Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 2: 2 Từ Đây Không Dám Nhìn “quan Âm”

Giản Thính Đào chỉ kịp nói một câu này ——

Ở hành lang gấp khúc bên kia, cửa phòng làm việc của trưởng đoàn vang lên tiếng khép mở.

Rạp hát lập tức im bặt.

Các diễn viên đoàn kịch ngồi vây quanh nhau vươn dài cổ nhìn trưởng đoàn của bọn họ cười ha hả tiễn “Chủ nợ” đi.

Khoảng hai phút sau, trưởng đoàn quay lại một mình, khác với gương mặt tươi cười khi đi ra ngoài vừa rồi.

Lúc này trưởng đoàn gần sáu mươi tuổi gục đầu xuống, lộ vẻ mỏi mệt già nua.

Cho đến khi Giản Thính Đào đi qua, kề sát ông thì thầm vài câu.

Trưởng đoàn nghe xong lập tức mắt bừng sáng, nhìn về phía Lâm Thanh Nha và Bạch Tư Tư ngồi.

Cách nửa rạp hát, Lâm Thanh Nha gật đầu với đối phương.

Trưởng đoàn lộ vẻ vui mừng, vội bước sang: “Sư phụ Lâm, cuối cùng cháu cũng tới rồi! Thính Đào, còn thất thần cái gì, đi pha cho sư phụ bình trà.”

Lão trưởng đoàn gần như cúi người, Lâm Thanh Nha đứng dậy, cản lại: “Chú Hướng, chú khách sáo quá, Thanh Nha không nhận nổi.”

“Ôi trời, học trò Lê viên chúng ta không nói chuyện tuổi tác, cháu đạt được đỉnh cao trước, luận địa vị hay lý lịch, có gì mà không nhận nổi chứ?” Hướng Hoa Tụng cười đến nếp nhăn trên mặt giãn hết cả ra, chỉ về phía hành lang gấp khúc nói: “Ở đây tiểu bối* nói chuyện ồn ào, chúng ta vào phòng làm việc tán gẫu đi.

Sáu bảy năm rồi chú không gặp cháu…”

*Tiểu bối: Người vai dưới.

Lâm Thanh Nha được trưởng đoàn dẫn vào phòng làm việc, nhóm diễn viên không có quy tắc định đi lên thăm dò tin tức đành phải ai về nhà nấy.

Bạch Tư Tư đứng ở chỗ cũ, đưa mắt nhìn quanh, nhìn phía Giản Thính Đào rời đi.

So với cửa ở sân sau chẳng ra làm sao, trong phòng làm việc của trưởng đoàn coi như là sạch sẽ.

Trước bức tường đối diện cửa ra vào là chiếc tủ kính kiểu cũ, bên trong bày đủ các loại cúp và giấy chứng nhận, còn có mấy bức ảnh chụp nhóm đặt trong khung riêng biệt.

Xem thời gian đều có tuổi nhưng không bám bụi, hiển nhiên thường xuyên được lau chùi.

“Không có gì đẹp đâu, đều là huy hoàng năm xưa cả.” Trưởng đoàn thấy Lâm Thanh Nha dừng ở trước tủ, lắc đầu cười than thở.

Lâm Thanh Nha nhìn một bức ảnh chụp trong đó, khẽ cười dịu dàng: “Đây là bức ảnh chụp chuyến lưu diễn cuối cùng năm đó ạ?”

“Đúng thế.

Khi đó mẹ cháu nổi tiếng có một không hai trong ‘một thế hệ Phương Cảnh’ —— tên của đoàn Côn kịch Phương Cảnh bọn chú được đặt lúc ấy!” Hướng Hoa Tụng cười được một nửa thì ngừng, sau đó lụi bại đi, “Đáng tiếc, vận đổi sao dời, không còn bao nhiêu người nhớ tới.”

Lâm Thanh Nha không nói gì, cụp mắt xuống.

Trong phòng yên tĩnh một lúc, Hướng Hoa Tụng lấy lại tinh thần, cười khổ: “Cháu nhìn chú này, ở tuổi này bắt đầu thích mấy chuyện buồn bã, khiến cho các cháu không thích nghe —— nào Thanh Nha, mau ngồi đi, uống ly nước trước.”

“Cảm ơn chú Hướng.”

“Mấy năm nay mẹ cháu điều dưỡng sao rồi? Tinh thần và tình trạng có ổn không?”

“Vâng, khá hơn nhiều.”

Trong lúc tán gẫu về chuyện nhà, Giản Thính Đào gõ cửa, mang trà ngon vào.

Sau khi mang trà vào Giản Thính Đào không đi mà ngập ngừng đứng bên cạnh sofa.

Hướng Hoa Tụng phát hiện, quay đầu hỏi: “Có việc gì?”

“Trưởng đoàn, bọn cháu…”

“Đừng ấp úng, sư phụ Lâm của các cậu không phải người ngoài, có chuyện gì thì cứ nói.”

Giản Thính Đào khó khăn mở miệng nói: “Thật ra các sư đệ không yên tâm, không biết người phụ trách công ty con của tập đoàn Thành Thang đã nói gì ạ?”

“Bọn họ hỏi chuyện này làm cái gì? Sao nào, đoàn kịch còn chưa giải tán đã vội vàng tính đường lui??” Hướng Hoa Tụng lạnh mặt nói.

“Sao có thể, mọi người chỉ lo lắng cho đoàn kịch…”

Giản Thính Đào không dám cãi lại, giọng nhỏ đi.

Hướng Hoa Tụng giận dữ thở hổn hển mấy hơi, nén giận nói: “Bảo bọn họ đừng lo, mình có năng lực thì không ai đuổi được chúng ta!”

Giản Thính Đào ngạc nhiên và mừng rỡ ngẩng đầu lên: “Ý trưởng đoàn là, còn có cơ hội xoay chuyển?”

“Có thể xem là vậy.” Mày Hướng Hoa Tụng vẫn còn nhíu lại, “Có vẻ như phó chủ tịch công ty bọn họ có hứng thú với Hí khúc, mùng ba đầu năm sẽ đến chỗ chúng ta xem diễn.”

“Phó chủ tịch? Là cái tên Đường điên??” Giản Thính Đào thoáng ngạc nhiên, “Anh ta làm gì có hứng thú với Hí khúc, rõ ràng là ——”

“Là cái gì?” Hướng Hoa Tụng hạ giọng.

“…Không, không có gì ạ.”

“Cả ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ biết đồn bậy đồn bạ! Các cậu đừng hát Hí khúc nữa, kể chuyện tốt hơn đó!”

“Cháu sai rồi trưởng đoàn.”

“Được rồi.

Quay về trông chừng các sư đệ cậu cho tốt, chiều tôi cho các cậu mở họp quyết định vở diễn —— có cứu được đoàn kịch hay không thì phải đợi xem mùng ba đầu năm này, ai dám để xảy ra sai sót, tôi và sư phụ các cậu không tha cho các cậu đâu!”

“Vâng…”

Sau khi Giản Thính Đào rời khỏi, tất nhiên Hướng Hoa Tụng vẫn chưa bớt giận, sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

Lâm Thanh Nha ngồi im lặng ở bên cạnh suốt buổi, cô đặt tách trà xuống: “Có dì Kiều ở đó, chú Hướng không cần quá lo lắng.”

“À, hai năm qua sức khỏe dì Kiều của cháu không trụ nổi trên sân khấu, tình hình trước mắt, hơn phân nửa các tiểu bối phải lên sân khấu rồi.”

“Học trò của dì Kiều thì không có vấn đề đâu ạ.”

“…”

Hướng Hoa Tụng lắc đầu, nhìn tủ trưng bày giấy chứng nhận với vẻ mặt phức tạp: “E là sân khấu Hí kịch này sụp đổ trong tay chú.”

Hướng Hoa Tụng thất thần, Lâm Thanh Nha cũng không làm chậm trễ chính sự của bọn họ nữa, tán gẫu thêm vài câu rồi đứng dậy tạm biệt.

Hướng Hoa Tụng cứ khăng khăng phải đích thân tiễn Lâm Thanh Nha và Bạch Tư Tư ra khỏi đoàn kịch.

Không biết mưa bên ngoài tạnh từ bao giờ, trời chưa sáng hẳn trở lại nhưng phía chân trời đã hơi hừng sáng.

Bạch Tư Tư gọi xe tới đỗ ở ven đường.

Lâm Thanh Nha lên xe trước, cô dừng lại, xoay người.

Hướng Hoa Tụng khó hiểu hỏi: “Thanh Nha, có chuyện gì à?”

“Chú Hướng, Hí là để người xướng, đường là để người đi,” Lâm Thanh Nha nâng mắt lên, đáy mắt trong veo như trà xuân, “Chỉ cần lòng người không suy sụp, sân khấu kịch này sẽ chống đỡ được thôi.”

Hướng Hoa Tụng sửng sốt.

Hiếm khi cô gái tóc dài áo trắng bất chợt nở nụ cười xinh đẹp, tựa như u lan trên tuyết: “Nếu như một mình chú không chống nổi thì cháu giúp chú.”

Trố mắt một lúc lâu, cuối cùng Hướng Hoa Tụng cũng hoàn hồn, đáy mắt dậy sóng: “Tốt quá, tốt quá rồi,” ông ta cười không ngớt miệng, “Chú Hướng tin cháu!”

“…”

Xe chạy được chừng trăm mét, Bạch Tư Tư ghé vào bên cửa sổ với dấu chấm hỏi trên đầu.

Cho đến khi tới chỗ rẽ, không còn nhìn thấy người ở đầu ngõ, Bạch Tư Tư mới quay lại.

“Giác nhi, cô nói gì với trưởng đoàn mà trông ông ấy cảm động đến mức muốn kết nghĩa kim lan với cô thế?”

Lâm Thanh Nha ngoái đầu nhìn lại, bất đắc dĩ lườm cô ta: “Không biết lớn nhỏ.”

Bạch Tư Tư vui vẻ cười nói: “Thật sự kết nghĩa kim lan, xét về địa vị thì chẳng có lợi cho cô.”

Bạch Tư Tư đã quen với việc giác nhi nhà cô ta không quan tâm phúc họa của người ngoài, Lâm Thanh Nha không muốn nghe Bạch Tư Tư nói bậy bạ về chuyện sống còn của đoàn côn kịch Phương Cảnh nên chuyển đề tài: “Vừa rồi ra không thấy cô, ham chơi ở đâu đó?”

“Tôi không có ham chơi, tôi đi tìm Giản Thính Đào hỏi thăm tình hình quân địch!”

“Tình hình quân địch?”

“Về tập đoàn Thành Thang gì đó, còn có phó chủ tịch kia nữa.

Giản Thính Đào nói có một nửa đã chạy mất, anh ta không vội nhưng tôi thì vội!”

Lâm Thanh Nha bó tay với cô ta, cụp mắt xuống.

Trái lại Bạch Tư Tư vô cùng hào hứng nói: “Giác nhi, chuyện tôi nghe nói về tập đoàn Thành Thang rất bí ẩn, có thể viết được thành kịch bản luôn, cô có muốn nghe không?”

Lâm Thanh Nha lắc đầu.

Bạch Tư Tư nói: “Đặc biệt là phó chủ tịch Đường Diệc của bọn họ, nghe nói vô cùng đẹp trai, là một mỹ nam sống! Nhưng tính tình quái đản, vui buồn thất thường, một giây trước còn đang cười, giây sau đã nổi điên, cho nên người ngoài đều gọi anh ta là ‘Đường điên’ ở sau lưng…”

Lâm Thanh Nha nhìn ra ngoài cửa sổ.

“À đúng rồi, cái tên Đường điên đó luôn đi cùng một con chó săn to rất hung dữ, cực kỳ đáng sợ —— giác nhi, mùng ba đầu năm nếu cô có tới đoàn kịch thì tránh sân trước xa một chút!”

“…Chó?”

Đột nhiên Lâm Thanh Nha im lặng suốt buổi khẽ lên tiếng.

Không ngờ Lâm Thanh Nha có hứng thú với mấy chuyện phiếm bên lề, Bạch Tư Tư được quan tâm mà lo sợ, lập tức gật đầu: “Đúng đó, bọn Giản Thính Đào nói, Đường Diệc đi đâu con chó săn to kia đi theo đó, hơn nữa còn hung dữ muốn chết, ngoại trừ Đường điên, không ai dám tới gần nó!”

“Tên là gì?”

“Hả?”

“Con chó ấy,” Lâm Thanh Nha quay đầu lại, dường như trong mắt dâng lên sương mù, “Tên gì?”

Bạch Tư Tư ngơ ra, ngay sau đó vò đầu nói: “Ôi, này thì tôi không biết, hình như không có nói.

Ngoại trừ Đường Diệc không ai dám gọi tên con chó ấy.

Có chuyện gì thế giác nhi, con chó có vấn đề gì à?”

“…Không có.”

Lâm Thanh Nha quay đi, trong một thoáng Bạch Tư Tư như có như không nhìn thấy cô khẽ cười một cái.

Giọng còn dịu dàng đi.

“Nhớ lại vài chuyện cũ ngày xưa thôi.”

Mùng ba Tết, tiểu niên triêu (1).

“Người ta hay nói nay là ngày chó đỏ không nên ra khỏi cửa —— quả nhiên Đường Diệc đủ điên, sao phải chọn hôm nay đi xem Hí?”

Bạch Tư Tư vừa nói vừa lái xe ra khỏi gara nơi Lâm Thanh Nha hiện đang sống.

Ra khỏi gara ánh mặt trời chói mắt, một ngày đẹp trời hiếm có.

Lâm Thanh Nha kéo tấm che nắng xuống, giọng trong trẻo dịu dàng: “Tôi nhớ đường đến đoàn kịch mà, đi một mình cũng được.”

“Như vậy sao được?” Bạch Tư Tư cao giọng nói, “Cô không có di động, lỡ như xảy ra chuyện gì, không phải tôi sẽ thành tội nhân của Lê viên sao?”

Lâm Thanh Nha cười nhạt, “Cái miệng ba hoa.”

Bạch Tư Tư vui vẻ cười xong, nghiêm túc nói: “Có điều giác nhi, hôm nay cô không cần thiết phải đi, thời gian tốt để vào đoàn vốn dĩ là mười lăm tháng giêng.”

“Không lệch mấy ngày.”

“Sao mà không lệch,” Bạch Tư Tư nói thầm, “Nếu hôm nay đoàn Côn kịch Phương Cảnh làm hỏng buổi diễn.

Cô không cứu được nó đâu.”

Lâm Thanh Nha lẩm bẩm một mình: “Tập đoàn Thành Thang… Doanh nghiệp nhà họ Nhiễm, không biết có liên quan gì không.”

“Nhà họ Nhiễm? Nhà họ Nhiễm nào —— à, tôi nhớ ra rồi, là nhà của vị hôn phu hờ chưa từng gặp của cô?”

Ánh mắt Lâm Thanh Nha dao động giống như hồ nước nổi sóng nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì, “Ừm.”

“Tôi đoán là không có.”

“?”

Nghe Bạch Tư Tư chắc chắn như thế, Lâm Thanh Nha bất ngờ quay đầu lại.

“Cái tên Đường Diệc ngoại trừ việc bị điên thì vẫn là nhà tư bản vô lương tâm hút máu lột da nổi tiếng tàn nhẫn..”

Nhân lúc dừng đèn đỏ, Bạch Tư Tư vịn vô lăng quay sang Lâm Thanh Nha.

“Vốn công ty gia đình đứng sau đoàn Côn kịch Phương Cảnh có thể vay ngân hàng trả hết nợ vào đêm đến hạn, tránh được việc thu mua —— nhưng do vào cuối tuần, ngân hàng không làm việc.

Vì để gia hạn thêm hai ngày, ông chủ đưa theo cả nhà già trẻ đến công ty quỳ lạy Đường Diệc!”

Lâm Thanh Nha mở to mắt, đôi đồng tử màu trà lộ vẻ giật mình hoảng hốt.

Cô đắm chìm trong Côn khúc, tất nhiên không biết sự tàn khốc trên thương trường.

Giờ nghe mà hãi, cô không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy từ chối?”

Bạch Tư Tư: “Chứ sao nữa? Tên điên đó còn không buồn chớp mắt, nên họp thì họp, nên làm việc thì làm, vậy mà để một nhà già trẻ quỳ nửa tiếng đồng hồ, còn mình thì rời đi!”

“…”

Với tính tình của Lâm Thanh Nha, nghe xong cũng không khỏi nhíu mày.

Hiếm khi thấy Lâm Thanh Nha có phản ứng, Bạch Tư Tư hài lòng xoay lại nói: “Cho nên giác nhi, hôm nay dù người của Phương Cảnh có hát tệ, ngàn vạn lần cô cũng đừng giúp đỡ bọn họ —— Mấy tên điên kiểu này hẳn toàn là đồ máu lạnh, không dính dáng tới là tốt nhất!”

Lâm Thanh Nha không đáp, không thể làm gì khác ngoài khẽ thở dài, quay đi nhìn ra ngoài cửa xe.

Có lẽ là vì nghênh đón “Khách quý,” hôm nay đoàn kịch mở cửa chính, Lâm Thanh Nha và Bạch Tư Tư vào rạp hát bằng cửa chính.

Dưới sân khấu lác đác như cũ.

Khuê môn đán duy nhất trong đoàn mặc trang phục diễn mang đồ trang sức, đang xướng trên sân khấu.

Bạch Tư Tư nhìn sân khấu, “Là diễn vai Đỗ Lệ Nương,” nghe hát hai câu, Bạch Tư Tư chề môi, “Cô này hát ‘Du viên’ so với giác nhi cô thì dù là giọng hát hay dáng người đều thua xa.”

Lâm Thanh Nha nhìn lướt qua.

Bạch Tư Tư lè lưỡi, nói nhỏ: “Ngại quá, không nên so với cô.”

Lâm Thanh Nha lại nhìn ra sau sân khấu, cất bước đi vào trong.

Không khí phía hậu trường còn áp lực hơn lần trước các cô tới.

Người không tim không phổi như Bạch Tư Tư cũng bất giác hạ giọng, cẩn thận bước đến cạnh Lâm Thanh Nha: “Giác nhi, bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Thanh Nha cũng không biết.

Đúng lúc ấy có một cậu nhóc cúi đầu ủ rũ bước qua trước mặt các cô.

Mắt Bạch Tư Tư đột nhiên sáng lên: “An Sinh!”

An Sinh bị dọa cho giật mình, hoảng hốt ngẩng đầu như con thỏ bị kinh hãi.

“Lại đây lại đây,” Bạch Tư Tư gọi người sang đây, “Mau nói cho mấy chị biết, tại sao đoàn các cậu đều mang bộ dạng như sắp tận thế vậy?”

An Sinh đi qua, ngoan ngoãn chào hỏi với Lâm Thanh Nha trước: “Sư phụ.”

Bạch Tư Tư không dằn lòng được, hỏi lại lần nữa.

An Sinh mặt mày đau khổ nói: “Là do sếp Đường của tập đoàn Thành Thang sắp đến.”

“Tôi biết, không phải các cậu cũng biết từ trước ư?”

“Còn nữa…”

“Còn cái gì?”

An Sinh ấp úng không nói, Bạch Tư Tư gấp đến độ không kiên nhẫn nổi, bên cạnh có người nói vào: “Để tôi nói vậy.”

An Sinh quay đầu lại như được đại xá: “Đại sư huynh.”

“Sư phụ,” Giản Thính Đào cũng chào hỏi Lâm Thanh Nha trước, “Hôm nay đoàn bọn tôi mới vừa nhận được tin —— năm trước có người lấy lòng Đường Diệc, tổ chức buổi diễn Hí khúc riêng cho anh ta, đặc biệt mời Ngu Dao trợ diễn.”

“Ngu Dao??”

Bạch Tư Tư sửng sốt, không để ý đến sự ngạc nhiên của Lâm Thanh Nha, ngước mắt lên tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Ngu Dao nhảy hiện đại mà? Hai năm trước cô ấy rất nổi tiếng trong chương trình vũ đạo, tôi vẫn còn nhớ chương trình đó.”

Giản Thính Đào há mồm muốn nói.

“Cô ấy xuất thân từ thanh y (2) Kinh kịch.”

Một câu nói hờ hững lạnh nhạt giống như cái lạnh của gió tuyết.

Bạch Tư Tư sửng sốt, hoảng hốt quay đầu lại: “Giác nhi, cô biết cô ta à?”

Giản Thính Đào nói tiếp: “Đúng thế, nghe người ta nói cô ta từng bái một vị sư phụ giới Côn khúc học Côn khúc mấy năm, sau đó không biết tại sao đổi nghề sang nhảy hiện đại, Ngu Dao cũng chưa từng nhắc đến chuyện này.”

“…”

Lâm Thanh Nha rũ mắt suy nghĩ, con ngươi giấu dưới hàng mi dài, không rõ cảm xúc.

Bạch Tư Tư hỏi: “Ngu Dao trợ diễn, sau đó thì sao?”

Giản Thính Đào nhíu mày: “Cô ta hát kịch hoàng mai (3) trợ diễn cho đoàn kịch kia, còn chưa cất lời, tên điên Đường Diệc đã đập phá sân khấu.”

“Hả??”

Lâm Thanh Nha bình tĩnh lại, nhíu mày: “Giọng hát của Ngu Dao không tầm thường, không thể nào.”

Giản Thính Đào nặn ra nụ cười lạnh: “Ai biết tên điên đó phát điên cái gì? Trong đoàn cũng không đoán được lý do, các diễn viên đều sợ hãi.”

“Xướng cái gì?”

“Xướng ‘Đồng môn’ trong ‘Lương Chúc’,” Giản Thính Đào nhớ ra chuyện gì đó, “Nói ra thì thật khéo, chính là hát đến câu của Lương Sơn Bá.”

Lâm Thanh Nha chưa nghe đến phần kết, ngước mắt lên tỏ vẻ khó hiểu: “?”

Vấn đề khó khăn rơi xuống đầu, Giản Thính Đào cười khổ: “‘Từ đây ta không dám nhìn… Quan Âm’.”

“— ⎯”

Bỗng nhiên Lâm Thanh Nha ngớ ra.

Tất nhiên Bạch Tư Tư cũng nghĩ đến, nén cười trộm liếc nhìn giác nhi nhà cô ta.

Chợt vào lúc này, không biết ai chạy vào hậu trường, hoảng hốt hô:

“Cái tên Đường, sếp Đường của tập đoàn Thành Thang tới!”

Một giây trước hậu trường còn lặng ngắt như tờ, thoáng chốc như bị hắt cho một gáo nước sôi, hỗn loạn hết cả lên.

Giản Thính Đào vội vàng rời đi.

Bạch Tư Tư thấy mọi người hoang mang, cảm khái lắc đầu: “Giác nhi nhìn kìa, này nào giống sếp Đường tới, rõ ràng là ‘Sói tới’ mà?”

“…”

Lời còn chưa dứt.

Ở chỗ lối vào sân khấu kịch trường, hai cánh cửa mở ra, một bóng đen mạnh mẽ lao vào nhanh như tia chớp.

Âm thanh dữ dội vọt vào tai.

“Gâu!!!”

Nhóm diễn viên trình diễn trên sân khấu kịch lập tức cứng đờ, một chiếc quạt xếp bị chấn động rơi xuống sân khấu.

Một đám người sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

Con chó báo động ——

Tên điên tới thật rồi.

------------

(1): Tiểu niên triêu: Lễ hội truyền thống Trung Quốc thời nhà Tống, ngày thứ ba của tháng đầu tiên là tiểu niên (năm nhỏ), phong tục truyền thống không đi chơi hay tiếp đãi khách vào ngày này mà thờ cúng thần linh, thổ địa và tổ tiên tại nhà, còn gọi là ngày chó đỏ.

(2) Có bốn loại vai trong Kinh kịch, đó là “đán,” “sinh,” “tịnh”/ “hoa liễm” và “sửu.” Vai nữ được gọi là “đán,” rồi chia nhỏ ra thành “thanh y,” “hoa đán,” “lão đán,” “võ đán” vv.

Vai nam thì gọi là “sinh,” rồi lại chia ra thành “tiểu sinh,” “lão sinh,” “võ sinh”… (Theo tiengtrungntt.vn).

Không nhất thiết vai đán phải do nữ diễn và vai sinh do nam diễn.

(3): Kịch hoàng mai: Một loại hí khúc của tỉnh An Huy, du nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.