NGƯỜI HÀNG XÓM

CHƯƠNG 2

Buổi sáng Mai gọi cửa mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì, bà sốt ruột vì sợ Trình bệnh trở nặng. Đứng tần ngần trước cửa đôi mày nhíu lại chẳng biết làm sao, thì đột nhiên cửa nhà từ từ hé mở. Gương mặt Trình mệt mỏi thở ra từng hơi yếu ớt, đôi mắt nhíu lại vì ánh nắng bên ngoài hắt thẳng vào gay gắt, hai chân trần run run như không có sức.

-Là chị à? Hình như...tôi bệnh mất rồi...Nếu chị vào lo việc nhang đèn thì chị tự nhiên nhé. Tôi cảm thấy trong người không khỏe.

Mai không nói gì đưa tay lên trán anh sờ thử rồi bà thốt lên:

-Nóng quá rồi!! Thôi anh vào giường nằm đi. Tôi sẽ gọi ông bác sĩ trong xóm đến xem cho anh, tiện thể tôi sẽ nấu chút gì đó luôn.

Trình vừa xoay người bước vào thì chợt thấy choáng váng ngã khụy xuống, may thay anh níu được cạnh bàn gần đó nên không bị té. Mai thấy thế bèn cuối người xuống từ từ dìu anh vào trong. Khi Trình đã ngồi yên trên giường, lúc này anh mới nói:

-Tôi nghỉ chút là khỏe thôi nhưng hôm nay phiền chị nấu hộ tôi bữa cơm nhé.

Không hiểu sao trong thâm tâm Mai lại thấy rất vui mừng khi Trình bị bệnh, bà mong sao tí nữa ông bác sĩ khám xong phán Trình bệnh thật nặng vì chỉ có thể Trình mới chịu ở yên trước mắt không trốn tránh bà để bà có cớ được đụng chạm lo lắng như một người vợ thật sự vậy. Vừa đưa ly nước cho Trình bà vừa hỏi:

-Anh có thấy đau đầu không?

-Có, đau lắm. -Anh gật đầu.

Mai tỏ vẻ thông cảm:

-Chắc anh chỉ cảm sốt thôi, do tối qua anh dầm mưa hả?!

-Uhm… tôi cứ nghĩ không sao…

-Thôi anh nằm nghỉ đi tôi đi gọi bác sĩ…

Mai lui cui trong bếp trong khi ông bác sĩ khám bệnh bên trong, xong ông ấy gọi bà vào dặn dò:

-Chị Tân nhớ thường xuyên lau người bằng nước mát, và uống thử thuốc hạ sốt này xem. Chỉ mới hơn 38 độ không cần phải vào viện đâu, nếu qua hôm nay nhiệt độ không tăng thêm thì cơn sốt không đáng ngại.

-Tôi hiểu rồi, vậy cũng chưa biết bệnh tình có trở nặng hay không.

-Uhm....nhưng nếu muốn vô bệnh viện nằm thì cũng được, sợ chị trông bệnh vất vả thôi.

-Thôi không sao đâu bác sĩ à, ở đây người giỏi nhất là bác sĩ rồi. Nếu bác sĩ đã bảo ở nhà theo dõi thì không cần phải vào viện làm gì. Chúng tôi là hàng xóm coi nhau như người nhà cả thôi, có gì đâu mà cực nhọc. -Mai cố ý nói cho Trình nghe.

Ông bác sĩ mỉm cười rồi thu gom đồ đạc ra về, trước khi bước ra cửa ông ấy còn nói ngày mai lại đến xem bệnh. Mai tiễn khách đến tận cổng xong bà vào khoá hết tất cả cửa nẻo lại để khỏi ai làm phiền mình, trong đầu bà chợt nảy ra một điều gì đó rất thú vị khiến bà cười thầm một mình. Khi cả hai ngồi với nhau ăn cơm, Mai rất ân cần gắp thức ăn vào chén kèm theo vài lời quan tâm khiến Trình thấy ngại, anh bèn giả vờ hỏi vu vơ:

-Thằng Dương đi học chưa về sao chị, cũng trưa rồi mà.

-À... Nó bận học thêm gì nữa ấy mà nên ở trong đó ăn cơm tiệm luôn. Thường những hôm như vậy tối nó mới về.

-Sao cửa khóa hết vậy? -Anh nhìn ra gian nhà trước thắc mắc.

-Tôi nghĩ nên khóa cửa lại để mọi người tưởng anh đi vắng không vào làm phiền anh dưỡng bệnh. -Bà nhẹ nhàng giải thích.

Trình gật đầu rồi khen thức ăn ngon cố để không khí bớt phần nặng nề. Anh cố ăn thật nhanh để vào phòng tránh mặt bà ấy, Trình cảm thấy mình bệnh thật không đúng lúc trước giờ còn ba má và người vợ bên cạnh thì không thấy bệnh, bây giờ thì lại lăn ra bệnh để vợ bạn phải chăm sóc mình. Đang nằm nghĩ ngợi chuyện trên trời dưới đất thì Mai bước vào với thau nước và cái khăn trên tay. Bà đặt xuống đầu giường rồi bảo:

-Bác sĩ bảo anh nên lau mình để giảm nhiệt cơ thể. Để tôi giúp cho nhé!!

Trình cảm thấy thật không ổn, anh rối rít từ chối:

-Chuyện này để tôi tự làm được rồi, cám ơn chị đã nhắc nhở.

Nhưng hình như lúc này bà ấy dần lộ rõ ý đồ của mình nên cứ khăng khăng:

-Anh bị bệnh cử động không tiện, tôi không ngại đâu.

Trình cảm thấy mọi việc đi quá xa nên anh phải quyết đoán hơn, Trình chộp tay của người đàn bà đó lại và nhắc khéo:

-Chị đừng làm vậy...chúng ta đơn chiếc ở chung nhà. Lỡ việc này đồn ra ngoài làm sao tôi dám nhìn mặt ai…?

Mai chợt làm mặt giận tỏ ra rất oan ức:

-Ơ...cái anh này! Tôi chỉ muốn săn sóc anh chu đáo như lời anh Tân dặn thôi...Nếu anh cảm thấy tôi là người như vậy tôi sẽ gọi cho anh ấy bảo anh không muốn. Từ nay về sau tôi sẽ không sang đây nữa.

Trình thấy phản ứng của bà ta hơi mạnh làm anh cũng thấy mình thật quá đáng, chưa chi đã quy chụp người ta như thế.

-Tôi...tôi xin lỗi! Nhưng mà...tôi tự làm được, chị đừng giận tôi nhé! -Anh áy náy buông tay mình ra.

Vừa nghe xong câu đó, Mai dùng dằng định bỏ đi...Trình sợ mình mất những người hàng xóm tốt bụng vì những chuyện không đâu nên đuổi theo giữ lại:

-Được, được...được rồi! Chị muốn sao cũng được, sau này tôi không dám ý kiến nữa.

Thế là Trình ngoan ngoãn cùng Mai vào phòng ngủ, anh ngồi xuống cởi áo ra mà trong lòng ngổn ngang khó tả. Mai nhúng chiếc khăn vào thau nước vắt nhẹ rồi xoa nhè nhẹ lên trước ngực của Trình, vừa làm Mai vừa dùng ánh mắt để mời gọi anh. Tuy nhiên, Trình ý thức được chuyện gì đang xảy ra nên lúc nào cũng né tránh nhìn thẳng vào mắt bà ta. Mặt anh nóng bừng đỏ lên vì ngượng nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài chịu trận. Mai vòng tay ra sau lưng và tiếp tục lướt chiếc khăn ướt khắp tấm lưng trần, Trình vẫn cố nhắm mắt và dửng dưng như không, thấy chẳng có tí hiệu quả gì Mai chợt đề nghị:

-Cởi chiếc quần ra để cho người ta lau luôn đi chứ…

Trình sợ mình nghe nhầm, anh trợn tròn mắt nhìn Mai dò xét:

-Chị đùa tôi phải không?

-Ơ...Anh không chịu thì tôi về, rồi anh tự mà trả lời với anh Tân đi. Tôi chỉ làm tròn nhiệm vụ anh ấy dặn dò thôi. Nếu chúng ta trong sạch thì có gì mà sợ?

-Tôi đã nói để tôi tự làm được rồi, sao chị cứ…-Trình khổ sở.

Mai không nói không rằng lại đứng dậy tính bỏ đi, Trình cũng định cho đi luôn nhưng sợ sau này khó nhìn mặt nhau thế là anh cởi luôn chiếc quần đang mặc trên người chỉ còn độc chiếc quần lót ngắn cũn cỡn. Xong mặt anh đăm chiêu rồi ngồi yên để mặc cho người đàn bà kia muốn làm gì thì làm. Thấy Trình quá cứng nhắc mong ước của Mai tan vỡ, bà ta cuối cùng cũng không dám manh động nên làm cho qua loa rồi đi ra ngoài, trong lòng thầm trách Trình ngốc nghếch cố làm ra vẻ quân tử đứng đắn, đã thế bà ta tự nhủ sẽ không nhẹ tay nữa. Sau khi uống thuốc xong Trình thấy đôi mắt nặng trĩu, cơn đau đầu đã dịu bớt cơn nóng bức cũng phần nào giảm đi. Cơn buồn ngủ có lẽ là do tác dụng của thuốc, Trình biết thế nào lát nữa Mai cũng vào bắt anh cởi đồ ra để lau người nên anh cứ để như thế mà đi ngủ.

Đánh một giấc dài sảng khoái, Trình cảm thấy khá nhẹ nhõm anh định ngồi dậy vươn vai và duỗi chân để giãn gân cốt nhưng… Trình hốt hoảng khi thấy tứ chi mình bị trói vào bốn góc giường, xung quanh chẳng có ai. Trình la lớn và gọi Mai, như một lẽ hiển nhiên bà ta xuất hiện, Trình còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh tỏ ra nghi hoặc:

-Có phải là chị trói tôi lại không?

-Nhà chỉ có tôi với anh, không phải tôi thì là ai? -Mai mỉm cười nham hiểm.

-Sao chị làm vậy? Chị muốn làm gì tôi? -Trình nổi cáu.

-Anh khó bảo quá nên tôi đành làm như vậy, nếu anh chịu chấp nhận tình ý của tôi thì tôi đâu cần phải trói anh lại. -Bà ta ngồi xuống bên cạnh.

-Trời...những lời như vậy chị cũng nói được sao? Mau cởi trói cho tôi.

-Cũng được, nhưng để tôi “yêu” anh xong rồi sẽ thả.

Rồi bà ta bắt đầu kéo nhẹ chiếc quần lót của Trình xuống trong khi anh van xin nài nỉ:

-Đừng.... đừng làm vậy. Chúng ta đang phạm sai lầm đấy...

Mai bỏ ngoài tai tất cả, bản thân cảm thấy rất rạo rực vì cuối cùng cũng chạm tay vào được dương vật của người đàn ông mình thầm thương trộm nhớ. Mai bắt đầu cuối xuống và bú ngấu nghiến dương vật của Trình. Kể từ khi vợ chết đến giờ Trình vẫn chưa quan hệ tình dục với ai, anh nhanh chóng bị chiếc lưỡi ẩm ướt của Mai làm cho cương cứng...Trình vẫn còn chút lý trí, biết bản thân sai trái chỉ muốn dừng lại:

-Ôi trời ơi... chị không thấy có lỗi với anh Tân à? Tha cho tôi đi…

Mai vẫn mút dương vật của Trình điên cuồng, bây giờ nó đã giương lên hết cỡ. Mai không ngờ nó lại sở hữu một kích cỡ khủng khiếp như vậy, vừa to vừa dày lại đầy gân guốc trông rất kích thích nếu so với người chồng mà bà ăn ở suốt bao nhiêu năm nó hắn phải to dài gấp đôi. Trình bắt đầu rên khe khẽ và gương mặt bắt đầu cảm nhận được sự sung sướng tột cùng:

-Um...hm...ôi...cứu tôi...ư...ưa…

Thấy Trình đã không còn chút ý chí chống cự nữa, Mai bắt đầu trút bỏ quần áo để lộ cặp ngực vẫn còn đầy đặn khêu gợi. Trình nhìn thấy không chịu nổi nữa càng cương dương vật lên thẳng đứng. Mai bắt đầu leo lên người anh và nhét khúc thịt cứng ngắc nóng hổi ấy vào âm hộ đang ẩm ướt của mình. Trình ngóc đầu rên xiết vì một cảm giác sướng ngây ngất mà lâu lắm mình chưa tận hưởng:

-Aahhh…

Mai bắt đầu nhún đẩy trên thân hình cường tráng của Trình, mắt bà ta trợn lên miệng há hốc vì dương vật to khủng ấy đang cọ xát dữ dội kích thích cùng cực khoái cảm của bà ta. Như bản năng tự nhiên, Trình cũng đẩy nhấp dương vật mình vào âm hộ của người đàn bà đó dù cảm giác tội lỗi luôn đan xen tâm trí anh. Sức chịu đựng và sự dẻo dai của anh khiến bà ta sung sướng cực độ, bà ta bắt đầu so sánh với lão chồng già yếu ở nhà. Không chịu được khoái lạc vì chiếm đoạt được người đàn ông mạnh khỏe này, bà ta buộc miệng:

-Anh ơi...em chết mất, anh Tân không thể so với anh được…

-Cô câm miệng đi…!! -Trình nghe thấy thế thì quát lớn.

Cơ thể Trình bắt đầu tuôn mồ hôi ra ướt đẫm, Mai liên tục lấy tay sờ bóp cặp ngực rắn rỏi của anh. Bà ta cuối xuống nhét cặp vú vào miệng anh, Trình cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn giới tính, anh núc chùn chụt và gặm liếm đầy điêu luyện làm Mai sướng hơn phê thuốc, chốc chốc bà ta lại thò tay ra sau nhàu bóp hai hòn dái thòng xuống đang đều đặn vỗ bành bạch vào mông bà ta sau từ cú thút của Trình. Những tiếng rên rỉ dâm đãng của người đàn bà kia càng thôi thúc Trình đẩy nhanh mạnh hơn. Cả nửa giờ bị cưỡi và bị hiếp, Trình lại bị dâm phụ ấy bú núc dương vật, anh không chịu nổi giật giật người rên lên sau đó tuôn ra hết bầu tinh dịch nóng hổi ào ạt vào miệng bà ta. Mai như chuẩn bị từ trước bà ta uống không chừa xót một giọt nào, rồi vẫn bóp mút mân mê dương vật to khủng ấy trong miệng cho đến khi nó mềm hẳn thì ba ta mới chịu buông ra.

Trình nằm vật ra trong khi ả đàn bà cởi trói cho anh, vừa được giải thoát Trình đứng phắt dậy thẳng tay tát một cú trời giáng vào mặt làm bà ta ngã nhào xuống giường. Trình chỉ tay và quát lớn:

-Cô là người đàn bà không biết giữ phụ đạo. Cô mau cút cho khuất mắt tôi! Tôi sẽ vạch mặt cô trước mặt anh Tân.

Trình tức giận đến nỗi không thể khống chế được nhịp thở của mình nữa, mắt anh long lên như muốn giết chết người đã biến anh ta thành kẻ bất nghĩa. Nhưng trái với suy nghĩ của anh, Mai từ từ ngồi dậy xong lại mỉm cười đầy ẩn ý, Mai nói:

-Tôi nghĩ người nên lo là anh mới phải. Anh tưởng chồng tôi sẽ tin lời anh nói sao?

-Có muốn nói gì đây?! -Trình nhíu mày lại.

Bà ta vẫn giữ nụ cười nham hiểm đó trên môi và tiến lại gần anh:

-Tự nhiên một người phụ nữ trước giờ không gian díu với ai...Bây giờ chăm anh hàng xóm bị bệnh vừa mất vợ có một ngày lại bị phán là dâm phụ. Thật không hợp lý chút nào!

-Cô nghĩ anh Tân không tin lời tôi nói sao?

-Không phải không tin nhưng hoàn cảnh lại không giúp anh, chuyện này khó tin lắm. Anh to khỏe như vậy sao tôi làm gì anh được? Chuyện lại xảy ra trong nhà anh, trên giường ngủ của anh, thử hỏi ai mà tin anh chứ.

-Cô…!!! -Trình uất nghẹn không nói nên lời.

-Hay là tôi nên nói khi chăm bệnh trong nhà không có ai, anh vừa mất vợ quá cô đơn không chịu được bản năng tình dục thôi thúc, anh đã hãm hiếp tôi thì đúng hơn. -bà Mai thách thức.

-Sao cô có thể đổi trắng thành đen như vậy được, sao cô hại tôi chứ? -Trình đau khổ hét lên.

-Ai bảo ngày xưa anh nhường tôi cho bạn anh!

Giọng trầm hắn xuống:

-Chỉ vì vậy mà cô hại tôi với anh Tân từ nay về sau không thế nhìn mặt nhau nữa?

Mai im lặng quay đi, cơn giận còn hằn rõ trên mặt. Trình không chịu đựng nổi người đàn bà này nữa, anh hằn hộc:

-Cô đã có thứ cô muốn rồi...cô đi đi. Từ nay đừng sang đây nữa!

-Tôi vẫn sẽ qua và anh phải nghe lời tôi! -Mai quay ngoắc lại.

Trình cau mày lại vì tưởng mình nghe nhầm:

-Cái gì?! Tôi phải nghe lời cô sao?

-Anh không đồng ý sao? Được thôi, để tôi gọi cho anh Tân kể lại những gì anh đã làm với tôi.

-Cô nói cái quái gì vậy? Cô dám ăn nói lật lọng biến tôi thành người có tội?

Mai giả vờ phớt lờ những lời uất ức của Trình, ả chộp cái phone và gọi cho chồng. Trình bắt đầu thấy lo lắng vì cảm giác được rằng ả ta nói đúng, Trình với Tân đều là những người hàng xóm còn thân hơn anh em ruột. Chỉ sợ lời xàm ngôn của người đàn bà vô liêm sĩ này sẽ làm mối quan hệ anh em của hai người thành không thể cứu vãn. Chuyện xảy ra trong nhà mình, bản thân khó bào chữa cộng thêm lời thêu dệt chắc chắn Tân không bao giờ chịu nghe anh giải thích. Trình bây giờ không còn người thân nào bên cạnh chỉ còn Tân là người anh luôn kính trọng như ruột thịt, nếu chỉ vì chuyện ăn không nói có này mà phải mất đi một người bạn tốt như vậy thật không đáng. Trình nuốt nước bọt căng thẳng vì Mai vừa ấn nút gọi nhưng anh không nghĩ cô ta sẽ dám làm gì, chỉ đến khi đầu dây bên kia Tân vừa bắt máy lên thì Trình lao đến và giật phăng cái phone lại từ tai ả. Trình tắt máy ném cái phone ra xa và gào lên:

-Cô muốn gì?! Nói đi…!!!

Mai cười khoái chí rồi tiến đến, ả lấy tay bóp chỗ đó của Trình rồi thì thầm vào tai anh điều gì đó. Trình bần thần xót xa khi nghe lời đề nghị khiếm nhã vừa rồi:

-Cô...cô bắt tôi phải tùy ý cho cô sai khiến?!

-Và sau này anh phải thay đổi cách xưng hô đi, không được gọi em như thế nữa.

Trình nuốt nước mắt vào trong đau khổ như nỗi đau mà cách đó không lâu anh bị mất đi hết người thân của mình. Trình hận người đàn bà này đến mức muốn giết chết ngay tức khắc, anh tự nhủ khi Tân về anh sẽ tìm cách giải bày hết nỗi khổ của mình và trừng trị ả một trận thích đáng. Còn đang cuối đầu kìm nén lửa hận, thấy Trình mím môi như sắp nổ tung, Mai giả vờ vuốt ve xoa dịu nói:

-Thôi...đừng giận em nữa! Em thầm yêu anh gần ấy năm anh không đáp lại, anh cũng có lỗi vậy. Bây giờ vợ anh mới mất cứ coi như em phục vụ giúp anh giải tỏa nhu cầu xác thịt đi, được không?

Trình nghĩ cho đến khi Tân trở về để cùng giải quyết mọi chuyện, từ đây đến đó anh không thể làm gì hơn ngoài nghe lời ả ta. Anh trả lời mà giọng hơi nghèn nghẹn:

-Em muốn làm gì tùy em…

Mai mãn nguyện vì cuối cùng cũng đạt được thứ mình muốn, ả xô Trình xuống giường đè lên người anh và mút lưỡi ngấu nghiến.

Buổi tối đó khi từ lớp học thêm về, ngồi ăn cơm chung với mẹ và chú Trình nó chợt nhận ra có gì đó không được bình thường. Khuôn mặt chú Trình lộ rõ vẻ không vui, chỉ cắm cuối ngồi ăn thật nhanh phần của mình không còn vả lả như hôm qua trong khi mẹ nó đưa mắt nhìn chú chốc chốc lại mỉm cười khó hiểu. Một tia chớp xoẹt ngang trời kèm theo một tiếng gầm lớn, nó buộc miệng:

-Trời cứ mưa mãi, chán quá! Cũng mai lúc nãy đi về không gặp mưa.

-Đang có bão mà, con ăn xong học bài nhanh rồi đi ngủ đi. -Bà Mai nhắc nhở.

Nó nhìn sang Trình xem xét, cả ngày đi học nó không biết bệnh tình của anh như thế nào.

-Bệnh chú hết chưa vậy chú?

-Chú cũng thấy khá hơn rồi nhưng để mai xem bác sĩ nói sao. -Trình quay sang cười đáp.

-Sao con thấy chú không vui vậy?

Trình ậm ừ không biết trả lời sao, bà Mai thấy thế xen vào:

-Đừng làm phiền chú ăn cơm nữa.

Chợt Trình lên tiếng:

-Dương tối qua ngủ với chú không?

-Dạ...hai chú cháu mình trò chuyện cho vui. -Mặt nó hớn hở.

Tuy nhiên bà Mai hiểu ý Trình muốn nhờ đứa con mình để không phải chịu đau khổ thể xác. Bà gằng giọng:

-Qua đó hai chú cháu lo nhiều chuyện không lo ngủ, mai sao dậy nổi đến trường? Không đi đâu hết.

Nó cũng nghĩ mẹ nói đúng vì lúc này nó bận việc ôn luyện không dám lơ là, dù rất thích được gần gũi chú nhưng chỉ sợ mai chẳng dậy nỗi. Nó nhìn Trình tỏ vẻ tiếc nuối:

-Thôi chú đợi con thi xong rồi con qua ngủ với chú thường luôn, một mình chú ở không quen nên buồn lắm hả.

Thấy Trình không còn gì để nói, Mai hả hê trút nốt phần canh còn lại vào chén Trình kèm theo một câu quan tâm đầy ẩn ý.

Nữa đêm Dương chợt tỉnh giấc vì tiếng sấm gầm lên vang dội, gió ào ào rít qua khe cửa kêu vù vù. Tiếng xào xạc từ khóm cây sau nhà cũng phần nào cho thấy trận bão dữ dội này sẽ còn kéo dài đến sáng. Những giọt mưa rả rích chạm vào mái ngói như muốn đập vỡ chúng ra thành từng mảnh, Dương với lấy chiếc phone xem mấy giờ rồi, thấy chỉ khoảng 1h đêm mà sao tự nhiên không còn cảm thấy buồn ngủ nữa mặc dù giờ này phải là lúc nó ngáy như chết rồi. Nằm mãi cũng chẳng thể tìm lại giấc ngủ, nó uể oải nằm im nghe tiếng mưa rơi mà nghĩ ngợi về Trình. Nó hay như vậy, trước lúc đi ngủ nó luôn nghĩ ngợi lung tung có hôm nó hoang tưởng đến việc Trình không mặc quần áo, xuất hiện trong căn phòng nhỏ của nó khi cả nhà đang ngủ rồi cả hai quấn lấy nhau và thỏa mãn đam mê xác thịt. Nhưng tơ tưởng mãi cũng chán, ước gì lúc nào đó nó được gần gũi chú ấy thật, dù chỉ là được sờ nhẹ vào cơ thể nam tính đó thôi cũng được. Dương thở dài chán nản rồi bước xuống cầu thang từ căn gác nhỏ để tìm nước uống, đi xuống đất nó cảm thấy được những cơn gió lèn qua khe cửa thổi vào chân lạnh buốt, nó chạy thật nhanh vào bếp mở tủ lạnh để tìm nước uống nhưng chợt nó hốt hoảng vì khi vừa bật đèn lên nó phát hiện...cửa sau ở nhà bếp mở toang, điều quái lạ là cánh cửa được chặn lại gọn gàng để tránh gió bão làm va đập. Nó lạnh sương sống khi nghĩ đến việc không biết có tên trộm nào đang núp đâu đó trong nhà chực chờ bổ nhào ra và cho nó một dao ngọt xớt. Nhưng nó vội trấn tĩnh vì trước giờ chỗ này làm gì có trộm cướp hoành hành với lại có cướp thì kiếm nhà giàu mà cướp chứ nhà nó dột nát như thế này thì có gì thu hút lũ trộm đạo chứ, có lẽ do mẹ nó đi ngủ lơ đễnh quên đóng cửa thôi. Nhưng để chắc chắn như suy nghĩ của mình, nó đi vào phòng ngủ của mẹ ở nhà trước xem thử lỡ mà có ăn trộm thật thì mẹ nó cũng cần nó bảo vệ. Tuy nhiên...cũng như vậy, cửa phòng bà Mai chỉ khép hờ khi nó đẩy cửa vào, nó gọi nhẹ:

-Mẹ! Mẹ ơi…!

Công tắc đèn được bật lên sáng choang nhưng nó không thấy mẹ nó đâu cả. Bây giờ thì nó hoảng sợ thật sự vì đinh ninh chắc chắn có trộm và mẹ nó có thể gặp nguy hiểm, nó chạy khắp mọi nơi trong nhà để tìm nhưng hoàn toàn không thấy gì cả. Vẫn không hiểu nổi vì chẳng thấy mất mát hay xáo trộn gì cả, liệu có phải hàng xóm có việc gì đột xuất đến tìm nên mẹ nó đã đi ra ngoài? Nó thở phào uống hết ly nước mát, xong định lên gác lại đi ngủ và cứ chừa cửa cho mẹ. Khi đi ngang cửa sổ chợt nó trông thấy ánh sáng đèn nê-on bên nhà Trình vẫn chưa tắt dù đã quá khuya, rồi lại liên tưởng đến việc có thể chú Trình bệnh nặng và mẹ đang ở đó để chăm sóc cho chú, nghía đầu ra cửa sau nhìn qua bên ấy Dương càng khẳng định mình đã nghĩ đúng vì cửa sau nhà Trình cũng đang hé mở. Lo lắng và tò mò, nó quyết định sang đó để xem như nào.

Dương phóng thật nhanh qua thềm nhà Trình như một con sóc, rồi rón rén mon men đi vào. Đèn sáng trưng từ phòng ngủ tỏa ra đến bếp nên không khó để nó nhận ra đường đi với lại nó đã quá quen cái nhà này rồi, giờ có nhắm mắt nó cũng biết hết mọi ngóc ngách trong này nữa. Khi tiến gần đến cửa phòng ngủ, tai nó chợt nghe thấy âm thanh gì đó thật quái lạ, những tiếng thở đều đặn của người đàn ông, những âm thanh rên rỉ của người đàn bà...Cánh cửa phòng ngủ cũng hờ hững như chẳng sợ bị ai thấy trong đầu nó dường như đã định hình được chút gì đó, Dương nghi ngờ nép phía sau bức tường, ghé mắt mình vào xem thử thì...một cảnh tượng khủng khiếp mà nó không thể tin vào mắt mình nữa. Chú Trình đang nằm trên người mẹ nó, hai chân dang ra hướng bờ mông và cái dương vật to khiếp vía cùng hai hòn dái đồ sộ về phía nó mà chơi liên tục vào chỗ ấy của mẹ mình. Điều làm Dương còn bị sốc hơn là những ngôn từ dâm đãng tuôn ra từ người mẹ thân yêu ấy:

-Ahh….hm...m...Mai ơi, cho anh ra đi em. Anh không chịu nổi nữa…-Trình rên xiết.

-Không...anh không được ra khi em chưa cho phép…ôi...to quá!! -Mai ghì đầu Trình xuống mút lưỡi sung sướng.

Trình không dám dừng lại, người anh mệt lả như sắp ngất, vừa tiếp tục cày trên mảnh ruộng già nua ấy Trình vừa khó nhọc nói:

-Em bắt anh làm tình suốt mấy giờ rồi...anh chết mất... bệnh anh chưa khỏi mà...ư...ưa…

Nhưng Trình không thể giữ thêm được nữa, anh lao lên xuất tinh hết vào mồm của ả và không dám động đậy gì để ả chầm chậm uống hết tinh chất ấy vào. Trình ngã người ra giường vì đã xong nhiệm vụ, anh nhắm mắt rên như sắp tắt thở trong khi mẹ nó vẫn đưa lưỡi liếm láp khắp mọi chỗ mà bà ấy muốn. Cảnh tượng hiện ra thật khốn nạn vô cùng, người mẹ mà trước giờ nó tôn kính không ngờ lại gian dâm với tên hàng xóm mà ba nó xem như em trai. Dương nghiến răng định xông vào bắt tại trận hai kẻ ngoại tình đáng kinh tởm và giành lại công bằng cho ba nhưng rồi nó lại không dám. Nó rơi nước mắt và bỏ chạy về nhà, Dương chạy thẳng lên phòng rút người vào chăn và nức nở. Nó không biết phải làm gì bây giờ, ba nó yêu thương mẹ con nó như vậy quanh năm suốt tháng phải ở nơi xứ người làm lụng vất vả để kiếm tiền nuôi gia đình vậy mà mẹ nó lại...Trong khi Trình hằng ngày làm ra vẻ đứng đắn đàng hoàng hay gần gũi với nhà nó, vợ chưa chết được 49 ngày mà giờ lộ rõ là tên dâm phu chuyên đi dụ dỗ vợ người khác. Hèn gì lúc trước anh ta lại cặp với nhiều phụ nữ như vậy, chẳng qua là do bản tính bẩn thỉu mà ra. Bây giờ nó chỉ muốn chờ ba nó về đến và cho ông ấy biết hết mọi chuyện, để ông ấy đập cho kẻ hàng xóm dâm đãng một trận nên thân. Nhưng từ đây đến đó nó sẽ thay ba nó trả thù người bạn giả nhân giả nghĩa này.

Buổi sáng Dương ra khỏi nhà trong khi mẹ nó còn mỏi mệt ngáp ngắn ngáp dài đi ra mở cửa cho nó, Dương bây giờ cảm thấy vô cùng khinh thường bà ta, cơn nghẹn tức phần nào có thể thấy rõ trên gương mặt nó nhưng nhất thời nó không biết dùng thái độ gì để ứng xử với bà ấy, trời còn âm u và bay lất phất những bụi mưa trên mỗi bước chân đi.

Ông bác sĩ vừa khám mặt vừa đăm chiêu ra điều khó hiểu:

-Đáng lẽ hôm nay phải hạ sốt rồi, nhưng sao…??

-Có sao không bác sĩ?! -Bà Mai đứng bên cạnh nhìn Trình lo lắng.

-Có phải anh không nghỉ ngơi đầy đủ không? Hay phải lao động quá sức? -Ông trợn mắt hỏi Trình.

-Ơ… chắc là vậy, tôi hôm qua mất ngủ nên hôm nay cũng thấy không khỏe. -Trình đáp.

-Vậy thì hôm nay anh nên nghỉ nhiều vào. -Mai giả vờ nói đỡ vào.

Ông bác sĩ cho thêm thuốc dặn dò vài lời rồi lại ra về, giống như hôm qua khi thấy ông ấy vừa khuất bóng ả đóng tất cả cửa nẻo lại rồi đi cửa sau vào phòng ngủ với Trình. Sau khi để anh ăn uống dùng thuốc xong bà ta lại bắt Trình làm tình với mình.

-Em không nghe bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi sao?! Em cứ như vậy làm sao anh khỏi bệnh được? -Trình ngăn lại.

Mai không thèm nghĩ ngợi bà ta bắt đầu mút nấm vú của Trình, khi cả hai bộ ngực anh ướt đẫm nước miếng bà ta mới ngẩng đầu lên nói:

-Anh khỏi bệnh nhanh quá làm sao em qua đây được, chậm hết bệnh tí có sao đâu…

-Em lộ liễu như thế lỡ thằng Dương biết thì sao?

-Hôm nay nó cũng học cả ngày, bây giờ anh không làm chẳng lẽ đợi hôm nào nó ở nhà mới làm hay sao?

Trình không biết nói gì hơn anh đành nằm im để chiều theo dục vọng của người đàn bà này.

Suốt buổi học trên trường nó không thể nào tập trung nổi, trong đầu nó cứ hiện lên cái cảnh Trình nằm đè lên người mẹ nó trong khi bà ấy luôn miệng văng tục dâm đãng. Nó cố nhìn lên bảng nuốt từng chữ của giáo viên toán nhưng được vài giây tim nó lại đập nhanh, hơi thở dồn ép và tay chân đổ mồ hôi rất lạnh kèm theo cảm giác uất ức tức giận. Khó không thể nào ngồi ở lại trong lớp được nữa. Đột ngột nó đứng phắt dậy thưa với thầy rằng không được khỏe và ôm cặp bỏ đi trước những cặp mắt ngỡ ngàng của chúng bạn. Nó nhìn lên trời thở dài ủ rũ chẳng biết đi đâu cho khuây khỏa, ngồi trên chiếc xe đạp chạy lòng vòng ngoài chợ huyện còn đang nghĩ sẽ làm gì cho hết ngày thì chợt nó nhìn thấy mẹ nó. Bà ấy phóng xe máy đi sâu vào lòng chợ, nó biết ngay mẹ nó đang đi vô trong đó để gặp mấy người chơi hụi chung vì đây là đầu tháng nó đã quá quen với chuyện này ngần ấy năm, rồi bọn họ sẽ rủ nhau ăn uống xong mới về. Việc mấy bà dưới quê chơi hụi thì không có gì lạ cả mà bị giật hụi thì cũng thường thấy, nó giống như là kiểu nghề tay trái của mấy bà nội trợ vì vừa đỡ lao động vất vả lại nhanh có vốn làm ăn. Làm thế này người chơi chung phải cực có uy tín nếu không chuyện mất tiền là điều có thể tiên lượng được. Mặt nó hầm hầm vì biết chắc bà ấy vừa mới cùng Trình gian dâm xong thì bà ấy mới chịu bỏ đi lâu vậy, nó tính kệ và tìm chỗ đáp nhưng chợt nó nghĩ ra được một cách để cho ông chú đê tiện kia biết tay. Nó ghé tiệm thuốc tây mua gói thuốc xổ sau khi bảo bà bán thuốc ăn không tiêu, nó sẽ bỏ vào nước cho Trình và mẹ nó uống để cho bõ ghét. Thế là nó hí hửng đạp xe thật nhanh về nhà để thực hiện kế hoạch…

Nhưng nó quên mất nó không thể vào nhà được do mẹ nó khóa cửa ngoài vì tưởng nó tối mới về. Nhà Trình bên ngoài cũng cửa đóng then cài kín mít nhưng nó biết anh ta không thể đi đâu được cả, nó nghĩ biết đâu chừng cửa sau vẫn không khóa nên nó đi vòng ra xem thử. Đúng là cửa sau chỉ khép hờ không khóa, nó mừng rỡ đi vào trong. Dương ghé mắt vào cửa phòng ngủ để xem Trình như thế nào, nếu anh ta có thấy cũng chẳng sao vì nó có thể nói nhà không vào được muốn nhân tiện ghé vào đây thăm bệnh. Nhưng nó giật mình vì trước mắt cảnh tượng làm nó sốc, Trình bị lột sạch hết quần áo quăng tứ tung, tay chân bị trói vào bốn góc giường và mắt thì bị ai đó lấy vải bị kín bưng lại. Nó đứng hình khi phần nào hiểu ra đây là mấy trò giường chiếu mà người mẹ dâm dục của nó nghĩ ra, bà ấy đi nhưng vẫn bắt Trình phải giữ tư thế như vậy đợi bà về chơi tiếp. Nó hơi hoảng chẳng biết làm gì tiếp theo thì bất thình lình Trình cất tiếng:

-Mai! Mau thả anh ra. Anh biết em đứng đó mà, anh nghe tiếng bước chân rồi, đừng giỡn như vậy không vui đâu.

Nó không thể rời mắt nó khỏi chỗ đó của Trình đang lồ lộ trước mắt mình, nó từng vô tình thấy cái ấy của ba nó khi ông tắm nhưng đúng là của Trình to dài hơn nhiều. Nó thèm quá nghĩ thầm không biết khi cái dương vật đó cương lên thì sẽ có kích cỡ như thế nào tối qua có thấy nhưng nó không để ý mấy. Đứng tần ngần không biết trả lời Trình ra sao thì anh ta lại nói:

-Anh làm những gì em muốn rồi, đừng hành hạ anh như vậy. Em trói anh như thế làm sao anh đi vệ sinh được?

Dương lóe lên một ý định đen tối mà nó nghĩ ma không hay quỷ không biết đó là nhân lúc Trình không nhìn thấy gì thử cảm giác bú cu người đàn ông trong mơ của nó. Thế là nó cười khẽ rón rén bước tới bóp chặt hai viên bi chảy xệ của Trình rồi núc dái anh ta. Trình bị bú bất thình lình cố co hai chân lại, dường như anh ta rất khổ sở vì bị bà mẹ nó giày vò rất nhiều lần. Anh ta luôn miệng van nài:

-Ôi...tôi vừa mới bị cô vắt hết tinh lực, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi lại sức cô cũng không tha cho tôi sao?

Tay nó không ngừng sục dương vật của Trình dù biết anh mới xuất tinh xong nhưng tại sao nó phải thương hại kẻ đã cắm sừng lên đầu ba nó chứ? Tên gian phụ này cần phải bị tra tấn dưới tay nó và một khi nó quyết định làm thì phải ra trò.

-Aahhh….đừng núc cu anh nữa Mai, anh biết sai rồi...Anh không xưng hô như thế nữa. Ư….ưa...Anh hết tinh dịch...thật rồi…

Nó thấy Trình giật giật người, liên tục ngóc đầu dậy rên xiết khiến chỗ ấy của nó cũng cứng lên theo. Một cảm giác quá tuyệt khi cái dương vật mềm nhũn kia bây giờ đã to cứng như cái chày đâm tiêu không ngoa chút nào. Nó le chiếc lưỡi ra và xoáy vào lỗ tiểu khiến Trình lại rùng mình la lên, rồi nó ngoạm lấy mút chùn chụt, Trình rên đều đều vì cô cảm giác sướng trở lại.

-Anh xin em đừng mút như vậy nữa...Anh chết mất...Aahhh…

Khi thấy Trình sắp nốc ao nó không bú cu nữa mà xoay ra mút dái, Trình xót quá cũng van nài nhưng nó không thèm lọt tai một tí. Nạn nhân càng đau khổ nó càng thấy vui và hăng hơn, sau khi đánh lưỡi qua hai nấm vú thỏa thuê nó thật sự rất muốn thử cảm giác lần đầu tiên đút cu đàn ông vào mông nhưng nó thấy hơi sợ phần vì nghĩ thế nào Trình cũng phát hiện ra nên không dám. Cả tiếng la liếm cái cơ thể tràn trề sinh lực ấy thực sự đã mang cảm giác lâng lâng hạnh phúc đến với nó. Trải nghiệm thật quá tuyệt vời, bây giờ là lúc nếm thử cái chất nhờn trắng tinh chất của đàn ông mà nó thấy trên mấy cái phim sex có mùi vị như thế nào. Dương háo hức bú càng mạnh càng sâu hơn theo từng âm thanh rên rỉ của Trình rồi cuối cùng điều nó mơ ước bấy lâu cũng đã thành hiện thực. Chất dịch ấy chảy vào miệng nó hơi tanh nồng nhưng cũng hơi ngòn ngọt, nhầy nhầy như sữa chua càng tuyệt hơn khi cài gương mặt đau khổ đó phụ họa vào mỗi lần tuôn trào đầy nam tính. Chỉ tiếc là do Trình xuất tinh cách đó không lâu nên lần này muốn được uống thêm cũng không được, nó tiếc nuối cứ bú không chịu rời miệng dù Trình nhạy cảm rên la dữ dội. Nó giữ lại một ít trong mồm rồi bóp miệng của anh nhổ vào, Trình không thấy được nên anh nuốt hết vào, mặt mày nhăn nhó vì mùi vị khủng khiếp quá, làm nó thấy rất vui.