Ngọt Ngào Nho Nhỏ

Chương 12: Anh đợi em ở cổng nhà em

Hai người về đến cổng nhà, Hứa Trạch dừng xe, Giản Ninh nhảy xuống khỏi yên sau.

“Tôi về đây, hôm nay cảm ơn nhé.”

“Không có gì.” Hứa Trạch nhìn cô, nói: “Trao đổi số điện thoại nhé, nếu không cửa sổ nhà anh sẽ bị em ném vỡ luôn mất.”

Giản Ninh mỉm cười, trước đó cả hai đều giao tiếp với nhau qua chiếc cửa sổ. Đúng là cửa sổ tội nghiệp.

Cô đọc số điện thoại, Hứa Trạch lưu lại rồi gọi sang cho cô: “Đây là số của anh, em lưu vào nhé.”

“Ừm.” Giản Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Diêu Tĩnh Vân đang ngồi trong phòng khách xem TV, giúp việc mới đã làm xong đồ ăn, bày biện sẵn trên bàn.

“Dì Tĩnh.” Giản Ninh mỉm cười chào hỏi.

Diêu Tĩnh Vân liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì. Giản Ninh cũng không quan tâm, cô đi thẳng lên lầu, cất cặp sách, rửa sạch tay rồi xuống lầu ăn cơm.

Diêu Tĩnh Vân ngồi bên bàn ăn, còn giúp việc thì bê cơm tới.

“Tiểu thư, có một gói đồ chuyển phát nhanh của cô, tôi đã để lên phòng cho cô rồi.” Thím giúp việc nói.

“Vâng, con nhìn thấy rồi, cảm ơn thím Lâm.” Giản Ninh tươi cười với thím Lâm mới đến làm việc.

“Mua đồ gì thế?” Ba cô từ trên lầu đi xuống, hỏi.

“Ba.” Giản Ninh đứng dậy đáp: “Bánh óc chó, để con lấy xuống cho ba và dì Tĩnh nếm thử.”

“Ừm, đi lấy đi.” Giản Thế Huân ngồi xuống ghế, nói.

Diêu Tĩnh Vân nãy giờ luôn im lặng, Giản Thế Huân liếc nhìn một cái bà ta mới ậm ừ bằng giọng mũi: “Được.”

Giản Ninh lên lầu, lấy hộp đồ chuyển phát nhanh xuống, mở ra.

“Nghe mùi thơm quá.” Giản Thế Huân cầm chiếc bánh óc chó bà Giản Ninh đưa tới, nói.

Thực ra ông ấy không thích ăn những loại đồ ăn vặt như bánh quy, chỉ là không muốn làm con gái mấy hứng. 

Diêu Tĩnh Vân nhìn vào chiếc hộp đóng gói, bên trên còn chẳng có hình ảnh hay nhãn mác gì, chỉ là một chiếc túi bảo quản đồ ăn đơn giản.

“Đây là sản phẩm loại ba phải không?” Diêu Tĩnh Vân nói.

“Là một ông cụ mà con quen làm, đồ thủ công, không có chất phụ gia, làm tới đâu bán tới đó.” Giản Ninh khẽ cười, giải thích.

“Vấn đề an toàn thực phẩm không thể bỏ qua.” Diêu Tĩnh Vân nói: “Thế Huân, dạ dày của anh không tốt, nên ăn ít một chút.”

Giản Thế Huân ăn hết chiếc bánh trên tay, ông không lấy thêm chiếc thứ hai, mà lau lau miệng, nói: “Ăn cơm thôi.”

Sau bữa tối, Giản Ninh về phòng, cô nhìn túi bánh óc chó lớn để trên bàn. Cô có chút nhớ ông cụ làm bánh óc chó rồi, trước đây mỗi lần bị Chu Thế Hải đánh mắng, không có nơi nào đi, cô lại thích đến chỗ của ông cụ, không có ý gì khác chỉ là bánh óc chó có thể no bụng. Đây chính là cuộc sống đã qua của Giản Ninh, cũng là kỷ niệm ấm áp duy nhất của cô.

Cô mở túi bánh ra, ăn thêm vài miếng. Thực phẩm loại ba, thật là ngon. Tiếc là ở đây chẳng có ai thích ăn, bọn họ và cô không giống nhau, đó là sự kỳ lạ trong thói quen sinh hoạt đã hình thành trong bao nhiêu năm, không phải cô không nỗ lực hòa nhập và là không thể hòa nhập.

Đột nhiên có cuộc gọi đến, Giản Ninh lau lau tay, nhấc máy.

“Này, em ăn vụng cái gì đó, anh cũng muốn ăn.” Giọng nói của Hứa Trạch vọng qua ống nghe.

Giản Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên là thấy anh đang đứng bên cửa sổ đối diện nhìn về phía cô. Đôi mắt thật tình tường.

“Tôi có sản phẩm loại ba.” Giản Ninh trả lời.

“Để ý đến việc đó làm gì, em ăn được thì anh cũng ăn được.” Hứa Trạch cười, nói: “Có phải em không muốn cho anh ăn không?”

“Xuống lầu đi, tôi cầm sang cho anh.” Giản Ninh cười, nói: “No bụng.”

Cô chia hơn một nửa chỗ bánh óc chó ra, dùng túi đựng thực phẩm bọc lại rồi cầm xuống nhà.

“Tiểu Ninh, bà nội con tuổi đã cao, không ăn được mấy thứ này đâu.” Diêu Tĩnh Vân nhìn thấy túi bánh óc chó trong tay Giản Ninh, nói.

Giản Thế Huân ngồi trên sofa, không lên tiếng.

“Không phải cho bà nội ạ.” Giản Ninh vừa đi vừa nói. Cô không nói tiếp, chỉ cầm theo túi bánh ra khỏi cửa.

Hứa Trạch đã ở bên ngoài đợi cô rồi.

“Này.” Giản Ninh đưa túi bánh óc chó qua.

“Cảm ơn.” Hứa Trạch nhận lấy túi bánh, mở ra lấy một cái ăn liền vài miếng: “Ngon thật đó.”

Trông anh ăn thật đẹp, Giản Ninh phải liếc nhìn anh thêm vài lần.

“Anh đây có đẹp trai không?” Hứa Trạch cắn một miếng bánh óc chó, hỏi: “Em nhìn đến mê mẩn rồi kìa.”

“Biến.” Giản Ninh nhấc chân lên muốn đá tới. Nhưng Hứa Trạch lại nhảy lùi ra sau, khiến cô chỉ đá vào không khí.

“A Trạch.” Cách đó không xa có người gọi to.

Là Triệu Hà và Trâu Dĩnh, em họ của cậu ấy.

Trâu Dĩnh chạy tới trước mặt, giật lấy nửa chiếc bánh óc chó mà anh đang định bỏ vào miệng.

“Ngon quá.” Trâu Dĩnh ăn hết rồi lau lau miệng, nhìn xuống tay Hứa Trạch: “Còn nữa không?” Nói xong lại muốn tiếp tục cướp đồ.

Giản Ninh mỉm cười, cô gái này đúng là vô tư, tính cách cũng rất tốt.

“Em Ninh.” Triệu Dã đi tới.

“Anh Dã.” Giản Ninh khẽ cười.

“Tôi to lù lù đứng ở đây, không thấy à?” Hứa Trạch liếc nhìn Triệu Dã.

Triệu Dã lấy một miếng bánh óc chó trong tay Hứa Trạch, cũng hai ba miếng ăn sạch. Người nào người nấy đều như thể chưa được ăn cơm vậy. Nếu ông cụ bánh óc chó nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ rất vui, Giản Ninh mỉm cười, đôi mắt to tròn cong cong, lộ ra đôi má lúm đồng tiền nhỏ xinh.

“Cậu đến đây làm gì thế?” Hứa Trạch nói với Triệu Dã: “Đừng có cướp, không có phần của cậu đâu.” Nói xong liền bảo vệ cẩn thận chỗ bánh còn lại của mình.

“Em gái tôi, nằng nặc đòi ra ngoài đi dạo, đi mãi đi mãi cuối cùng lại đi đến gần nhà cậu.” Triệu Dã đáp lại.

“Duyên phận đó, thiếu hiệp.” Trâu Dĩnh nắm tay đập về phía Hứa Trạch.

“A Trạch, khăn quàng cổ của em có lạc ở chỗ anh không?” Trâu Dĩnh tiếp tục nói.

Giản Ninh hơi nghiêng mặt lại nhìn Trâu Dĩnh, rồi lại nhìn Hứa Trạch.

“Sao anh biết được, không nhìn thấy.” Hứa Trạch lại lấy thêm một miếng bánh óc chó rồi tranh giành với Triệu Dã.

“Nói, có phải anh giấu đi làm của riêng rồi không?” Trâu Dĩnh nhảy tới, nói.

“Triêu Dã, dạy bảo em gái cậu đi kìa, cái gì cũng dám nói, lại chẳng sợ người khác chê cười.” Hứa Trạch nói xong, liền đi tới bên cạnh Giản Ninh, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Anh không có giấu.”

“Liên quan gì tới tôi.” Giản Ninh quay mặt lại nói, gần như chạm vào tai anh.

“Chậc chậc.” Triệu Dã bĩu môi.

“A Trạch, đi, đến phòng tập thể dục nhà cậu chơi một chút, hây da hây da.” Trâu Dĩnh vừa nói vừa nhảy nhảy tại chỗ, nắm tay đấm đấm, vô cùng hoạt bát.

“Em có đến không?” Hứa Trạch nhìn Giản Ninh nói.

“Tôi không đi đâu, mấy cậu chơi đi.” Giản Ninh trả lời. Cô muốn đọc sách thêm một lúc.

Mấy người chia tay nhau, Giản Ninh quay lại phòng, lấy sách ra ngồi trên bàn học đọc sách. Thời gian của cô rất quý giá, lãng phí thêm một giây thì trong kỳ thi đại học sẽ mất đi một phút. Cô hoàn toàn khác với những đứa con trong gia đình thực sự giàu có đó, cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Ôn tập được một lúc, Giản Ninh nhìn sang phía cửa sổ đối diện, bên trong phòng anh đang sáng đèn, nhưng không nhìn thấy người qua lại. Chẳng bao lâu sau, cô lại ngẩng đầu lên, phòng anh vẫn vậy, vẫn chẳng có người. Cô cau mày, kéo rèm cửa lại, tự ép bản thân không được nhìn sang nhà anh nữa. Vì sớm hay muộn, cô cũng sẽ rời khỏi nơi đây.

Sáng sớm hôm sau, Giản Ninh mở rèm cửa ra, nhìn thấy một chiếc xe cứu thương đang ồn ào chạy qua. Có lẽ ai đó trong khu biệt thự đổ bệnh rồi.

Cũng giống như hôm qua, cô ăn sáng, sắp xếp cặp sách rồi chuẩn bị đi học.

“Để xây dựng chủ nghĩa xã hội ngày càng tốt đẹp hơn, xin hãy tiết kiệm tài nguyên và yêu quý môi trường. Hãy đạp xe trên đường, bắt đầu từ anh và em. Anh đợi em ở cổng nhà em.” 

Giảm Ninh bật cười khi nhìn thấy tin nhắn của Hứa Trạch.

Cô đeo cặp sách lên lưng, đi ra ngoài, nhìn thấy Hứa Trạch đang ngồi trên xe đạp, anh đi đôi giày thể thao màu đen, một chân chống xuống đất, đôi chân dài thẳng tắp, ý cười ngập trong ánh mắt như muốn tràn cả ra ngoài.