NGƯỜI HÀNG XÓM

CHƯƠNG 8

Bước ra khỏi công ty người bạn với vẻ mặt thất vọng, anh leo lên xe máy chạy về phòng tập, Trình nghĩ đến việc Thoa sẽ buồn ra sao khi biết vị trí thư ký anh muốn xin cho cô đã có người làm rồi, Trình lại thở dài buồn như mất sổ gạo. Anh vừa bước vào phòng tập thì gặp vài vị khách cũng có cơ sở làm ăn và làm chức vụ này nọ nên sực nhớ có thể nhờ họ tìm việc giùm mình. Tuy nhiên chẳng có ai đang thiếu nhân viên cả, dù có việc thì cũng chỉ làm mấy công việc lương không đủ sống. Hết cách, hôm nay chẳng còn tâm trạng nào làm việc, Trình định vào trong thu dọn đồ đạc ra về. 

Một người khách hàng nãy giờ quan sát thấy Trình cứ lân la mọi người hỏi xin việc miết thì đi đến bắt chuyện:

-Tìm việc cho người nhà hả anh Trình?

Trình nhoẻn miệng cười khẽ gật đầu:

-Đúng rồi anh, mà tìm mãi không được. Anh có việc gì không giới thiệu cho tôi với.

Sau khi hỏi trình độ tuổi tác xong, người khách cũng không có ý kiến gì thêm:

-Uhm...chỗ tôi cũng không cần người làm. Mà sao cô giáo lại không xin đi dạy học?

Trình cũng thiểu não:

-Giáo viên làm lương bao nhiêu anh biết mà.

Người khách cũng không biết làm sao, đành an ủi Trình vài câu rồi định quay lại với chiếc máy nâng tạ và vận động cơ thể. Sực nhớ ra điều gì, anh ta liền nói:

-À...Tôi nghe nói anh Trình đang quen chị Hà mà, đúng không?

Trình nhìn anh ta vừa cười vừa nhìn dò xét vì nghĩ bị trêu chọc:

-Anh lại chọc ghẹo tôi đúng không?

-Không! Tôi hỏi thật. Nếu anh quen chị Hà thì hỏi thử biết đâu bà ấy giúp được anh.

Trình nghĩ ngợi một lúc vẫn không hiểu, anh quay ra nhìn anh ta:

-Cô Hà buôn bán thì làm sao giúp được. Cô ấy đâu có mở công ty đâu?

Vị khách nói khẽ vào tai Trình:

-Bà ấy không mở công ty, nhưng quen biết rộng lắm. Mấy sếp chỗ tôi làm đều quen bả đó. Với bả đầu tư nhiều chỗ lắm, anh Trình lấy được bả là tốt số lắm nghen. Nhờ vả được.

Trình nghe xong cũng thấy có lý vậy mà anh không nghĩ đến Hà. Dù sao Hà cũng bước ra làm ăn rất sớm, lại có nhiều tiền chắc hẳn phải quen biết rộng hơn mình. Trình gật gù cảm ơn rồi lại quay về với công việc.

Tối hôm đó Trình hẹn Hà ra phố huyện ăn tối. Trình biết Hà thích đến mấy chỗ lãng mạn với mình nên anh tinh ý đặt bàn ở một nhà hàng nổi trên sông, vừa ngắm cảnh sông nước vừa được ngồi thuyền thưởng thức món ngon, hóng gió còn gì tuyệt bằng? Chỗ hai người ngồi được bố trí phía ngoài trời cạnh lan can tàu với thanh chắn bằng gỗ, ngồi vị trí này có thể tầm nhìn ra phía sông rộng và đón gió mát rượi. Suốt cả buổi Hà vui vẻ đến nỗi cười không khép miệng lại được, bà thấy thật hạnh phúc vì cuối cùng Trình cũng biết chiều chuộng còn bày trò tình tứ với mình, mới đầu lúc quen biết Trình thấy anh tuy đẹp trai ăn nói lịch sự nhưng tính cách hơi lạnh lùng tẻ nhạt, không biết làm mấy chuyện lấy lòng phụ nữ nào ngờ hôm nay lại giống như biến thành một người khác, bà thấy tương lai của hai người sáng sủa hơn hẳn sau suốt thời gian bị ghẻ lạnh.

Cả buổi tối diễn ra như đúng ý muốn của Hà, mọi chuyện rất vui vẻ đúng kiểu hẹn hò mà bà ao ước. Đến khi người phục vụ đến gần nói với cả hai rằng hãy chờ một lát họ sẽ dọn bàn để lên món tráng miệng rồi xin phép dọn dẹp mọi thứ trên bàn chỉ để lại hai ly champagne, trong lúc chờ đợi Trình thấy đã đến lúc, anh từ tốn lấy trong túi da đang đeo ra một hộp quà nhỏ và đưa cho Hà:

-Anh tặng em, em xem có thích không?

Bà nhìn Trình thật lâu với vẻ mặt rất thích thú:

-Hôm nay anh bị sao vậy? Mời người ta đi ăn ở mấy chỗ này rồi còn tặng quà nữa?

-Ờ...thì...tặng quà cho em cũng có lý do nữa sao? Em nghi ngờ lòng tốt của anh quá vậy?

-Đó...đó...cách xưng hô cũng thay đổi thân mật hơn rồi. Anh có ý gì đây? 

-Ôi thật là...không phải em thích anh gọi em như vậy sao?

Hà làm nũng, ngoảnh mặt ra nhìn con thuyền nhỏ đối diện đang trôi lững lờ trên sông, nụ cười vẫn treo trên môi:

-Hứ...Anh không nói thì em không lấy đâu!

Trình ậm ờ rồi nói:

-Thì...anh cảm ơn em hay đến nhà nói chuyện với cô Út, lo chuyện nhà cửa giùm anh. Đây là tấm lòng của anh, vậy được chưa?

Hà sung sướng vì lời mật ngọt của Trình, bà giả vờ như tạm chấp nhận cầm hộp quà kéo về phía mình. Hà chỉ nhìn chiếc hộp mà không mở ra, bà chợt nói:

-Em giận anh! 

-Ơ...sao vậy? Anh có làm gì đâu?

-Em vì buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta mà tốn rất nhiều thời gian ăn bận trang điểm, vậy mà anh chẳng thèm để ý khen em gì cả.

Bây giờ Trình mới chú ý hôm nay Hà không ăn mặc quê mùa và đeo vàng vòng đầy tay như mọi khi. Lần đầu tiên Trình thấy bà mặc váy, chiếc áo váy cổ rộng màu xanh nhạt nhìn rất khêu gợi nhưng lại không hợp với thân hình quá khổ của bà tí nào. Trình nuốt nước bọt vì nhìn chán chết nhưng anh vẫn giả vờ cười tươi rồi khen cho có lệ:

-Hôm nay em đẹp lắm, lần đầu tiên anh thấy em mặc đồ gợi cảm như vậy. Mấy cô mà anh gặp trong phòng tập cũng phải thua em rồi.

Hà hài lòng với lời nhận xét mà bà cho là quá nhiều lời tán tỉnh, bà liếc mỉm cười Trình vì cách nói chuyện hơi quá trớn rồi mở hộp quà ra xem. Hà ngạc nhiên ngước lên nhìn:

-Ồ...sợi dây chuyền này đẹp quá! 

Trình tựa lưng vào ghế khẽ gật đầu:

-Uhm, nó hợp với em đó. Vì da em trắng đeo sợi dây bạc này sẽ đẹp hơn nữa.

Hà vui mừng quá vì nghĩ chuyện tình của mình với người đàn ông đẹp trai nhất huyện đang tiến triển tốt. Bà ra dấu cho Trình kéo ghế ngồi gần mình hơn rồi nhẹ nhàng hôn lên môi. Trình biết mình khó tránh được nên cũng đành chiều theo. Hà ngây ngất thì thầm vào tai Trình:

-Em yêu anh lắm, tối nay anh làm em hạnh phúc quá. 

Trình không nói gì chỉ nhẹ nhàng đặt bàn tay xoa xoa lên vai Hà, bà đê mê ngã đầu vào người Trình, tay luôn ôm chặt eo của anh vì sợ rằng mình đang mơ. Bà lại hôn lên má Trình và hỏi:

-Anh có yêu em không?

Trình nhìn ra sông im lặng một lúc mới trả lời:

-Cho anh thêm thời gian nhé.

Hà biết hoàn cảnh của Trình và bà chấp nhận chờ đợi, bà lại không kiềm được cảm xúc và mút lưỡi Trình cuồng dại trước mặt những thực khách trên boong tàu. Trình đau khổ lắm nhưng đành cắn răng chịu, vì dù gì người khách lúc sáng nói rất đúng, anh sẽ nhờ các mối quan hệ làm ăn của Hà để giúp mình tiến xa hơn và quan trọng trước mắt có thể giúp cho gia đình Phong thoát được cảnh túng bấn. Anh nghĩ thôi thì đành chấp nhận Hà để cho gia đình được vui mà còn được lợi nhiều hơn. Chuyện tình cảm thì có thể từ từ vung đắp.

Tối đó Trình đã chủ động đưa Hà vào khách sạn, lần này Trình đã tình nguyện đem hết mọi kiến thức, kinh nghiệm giường chiếu Trình tích lũy được bao nhiêu năm qua để đưa Hà lên đến chín tầng mây. Hà nằm cuộn tròn lên cánh tay Trình, trong khi Trình vừa xuất tinh xong cơ thể vẫn đang mệt lữ. Bà vỗ vỗ vào má Trình cười vô cùng mãn nguyện:

-Cuối cùng em chiếm được anh rồi!

Trình nằm xuống bên cạnh nhắm nghiền mắt. Bờ ngực rắn chắc đang gấp gáp thở:

-Anh mệt quá!

Hà sợ Trình ngủ đi sẽ bỏ lỡ được sung sướng lần nữa, nên lay anh dậy:

-Không được ngủ đâu, thức dậy nói chuyện với em nè.

Trình biết mình tối nay đâu có dễ dàng xong chuyện như vậy. Anh lại ngồi dậy tựa lưng vào giường, lấy remote bật TV lên để đỡ buồn ngủ. Hà nằm trên chiếc đùi đầy bắp thịt của Trình cứ mân mê mút cu và bóp nhẹ hai hòn bi đầy đặn đỏ hồng, phút chốc lại mút trọn một hòn vào khoang miệng ngấu nghiến. Trình nghiến răng rít lên:

-Ưa...ư...Mới "ra" mà em, cho anh nghỉ ngơi một chút đi...

Bà nằm ngửa nũng nịu:

-Anh chỉ được nghỉ 15 phút thôi đó. 

Trình kiệt sức nhìn bà:

-Hum...Em tưởng anh là cái máy cày hay sao?

Hà hạnh phúc nâng chiếc càm lớt phớt râu ria của anh lên mắng yêu:

-Anh xạo thì có, súng ống to đùng như thế này mà đòi nghỉ sớm à?

Trình giả vờ tỏ vẻ mệt mỏi nói:

-Chỉ giỏi hành hạ anh thôi!

Hà sung sướng cứ liên tục sờ soạng các bắp thịt nóng bỏng của Trình bà quá yêu cái cơ thể cường tráng này nên rất phấn khích một hồi lại fungf bàn tay xiết chặt hai hòn dái của Trình khiến anh phải nài nỉ nhiều lần, xong bà ngồi dậy lấy khăn giấy lau mồ hôi trên lưng và trên trán của Trình, vừa lau bà vừa mãn nguyện nói:

-Nghỉ mệt chút đi "ông xã"!!

Trình vừa nghe hai chữ "ông xã" thì dựng đứng hết lông tóc trên người. Cách gọi này làm Trình chợt liên tưởng đến ông Hân rên rỉ gọi mình mỗi khi phục vụ tình dục cho ông ta. Trình nhắm mắt lại tim đập bình bịch vì ám ảnh, nhưng một lát anh mới nhớ ra là cái hôm anh qua nhà tìm Hà xin lỗi trở về, đến tối cả hai lại hẹn chỗ cũ và làm tình như thường lệ thì ông Hân có nói sẽ đi công tác ra Bắc tận 2 tháng. Trình lại hoàn hồn thở phào nhẹ nhõm ít ra mình khỏi phải gặp ông ta một thời gian. Trình mở mắt và chợt nắm cánh tay Hà:

-Anh có chuyện này muốn nói với em.

Hà nghe giọng nói có vẻ nghiêm túc, bà đắn đo trả lời:

-"Ông xã" nói đi.

Trình cười nhẹ, lấy tay ấn vào chỗ kín của bà gương mặt có chút dâm đãng:

-Thôi đừng gọi anh như vậy. Người ngoài nghe được người ta hiểu lầm chúng ta thì không hay.

Hà sướng lắm nhưng tỏ vẻ giận dỗi:

-Đến nước này anh còn không thừa nhận hai chúng mình quen nhau hả?

-Dù sao anh cũng còn để tang vợ. Em thông cảm…

-Anh chỉ lấy cớ thôi. Lúc nào cũng đem chuyện đó ra để từ chối em.

-Thì anh đã chiều ý làm chuyện này với em rồi. Đừng làm anh khó xử.

Bà nghe xong thì mũi lòng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngã vào lòng Trình. 

Trình vuốt ve cánh tay trắng nõn đầy thịt của Hà và khẽ nói:

-Anh muốn nhờ em cái này. 

Hà ngước lên nhìn:

-Gì vậy anh?

-Em hứa giúp anh nhé, anh biết em quen biết rộng hơn anh nên muốn nhờ em. 

Trong khoảnh khắc Hà nghĩ Trình muốn mượn tiền để làm ăn, có thể lắm vì tối nay cử chỉ của anh ta khác với thường ngày. Còn đồng ý lên giường với mình, Hà nghĩ ngợi một chút nhưng cuối cùng tình yêu vẫn chiến thắng. Bà lại ngã đầu xuống vai Trình:

-Anh...muốn em giúp đỡ anh chuyện làm ăn hả? Anh đừng ngại, nói em nghe đi.

Trình trả lời ngay:

-Không!

-Vậy chuyện gì vậy anh?

-Anh muốn em giúp đỡ em gái một người bạn của anh tìm một công việc tốt. Được không em?

Hà ngẩng đầu nhìn Trình và nói:

-Bạn gì của anh mà cần em giúp?

-Em gái của thằng Phong bạn anh, ngày xưa làm giáo viên tiểu học. Bây giờ cô ấy không có việc làm, em giúp anh chuyện này nhé.

Trình nói vừa dứt câu thì Hà véo mạnh vào hông của anh. Trình la oai oái:

-Ui...sao em nhéo anh?

-Bạn cái gì, anh quen cô nào thì có. Khai ra mau!

Trình lấy tay xoa xoa chỗ đau và nhăn nhó:

-Không...không phải. Là hàng xóm thôi, anh đâu có gì với cô ấy đâu.

-Ai mà tin anh chứ?

-Anh nói thiệt, đừng ghen lung tung.

-Còn nữa nha, mấy cô ở trong phòng tập của anh, anh có đụng chạm gì họ không? Nói mau!

Trình vẫn xuýt xoa chỗ đau, nhìn Hà van xin:

-Đừng vậy mà, anh chỉ làm công việc của mình. Bất quá từ nay anh không dám đến gần họ nữa. 

-Không được nhìn luôn đó.

Trình vỗ về và cúi xuống mút lưỡi bà:

-Rồi, em không cho phép thì anh không dám.

Trình thấy khó, năn nỉ xin lỗi một hồi không xong lại quấn lấy Hà và làm tình khiến bà đê mê thêm lần nữa. Bà ngây ngất trong vòng tay của người mình yêu nên không còn chút nghi ngờ gì nữa. Thêm một lần giao hoan và dùng lời đường mật để thuyết phục thì Hà như một kẻ khờ dại, gương mặt bà như lên cơn nghiện vì quá sung sướng, cuối cùng sau khi mút sạch tinh khí của Trình, Hà cũng đồng ý giúp Thoa tìm một công việc theo mong muốn của anh.

Sau một tuần ôm ấp chiều chuộng Hà thì cuối cùng Hà đã tìm được giùm Thoa công việc một chân thư ký giám đốc cho công ty một người Bác trên huyện cũng gần phòng tập của Trình. Đó là một công ty phân phối văn phòng phẩm vì lời giới thiệu của Hà nên họ không đòi hỏi kĩ năng gì thêm nữa, Trình nghe tin đó thì rất vui mừng và hoàn toàn an tâm Thoa sẽ làm tốt công việc này.

Một buổi tối Trình đến nhà Thoa mà không báo trước với một túi quà nặng trĩu như lần đầu. Hai mẹ con mới ăn cơm xong không biết có khách đến, Thoa đang đứng ngoài sân tưới hàng cây kiểng um tùm trước sân của cha do cả ngày hôm nay nắng nóng quá, còn bà Hai đang ngồi trước TV xem dở vở cải lương. Thấy Trình đi lững thững dắt xe vô Thoa không tin vào mắt mình. Cô mừng rỡ bỏ thùng nước xuống chạy ra đón:

-Ủa, Anh! Sao anh đến mà không nhắn em trước để em chuẩn bị trà nước?

Vẫn nụ cười thu hút, Trình nói đùa:

-Nhắn trước để em với Bác nấu nướng đủ món rồi bắt anh ăn bể bụng nữa hả. Thôi! Khỏi cần khách sáo đâu em.

Cả hai vui vẻ đi vào, bà Hai thấy khách đến thì vội tắt TV chào đón niềm nở:

-Trời đất, tao mới ăn cơm xong. Sao không nói trước để Bác chờ qua ăn chung cho vui?!

Trình lễ phép đưa túi quà cho bà rồi ngồi xuống trò chuyện một lúc. Bà thấy Trình quá chu đáo nên trách móc:

-Cứ quà cáp hoài vậy, sao này đến nhà đừng có mua gì nữa. Không là Bác đuổi về đó.

-Con mua toàn là đồ ăn tốt cho sức khỏe, không có tốn kém gì hết. Bác Hai đừng ngại.

-Ờ, đúng rồi. Để tao vô làm ít đồ nhắm đãi bây nghen. Ngồi chơi nói chuyện với Thoa đi con, Bác đem ra rồi hai đứa vừa ăn vừa nói.

Bà Hai vui quá nên bắt Trình phải ngồi lại chơi chờ mình vào trong chuẩn bị thức ăn. Trình chỉ muốn đến hỏi thăm bà với thông báo tin vui rồi về nhưng có vẻ không thể đi sớm được. Anh đành ra hiên nhà ngồi với Thoa trò chuyện giết thời gian thêm. Khi Thoa lại đem ra tách cà phê mà mình ưa thích, Trình bảo cô ngồi xuống và nói:

-Anh tìm được công việc cho em rồi đó.

Thoa cũng phấn khởi đáp lại:

-Công việc thư ký hôm trước anh nói với em hả? Em còn tưởng anh nói đùa nữa chứ.

-Sao anh lại nói đùa mấy chuyện này được? Anh xin cho em làm thư ký cho một anh giám đốc ở công ty văn phòng phẩm. Lương cũng khá, em cố gắng làm đi. Nếu có khó khăn gì thì nói với anh.

Thoa nghe xong thì rất vui nhưng sau đó lại tỏ vẻ lo lắng:

-Em cảm ơn anh lắm. Nhưng mà…

-Sao vậy em?

-Em...không biết phải đền đáp ơn nghĩa của anh thế nào nữa? 

Trình lắc đầu ngại ngùng:

-Em với Phong đều là những người anh xem như thành viên trong gia đình. Sao em cứ suy nghĩ phải mang ơn anh làm gì? Thôi, đầu tuần sau cứ đến công ty đó nhận việc đi.

Thoa ngồi im hai ngón tay cứ ngoáy vạt áo căng thẳng:

-Em sợ làm không tốt làm mất uy tín của anh.

Trình nhìn thấy thì cười tội nghiệp:

-Sao mà run dữ vậy? Anh hiểu rồi, lần đầu tiên làm công việc trái ngành nghề nên em sợ đúng không?

Thoa thấy Trình nói đúng nên cô mới ngước lên khẽ gật đầu:

-Dạ…

-Ngày đầu tiên ai cũng giống nhau. Nếu em sợ...thì thôi mấy ngày đầu anh chở em đi làm. Trưa anh sẽ qua đón em đi ăn trưa.

Thoa nhìn Trình như muốn khóc, cô cảm thấy có lẽ định mệnh đã sắp đặt để cho cô gặp lại người đàn ông này trong hoàn cảnh thuận lợi như thế. Cô trộm nghĩ có khi nào việc giúp đỡ gia đình mình chỉ là cái cớ, biết đâu Trình cũng đã nhắm trúng mình làm đối tượng để lấy làm vợ chăng? Thoa tin chắc như thế vì Trình càng lúc càng tiến đến quá gần, Thoa yên chí thời gian không lâu nữa Trình sẽ phải mở lời tỏ tình với cô. 

Quả đúng như lời Trình đã hứa, thường thì sáng sớm anh phải ở nhà ăn sáng với cô Út, nên không ra khỏi nhà sau 8h giờ. Nhưng vì giữ lời hứa, sáng nào Trình cũng chạy ngang nhà để rước Thoa đi làm sớm. Hai người thường ghé đâu đó ăn sáng mới chạy đến công ty, trưa lại cùng đi tìm quán xá cùng ăn trưa đến chiều tối Trình sẽ đến rước Thoa và đưa về nhà, mỗi ngày ba lần đều đặn nên có nhiều người bắt đầu chú ý. Khi có người quen nói lại cho Hà hay thì bà chỉ mỉm cười, Hà không cần phải ghen tuông đơn giản vì ngay từ đầu bà đã biết rõ, và đêm nào mà Trình không đến nhà để thỏa mãn bà, chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ cho bà cảm giác an toàn rồi. Đôi lúc bà cũng sợ mất chồng nhưng những lúc quấn lấy nhau trên giường Trình luôn trấn an với bà rằng chỉ coi Thoa như em gái. 

Kể từ sau khi đồng ý xem xét lại mối quan hệ với Hà, Trình cũng ngầm chấp nhận sẽ tiến xa hơn. Trình cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng anh biết rõ người đàn bà đó yêu mình thật lòng, nếu anh lấy bà ta về biết đâu công việc làm ăn sẽ lớn mạnh thêm. Trước hết cả nhà sẽ vui vẻ, nhìn bà rất đam mê nhục dục thì sẽ dễ có con hơn, thêm nữa bà ta cũng giàu có nên ngẫm nghĩ lâu ngày Trình cũng đồng ý. Ở tuổi này anh không còn mong tình yêu lãng mạn gì nữa, chờ khi hết tang ba mẹ và vợ thì cứ lấy về, như vậy thì xem như đã hoàn thành xong nghĩa vụ, gia đình cũng êm ấm.

Sau hơn một tháng ra huyện làm việc, Thoa không còn giữ vẻ ủ rũ đượm buồn như những ngày trước đây khi Trình mới gặp lại, mà bây giờ khi khoác áo của một nhân viên công sở lên người trông cô đã hoàn toàn thay đổi. Thoa trông rất năng động, xinh đẹp và hiện đại trong những chiếc váy văn phòng, kiểu tóc cũng đã thay đổi và khuôn mặt lúc nào cũng phủ một lớp trang điểm nhẹ nhàng lôi cuốn. Nhờ mối quan hệ của Hà với bên ban giám đốc mà Thoa luôn được đồng nghiệp giúp đỡ, mức lương của cô cũng nhiều hơn lúc làm giáo viên gấp chục lần, một con số hàng tháng mà cô có làm giáo viên ba mươi năm cũng không thể có được, giờ đây cuộc sống của hai mẹ con Thoa thoải mái hơn lúc còn bán rau ngoài chợ. Phong với Trình đã nối lại liên lạc, Phong rất biết ơn vì Trình đã giúp đỡ gia đình mình nhiều như vậy đồng thời cũng gửi gắm người mẹ già yếu và cô em gái khờ khạo cho Trình để mắt đến giùm. Nhớ lời bạn và thương Phong cực khổ nên thỉnh thoảng Trình cũng ghé qua phòng văn phòng hỏi thăm Thoa, anh không quên làm quen tặng cho các sếp ở đây một chiếc thẻ tập miễn phí kèm theo quà cáp để công việc của Thoa được dễ dàng hơn. Thoa không biết rằng công việc của mình là do Trình phải dùng thân thể của mình đổi lấy cho cô, Trình vì thương gia đình người bạn cũng chưa từng đề cập đến nên cô luôn một lòng ngưỡng mộ, khâm phục Trình và đã trở nên yêu thương rất sâu nặng. Đối với Thoa người đàn ông này hoàn hảo quả, nếu để vuột mất thì cô sẽ ân hận suốt đời.

Lúc này vì ở xã đã mở tuyến xe buýt nên Thoa đi làm thuận tiện hơn trước, cô không phải chạy xe máy nữa, cũng chủ động hơn không muốn làm phiền Trình chở mình mỗi ngày. Nhưng vì nhớ nhung muốn gặp, hay đơn giản chỉ muốn ngồi sau xe để được gần gũi, được ngửi mùi mồ hôi của Trình, muốn nghe giọng nói trầm ấm quan tâm hỏi han từ anh nên Thoa hay nhờ Trình chiều tối tiện đường thì chở mình về. Anh không mảy may suy nghĩ gì cả vì đã quyết định lấy Hà rồi, do tính tình tốt bụng lại là chỗ thân thiết nên chiều nào anh cũng nhắn cho Thoa hỏi cô có cần chở về không. Thoa hạnh phúc lắm vì nghĩ đó là tình yêu đang nảy nở, cô ước gì Trình sớm chấp nhận mình nhưng anh vẫn dửng dưng lắm lúc cô rất khó hiểu.

Một hôm trên đường về nhà, ngồi phía sau xe cô ngước cổ lên vai Trình nói:

-Em hay nhờ anh qua chở em anh có thấy phiền không? Đã vậy anh còn bao em ăn trưa hoài em thấy kì quá hà.

Trình lắc đầu cười đáp:

-Sao em nói vậy? Chỉ tiện đường thôi. Dù sao anh cũng phải đi-về làng mà. Ăn có là bao đâu, em mới đi làm để dành tiền về cho Bác Hai đi.

Thoa cảm động:

-Sao anh tốt với em quá vậy?

Trình nói đùa:

-Anh tốt với em mà em không chịu sao, còn ý kiến nữa chứ?

Thoa quan sát lúc này nhìn Trình ốm đi nhiều cô lo lắng:

-Em thấy anh sút cân thì phải, anh bệnh hả?

Trình cũng biết mình mỗi tối phải lao lực quá độ nên cơ thể suy nhược thấy rõ, không biết phải trả lời sao anh vốn có lòng tốt giúp đỡ Thoa có công việc tốt nên không muốn kể chuyện mình phải trả nợ ơn nghĩa giùm cô, mà thật ra cũng không thể nào kể chuyện quá riêng tư như vậy được, anh đáp qua loa:

-À...ừm...Chắc là do anh tập thể hình nặng quá, với lại lúc này anh đang đau đầu chuyện kinh doanh lĩnh vực khác. Để anh kiểm soát việc luyện tập và thời gian làm việc.

-Anh đừng có làm việc quá sức, coi chừng sức khỏe nhé.

Thường phụ nữ nếu họ yêu ai, họ sẽ hay khuyên đàn ông chú ý sức khỏe. Trình yêu bao nhiêu người đàn bà nên có chút nhạy cảm. Trình có chút bối rối anh nghĩ không lẽ Thoa sau bao nhiêu năm vẫn thích mình? Nhưng vội gạt đi ngay, vì thân nhau như thế với đã lớn tuổi rồi, chắc cô ấy quan tâm mình như một người anh trai thôi. Anh chỉ khẽ đáp:

-Ừhm, anh hiểu rồi.

Thoa nhìn ngắm cảnh vật hai bên đường lòng bồi hồi rồi nghiêng đầu qua vai Trình nói tiếp:

-Em nhớ lúc trước cũng trên con đường này anh cũng đạp xe chở em đến trường. Lúc đó dù trời nắng hay mưa anh cũng đến chở em đi học.

Trình cười:

-Chuyện lâu như vậy rồi em vẫn còn nhớ sao? 

-Cảnh trên đường cũng không khác gì mấy. Chỉ có con đường bây giờ trải nhựa bằng phẳng không phải là đường đất nữa.

Trình hòa theo dòng ký ức, anh nói đùa:

-Nếu đây không phải là xe máy mà là xe đạp thì anh chở không nổi đâu.

Thoa ngồi phía sau đấm nhẹ vào vai Trình, cười tươi rói:

-Cái anh này! Anh chê em mập phải không?

Trình cũng dí dỏm phụ họa theo:

-Em có mập lên nhưng không bao nhiêu, còn anh thì già yếu xương cốt rệu rã hết rồi.

-Sao anh cứ nói anh già hoài vậy?

-Thì anh già thiệt mà.

-Em không cho anh nói anh già đâu.

-Sao vậy?

-Thì…anh còn trẻ mà.

Thoa rất thích tính cách hoạt bát của Trình, cô nhớ ra vài chuyện vui rồi bảo:

-Anh nè!

-Hả?!

-Anh hay đến công ty đưa đón em. Mấy cô bé nhân viên trong đó tưởng anh là ông xã em.

Trình biết Thoa đang nói giỡn nên cuốn theo câu chuyện:

-Vậy hả! Sao em không giải thích? 

-Em có mà!

-Rồi sao nữa? 

-Thì họ tưởng anh là ông xã em nên lúc đầu họ không dám nói. Sau này mới biết không phải, trong đó có nhiều đứa thích anh lắm đó.

-Ôi, thiệt hả. Hên vậy! 

-Anh có thích không em giới thiệu cho một người.

-Anh già rồi quen làm gì nữa.

Thoa lại vỗ vào lưng vì bị trêu chọc:

-Cái anh này, sao cứ như vậy hoài?!

Cả hai cứ lo cười nói Trình không chú ý lao xe vào ổ gà trên đường làm Thoa ngồi một bên loạng choạng suýt té. Trình chạy chậm lại anh lo lắng ngoáy đầu ra sao hỏi:

-Có sao không em? Anh không để ý cái ổ gà.

Thoa vô tình ôm chặt Trình do phản xạ, vì thấy ngại nên cô vội buông tay:

-Em không sao anh cứ chạy đi.

Trình thấy nguy hiểm quá nên nói:

-Sao ngồi không ôm anh? Ngồi xe vậy nguy hiểm lắm.

Thoa ngượng ngùng:

-Dạ...

Thấy Thoa không có gì và vòng cánh tay qua hông mình, Trình lại rồ ga chạy tiếp. Sau giây phút đó cả hai cứ giữ im lặng cho đến khi về nhà.

Trình đưa Thoa về đến nhà xong thì phải đến nhà Hà trình diện đến tối. Thời gian gần đây không phục vụ ông Hân nữa, nhưng do chia sẻ thời gian với Thoa nhiều quá, nên buổi tối bà bắt Trình phải đến nhà ngủ lại với mình. Trình không dám từ chối nhưng vẫn sợ bị người ta dị nghị nên chủ yếu anh đến làm tình cho bà đỡ thèm khát rồi lại chạy về. Quả thật quỹ thời gian như vậy khiến một người đàn ông trung niên khỏe khoắn đến đâu cũng phải suy kiệt.

Trình vừa chạy vào cổng nhà mình thì trời đã tối mịt, ánh đèn neon soi sáng một khoảng sân rộng trước nhà. Trình hơi chán cuộc sống cứ lặp đi lặp lại này rồi, anh ngẫm cũng sắp đến hết hạn chịu tang, có thể anh sẽ bàn tính với cô Út và người thân rước Hà về luôn cho vui cửa vui nhà. Từ hôm chấp nhận chiều chuộng Hà, đêm nào làm tình Trình cũng không đeo bao cao su, khi kết thúc ân ái Trình đều xuất tinh vào trong người bà, anh cũng mong Hà sớm có em bé đến ngày cưới mà có thêm tin vui thì xem như song hỷ lâm môn.

Từ cổng chạy vào, Trình ngạc nhiên khi thấy có nhiều người và tiếng cười nói vui vẻ ở trong nhà mình. Anh đoán chắc có vài người bà con đến thăm, vậy cũng tốt ít ra tối nay cũng đỡ trống trải hơn, tối nào nhà cửa cũng trống vắng đâm ra vô vị quá. Anh chống xe ngoài sân xách chiếc túi lững thững đi vào. Đám đông vẫn chưa nhận ra Trình đã về họ đang vây kín cửa nhà đều hướng mắt vào trong. Trình hơi hoảng vì chợt nghĩ lại không lẽ bà cô Út gặp chuyện gì hay sao? Trình gấp rút rẽ đám đông đi vào, nói:

-Cho tui đi vô cái nào, có chuyện gì mà tập trung đông quá vậy?

Mọi ánh mắt dồn về phía Trình, đằng sau đám người Trình nghe được tiếng cô Út:

-Kìa! Thằng Trình về rồi kìa.

Trình lấp ló sau đám đông cố nhìn xem ở trong có chuyện gì, là khách quý thì không biết vị khách nào đến nhà mình mà tối thế này đây còn thu hút bao nhiêu người nữa. Anh chưa kịp nhìn thì nghe thấy tiếng gọi lớn:

-Chú Trình!! 

  • ảnh đại diện Aaq Nknk Thành viên cấp 1 9 tháng trước CHƯƠNG 8 Truyện hay quá còn tiếp không vậy ad