Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 16: Hung thủ giết người

“Thanh Sảnh, chớ có khinh địch.” Một lão già ở phía sau giữ chặt lấy nàng kia, con mắt nhỏ sáng quắc nhìn nhìn Tống Lập Ngôn nói, “Đây là người của Thượng Thanh Tư.”

“Thượng Thanh Tư?” Chuột yêu Thanh Sảnh bị ngăn lại nghe thấy thế thì càng cáu giận, “Được đó, người của Thượng Thanh Tư thì càng tốt. Nợ mới nợ cũ cùng tính luôn. Hôm nay dù phải liều mạng thì ta cũng phải giết hắn!”

Tống Tuân rút kiếm phòng bị, mà Tống Lập Ngôn thì lại giống như đang suy nghĩ cái gì. Hắn nhìn chằm chằm móng vuốt và răng của đám chuột yêu này, sau đó nhẹ giọng mở miệng: “Huyện lệnh tiền nhiệm, không phải nói là các vị huyện lệnh của huyện Phù Ngọc hóa ra đều chết trong tay các ngươi.”

“Thế thì sao?” Thanh Sảnh cao ngạo đáp, “Kẻ tiếp theo sẽ là ngươi.”

“Muốn đánh muốn giết cũng không sao, nhưng có mấy vấn đề ta muốn hỏi rõ. Các ngươi có thể giúp ta giải mối nghi hoặc không?” Tống Lập Ngôn thu Giải Trĩ Kiếm lại, “Nếu giải được nghi vấn này thì ta sẽ quăng kiếm.”

Ánh sáng của Giải Trĩ Kiếm lại lóe lên khiến đám chuột đều phải nâng vuốt che mắt. Thứ này là linh kiếm thượng đẳng, có nó ở đây thì không dễ mà giết được người cầm kiếm. Không nghĩ tới tên ngốc này lại chủ động muốn quăng kiếm.

Thanh Sảnh quay đầu lại nhìn mấy người còn lại, mà mấy người kia đều đồng ý là cuộc mua bán này đáng giá.

“Ngươi muốn biết cái gì thì hỏi đi.” Thanh Sảnh đánh giá hắn một lượt rồi nói, “Nhưng ngươi đã nói sẽ quăng kiếm thì đừng có nuốt lời.”

Tống Lập Ngôn gật đầu, nâng tay để thanh kiếm ra xa, nửa thân kiếm hoàn toàn nằm ngoài kết giới. Đầu ngón tay hắn chống chuôi kiếm, nâng mắt hỏi: “Huyện lệnh của huyện Phù Ngọc ngoài ta ra đều là người bình thường. Bọn họ thì có khúc mắc gì với chuột tộc các ngươi?”

Thanh Sảnh siết chặt nắm tay, lạnh lùng nhìn hắn: “Ta thấy tuổi tác của ngươi còn nhỏ nên không biết chuyện xưa cũng chẳng có gì lạ —— 80 năm trước huyện Phù Ngọc có đón một đám người của Thượng Thanh Tư tập kết đến, bao vây diệt trừ tộc ta. Huyện lệnh lúc đó nhân lúc cháy mà hôi của, thừa dịp đó mà giết chết mấy ngàn vãn bối chưa đắc đạo của tộc ta khiến chúng ta gần như bị diệt tộc. Huyết hải thâm thù này chẳng nhẽ chúng ta không nên báo sao?”

Tống Lập Ngôn nhíu mày: “Người giết chuột tộc là huyện lệnh lúc đó, sao các ngươi phải giết những người sau này?”

“Lúc ấy gã huyện lệnh kia nói hắn chỉ làm việc mà một huyện lệnh nên làm. Thật đúng là nói hay hắn. Huyện lệnh coi chuột tộc là địch thì chúng ta phải giết chúng. Ta muốn nhìn xem thiên hạ này có bao nhiêu kẻ có thể đảm đương chức vụ huyện lệnh huyện Phù Ngọc này!” Thanh Sảnh nhe răng, đám chuột bốn phía cũng xúc động xôn xao.

Tống Lập Ngôn nhéo ngón tay nghi hoặc hỏi: “Việc làm sai 80 năm trước của một huyện lệnh nhưng sao đến giờ các ngươi mới trả thù? Chắc mới được vài năm trở lại đây đúng không?”

“Nhờ phúc của đám người Thượng Thanh Tư các ngươi mà nội đan của đại vươn bị phong trong tảng đá trấn môn. Chúng ta bị tảng đá kia trấn áp nhiều năm, khó có thể nhìn thấy ánh mặt trời.” Thanh Sảnh hận nói, “Nếu chúng ta có thể ra ngoài sớm thì còn để các ngươi được sống chắc?”

Chuột tộc nhát gan nổi danh là thật, nhưng có thù tất báo cũng là thật. Tảng đá kia vốn trấn áp tụi nó nhưng ai biết Triệu huyện lệnh lại đột nhiên chuyển tảng đá đi, khiến chuột yêu lấy kho lúa làm nơi dưỡng sức, bắt đầu trả thù.

Từ Triệu huyện lệnh trở đi, các huyện lệnh sau đó chỉ cần mở kho lúa thì chẳng khác nào đi vào hang ổ của tụi nó gào lên: Huyện lệnh mới tới nộp mạng ——

Đám yêu quái này sẽ hóa thành hình người, giả làm sai nha mà giết người. Sau khi án đã xảy ra, bọn họ thậm chí còn làm giả khẩu cung, đây là lý do vì sao Lâu Tự Ngọc nói nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mà sai nha lúc ấy lại nói là không nghe thấy gì”.

Chẳng trách án này vẫn mãi bế tắc.

Tìm hiểu được chân tướng rồi, Tống Lập Ngôn lập tức dịu mặt, hoàn toàn hất thanh kiếm ra ngoài kết giới sau đó nghiêng đầu nói với Lâu Tự Ngọc vẫn ôm mình không buông tay: “Nỗi hiềm nghi trên người ngươi bị giải trừ.”

Lâu Tự Ngọc trừng mắt ngửa đầu nhìn hắn: “Đại nhân, ngài vẫn luôn hoài nghi nô gia hả? Nô gia có cái gì khả nghi đâu?”

“Chỗ khả nghi quá nhiều.” Tống Lập Ngôn híp mắt, “Nhưng hiện tại chân tướng đã rõ, hung thủ không phải ngươi.”

“Vậy thì đúng là phải cảm ơn ngài!” Lâu Tự Ngọc trợn trắng mắt mà nói.

Tống Lập Ngôn cúi đầu nhìn nhìn, lúc này mới phát hiện nàng vẫn luôn ôm lấy hắn, hai người dán vào rất gần. Hắn thậm chí có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người nàng. Đó giống mùi trầm hương nhưng lại mang theo mùi khói lửa nhân gian đầy náo nhiệt.

Thân thể hắn cứng đờ, nói: “Chưởng quầy, nam nữ thụ thụ bất thân.”

“Ngài còn quản cái mà thân với không thân nữa?” Lâu Tự Ngọc nhìn bốn phía, hết sức hoảng sợ nói, “Bọn họ chuẩn bị ăn tươi nuốt sống chúng ta rồi kia kìa!”

Không có ánh sáng của Giải Trĩ Kiếm, đám chuột tộc lớn mật lại tiến lên. Ngay cả bốn con chuột yêu đứng đầu cũng xé rách túi da, lộ ra nguyên hình với răng nanh và móng vuốt.

“Nghe nói người của Thượng Thanh Tư ăn ngon hơn người thường nhiều.” Lão già kia liếm cái đuôi nói, “Ta muốn nếm thử.”

Một chữ cuối cùng vừa dứt thì cả thân mình to lớn cực đại của nó lập tức vọt về phía Tống Lập Ngôn,mang theo một cơn gió tanh nồng ập đến. Với khí thế này sợ là chỉ cần bị đụng một cái đã bị trọng thương rồi. Lâu Tự Ngọc sợ tới mức trực tiếp co rụt lại phía sau Tống Lập Ngôn. Tống Tuân thấy thế cũng muốn tiến lên đỡ hộ nhưng không nghĩ tới Tống Lập Ngôn căn bản đã sớm có chuẩn bị. Hắn dồn khí vào ngón tay, nhẹ bắn về phía ấn đường của con chuột yêu kia.

Một tiếng “Phanh” vang lên, máu bắn tung tóe, vô số da lông và thịt vụn như tuyết bay khắp nơi. Đám chuột kinh ngạc ngửa đầu, nhưng thậm chí còn không thấy thi thể lão già kia mà chỉ có máu thịt như hoa rơi từ trên xuống. Khí thế khiếp người như sóng biển đẩy quanh kết giới, khiến Thanh Sảnh sợ đến mức liên tục lùi vài bước.

“Ngươi……”

“Ta chỉ hứa sẽ không cầm kiếm chứ không nói sẽ không đánh trả.” Tống Lập Ngôn phất tay áo gạt đám mưa máu trước mặt đi, tay trái cầm một lá bùa màu vàng.

“Rút!” Thấy tình thế không ổn, Thanh Sảnh hô to một tiếng, hóa thân thành chuột mà chạy trốn. Đám chuột nhắt còn lại cũng nhanh chóng chạy khắp nơi. Nhưng bùa chú đã ra, tạo thành một cái lưới tỏa ánh sáng bạc, từ trên ập xuống đầu chúng nó.

Nếu là lưới bình thường thì không nói làm gì nhưng thứ này lại có tu vi cực cao, căn bản không để cho bọn chúng dễ dàng trốn thoát. Chỉ cần hơi đụng phải thì bọn chúng đã bị cuốn vào, cả người biến thành bột mịn. Trong chớp mắt có rất nhiều chuột yêu trúng chiêu, thậm chí không kịp gào lên đã biến thành bột mịn.

Từ trước đến nay Tống Lập Ngôn không hề nhân từ với yêu quái. Một khi hắn đã ra tay thì nhất định phải đuổi tận giết tuyệt. Cho nên trên mặt hắn không có nửa điểm tâm tình gì, hai mắt chỉ đảo qua đám chuột yêu, giống như cái gì cũng không nhìn thấy, hờ hững mà thu lưới lại.

Tùy theo ngón tay hắn động đậy, cái lưới kia cũng mở ra cuốn lại, mang theo sát ý nhào về phía Thanh Sảnh.

Thanh Sảnh và đám chuột yêu còn sót lại ra sức chống đỡ, xuất ra pháp lực cố gắng chặn đứng cái lưới kia. Có con chuột yêu đỏ mắt nhào về phía Tống Lập Ngôn.

Châu chấu đá xe.

Tống Lập Ngôn lắc đầu, lật tay vẽ ấn. Hắn đánh giá tu vi của yêu quái này chỉ cần một chiêu này là có thể khiến nó mất mạng.

Nhưng hắn còn chưa kịp vẽ xong ấn thì trước mặt lại nhiều thêm một bóng người.

“A a a!” Lâu Tự Ngọc không biết từ đâu lấy được một cái chân bàn mà che trước người hắn múa may điên cuồng, đã thế còn tru lên, “Ta đánh chết ngươi!”

Cái chân bàn kia bị nàng múa đến uy phong, cũng không biết có phải chó ngáp phải ruồi không hay là thực sự đánh trúng mà khiến con chuột yêu kia bay ra ngoài. Nhưng cùng lúc đó bàn tay của nàng cũng bị rách, cái chân bàn rơi xuống, “Ping” một cái đập trúng lên cổ tay hắn.

Tống Lập Ngôn: “……”

Lâu Tự Ngọc ôm lấy tay, nửa ngồi xổm xuống, đôi mắt nửa mở nhìn trước mặt. Nàng vui sường khi phát hiện chuột yêu kia thật sự bị minh đánh trúng, vì thế lập tức quay đầu lại tranh công: “Đại nhân ngài xem, nô gia đánh trúng rồi!”

Tống Lập Ngôn trầm mặc mà nhìn nàng, duỗi cánh tay phải đang hơi hơi run của mình ra trước mặt nàng.

“Hả? Làm sao vậy?” Lâu Tự Ngọc cầm lấy tay hắn lật lật nhìn, mờ mịt hỏi, “Ngài bị rút gân hả?”

“……” Tống Lập Ngôn kéo cổ tay áo lên một chút, lộ ra một đoạn cổ tay xanh tím ý bảo đây là ngoại thương không liên quan gì đến rút gân.

“Sao ngài lại không cẩn thận thế chứ?” Lâu Tự Ngọc hoàn toàn không cảm thấy đây là chuyện tốt nàng làm ra, ngược lại còn oán trách hắn.

Tuy hắn trước sau là người lạnh nhạt thờ ơ nhưng lúc này Tống Lập Ngôn cũng bị nàng làm cho tức giận đến mắt trợn trắng.

Hắn vừa phân thân thì đám chuột yêu bên kia cũng lập tức tránh thoát cái lưới. Có mấy con tu vi cao lập tức biến mất không có dấu vết, còn mấy con khác cũng thấy hy vọng chạy trốn.

“Muốn chạy đi đâu?” Hắn hoàn hồn nghiêng mắt, mấy sợi tơ bắt yêu phóng ra, nháy mắt đã ngáng chân bọn chúng, cứng rắn túm về.

Lâu Tự Ngọc nhìn thấy thế thì trên mặt là kinh hoảng khoa trương, trong lòng thì khiếp sợ thực sự. Đời này Tống Lập Ngôn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, theo lý mà nói thì hắn không thể có tu vi cao thế này. Đám chuột yêu hôm nay ít nhất cũng có 5 con tu vi qua trăm năm, còn lại thì cũng không cách trăm năm xa lắm. Cho dù là lão già của Thượng Thanh Tư kia tới cũng phải hao chút sức lực.

Nhưng Tống Lập Ngôn thì hoàn toàn không hoảng hốt, ra tay vừa dứt khoát vừa dũng mãnh. Điều này chứng tỏ hắn cực kỳ có tự tin với thực lực của mình. Ngay cả việc thả cho đám yêu quái này một con đường sống hắn cũng không muốn, một hai phải giết sạch mới chịu.

Trong 80 năm này đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết ư? Hoặc là ai đã nhúng tay ở giữa, động tay chân gì với hắn sao?

Vì nôn nóng nên nàng lộ ra hơi thở bất an. Chút bất an này khiến Thanh Sảnh ở gần nàng nhất để ý thấy. Nàng ta đột nhiên vọt lên, móng vuốt nhắm tới cổ nàng mà tấn công.

Sátk khí sắc bén nồng đậm đến nỗi Lâu Tự Ngọc ho sặc mà Tống Lập Ngôn quay đầu thấy thì sắc mặt hơi trầm xuống gằn nói: “Buông nàng ra.”

Thanh Sảnh thở hổn hển cười: “Hôm nay là chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, chạm trán đại nhân vật. Nhưng chuột tộc chúng ta vất vả lắm mới bảo tồn được giống nòi, không thể nói không có liền không có. Đại nhân muốn vị cô nương này sống thì hãy thu pháp khí lại, để chúng ta đi.”

Tống Lập Ngôn cười nhạo, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra khinh miệt. Tay hắn vừa động thì một sợi thừng trói yêu đã bay đến quấn quanh vuốt của nàng ta.

“Để xem động tác của ta hay của ngươi nhanh hơn?” Hắn nhẹ giọng nói từng câu từng chữ, “Một người phàm chôn cùng đám chuột yêu các ngươi cũng không tính là lỗ.”

Một cơn rùng mình nhảy thẳng từ đuôi lên đầu, đôi mắt Thanh Sảnh co lại, cổ họng cảm thấy không thở được, giống như có ai bóp chặt. Nàng ta không rõ, người trước mặt thoạt nhìn chỉ là một người trẻ tuổi không biết gì, sao có thể tàn nhẫn khiến người ta ớn lạnh như thế?

Hôm nay có phải nàng ta sẽ chết ở chỗ này không?

Trong lòng mới vừa sinh ra một chút tuyệt vọng thì Thanh Sảnh đã cảm thấy tay mình đột nhiên trầm xuống. Móng vuốt đâm thủng da thịt của người trong lòng, nọc độc màu xanh thấm vào, vẽ lên một đóa hoa quỷ dị trên cổ Lâu Tự Ngọc.