Người Đẹp Trong Tay

Chương 12: Ngoan ngoãn chờ tôi

Trần Điệp nhìn anh.

Hít một hơi thật sâu: “Văn tổng.”

Văn Lương khẽ nhướng mày, chậm rãi: “Ừ?”

“…” Trần Điệp đè nén xúc động muốn trợn trắng mắt, bình tĩnh nói, “Đánh người ở trường học là tôi không đúng, làm anh chê cười rồi.”

“Không cần xin lỗi tôi, quả thật là cậu nam sinh kia không đúng.” Văn Lương đứng lên. 

? Vậy sao anh không nói sớm.

Cô đã nói xong lời xin lỗi, anh còn nói câu vuốt mông ngựa, đây là hành vi nghệ thuật gì đây?

Văn Lương nghiêng người về phía trước đồng thời giơ tay lên. 

Trần Điệp không khỏi mở to hai mắt, theo bản năng lùi về phía sau một bước. 

Anh nhẹ nhàng nâng tay đặt lên vai cô, nhưng rất nhanh thu hồi, kẹp một sợi tóc màu đen, ngón tay hơi lạnh nhẹ sượt qua gò má cô. 

Anh làm động tác này quá tự nhiên, giống sự quan tâm của trưởng bối có kinh nghiệm xã hội đối với vãn bối còn đang ở trường học. 

Viện trưởng khoát khoát tay bảo: “Được rồi, Trần Điệp. Em ra ngoài trước đi, sau này muốn làm diễn viên phải học cách khống chế cảm xúc.”

“Em đã hiểu, cảm ơn viện trưởng.”

Trần Điệp nói xong liền xoay người đi ra khỏi giảng đường. 

Đại hội đã kết thúc được một thời gian, toàn bộ nhà đa năng không còn ai.

Vừa nãy trong lúc Văn Lương xoay người thì thấp giọng nói một câu bên tai cô: “Ở bên ngoài chờ tôi một lát.”

Trần Điệp trợn mắt. 

Chờ cái rắm. 

Một giây cô cũng không ở lại, đi thẳng ra khỏi nhà đa năng. 

Chu Kỳ Thông đang đứng bên cạnh xe, vừa thấy cô đi liền gọi lại: “Trần tiểu thư.”

Trần Điệp dừng bước, mặt trời bên ngoài rất chói chang, cô híp mắt, mày liễu nhíu lại nhìn qua: “Có chuyện gì?” 

Chu Kỳ Thông đưa cô tài liệu trong tay: “Cái này dành cho cô.”

“Lát nữa Văn Lương sẽ ra, anh tự mình đưa cho anh ấy đi, tôi còn có việc.”

“Đây là Văn tổng bảo tôi giao cho cô.” Chu Kỳ Thông bình tĩnh giải thích, “Liên quan tới việc Hứa Chí Nhiên làm giả GPA cùng với việc môn học bị treo.”

Trần Điệp sửng sốt, chậm rãi chớp chớp mắt, nhận lấy tài liệu từ trong tay anh ta, mở dây buộc ra. 

Bên trong có ba tờ giấy A4 gọn gàng ngay ngắn, ghi chép rõ ràng GPA của Hứa Chí Nhiên trong bốn năm đại học, ở thành tích hệ thống sinh viên đột nhiên tăng lên 80 thứ hạng, thậm chí còn có hai môn học chuyên ngành quan trọng bắt buộc bị treo lại, nhưng ở phía sau lại tự động biến thành trạng thái ưu tú. 

Cô há miệng thở mạnh: “Văn Lương cho người đi tra cái này khi nào?”

“Giao tin nửa giờ trước.”

Trên tờ giấy cuối cùng thậm chí còn ghi rõ ràng mật mã khiến người ta hoa cả mắt, là địa chỉ IP đứng phía sau chỉnh sửa thành tích và cách thức cụ thể.

“Sao anh tra ra được những thứ này?”

Chu Kỳ Thông khiêm tốn nói: “Tôi là thạc sĩ Khoa học máy tính, vừa hay có chút chuyên môn về công nghệ.”

“…”

Trần Điệp đang cúi đầu nhìn kỹ, Văn Lương đi tới, lười biếng ôm ngang eo cô, thấp giọng: “Chỉ có lấy chút đồ ra mới có thể ngoan ngoãn chờ tôi.”

Cô hỏi: “Anh tra làm gì?”

Văn Lương kéo cô vào trong xe, ngồi vào theo rồi đóng cửa xe lại.

“Em đánh nó thì có ích lợi gì? Phơi bày những thứ này ra đủ để nó không thể tốt nghiệp cũng không thể xuất ngoại được.” Giọng Văn Lương rất nhạt, nhắm mắt lại dưỡng thần.

“…”

Trần Điệp cẩn thận xem qua, trong đó việc đứng sau chỉnh sửa kết quả thành tích hẳn là không phải việc một sinh viên như Hứa Chí Nhiên có thể làm được.

“Ai giúp cậu ta sửa?” Cô hỏi.

Chu Kỳ Thông lái xe ra khỏi học viện: “Kiểm tra ID người dùng, là giáo viên trực tiếp của học viện.”

Trần Điệp chụp ba tấm ảnh gửi cho Hạ Anh, hỏi cô dự định làm thế nào. 

Hạ Anh không lập tức trả lời, Trần Điệp cất điện thoại di động, nghiêng đầu nhìn Văn Lương một cái. 

Tính tình Văn Lương khá kiêu ngạo và ác liệt, làm việc có phần tàn nhẫn, nhưng anh căn bản không thèm để Hứa Chí Nhiên vào mắt, bây giờ tự dưng tốn công tốn sức đi điều tra chuyện này thật không giống tác phong của anh. 

Trần Điệp chợt nhớ tới vừa rồi ở giảng đường, Hứa Chí Nhiên xông lên muốn đánh cô thì bị Văn Lương lên tiếng cắt ngang.

… Là vì điều này sao? 

Cô từ nhỏ đã có một thói quen xấu, đó là thích cắn ngón tay. 

Bụp một tiếng. 

Không biết Văn Lương đã mở mắt từ khi nào, vỗ vào cổ tay cô, âm cuối mang theo giọng mũi, có chút không kiên nhẫn nói: “Đừng cắn.” 

Trần Điệp bĩu môi, cô hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ vừa rồi. 

Chu Kỳ Thông lái xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của Tập đoàn Ôn Viễn. 

“Đến công ty làm gì?” Trần Điệp nghiêng đầu hỏi. 

Hôm nay là sinh nhật Văn Lương, vốn dĩ cô tưởng rằng sau khi đưa cô về biệt thự Tây Giao, Văn Lương sẽ về nhà chính của Văn gia. 

“Ừm, có một số việc phải xử lý.”

Trần Điệp đi theo anh sáu năm, số lần đến đây chỉ đếm trên một bàn tay. 

Hôm nay là thứ ba, gần giờ ăn trưa, nhân viên trong Tập đoàn vẫn đang bận rộn, Trần Điệp đi theo Văn Lương vào thang máy, trong lúc lên tầng cao nhất còn dừng lại vài lần. Mỗi người đều gật đầu chào “Văn tổng”, sau đó ánh mắt thăm dò chuyển đến Trần Điệp bên cạnh Văn Lương. 

Văn Lương nghiêng đầu hỏi: “Trưa nay ăn gì?”

“…” Trần Điệp gần như trong nháy mắt cảm nhận được lỗ tai của mấy người xung quanh lập tức dựng thẳng lên nghe ngóng, cô chậm rãi đáp: “Gì cũng được.”

“Tôi có một cuộc họp, em tự mình ăn gì đó, hoặc gọi người đi mua.”

Trần Điệp gật đầu. Nghĩ thầm anh có cuộc họp thật đúng lúc, cô có thể an tâm không ăn mà giảm cân. 

Tin đồn về việc Văn tổng mang theo một cô gái đến công ty rồi còn hết lòng quan tâm đến vấn đề cơm trưa lập tức lan truyền khắp nơi. Buổi trưa trong canteen công ty, mọi người đều bàn tán chuyện này. 

“Cô tin không, Văn tổng vậy mà cũng quan tâm người khác đấy!”

“Có điều cô gái kia cũng được lắm, nhìn rất xứng đôi với Văn tổng nhé. Tôi ở trong thang máy cùng bọn họ đã được tận mắt thấy khí chất đó, tự cảm thấy chính mình không xứng đáng làm người.”

“Nói nhảm, có thể làm Văn tổng coi trọng thì sao có thể là người bình thường được?”

“Mà cô gái đó là ai nhỉ, chẳng lẽ là vị “kim ốc tàng kiều” trong truyền thuyết kia của Văn tổng sao?”

“Đáng tiếc chỉ có mỗi A Lê từng gặp qua vị “kiều” chưa từng xuất hiện kia, cũng không biết có phải người hôm nay không.”

“Nếu thật sự là cùng một người thì cô ấy cũng quá lợi hại đi, nhiều năm như vậy vẫn luôn ở bên cạnh Văn tổng.”

“Nếu tôi là Văn tổng cũng bị sướng chết mất, vóc dáng kia làn da kia, thật không gì sánh được.”

Trần Điệp không biết sự ngưỡng mộ của mọi người trong công ty đối với cô, chỉ biết Văn Lương từ lúc đến công ty là không hề thấy bóng người. Cô ở một mình trong văn phòng của Văn Lương không có việc gì làm. Đói bụng nhưng hết lần này đến lần khác đều phải nhịn để giảm cân. 

Hạ Anh đã trả lời tin nhắn của cô. Cô ấy chính là người dám yêu dám hận, buổi sáng còn vì bị Hứa Chí Nhiên phản bội mà khóc lóc, sau khi đại hội kết thúc đã hoàn toàn mất hết tình cảm, cho dù có cũng biến thành hận. 

“Đương nhiên phải khiến anh ta không thể tốt nghiệp, tớ thật sự là mù mắt mới đi coi trọng cái tên cặn bã từ đầu đến chân ấy, mẹ nó, để cho Phạm Yên một mình đi nước ngoài xem có chịu đựng được tình yêu xuyên biên giới không.”

Về việc làm thế nào để tung ra tin tức Hứa Chí Nhiên giả mạo thành tích thì rất đơn giản. 

Trần Điệp ở học viện có danh xưng “hoa khôi” nên nhận được rất nhiều sự chú ý của mọi người. Buổi sáng ra mặt ở trước toàn thể học sinh trong trường đánh người, hiện giờ trang thông tin của trường đã sớm nổi lên vô số tin đồn. 

Trần Điệp đăng bài viết mới gồm ba tờ A4 kia. Rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của mọi người. 

[Tôi đệttt, đây là thứ gì vậy?]

[Hẳn là dưa siêu lớn nha!]

[Hứa Chí Nhiên thật là mẹ nó giỏi, ngoại tình cùng Phạm Yên còn dám giả mạo thành tích?]

[Chủ post là thần thánh phương nào thế? Từ đâu mà lấy được chứng cứ kẻ đứng sau chỉnh sửa thành tích của Hứa Chí Nhiên từ mấy năm trước?]

[Rất có thể là người cố chấp theo đuổi nào đó của hoa khôi trường mình, lúc ấy ở trong giảng đường Hứa Chí Nhiên suýt chút nữa thì tát hoa khôi, có lẽ là vì tình yêu báo thù đó.]

[Đệt, quá là sung sướng đi. Buổi sáng đánh cẩu nữ xong, buổi chiều giết chết cẩu nam. Ai thấy phải nói một câu hoa khôi của trường thật trâu bò!]

[Nếu đây là sự thật, hiện tại Hứa Chí Nhiên đứng thứ sáu trong khoa, chiếm suất cuối cùng, bạn cùng phòng của tôi đứng thứ bảy. Vì anh ta không cách nào bảo vệ nghiên cứu sinh, lại vì áp lực quá lớn của thi nghiên cứu sinh cũng không thành công nên hiện tại như đang chuẩn bị cho thế chiến thứ hai, này mẹ nó dựa vào cái gì chứ??]

[Tôi là bạn cùng lớp của Hứa Chí Nhiên, tôi còn thấy kỳ quái tại sao GPA của cậu ta lại bỗng nhiên cao như vậy. rõ ràng nhớ cậu ta còn có một môn học bị treo!]

[Chuyện này trường học không đưa ra một câu trả lời thuyết phục thật không được. Phải cẩn thận điều tra, nói không chừng mọi thứ cũng không phải tự cậu ta làm!]

[Phải huỷ bỏ bằng cấp!]

[Hủy bỏ bằng cấp +1!]

Chuyện này rất nhanh đã trở thành chủ đề nóng bỏng để bàn tán, còn có người vì chuyện này mà mở riêng một topic. 

Đối với chuyện ngoại tình mọi người vốn chỉ khinh thường, hiện tại lại có việc giả mạo kết quả học tập, mọi người khó có được khi đồng tâm hiệp lực. Có người gửi tin nhắn lan truyền ra khắp vòng bạn bè, có người gửi email cho giáo viên, gửi thư cho viện trưởng. 

Chờ đến khi chạng vạng, Văn Lương mới kết thúc cuộc họp trở về văn phòng, Hứa Chí Nhiên đã bị tung ra rất nhiều hành vi xấu xa. Dưới áp lực của dư luận, nhà trường lập tức ra mặt nói sẽ điều tra kỹ lưỡng vụ việc. 

Tâm trạng Trần Điệp cực kỳ tốt, ngay cả khi nhìn thấy Văn Lương cũng vô cùng thoải mái. 

“Anh ăn cơm không?” Trần Điệp hỏi anh. 

“Ăn.” Văn Lương kéo cà vạt ra, day day huyệt thái dương. 

“Đúng rồi.” Trần Điệp vui vẻ chia sẻ với anh: “Chuyện Hứa Chí Nhiên làm giả GPA náo loạn rất lớn, có thể sẽ thật sự không tốt nghiệp được.” 

Văn Lương ngước mắt nhìn cô một cái. 

Cô gái nhỏ một tay nâng má, một tay cầm điện thoại di động, ngón cái trượt trên màn hình, nụ cười có chút vui sướng khi người gặp họa, mắt hồ ly xinh đẹp, đuôi mắt dài hẹp quyến rũ. 

Văn Lương không hiểu sao cũng cười. 

“Nó dám giơ tay trước mặt em, không tốt nghiệp được còn quá nhẹ.”

Tay Trần Điệp trượt trên màn hình điện thoại chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh. 

Nhưng Văn Lương đã cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện. 

Ba ngày sau, sự kiện này đã lan rộng trong giới học thuật, nhà trường vì loại bỏ ảnh hưởng của sự việc đã nhanh chóng ra thông báo xử phạt. 

Không chỉ hủy bỏ bằng cấp mà còn xử lý việc cho Hứa Chí Nhiên thôi học, còn vị phó giáo sư đã cấu thành tội nhận hối lộ lạm dụng quyền lợi cá nhân thì bị cách chức và chuyển về cho Bộ Giáo dục xử lý. 

Ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được, offer trước đó xin được cũng theo đó mà mất hiệu lực. 

Mấy ngày nay Hứa Chí Nhiên và Phạm Yên trở thành đề tài thường ngày của mọi người trong trường. 

Ngày đó tại đại hội sinh viên Phạm Yên còn vênh váo tự đắc, bây giờ nghe nói ngay cả học viện cũng không dám đến, việc này còn bị ba mẹ cô ta biết được, bị dạy dỗ một trận, lập tức chia tay Hứa Chí Nhiên. 

Vượt qua chuyện bị bạn trai cũ cắm sừng, vết thương trong lòng Hạ Anh cũng biến mất không còn vết tích. 

Không có tình yêu, cũng không có hận, chỉ có trào phúng và hả hê khi người khác gặp họa. 

Từ sau khi Trần Điệp ký hợp đồng quay bộ phim《 Trâm Hoa 》liền không có tin tức gì nữa. 

Mà cô cũng không phải là người có tính cách quá nhiệt tình, nếu người khác không chủ động tìm đến, cô cũng sẽ không liên lạc. 

Sáng nay, lần đầu tiên nhân viên đoàn làm phim liên lạc với cô, nói là trùng hợp nam chính Tề Thừa của《 Trâm Hoa 》cũng đang ở Yển Thành, nhân dịp này tổ phim chính thức mở một buổi hội thảo kịch bản. 

Tề Thừa tham gia diễn xuất từ khi còn nhỏ, thần tượng phái thực lực, diện mạo thanh tú nội liễm, lượng fan đông đảo. 

Trần Điệp vừa đến hội thảo thì tình cờ gặp anh ta. Đương nhiên Tề Thừa sớm biết nữ chính là ai, nhìn gương mặt mới như cô lập tức nhận ra, cười gật đầu chào hỏi. 

Trần Điệp lễ phép gật đầu: “Xin chào tiền bối Tề.”

Tề Thừa cười rộ lên như ánh mặt trời: “Gọi tên tôi là được rồi.”

Tại hội thảo, phó đạo diễn và biên kịch đều có mặt. 

Bạn học Trần Điệp mang theo hào quang gia nhập, nghe bọn họ nói qua hình thức hội thảo nên cũng không quá xa lạ. 

Đạo diễn nói khái quát về các đặc điểm của từng nhân vật, các xung đột nút thắt trong toàn bộ bộ phim và sắp xếp cho các cảnh quay sắp tới. 

Hội thảo nghiên cứu kết thúc. 

Trần Điệp đi theo đám người ra ngoài. 

Cô đứng ở ngã tư, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu loang lổ trên mặt cô, cô đứng trong ánh mặt trời ấm áp duỗi thắt lưng, lấy điện thoại ra xem. 

Thời gian còn sớm, không vội trở về, đèn xanh dành cho người đi bộ ở đối diện sáng lên.

Cô bước vào quán cà phê đối diện.

“Một ly latte, cảm ơn.” Trần Điệp đứng trước quầy phục vụ nói. 

Cô nhận lấy phiếu nhỏ, tìm chỗ ngồi xuống rồi nhìn ra cửa sổ một cách vô định. 

Một chiếc Porsche vừa vặn dừng ở cửa, Trần Thư Viện xuống xe, cùng đi với cô ta là một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi. 

Bà được chăm sóc rất tốt, làn da sáng bóng dưới ánh mặt trời, hầu như không tìm thấy một nếp nhăn, mặc một bộ đồ màu be giản dị và váy mỏng, đi một đôi giày cao gót màu đen, tay xách túi Hermes. 

Hai người cười rất vui vẻ. Trần Thư Viện đang khoác tay người phụ nữ làm nũng. 

Lông mi Trần Điệp khẽ rung động, cô thu hồi tầm mắt rất nhanh. 

Người phụ nữ đó là mẹ của Trần Thư Viện. 

Cũng coi như là mẹ ruột của cô…