Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký

Chương 7: Kết thúc vũ hoa gãy cánh [2]

Lúc nàng đến, Sở Hạo đang ngồi đọc sách trong góc, nàng liền chậm rãi thong thả đi qua hành lễ.

Hắn vẫy tay xuống, liếc nàng một cái rồi mở miệng: “Đứng lên đi.”

Khi Diệp Ngưng Hoan đứng dậy, khóe mắt liếc hắn nhưng lại mang theo ý cười, trong lòng thở dài, quý nhân thôi, không xem nô tài là người đã thành thói quen. Nàng lắc đến trật hông, buồn cười quá chăng?

Sở Hạo nhìn nàng, không còn cái nhọt đỏ chót trên mặt và son phấn nhìn đến chướng mắt, thật đúng là xinh đẹp.

Khoảng cách gần như vậy, ngay cả lỗ chân lông cũng tìm không thấy một cái. Lúc này da mặt đỏ hồng từ trong ra ngoài, da dẻ như nhuộm châu quang.

Hắn ung dung nói: “Lúc này chỉ tạm coi là mới mẻ, tha cho ngươi.”

“Dạ.” Diệp Ngưng Hoan thành thật đáp lại, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Sở Hạo hỏi nàng: “Học chiêu thức thế nào? Nhã Nhạc Cư còn dạy cái này không?”

Diệp Ngưng Hoan thở nhẹ một hơi, nói khẽ: “Bẩm Vương gia, có sư phó dạy chút nhu công.”

Hắn uống một hớp trà, rũ mắt nói: “Sư phó nào dạy loại nhu công này?”

Giọng nói không nhanh không chậm, Diệp Ngưng Hoan lại thoáng chốc hiểu ra.

Hắn là người luyện công phu, nhìn ra manh mối trong bước nhảy. Thảo nào lúc trước sờ loạn trên người nàng, là sợ nàng có công phu? Hay là nói, sợ Vĩnh Thành Vương phái mật thám đến?

Nàng thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Bẩm Vương gia, nô tì không dám nói xằng múa bậy, nhưng cũng có biết sơ sơ. Tất cả điệu múa đều nhìn rất quen, chỉ là có khi nô tì nhàn rỗi nhìn mấy tư thái cũng có thể hóa thành điệu múa.”

Sở Hạo hơi dừng một chút, hất mắt nhìn nàng: “Nói như vậy, điệu nhảy trước kia là ngươi tự nghĩ ra bước mới?”

Diệp Ngưng Hoan nói: “Trước kia là chiến vũ. Chiến vũ, trận vũ, cổ vũ, đều là từ diễn biến sát phạt mà ra, từ xưa đã có. Nô tì chẳng qua là ăn mặc hoá thành hình chim muông, khác hình người trăm bước, do đó mới sửa một tí.”

Ba mươi sáu đường nguyệt đao của Sương Lăng hoàn toàn là bộ sách võ thuật giang hồ. Mà Sở Hạo thuở nhỏ đã ở trong cung đình, cho dù học công phu thì cũng tìm chính tông danh môn, lấy chính thống đại nội mà giảng dạy, mấy chiêu thức giang hồ hắn không cần thành thạo. Huống hồ tất cả công pháp đều có trăm kiểu mà diễn, mỗi người tự xuất chiêu không trùng.

Diệp Ngưng Hoan chẳng qua là phối hợp đao pháp của Sương Lăng vào trong vũ đạo. Múa và võ có chỗ giống nhau, vốn chính là động gân cốt. Nàng không có nội lực, nhưng lại không thể nói là có người dạy nàng chiêu thức.

Nàng không có tư cách làm mật thám, cũng không muốn cuốn vào trong đấu đá hoàng tộc. Nói cách khác, nàng thật không có cách nào tự do.

Sở Hạo im lặng, nàng lại nói tiếp: “Nô tì hơi thông tài nghệ, trí nhớ cũng coi như đáng kể. Thỉnh thoảng cảm thấy chỉ múa thì đơn giản quá, bởi vậy mới thêm chút mới mẻ.”

“Ồ? Vậy không chỉ là kỹ năng giỏi, mà còn có thể sửa cũ thành mới.” Khi Sở Hạo nói chuyện, mắt liếc ra ngoài cửa sổ, “Ngươi nhìn bộ quyền pháp này xem, có thể biến đổi thành kiểu múa gì?”

Diệp Ngưng Hoan nghe xong ngẩn ra, theo ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong viện chẳng biết khi nào đã có bốn nam tử, đang đánh quyền đối chiêu rất lộn xộn.

Thử nàng sao?!

Nếu quả thật là người thiên về kỹ năng, khi nhìn thấy nhất định có thể mô phỏng theo mà biến đổi. Cho dù không nhớ được tất cả, nhớ một vài cái cũng đã là hay.

Nếu không thì chính là có người dạy chiêu thức cho nàng, nhào nặn một chút thành vũ đạo. Cho dù nàng không phải mật thám thì cũng bại lộ một phần, Vĩnh Thành Vương qua lại với giang hồ thật không minh bạch! Đến lúc đó, nàng chính là nhân chứng. Chờ Vương gia chán ngấy rồi đuổi nàng đi, căn bản chính là nằm mơ!

Sở Hạo liếc nhìn nét mặt của nàng, bốn người kia căn bản không phải đánh quyền pháp, hoàn toàn không phải món võ thuật nào cả. Cho dù nàng có học trong đầu thì cũng học không giống.

Nhưng có mấy động tác lặp đi lặp lại, lại bởi vì đánh rất nhanh, nếu không phải là người nhạy cảm với tư thế thì rất khó phân biệt. Nếu nàng thật sự là người thiên về hoà hợp các loại tư thế và vũ đạo thì có thể tìm ra cách biến hoá hơn nữa.

Nàng xem rất nghiêm túc, lúc chuyên chú thì ngũ quan liền trở nên đặc biệt sáng rõ. Hơn nữa hôm nay trời râm mát, mây dày như đang nén một trận mưa, khiến hết thảy trong phòng đều trở nên tối mịt, như thế lại càng làm nàng nổi bật hơn.

Sở Hạo đột nhiên duỗi tay ra, cửa sổ tức thì khép lại. Hắn cười như có như không: “Nhảy đi.”

Hoàn toàn không cho nàng thời gian chuẩn bị.

Diệp Ngưng Hoan thầm thở ra một hơi, nhìn không ra chiêu thức gì, nhưng bởi vì đều luyện công phu, tư thế nam nhân và nữ nhân luyện võ không giống nhau, có luồng dâng trào mạnh mẽ. Nàng ghi nhớ vài động tác, cộng thêm bay nhẹ mấy bước, phỏng chừng có thể hợp thành nét đẹp oai phong.

Nàng lui lại mấy bước, vung tay áo định nhảy.

Sở Hạo lại không nhanh không chậm nói: “Cởi quần áo ra nhảy.”

“…”

Diệp Ngưng Hoan nhìn môi mỏng hắn khẽ mở, lời nói thì hời hợt, tư thái còn đang tao nhã uống trà. Thật muốn xông qua hất bàn lò (*) đập lên đầu hắn! Nhưng những gì được giáo huấn trước kia vẫn còn mới mẻ, huống hồ hắn hiện tại rõ ràng đang hoài nghi nàng là mật thám, không nhìn ra chẳng phải rất ngu sao? Cứ phân cao thấp thì không còn dễ dàng như vậy.

(*) bàn lò: bàn nhỏ đặt trên giường lò

Thảo nào vừa mới đến thì hắn liền nói cái gì mà cho ngươi thêm chút mới mẻ…

Nhưng mà… Đây thật sự là làm khó người khác, da mặt nàng có dày đi nữa cũng không chịu nổi. Do dự mà vê góc áo, lén liếc nhìn hắn, nhìn không ra hắn đang có biểu cảm gì, cũng không có triệu chứng động dục. Nghĩ rằng nếu không thì nói chút lời êm ái chẳng hạn.

Nàng đang chần chừ, Sở Hạo thấy chán, vác hai chân dài lên cạnh giường, liếc nàng: “Đừng chờ ta đá ngươi.”

Hắn đã nói như vậy, Diệp Ngưng Hoan đương nhiên không ngu xuẩn đến mức chờ người ta đến đá rồi lại thỏa hiệp, đành cắn răng một cái, lúc này bắt đầu cởi y phục ra. Tay hơn run, mặt cũng nghẹn đến tím ngắt, đôi mắt cũng đỏ lên. Nàng không rơi nước mắt, trước kia có một lần bị bệnh, nước mắt gì cũng đã khóc cạn, rồi không còn khóc được nữa.

Nàng giữ lại lớp áo lót, thật sự không xuống tay được, cũng không biết là có phải ảnh hưởng tâm lý hay không, thắt lưng lại bắt đầu đau âm ỉ. Nàng ngồi xổm xuống cởi trường sa ra. Cũng không chờ Sở Hạo mở miệng, nàng đã trực tiếp tung bước nhảy!

Chỉ sốt ruột sợ hắn hỏi, sao ngươi lại không cởi? Dù sao hắn cũng chưa nói cởi sạch!

Trường sa của Diệp Ngưng Hoan tung lên, y sa dài ba trượng phối hợp quấn lấy, trong nháy mắt như tầng tầng lớp lớp sóng nước uốn lượn trong tay nàng, mỗi một tấc đều bày ra, êm ái như sương mù, lại tản ra không thấm. Nàng vặn eo một cái, vòng quanh lư hương phi bốn năm bước, tiếp theo tung tay hất chân, phía sau lưng hạ xuống, giống như trước mặt có người vung quyền đánh tới, suýt nữa thì vặn eo đến đau.

Giống động tác vừa rồi như đúc. Chẳng qua là do nàng thi triển, toàn bộ đều thay đổi ý nghĩa.

Đó là sự uyển chuyển, nhỏ nhắn mềm mại, linh hoạt, cho dù mặc áo lót trắng thuần không lộ thân, nhưng vẫn thi triển hết vẻ quyến rũ kia.

Vặn một bên vai, tay trở về đỉnh. Hoàn toàn là nàng tự hư cấu nghĩ ra một kẻ địch đang đuổi theo nàng. Trong căn phòng nho nhỏ, điệu múa của Diệp Ngưng Hoan tung bay, hoàn toàn không cần mượn vũ y rườm rà hay bày ra tư thế nhanh nhẹn, thân thể trơn như người cá, vải sa uốn lượn quanh thân nàng, kèm thêm bím tóc của nàng cũng đã nhảy như bướm, cả người vô cùng rực rỡ!

Khi thì nàng vòng ra sau tấm bình phong, khi thì lại dao động tới trước mặt. Cái bàn là vật trang trí, đều trở thành phụ trợ cho nàng. Nàng thỉnh thoảng còn ngâm nga tiểu khúc, dường như muốn hoà mình hoàn toàn vào trong vũ đạo.

Cái gì gọi là đẹp, Sở Hạo đột nhiên tỉnh ngộ. Sở Hạo nhìn mà ngây người, hoàn toàn không tính toán chuyện vừa rồi nàng chui qua lỗ hổng trong lời nói của hắn, không cởi sạch ra nhảy. Nhìn hai má của nàng đổ mồ hôi hơi óng ánh, bất giác cơ thể của hắn như có luồng điện chạy qua.

Cho đến khi nàng xoay tới bên người, hắn đưa cánh tay ôm lấy. Thân mình hơi nóng của Diệp Ngưng Hoan kia liền trực tiếp xoay vào trong lòng hắn.

Sở Hạo cong khóe môi, vẫn rõ ràng như vậy. Ngựa quen đường cũ liền thò tay vào trong áo lót của nàng, mặt cũng dán về phía nàng, hôn lên cổ nàng. Nói thật ra thì, hắn đang cắn!

Thân thể tức thì cứng ngắc, Diệp Ngưng Hoan mạnh mẽ ngăn chặn huyết khí cuồn cuộn từ trong ngực tràn ra, lại khiến lệ nhanh chóng trào ra từ hốc mắt.

Nàng không phải khóc cho trinh tiết của mình, đã thấp kém đến mức này, mạng còn không ở trong tay mình, cái thứ trinh tiết này đã không còn đáng để nàng rơi nước mắt.

Chẳng qua là nàng nghĩ tới khuôn mặt kia, luôn mỉm cười ấm áp trong cảnh trời quang mây tạnh.

Là người cho nàng hi vọng hiền thê lương mẫu, lại nghiền nát một chút hi vọng này. Quả đúng như lời Lý Vân, các nàng được nuôi lớn trong cẩm y ngọc thực, nhưng cũng không phải là danh môn khuê tú. Hai chữ đức hạnh, các nàng đã không còn tư cách nói.

Lúc Diệp Ngưng Hoan trở về đã là chạng vạng, hai cái đùi cũng không đi nổi nữa, thật khiến cho người ta đau nhức như bổ ra.

Sở Hạo cầm tinh con chó nên mới thích cắn đủ kiểu. Hơn nữa còn thích quấn lấy người, thật sự là biến thái! Diệp Ngưng Hoan thầm mắng hắn một vạn tám ngàn lần!

Nhưng Tôn quản sự rõ ràng lại thở phào một hơi, qua lần này hiển nhiên Vương gia rất hài lòng. Người đưa Diệp Ngưng Hoan trở về cũng cười híp mắt, cũng rất khách khí với nàng.

Nàng ta sai Lục Vân Lục Khởi qua hầu hạ Diệp Ngưng Hoan rửa mặt, lại dựa theo quy củ trước giờ sắc một chén thuốc cho Diệp Ngưng Hoan. Người ở đây không tư cách sinh con cho Vương gia, đều phải nhìn chằm chằm họ uống thuốc.

Chuẩn bị nước xong, Diệp Ngưng Hoan nói hết lời Lục Vân Lục Khởi mới ra ngoài trước, thật sự không muốn khiến cho người ta thấy. Nàng nhe răng nhếch miệng miễn cưỡng bước vào thùng nước, ngâm trong nước ấm, cảm thấy xương cốt cũng nhanh chóng thả lỏng.

Diệp Ngưng Hoan chậm rãi rửa sạch mấy chỗ không thoải mái trên người, vừa chà vừa đau, lại vẩy nước lên trên mặt, ngăn chặn sự xúc động muốn khóc kia. Đang lúc mệt mỏi thì nghe thấy Lục Khởi bên ngoài nói: “Diệp cô nương, ta mang thuốc vào nhé?”

Diệp Ngưng Hoan biết rõ là cái gì, vớ lấy một chiếc khăn lớn trùm thân thể lại, mở miệng nói: “Tỷ tỷ vào đi.”

Uống thuốc rất thoải mái, Lục Khởi tỏ vẻ rất vừa lòng với việc này, đứng ở bên cạnh nói: “Tối hôm nay phòng bếp sẽ thêm đồ ăn, có muốn ăn món gì đặc biệt thì nói cho bọn họ, đều có thể làm.”

Ta muốn tên Sở Hạo vểnh đuôi thành món nhậu có được không? Diệp Ngưng Hoan oán thầm, nhưng trên mặt vẫn cứ vui vẻ: “Làm món gì cũng được, một hồi làm phiền gọi Vân tỷ tỷ đến, trước… Ta cũng nên mời…”

Trong lòng lại nổi lên chán ghét, nhưng nàng nghèo như vậy nên đành chịu. Muốn mời khách thì phải lấy da thịt ra đổi! Mặc kệ nói thế nào, từng ăn một bữa của Lý Vân, lại chăm sóc một lần, cũng nên mời đáp lễ lại.

Buổi tối Lý Vân nhận lời mà đến, Lý Vân thấy nàng cuối cùng cũng phấn khởi, hẳn là sẽ không làm phiền người khác nữa, trong lòng cũng có chút an tâm. Hai người nói đông nói tây một lát, Lý Vân liền cáo từ trở về phòng.

Lần này Diệp Ngưng Hoan được ban thưởng một bộ trang sức bằng vàng, hai cuộn vải lụa, một cuộn vải gấm. Bộ trang sức này có một cây trâm lớn, bốn cây trâm cố định, một đôi khuyên tai cộng thêm hai chiếc vòng tay. Chất lượng đều tốt, còn rất nặng.

Nếu hắn đã tặng quà thịnh soạn như vậy, phỏng chừng hắn có cả núi vàng cũng không chừng. Lý Vân tuy rằng ăn vận giàu sang, nhưng trên đầu chỉ cài vài cây trâm.

Đúng là lần này Diệp Ngưng Hoan nhảy đẹp nên người cũng đẹp theo, liền tốn kém một phen.

Lúc mang tặng phẩm tới Lục Vân nói với nàng, trong viện này có tài y, có thể mang vải đến cho bọn họ cắt rọc, bản vẽ dùng cái có sẵn cũng được, muốn thêm cái gì mới thì nói với bọn họ cũng chả sao. Dù sao Vương gia thưởng, tốt nhất là chờ đến lúc Vương gia gọi nàng tới thì mặc thử, để Vương gia nhìn cũng phấn chấn.

Trước kia khi không có gì, cũng không biết ở đây có may vá sẵn, có thể nói cuộc sống đều đầy đủ mọi thứ nha.

Vậy rõ ràng không phải là giống Lý Vân nói là ở tạm, hiển nhiên là lấy viện này làm phủ?

Đông Lâm Vương phủ hiện giờ ở Đông Lâm lục quận, là phủ thứ ở kinh thành. Ở trên phố Tịnh Hải, là khu vực tuyệt hảo ở kinh thành. Nhưng Tịnh Viên này ở ngoài Vũ Xương Môn, hắn lấy viện này làm phủ, hoặc là thật sự là một kẻ mê muội tửu sắc chỉ biết hưởng lạc, hoặc là tránh tai mắt người khác.

Diệp Ngưng Hoan lúc này tất nhiên cái gì cũng đều đáp ứng, tức thì mang vải sang may vũ y. Vương gia không phải là xem trọng điểm ấy của nàng sao?

Chớp mắt một cái đã đến tháng sáu, bước vào thời tiết ngày hè nóng bức. Ưu thế của Tịnh Viên này liền biểu hiện ra ngoài, dựa vào việc gần sông, cảnh nhiều phòng lại rộng rãi, Diệp Ngưng Hoan thật đúng là không có cái loại cảm giác nắng nóng này.

Sau mấy ngày, Sở Hạo không đến tìm nàng nữa, hơn nữa nô tài ở đây sớm đã thành thói quen qua lại, cũng không bởi vì nàng được sủng hạnh nhất thời mà như ruồi nhặng bu mùi hôi. Ngày nào cũng như vậy, đưa không ít đồ cho ngươi, nhưng cũng không quá nhiệt tình nói chuyện với ngươi, đây cũng là cách sinh tồn.

Lý Vân cũng giống vậy, hai người ở cùng một viện. Lý Vân cũng không hỏi nàng mỗi ngày đi dạo ở đâu, nàng cũng không hỏi, tự mà hiểu ngầm.

Mấy ngày này, Diệp Ngưng Hoan xem như hoàn toàn quen thuộc với Tịnh Viên. Ngoại trừ Nhạc Tư Trai không thể tiếp cận ra, những chỗ khác có chức vụ gì, cấp lớp nhân thủ, bao nhiêu trạm gác, nàng đều quan sát một chút.

Nước ở đây thông với Hà Cừ và Huệ Cừ ở kinh thành, ra ngoại thành tới Đông Sơn. Chủ yếu có vài cái cửa sông, cửa suối thông ra con kênh ở viên ngoại.

Viện này hai cửa nam bắc, cửa bắc thường đóng. Cửa nam có thị vệ thay phiên túc trực, ra vào đều cần phải có phù tiết, muốn giả dạng ra ngoài căn bản không đùa, hơn nữa bên ngoài nhất định còn có người canh giữ. Kinh thành dưới chân thiên tử, vốn canh giữ tầng tầng lớp lớp, mà Tịnh Viên này lại là lâm viên của dòng họ hoàng thất, tuyệt đối không thể lơi lỏng nửa phần.

Diệp Ngưng Hoan mặc dù cũng gặp gỡ qua vài tiểu mỹ nhân ở mấy viện khác, nhưng chẳng qua chỉ quen biết sơ sơ, Diệp Ngưng Hoan cũng không tiện bấu víu quan hệ để moi tin tức.

Nhìn tới nhìn lui, duy nhất chỉ có thể chạy trốn bằng đường thủy, mượn sông suối ra đập nước.

Nàng thuở nhỏ luyện múa, luyện hơi là thứ cơ bản hàng đầu, bằng không nhảy hổn hển thì dễ coi chỗ nào? Cho nên nàng có thể nín thở, kỹ thuật bơi lội cũng rất tốt.

Chỉ có điều nước ở đây rất xiết, phỏng chừng cũng phủ lưới sắt linh tinh gì đó để phòng có người hoặc thú chui vào, nhưng nếu qua một thời gian dài, ngâm lâu trong nước, loại lưới này không chừng có thể dễ dàng phá hư.

Diệp Ngưng Hoan luôn cẩn thận quan sát nghe ngóng sinh hoạt các nơi để chuẩn bị cho chuyện sau này. Bản thân nàng không có tiền, trang sức Vương gia thưởng cũng không thể dùng, đi ra ngoài chỉ có thể tìm chỗ đổi tiền.

Từ năm năm tuổi, nàng chưa từng sinh sống ở bên ngoài, có khi ngẫm lại cũng sợ thật. Nhưng mà so với ở đây mặc cho người ta chà đạp, không chừng ngày nào đó không thoải mái lại vứt cho người khác, hoặc là nghĩ ra cách hưởng lạc gì bỉ ổi hơn. Sự dơ bẩn trong cung vàng điện ngọc này, mấy năm nay còn chưa thấy rõ sao? Chỉ cần nghĩ đến mấy thứ này thì sợ hãi chẳng đáng là gì.

Cái gì mà cho người đi ra ngoài? Cái loại chuyện hoang đường này Diệp Ngưng Hoan nghe như là tú bà lừa gạt cô nương không tình nguyện.

Nàng mỗi ngày phải luyện cơ thể mấy canh giờ, thứ nhất là để thân thể khỏe mạnh không được gầy yếu. Thứ hai cũng là cho mọi người biết, nàng vẫn luôn tâm niệm nịnh bợ lấy lòng Đông Lâm Vương.

Sau đó thì đi tản bộ, từ lúc tới đây nàng chỉ thích tản bộ, không ai có chút nghi ngờ.

Tới mùng bốn tháng sáu, Liêu Hoa Thai bên kia đến chuyển lời, buổi tối nàng thị tẩm.

Diệp Ngưng Hoan ăn tối xong, rửa mặt chải đầu trang điểm một phen rồi đi theo.

Lần này qua Sở Hạo không ở đấy, Diệp Ngưng Hoan lại thấy lúc mình vừa vào thì có nữ nhân ngồi liễn của Sở Hạo rời khỏi Lệ Thủy Các. Trước kia vẫn chưa gặp qua, hôm nay nhìn gần thì càng xác định quả nhiên là mỹ lệ.

Nha hoàn trong phòng nét mặt ai nấy đều vô cùng cung kính dè dặt, hơn nữa miệng còn gọi bà ta là Thụy Đại cô cô.

Bà ta chừng bốn mươi tuổi, mặt dài dáng người cao gầy, xương gò má có hơi nhô lên. Búi một kiểu bao hoa kế đơn giản, chỉ cài một cây trâm ngọc. Mặc áo xanh đậm tay áo hẹp, bên dưới là váy bó mà đen, lộ ra vẻ tinh tế nhanh nhẹn. Trên mặt trang điểm nhạt, xem ra lúc còn trẻ cũng không tệ.

Lúc Diệp Ngưng Hoan tới lầu phía đông của Liêu Hoa Thai thì đã thắp đèn, Thụy Đại cô cô đang ở bên kia sai bảo tiểu nha hoàn đổi đệm.

Quay mắt nhìn thấy Diệp Ngưng Hoan, bà liền đi tới gật gật đầu, vẻ mặt có chút lạnh nhạt: “Cô nương đi theo bọn nha hoàn tắm trước rồi đi thẳng đến tẩm sương.”

Lúc tới đã tắm rồi, giờ còn tắm nữa hả?

Chỉ có điều nàng cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn đi theo, trước mặt bao nhiêu người lại tắm một lần nữa. Thấy một nha hoàn trong đó muốn cởi y phục và trâm cài tóc của nàng xuống, Diệp Ngưng Hoan không hiểu rõ tình hình, vội vàng gọi nàng ta: “Tỷ tỷ…”

“Một hồi cô nương đổi áo ngủ nhé? Tắm xong, đợi cô nương hầu hạ xong lại thay.”

Tuy là nói khẽ lại chậm, nhưng lại có sự kiên định không thể nghi ngờ, khiến cho câu “Hay là không cần tắm” kia của Diệp Ngưng Hoan vội nuốt trở vào.

Cái gì còn phải mặc đồ hắn thưởng cho hắn phấn chấn hả, khốn kiếp! Hắn thích nhìn người ta không mặc quần áo.

Đừng để đến mức không cho nàng đi chứ? Nàng nghèo mà, trâm cài là một khối vàng to đấy!

Phiền não thì cũng là phiền não, cũng không nói được gì. Áo ngủ mỏng hay không mặc gì đều giống nhau, đại biến thái!