Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 48: Đánh lén ban đêm

Sau khi sàng lọc nhiều nhóm, người tham dự trận chung kết cũng vơi đi 1/5, dù vậy vẫn còn rất nhiều so với số người cần đi vào bí cảnh.

Vẫn phải cạnh tranh như cũ, để khích lệ Nghệ Nhàn không dám thả lỏng.

Mở đầu trận chung kết, Nghệ Nhàn nghe thấy tiếng phong chủ Chúc Minh Ý của Minh Vọng Phong truyền vào tai, chính là nơi các ngự thú sư vô vọng đến được, là mục tiêu các ngự thú sư ở Thanh Sơn Tông theo đuổi, có người nói Chúc Minh Ý còn có thể sẽ là tông chủ Thanh Sơn Tông kế nhiệm sắp tới. Toàn thân bạch y bào, con ngươi thanh lượng mang đầy tiếu ý như gió xuân, vừa mở miệng âm thanh như làn gió mát ấm áp.

Hắn vừa xuất hiện, khiến nhiều tiếng nghị.

"Hôm nay ngoại trừ tuyên bố quy tắc trận chung kết, còn có một việc quan trọng mà mọi người mong chờ, đó chính là công bố ba phần thưởng chỉ bảo của Thanh Sơn Tông ta dành người thắng trận đến trận chung kết tái đấu," hắn dừng lại một chút, con ngươi ôn nhuận quét qua bầu không khí đã sôi trào bên dưới, "tiếp theo, mở phần chí bảo thứ nhất."

Tạ Anh là đệ tử chân truyền của Chúc Minh Ý, mang theo ba cái mâm phủ khăn đỏ đi lên, hướng Chúc Minh Ý thi lễ, vén lên mảnh vải đỏ ở mâm đầu tiên,một quả trứng vỏ mịn màng, Tạ Anh nói sơ qua về nó, "món chí bảo thứ nhất là, trứng ấu tể huyễn thú lục cấp, trưởng thành."

Nàng vừa dứt lời, bên dưới truyền đến tiếng ồn ào.

"Là trứng huyễn thú trưởng thành, còn có thể nuôi từ nhỏ."

"Nhất định là huyễn thú công kích."...

Nghệ Nhàn bị người bên cạnh không nên đến đây tham gia náo nhiệt nhéo một cái, Đoan Mộc Nhã đỏ mắt nói, "Thanh Tông Sơn lần này cho lớn thật a, vừa lên đã treo huyễn thú cấp 6, còn là một con trưởng thành hình dạng nữa chứ."

Nghệ Nhàn nghe người bên cạnh không ngừng lải nhải mấy lời này, "huyễn thú trưởng thành hình dạng là cái gì?"

Đoan Mộc Nhã nhỏ giọng giải thích, "chính là huyễn thú không biết hình dạng, trong lúc nó trưởng thành có thể sẽ xuất hiện kỹ năng mới, ngươi không biết khi nó trưởng thành sẽ như thế nào đây, có thể nó còn lớn hơn dự đoán của ngươi, huyễn thú trưởng thành hình dạng này rất khó bắt, giá cũng rất cao. Có thể nuôi dưỡng huyễn thú từ nhỏ có cùng sức mạnh phù hợp với mình, là điều nhiều ngự thú sư luôn mơ ước."

Đoan Mộc Nhã thấy nàng không hứng thú, biểu tình đạm nhiên, cũng không nói thêm gì nữa.Tạ Anh nhân lúc bầu không khí trong sân đấu đang sôi nổi, liền mở chí bảo thứ hai, là một bình sứ trắng, "đây là một viên Phùng Xuan Đan, thất phẩm trung thượng, có năng lực chữa trị linh căn bị phế bảy phần."

Cánh tay Nghệ Nhàn tê rần, chỉ thấy đầu ngón tay Đoan Mộc Nhã đang bóp thịt cánh tay nàng, mắt không chớp nhìn chằm chằm bình sứ kia, nàng nhẹ nhàng đưa tay vỗ nhẹ, "Tiểu Nhã, thả lỏng."

Đoan Mộc Nhã nhìn Nghệ Nhàn liếc mắt, tiếc hận nói, "không ngờ Thanh Sơn Tông có bảo bối này, không biết ai có bản lĩnh lấy được cái này."

Nghệ Nhàn biết trong lòng Đoan Mộc Nhã còn khúc mắc về linh căn bị phế, "nói không chừng, đến lúc đó đối với người kia cũng có lúc vô dụng, chúng ta có thể dùng những vật khác để đổi, chắc chắn sẽ có cách."

Đoan Mộc Nhã nghe nàng nói lời trấn an, lại dấy lên hy vọng lần nữa, "phải a, Phùng Xuân Đan này đối với người khác cũng có lúc vô dụng a."

Nghệ Nhàn biết ở đây sợ là cũng có người hứng thú với Phùng Xuân Đan, nếu hai bên cạnh tranh thì cũng không biết rơi vào tay ai, "Tiểu Nhã, ta nhớ ngươi đối với mùi vị linh dược vô cùng mẫn cảm, nếu cho ngươi ngửi Phùng Xuân Đan một lần, ngươi có thể đoán được cách đều chế nó rồi tự mình luyện chế lại không?"

Đoan Mộc Nhã chưa từng nghĩ đến chuyện này, nàng đau đầu "đan dược thất phẩm trung thượng, ta luyện chế không được, cùng lắm chỉ có thể luyện chế ra tứ phẩm thôi, nếu như lời học theo công thức đó.... cũng có thể thử một lần."

Hai người đang nói chuyện với nhau, Tạ Anh cũng mở luôn chí bảo thứ ba rồi, là một mảnh nhỏ của một tấm bản đồ nhỏ, "đừng xem thường mảnh bản đồ nhỏ này, đây là bản đồ phó bản huyễn thú cốc trong bí cảnh, vì thiếu phần lớn nên tạm thời cũng không rõ được tình hình trong bí cảnh."

Cả sân im lặng một hồi.

Đoan Mộc Nhã oa một tiếng, "vì thủy ấn bí cảnh cũng bỏ nhiều vốn vậy a, thứ đồ này không phải nên dấu đi sao?"

Nghệ Nhàn căn cứ vào ba món chí bảo Tạ Anh mở lên, quan trọng nhất vẫn chính là mảnh bản đồ này, "xem, chưa tới chung kết quyết tái, thì đã có một hồi mưa máu rồi."

Đoan Mộc Nhã lo lắng vội dặn dò, "Nghệ Nhàn, ngươi phải cẩn thận."

Nghệ Nhàn cảm thấy nàng lo lắng quá sớm, vốn nàng chỉ là thiên cấp tam giai ngự thú sư, không ai coi nàng ra gì a.

Quy tắc trận chung kết giống trận bán kết, không có gì thay đổi. Sau khi quy tắc công bố xong Nghệ Nhàn phát hiện, chính mình ngày đầu tiên đã phải đấu hai trận. Thật bất hạnh, trận đầu tiên ở khu 3 phải đối đầu với hắc mã, trận thứ hai ở khu 1 đối đầu với một tên điên, vận khí tốt khiến Nghệ Nhàn không còn gì để nói.

Đoan Mộc Nhã lại gấp như kiến bò trên chảo nóng, "Bảo Đàm, Trữ Thần đều là tân sinh thiên phú năm nay không hề tệ a, thắng liên tiếp hơn 10 trận quyết đấu, Nghệ Nhàn, ngươi đừng xem thường bọn họ."

Nghệ Nhàn không coi thường bất kỳ ai, bất quá với nội tình hai người này nàng cũng không biết gì. Khi đấu bán kết, phần lớn thời gian nàng dùng tu luyện, ngoại trừ quan sát Niệm Vân Âm thi đấu, thì những người còn lại cũng không có xem.

Trận đầu, Nghệ Nhàn - Vân Đan Phong vs Bảo Đàm - Vân Miểu Phong.

Nghệ Nhàn vừa lên đài, gặp một thanh niên mi thanh tú mục, dáng vẻ chừng mười bảy mười tám tuổi, hình như còn là vị thành niên, thiếu niên vừa thấy nàng, hai mắt cười híp lại, lộ ra hai cái răng nanh, "ta biết ngươi, là ngự thú sư linh quang hỗ trợ công kích, sở trường chính là ném đối thủ ra khỏi sân đấu."

Nghệ Nhàn triệu hồi tiểu mã ra, lại nghe hắn nói, "nhược điểm chiêu này của người cũng rất rõ ràng, ta không biết ngươi làm sao tiến vào trận quyết tái được. Nhưng mà, hôm nay ngươi nên dừng bước lại được rồi."

Tiểu mã phóng quang cầu khiến người ta chói mắt mà rùng mình một cái, ánh sáng nhức mắt tựa như phát đạn báo hiệu đánh nhau, vừa xuất hiện ý nghĩ liền phải bắt đầu.

Bảo Đàm là thủy linh ngự thú sư, có một huyễn thú kình (cá voi) cấp 4, sở trường tạo sóng. Một khi có người đặt chân đến đấu với loại huyễn thú này, thì chỉ có thể chờ bị sóng cuốn đi, cuối cùng đầu óc choáng váng, rồi bị đánh bay ra ngoài.

Nghĩ lại trước đó Đoan Mộc Nhã cho thông tin, Nghệ Nhàn trước khi lên sân đấu cũng hiểu rõ được nội tình của vị thiếu niên người xưng lãng thiếu này.

Vừa nhìn thấy Lam Kình (cá voi xanh) béo mũm mĩm hàm hậu bắt đầu bán manh chơi nước, không chút khách khí liền vung ngũ tiết châm, ném cho nó một cái lồng năng lượng, tùy ý nó ở trong đó tự phun nước tạo sóng, tự mình kiếm chuyện vùi đùa.

Bảo Đàm bị một kích mạnh mẽ của Nghệ Nhàn làm cho ngẩn ra, cái này so với những cuộc tỷ đấu trước đó hắn nhìn thấy không giống nhau. Cũng may chỉ thất thần trong nháy mắt, mất đi trợ thủ đắc lực nhất, thì vẫn còn có hắn.

Tiểu mã thỉnh thoảng trông nom Lam Kình trong lồng năng lượng chơi đùa tăng thêm năng lượng, thỉnh thoảng lại đánh yểm trợ cho Nghệ Nhàn, rồi phóng chút quang cầu quấy rầy thị giác Bảo Đàm. Không nói đến, cho Bảo Đàm một chút thời gian, Nghệ Nhàn dưới sự che chở của quang linh chạy ra phía sau hắn, một chưởng hung hăng đánh vào gáy hắn.

Kết quả một chưởng này còn chưa đánh xuống, khi Nghệ Nhàn cách cổ hắn 1cm, thì có một cột nước phóng đến trước mặt Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn liền lui vài bước, mới tránh được.

Bảo Đàm xoay người nhắm hai mắt lại, cười lộ răng nanh với Nghệ Nhàn, "thật quá xem thường ngươi, một ngự thú sư mới vào cửa."

Nghệ Nhàn nhìn thấy ba bốn đợt sóng đang lưu động trên không trung, tựa như một đóa hoa có năm cánh xoay tròn, nhìn rất đẹp, nhưng nàng không rảnh để xem nó, vội làm cho mình một cái lồng năng lượng, lồng năng lượng vừa hình thành, đóa hoa năm cánh được tạo thành từ sóng nước hướng mặt nghiêng đầu lao đến, đánh vào, khiến Lam Kình bán manh rớt xuống sân đấu, dòng nước ào ào xuyên qua hai bên lồng năng lượng, rồi lại trở nên tĩnh lặng.

Bảo Đàm từ từ nhắm hai mắt lại, dùng tai để nghe, bốn phía vắng lặng không tiếng động, "Ngươi --"

Nghệ Nhàn dịch chuyển nháy mắt đến phía sau hắn, lần này thông minh hơn không đánh hắn từ phía sau, mà dùng thanh chủy thủ khó khăn để lên cổ Bảo Đàm, "nếu không phải trên sân đấu có quy tắc không được gϊếŧ người, thì ngươi phải chết rồi."

Sắc mặt Bảo Đàm cương lại, sau đó mím môi mất hứng, "ngươi làm sao bước đi lại không có âm thanh?"

Nghệ Nhàn, "tự mình xuống dưới, hay muốn ta đánh ngươi xuống dưới?"

Bảo Đàm còn muốn hỏi tiếp, "vì sao trong thủy vực của ta lại không thể cảm nhận được hành động của ngươi? bất luận quỹ tích hành động của kẻ nào cũng không thể thoát được thủy vực, huống chi ngươi đã đứng trong trung tâm thủy vực của ta, vì sao?"

Nghệ Nhàn giơ chân lên, đáp hắn một cái rớt xuống sân đấu.

Đến cả như vậy, Bảo Đàm cũng lập tức đứng dậy đuổi theo Nghệ Nhàn để hỏi, "làm sao ngươi tránh được thủy vực của ta, ngươi nói cho ta biết a!!"

Những vấn đề đó của Bảo Đàm, Đoan Mộc Nhã cũng muốn hỏi. Nhưng mà nghĩ đến Nghệ Nhàn còn một trận ác liệt nữa, thì không dám quấy rầy, chỉ dặn dò, "Nghệ Nhàn, Trữ Thần khá là điên cuồng, ngươi nhất định phải cẩn thận."

Nghệ Nhàn tìm một chỗ tĩnh lặng, thử một chút kỹ năng Cách không thủ vật, nàng đứng im không nhúc nhích, trong tay liền có một mảnh lá nhỏ từ không trung bay xuống. Kỳ thực vấn đề của Bảo Đàm rất đơn giản, từ đầu đến cuối nàng không động đến cái gì, không hề hành động theo quỹ tích, duy nhất động đến là không gian dưới chân.

Nghỉ ngơi nửa ngày, đến giờ đấu trận thứ hai.

Nghệ Nhàn - Vân Đan Phong vs Trữ Thần - Minh Vọng Phong.So với lãng thiếu Bảo Đàm, thì Trữ Thần được gọi là người điên. Nghệ Nhàn cũng không biết vì sao có biệt hiệu này, nhìn biểu tình khinh bỉ của Đoan Mộc Nhã, thì đánh giá vị này đã nhiều lần làm chuyện điên rồ.

Nghệ Nhàn vừa lên sân đấu, Trữ Thần cười như không cười nhìn nàng một cái, "ta không thích nói nhảm."

Đúng lúc, Nghệ Nhàn cũng không thích nỏi nhảm, cũng không biết bên kia ra tay trước, quang linh cùng hỏa diễm của Trữ Thần va chạm nhau vang lên tiếng nổ ầm ầm, một chiêu tiêu tán.

Vạt áo Nghệ Nhàn cháy xém, liền rơi xuống một phần, mặc cho đã thành tro, cuối cùng vẫn cảm nhận được khi luyện cùng Đoan Mộc Nhã có bao nhiêu ôn nhu, so với tên này đơn giản chỉ là con nít được nâng cấp lên phiên bản người lớn mà thôi.

Trữ Thần nghiêng xuống dưới, "ngự thú sư vừa nhập môn? được a."

Nghệ Nhàn ôn hòa nâng mí mắt, "ngươi cũng được lắm a."

Trữ Thần, ngự thú sư song linh căn là hỏa linh cùng phong linh, có một con huyễn thú có cánh phong linh cấp 4, cùng một con huyễn thú có cánh hỏa linh cấp 3, sở trường đại khái là.... châm ngòi thổi gió.

Trữ Thần liền triệu hồi hai huyễn thú có cánh, nhìn cái thế này đúng là người ít đánh không lại đám đông. Nàng cũng là lần đầu đánh trên sân với ngự thú sư song linh căn, thổi một trận gió, đúng là có thể châm ngòi thổi gió.

Bất quá nghĩ đến tiểu má trên trán sừng đã dài ra năm xoắn, sống lưng Nghệ Nhàn ưỡn đến thẳng hơn, huyễn thú không tính số lượng nhiều, một mình tiểu mã là đủ đối phó hai con rồi.

"Phải cho ngươi biết một chút về ta --"

"Phong hỏa luân?"

Trữ Thần bị chọc nghẹn.

Nghệ Nhàn thấy hai huyễn thú sau lưng hắn như đang phối hợp, một cái phun lửa một cái quạt gió, năm sáu cái hỏa cầu như mọc chân bay đến chỗ nàng. Nghệ Nhàn đem mấy lời phỉ nhổ trong lòng không ngừng dạt qua một bên, nhanh nhẹn tránh né, phóng cho hai con huyễn thú của Trữ Thần hai cái ngũ tiết chân, kết qua, có một cái phóng trật, nên Trữ Thần cùng con voi biết bay của hắn bị bọc lại, còn chim lửa kia cũng bay đến trên đầu nàng, liên tiếp nhắm nàng phun lửa.

Thỉnh thoảng Nghệ Nhàn cũng phải cảnh giác hỏa diễm nóng rực phóng đến bên người nàng, tránh không kịp, bị một nhúm lửa đánh trúng vai, y phục bị đốt cháy. Căn bản không cho nàng cơ hội thở dốc, con chim lửa thừa thắng đuổi theo, một khắc cũng không ngừng phun lửa.

Tiểu mã vội phóng năng lượng giữa lồng năng lượng bọc Trữ Thần và con voi bay kia.

Nghệ Nhàn thấy voi bay phun gió làm lồng năng lượng bay lên trên, vội hỏi "tiểu mã, mau đánh Trữ Thần ra ngoài, hắn bị hạ, cuộc đấu sẽ kết thúc."

Trữ Thần tức sôi người, một chưởng liền phá lồng năng lượng, nhìn thấy lồng năng lượng đột nhiên xuất hiện kẽ hở, Nghệ Nhàn cũng không để ý con chim lửa đuổi theo nàng, ngũ tiết châm lần nữa vung lên, duy trì năng lượng, nháy mắt vá lại cái khe kia.

"Ngươi, ngươi, cái nữ nhân này, có bản lĩnh thì đường đường chính chính đánh với ta một trận."

"Ngày khác đi."

Nghệ Nhàn mặc kệ hắn kêu gào, một cước đá hắn ra khỏi sân đấu, chim lửa vẫn đuổi theo nàng phun lửa không ngừng, khiến nàng chật vật không chịu nổi.

Cuối cùng vẫn là nhờ trọng tài Thanh Sơn Tông cản con chim lửa kia lại, thì lúc đó mới hết chuyện.

Nghệ Nhàn bị lửa thiêu bị thương vài chỗ, cũng có thể ngửi được mùi thịt cháy, nàng vừa xuống sân đấu, Trữ Thần nổi điên đánh tới, không chút khách khí nắm cổ áo Nghệ Nhàn, "ngươi thắng không anh hùng, đấu lại lần nữa."

Đoan Mộc Nhã chen qua đám người, không chút e ngại hất móng vuốt hắn ra, "bỏ tay ngươi ra đi, không thấy Nghệ Nhàn bị thương sao? nàng hiện tại cần chữa trị."

Trữ Thần, "được, ở đây, ta chờ nàng chữa trị xong, lại đấu tiếp."

Nghệ Nhàn mặc kệ hắn, cuối cùng cũng hiểu được cái biệt hiệu người điên của hắn, quả thực giống như một con chó điên, cắn chết không chịu thả, "thua thì thua, thắng thì thắng, huống chi ta thắng quang minh chính đại mà."

Lồng năng lượng, thứ đồ chơi này vốn chỉ dùng để phòng thù, sinh ra ngũ tiết châm để duy trì, mới có thể giữ cho lồng năng lượng kéo dài thêm một thời gian, lâu thì vài phút, chậm thì như hồi nãy, Trữ Thần thiếu chút thì phát được.

Trữ Thần tức giận cười nói, "ngươi đang coi như là thắng?"

Một giọng nói đột nhiên chen vào, "trọng tài đã cho quyết định chính xác rồi, còn không chịu tính thắng? huống chi, ngươi bị hạ trước, đã bị hạ thì chính là thua. Sao hả, Trữ công tử đến cả một trận đấu nhỏ cũng không muốn nhận thua sao?"

Đoan Mộc Nhã hạ giọng ứng theo, "phải, thua không nhận thì đừng nói."

Ánh mắt Trữ Thần hung ác đảo qua Đoan Mộc Nhã, lúc này mới nhìn đến kẻ lên tiếng trong đám người kia, "ngươi là cái thá gì? chuyện của bổn thiếu gia ta cần ngươi đến quản?"

Người đến là một công tử đang cười, môi hồng răng trắng, một thân bạch y viền đỏ hiệu quả nhìn còn hơn mấy cô nương, khiến nhiều người hoài nghi hắn có phải nữ giả nam trang không.

"Tiểu tử, lau miệng cho sạch đi, đây là đại sư huynh Hoàng Phủ của chúng ta a."

"Ah, đại sư huynh?" Trữ Thần xì cười một tiếng, "đã là đại sư huynh, ta đây cũng muốn lĩnh giáo một chút, không vấn đề gì a?!"

Nhất thời, bầu không khí trong sân có chút cổ quái.

Đại sư huynh Hoàng Phủ cười khẽ, "vì tránh cho miệng ngươi nói quên, ta cảm thấy Trữ công tử ngươi nên đi thỉnh giáo một chút Tạ Anh - Minh Vọng Phong, tìm nàng đến khiêu chiến với ta, 

như vậy ta còn có thể đồng ý được."

"Thỉnh giáo thì không cần, Hoàng Phủ Nghị, sớm muộn gì chúng ta cũng phải đấu với nhau, thỉnh chờ đó."

"Tạ Anh."

Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Tạ Anh dẫn đám người Hoàng Phủ Nghị chia thành hai phe với đám người kia, dương cung bạt kiếm, Nghệ Nhàn còn nghi ngờ có khi nào bọn họ nhịn không được lại đánh nhau, nhưng không ngờ giằng co một hồi thì lại đem lời nói kéo về lúc đầu.

Hoàng Phủ Nghị, "thua không đáng sợ, chỉ sợ thua còn nhìn không rõ. Người Minh Vọng Phong các ngươi hình như không bao giờ thua nổi a, Tạ Anh ngươi thân là đại sư tỷ thì cùng nên làm gương tốt đi, đừng có làm hỏng người mới vào. Nếu không Minh Vọng Phong các ngươi sẽ mất mặt a."

Tạ Anh nhàn nhạt liếc Trữ Thần, "Chuyện Minh Vọng Phong chúng ta không đến lượt các ngươi ở đây khoa chân múa tay, ta tự quản giáo, Hoàng Phủ Nghị, gặp lại trên sân đấu."

Nói xong, lúc rời đi Tạ Anh làm bộ vô tình liếc nhìn Nghệ Nhàn, ánh mắt Nghệ Nhàn trong trẻo lạnh lùng, không chút gợn sóng.

Trữ Thần cũng bị người Minh Vọng Phong kéo đi.

Trong sân chỉ còn lại Nghệ Nhàn, Đoan Mộc Nhã cùng Hoàng Phủ Nghị, Nghệ Nhàn "đa tạ sư huynh."

Hoàng Phủ Nghị nhìn nàng một hồi, ra hiệu với người bên cạnh, rất nhanh có người túm một tên não tàn bước tới, "tiểu sư muội đừng vội tạ ơn, lần này đến, chỉ yếu là vì chuyện không vui lúc trước, hy vọng tiểu sư muội không tính chuyện cũ, ngươi hẳn là còn nhớ a."

Ký ức Nghệ Nhàn còn rất tốt, huống chi từng bị người trêu chọc, "nhớ rõ."

Đây là vị sư huynh lần trước tiếp đón nàng chiêu sinh, hắn khiếp sợ nhìn Nghệ Nhàn. "Tiểu sư muội, ta có mắt không tròng, có mắt không thấy được ngọc tốt, ngươi, ngươi đừng hận ta. Khi đó ta cũng có nghĩ ghi nhận ngươi..."

Nghệ Nhàn bình tĩnh cắt lời hắn, "Hoàng Phủ sư huynh, chuyện qua rồi không cần để ý. Không biết ngoài việc này ra, còn có chuyện gì khác không? nếu không có, ta cần phải quay về chữa thương cái đã."

Hoàng Phủ Nghị cũng không dài dòng, "ta biết ngươi ở Vân Đan Phòng chỉ là một người hầu nhỏ, với thiên phú của ngươi, ở Vân Đan Phong quá đáng tiếc, không bằng đến Sí Diễm Phong chúng ta."

Nghệ Nhàn trầm tư một chút, "việc này ta cần nghĩ kỹ đã, không bằng chờ kết thúc trận chung kết rồi nói, sư huynh thấy thế nào?"Hoàng Phủ Nghị cũng không miễn cưỡng, "chờ tin tốt vậy."

****

Trên đường quay về, Đoan Mộc Nhã vừa đi vừa nhảy nhót, "ta định chờ trận chung kết lần này kết thúc, nhờ sư phụ dẫn ngươi đến Phong khác, tìm cho ngươi một sư phụ thích hợp. Không ngờ người Sí Diễm Phong đã chủ động tìm đến, hừ, bọn họ đúng là đám có mắt không thấy ngọc."

"Nên để bọn họ hảo hảo sám hối đi, ai kêu trước kia dám chảnh a."

Nghệ Nhàn chợt dừng bước lại, "Tiểu Nhã, mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu."Đoan Mộc Nhã ngây người, "có ý gì?"

Nghệ Nhàn không cảm giác mình là nhân dân tệ người gặp người thích, huống chi nàng chỉ là mới đến trận chung kết, chưa vào trận chung kết quyết tái. Trong trận chung kết có nhiều người mới như vậy, vì sao Hoàng Phủ Nghị lại nhìn trúng cái gì mà đến tìm nàng?"

Thiên phú?

Nàng chỉ là một ngự thú sư mới nhập môn, vào trận chung kết bằng vận khí nhờ mấy cái kỹ năng, ở Thanh Sơn Tông này đoán chừng không ít ngự thú sư có đẳng cấp còn cao hơn nàng.

Đến cả Trữ Thần ngự thú sư song linh căn so với nàng còn có thực lực hơn, đấu với Trữ Thần trận này, Nghệ Nhàn vốn đã dùng hết sức. Đối phương có hai huyễn thú, nàng chống đỡ còn không nổi.

Nếu sau này gặp phải ngự thú sư nhân cấp như Tạ Anh, lồng năng lượng của nàng có mà tan nát trong vài giây.

Nghệ Nhàn hít sâu, "Tiểu Nhã, việc này không đơn giản như bề ngoài, chúng ta tạm thời mặc kệ, chờ ta kết thúc tranh tài rồi nói, hiện tại, ngươi giúp ta chữa thương."

Lúc này Đoan Mộc Nhã mới nhớ đến việc chính.

Sau đó Nghệ Nhàn có ba ngày nghỉ ngơi, nàng nằm trên giường lăn qua lăn lại, làm sao cũng không hiểu Hoàng Phủ Nghị vì sao hôm nay lại ra chịu đòn nhận tội, làm vẻ? mượn hơi? hay là cái khác?

Sau đó nàng lại nghĩ đến Tạ Anh, đã qua nhiều ngày, số lần đối phương xuất hiện trước mặt nàng dường như nhiều hơn.

Không lẽ như lời Niệm Vân Âm nói, Tạ Anh biết nàng? một Tạ Anh cao cao tại thượng như vậy mà biết nàng? nguyên thân cùng Tạ Anh có quan hệ gì?

Nghệ Nhàn ngủ không được, liền đứng dậy ra khỏi phòng, ngồi trên băng ghế đờ ra. Nguyên thân đúng là đáng khen a, bỏ lại một đống rối rắm để nàng đến dọn, cái gì cũng không gợi ý, chỉ mỗi tên Lam Đồng kia cũng đủ lấy đi nửa cái mạng của nàng.

Nghĩ đến đại gia súc lông vàng, không hiểu vì sao lưng Nghệ Nhàn nổi da gà, vừa chuẩn bị về phòng thì thấy trong bóng tối có một đôi mắt nguy hiểm không chớp nhìn nàng chằm chằm.

Nghệ Nhàn hoảng sợ lùi về sau một bước, không biết từ khi này tên đại sư tử nằm vùng kia bước ra trước một bước, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn nàng.

Trong lòng Nghệ Nhàn gợn sóng chập chờn, nàng không tin nổi gia súc kia thực sự xông vào đây, chỗ này là Thanh Sơn Tông a, lỡ như để người Thanh Sơn Tông phát hiện.... hậu quả đúng là không tưởng được.

Không đúng, khẳng định là vật nhỏ kia đem tới, nghĩ đến tiểu gia hỏa, Nghệ Nhàn đau đầu rối rắm, cảm thấy chính mình nuôi một tên tiểu phản bội, động một chút lại đi mật báo. [:)))))))))]

"Đứng lại, không được bước tới, nếu không ta không khách khí."

Nghệ Nhàn ngưng tụ quang linh trong tay.

Đại sư tử lại bước hai bước, dưới mắt Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm biến thành một nữ nhân cao to, nàng nhẹ giật chóp mũi, "ngươi bị thương."

Bị thương không phải chuyện thường như ăn cơm sao?

Nghệ Nhàn muốn đánh gia súc này, buồn bực, "ngươi đến đây làm gì? ngươi nên mang theo tiểu gia hỏa quay về thú nhân tộc, đó mới là chỗ của các ngươi, không phải ở đây. Ngươi biết ở đây có bao nhiêu người muốn gϊếŧ chết Tiểu Lam không? bọn họ gϊếŧ chết ngươi, lột da các ngươi làm hai món đồ mặc a."

Lam Đồng thấy nàng nghiến răng nói mấy lời này, cảm giác có vài phần khả ái. "thương ngươi lành, theo ta về nhà."

Nghệ Nhàn đang muốn đánh nàng, bất quá đánh cũng chỉ đau tay mình, gia súc này hoàn toàn không biết giữa các nàng tồn tại khác biệt, nàng suy nghĩ một chút, chuẩn bị ôn hòa nói chuyện một chút, miễn phải dùng đến cơ bắp với đối phương.Nào ngờ, Lam Đồng phi một cái, liền túm nàng bay ra ngoài.