NGƯỜI HÀNG XÓM

CHƯƠNG 4

Trình ngồi ở phòng tập nhưng đầu óc cứ như để ở đâu đâu, ai nói gì anh cũng lơ đễnh không nghe thấy đến nỗi có người khách gọi mãi anh cũng không để ý, thấy thế thằng Tí nhân viên trong phòng tập liền đến gần hỏi:

-Chú ấy đang bận, anh có cần giúp gì không?

Trình chán đời lắm anh vẫn không thể tin được mình lại làm ra việc này với thằng nhóc ấy, nhưng rõ ràng bản thân anh không có một chút ấn tượng nào cả, bào chữa kiểu gì đây khi đúng là cả đêm trần truồng chung một giường với nó chứ. Trình suy ngẫm xem từ nay trở đi anh phải đối mặt với nó như thế nào đây, đã vậy chuyện ăn nằm với mẹ nó lại bị chính nó phát hiện, nó đã nói rõ rõ ràng ràng như thế muốn chối cũng không được, ngẫm nghĩ mãi anh vẫn không nhớ ra nỗi ma xui quỷ khiến sao lại có hành động cầm thú với nó được, như vậy thì hành vi này có khác nào dâm ô trẻ em. Thật đáng hổ thẹn, anh cảm thấy cắn rứt lắm… Trình toát mồ hôi lạnh thoáng nghĩ đến việc mình sẽ phải trả giá ra sao nếu để ông Tân phát hiện ra chuyện đồi bại của mình với hai mẹ con nó. Không biết bà Mai đi sang đất Thái với ông Tân đã có hé răng chút nào về mối quan hệ tội lỗi này chưa, nếu chẳng may bà ta vì sợ tội mà khai ra hết thì coi như đời anh đi tông.

Trình thở dài đứng dậy rồi lững thững đi ra phía sau nhà. Mảnh vườn rộng sau phòng tập này là do chính tay vợ anh lúc còn sống một tay vun vén chăm sóc, giờ đây đã xanh ươm những luống rau tươi tốt. Mùa mưa đến sớm làm không khí thêm trong trẻo, đám mây đen phía chân trời mang theo gió mát quyện theo mùi hương lúa cỏ đung đưa giàn mướp ngay góc vườn vừa mới nhú lên những trái non lủng lẳng và vàng ruộm một màu hoa tươi roi rói. Trình ngồi xuống chiếc ghế tre ngả lưng và đung đưa thư giản, mắt đưa ra xa nhìn từng khóm cây khêu lên xào xạc theo từng đợt gió mạnh hồi lâu lại buồn bã rút một điếu thuốc rồi đưa lên môi châm lửa. Lâu lắm rồi Trình mới lại cầm điếu thuốc trên tay, anh nhớ kể từ lúc quyết tâm theo đuổi vợ vì cô ấy không thích nên anh đã cai hẳn thuốc, không đụng đến nữa. Nay vì sự phiền muộn dâng lên đến cùng cực anh chẳng biết làm sao để giải tỏa chỉ còn biết tìm đến khói thuốc suy tư một mình. Hôm nay đã đến lúc phải trả lời cho ông Hân về đề nghị bẩn thỉu của ông ta mà đến giờ Trình cũng chẳng biết làm thế nào, nghĩ mãi cũng không đi đến quyết định gì cả thế là ngồi một hồi Trình ngủ quên lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy trời đã sập tối tiếng ễnh ương kêu đâu đó ngoài xa báo hiệu trời sắp chuyển mưa lớn. Chợt nhớ đến một việc quan trọng, anh đứng bật dậy và đi vào trong nhà. Phòng tập bây giờ đã vắng vẻ không một bóng khách chắc có lẽ họ sợ trời mưa sẽ bị kẹt lại đây nên đã bỏ về sớm hơn. Thằng nhóc giúp việc cho Trình vẫn còn ở lại phòng tập để dọn dẹp, Trình đến gần bảo:

-Chưa về hả Tí?

Tí ngước lên cười bảo:

-Dạ, còn sớm mà, mới 7h hơn. Với...con thấy chú đang ngủ con không tiện đánh thức chú dậy.

-Thôi về đi con, hết khách rồi. Trời sắp mưa nữa về sớm đi để đó chú dọn cho. Nếu không có áo mưa thì lấy áo mưa chú mà về. -Trình vỗ vai nó nói.

-Không sao đâu chú, để con phụ một tay. -Nó cười đáp.

Tí là thằng cũng trạc tuổi Dương nhưng nó không được may mắn như những đứa bạn cùng trang lứa. Tí sống chung với bà ngoại ở cuối xóm nhưng cuộc sống của hai bà cháu khá mờ nhạt với xóm giềng vì gần như chẳng bao giờ tiếp xúc với mọi người. Nhà của nó nằm lọt thỏm trong nơi heo hút xung quanh bao bọc bằng những bụi tre già cỗi hằng ngày không có ai lại vãng đến gần. Nó ít giao tiếp không phải vì bản tính mà bởi vì hoàn cảnh gia đình, ba má bỏ nhau từ khi nó còn nhỏ, ai cũng có gia đình riêng nên Tí về ở với bà ngoại. Lũ trẻ trong xóm hễ thấy nó đến gần là bắt nạt vì nhà nghèo và không có ba mẹ như những người khác, còn bà ngoại thì tuổi cao sức khỏe yếu đi đứng không tiện việc chăm sóc nó cũng không thể chu đáo. Hằng ngày hễ tan học là nó về nhà phụ giúp bà ngoại lo tưới rau, hoặc ai sai gì làm nấy để đỡ đần cho bà. Cứ thế hai bà cháu cưu mang nhau mà sống, nó cũng gắng học giỏi để ngoại không buồn lòng, năm nào cũng đại diện cho trường thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Tuy nhiên, năm nay là năm cuối cấp mà ngoại nó đột ngột trở bệnh yếu đi hẳn, chuyện vườn tược chợ búa không có người lo. Nó đành phải nghỉ học để sáng đem rau ra chợ bán rồi khi tan tầm chạy lại đây giúp Trình trông coi phòng gym đến khi đóng cửa. Trình thấy nó vừa nhanh nhẹn, lễ phép lại hiếu thảo nên đã xin bà ngoại nó cho phép nó đến đây phụ việc, anh có khuyên nó không nên nghỉ học anh chấp nhận trả lương cho nó cao hơn một chút để nó có tiền trang trải học phí, hàng ngày sau buổi học trên trường nó sẽ về chăm bà đến chiều là có thể đến trông phòng gym cho Trình đến khi đóng cửa, thế là Trình có thêm một người trợ tá đắc lực để hoàn toàn yên tâm lo những việc khác còn nó có thể tranh thủ lúc vắng khách mà xem bài vở.

Tí đang lau dọn mấy chiếc máy tập thể hình, sực nhớ ra một chuyện quan trọng liền ngước lên nói:

-Chú ơi, hồi nãy lúc chú ngủ ông Sáu có đến tìm ạ.

-Ông Sáu nào kìa?! -Trình ngờ ngợ.

Nó cười đáp:

-Còn ông Sáu nào nữa, ông Sáu công an đó.

Trình cũng đoán được ông ta đến đây vì chuyện gì. Giọng của anh chợt trầm xuống:

-Ờ… ổng có nhắn gì không con?

-Ổng chỉ hỏi chú đâu, nhưng con có nói chú đang ngủ trưa thế là ông ấy về ạ.

-Ờ… chắc ông ấy rủ chú đi nhậu ấy mà. -Trình ậm ờ cho qua.

Nó im im tiếp tục công việc nhưng lâu lâu nó cũng nghe thấy hơi thở chán nản chứa đầy tâm sự của anh. Nó hoàn toàn không biết giữa Trình và ông ta có khúc mắc gì chỉ có điều nó cũng chẳng ưa gì ông ta. Khi nhấc chiếc ghế đẩu cuối cùng chồng lên đống ghế ở trong góc nhà nó quay sang nhìn thấy Trình đang bắt chân chữ ngũ, tay cầm xấp hoá đơn mặt vẫn đâm chiêu như từ sáng giờ nó bước đến ngồi xuống trước mặt anh:

-Xong rồi chú ơi, con đóng cửa luôn nhé?

Trình nhướng đôi chân mày rậm lên gật đầu bảo nó:

-Về đi con, mai chủ nhật trưa hãy đến mở cửa như mọi khi nhé. -Nói xong anh lại dán mắt vào quyển sổ trên tay.

-Dạ... vậy chú không về luôn hả?

-Chắc chú tính sổ sách một lúc rồi mới về con à, sắp cuối tháng rồi có nhiều việc phải chi lắm.

-Có cần con phụ không?

-Thôi khỏi. À... mà này, con cầm cái này về lo công việc trong nhà đi. Nhớ hỏi thăm bà ngoại hộ chú nhé! -Nói xong Trình đến bàn làm việc kéo ngăn tủ lấy ra một cái bao thư rồi đưa cho nó.

Tí biết đó là tiền lương tháng này, nhưng nó ái ngại nói:

-Sao chú đưa sớm thế ạ, còn chưa hết tháng mà.

-Thôi, rạch ròi quá làm gì. Chú có cho con thêm chút ít vì cả tháng vừa rồi trong nhà có tang phòng tập đóng cửa chú cũng quên mất để con phải lo chuyện khách khứa giùm chú. -Trình khoát tay đẩy lại.

-Nhưng mà… đó là chuyện con phải làm thôi chú à... đâu có sao.

-Được rồi, đừng khách sáo...con phải lo cho bà đang bệnh nữa, coi như chú gửi mua đồ cho bà đi.

Tí cảm động nghẹn ngào cảm ơn rồi cúi đầu chào anh ra về. Thấy nó vừa chạy xe khuất bóng Trình chống tay lên trán rầu rĩ, một lúc sau Trình đi vào phòng ngủ tìm chiếc phone đang cắm sạc trên đầu giường. Vừa mở ra Trình thấy có cả chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ được gửi từ ông Hân, Trình suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng gửi lại một lời phản hồi cho ông ta, xong anh lại quăng chiếc phone lên giường rồi đi ra ngoài. Anh quơ chai Vodka mà khách mới tặng vài hôm trước để trên chiếc bàn gần đó, Trình ngồi xuống ghế sofa trong góc nhà anh rót rượu vào chiếc ly cối rồi nốc ừng ực như uống nước vậy. Được gần nữa chai anh bắt đầu thấy choáng váng, dường như cảm thấy đã đủ anh cầm cái remote TV và bật một chương trình tấu hài lên xem nhưng cảm thấy vô vị quá.

Tí đạp xe trên con đường huyện dưới bầu trời đen kịt chực chờ đổ một cơn mưa dai dẳng suốt đêm. Đèn đường không có nên nó phải chạy thật chậm ánh sáng mà bây giờ nó đang nhờ cậy để thấy đường đi là cái đèn pin được cho vào lồng xe đằng trước, để không bị xe lớn chạy ngược chiều tông phải. Nó vừa chạy vừa ngẫm nghĩ không biết giữa ông chú tốt bụng của mình và cái lão gian ác kia có khúc mắc gì không mà lúc này nó thấy ông ta hay đến tìm, hầu như là hàng ngày. Nó mãi suy nghĩ cho đến lúc chạy đến chiếc cầu đá bắt qua con kênh thủy lợi nước xanh ngắt mà ngày nào chạy ngang nó cũng dừng lại đứng nhìn xuống, cảnh ở đây rất đẹp hai bên con kênh là các luống rau người ta sắp thu hoạch và cánh đồng lúa xanh mướt mắt chạy dài đến đầu làng. Chiếc cầu ngăn cách giữa phố huyện và đường về làng của nó, hễ đến đây nghĩa là đã được nữa đường rồi, nó đưa mắt nhìn những ánh chớp phía xa nơi chân trời biết chắc rằng đám mưa này không thể tránh khỏi. Tí đứng lại trên cầu lôi cái áo mưa đã chuẩn bị sẵn định mặc vào thì thấy có ánh đèn xe máy đang lượn tới. Mới đầu nó cũng chẳng để ý làm gì nhưng khi người đó chạy đến gần bộ đồ công an của người đó làm nó chú ý. Khi chiếc xe chạy qua nó ngoái đầu nhìn thầm nhủ: “Là ông Hân, ông ta đi đâu mà phóng như ma rượt vậy…?!”

Trình vừa mở cửa ra thì thấy ông ta đứng đó nhìn anh mỉm cười rồi đến gần ôm chặt. Trình đẩy nhẹ ông ta ra rồi quay người đi vào trong, ông Hân không nôn nóng ông ta đóng cửa lại rồi tiến đến chỗ anh ngồi, mùi rượu tỏa ra từ người Trình làm ông ta chú ý:

-Uống ít thôi nhé! Sao hẹn người ta tới mà uống say dữ vậy? -Vừa nói tay ông ta vừa đặt lên đùi Trình.

Ông Hân thấy Trình không phản ứng lại chỉ im lặng rút một điếu thuốc ra rồi cắm lên môi châm lửa kéo một hơi thật dài, ông ta đắc ý hôn một cái chụt lên má anh mà Trình nhưng lần này anh không né tránh. Ông ta sung sướng tựa đầu vào vai anh hít từng luồng khói thuốc mà Trình thở ra, ông Hân chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như giây phút này, quen biết Trình từ hôm cùng tham gia một bữa tiệc tân gia nhà người bạn, ông ta đã mê mẫn anh như điếu đổ vì vẻ đẹp trai phong trần của Trình, sau đó ông ta chủ động tiếp cận mời anh đi nhậu nhẹt nhiều hơn dù đôi khi chỉ có hai người, do cả nể tính chất nghề nghiệp của ông Hân cũng như muốn nhờ vả về sau nên anh chưa bao giờ dám từ chối. Những lần ở bên cạnh Trình nỗi khao khát chiếm đoạt thể xác anh luôn khiến ông ta dằn vặt, sự ân cần lịch thiệp vốn là bản tính sẵn có cũng phần nào gây họa cho Trình. Trong một lần say khướt khi đi nhậu với người khác ông ta vô tình tiết lộ nỗi ham muốn được chiếm hữu Trình, người bạn này biết ông ta có xu hướng tình dục đồng giới lại thấy tội nghiệp Trình là người hiền lành nên có lần úp mở cho anh biết. Càng về sau ông Hân càng không hề giấu giếm tình ý của mình đi đâu cũng bắt Trình chở hay thích ngồi chung rót rượu gắp thức ăn cho anh bất kể là tham dự tiệc gì. Dần dà mọi người trong xóm đều xì xầm to nhỏ tuy nhiên dù có biết nhưng Trình chẳng quan tâm vì lúc đó anh vừa mới cưới vợ, anh đang say đắm trong tân hôn anh lại yêu vợ như báu vật nên tất cả lời đồn đều nhanh chóng quên mất, chẳng những không tránh né mà vẫn giao lưu thân thiết trong lòng anh đều trách mọi người xấu miệng vì ông Hân không xấu như lời họ nói.

-Nếu “muốn” thì nhanh lên đi !!…-Trình buông giọng bất cần.

Ông Hân nũng nịu gương mặt đầy thịt của ông ta và ôm lấy cánh tay của Trình:

-Có đúng là anh “chịu” không…?

Trình gằn giọng xuống nói trong căm phẫn:

-”Lấy” thứ ông cần rồi cút đi!!

Trình dụi điếu thuốc thở một luồng khói thuốc dày đặc rồi lại nốc thêm ly rượu vào. Ông Hân mãn nguyện nói tiếp:

-Em muốn từ giờ khi chỉ có hai đứa, em... sẽ là vợ của anh…Em muốn gọi anh là ông xã.

Trình nghe xong nổi hết gai ốc lên hất tay ra quát:

-Bệnh hoạn…!! Câm mồm!!

Trình hét lớn vào mặt ông Hân rồi bất ngờ túm tóc ông ta ấn xuống hạ bộ của mình, cánh tay còn lại Trình vạch chiếc quần đùi lôi cái dương vật còn đang chưa hiểu chuyện gì ra ngoài để lồ lộ trước gương mặt thèm muốn của ông ta.

Ông ta ngước lên nhìn khuôn mặt của Trình để xem biểu hiện của anh, thấy Trình đã chấp nhận hắn mới khẽ nói:

-Anh là Triển Chiêu của em… -Sau đó hắn ngoạm lấy của quý của Trình mút chùn chụt thành tiếng.

Trình chỉ còn biết tựa đầu vào thành ghế buông xuôi hết tất cả. Tiếng mưa đã nặng hạt vỗ vào các tấm kính cửa sổ kêu lộp bộp như tiếng lòng của Trình vỡ vụn ra. Thấy Trình đã chấp nhận sự thật ông ta nhẹ nhàng thọt tay sâu vào trong chiếc quần short của anh chuyển động các đầu ngón tay vào khe mông của Trình vuốt nhè nhẹ rồi di chuyển ra trước nắn bóp kích thích hai hòn dái căng mọng của Trình, ông ta có vẻ rất dày dặn kinh nghiệm trong việc làm một người đàn ông ngay thẳng hứng tình dù họ có thích hay không. Có vẻ những hành động dâm đãng ông Hân đang làm đang phát huy hiệu quả, Trình nhắm mắt và dần cảm nhận được sự hưng phấn và đã bị dẫn dắt. Ông ta sờ nắn thỏa thuê rồi vuốt để đánh thức dương vật của Trình ướm thử, hôm trước trông thấy cây hàng to khủng khiếp của Trình dập từng hồi vào cửa mình của bà vợ ông hàng xóm, ông Hân đã không thể nào xóa bỏ được hình ảnh dương vật lực lưỡng với những sợi gân cuồn cuộn của anh, ông ta chỉ ước một điều là sẽ bú đến khi Trình rã rời thể xác và van xin ông ta để được xuất tinh ra ngoài. Chỉ nghĩ đến thôi máu dâm đã dâng lên đến não, ông ta vừa thấy con cu ngắc ngoải của Trình vẫn chưa thức giấc mà đã dài chạm đến lỗ rúng thì đã rõ giãi mút cái của quý khiến anh suýt phải nhỏm người dậy vì quá xót:

-Ư...ưa…

Trình giãy giụa nãy mình một hồi rồi cũng phải chịu thua dưới chiếc mồm dâm đãng đầy nước của lão già biến thái kia. Anh biết chắc thế nào cũng không thoát khỏi tay lão nên đã cố tình uống say để dễ dàng chấp nhận làm chuyện đó hơn. Trình đơn giản nghĩ rằng chỉ cần xuống nước cho lão những gì lão muốn thì mọi chuyện coi như được giải quyết. Ông ta quá phấn khích rồi đẩy Trình nằm ngã xuống chiếc sofa xong dùng hai tay banh hai bắp đùi lông lá của Trình lột chiếc quần lót vướng víu ra rồi vụt mặt vào ngấu nghiến, anh bắt đầu không chống lại được kích thích cũng rên khe khẽ, dù vậy cảm giác ghê tởm cũng nhen nhóm Trình đạp ông ta ra và lấy tay che của quý lại:

-Cút đi!!

Ông Hân ngã lăn quay vì cú đạp trời giáng vừa rồi, ông ta hăng máu không kiềm chế được nữa vồ vập lột sạch bộ sắc phục trên người rồi xông vào bóp má Trình mút lưỡi:

-Cả cái xã này rồi đây sẽ nhìn anh với con mắt khinh bỉ...làm sao anh còn ngẩng đầu sống nổi nữa…-Ông ta thủ thỉ vào tai Trình đe dọa.

-Tôi không thể làm chuyện này được, tôi là đàn ông. Tôi không phải là...-Trình vừa nói vừa né tránh chiếc lưỡi đang liếm láp khắp mặt mình.

-Đừng lo...sau đêm nay anh sẽ biết làm tình với người đồng tính cũng sướng như với phụ nữ thôi.

-Đừng...tôi nghĩ lại rồi...Tôi...

Trình nói chưa hết câu thì dương vật của anh đã cắm phập nằm gọn trong hậu môn của lão ta, bây giờ thì Trình đã dứt không ra nữa vì ông ta đã bắt đầu dập liên hồi kích thích ham muốn nhục dục lên con cu đang cương cứng căng tràn sinh lực của anh.

-Đừng... đừng…-Trình thều thào yếu ớt kháng cự.

-Ư... ưm... sướng...s..s.. sướng quá ông xã ơi. To... to quá... chết em…

Ông Hân dập thêm vài nhịp nữa thì Trình chịu buông xuôi vì chính anh cũng đã bị cái lỗ dơ bẩn của ông ta cọ xát đến mất hết lý trí. Anh nhắm mắt nằm bất động và thở đều đặn đôi lúc hước lên sung sướng vì bị bờ mông đầy thịt mỡ của ông ta cắm phập vào quá sâu. Xong anh lại ngửa cổ ra rên rỉ chịu trận đống thịt hơn trăm kí dằn vặt mình.

Sau một hồi bị cưỡng hiếp, ông ta cúi xuống mút lưỡi sung sướng nói:

-Ông xã của em uống rượu thơm miệng quá...Em muốn được mút lưỡi nuốt nước miếng của anh hằng ngày.

Trình nghe những lời đó thì thấy quá ghê tởm anh tính vùng dậy thì hắn lại dở trò dọa dẫm. Ông ta bắt anh ngồi vào chiếc ghế tập ngực gần đó rồi lại dạng hai chân anh ra đánh lưỡi vào hai hòn dái, chưa đủ bẩn thỉu ông ta dạng hai chân anh lên cao hơn và lau quét và chọc ngoáy vào hậu môn của Trình bằng cáI lưỡi dâm đãng của mình. Trình nghiến răng ken két anh cảm thấy vô cùng nhục nhã nhưng.... Cuộc truy hoang của ông Hân và Trình trên chiếc ghế tập gym đó tiếp tục khi hắn lại nhét con cu của Trình vào để làm tình. Suốt gần một tiếng bị làm nhục Trình cuối cùng cũng được hắn cho phép nghỉ mệt, tiếng rên rỉ khi tinh khí bắn ra hòa cùng tiếng sấm và tiếng mưa rơi rả rích ngoài kia thật chẳng khác nào một cảnh phim tình huống khi nữ nhân vật bị cưỡng hiếp nhưng sự thật thì nạn nhân là anh và tình cảnh còn khốn nạn hơn phim rất nhiều. Khi giọt tinh khí cuối cùng được bóp cho ra hết, Trình từ từ cuối đầu xuống nhìn vào cái mồm đang quỳ gối chực chờ uống lấy uống để dưới chân anh mà lắc đầu đau khổ.

Tí tan lớp về nhà ăn cơm với ba ngoại xong là nó phóng ra phòng tập để mở cửa đón khách. Thường thì chủ nhật Trình không đến vì chỉ mở cửa nữa buổi nên hôm nay Tí rất ngạc nhiên khi thấy anh đã ngồi trong đó từ bao giờ. Vài vị khách lác đác đã sớm có mặt đang hì hục với các bài tập của mình, nó đi vào cúi đầu chào anh:

-Sao hôm nay chú không ở nhà nghỉ ngơi hả chú?

Trình ngẩng lên nhìn nó cười buồn, đáp:

-Tối qua chú ngủ lại đây con à, hôm qua mưa lớn chú lười về nhà.

-À...Sao trông chú tiều tụy vậy? Tối qua chú mất ngủ à?

-Ờ… Chú ngủ trễ vì lo tính sổ sách thôi. Không sao đâu…

Trình nói xong thì đi vào trong anh nhìn vào gương vuốt khuôn mặt phờ phạc của mình nhớ lại tối qua đã bị ông Hân dày vò thêm vài hiệp nữa đến gần sáng ông ta mới chịu ra về vì anh không muốn ai phát hiện mối quan hệ này nên bằng mọi giá phải ép ông ta đi về thật sớm. Dù muốn cả ngày chơi trò xác thịt với Trình nhưng ông ta đủ khôn để hiểu rằng Trình đã đến đường cùng và nếu ông ta muốn tiếp tục bắt Trình làm con thú thỏa mãn nhục dục của mình thì cần phải biết điều. Trình vác cái ba lô thất thiễu đi ra cửa không quên dặn Tí vài điều, đột nhiên anh nhớ ra một việc nên quay lại hỏi nó:

-Tí nè... hôm nay...trong trường có học luyện thi không con?

-Dạ, có nhưng con không có học mấy lớp đó.

-Ừm... vậy không biết... thằng Dương có đi học không? Con với nó học sát lớp nhau phải không?

Tí nhanh miệng đáp:

-Con biết nó có học lớp đó đó, bộ có chuyện gì sao chú?

-À...ờ... tại ba má nó không có nhà nên nhờ chú lo cơm nước cho nó, nếu nó đi học rồi thì chú khỏi nấu.

-Sao trước lúc nó đến trường chú không hỏi nó bữa nay có ăn cơm nhà không?

Trình cũng thấy mình hơi vô lý hai đứa nó học khác lớp nhau thì sao thằng Tí rõ được. Anh ậm ừ thêm vài câu rồi leo lên xe máy chạy về nhà.

Vừa chạy xe vào cổng gác chống xuống sân nhà anh ngó qua cửa nhà nó thì thấy cửa đóng kín mít, anh nghĩ bụng chắc nó đi học rồi. Trình uể oải mở cửa vào nhà thả người xuống ghế sofa tính đánh một giấc nhưng thấy nhà cửa lộn xộn quá anh đành tự thân vận động dọn dẹp. Từ lúc bà Mai không xuất hiện trong căn nhà này nữa Trình có hơi vất vả chút, việc nhà không có bàn tay phụ nữ thì khó gọn gàng tinh tươm. Khi đi ngang bếp anh nhìn thấy đống chén bát chất cao như núi bắt đầu bốc mùi anh cảm thấy nên bắt đầu từ đây trước. Mất cả buổi dọn dẹp thì nhà cửa cũng tạm ổn, Trình ra sau nhà đến bên lu nước mưa anh gạt gạt cho trong rồi vụt tay rửa mặt cho tỉnh táo lại. Anh nhìn qua thì thấy cửa sau nhà nó để mở toang Trình nhìn dáo dát xung quanh về phía bờ kênh sau nhà thì thấy nó đang ngồi quay lưng lại. Con kênh xanh phục vụ tưới tiêu cho bà con trồng rau trong cái xã này là điểm tụ tập của đám con nít trong xóm, đây là điểm lý tưởng để câu cá bơi lội mà ngày xưa Trình cũng thích cùng bạn bè kéo nhau ra mỗi buổi trưa hè. Anh đến gần khẽ gọi:

-Con ngồi đây làm gì?

Dương quay lại nhìn anh một cái rồi lại tập trung đôi mắt của nó vào chiếc cần câu không nói gì nữa. Trình đến và ngồi xuống kế bên nó:

-Trưa rồi qua nhà ăn cơm với chú nhé?

-Thôi khỏi, con ăn sáng rồi còn no lắm. -Nó đáp cộc lốc.

Trình đưa mắt ra xa giọng trầm xuống:

-Chú cũng muốn nói chuyện này với con... Thấy nó vẫn im lặng Trình hạ giọng thấp hơn ra điều rất ăn năn:

-Con lớn rồi chú nghĩ con cũng hiểu...Chú chỉ biết nói xin lỗi vì chuyện của con và mẹ. Chú...đúng là không phải người.

Dương vẫn không nói gì, cứ hễ nghe thấy cách ăn nói ngọt ngào có trước có sau này của anh nếu là trước đây nó thấy rất thích nhưng còn bây giờ nó chỉ thấy ghét, cái thân hình cao lớn của ông ấy đã cùng với mẹ nó làm chuyện bất nhân bất nghĩa cứ ám ảnh nó mãi.

Trình nói lí nhí tiếp tục thuyết phục nó:

-Chuyện tối qua thật tình chú không nhớ gì hết, con tin hay không cũng được nhưng mà chú biết lỗi rồi. Từ nay về sau con muốn chú làm gì chú sẽ không dám cãi.

-Vậy giờ chú muốn gì? -Nó bình thản nói, mắt nhìn đăm đăm xuống mặt nước rồi bất chợt giựt cần câu lên chuẩn bị đi về.

-Ba con có dặn chú trông chừng con đàng hoàng, con qua nhà ăn cơm với chú đi.

Trình lo lắng nhìn sắc mặt của nó, thằng Dương nghe lời lẽ thống thiết quá nhưng cũng chẳng lay động chút nào, nó đứng dậy thu dọn cần câu rồi đi về phía cửa sau nhà mình. Trình vẫn không bỏ cuộc anh lẽo đẽo đi theo vừa đi anh vừa năn nỉ hết lời, nhưng nó chỉ xem như gió thoảng qua tai. Khi vừa nó bước vô nhà, Trình đột ngột gọi tên nó thật to rồi chờ khi nó quay đầu lại, Trình từ từ khụy gối xuống đất:

-Bây giờ chú sẽ quỳ ở đây, con muốn làm sao cho hả giận con thì làm. Con cư xử như vậy chú vừa xấu hổ, vừa khó chịu trong lòng. Chú không biết phải làm sao nữa rồi…

Dương quá bất ngờ và hơi ân hận vì trò đùa của nó hơi quá trớn, dù vậy nó vẫn cho rằng chuyện của ông ấy và mẹ cũng đủ để nó dửng dưng trước những gì trông thấy. Thấy nó vẫn không lên tiếng, Trình vẫn cúi đầu hối lỗi, anh nói tiếp:

-Chuyện dù thế nào thì con cũng nên chờ ba con về giải quyết. Con tạm để chuyện này sang một bên, khi ba về dù con không nói chú cũng sẽ tìm ba để nhận hết mọi chuyện đã làm. Chú hứa trong thời gian này chú sẽ không đến gần con. Được không con?

Nghe xong Dương chỉ thở dài rồi bước trở ra và đi về phía nhà chú ấy. Trình từ từ đứng dậy lấy tay áo quệt đôi mắt đỏ hoe và theo sau lưng nó.

Nó cầm chén cơm trên tay ăn được vài đũa ngước nhìn lên thì thấy Trình mặt buồn rười rượi. Mắt cứ nhìn chằm chằm vào dĩa cá chiên vàng ruộm trong khi đũa cứ nhằm rổ rau sống mà bỏ vào miệng. Trình khiếp đảm chuyện chăn gối của mình tối qua khiến anh vô cùng nhục nhã. Anh nhớ bị giày vò đến lần thứ 3 thì hắn bắt anh phải ra sau vườn chơi trò súc vật dưới cơn mưa như trút lên cơ thể nhẵn nhụi như thác đổ ấy. Sau một ngày làm việc khá mệt còn phải gồng mình phục vụ ông ta đến hai lần đủ mọi tư thế dâm dật nhất mà hắn có thể nghĩ ra thì Trình đã chịu hết nổi xin tha, nhưng cuối cùng cũng phải dốc hết tinh lực để chiều lòng ông ta lần nữa. Cả hai quấn lấy nhau dưới giàn mướp đang trĩu bông và mưa gió sấm chớp cho đến khi ông ta lại cầm lấy dương vật của Trình nuốt lấy hết những giọt tinh khí cuối cùng mới chịu buông cơ thể rã rời của anh ra.

Phải mấy ngày sau nó mới chịu mở miệng nói vài câu với Trình, cũng trong bữa cơm nó nhìn một lúc điệu bộ như trúng tà của ông chú rồi gọi hai ba tiếng, Trình giật mình nhướng đôi chân mày lên ngầm hỏi. Nó lên tiếng:

-Sao mặt của chú trắng bệt vậy? Chú mệt lắm hả?

-Ờ...chú không sao, thôi ăn đi con. -Nói xong Trình lại cắm đầu vào mâm cơm mà lùa thật nhanh vào.

Nó loáng thoáng cảm giác có gì đó không ổn, nhưng chỉ đoán là do chuyện của mình nên mới vậy nên nó không hỏi nữa. Tất nhiên ghét thì có ghét nhưng thấy ông chú ăn năn hối hận một chuyện do nó tự thêu dệt lên thì tất nhiên trong bụng nó cũng thấy tồi tội. Nhưng thôi, kể cũng đáng đời cứ đợi ba về tính sổ ông ấy một thể.

Những ngày tiếp theo cứ đều đặn nó qua ăn cơm trưa và tối với Trình mặc dù có khi phải học cả buổi trên huyện thì Trình vẫn lái xe máy tạt ngang trường học để chở nó đi ăn trưa, sau khi giao phòng tập lại cho thằng Tí thì về chuẩn bị bữa tối và xách xe đón nó đi học về đến tối thì chạy vào phòng tập không biết để làm gì. Nói chung nó sống trong những ngày tháng rất hạnh phúc vì nó sai bảo gì ông chú cũng lật đật cung phụng không dám trái ý. Lúc nói chuyện điện thoại với ba nó còn bảo không nên về sớm vì muốn kéo dài chuỗi ngày này. Nhưng có một điều nó thấy khó hiểu là gần đây sức khỏe của ông chú không được tốt, sáng nào chở nó đi học ông ấy cũng mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài nhìn cứ như cả ngày hôm trước phải lao động khổ sai vậy. Nhưng nó hỏi thì chỉ nhận được câu trả lời là do ngủ không ngon giấc.

Một hôm vì thấy Trình quá mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng thức dậy sớm chở nó đi học nó liền bảo nên vào ngủ tiếp còn nó thì đạp xe đi học, nó thắc mắc chẳng biết ông ấy làm gì mà tối nào cũng phải vào phòng tập rồi về rất trễ. Dương phấn khởi đạp bon bon đến đầu làng thì gặp ngay thằng Tí cũng đang đạp chiếc xe cộc cạch của nó, Dương mừng quýnh vì Tí là bạn thân của nó từ lúc được Trình chở đi học thì nó không cùng Tí đạp xe rủ nhau đi học nữa, giờ gặp lại thì nó mừng như bắt được vàng vậy. Nó phóng xe lên kêu lên thật to làm Tí giật mình:

-Ê! Đi ăn sáng không mầy?

Thằng Tí quay sang tròn mắt ngạc nhiên:

-Nay mầy không kêu chú Trình chở à?

-Chú ấy bệnh rồi! -Nó trả lời tự nhiên.

-Ờ...ờ... vậy hả?! -Tí tắt hẳn nụ cười ậm ờ nói.

Dương lại rủ nó đi ăn sáng rồi hai đứa lủi vào một quán hủ tiếu mà Tí rất thích, Tí đói quá nó hăm hở ăn và húp rồn rột, chợt nghĩ ra một điều gì đó nó ngẩng đầu lên hỏi thằng Dương:

-Ê! Cho tao hỏi cái này nhé Dương…

Thấy Dương gật đầu nó định nói gì đó rồi lại ngập ngừng đăm chiêu:

-Mà... thôi đi, tao cũng không biết mở miệng như thế nào nữa mầy ạ.

-Cái thằng... Muốn nói gì thì nói đi! Mượn tiền hả? Để tao kêu chú ấy cho mầy mượn. -Dương gằn giọng xuống.

-Không! Chuyện này...khó nói lắm.

-Ờ, không nói thì thôi.

Suy nghĩ thế nào Tí dòm qua dòm lại rồi ghé đầu vào tai nó nói:

-Ê, mầy…. chú Trình có phải “bê-đê” không mậy?

Dương cau mày nhìn nó:

-Mầy điên vừa vừa chứ, chú ấy có vợ với mầy nói đi... nhìn chú ấy có giống không?

Tí nhìn xuống tô hủ tiếu khẽ gật đầu vì cũng nghĩ Dương nói đúng:

-Tao cũng nghĩ vậy đó... nhưng mà…

Nó chậc lưỡi rồi im lặng, Dương sốt ruột:

-Có chuyện gì hả?

Tí lắc đầu rồi nó lại giữ im lặng cạy miệng cách mấy cũng không nói. Tuy nhiên Dương rất hiếu kỳ về câu nói đó của Tí, nó chắc chắn thằng này phải có bí mật gì đó rất khó nói. Với tinh thần “đôi bạn cùng tiến” trước giờ của hai đứa, nó quyết tâm phải moi móc đề tài thú vị này từ thằng Tí. Thế là những ngày tiếp theo nó cho Trình nghỉ thêm vài bữa nữa và đạp xe lẽo đẽo theo Tí dụ nó nói ra cho bằng được. Tí hiền lành nhưng ít bạn, nó chỉ có mình thằng Dương là bạn trong cái làng này, cũng chỉ có mình Dương là không chê bai khinh miệt nó nghèo chơi chung với nó từ lúc còn tấm bé. Quan trọng là Dương ở kế bên nhà chú Trình nếu cho nó biết cũng không sao, vì nó cũng coi chú như người thân vậy chứ nếu giấu bí mật này một mình chắc nó già chết mất. Thấy nó quá thành khẩn Tí thì thầm vào tai nó kể lại chuyện tối hôm đó gặp ông Hân ở dốc cầu lúc trời chuyển mưa lớn:

-Sáng hôm sau tao vào thế chú ấy mở cửa phòng tập. Tao thì chẳng nghi ngờ gì chuyện đó, nhưng đột nhiên sáng hôm đó có linh tính rất kì quặc và để khẳng định sự nghi ngờ tao đã nhiều chuyện làm một việc mầy ạ.

-Làm gì nói đi!!! Sốt ruột quá! -Nó giục.

-Tao...tao mở Camera chống trộm trên máy tính lên coi và tao thấy….

Thằng Dương điên tiết:

-Thấy gì…?!

Tí nhăn mặt như thể nói ra xong nó sẽ chết ngay lặp tức:

-Thằng này!!! Nhưng mầy phải hứa với tao là giữ bí mật cho đến ngày mầy xuống lỗ nhé!

-Biết rồi!! Tao thương chú ấy như mầy vậy ai nỡ nói chuyện bất lợi cho ổng làm gì!!

-Mầy hứa đấy, mầy nói ra sẽ bị xe tông chết nhé.

Dương mệt mỏi gắt:

-Ừa! Mệt ghê!

Tí lại làm điệu bộ thấy ghét và mất thời gian của nó nhìn sang hai bên như sợ có ai lén nghe cuộc trò chuyện này vậy.

-Tao thấy... chú ấy và ông Hân quan hệ tình dục với nhau!

Thằng Dương bật ra như một con lật đật vì sốc nó trợn tròn mắt vài giây rồi trở lại nét mặt bình thản kèm theo một chút khinh khỉnh:

-Mầy nói láo! Ông Hân bị vậy cả làng có rỉ tai nhau chứ chú Trình quen phụ nữ nhiều còn hơn mầy ăn cơm nữa sao chịu làm chuyện đó với ổng được?!

Thằng Tí phụ họa thêm:

-Thì đó!! Tao cũng nghĩ như mầy vậy nhưng mà tao chỉ tin những gì tao thấy thôi.

Dương vẫn hất mặt không tin, thằng Tí điên tiết nói:

-Mầy không tin tao thì tùy chứ tao có save cái video đó nè!

Dương lại trợn mắt dòm nó:

-Trời đất, mầy còn cắt ra để dành làm gì? Thằng điên!

-Ờ... thì... tại Camera mờ quá, tao muốn đem về coi lại xem có phải chú ấy thật không, chứ nhiều khi có hai thằng điên nào đột nhập vào phòng tập thì sao?

-Xạo! Đưa tao coi tao mới tin! Mà sao mầy có clip, chú ấy đâu có khùng mà không biết camera quay trúng?

-Ờ...Tao cũng không biết tại sao, nhưng sáng hôm đó lấy được cái video này ra hôm sau tao vào check lại thì thấy mất rồi. Chắc chú ấy chậm xóa nó đi do không ngờ tao biết.

Dương nóng rang người tấp xe đạp vào quán net gần đó, nó định bắt Tí đưa cái video cho nó vào mở xem thử nhưng thằng Tí phát quạu lên nói:

-Coi cái đầu mầy chứ coi, tao sắp vào kiểm tra rồi. Tao không muốn đi trễ.

-Còn 15 phút nữa sớm mà, hay mầy đưa tao coi trước mầy đến trường đi. Tới trường tao kiếm mầy trả.

Tí lại gào lên:

-Không được! Ai biết mầy có copy lung tung không. Thôi tao đi!

Vì quá tò mò lại sợ thằng bạn nổi nóng hỏng chuyện nó mới hạ giọng rỉ tai Tí:

-Chiều học xong khoan hãy về, ghé nhà tao chút cho tao xem đi. Nhà tao hiện giờ không có ai mầy biết mà.

-Chiều tao phải vào phòng tập làm việc, không ghé mầy được đâu.

Thấy không xong, Dương giở giọng chọc ghẹo đe dọa nó:

-Thôi được, mai tao ăn cơm với ổng tao sẽ nói ổng biết là mầy cắt camera của ổng ra đề copy cái video. Để coi ông nói sao.

Tí biết nó nói chơi nhưng thật ra cũng muốn đem bí mật kể với người khác vì nó thấy trong lòng khó chịu quá nên đành ừ đại cho qua chuyện.

Tối đến Tí xin về sớm chút như đúng hẹn nó cầm USB qua nhà Dương, cả hai đứa lấm la lấm lét đóng hết cửa nẻo nhìn trước nhìn sau thấy không có ai lai vãng, thằng Dương không chờ được nữa nó cầm USB cắm vào cái máy tính để bàn của nó, cả hai im lặng khởi động cái video lên và hồi hộp theo dõi có như những gì thằng Tí nói không?

Dương căng mắt coi những thước phim còn kích thích hơn cả phim sex thứ thiệt. Điều quan trọng là dù hình ảnh có mờ thì nó vẫn nhận ra được diễn viên chính trong đó là ông chú đẹp trai của nó. Còn thằng Tí thì đã coi chán chê rồi nên nó canh chừng cho đứa bạn tập trung coi. Dương thấy cảnh làm tình thú tính mà người hoàn toàn chủ động là ông Hân, kẻ bẩn thỉu, còn chú ấy thì bị hành hạ rất tội nghiệp, xem đến đoạn ông ta đang quỳ gối hai tay ôm cặp mông của Trình còn miệng thì mút cu vồ vập, nó thấy chướng mắt rút cái USB rồi bỏ vào cặp vỗ vai Tí:

-Cho tao mượn đi, khuya nay tao xem nữa.

-Mầy không được phát tán lung tung đấy, ổng là công an. Thôi xem đến đây là được rồi, tao không cho mầy copy lại đâu. Một lát về tao cũng xóa sạch -Tí nghiêm giọng nói.

Nói rồi Tí không chờ nó nói theo câu nào, nó lấy lại cái USB tung cửa chạy về hướng nhà nó mất hút.

Tan học Dương đứng đợi Tí ở cổng trường, vừa thấy nó Tí hỏi:

-Mầy chờ tao về à? Chiều mầy không học thêm sao?

-Không, với chú Trình chờ tao về ăn cơm nên tao phải về. Còn mầy bây giờ ghé phòng tập thế chú ấy à?

-Uh, thường ổng ghé rước mầy mà? -Tí nói.

-Nay ổng bệnh rồi! Tao nói mầy rồi.

Tí vừa đạp xe vừa nghĩ ra điều gì đó xong quay sang nói nhỏ:

-Ê! Mầy có từng nghĩ qua... buổi tối chú ấy hay đến phòng tập làm gì không?

-Tao không biết nhưng gần đây ổng lo cơm tối cho tao xong là vô phòng tập. Tao tưởng ổng vô đóng cửa với mầy chứ?!

-Trước giờ tao vẫn đóng cửa một mình thôi, dạo gần đây ổng hay vô rồi cho tao về sớm lắm.

-Ý của mầy là gì? -Dương hình như bắt được suy nghĩ của Tí.

-Cái clip hôm mầy coi mà còn chưa hiểu ý tao à?

Dương gật gù xâu chuỗi lại mọi việc:

-Thì ra là vậy, ổng với ông Hân hẹn gặp nhau ở đó.

-Thôi, mầy biết để đó chứ đừng nói lung tung, tao thấy chú ấy luôn miệng nhắc đến mầy, xem mầy như người nhà nên tao mới cho mầy biết chuyện này đấy. Nhưng mà...tao không thể hiểu nổi một người đàn ông nhìn ngon lành như chú ấy lại thích làm chuyện đó với ông Hân. Dương nghe thì cũng đoán ra được nguyên nhân tại sao, chắc là do vụ giữa chú ấy và mẹ nó bị ông ấy phát hiện và bây giờ ông chú khốn khổ của nó đang bị uy hiếp. Nó thở dài nhưng chuyện này vốn nằm trong kế hoạch của nó để trả đũa tính trăng hoa của ổng với mẹ mình nên nó không thể kể thằng Tí biết được.

Một buổi trưa nó vừa tan học bước vào nhà thì đã thấy mâm cơm dọn sẵn, nhìn thì cũng bắt mắt lắm khói còn bốc nghi ngút thơm phức. Nghe thấy tiếng bước chân Trình từ dưới bếp đi lên với đĩa rau xào trên tay:

-Thay quần áo đi rồi ăn cơm con. -Trình đặt đĩa rau lên bàn bảo.

Nó vẫn còn cảm giác ngượng ngùng với Trình dù gì thì cũng khó một sớm một chiều mà trở lại như xưa lắm. Tuy vậy nhưng nhớ đến những hình ảnh bị cưỡng đoạt của chú ấy với cái người mà nó ghét nhất xã này thì tự dưng nó thấy tội chú ấy nhiều hơn. Im lặng một lúc nó lén ngước lên nhìn, nó thấy mặt của ông chú trông xuống sắc thấy rõ, trên mái tóc hai bên thái dương điểm thêm nhiều sợi bạc trắng, Dương nói:

-Chú chưa hết bệnh nữa hả? Sao thấy chú mệt mỏi vậy?

Trình mỉm cười rồi chan ít canh vào chén:

-Chú có bệnh gì đâu, chỉ là gần đây hơi khó ngủ thôi.

-Vậy sao chú lại khó ngủ? Con thấy ngày nào chú cũng vào phòng tập lúc chiều rồi đến một hai giờ sáng mới về.

Dường như câu nói của nó điểm trúng huyệt của Trình, anh ấp úng giáng mắt vào chén cơm đáp:

-Ờ... Lúc này phòng tập buổi tối đông, chú vào phụ thằng Tí thôi.

Dĩ nhiên nó biết tổng Trình đi vào đó mỗi buổi tối là do chính ông già gian dâm kia ép buộc anh phải đến, để làm gì thì khỏi nói cũng biết. Nó không hỏi nữa và cắm cúi ăn, Trình cố lãng tránh đi:

-Chiều có đi học thêm không để chú chở đi cho.

-Thôi, chú lo ngủ lấy sức đi chẳng phải tối chú phải vào phòng tập nữa sao?

-Thì nếu con đi học thì tiện đường chú sẽ vào sớm một chút.

-Con không có lớp chiều nay đâu, bộ chú ngày nào cũng phải vô à?

Trình chưa biết nói sao thì ngoài cổng có tiếng xe máy chạy vào sân, Dương tinh mắt nhận ra ngay thân hình mập phệ và bộ đồ xanh lá quen thuộc của ông Hân. Nó liếc nhìn sắc mặt của Trình nhíu mày tối sầm lại. Anh đăm chiêu bỏ dở chén cơm rồi ra dấu cho ông ta ra bóng râm dưới cây mận trước nhà để trao đổi ngăn không để ông ta vào nhà. Dương dán mắt vào cử chỉ của cả hai thật kĩ tuy nhiên nó không thể nghe thấy gì ở khoảng cách quá xa này. Dù vậy không khó để nhìn rõ nét mặt nhăn nhó vò đầu bứt tóc của Trình. Một lát sau nó thấy Trình đi vào một mình, anh không nói không rằng vào trong thay cái áo thun rồi ra bảo nó:

-Con ăn xong thì để đó, chút về chú dọn nhé. -Trình nói xong định rời đi.

-Sao chú không ăn hết rồi hãy đi, trời đánh tránh bữa ăn mà. -Nó gọi lại.

-Chú có việc gấp đi ra đây với bác Sáu chút, chú ăn no rồi.

-Có việc gì mà chú gấp vậy?

-Thôi, con không hiểu đâu. -Nói xong anh cùng ổng Hân đi về phía cánh đồng phía sau nhà.

Trình mặt hầm hầm đi dọc theo bờ ruộng hướng về hàng cây rậm rạp phía xa. Mùa này đồng ruộng đã thu hoạch xong chỉ còn trơ lại những góc rạ vàng úa và mặt đất nứt nẻ, lúa đã thu hoạch xong những người nông dân không còn bận việc đồng áng nên trên đồng không còn bóng người nào cả. Đứng dưới hàng cây dầu gió đang đung đưa những chiếc lá khẳng khiu của chúng mỗi khi gió đồng thổi qua từng cơn kêu lên xào xạc. Trình quắc mắt giận dữ:

-Điên à?! Cháu tôi đang ở nhà mà ông còn mò đến?

Ông Hân tỏ vẻ hối lỗi ôm cánh tay Trình:

-Thôi anh đừng giận, tại em nhớ anh…

Mỗi lần Trình nghe ông ta xưng hô anh em, vợ chồng với mình Trình đều ớn lạnh nhìn ông ta như một con vật lạ, nhưng anh không dám quát tháo chỉ cố nín nhịn. Trình lại rút một điếu thuốc ra đưa lên môi rồi hút vài hơi thật sâu để kiềm nén lại cơn lửa hận trong lòng. Ông Hân lại ôm eo Trình rồi hôn má, Trình xô ông ta ra rồi tỏ vẻ khó chịu:

-Coi chừng có người nhìn thấy!

Ông ta nhìn quanh quẩn rồi cười và lại ôm chặt Trình:

-Làm gì có ai đâu. “Cho” em một tí, em thèm chết mất.

Trình đôi co thêm vài câu thì cũng phải chịu phép, anh dụi điếu thuốc ném ra xa đâm chiêu một lát rồi đành xuống nước:

-Mấy hôm nay “em” hành hạ tôi chưa đủ sao? Đêm nào tôi cũng phải vào phòng tập để phục vụ em đến gần sáng, còn phải dậy sớm mở cửa cho khách vào tập nữa, tôi có nghỉ ngơi được đâu.

Ông Hân nghe lời ngon tiếng ngọt thì sướng rơn:

-Thôi để em mướn thêm người đến giúp anh, được không?

-Đừng làm cho người ta chú ý! -Trình cắt lời ông ta.

Ông Hân tựa đầu vào vai Trình tỏ vẻ thông cảm:

-Vậy em sẽ kiềm chế không bắt anh quá sức, mình “làm” sớm về sớm.

-Ngày nào cũng “làm” chắc tôi sớm gặp ông bà mất, giãn giãn ra chứ tôi có trốn đâu?

Ông ta sợ nói thêm một chút thì sẽ xiêu lòng thì bản thân sẽ bị lỗ lã nên ông ta chòm lên và mút lưỡi nhằm lôi anh vào cuộc. Mút lưỡi xong ông Hân lôi Trình vào bụi rậm cao qua đầu người, ông ta gấp rút hăm hở giật phăng chiếc quần đùi của Trình xuống rồi quỳ như một nàng hầu Nhật phục vụ chủ nhân lôi con cu dài ngoằng của anh ra để mút ngấu nghiến mà anh còn chưa kịp phản ứng. Trình không chống cự lại nữa vì nếu cự tuyệt thì còn theo ông ta ra đây làm gì, Trình khổ sở lắm anh chẳng thể làm gì hơn, tuy anh nói với thằng Dương đợi ba nó về thì sẽ thú nhận với ông ấy nhưng thật ra đó chỉ là để trì hoãn chứ làm sao anh dám nói thẳng với ông Tân rằng tôi đã ngủ với vợ và con trai của anh được. Cho nên anh đành chiều ý ông Hân để bịt miệng và đang cố thuyết phục chiều chuộng thằng Dương để nó bỏ qua lỗi lầm của mình, Trình chắc mẫm đó là cách hay nhất.

Trình ngửa cổ lên rên rỉ kêu khe khẽ:

-Ư... ư... ôi... chết mất...Ưa…

Về việc này thì Trình nói thật, chỉ mới vài đêm lọt vào tay ông Hân Trình đã bị gã mập phệ tàn ác này rút cạn hết sinh lực, ông ta thèm khát tình dục đến mức muốn nghiền nát con cu khốn khổ của anh ra. Trình phải khụy gối dùng cả hai tay để đẩy cái miệng đang mút chặt không chịu buông của ông Hân ra. Trình thở hỗn hễn:

-Đủ rồi...hay là để tối đi! Anh đuối quá rồi.

Vừa dứt câu ông ta đẩy Trình té nhào xuống rồi nhanh như một con thú vồ mồi chui đầu vào áo sát nách của Trình để tra tấn hai đầu vú của anh. Động tác cưỡng dâm của ông ta cuối cùng cũng kích thích được Trình, anh quằn quại rồi từ từ buông tay để ông ta làm gì thì làm. Dưới táng dầu gió lung lay giữa buổi trưa hè oi ả vắng vẻ ông Hân lại lần nữa cưỡng hiếp Trình đến chết đi sống lại.

Ông ta vội vội vàng vàng cởi chiếc quần và sợi thắt lưng đang ôm siết cái bụng quá cỡ của mình sau đó quay đầu lại và đáp luôn cặp mông hộ pháp ấy vào mặt Trình. Ông ta chòm về phía trước tiếp tục mút chùn chụt dương vật tội nghiệp, hai hòn dái đau thắt lại do ông ta quá khích bởi hàm răng và cái lưỡi thọc ngoáy dữ dội. Cảm thấy Trình lơ lễnh nhiệm vụ ông Hân bắt anh phải gấp gáp và nhanh hơn nếu không sẽ bị phạt thêm “hiệp phụ” mới đủ thoã mãn gã.Trình đành nuốt nước mắt mà lấy lưỡi để kích thích hậu môn của gã, ông ta rên xiết nghiến răng sung sướng đến cực độ để phụ họa cho hành vi mang dại đó gã lại đáp trả hì hục trên con cu căng tràn sinh lực của Trình. Ông Hân xé cái bao cao su đã chuẩn bị trước trong túi áo rồi tròng vào dương vật gân guốc của anh, chiếc bao cao su màu đỏ size cực lớn ôm trọn những đường nét to khỏe trông cực quyến rũ, ông ta nhìn thấy chịu không nổi nữa vội vàng đổi tư thế ngồi xuống cắm phập con cu của Trình vào với một biểu cảm đầy mãn nguyện, sự sung sướng hiện lên rất rõ gương mặt ửng đỏ theo từng nhịp lên xuống trong khi Trình ngốc đầu nhìn hắn mà bất lực, ánh mắt anh dại đi và cam chịu.