

Sẽ xảy ra án mạng đó!

Hai bạn tiểu xử nam thuần khiết lại đồng thời nghĩ thầm: Vu Trí Chí hẳn là sẽ không cầm thú mà dắt bạn gái đến mua nội y quần lót như vậy đâu ha?

Quay đầu lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, lập tức hoảng hốt.

Xem ra hai người đều đánh giá thấp trình độ ân ái của hai người kia, bọn họ còn đặt biệc chạy đến đúng cửa hàng tên Cổ Kim này!

Phắc...!Lần này xong thiệt rồi, có trốn cũng chẳng còn chỗ trốn!

Tiếu Lang linh cơ vừa động, cầm lấy một cái quần lót liền hỏi: "Có thể mặc thử không?"

Nhân viên phục vụ liền 囧, nói: "Quần lót không thể, nội y có thể."

Tiếu Lang: "Nhanh đề cử cho tui một cái đi!"

Vương Mân: "..."

Nhân viên bán hàng hết xem xét rồi lại quan sát bộ ngực đáng thương của Tiếu Lang, ngay cả A cup cũng không đạt tới.

Nhưng nếu một nhân viên bán hàng nhìn thấy khách hàng lại nói thẳng Ngực cô quá phẳng, không cần mặc Bra vậy cô cũng không cần lăn lộn đi bán hàng ở đây nữa...!

"Bên này của chúng tôi có một loại Bra hỗ trợ nâng ngực vô cùng tốt, dùng vật liệu Nano chế tạo, mặc vào sẽ tôn lên dáng ngực, tiểu thư có muốn thử một lần hay không?"

Tiếu Lang cắn răng một cái nói: "Thử."

Nhân viên bán hàng cầm thước dây tới giúp Tiếu Lang lấy số đo vòng ngực, 92.

Là 92 đó...!

Cô thiệt muốn khóc, thiệt là bằng phẳng, số liệu có thể chứng minh!

Tiếu Lang đoạt lấy Bra lót xốp dày mà nhân viên phục vụ đưa tới, một khắc trước khi bọn Vu Trí Chí bước một chân vào tiệm chuyên doanh Cổ Kim này đã lập tức nhắm ngay phía phòng thay quần áo vọt vào, tốc độ có thể so với con thỏ bị lửa thiêu đuôi!

"...!Anh xấu hổ cái gì chứ, người khác hâm mộ anh còn không kịp nữa là..." Vu Trí Chí lớn giọng từ xa tới gần.

Vương Mân đứng ngồi khó an trước mặt một đống Bra, hận không thể đào một cái động trốn vào.

...!Tiểu Tiểu xấu xa, cư nhiên bỏ một mình anh ở bên ngoài, chính mình lại chạy vào phòng thay quần áo trốn!

Đưa lưng về phía họ, Vương Mân làm ra một bộ biểu tình nghiêm túc trầm tư, tựa như xem xét tác phẩm nghệ thuật mà quan sát các loại Bra đủ loại hình dáng đủ loại chất liệu trước mắt...!Đồng thời cầu nguyện hai người kia đừng nhận ra mình.

Bạn gái Vu Trí Chí ở phía sau lưng nói mấy câu Cái này không đủ mềm, Em không muốn mặc xốp đâu linh tinh, trong lòng Vương Mân độc ác nghĩ, tùy tiện lấy một cái rồi đi đi, dù sao cuối cùng vẫn phải cởi mà!

Vu Trí Chí ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm, "Chỉ mấy miếng vải rách kia cũng tính 368, cướp tiền sao."

Trong lòng Vương Mân thầm mắng: Mua Bra cho bạn gái mà còn nhăn nhăn nhó nhó, ngẫm lại một khắc kia khi ông cởi Bra của cô ấy ra ông có so đo mấy đồng tiền đó không...!

"Anh đẹp trai này, có muốn ngồi chờ một lúc không?" Một nhân viên bán hàng tốt bụng hướng về phía Vương Mân nói.

"..." Vương Mân nháy mắt nóng nảy, cô có thể hoàn toàn không cần để ý tới tôi a a a a! Sofa bên kia nằm kế bên cửa thủy tinh, còn đối diện mặt tiền cửa hàng, trong tiệm ngoài tiệm đều có thể nhìn thấy người đang ngồi trên đó! Thật sự là tâm muốn chết đều có!

Kiên trì xoay người, chân cứng đơ đi về phía sofa, một bên suy nghĩ khi đối mặt với Vu Trí Chí nên phản ứng như thế nào, một bên lại tà ác nghĩ, nếu như nói ra Đang giúp Tiếu Lang mua Bra, Vu Trí

Chí sẽ có biểu tình gì nhỉ.

Nhưng mãi đến khi ngồi xuống, Vu Trí Chí vẫn chưa phát hiện mình, đôi tiểu tình nhân người ta còn đang ân ân ái ái mà thảo luận Bra loại nào tương đối tốt hơn đây kìa!

Vương Mân tự an ủi mình: Quả nhiên mình và Tiếu Lang quá mức khẩn trương, vừa rồi cho dù trực tiếp từ trong tiệm đi ra ngoài, hào phóng một chút, Vu Trí Chí cũng chưa chắc có thể nhận ra.

Hiện tại Tiếu Lang còn đang trốn trong phòng thay quần áo, mình có đi cũng không được, tình huống thật sự là không xong đến cực điểm!

...!Nếu không làm bộ đi nhà vệ sinh nhỉ?

Lập tức đứng dậy, lại nghe phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi —— "Vương Mân!" "..."

Vương Mân quay đầu, giả vờ mới phát hiện nói: "Vu Trí Chí?"

"Ừ! Thật là ông sao! Tui cứ thấy sao giống ông quá!" Vu Trí Chí đi tới, vẻ mặt cao hứng, "Ông sao lại ở đây?"

Vương Mân một chút cũng không cảm thấy việc hai thằng con trai gặp nhau trong tiệm bán Bra là chuyện đáng giá cao hứng, "Cùng bạn gái đi mua chút đồ."

Vu Trí Chí sửng sốt nói: "Ông có bạn gái rồi? Sao không nghe ông nói!"

"Mới vừa nói đó thôi, ha ha..." Vương Mân làm bộ ngại ngùng, thay đổi đề tài nói, "Tui đi vệ sinh một chút."

Vu Trí Chí: "Ừ, lát gặp lại!"

Gặp cái quỷ á! Ra khỏi tiệm nội y, Vương Mân bước nhanh đi về hướng đám đông, vừa cầm di động gởi tin nhắn cho Tiếu Lang, "Anh chờ em ở quán cà phê S, anh em tốt, tự em cầu nhiều phúc đi..."

Tiếu Lang dùng tóc dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của mình, từ trong phòng thay quần áo đi ra, mang theo tức giận (?) trả lại Bra cho nhân viên bán hàng, lỗ mãng phán một câu Không hợp dáng liền hoảng sợ chạy trốn mất tiêu.

Có lẽ hóa trang như vậy khiến Vu Trí Chí không thể liên tưởng đến cậu là bạn cùng phòng mà cậu ta sớm chiều ở chung, cho nên Tiếu Lang thuận lợi đào thoát dưới mí mắt đối phương.

Tìm được Vương Mân rồi, Tiếu Lang tựa như hả giận mà ôm lấy nhéo cậu vài cái, thẳng đến khi người nào đó nề nếp nói một câu Anh sai rồi, Tiếu Lang mới bỏ qua.

Náo loạn một trận, hai người cũng chẳng còn tâm tư đi dạo phố gì nữa, trực tiếp thuê phòng khách sạn lên giường thân thiết.

...!

Ngày kế trở lại ký túc xá, Vu Trí Chí chặn Tiếu Lang lại hỏi, "Ê Tiếu Lang, có biết anh trai ông quen bạn gái không vậy?"

"Hả?" Tiếu Lang giả ngu, "Bạn gái gì?"

"Ông cư nhiên không biết?!" Vu Trí Chí hưng phấn nói, "Hôm nay ra ngoài gặp Vương Mân và bạn gái

của ổng."

Tiếu Lang: "A..."

Vu Trí Chí: "Anh của ông thật sự là cao thủ, cô gái kia dáng người không tệ!"

Tiếu Lang: "Ha ha, vậy sao!"

Vu Trí Chí: "Ừ, rất cao, khoảng hơn mét bảy á, bất quá lại là ngực sân bay." Tiếu Lang: "..."

Vu Trí Chí cảm thán: "Đáng tiếc chưa kịp nói chuyện, vội vàng không biết đi đâu luôn, ầy, lần sau ông gọi bọn họ cùng đi ra ăn cơm luôn đi!"

Tiếu Lang: "..."

...!

Ở phương Bắc, ngoại trừ hệ thống sưởi hơi, còn có một thứ khiến người ta vừa thích vừa chờ mong, tuyết!

Đám nam sinh sống ở phía Nam Trường Giang rất ít khi nhìn thấy tuyết, chỉ có trên TV, ảnh chụp mà thôi, nhìn thấy một mảnh tuyết trắng tựa như thế giới cổ tích, đều cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Đáng tiếc mùa đông năm nay, đến tận giữa tháng hai, trên bầu trời vẫn chưa rơi xuống dù chỉ một bông tuyết.

Ngược lại có mấy lần mưa phùn, tí ta tí tách, mang theo một chút màu trắng, nhưng trong quá trình rơi xống lại hóa thành giọt nước.

Đêm giáng sinh, nhiệt độ đã xuống dưới 0 độ.

Dụ Niên từ thư viện đi ra, đeo bao tay và khăn quàng cổ thật dài, vẫn cảm thấy lạnh đến phát run.

Trở về ký túc xá phải đi qua hồ Kinh Đại, hồ nước kết một tầng băng thật dày.

Lúc ban ngày, luôn có thể thấy đám sinh viên kề vai sát cánh, cùng nhau chơi trượt băng.

Dụ Niên lại một lần cũng không dám thử, cho dù biết mặt băng rắn chắc, thậm chí có người ở trên đó té ngã vui đùa, cậu vẫn rất lo lắng, lo lắng bản thân không cẩn thận rơi xuống mặt băng vỡ, lại không có ai kéo mình lên.

Bình thường hồ nước kia thoạt nhìn cũng không thấy quá sạch sẽ lắm, vừa kết băng, lại có vẻ trắng như vậy, tinh khiết như vậy, trong đêm khuya này, trên mặt băng hiện lên huỳnh quang rực rỡ, không biết là ánh sáng từ nơi nào phản xạ tới...!

Dụ Niên chọn một con đường băng qua mặt hồ, thật cẩn thận đi hai bước, mới buông lỏng mà lớn gan hơn, lắc lắc lư lư đi về hướng ký túc xá.

Dưới chân thực lạnh, lại bởi vì thích loại hoàn cảnh yên tĩnh như thế này mà xem nhẹ đi.

Lần đầu tiên đi trên mặt băng tại thủ đô, cảm thấy cũng không đáng sợ như vậy, vừa nghĩ tới có lẽ sẽ có vài con cá nào đó cách một lớp băng hôn môi chân mình, Dụ Niên nện bước liền càng thêm thoải mái.

Đêm dài yên tĩnh, chỉ có ít ỏi mấy đôi tình nhân đang ôm nhau đồng thời hôn môi, rất xa, thấy không rõ ai là ai.

Dụ Niên đi tới, nghĩ nếu hiện tại bên cạnh mình có thể có một người, hẳn là một chuyện rất hạnh phúc nhỉ.

Chỉ là người mình luôn hy vọng ở bên cạnh mình, hiện tại ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.

Tưởng tượng như vậy, liền có chút chua xót trong lòng...!

Một mảng băng lớn như vậy, không có biên giới, cũng không có dấu vết có người đi lại.

Bỗng nhiên khiến người ta có một loại xúc động muốn nhắm mắt lại —— Nếu không nhìn thấy, có thể sẽ bất tri bất giác quẹo sang một hướng khác mà lệch khỏi quỹ đạo hay không?

Dụ Niên đi vài bước rồi mở mắt ra, trước mắt vẫn là phương hướng mình muốn đi, chỉ là cách mục đích gần hơn một chút.

Lần thứ hai thử lại, lần này số bước nhiều hơn.

Mở mắt, lại vẫn là cảnh sắc như cũ, mặt băng như cũ...!

Dụ Niên nhắm mắt lại, bắt đầu im lặng đếm ——

Một, hai, ba...!Hy vọng đếm tới ba mươi, mình có thể nhìn thấy anh ấy.

Hai mươi tám, hai mươi chín...!A, nếu không đếm tới năm mươi đi, ba mươi hình như hơi quá ít.

Bốn mươi sáu, bốn mươi bảy, bốn mươi tám...!Ba mươi với năm mươi chỉ là tám lạng nửa cân, nói không chừng mở mắt ra vẫn chỉ là một chút khoảng cách như vậy thôi, nếu đã đi rồi, liền kiên trì đến một trăm đi.

Bảy mươi...!Anh, em muốn gặp anh.

Tám mươi...!Đến một trăm, có thể gặp được chứ?

Chín mươi...!Chín mươi tám, chính mươi chín.

Một trăm.

Chuyện như vậy, lừa con nít ba tuổi cũng sẽ không tin.

Đừng nghĩ nữa, chỉ là một câu chuyện cổ tích mùa Giáng sinh mà thôi.

Dụ Niên dừng bước, chậm rãi mở mắt, cho dù đã trước tiên an ủi bản thân, vẫn có chút chờ mong nhìn thấy điều gì...!

"A." Dụ Niên nỉ non ra tiếng, "Tuyết..."

Hóa ra tuyết rơi xuống cũng có thể an tĩnh như vậy.

Không có chút tiếng vang nào, trong một trăm bước đi đường này của mình, lặng lẽ bay tới trước mắt mình.

Dụ Niên híp mắt, tựa như tham lam mà hít sâu vào một hơi, giơ hai tay lên, khiến bông tuyết màu trắng bạc rơi xuống trên bao tay, trên tay áo, trên vành nón của mình...!

Chúng rơi xuống trên người mình, nhẹ nhàng đảo qua, mới tiếp tục rơi xuống mặt băng, tựa như một nụ hôn thật sâu, hòa hợp làm một thể.

Tưởng niệm trắng ngần như tuyết.

Tuyết ơi, bọn mày là tinh linh mang đến hạnh phúc cho tao phải không?

Tuyết a, các ngươi là cho ta mang đến hạnh phúc tinh linh sao?

Lúc bước ra khỏi mặt hồ băng, tuyết rơi càng lớn, lộp bộp lộp bộp, trước sau nối tiếp nhau rơi trên mặt đất, chỉ chốc lát sau đã tích một tầng thật dày.

Dụ Niên tựa hồ nghe được cách đó không xa có người cười vui la lên Tuyết rơi, tuyết rơi rồi...!Trên người dưới chân đều không còn hàn khí nữa, có lẽ được tinh linh tuyết mang đi rồi, cả người từ trong ra ngoài đều trở nên ấm áp.

...!

Trở lại ký túc xá, tất cả mọi người đều có mặt, Tề Hùy Thành ghé sát vào cửa sổ nhìn tuyết rơi bên ngoài, Mục Đào nằm trên giường nhẹ giọng hừ ca, Vương Mân tựa hồ đang cùng người khác gọi điện thoại.

"Tui về rồi đây." Dụ Niên tâm tình rất tốt chào hỏi đám bạn cùng phòng.

Tề Huy Thành quay đầu lại, khó được lúc nhìn thấy tươi cười phát ra từ nội tâm của Dụ Niên, không khỏi ngẩn ra, nghĩ thầm rằng tên này bình thường cho dù không khiến người ta thích được, nhưng vẫn là mỹ nam một trăm dặm mới tìm được nha!

Tề Huy Thành chỉ chỉ bàn học của cậu, nói: "Cậu có bưu thiếp."

Dụ Niên cởi áo khoác ra treo lên gần hệ thống sưởi hơi hong khô, nghi hoặc nói: "Ai gởi vậy?" Hình như cũng không có người nào quen biết sẽ gởi bưu thiếp cho mình mà.

"Không rõ lắm." Tề Huy Thành nói, "Hình như là Khoa Đại gởi tới."

Dụ Niên vẻ mặt kỳ quái mà cầm lấy thư trên bàn, ngoại trừ địa chỉ, bên trên chỉ có một dòng chữ đơn giản chúc mừng Giáng sinh.

Nhưng hai chữ cuối cùng của bưu thiếp này, lại làm cho toàn thân cậu tựa như bị rút hết khí lực, rốt cục không thể cử động.

Dụ Niên, em trai thân mến của anh, chúc em lễ Giáng sinh vui vẻ!

Anh trai mong nhớ của em, Dụ Duyệt.

Nét chữ xinh đẹp, tựa như nước chảy mây trôi phía trên, có vẻ có chút không chân thật.

....