Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 13: 13 Quan Âm Là Người Tàn Nhẫn Nhất Trên Đời

Khách sạn năm sao Tinh Hoa trực thuộc tập đoàn Thành Thang.

Tầng ba, hội trường.

Dạ tiệc từ thiện vẫn chưa chính thức bắt đầu, lúc này chỉ là đang làm nóng, các vũ công của đoàn ca múa Dao Thăng nhanh chóng bắt đầu múa trên sân khấu chính của hội trường, dáng điệu uyển chuyển như những chú bướm đang bay lượn.

Trong khu vực VIP của hội trường không có một bóng người, có không ít khách đến sớm ngồi ở hàng ghế thường.

Những người lớn tuổi giao lưu thị trường chứng khoán tài chính và các giao dịch thương mại.

Ngoài ra, còn có người trẻ tuổi đi theo trưởng bối đến, rõ ràng không có hứng thú với mấy chuyện này, đi đến khán đài biểu diễn.

Sau khi kết thúc một điệu nhảy, hai bạn trẻ tán gẫu với nhau.

“Đây là đoàn của Ngu Dao, không hổ là đoàn ca múa được dạy bởi các vũ công quốc tế giỏi nhất.”

“Đáng tiếc Ngu Dao không lên sân khấu.”

“Ấy, giờ làm sao cô ta có thời gian chứ, sợ là không biết đang ở trong phòng nào trên lầu lấy lòng thái tử của Thành Thang kìa.”

“Ha ha, cũng đúng.”

Người trẻ tuổi thứ ba ở bên cạnh đi ngang qua, sau khi nghe thấy thế chen ngang vào ngờ vực hỏi: “Các cậu đang nói cái gì vậy? Không phải Ngu Dao là vũ công à, có quan hệ gì với Đường Diệc?”

“Ôi chà, chắc là gần đây cậu không có đọc báo lá cải.”

“Hả? Có tin lớn gì thế?”

“…”

Người nọ cười phóng đãng kề tai nói nhỏ, “Phổ cập khoa học” cho người mới tới một phen.

Sau khi nghe xong, người mới tới khiếp sợ nói: “Ngu Dao thế mà bò lên giường Đường Diệc được? Thủ đoạn quá dữ.”

“Cũng không chắc đâu, ai mà không biết tên điên ——” người nọ ngừng cười phóng đãng, sửa lời, “Có ai mà không biết thái tử Thành Thang chay mặn đều không ăn?”

“Nhưng tôi nghe nói gu hắn là mấy bộ hí phục của mỹ nhân mà?”

“Chỉ nhìn không chạm vào thì có gì đâu.

Có điều, thấy hắn nâng đỡ Ngu Dao như thế, chuyện này hơn phân nửa là sự thật.”

“Mượn dạ tiệc của Thành Thang nâng đỡ chú chim hoàng yến xinh đẹp của mình và đoàn ca múa của cô ta, khiến người ta hâm mộ thật đấy.”

“Hâm mộ cái gì?”

“Đương nhiên là hâm mộ vị thái tử của Thành Thang kia rồi —— hẳn bây giờ đang ôm người đẹp trong lòng, không biết sung sướng đến mức nào!”

“Ha ha ha…”

Ở tầng cao nhất khách sạn Tinh Hoa.

Trong phòng làm việc.

Thái tử đang ôm ấp người đẹp trong miệng người khác đang nằm trên sofa, vừa mới kết thúc công việc bận rộn như chó của mình.

Không.

Chó còn rảnh rỗi hơn hắn ——

Đường Diệc mất kiên nhẫn, gạt con chó săn to phóng tới chỗ tay mình, giọng trầm khàn mệt mỏi: “Cút.”

“Gâu.”

Con chó săn to uất ức cụp đuôi cút đi.

Đường Diệc xoay người vào trong sofa, chuẩn bị nhắm mắt lại.

“Cốc cốc.”

“…”

Bỗng nhiên đèn cảm ứng sáng lên.

Người gõ cửa bước vào chính là Trình Nhận.

Vừa bước vào, anh ta đã bắt gặp ánh mắt xinh đẹp âm trầm sắc bén dưới mái tóc đen xoăn kép.

Ánh sáng của đèn cảm ứng rất tốt, dưới ánh đèn làn da Đường Diệc trông vừa trắng vừa lạnh lẽo, ánh đèn cũng tôn lên hàng mi mảnh đen nhánh.

Đường Diệc: “Có việc?”

Trình Nhận: “Có việc.”

Đường Diệc: “…”

Hắn ngửa đầu lên chỗ tựa lưng sofa nhắm mắt lại, hít sâu hai hơi, Đường Diệc xoa xoa huyệt Thái Dương: “Nói đi.”

Trình Nhận mở tập tài liệu ra báo cáo về tiến độ của buổi dạ tiệc từ thiện ở tầng dưới và các vấn đề đang đợi giải quyết với tốc độ nói vừa phải.

Sau khi giải quyết hết toàn bộ, với chút kiên nhẫn cuối cùng Đường Diệc hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Trình Nhận đóng tập tài liệu lại: “Còn.”

“Không còn thì cút ——”

Đột nhiên hắn im bặt.

Một hai giây sau, Đường Diệc mặt không cảm xúc mở mắt ra: “Có phải cậu muốn chọc tức chết tôi rồi cướp quyền đúng không?”

Trình Nhận đẩy mắt kính, bình tĩnh đáp: “Tập đoàn Thành Thang theo hình thức đầu tư cổ phần, ngài chết cũng không tới lượt tôi.

Hơn nữa, lúc ngài nhận chức phó chủ tịch được một tháng tôi đã nhắc nhở ngài rồi, với cường độ làm việc của ngài thế này, dễ đột tử.”

Đường Diệc không giận trái lại còn cười: “Chi bằng cậu dạy tôi làm sao tranh đoạt quyền lực nhanh hơn?”

Trình Nhận im lặng.

Tập đoàn Thành Thang lớn như vậy, ngoại trừ bà cụ Mạnh “Buông rèm chấp chính*” của nhà họ Đường đầu têu thì chỉ có một mình Trình Nhận biết lý do tại sao từ khi Đường Diệc nhận chức phó chủ tịch tới nay chỉ vì cái trước mắt, vì tranh giành quyền lực mà không từ thủ đoạn như thế.

*Buông rèm nhiếp chính tạm hiểu là một hoạt động trong đó người thay mặt người đứng đầu được dấu mặt để điều hành công việc quan trọng của người đứng đầu (Theo http://.impe-qn.org.vn).

Đó mới là thỏa thuận đánh cược lớn nhất, tàn nhẫn nhất và cũng tàn khốc nhất mà tên điên này đánh cược.

Với bà nội ruột thịt của hắn.

Đường Diệc mất hết kiên nhẫn, “Còn chuyện gì thì nói mau.”

“Có tin đồn ngài nuôi chim hoàng yến.”

Đường Diệc: “?”

Trình Nhận báo cáo lại ngắn gọn.

Đường Diệc nhíu mày: “Tại sao đoàn phụ trách buổi diễn của dạ tiệc lại là đoàn của Ngu Dao?”

Trình Nhận: “Hẳn cô Ngu có quan hệ không tồi với người phụ trách hạng mục ấy.”

Đường Diệc lạnh lùng nhếch mép cười mỉa: “Liên quan gì đến tôi?”

Trình Nhận: “…”

Sau khi biết chuyện này không thuộc công việc, Đường Diệc lại lười biếng ngửa đầu lên sofa, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ: “Còn chuyện gì nữa?”

Trình Nhận: “Tối nay cô Lâm có hẹn ăn tối với Nhiễm Phong Hàm.”

“——”

Bỗng nhiên người nào đó trên sofa cứng đờ.

Bầu không khí lặng như tờ.

Sau vài giây dài dằng dặc, Đường Diệc không mở mắt, giọng khàn khàn “… Kệ cô ấy.”

“Vâng.”

Trình Nhận rất biết nghe lời, nói xong lập tức xoay người muốn đi.

Phía sau vang lên giọng nói như đang đè nén điều gì đó: “Lần này không còn chuyện gì khác nữa?”

Trình Nhận đã kéo cửa ra: “Hết rồi, chúc ngài nghỉ ngơi vui vẻ.

Ngủ ngon, mơ đẹp.”

Đường Diệc: “…”

Cửa mở nhưng không có tiếng đóng cửa.

Một lúc lâu không không nghe thấy tiếng động, đèn cảm ứng tự động tắt.

Chỉ có tia sáng chiếu vào phòng qua khe cửa mở.

Căn phòng chìm vào bóng tối, ở chỗ sofa, vang lên một tiếng cười trầm khàn tự giễu: “Cậu xem, tôi đã nói rồi, Quan Âm là người tàn nhẫn nhất trên đời này.”

“…”

Ngừng hai giây, ở trong bóng tối, tên điên mở mắt ra, vừa nghiêm túc vừa tò mò hỏi: “Nếu tôi chết thật, liệu Quan Âm có khóc không?”

“…”

Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt Trình Nhận biến mất, anh ta quay người lại: “Cô Lâm không biết về thỏa thuận của ngài với chủ tịch.”

Đường Diệc: “Tôi biết.”

Trình Nhận không nói nữa.

Đèn cảm ứng sáng lên lần nữa, Đường Diệc ngồi dậy.

Mái tóc đen xoăn nhẹ rũ xuống che mất thái dương vừa trắng vừa lạnh, đồng thời cũng cụp mắt che đi cảm xúc không rõ ràng.

Sau một lúc lâu im lặng, trong phòng vang lên giọng nói uể oải: “Nhà hàng nào, có ảnh chụp không?”

Trình Nhận dừng lại: “Ngài không đi?”

“Mệt, không đi.” Đường Diệc lười biếng nhắm mắt lại, “Cậu cho người trông chừng đi.”

Có thể thấy lúc này là Đường Diệc nói thật.

Trình Nhận cảm thấy bất ngờ nhưng vẫn gật đầu: “Tôi sẽ bảo bọn họ chờ ở ngoài nhà hàng.”

Đường Diệc dừng lại, mở mắt ra: “Tại sao chờ ở ngoài?”

“Đó là nhà hàng có phòng riêng, mỗi bàn một phòng.”

“Vậy ở ngoài cửa sổ.”

“Cửa sổ?” Trình Nhận cúi đầu cứng nhắc xác nhận lại, “Phòng Nhiễm Phong Hàm đặt trước là phòng ‘U lan trong cốc vắng’, huyền quan, phòng ăn, sân thượng, Bố cục chia làm ba, bên ngoài sân thượng là… Rừng trúc, nhìn không tới bên trong.”

“——?”

Không khí ngưng trệ vài giây.

Trên sofa Đường Diệc nhấc tay lên, chậm rãi siết chặt tay lại, kiềm chế sờ vào hình xăm trước cổ.

Hắn từ từ cong môi lên cười, con ngươi đen láy một bầu trời u ám.

“Ý của cậu là, tên kia muốn chết sớm, đưa cô ấy vào rừng cây nhỏ một mình vào nửa đêm?”

Trình Nhận: “…”

Cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không thể phản bác.

Bên ngoài nhà hàng tư nhân.

Gió cuối đông lạnh thấu xương.

Lâm Thanh Nha đi ra khỏi nhà hàng cùng Nhiễm Phong Hàm, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe ô tô đỗ ngoài cửa.

Không biết có phải do giá xe hay do biển số xe mà người đi đường đều ngoái đầu lại nhìn chằm chằm.

Trợ lý đặc biệt với nụ cười chuyên nghiệp đã đứng ở bên cạnh cửa.

“Chào buổi tối, cô Lâm.”

“Chào buổi tối.”

“Sếp Đường bảo tôi cho xe đến đón cô, mời cô đi ký tên hoàn thành việc ký kết thỏa thuận.”

“…”

Mặc dù trong điện thoại Đường Diệc không nói, Lâm Thanh Nha cũng đoán được.

Tầm mắt cô nhìn lướt qua thân xe đen như mực rồi lại nhìn sang Nhiễm Phong Hàm ở bên cạnh.

Mắt đối mắt với nhau, Lâm Thanh Nha lên tiếng xin lỗi: “Đêm nay tôi có hẹn rồi, có thể dời sang ngày mai ký được không?”

Trình Nhận nhìn Lâm Thanh Nha lịch sự cười: “Sếp Đường nói.”

“?”

Lâm Thanh Nha quay đầu lại.

“Chỉ trong đêm nay, quá hạn coi như kết thúc.

Sống chết của đoàn Côn kịch do cô tự quyết định.”