Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 41: 41 Manh Chi Trở Lại

Ngay khi biết được Lạc Tu từ đoàn phim trở về, Kiều Tây đã nhanh chóng gọi điện hẹn anh và An Diệc đến biệt quán của nhà họ Kiều tụ tập.

Biệt quán nằm ở ngoại ô thành phố K, giấu mình giữa mảnh rừng trúc xanh mướt, có cây cầu nhỏ bắt qua dòng suối, nước chảy ý thơ đậm chất thi nhân.

Khu vực bên ngoài được lắp đặt hệ thống đuổi côn trùng, bên trong biệt quán gió hè thổi qua rừng trúc mát mẻ, quả thật là nơi lý tưởng để tránh nóng.

Không chỉ thế, biết quán không mở cửa cho những vị khách khác mà chỉ tiếp đón bạn bè thân thích của nhà họ Kiều.

Lạc Tu là người đến sớm nhất.

An Diệc và Kiều Tây trùng hợp gặp nhau bên ngoài lối vào rừng trúc, cùng nhau đi vào, dọc đường không tránh khỏi tôi cà khịa cậu cậu đả kích tôi, ồn ào một đường khiến mấy nhân viên nữ đi ngang đều che miệng cười trộm.

Kiều Tây nghe tiếng cười khúc khích của mấy cô gái, vừa kéo cánh cửa gỗ ở phòng cuối cùng vừa nói:

"Nếu cậu không tới đây, hình tượng của tôi trong mắt các cô ấy luôn là một người anh vĩ duệ trí*."

(*) Anh vĩ duệ trí: thông minh tài hoa, nhìn xa trông rộng.

An Diệc: "Thế à, tôi không biết nhà họ Kiều thích làm từ thiện như vậy đó."

"Từ thiện gì?"

"Giúp đỡ những người mắt nhìn không rõ, đầu óc không bình thường cảm thấy cậu anh vĩ duệ trí làm việc ở đây, không phải là làm từ thiện đó sao?"

"............"

Hai người lại đấu võ miệng thêm một đường đến phòng riêng, Kiều Tây đi đầu, quen cửa quen nẻo đẩy cánh cửa sương phòng phía nam đang khép hờ.

Trên tấm chiếu trúc tatami, Lạc Tu ngồi yên một góc, che đi một nửa ánh sáng từ ngoài cửa số chiếu vào, cầm trong tay một quyển sổ đọc đến nhập thần.

Hai người họ đi vào anh cũng không ngẩng đầu lên.

Kiều Tây ngồi xuống đối diện với Lạc Tu cách chiếc bàn gỗ cổ xưa, thở dài:

"Nhìn kiểu giác ngộ và mức độ chăm chỉ này xem, Cầm Quả đạo sĩ, tôi cảm thấy cậu không nên để Lạc Tu vào Đạo quán của cậu đâu, bằng không vị trí đạo chủ kế nhiệm hơn một nửa khả năng không đến lượt cậu."

An Diệc không quan tâm, khẽ cười: "Vậy chẳng phải quá tốt hay sao."

Kiều Tây: "...Làm đạo sĩ không cần đánh giá thành tích cuối năm hả? Hèn gì cậu không biết cầu tiến gì hết."

"Cầu tiến như cậu hả? Lúc ở trong nước thì ăn chơi trác táng, đến khi ba cậu nhắc tới chuyện công ty thì trốn ra nước ngoài?"

"Cậu không hiểu đâu, đó là khát vọng tồn tại mãnh liệt của anh đây.

Tôi đến công ty để cho đứa con trai ruột kia của lão già tức tối rồi đập chết tôi à?"

"Cậu chỉ có chút tiền đồ này thôi."

"Ờ, cậu thì giỏi rồi.

Vậy người ba ở rể trở mình làm ông chủ kia của cậu muốn cậu nối nghiệp đấy, sao cậu còn ở lại Đạo quán nhỏ đó làm gì?"

"Bởi vì tôi và ông ấy khác nhau, tôi còn có lương tâm."

"Cái gì? Cậu có lương tâm? Quỷ mới tin."

"......"

Hai người mỗi lần gặp mặt đều hóa thân thành hai tiểu học gà lao vào đấu nhau, đâm chọt chỗ đau của đối phương là chuyện thường tình, Lạc Tu nghe đã thành quen, mí mắt cũng lười nâng.

Cho đến khi Kiều Tây ăn đủ quả đắng, tạm thời ngừng chiến mới dời lực chú ý sang anh.

Một tay Kiều Tây chống má, một tay gõ bàn, cất giọng lười biếng:

"Đại học sĩ Lạc, đến đây mà vẫn đọc sách hả? Hôm nay là sách nào thế, Đạo Đức Kinh hay là Nam Hoa Kinh?"

Lạc Tu nhẹ nhàng đóng quyển sách trong tay lại, thờ ơ ngẩng đầy lên, thong thả đưa tay đẩy mắt kính.

"Đều không phải, là tuỳ bút."

"Tuỳ bút?" Kiều Tây sửng sốt, "Từ khi nào mà cậu có hứng thú với thứ đó vậy?"

"Đầu tháng này."

"Đầu tháng? Lúc cậu ở đoàn phim Có yêu gì đó?"

"Ừ."

Tuy Lạc Tu không muốn nói nhiều, thế nhưng Kiều Tây lại bị anh gợi lên tính tò mò, đứng dậy đi vòng qua bàn gỗ.

"Hiếm khi có đồ vật khiến cậu cảm thấy hứng thú, cho tôi xem với."

Ba người Lạc Tu, Kiều Tây và An Diệc tình cờ chơi với nhau từ nhỏ, bởi vì cả ba người đều có hoàn cảnh tương tự, ai cũng vì thân thế và địa vị khó xử trong gia đình mà từ rất nhiều năm trước đã bị những người cùng tuổi trong giới âm thầm nghị luận.

Về sau, ba người kết thành tình bạn vững chãi, người nhà của người kia cũng không thân thiết bằng hai huynh đệ còn lại.

Cho nên Kiều Tây theo bản năng muốn cầm cuốn vở màu nâu đậm trong tay Lạc Tu thì lại không ngờ rằng, bàn tay vừa vươn ra chưa kịp đụng tới trang bìa thì người kia đã đưa tay đè lại.

Kiều Tây ngớ người hai giây, ngẩng đầu lên.

Người đàn ông đẩy gọng kính, đồng tử màu nâu thanh lãnh nhìn Kiều Tây: "Những thứ khác thì được, cái này thì không."

"......"

Kiều Tây nhìn thần sắc nghiêm túc của anh thì ngơ ngác rút tay về.

Nghe thấy câu này, An Diệc đang ngồi một góc cũng bất ngờ nhìn sang, tầm mắt lướt qua hai người sau đó dừng lại trên cuốn tuỳ bút mà Lạc Tu đang bảo vệ, thuận miệng hỏi:

"Tuỳ bút gì mà thần bí vậy? Kiều Tây cũng không biết được mấy chữ đâu, nhìn thấy cũng chả sao."

Người còn đang trong trạng thái ngây người quay sang mặt lạnh nhìn anh: "Cả nhà cậu mới không biết chữ!"

An Diệc mỉm cười, không phản ứng lại, ánh mắt lại rơi trên người Lạc Tu.

Lạc Tu khẽ động ngón tay: "Là đồ của người khác, cho nên chưa được cho phép thì không thể xem."

Kiều Tây nhíu mày: "Người khác? Không phải cậu cũng xem đó sao?"

Lạc Tu vốn đang rũ mắt, nghe Kiều Tây nói vậy thì khóe môi khẽ cong lên, nhướng mày: "Tôi khác cậu."

Kiều Tây: "......"

Trong sương phòng tĩnh mịch mấy giây.

Đột nhiên Kiêu Tây buột miệng chửi thề một tiếng, mặt đầy hoảng sợ lùi về sau một bước, sau đó quay sang An Diệc rồi chỉ vào người đối diện.

"Cậu cậu cậu có thấy gì không?"

"Thấy cái gì?"

"Cậu ấy vừa cười! Có giống bị ma nhập không? Đại sư, mau, mau dùng phép thần thông trừ yêu diệt quái cứu bạn tốt của cậu đi!"

"......"

An Diệc bình tĩnh uống trà, qua hơi nước bay lượn lờ nhìn thoáng qua Lạc Tu, cười khẽ: "Cậu nhìn lầm rồi."

Kiều Tây: "Phải không đấy?"

An Diệc: "Ừ, không phải bị ma nhập, tôi thấy giống bị tiểu yêu tinh câu mất hồn phách hơn."

Kiều Tây: "??"

Sau một phen kinh hồn bạt vía, Kiều Tây lập tức quay sang chất vấn Lạc Tu: "An Diệc nói có đúng không đấy?!"

Lạc Tu cười nhạt: "Không phải cậu vẫn luôn nói rằng An Diệc chỉ biết khoe khoang Đạo pháp để lừa gạt mấy cô gái sao, cậu nghĩ xem có thật hay không?"

"Lần này không giống......!cậu có gì đó không thích hợp, rất không bình thường."

"Nơi nào không bình thường?"

"Nếu là trước kia, cho dù bọn tôi có phán đoán hay nói năng linh tinh cậu cũng không thèm quan tâm, mặc kệ bọn tôi nghĩ thế nào thì nghĩ."

"......"

Thấy Lạc Tu không nói gì nữa, tầm mắt Kiều Tây đối diện với anh một lúc, vẻ mặt ngưng trọng: "Không lẽ một tháng lên núi đóng phim ngắn ngủi mà cậu đã...!Người xưa hay nói trong núi sâu luôn có những thứ không sạch sẽ, tôi vẫn luôn không tin nhưng bây giờ xem ra là thật rồi."

Lạc Tu rũ mắt mỉm cười.

Thấy Lạc Tu lười giải thích, Kiều Tây chuyển hướng sang An Diệc, bóp cổ tay thở dài: "Cậu thấy chưa?"

"Lại thấy gì nữa."

"Hạt giống tốt nhất mà Đạo gia các người kỳ vọng bây giờ đã hoàn toàn rơi vào tay yêu nữ trong núi sâu rừng thẳm, quá đáng tiếc.

Nếu sư phụ của cậu mà biết cậu không ngăn cản cậu ta đóng phim, tôi đoán cậu sẽ bị đập cho một trận."

"......"

Nói xong Kiều Tây lại đi đến bên cạnh Lạc Tu: "Bao nhiêu năm nay bọn tôi đã biết đạo hạnh của cậu cao thế nào, yêu nữ nào mà câu hồn cậu được vậy?"

Lạc Tu: "Đừng nói linh tinh, yêu nữ gì chứ."

Kiều Tây: "Bây giờ muốn phủ nhận thì đã muộn rồi—— có ảnh chụp không, mau cho tôi xem với, tôi thật sự rất tò mò tiên nữ hạ phàm nào mà có thể lay động được cậu."

Lạc Tu: "Không có."

Kiều Tây: "?"

Kiều Tây làm bộ uy hiếp: "Cậu đừng ép tôi ra tay, tôi không thích dùng đến quyền lực.

Đừng ép tôi điều tra hết tất cả diễn viên và nhân viên nữ mười tám đến tám mươi tuổi trong đoàn phim đấy."

An Diệc ở bên cạnh xem náo nhiệt: "Còn có mấy tiểu cô nương sống trong trấn trên núi, không thể bỏ sót."

Kiều Tây: "Đúng vậy, phải tra hết."

Lạc Tu không chút hoài nghi về bản lĩnh và thế lực của Kiều Tây, anh cũng tin một người dùng hình tượng thiếu gia ăn chơi trác táng để đánh lừa được cha ruột và đứa con trai khác của ông ta lơ là cảnh giác, thì tên này có bao nhiêu nhàm chán không ngại tìm trò vui.

"Không cần điều tra, cậu cũng biết cô ấy."

Kiều Tây: "Sao??"

Kiều Tây suy tư hai giây, kinh ngạc hỏi lại: "Người mà cậu nói không phải là Trác Diệc Huyên đó chứ?"

Lạc Tu: "Không phải."

Kiều Tây: "Vậy thì là ai?"

"......"

[Cậu sẽ không dành lần đầu rung động quý giá của mình cho đối tượng xem mắt của tôi chứ?!]

[Tôi chưa bao giờ hoành đao đoạt ái.]

Ánh mắt Lạc Tu chợt loé lên.

Anh đưa tay mở cuốn sổ tay ra, tầm mắt dừng trên hàng chữ "tiểu thiên sứ" nằm ngay ngắn trên tiêu đề.

"Manh Chi."

"Manh Chi là ai? Tôi không—" Kiều Tây vừa lên tiếng đột nhiên dừng lại, "Khoan đã, có phải người cậu đang nói là tác giả của kim khúc đứng đầu bảng xếp hạng hai năm trước, 《Độ ta》??"

"Ừ."

Kiều Tây càng nghi hoặc: "Nhưng mà không phải người ngoại giới vẫn luôn cho rằng Trác Diệc Huyên chính là Manh Chi sao?"

"......"

Chút ý cười trong mắt Lạc Tu chợt biến mất, khó thấy được mà cau mày: "Cô ta không phải."

"Thế nhưng Trác Diệc Huyên cũng im lặng thừa nhận mà?"

Lạc Tu: "Giả mạo thôi."

"Ồ."

Kiều Tây còn chưa kịp hỏi tiếp thì Lạc Tu bỗng nhiên lên tiếng: "Chuyện Trác Diệc Huyên là Manh Chi lan truyền rộng lắm sao?

"Đương nhiên rồi, đặc biệt là trước khi khai máy đoàn phim của cậu còn tuyên truyền đem đề này kéo lên không ít nhiệt.

Bây giờ những người biết Trác Diệc Huyên hơn phân nửa đều tin rằng Trác Diệc Huyên [Thanh Đăng Hạ] là bút danh mới của Manh Chi."

"......"

Kiều Tây nói xong, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: "Nói như vậy, nếu Trác Diệc Huyên không phải Manh Chi, sao cô nàng Manh Chi thật không giải thích, bị người ta chiếm danh tiếng như vậy cũng quá nghẹn khuất, chắc là khó chịu lắm."

An Diệc lấy một quả quýt trên bàn, vừa lột vỏ vừa cười ngả ngớn: "Giải thích? Giải thích cho ai nghe."

"Cũng đúng, thế lực của nhà họ Trác...!chậc."

Kiều Tây nói được một nửa bỗng nhiên hồi chuông cảnh báo trong đầu chuông reo lên, thu lại vẻ cà lơ phất phơ hỏi Lạc Tu: "Cậu hỏi tôi như vậy...! không lẽ là đang định...?"

Lạc Tu nâng mí mắt, khoé môi nở nụ cười ôn hoà vô hại.

"Vật có thể không về với chủ, nhưng cũng không thể để mặc người khác chiếm lấy."

"......"

***

Truyện chỉ được đăng tại https://.wattpad.com/user/Daugooo và FB Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.

Chúc các bảo bối đọc truyện vui vẻ~~~

***

Sau một quãng đường bôn ba từ núi sâu rừng thẳm trở về, Cố Niệm lao thẳng vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó kéo hết màn cửa sổ, lấy điện thoại bật chế độ yên lặng, chui vào chăn đánh một giấc tối tăm mặt mày.

Thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, cô mới từ trong căn phòng tối om mơ màng tỉnh lại.

Sau khi ngủ đủ giấc mọi chuyện đều rất tốt, giấc ngủ bị thiếu một tháng nay cơ hồ cũng đã bù lại được, dùng nước lạnh rửa mặt lần nữa thì tinh thần sảng khoái phấn chấn, vấn đề duy nhất là...

Dạ dày rỗng tuếch đã bắt đầu đánh trống.

Cố Niệm ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài phòng khách không có ai.

Chiều hôm qua Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên đã tuyên bố hôm nay phải đi mua sắm hít thở không khí đô thị nên Cố Niệm cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Cô mở ngăn tủ lạnh của mình lấy trứng gà, thịt xông khói, một ít hành lá và mì gói, gom hết vào bếp.

Đợi nước sôi thì bỏ mì vào lật qua lật lại, cho thịt xông khói vào, tiếp đó rắc hành lá cắt nhỏ, sau cùng đập một quả trứng gà lên trên mặt.

Mì nấu xong, Cố Niệm đã có thể an ủi dạ dày đói đến phát đau của mình.

Cố Niệm dựa vào kệ bếp, vừa cắn một đũa mì vừa cau mày rơi vào trầm tư.

Mỗi khi đói dạ dày đau một chút thôi mà đã khó chịu như vậy, con trai bảo bối của cô khi còn nhỏ xíu phải rửa dạ dày, di chứng đến nay phải đáng sợ thế nào?

Không được, hai ngày nữa cô phải gọi điện hỏi mẫu thân đại nhân một chút, hình như gần nhà có bác sĩ Trung y chuyên về điều dưỡng thân thể.

Trong lúc Cố Niệm đang nghĩ ngợi thì cửa chính bị đẩy ra.

Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên xách theo túi lớn túi nhỏ, vừa nói gì đó vừa đẩy cửa đi vào.

"....Cô ta thật không biết xấu hổ!"

Vừa thức dậy đã nghe một câu như thế, Cố Niệm ngơ ngắc cắn đũa ngẩng đầu lên.

Giang Hiểu Tình nhìn thấy Cố Niệm thì cơn tức vơi đi một chút: "Mỹ nhân ngủ của chúng ta thức dậy rồi đó à~~"

Cố Niệm ậm ừ lên tiếng, cắn đứt sợi mì: "Hai cậu đi siêu thị hả?"

Giang Hiểu Tình: "Ừ, mấy món trong nhà không hỏng thì đều hết hạn sử dụng, đồ ăn vặt cũng không còn, bọn tớ đi đầu này đầu kia mua lại."

Cố Niệm gật gật đầu, sau đó chợt nhớ ra, chỉ chỉ tô mì trong tay: "Hai cậu ăn mì không, tớ nấu cho?"

"Đừng đừng, không làm phiền cậu đâu." Giang Hiểu Tình đặt túi lớn túi nhỏ xuống đất.

Tần Viên Viên cũng phụ họa: "Sáng nay bọn tớ còn nói cả tháng nay cậu mệt muốn chết rồi, không quấy rầy cậu nữa."

"Không sao mà, đã xong hết rồi."

Khi hai cô nàng thu dọn sắp xếp xong đống đồ mới mua thì nằm ườn ngoài phòng khách, Cố Niệm cũng dọn dẹp xong bát đũa, thuận miệng hỏi:

"Lúc mới về các cậu đang nói gì mà Hiểu Tình bực bội thế?"

"À đúng rồi! Còn chưa nói chuyện này với cậu!" Giang Hiểu Tình lòng đầy căm phẫn nhào tới, "Nói cho cậu nghe, Trác Diệc Huyên đúng là không biết xấu hổ."

Nghe thấy cái tên này, Cố Niệm hơi khựng lại: "Sao thế?"

"Không phải 《Có yêu》 vừa đóng máy đó sao, sau đó tài khoản Weibo của đoàn phim đăng thông báo chúc mừng đóng máy, còn đăng đoạn phỏng vấn Trác Diệc Huyên— Cô ta trợn mắt nói dối bảo rằng mỗi nhân vật mỗi tình tiết trong kịch bản là tâm huyết của chính mình! Hơn nữa còn nói cái gì mà muốn dựa vào tác phẩm mới này để gỡ bỏ cái mác trong quá khứ mà mọi người gán cho mình, hi vọng mọi người đón nhận một cô ta hoàn toàn mới! Má nó! Tớ khinh!"

Giang Hiểu Tình tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, bắt đầu xắn tay áo.

"Cô ta có mác gì trong quá khứ? Không phải là đang ám chỉ chuyện của Manh Chi hay sao? Đồ không biết xấu hổ! Bản thân đã không phải Manh Chi lại còn muốn đạp lên vai Manh Chi để ké hào quang! Mới cái đầu cô ta! Kịch bản đó của cô ta sao? A a a aaaa tớ bị thứ con gái mặt dày không biết xấu hổ này chọc cho tức điên rồi!!"

Cố Niệm nghe đến thất thần.

Tần Viên Viên thở dài khuyên nhủ: "Được rồi, cậu đừng tức giận nữa, cả một đường đã phát hoả rồi."

Giang Hiểu Tình đập lên gối tựa lưng để phát tiết: "Tớ cũng muốn không tức giận, nhưng là không được a aaa! Không nhịn được! Tớ một đường hi vọng Manh Chi đại đại lập tức xuất hiện, tốt nhất là dùng hào quang vạn trượng đè bẹp cô ta, vả sưng cái mặt mo của Trác Diệc Huyên!"

"......"

Tần Viên Viên cười khổ, hết cách nhìn về phía Cố Niệm.

Cố Niệm hoàn hồn, mỉm cười: "Cậu nghĩ quá đơn giản rồi."

"Sao cơ?!" Giang Hiểu Tình lập tức quay đầu lại.

Cố Niệm đi qua đó, "Làm sao cậu biết khi Manh Chi xuất hiện là có thể toả sáng trở lại?"

"Tớ....."

"Theo tình hình bây giờ, suy đoán hợp lý nhất là cô ấy đã không còn tiếng tăm gì, không khác nào người qua đường."

"Không thể nào!" Giang Hiểu Tình không hề nghĩ ngợi lập tức phủ nhận, "Với tài năng và danh tiếng của Manh Chi, chỉ cần cô ấy nguyện ý nhất định có thể công thành danh toại!"

Cố Niệm bật cười, nhẹ giọng nói: "Công thành danh toại? Nào có đơn giản như vậy."

Giang Hiểu Tình không nói chuyện, nhưng nhìn biểu tình hiển nhiên là không vui cũng không tán đồng.

Cố Niệm ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhẹ giọng: "Nhìn trong giới của chúng ta xem, có bao nhiêu người cả ngày lẫn đêm viết kịch bản, vất vả từng ngày cho đến khi hoàn thành muốn đưa cho đạo diễn cho công ty điện ảnh xem thì bị người ta chặn lại ngoài cửa, thậm chí có năn nỉ người ta nhìn xem một lần thôi cũng bị mắng lời cay độc.

Bắt đầu là đam mê, đến cuối cùng chỉ là tạm bợ kiếm sống."

"......"

"Còn có bao nhiêu người, chỉ dựa vào việc sao chép ý tưởng của người khác, dựa vào đạo phẩm mà vẫn thu về danh tiếng tiền bạc, tiền đồ tươi sáng?" Cố Niệm sờ đầu Giang Hiểu Tình, khẽ cong môi, "Thành danh và nổi tiếng là chuyện rất khó khi mà có vô số người trước khi nhìn thấy được thành công đều muốn chọn đường tắt.

Vì thế một người muốn công thành danh toại mà vẫn giữ vững lập trường, vẫn kiên trì bảo vệ nguyên tắc và giới hạn của bản thân thì lại càng khó."

"......"

Giang Hiểu Tình đấu tranh nội tâm một hồi, không cam lòng ngẩng đầu: "Những gì cậu nói tớ đều biết, cho nên tớ mới hi vọng Manh Chi ra mặt."

"Ra mặt?"

"Đúng vậy, Manh Chi và chúng ta không giống nhau, cô ấy có thực lực và tự tin, những điều chúng ta không làm được, cô ấy làm được.

Nếu một lần nữa toả sáng, cô ấy hoàn toàn có thể đè bẹp những kẻ tiểu nhân mặt dày bỉ ổi, chúng ta cũng không cần phải tức giận vì sự bất lực của bản thân như vậy."

Cố Niệm ngẩn người, bàn tay cứng nhắc đặt trên vai Giang Hiểu Tình.

Giang Hiểu Tình không phát giác được bất thường, ủ rũ cúi thấp đầu.

"Tớ biết cậu nói đúng, trong giới này, không, mặt tối của thế giới này muôn hình vạn trạng, kẻ mạo danh thì nổi tiếng, người có tài năng lại không có tiếng tăm...!Tớ là người phàm tục, tớ cũng muốn có danh có lợi.

Bọn tớ thần tượng Manh Chi không chỉ là vì thích tác phẩm cô ấy tạo ra, mà còn xem cô ấy là hình mẫu lý tưởng để bọn tớ theo đuổi.

Vì thế mỗi khi gặp chuyện thế này tớ vẫn không nhịn được mà suy nghĩ, một người bình thường như tớ, nếu Manh Chi còn không làm được vậy thì những thứ tớ vẫn luôn kiên trì còn có ý nghĩa gì hay sao?"

Trong phòng khách trầm mặc một lúc lâu.

Sau đó đột nhiên Giang Hiểu Tình phản ứng lại, vội vàng ngẩng đầu xấu hổ xua tay:

"Aida tớ lại nói vớ vẩn mấy lời kỳ quái gì rồi, do hôm nay bị Trác Diệc Huyên vô liêm sỉ kia chọc tức nên mới không nhịn được—"

"Xin lỗi cậu."

"?" Giang Hiểu Tình kinh ngạc quay đầu lại: "Cố Niệm, cậu, cậu làm gì mà khi không xin lỗi tớ?"

"...Không có gì, chỉ là cảm thấy trước kia tớ đã xem nhẹ các cậu, tớ đã quên trước khi tên gọi trở thành biệt hiệu thì bản thân nó đã mang trọng trách và ý nghĩa khác."

"Hả?" Giang Hiểu Tình càng nghe càng mờ mịt, "Cậu nói gì mà tớ không hiểu gì hết, cậu xem nhẹ tớ? Là sao?"

Cố Niệm ngước mắt lên, cong môi cười đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn của cô ấy: "Chính là trước kia cứ cho rằng cậu là thiếu nữ ngốc bạch ngọt, không nghĩ đến cậu mang nhiều tâm tư như vậy, tớ xin lỗi."

"......?"

Giang Hiểu Tình mờ mịt quay sang bên kia hỏi Tần Viên Viên: "Có phải cậu ấy đang nói móc tớ không?"

Tần Viên Viên đồng tình nhìn cô ấy: "Đã nói thẳng ra như vậy thì không thể nói là nói móc, mà là thẳng thắn châm chọc cậu."

Giang Hiểu Tình: "!!"

Đợi đến khi Giang Hiểu Tình ngộ ra muốn tìm Cố Niệm tính sổ thì người nọ đã sớm dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng.

Giang Hiểu Tình vuốt mái tóc ngắn bị vò đến rối tung, vừa bực mình vừa buồn cười đuổi theo: "Cố Niệm mỗi ngày cậu phải hoàn thành chỉ tiêu châm chọc tớ có đúng không!? Không châm chọc tớ buổi tối không ngủ ngon được hả, cậu đứng yên đó đừng chạy!!"

Phịch!

Cửa phòng đóng lại ngay thời khắc nguy hiểm cận kề, Giang Hiểu Tình bị nhốt bên ngoài chỉ kịp nghe thấy tiếng cười đắc thắng của người bên trong phòng ngủ.

Ầm ĩ một hồi, tiếng bước chân Giang Hiểu Tình đã đi xa, bên tai cũng an tĩnh lại.

Cố Niệm dựa vào cánh cửa, nụ cười trên môi dần dần phai nhạt.

Hoá ra tất cả đều là cô tự mình dối người.

Cô tự nói với chính mình tuy trốn tránh là việc đáng xấu hổ nhưng hữu dụng, cô rụt cổ trốn trong vỏ ốc tự thuyết phục bản thân rằng lựa chọn của chính mình không sai, người sai là những kẻ đó.

Thế nhưng cô chỉ tự nói cho chính mình nghe.

Nguyên tắc không phải lớp vỏ bọc, không phải là nơi để cô chui mình trốn tránh hiện thực để rồi tự an ủi: ngoài kia quá đen tối, cô không muốn bước ra để rồi rơi vào những bẫy rập xấu xa kia.

Nguyên tắc nên là một lá cờ để cô nắm chặt trong tay, quang minh chính đại đứng ở nơi ngập tràn ánh sáng, để mọi người nhìn thấy cô đứng đó, vì nó mà lên tiếng.

Túng quẫn thì lo cho bản thân, giàu sang thì lo cho thiên hạ, điều này không sai, chỉ là không nên đặt cạnh nguyên tắc.

Bởi vì nguyên tắc không có khái niệm túng quẫn.

Nếu thế giới chỉ toàn những người chỉ biết khư khư giữ mình, khi đó mới trở thành một xã hội vô nguyên tắc.

Cố Niệm lặng yên đứng đó một lúc lâu, sau đó đi đến mép giường, cầm điện thoại di động đang đặt trên bàn lên.

Trong điện thoại có tài khoản chứng thực [Manh Chi] mà hai năm qua cô chưa một lần đăng nhập.

Cố Niệm nhúc nhích mấy ngón tay cứng ngắc mở Weibo, xác nhận, đăng nhập.

Nhìn giao diện vừa quen thuộc vừa xa lạ, đồng tử cô không nhịn được mà run rẩy.

Nhưng cô vẫn hạ ngón tay, từng chữ từng chữ gõ lên.

Hai phút sau.

Trên tài khoản có vô số fans, cũng đã biến mất hai năm không một tin tức, đột nhiên hiện lên một dòng trạng thái mới.

[Hai năm trước tớ ngã xuống vực sâu, sau đó mang suy nghĩ vấp ngã chỗ nào buông xuôi ở đó, chỉ biết trốn tránh lặng im vùi mình trong vỏ ốc.

Hiện tại tớ muốn đứng dậy một lần nữa.

Đợi một ngày đôi chân đứng vững vàng trên đỉnh núi, tớ muốn ngẩng cao đầu hét thật to với các cậu tên thật của chính mình,

Các cậu có nguyện ý lắng nghe không?].