NGƯỜI HÀNG XÓM

CHƯƠNG 5

Gần hơn một giờ đồng hồ bị hiếp đến rã rời, sau đó gã còn ép anh phải mút lưỡi vuốt ve thêm chút nữa mới chịu thôi, nếu không Trình sẽ lại bị ông ta ghé thăm một lần nữa vào buổi tối tất nhiên là Trình thà làm theo còn hơn phải chịu đau khổ, điều làm anh thấy ghê tởm nhất chính là câu nào anh cũng phải xưng hô với gã là “bà xã”. Gã nằm gọn trong vòng tay Trình phút chốc lại nhìn gương mặt mệt nhoài của anh cười mỉm và hôn lên má, anh dần không làm chủ được bản thân nữa, thấy mình giống như một con thú hèn hạ bị người ta tùy ý chà đạp bắt làm theo lời của lão ta trong lòng đầy uất hận mà không làm gì được. Sau những phút giây nhục nhã, ông Hân thấy đã quá giờ nghỉ trưa liền vội vã mặc quần áo vào trở về sân nhà Trình lấy xe và phóng đi mất, còn Trình gắng gượng ngồi dậy lững thững lê bước về nhà. 

Dương vừa thấy anh bước lên thềm nó nhìn chằm chằm hỏi:

-Sao con thấy mặt mày chú phờ phạc ra hẳn vậy, bộ chú với ông Sáu mới thi chạy đua về đây à? 

Trình vuốt mồ hồi trên trán cười trừ:

-Ừhm... ngoài đó nóng quá con à! Chắc chú say nắng.

-Hai người mới đi đâu về thế? -Nó bâng quơ nói.

-Ờ...ra kia nói chuyện chút thôi con.

Trình ủ rũ đi vào trong tắm rửa rồi ngồi trên sofa chợp mắt, được một lát nó đi vào bảo:

-Chú ơi! Lúc nãy... ba có gọi về cho chú đấy.

Trình vừa nghe đến ông Tân thì ngồi bật dậy:

-Thế à! Ba...ba con có dặn gì không?

-Ba gọi vào điện thoại của chú, chú để trên bàn đó lúc nãy chú đi quên cầm điện thoại theo.

-Sao con không bắt máy giùm chú?

-Con nghĩ không tiện nên thôi.

Trình lật đật chộp lấy điện thoại mặt lo lắng, nó thấy anh mất bình tĩnh đến nỗi run cả tay. Trình hơi bất an trong lòng, không lẽ Mai không kín mồm kín miệng đã khai ra hết tất cả rồi? Anh lấy hết can đảm bấm gọi lại và đi ra phía sau nhà để nghe, còn nó thì vẫn ngồi ở chỗ cũ và chờ kết quả. Nó cũng nghĩ chắc mẹ nó đã tiết lộ hết rồi, cứ ngồi chờ xem biết đâu sắp có chuyện hay để xem.

Một lát sau Trình đi vào sắc mặt đã bớt căng thẳng hơn lúc nãy. Trình kéo ghế ngồi xuống trước mặt nó:

-Ba con gọi về nói... công việc ở bên đó trôi chảy, muốn con với mẹ qua đó ở với ổng.

Nó nhìn ra khoảng sân đầy nắng mặt không tỏ ra bất ngờ gì lắm, chỉ buông một từ ngắn ngủn:

-Dạ

Trình nhìn xuống mặt bàn, những ngón tay anh vô thức cứ ri ri chùm chìa khóa không biết nói gì nữa. Hồi lâu sau anh mới ngước lên bảo:

-Con có muốn đi không?

-Ba quyết định sao thì con nghe vậy. Con cũng muốn ở với ba.

Nó nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi:

-Vậy nhà cửa ba con tính sao? Ổng có nói gì không?

-Vì chuyện này ổng mới gọi cho chú, ba con nói chú quen biết rộng nên muốn nhờ chú tìm người để bán.

-Vậy cũng tốt, nhà con đâu còn ai ở nữa.

-Ba chỉ vậy thôi hả?

-Ừm, chỉ vậy thôi. -Trình gật đầu.

Anh cũng nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp:

-Bên kia nước người ta khó ở lắm, con có chắc muốn qua đó ở không?

Trong lòng nó đang rối bời, dĩ nhiên nó biết điều đó và cũng không muốn đi có điều ba nó là chủ gia đình ông ấy biết cái gì tốt cho nó. Hơn nữa không lẽ để mẹ nó gần cái ông này thì chẳng khác nào làm nhà cửa tan nát. 

Từ ngày mẹ nó đi sang Thái nó ở nhà một mình và thường xuyên ở gần chú, nó có một cảm giác ngờ ngợ về việc ngoại tình của hai người và bắt đầu xâu chuỗi lại mọi chuyện. Chú Trình đẹp trai khỏe mạnh, tính tình hiền lành ăn nói có trước có sau, nếu muốn tìm người để giải quyết nhu cầu sinh lý thì cỡ như mẹ nó chắc cũng khó lọt vào mắt của chú được, chỉ cần ổng nói một tiếng thì thiếu gì mấy bà mấy cô còn rảnh rỗi lao vào. Tuy là trước đây có hay qua lại với nhiều người phụ nữ đẹp nhưng chưa bao giờ nghe những người lớn xung quanh phê phán chú ấy câu nào. Nói cách khác chú ấy là một người đàng hoàng trong các mối quan hệ không thể nào có chuyện dụ dỗ vợ người ta được huống hồ lại là ba nó. “Có thể nào là do... mẹ mình không?” Nó thầm nghĩ như thế. Tuy chưa làm rõ được nghi ngờ nhưng hơn mười ngày nay ở chung với chú, sự ân cần của chú ấy đã làm nó không còn hận thù nữa, nó ngày nào cũng nhìn mặt, ăn cơm chung thì tình yêu càng sâu nặng hơn rồi.

-Con đâu có quyết định được, ba bắt đi thì con phải đi thôi. -Nó tiu nghỉu

-Nếu con không muốn đi thì để chú gọi qua khuyên ba.

-Rồi con ở bên đây một mình hay sao?

Trình không ngần ngại đáp:

-Thì con qua ở với chú, chú sẽ lo cho con chu đáo mà.

Nó tỏ vẻ nghi ngại và không dám nhìn thẳng mặt chú ấy, Trình hiểu ý:

-Con còn giận chú chuyện tối hôm đó sao?

Nó cúi xuống im lặng thật ra nó tính nói ra sự thật mọi chuyện tối đó chỉ là màn kịch bẩn thỉu của nó nhưng lại thôi. Trình nói tiếp:

-Chú hứa không đến gần con và không uống rượu khi về nhà nữa. 

Bây giờ nó mới trả lời:

-Sao con làm phiền chú được, con với chú có bà con gì đâu. Ba con không cho đâu.

-Chú ở một mình, bà con thì ở xa không có gì phải ngại đâu. Con biết chú coi gia đình con như người một nhà rồi.

Lần này thì nó lại không nói gì nữa và nhìn ra sân. Trình lại lặng một hồi vẫn dán mắt vào chùm chìa khóa lật đi lật lại trên tay mình, lát sau anh mới thở một hơi dài bảo nó:

-Thôi, chú chỉ đề nghị như vậy, quyền quyết định vẫn là do con. Con có đi đâu thì cũng phải về lại đây thăm chú. Không được đi luôn nhé.

Nó lúc này mới xoay lại khẽ gật đầu, chẳng nói chẳng rằng rồi đứng dậy bỏ về nhà mình.

Một tuần sau ông Tân và bà vợ trở về, khi gặp anh ông vẫn tay bắt mặt mừng như chưa hề biết gì hết. Anh nhìn thấy nét mặt bà Mai cũng rất ngượng ngùng khi chạm mặt mình thì đủ hiểu bà ta đã giấu giếm chuyện tội lôi lỗi đó đến cùng. Sau hôm đó Trình đã có ý định thú nhận mọi chuyện với người bạn thân thiết của mình nhưng điều làm anh bất ngờ là Dương đã ngăn cản khi anh còn chưa biết mở lời thế nào. 

Tối đó sau buổi tiệc thật linh đình ông Tân làm để chia tay với làng xóm, nó kéo tay chú qua sân nhà ngó nghiêng xung quanh rồi nói khẽ:

-Chú nói chuyện đó với ba chưa?

Trình ấp úng:

-Ờ... mấy hôm nay ba con vui quá chú không nỡ... nhưng chú nói là làm, chú không gạt con đâu. Lát nữa mọi người về hết chú sẽ qua nhà nhận lỗi với ba.

Nó nhìn anh thông cảm:

-Thôi, chú đừng nói. Con mong là sau khi đi đến vùng đất mới cả nhà sẽ có một cuộc sống khác. Đừng để ba mang theo hận thù mà đi.

Trình không tin vào tai mình nữa, anh vui mừng hỏi lại nó:

-Con...con tha tội cho chú hả?

-Chắc chú nghĩ con ngu lắm, con chỉ nghĩ đơn giản nếu để ba biết mọi người sẽ rất xấu hổ. Từ nay gia đình con cũng không có ngày nào vui vẻ nữa. Chú cứ coi như mình may mắn đi.

Trình xúc động đặt hai tay nó tỏ vẻ biết ơn:

-Con rất có hiếu, Chú nợ con một lời xin lỗi. Chỉ cần sau này con muốn gì chú cũng sẽ chiều ý con.

Dương mỉm cười bây giờ trong lòng nó thật nhẹ nhõm, nó nghĩ có lẽ như vậy là tốt nhất nếu nói hết tất cả với ba chẳng những gia đình tan nát hết, nó cũng hiểu tính khí ba nó sẽ chẳng dám làm gì Trình vì tình nghĩa xưa kia ba mẹ chú ấy đã giúp đỡ, mọi tội lỗi rồi sẽ đổ lên đầu mẹ nó. Cứ cho là lỗi hoàn toàn của mẹ thì sự tha thứ có lẽ là nỗi cắn rứt khôn nguôi từ đây đến cuối đời bà ấy, nên giữ im lặng là cách tốt nhất, nó tự hứa với lòng sẽ yêu thương hiếu thảo với ba đến cuối đời.

Suốt buổi tiệc khi mọi người đàn ông trong xóm chén tạc chén thù thì bà Mai vẫn lắm lét nhìn Trình ngầm ra hiệu cho Trình. Từ lúc về đến giờ bà ta không có cơ hội gặp riêng Trình nên bây giờ rất muốn nói chuyện riêng. Trình vốn ghét bà ta kể từ ngày bà ta lợi dụng tình nghĩa xóm giềng để chiếm đoạt mình nên anh không muốn để ý đến và làm ngơ mọi sự gợi ý. Ngày hôm đó khi mọi chuyện xảy ra anh chỉ thấy có lỗi rất lớn với Dương và ba nó, anh sẽ mãi biết ơn về những gì nó nói ngày hôm nay, vì muốn ông Tân vui Trình đã uống hết mọi ly rượu đưa về phía mình để hòa vào không khí tiễn biệt. 

Mãi đến khi anh rời bàn tiệc để đi vệ sinh, bà Mai thấy cơ hội đến lẻn theo sau, thấy Trình vừa từ nhà vệ sinh bước ra bà ta đã kéo tay anh vào một chỗ vắng vẻ ở rất xa căn nhà mình, như trút được sự thương nhớ bấy lâu bà ta ôm chặt Trình không buông,Trình vội đẩy bà ta ra khẽ gắt:

-Cô điên à?!! Mọi người nhìn thấy thì sao?

Bà ta đáp lại bằng thái độ ủy mị:

-Em không sợ, sao anh lại quá lạnh nhạt với em vậy.

Trình nhắm mắt lại vài giây, anh hít thở đều lại để giữ bình tĩnh rồi nói:

-Nhỏ tiếng thôi được không? Không lẽ giờ này cô còn muốn tôi phải vuốt ve đụng chạm cô trước mặt anh Tân với thằng Dương à.

Bà Mai kể, kể từ hôm ra đi dù ở bên chồng nhưng lúc nào cũng nhớ Trình, bà cũng chưa từng hé răng về mối quan hệ giữa hai người, điều bà cần lúc này là muốn ly dị chồng để được tự do ở cùng anh. Trình bắt đầu ra chiều nhượng bộ:

-Gia đình đang êm ấm cô đừng làm nó tan nát. Nếu anh Tân không biết, cô cũng đừng nói gì cả, nghe lời tôi đi!

-Dù gì ông Hân cũng đã biết rồi, thế nào cũng ổng nói cho ông Tân biết. Thôi thì nhân cơ hội này em sẽ bỏ chồng rồi đi theo anh  được không anh?

Trình lại trợn mắt nghiến răng bảo:

-Tôi cấm cô không được làm vậy! Chuyện ông Hân cứ để tôi lo.

-Em không thể sống thiếu anh được?! -Bà ta không kiềm chế được lao vào ôm chặt Trình.  

Trình đỏ mặt tía tai vì giận, anh đẩy bà ta ra sẵn có hơi men trong người anh lại gằn giọng với bà:

-Cô đừng có điên nữa! Dù cô có làm gì đi nữa thì tôi cũng không yêu cô đâu!

Mai uất ức bắt đầu khóc thành tiếng. Trình biết mình nếu dồn ép bà ấy thể nào cũng sẽ làm ra chuyện liều lĩnh, anh đành xuống nước:

-Chuyện đã như vậy rồi coi như em vì thằng Dương, nó còn nhỏ nếu như em bỏ gia đình để theo anh sau này nó sẽ ghét em. Rồi còn anh làm sao nhìn mặt mọi người, anh còn phải làm ăn sinh sống đâu thể bỏ hết mọi thứ đón nhận em được.

-Anh nói đi, anh có chịu sống chung với em không?

Trình nhăn nhó đáp:

-Chúng ta không thể nào đâu, em quay về với gia đình đi!

-Vậy anh coi như không xảy ra chuyện gì hết hả?

-...Là do em lôi anh vào mớ bòng bong này trước mà, em nói vậy là sao?

Bà ta cũng cảm thấy mình rất vô lý nên chỉ biết nói ngang:

-Nếu anh không chịu thì em cũng chẳng còn gì mất nữa. Em thà nói ra hết rồi ra sao thì ra.

Trình khổ sở nói:

-Sao em nhất định phải lôi cả hai vào chỗ chết mới chịu? Em thấy anh bị thiên hạ sỉ vả còn bản thân mình bị bà con trong gia đình phỉ báng em mới vừa lòng à?

-Anh muốn vứt bỏ em thì em sẽ cùng anh chết chung. - Bà ta quả quyết.

Trình chậc lưỡi lắc đầu chịu thua:

-Ngay từ đầu cô ép tôi phải ngủ với cô rồi bây giờ cô lại... Cô muốn tôi phải làm sao mới được?

-Chuyện gì em cũng làm ra được hết. Em chỉ muốn được làm vợ anh thôi!

-Tôi chịu đủ mọi hành hạ trong tay cô lâu nay rồi bộ chưa đủ sao? Cô tha cho tôi, nghe lời tôi về với chồng con đi.

-Em không cho anh bỏ em đâu! -Mai lại giở giọng cãi cùn.

Trình như muốn khóc với người đàn bà này, anh nhìn ả chăm chăm rồi quay mặt đi bất lực, mắt Trình đỏ hoe như sắp khóc, giọng chợt trầm buồn:

-Tôi khổ lắm rồi, dù gì ba má với vợ tôi cũng chết rồi, tôi cũng không muốn sống nữa. Thôi được, em cứ nói đi! Em nói hết ra cho mọi người biết rồi đến lượt tôi cũng tìm cách chết theo họ luôn.

Bà ta nghe xong thì thấy hơi mũi lòng, đúng là hoàn cảnh của anh thật đáng thương, hết bị mình lại bị ông Hân ức hiếp, cả nhà thì bao trùm tang tóc. Mai thấy mình hơi quá đáng. Cô tiến lại ôm eo Trình từ phía sau, không biết suy nghĩ thế nào giọng lại dịu lại nói nhỏ vào tai Trình:

-Em yêu anh lắm anh Trình à! Em cũng không muốn gây áp lực cho anh. Em... sẽ làm theo lời anh dặn nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện.

Trình xoay lại nhìn bà ta vì chưa hiểu hết:

-Điều kiện gì? Em nói đi.

Mai dùng ánh mắt quả quyết nhìn thẳng Trình nói rõ từng tiếng:

-Anh không được coi như không có gì xảy ra, anh không được bỏ em.

-Vậy là sao?

Bà Mai vòng tay qua cổ Trình kéo anh đến gần khẽ bảo:

-Chỉ cần thỉnh thoảng em quay về gặp thì anh phải...yêu thương em như vợ chồng em mới đồng ý nghe theo lời anh.

-Cô nói cái gì vậy?

-Anh muốn em nghe lời anh, thì anh cũng phải nghe lời em trước.

Trình cố nhìn kĩ người đàn bà này, anh lắc đầu:

-Cô đúng là loại đàn bà dâm đãng. Sao cô lại không biết giữ hạnh phúc trước mặt? Tôi chỉ là kẻ không nên thân không biết làm ăn, so với chồng cô còn thua xa. 

-Anh làm sao hiểu được tình cảm sâu nặng của em? -Bà Mai lại gay gắt ngắt lời.

Trình nhìn đi hướng khác và thấy rất khó xử, suy cho cùng cô ả cũng vì quá yêu mình, bây giờ cứng không được thì mềm anh cố tìm lời lẽ mà khuyên bảo tiếp:

-Em yêu anh thì phải biết suy nghĩ cho anh chứ tại sao còn ra điều kiện kiểu này với anh nữa?

Bà Mai thấy Trình thay đổi thái độ thì sung sướng vô cùng, cô ả ôm chặt Trình lần nữa:

-Em rất nhớ anh! Em “muốn”...! 

Trình biết bà ta đã khao khát thể xác mình đến mức mất hết lý trí thậm chí sẵn sàng bỏ cả chồng và đứa con trai chỉ vì khoản chăn gối với mình. 

Bà ta lại gục đầu vào ngực Trình giọng nói nghẹn ngào xúc động đi khiến Trình không nỡ xua đuổi nữa.

-Em cũng sẽ tìm đến cái chết nếu anh vứt bỏ em.

Mai biết chắc hơi men đã làm anh thiếu tỉnh táo phần nào, thế là lợi dụng tình thế bà ta kéo đầu anh xuống rồi mút lưỡi Trình say đắm trong khi lý trí của anh vẫn còn mập mờ chưa phân định được nên làm gì với bà ta. Sau nụ hôn của một người phụ nữ cuồng nhiệt mà suốt hơn một tháng nay Trình chưa được đàn bà chạm vào người, như vừa bị bỏ thuốc lú vậy Trình bước đi theo cánh tay mời gọi bà ta kéo anh vào sâu hơn vườn chuối gần con kênh sau nhà mà bà biết chẳng có ai lai vãng đến vào lúc tối mịt thế này cả.

Dưới ánh trăng khuyết mờ ảo bà Mai quỳ gối xuống và thoăn thoắt cởi nút quần rồi kéo luôn cả chiếc quần lót xuống ngang chiếc đùi vạm vỡ của Trình mà vụt đầu vào mút. Đến nước này Trình đã thấy có gì đó sai sai nhưng không còn kịp nữa, xúc giác từ con cu cộng với bản năng tình dục khác giới trỗi dậy đã khiến anh biết sai nhưng không cách gì cưỡng lại nổi.

-Uhm...um..!!...dừng...dừng lại đi.…

Bà ta thấy Trình bảo dừng nhưng lại không phản kháng gì thì biết Trình đã không thoát khỏi tay mình nữa. Bà ta càng quay ra bú mút hai hòn dái đỏ hồng của anh thô bạo hơn, trong chuyện chăn gối đàn ông lại rất thích được phụ nữ chiếm đoạt chứ không phải ngược lại. Anh sung sướng dang rộng chân như muốn căng rách chiếc quần lót đang hờ hững giữa hai chân mình. Mùi đàn ông đặc trưng dưới vùng kín của Trình làm bà Mai mê mẫn đến quên hết sự nết na dịu dàng thường thấy bà liếm láp gặm mút dái anh như muốn nuốt trọn vào bụng còn Trình thì đứng không vững nữa, anh tựa lưng vào một thân chuối to rít lên và trợn mắt vì sướng đến mức muốn nhảy lên cả ngọn cây.

Khi đã thỏa thuê mồm miệng của mình bà ta bắt đầu đổi tư thế, bà Mai đứng bật dậy cởi chiếc quần vải máng lên nhánh cây gần đó rồi nắm tóc Trình ấn đầu anh xuống vùng kín của mình. Trình nghe mùi hương thoảng thoảng từ cơ thể cộng với mùi âm hộ đàn bà thì như bị kích thích tột độ, anh bóp lấy bờ mông trắng hếu của bà Mai mà thèm khát đưa lưỡi vào liếm hút rồn rột dòng nước đang rỉ ra từ cơ thể bà ta. Trình giật hai nhánh lá chuối ném xuống đất rồi nằm lên đó, anh như bị cơn cuồng dâm lấn át hết lý trí vồ vập kéo bà ta lại áp sát vùng kín mơn mởn ấy lên mặt mình và tiếp tục le lưỡi ra liếm vào điểm G của bà đến khi âm dịch lan ra lênh láng chảy ra chỉ chờ có thế anh đưa lưỡi vào và lau sạch dòng nước dâm ấy nuốt vào miệng mình. Rồi khi đã làm bà Mai phải khóc vì sướng Trình đè bà ta xuống thọt sâu dương vật mình vào cửa mình bà ta mà nhấp nhịp nhàng theo tiếng rên dâm đãng của bà Mai. Dường như đến lúc này thì anh đã say thật sự Trình nhấp thêm vài cái rồi chồm lên nhét con cu to như cột nhà vào miệng người đàn bà cuồng loạn ấy để bà ta bú xong lại đè bà ta xuống chơi tiếp. Cứ vậy được một lúc thì anh nắm đầu bà ta thọt dương vật vào thật sâu rồi bơm hết tinh khí vào rên lên đầy thỏa mãn. Khi dòng tinh dịch bắn ra hết Trình dường như bừng tỉnh anh hốt hoảng kéo quần lên rồi bỏ chạy vào nhà để cho bà Mai vẫn quằn quại lim dim vì đã lên đến chín tầng mây. Trình hớt hãi chạy vào bàn tiệc, mặt mày xanh xám như vừa mới ăn trộm về vậy nhưng dường như chẳng ai để ý anh đã biến mất tự khi nào có lẽ là do ai cũng say khước cả rồi. Trình cảm thấy ray rứt lắm anh lại làm ra chuyện có lỗi với ông Tân và thằng Dương, thằng bé mới tha thứ cho lỗi lầm của anh lúc chiều vậy mà bây giờ anh lại phản bội lòng tin của nó. Trình bực tức vì lại bị bà ta úp sọt mình, anh dốc ừng ực rượu vào cảm thấy bản thân quá đồi bại. Được một lúc bà Mai cũng từ sau nhà đi lên như thể vừa vào trong có việc cần làm vậy, gương mặt bà ta hồng hào hớn hở thấy rõ, bà ngồi xuống chiếc bàn toàn phụ nữ đối diện với bàn tiệc của Trình. Tối đó anh uống say đến mức nằm gục lên bàn đến nỗi thằng Dương phải diều anh về nhà.

Sau ngày hôm đó Trình chẳng bao giờ dám ở riêng với bà ta dù là đang ở giữa nơi có nhiều người qua lại, anh cũng không dám tiếp xúc ánh mắt với bà ta. Dĩ nhiên cho dù có trốn tránh thế nào thì bà cũng có cách, chờ Dương và ông Tân ra khỏi nhà thì bà cũng đi thẳng vào phòng tập của anh mà tìm gặp. Biết Trình sẽ ngại mỗi lần gặp mình ở chốn đông người, Trình luôn lôi bà ta ra chỗ vắng để nói chuyện:

-Sao cô còn đến làm phiền tôi nữa? 

Bà Mai lại giở giọng cũ:

-Sao hai hôm nay anh trốn tránh em. Anh phải nói rõ ràng với em.

-Tôi với cô không còn gì để nói nữa...

-Anh nói dối! Vậy sao tối hôm đó...

Trình cau mày nói:

-Thôi cô đừng nhắc chuyện tối hôm đó nữa! 

-Em cứ muốn nhắc! Anh vẫn chưa hứa với em! 

Trình khoác tay bà ta ra gằn giọng:

-Tôi có hứa hẹn với cô điều gì đâu?! Từ đầu chí cuối là do cô cưỡng ép tôi, bây giờ đã có người thứ ba biết rồi...mọi chuyện cũng nên chấm dứt ở đây!

-Vậy tại sao anh còn làm chuyện ấy với em?

Trình thấy hơi ấp úng:

-Tôi...đã uống say, tôi không cố ý!

-Anh chỉ giỏi chống chế! Anh nói uống say là coi như xong à? Anh cũng chỉ là tên đàn ông đam mê sắc dục, một kẻ đang trong tuổi sung mãn như anh, ngủ với vợ người ta thì đừng tỏ ra đạo đức giả.

Trình long mắt lên mặt đỏ gay vì giận:

-Cô…!!!

Bà Mai thấy thế thì cũng không vừa nên bắt đầu to tiếng:

-Anh dám làm không dám nhận. Em sẽ không nhịn anh nữa. 

Trình mệt mỏi thở dài ngồi xuống vò đầu khổ sở hai chân mày như muốn đụng vào nhau, tâm trạng rối rắm vô cùng. Bà Mai thấy anh có vẻ đã biết sợ, một người coi trọng mặt mũi như Trình không dám đánh liều danh dự để khiến mọi người ngoảnh mặt với mình. Bà Mai mỉm cười vì không ngờ anh ta lại dễ ăn hiếp như vậy. Bà lại dùng sự những lời dịu ngọt xoa dịu cơn nóng giận của Trình, sau đó lại ngồi xuống vuốt ve ôm ấp anh thế là Trình chẳng còn cách nào khác đành hứa đại rằng chỉ cần mỗi lần bà ta về nước, dù có bận cách mấy Trình cũng phải trình diện phục vụ tình dục vô điều kiện.

Trình có suy nghĩ kĩ rồi đề nghị với ông Tân về chuyện căn nhà mà ông muốn bán. Trình cho rằng nếu ông Tân muốn bán thì anh sẵn sàng mua lại, vốn trước đây do ba mẹ và vợ chết đột ngột đã để lại cho anh một số tiền bảo hiểm lớn, anh cũng ngỏ ý chăm sóc nhà cửa cho ông Tân nếu một ngày nào đó ông lại cần quay về và làm hàng xóm với anh thì chỉ cần ông Tân trả lại tiền mua nhà Trình sẵn sàng giao lại căn nhà cho ông. Ông Tân cảm động và biết ơn Trình đã suy nghĩ thấu đáo, ông nghĩ bụng bán cho người khác tuy có được giá cao hơn chút nhưng họ lại không tốt bụng và tình nghĩa như Trình với lại hai mẹ con Dương luôn miệng nói thêm vào cho chú nên ông ưng ý ngay. 

Sau hơn một tuần chuẩn bị thì cũng đến ngày gia đình Dương lên đường. Trong hơn một tuần đó gần như ngày nào Trình cũng phải nai lưng ra mà chiều ý bà Mai mỗi buổi sáng. Kẻ thì lấy cớ vào mở cửa phòng tập, kẻ thì nói cần vào huyện để mua đồ lặt vặt để đem theo chuyến đi xa. Tuy nhiên do bị phát hiện một lần rồi nên lần này cả hai rất kín đáo nên hai cha con Dương chẳng mảy may nghi ngờ. Người khổ sở nhất là Trình, để bịt miệng cả hai người, ngày thì “cày bừa” với bà Mai đêm lại bị ông Hân vùi dập nên lúc nào trông anh cũng mệt mỏi thấy rõ. Đến khi chịu hết nổi Trình mới thuật lại mọi chuyện cho bà Mai nghe việc mình bị lão ta uy hiếp cả thể xác và tinh thần. Những tưởng được thông cảm để bà ta không giày vò mình nữa nào ngờ chỉ được an ủi vài câu rồi đâu lại vào đấy. 

Dương cứ nghĩ chuyện giữa mẹ nó và ông chú đã chấm dứt kể từ hôm đó nên nó không còn để trong lòng. Tất nhiên nó không muốn đi Thái, ba nó thì hớn hở luôn miệng khoe với nó về cuộc sống ở vùng đất mới nào là đất đai nhà cửa ở Thái rộng hơn mình nhiều, nào là con người ở đó cũng hiếu khách dễ gần, tiếng Thái đối với người Việt cũng dễ học nên nó cũng háo hức lắm. Nghe nói nhà mà ba nó mua ở bên đó ở xa trung tâm thành phố nhưng cảnh vật nên thơ lắm, căn nhà khang trang rộng rãi hơn cái nhà này nhiều. Bây giờ nó mới hiểu hèn gì ba nó làm ra bao nhiêu tiền cũng không muốn về đây sửa sang lại căn nhà lụp xụp này là vì muốn chuẩn bị cuộc sống mới cho cả gia đình ở nơi đất khách. Nó thật sự phục ba nó sát đất, ông ấy đúng là một người có trách nhiệm và hết lòng vì vợ con. Nghĩ đến Trình là cảm giác quyến luyến lại trỗi dậy trong lòng nó, sau bữa cơm tối thấy ba nó đang sắp xếp giấy tờ đồ đạc lên đường, nó mon men đến phụ giúp và hỏi ông:

-Ba, mình đi vội như vậy nhà cửa làm sao sang tên cho chú kịp hả ba?

-Không sao cả! Khi nào rảnh rỗi ba về nước sẽ làm cho chú, tạm thời chú trông nhà giùm mình thôi. -Ông vừa cắm cúi thu dọn hành lý vừa trả lời nó.

-Con đi biết khi nào mới về gặp chú được đây ba? 

-Con quý chú Trình lắm phải không Dương? Từ hồi con nhỏ xíu chú ấy thương con lắm mà. -Ông Tân buộc miệng hỏi bâng quơ.

Nó vừa phụ giúp vừa ấp úng:

-D...dạ...Chú ấy thương gia đình mình lắm.

-Ừh...Từ Thái về đây gần lắm con, ngồi máy bay một tí là tới thôi. Sau này con lớn một chút sẽ tự biết ngồi máy bay về thăm chú.

-Vậy bây giờ mình làm người Thái luôn hả ba?

-Không! Ba được đi làm hợp pháp bên đó và có thể đem gia đình theo. Từ từ mới được con.

-Sao ba không để con ở đây, chú Trình nói sẽ cho con ở cùng mà. 

-Con ngốc vậy? Chú dù sao cũng là người ngoài không phải bà con với mình, chú nói vậy thôi chứ làm sao mình làm phiền chú được. Hơn nữa người ngoài, rồi bà con chú ấy dị nghị mình lắm.

-À...con hiểu rồi. Vậy nếu mọi việc thuận lợi năm sau cho con về thăm chú ấy nhé ba.

-Tốt! Con phải coi chú như người trong nhà. Gia đình chú ấy trước đây rất tốt với gia đình mình. Sau này con phải giúp ba chăm sóc chú nhé. Tội nghiệp! Ở tuổi này không con không cái. Bây giờ lẻ loi một mình, muốn lấy vợ khác cũng phải chờ một thời gian để mãn tang mới được.

Lấy cớ tiễn cả gia đình Dương ra sân bay, ngoài Trình ra còn có ông Hân cũng tham gia. Có thể nói ngồi cùng nhau suốt cả chuyến đi  không khí luôn bao trùm một sự im lặng đáng sợ. Kẻ cười nói huyên thuyên nhất chỉ có mình ông Hân, vì ông ta đã nắm được thóp của hai kẻ gian phu dâm phụ. Ông Tân thì mặc dù đang vui nhưng thấy Trình buồn rười rượi ông cũng thầm nghĩ chắc vì sắp xa thêm một người thân thiết nên ông cũng không dám bắt chuyện còn ông Hân thì ông chẳng hiểu tại sao lại có mặt trên xe trong khi ông ta biết ông không ưa gì ông ta cả. Bà Mai thấy ông Hân ngồi trên xe thì rất căng thẳng không dám lên tiếng, bà giả vờ say xe rồi nhắm mắt như ngủ say vậy. Dương mới là người khó chịu nhất nó biết rõ hết tâm sự của mỗi người ở đây, cũng may nó ngồi kế Trình nên cùng chú ấy trao đổi vài câu cho không khí bớt căng thẳng.

Chờ cho đến khi cả ba người trong gia đình ông Tân khuất bóng sau khu vực cách ly, Trình mới thở dài buồn bã đi ra xe anh cứ đinh ninh tài xế sẽ chở anh về quê. Khi trên xe không còn ai ông Hân cứ áp sát vào người anh và ôm chặt. Trình chẳng còn cảm giác gì nữa, anh chết lặng nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ mà nghĩ ngợi về những tháng ngày cô đơn còn lại trong cuộc đời của mình. Có lẽ do chuyến đi bắt đầu từ sáng sớm anh mệt lả người đi, nhìn dòng xe cộ một hồi hoa cả mắt anh ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết. 

Chiếc xe thắng két làm Trình thức giấc, anh nhíu mắt nhìn dáo dát xung quanh nhưng không rõ là đang ở chỗ nào vì trời đã tối hẳn. Anh nói khẽ với ông Hân cũng vừa thức dậy không lâu trước đó:

-Tới nhà rồi hả?

Ông ta ôm cánh tay Trình làu nhàu đáp:

-Chưa đâu, ông xã dậy rồi hả?

Trình rút tay lại gắt gỏng:

-Im đi, đừng làm tôi mất mặt. Lỡ người khác nghe thấy thì sao?!!

Nhìn một hồi thấy cảnh vật lạ lẫm Trình ngạc nhiên nói:

-”Nhà Khách Tỉnh X” ? Đưa tôi đến đây làm gì? Sao không về nhà?

Ông Hân bình tĩnh nói:

-Tài xế thức dậy từ sớm chạy suốt 6 tiếng mới tới nơi, bây giờ bắt người ta chạy liên tục 6 tiếng để về nhà dễ mệt mỏi gây ra tai nạn lắm. Thôi mình vào nghỉ một đêm mai đi tiếp được không?

Giọng nói nũng nịu của ông ta làm Trình nổi hết gai ốc, nhưng nghe ông ta nói cũng có lý Trình chậc lưỡi nói tiếp:

-Dù vậy cũng không nên vào Nhà Khách Tỉnh, đây là chỗ của cán bộ nhà nước. Tôi không thích không khí mấy chỗ này.

-Ở đây tốt hơn, chứ mấy chỗ quê mùa giữa đường này kiếm đâu ra chỗ sạch sẽ thoải mái hơn nữa? 

Trình uể oải chẳng biết nói gì hơn xuống xe đi vào trong khi nhân viên nhà khách đang chuyển hành lý lên phòng. Thật ra người tài xế chẳng mệt mỏi gì cả, trong lúc chờ mọi người tiễn nhau ở sân bay anh ta đã kịp lái xe chui vào một chỗ nghỉ chân quen thuộc và đánh một giấc đến khi nhận được cuộc gọi cho xe tới rước rồi. Anh ta cho dừng xe ở nhà khách hoàn toàn là ý của ông Hân chứ chẳng phải do mệt mỏi gì cả. Vì đã sắp xếp từ trước người tài xế lãng đi ăn tối riêng rồi lấy chìa khóa lẳng lặng lên phòng. Ông Hân và Trình cũng nhanh chóng kết thúc bữa tối trong lúc đó, vốn đã lấy chìa khóa phòng từ trước ông ta dắt Trình thẳng một mạch lên phòng mà anh còn chưa kịp ý kiến gì, Trình thấy lạ là một nhà khách dành cho quan chức khang trang như thế nhưng có rất ít khách ở, cũng như phòng của anh ở trên tầng này dường như anh là vị khách duy nhất vậy, anh vẫn mãi nhìn xung quanh cho đến khi ông Hân tra chìa vào ổ kêu anh vào thì Trình mới phát hiện có gì đó không ổn:

-Hai người ngủ chung một phòng à? 

-Ừhm! -Ông Hân bình thản đáp.

-Ai cho phép ông tự quyết định giùm tôi?

-Chúng ta ngủ chung cũng được, có sao đâu?

Trình biết ông ta muốn gì, anh nghiêm giọng:

-Tôi mệt rồi, tôi không có tâm trạng chiều ông đâu, tôi muốn nghỉ ngơi một mình.

Ông Hân chèo kéo cánh tay Trình năn nỉ:

-“Cho” em tí đi ông xã…

Trình đỏ mặt nóng rang, anh bực dọc bước vào trong xô cửa cái rầm rồi trừng mắt nhìn ông ta:

-Ngày nào cũng đòi! Tôi cũng là người bằng xương bằng thịt, có phải cái máy đâu mà cày ngày đêm không nghỉ.

Ông Hân mỉm cười đến vuốt ve Trình:

-Ông xã khỏe mạnh như vậy, mấy hiệp mà không nổi? Thôi, khuya rồi lên giường cho em ôm tí đi.

Trình tức nghẹn họng nhưng vẫn còn sợ ông ta, anh hất tay lãng tránh, ném cái áo khoác lên cái ghế gần đó rồi bước ra ngoài ban công hóng gió. Ông Hân cởi hết quần áo trần truồng chạy ra vừa kéo tay Trình, vừa âu yếm:

-Anh hứa là sẽ chiều em hằng ngày mà. Em "muốn" lắm rồi ông xã.

Trình quay sang hằn hộc:

-Ông muốn tôi làm trâu làm ngựa đến bao giờ?

-Em yêu anh, không có ý định bắt anh làm trâu ngựa gì hết.

-Tôi làm nô lệ tình dục cho ông hơn tháng nay rồi còn chưa đủ sao? Khi nào ông mới trả tự do cho tôi?

Ông Hân không nói gì nữa, ông ta quỳ gối xuống kéo khóa quần của Trình và bắt đầu hành sự. Trình nói vậy nhưng cuối cùng anh cũng phải chấp nhận làm chuyện đó với ông ta chứ không còn cách nào khác. Ông Hân biết trước đêm nay sẽ được sướng nên đã chuẩn bị mọi thứ chẳng hạn như bao cao su và thuốc kích dục sẵn cho Trình. Thật sự Trình chẳng có chút hứng thú nào với người đồng giới nên mỗi lần gồng mình phục vụ ông Hân anh đều cảm thấy như chịu cực hình vậy. Ông ta phải mút dương vật của Trình rất lâu anh mới “lên” nổi, biết thế ông Hân hễ mỗi lần ép Trình quan hệ ông ta đều chuẩn bị một đĩa phim sex có nữ diễn viên vô cùng dâm đãng cho anh xem trước thì Trình mới quan hệ được. Ông Hân không phải chưa từng quan hệ tình dục đồng giới trước đây, những người trong nghề như ông ta luôn biết cách đạt được điều mình muốn mà không sợ rào cản nào cả. Trước Trình, từng có một đồng nghiệp nam là cấp dưới đẹp trai khỏe mạnh từ nơi khác đến huyện của ông công tác, dĩ nhiên anh ta nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của ông. Anh chàng ngơ ngáo chẳng hiểu vì sao cứ bị ông Hân tìm mọi cách gây khó dễ thậm chí vu khống những sai xót trong công tác. Nhưng rồi trong một đêm trực ban chung anh chàng cuối cùng đa bị ông ta dụ dỗ thành công vì chỉ muốn yên thân hoàn thành công tác, tuy nhiên ăn quen bén mùi dần dần ông Hân bắt anh chàng làm dụng cụ thỏa mãn cho mình với tần suất ngày một nhiều hơn. Chàng trai trẻ chưa đến 30 có vợ con đầy đủ nhưng vẫn phải cắn răng làm nô lệ cho ông ta suốt ba năm trời, mọi chuyện có lẽ chẳng ai để ý cho đến khi bị vợ anh ta phát giác, lúc đầu cô chẳng ngờ vực gì vì công việc luôn thấy anh chồng đi về đêm hôm và công tác thường xuyên, nhưng có lần chính mắt người thân mách cho cô biết rằng anh chồng đang vào khách sạn lúc khuya khoắt mà trước đó cô còn nhớ anh bảo là đến lịch trực ban, và dĩ nhiên cả hai người đàn ông bị bắt quả tang khi đang trần như nhộng quấn lấy nhau. Mọi chuyện rùm beng lên khi cô vợ đến nơi làm việc của hai người để quậy phá và lăng mạ ông Hân, lúc bấy giờ cả xã mới vỡ lẽ ra đằng sau vẻ ngoài bặm trợn gian ác đó ông Hân là một người có sở thích kinh tởm như vậy. Nhưng tất nhiên chẳng ai làm gì được với địa vị và các mối quan hệ trong ngành của ông ta cả, chỉ tội anh C.A trẻ phải xin chuyển công tác vì quá xấu hổ. Những chuyện đó đều xảy ra lúc Trình vẫn còn xa nhà đi làm nên anh không hề hay biết, khi thấy Trình quá gần gũi ông Hân, hàng xóm đã nhiều lần khuyên bảo nhưng tính anh vô tư không để trong lòng, Trình cho rằng chỉ cần mình không đồng ý thì làm sao có chuyện gì xảy ra, nên bây giờ phải nhận lãnh hậu quả.

Trình rên hừ hừ nghiến răng khi ông ta mút chặt dương vật uống từng shot tinh dịch nóng hổi mà anh vừa gồng mình phóng ra. Trình ngã vật xuống giường kiệt sức nhắm nghiền mắt lại ngực anh phập phồng thở gấp gáp, ông Hân khi xong việc áp đầu lên ngực Trình âu yếm vuốt ve cơ bắp khắp nơi trên thân thể ướt sũng mồ hôi của Trình:

-Anh làm em hạnh phúc quá, ông xã!

Trình hất bàn tay táy máy của ông ta ra ngồi dậy chậm rãi mặc quần áo vào. Ông Hân hụt hẫng:

-Anh đi đâu vậy?

Trình chẳng buồn trả lời, anh cài nút quần vào tính cầm cái áo và túi hành lý bỏ đi thì ông Hân kéo tay lại:

-Bây giờ tối rồi anh muốn đi đâu nữa?

Trình bực dọc cau mày nói:

-Tôi làm xong rồi, bây giờ tôi đi đâu là quyền của tôi.

-Đã nói khi ở bên nhau phải xưng hô là “ông xã”, “bà xã” rồi mà. 

Trình hằn hộc:

-Tôi đã khổ sở lắm rồi, bây giờ gia đình anh Tân cũng xuất ngoại định cư rồi, sao ông không…?

Ông Hân bình thản đáp:

-Em yêu anh sâu đậm rồi không dứt ra được nữa. 

-Nhưng tôi không giống ông, sao ông cứ ép tôi?

Lúc này ông Hân nghiêm giọng nhắc nhở Trình:

-Đó là lúc đầu anh tự cam tâm tình nguyện, để muốn bí mật giữa anh và vợ ông Tân được giữ kín anh phải làm”chồng” tôi. Đây là thỏa thuận!

-Chẳng lẽ ông bắt tôi phải làm nô lệ cho ông đến lúc chết sao? Hơn tháng nay có ngày nào tôi không chiều ông đâu. Hãy cho tôi tự do, tôi xin ông, tôi sẽ đổi lấy bí mật đó bằng tiền. Được không? Ngày nào cũng phải làm chuyện chăn gối với người cùng giới, tôi chịu hết nổi rồi. -Trình nói như muốn khóc.

Ông Hân lại sáp đến gần sờ vào chỗ ấy của Trình cười nham hiểm nói:

-Em chỉ muốn cái này của anh thôi. Em sẽ vắt hết sức lực của anh, chiếm lấy thân xác anh chứ không cần tiền. Với... lúc đầu em đâu có hứa với “ông xã” là có thời hạn đâu?

Trình giận tím mặt buông hành lý xuống đất rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, anh thất thần trông rất tội nghiệp. Anh biết chắc chắn mình sẽ không bao giờ thoát khỏi tay tên biến thái này nhưng phải làm sao đây?

Ông ta bước đến trước mặt Trình rồi khụy gối xuống, hai tay vuốt ve khuôn mặt sờ soạng khắp bờ ngực trần của anh khẽ nói:

-Anh muốn “tự do” thì phải ngoan ngoãn.

Ông Hân từ tốn cởi chiếc nút quần của Trình ra, bàn tay thọt vào trong nắm chặt hai hòn bi của anh, rồi lại lôi cái dương vật vẫn còn ươn ướt tinh dịch ấy ra tiếp tục cho vào mồm mút. Trình biết có phản kháng cũng chẳng được gì nên đành bất lực nhìn mặc cho hắn hủy hoại thân mình. 

Buổi sáng gặp nhau ở sảnh nhà khách, anh tài xế ngạc nhiên khi vừa trông thấy Trình, anh buộc miệng:

-Ơ...anh... tối qua ngủ không được hả? Sao trông anh hốc hác vậy?

Trình mệt mỏi nhìn anh ta cười trừ:

-Ừhm... tôi hơi khó ngủ! Anh ngủ ngon chứ?

-Chắc do anh lạ chỗ thôi, còn tôi lái xe mệt quá nên đánh một giấc thẳng cẳng luôn.

Anh ta nào biết tối qua Trình đã phải gồng mình phục vụ ông Hân tận bốn hiệp, chỉ ngủ được vỏn vẹn có 2 tiếng, do quen giờ giấc làm việc trước giờ nên đúng 7h sáng là thức luôn không ngủ lại được nữa. Đôi mắt Trình trũng sâu, mặt mày phờ phạc như người bệnh. Ăn xong bữa sáng qua loa anh leo lên xe và đánh một giấc cho đến lúc về nhà.