Ngọt Ngào Nho Nhỏ

Chương 20: Anh nói Giản Ninh, anh bảo vệ em.”

Giản Ninh nhìn thời gian, còn ba phút nữa là vào lớp, đặc biệt tiết học sau lại là môn học của lão Vương giáo viên chủ nhiệm.

“Ra ngoài!” Hứa Trạch đã rời khỏi chỗ ngồi của mình và đi về phía cửa sau lớp học.

Giản Ninh đứng dậy theo anh ra ngoài.                  

Hai người một trước một sau, cách nhau khoảng cách ba bốn mét, như thể không quen biết. Hứa Trạch xuống lầu, đi đến nhà thể dục của tòa nhà khác, anh biết ở đó không có ai. Giản Ninh đi theo sau anh, cả quãng đường đều không lên tiếng.

Cô biết chắc chắc sẽ muộn tiết học sau rồi, từ trước đến giờ cô chưa từng muộn học, nhưng trong sâu thẳm cô không muốn cự tuyệt lời nói của Hứa Trạch, anh nói ra ngoài cô liền theo anh ra. Như thể câu mà anh nói với cô là một câu thần chú vậy.

Vào phòng thể dục, Hứa Trạch đóng cửa lại rồi dựa người vào cửa.

“Nói anh nghe nào.” Anh nhìn cô, nói.

“Cái gì?” Giản Ninh ngẩng đầu, hỏi.

“Quá khứ của em.” Hứa Trạch trả lời lại câu hỏi của cô, giọng nói như mê hoặc, không để người khác hoài nghi.

Giản Ninh đi đến, dựa người bên cạnh anh, cô cúi đầu nhấc một bên chân lên, gõ gõ từng nhịp xuống mặt đất.

“Trước đây, phải kiếm tiền học, tiền sinh hoạt, còn cả tiền mua thuốc lá cho bà nội, tiền rượu cho ba, người ba trước đây.” Giản Ninh chậm rãi lên tiếng: “Bán bản đồ và nước suối ở khu tham quan.”

“Bản đồ phải bán ở lối vào của khu tham quan thì mới có người mua, còn nước suối thì bán được nhiều nhất ở bên trong.” Giản Ninh nói.

“Thiên tài kinh doanh, Giản lady.” Hứa Trạch chen vào một câu.

Nghe câu nói của anh, cô cảm thấy chủ đề này có vẻ không mấy nặng nề. Giản Ninh mỉm cười, tiếp tục kể về cuộc phiêu lưu kinh doanh của mình.

“Việc này gây thiệt hại nghiêm trọng đến lợi nhuận của siêu thị nhỏ bên trong khu tham quan. Chủ yếu là siêu thị đó do chính trụ trì của ngôi đền trong đó mở.” Giản Ninh ngẩng đầu lên nói: “Sau đó, trụ trì gặp ai cũng nói, nói rằng tôi là loại người không ra gì, không được phép tới gần thánh địa Phật giáo, nếu không sẽ mang tới đại họa.”

Hứa Trạch cau mày.

“Còn cả ba tôi, người ba trước đây, khi tôi sinh ra, ông nội tôi đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, ông ta đã nói ông nội khắc với tôi nên mới chết. Ông ta lúc nào cũng không vừa mắt với tôi, dù sao thì cũng không phải máu mủ ruột thịt.” Giản Ninh bất lực mỉm cười, nói: “Khi đó tôi còn nhỏ, không có năng lực phản bác lại, bọn họ nói đi nói lại quá nhiều rồi nó tự nhiên trở thành sự thật.”

“Hứa Trạch.” Giản Ninh nghiêng mặt sang nhìn anh: “Anh tránh xa tôi một chút.”

“Môn Hệ tư tưởng chính trị em học thành công cốc rồi hả, đọc lại một lượt về Thế giới của chủ nghĩa duy vật cho anh.” Hứa Trạch đối diện với ánh mắt của cô.

Lúc này anh mới phát hiện, dường như trong đôi mắt cô có nước.

Giản Ninh cố gắng mở mắt thật to, không để nước mắt rơi xuống, sau đó cô ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng thành công không khóc. Đã nhiều năm như vậy, cô luôn chỉ có một mình và không có thói quen kể lể, càng chẳng có thói quen khóc trước mặt người khác, bởi vì chẳng có ai yêu thương cô.

“Giản Ninh.” Hứa Trạch đưa tay ra muốn chạm vào mắt cô.

Giản Ninh tránh sang một bên, im lặng từ chối sự đụng chạm của anh. Hứa Trạch cũng di chuyển theo cô. Anh đứng dậy khỏi cửa, đối diện với cô, chống tay lên cửa trên đỉnh đầu cô, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể cô tạo thành một hàng rào an toàn tuyệt đối.

Anh nói: “Giản Ninh, anh bảo vệ em.”

Giọng anh đều đều, trầm thấp đem theo hơi thở nam tính, gằn giọng thốt ra từng từ, giống một chiến binh vượt mọi chông gai. Nếu phía trước là đại dương mênh mông, anh sẽ cõng cô đi, nếu có cá mập lớn anh sẽ lập tức rút kiếm chém nó.

Giản Ninh khịt khịt mũi, hơi nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của anh, rồi ngồi xổm xuống, chui ra khỏi cánh tay anh.

Ngoài của truyền đến tiếng bước chân, nghe như có người đến phòng thể dục lấy dụng cụ thể thao. Hứa Trạch kéo tay Giản Ninh dẫn cô trốn tau tấm nệm lò xo. Rõ ràng hai người không làm gì cả, nhưng lại cảm thấy chột dạ, trốn như vậy nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ giống như đã làm chuyện gì đó.

Thiệt rồi, Hứa Trạch nghĩ. Có nên làm chút gì đó, mới không lỗ không? 

Người vừa đến đẩy cửa, tìm kiếm đồ ở một bên. Giản Ninh dựa người vào tấm nệm lò xo, đứng đối diện với Hứa Trạch. Vì không gian chật hẹp nên cơ thể hai người gần như dính sát vào nhau. Cô hơi nghiêng đầu sang một bên vì sợ nếu không cẩn thận sẽ va vào vòng tay anh.

Lúc này, cô lại cảm thấy có chút may mắn vì ngực mình không lớn, nếu không chắc chắn đã dán sát vào người anh rồi. Cô có thể nghe thấy tiếng hô hấp của anh, ban đầu rất đều đặn, nhưng sau đó lại dần trở nên mất cân đối, có chút gấp gáp.

Cơ thể cô loáng thoáng áp vào người anh, thật mềm mại, tuy rằng cách lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô. Trước giờ anh chưa từng ở gần một cô gái như vậy, như thể đang không mặc quần áo vậy.

Hứa Trạch nhớ tới giấc mơ mấy ngày trước, trong mơ bọn họ còn ở gần nhau hơn nữa, thậm chí cuối cùng còn trở thành khoảng cách tiếp xúc “âm”. Anh phải cố gắng kiềm chế bản thân không được suy nghĩ lung tung, không thể có những phản ứng không nên có, vì trong phòng có cả người khác, nếu không anh sợ rằng mình sẽ chẳng khống chế được bản thân.

Khó khăn lắm mới đợi được người tới lấy đồ rời đi, Giản Ninh nhẹ nhàng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Đi thôi.” Hứa Trạch khẽ nhích người ra sau, không dám nhìn cô, lúc này ánh mắt anh quá nóng.

Anh lùi về sau một bước, giữa hai người vẫn có thể để ra khoảng cách khoảng mười centimet, vậy thì khi nãy lại đứng sát vào nhau vậy làm gì? Cũng có thể nói cái tên này lại giở trò lưu manh rồi. Là anh cố ý.

“Đồ lưu manh thối tha.” Giản Ninh giẫm lên chân anh một cái, rồi quay đầu chạy ra khỏi phòng thể dục.

Chạy ra ngoài cô mới nhớ ra hai người đã sắp muộn mất nửa tiết học, cô chỉ đành đứng ở cửa đợi anh, chịu mắng mỏ, chịu phạt thà có bạn chịu cùng vẫn hơn.

Hứa Trạch ra khỏi phòng thể dục, nhìn thấy Giản Ninh đang đợi mình, ánh mắt cô tràn đầy sự bất lực, chờ đợi anh tới giải cứu.

“Đi, anh Trạch đưa em đi.” Anh bước tới chạm vào đầu cô một cái, nói.

Hai người đi đến cửa lớp học, Giản Ninh thò đầu liếc nhìn vào trong, lão Vương đang viết trên bảng.

“Báo cáo.” Hứa Trạch hô lên một tiếng.

Giản Ninh cũng hô theo.

“Đứng ngoài cửa.” Lão Vương không chút thương xót nói.

Hứa Trạch quay người lại, dựa lưng vào tường đứng cạnh cửa. Giản Ninh cũng đứng kế bên. Có giáo viên và bạn học đi qua, tất cả đều nhìn về phía họ vài cái. Giản Ninh không quen với việc bị nhìn chằm chằm như vậy, còn Hứa Trạch thì ngược lại, anh tỏ ra không mấy bận tâm, mặt không đỏ, tim không loạn nhịp, thậm chí còn có tâm trạng ngắm những chú chim nhỏ trên cây bên ngoài.

Chẳng đến mấy phút, lão Vương từ trong lớp đi ra, còn chưa hết giờ, đã thả cho bọn họ vào học. Cả hai đều không phải là học sinh hư, chỉ là Hứa Trạch thi thoảng có đánh nhau với người ta, nhưng học hành rất giỏi, đứng thứ nhất toàn thành phố, lại đẹp trai, vết xước chẳng che được ngọc sáng, có thể coi là một đứa trẻ ngoan.

Giờ ra chơi, khi Giản Ninh đi vào phòng vệ sinh, Hứa Trạch đã lén lút mở cặp sách của cô ra. Anh nhìn thấy cô để bức thư tình của Dương Phi trong ngăn có khóa kéo ở giữa. Anh vừa nhìn về phía cửa ra vào, vừa sờ sờ bên trong. Khi chạm vào khẩu súng cao su nhỏ của cô, lại cảm thấy thân dưới đau đớn, lực uy hiếp của việc bị bắn vỡ trứng là quá lớn. Hứa Trạch tiếp tục lần mò, cuối cùng cũng tìm ra bức thư tình.

“Hứa thiếu gia, anh đang trộm đồ của con gái đấy à?” Triệu Dã và Vệ Thành Thành cùng đồng thanh nói.

“Biến, nếu dám tiết lộ thì đừng trách bổn thiếu gia giết người diệt khẩu.” Hứa Trạch nhét bức thư tình vào cặp sách của mình, rồi quay đầu nói với hai người họ.

“Là thư tình sao?” Triệu Dã chạy tới chỗ ngồi của Giản Ninh, nhìn Hứa Trạch: “Chết tiệt, là thật này, tên nào không có mắt lại đến đưa thư tình thế?”

“Nhanh lên, giấu đi.” Vệ Thành Thành nhìn thấy Giản Ninh đã xuất hiện ở cửa lớp học: “Về rồi, về rồi.”

Hứa Trạch kéo cặp sách của mình lại, còn Triệu Dã thì quay về chỗ ngồi. Trên vấn đề bảo vệ em Ninh, cả ba đã đạt đến sự thông đồng, am hiểu ngầm với nhau. Nội chiến có thể có, nhưng nếu xuất hiện những con sói khác ở bên ngoài muốn nhòm ngó thì chắc chắn là không được.

Không được!