Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian

Chương 13

Editor: Saki. | Beta: Mian.

Bất ngờ nghe được những lời này, lòng An Nghi rung động mãnh liệt.

Vì cái gì mà cậu trông rất nghiêm túc khi nói điều này? Không giống một trò đùa chút nào.

An Nghi mê mẩn cưỡi chiếc đu quay mà cô từng khinh thường nhất.

Bên trong, như cô nói, tất cả đều là một nhóm trẻ em, khi hai người bước vào thì bị một nhóm trẻ nhỏ “Lêu lêu lêu”.

“Các người đều là người lớn mà còn chơi trò chơi của trẻ con, thật đáng xấu hổ!”

Ngay khi Ninh Tinh Hà và An Nghi ngồi dậy, một cậu bé nghịch ngợm đã phàn nàn về họ.

An Nghi vốn là ngượng ngùng sẵn, nghe cậu bé nói thế liền không chịu ngẩng đầu.

“Ai nói người lớn không thể chơi?” Ninh Tinh Hà thản nhiên hỏi lại đứa trẻ.

Đứa nhỏ co rụt đầu lại, bị ánh mắt của cậu dọa sợ, không dám nói nữa.

Vòng đu quay bắt đầu chậm rãi xoay, Ninh Tinh Hà nhìn bóng dáng An Nghi từ phía sau, thần xui quý khiến lấy điện thoại ra, bật camera bấm chụp mà không hề hay biết.

Bức ảnh xinh đẹp này của cô ngồi trên băng chuyền đã được ghi lại vĩnh viễn kể từ đó.

Sau khi xuống đu quay, An Nghi còn nói rằng mình sẽ chơi với con lắc lớn, Ninh Tinh Hà giả vờ kiểm tra thời gian, nói: “Đến giờ ăn trưa rồi.”

An Nghi cảm thấy cậu hẳn là đói bụng nên rất dễ dàng đồng ý

“Cậu muốn ăn gì? Vừa vặn lần này tớ sẽ mời cậu.”

Cậu không để ý đến câu nói phía sau của cô, mở miệng trả lời, “Đi xem thử trước đi rồi quyết định sau.”

Hai người đi đến khu ẩm thực trong công viên giải trí, An Nghi muốn một phần hamburger, Ninh Tinh Hà muốn một bát mì.

Xét từ góc độ ẩm thực, người này chắc chắn là mẫu người của gia đình.

An Nghi lần này không cho cậu cơ hội thanh toán, nhất quyết muốn tự mình thanh toán hóa đơn.

Ninh Tinh Hà không muốn cô có gánh nặng tâm lý, vì vậy cậu không tranh giành với cô.

Sau khi chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ ngồi xuống, An Nghi nhớ tới cái gì đó, cố ý hỏi: “Ninh Tinh Hà, bình thường cậu mê chơi điện thoại sao?”

“Tôi cũng là người trẻ tuổi.”

“Vậy cậu có Wechat không?”

An Nghi lấy hết can đảm hỏi, hỏi xong lại nghĩ vớ vẩn, ai lại chẳng có WeChat?

Trời ơi, cô đúng là một đứa ngốc.

“Lấy điện thoại ra đi.”

“Ừm.”

An Nghi ngoan ngoãn làm theo.

Sau đó, cậu báo một chuỗi số, nói: “Số điện thoại di động cũng là WeChat.”

An Nghi ngoài mặt bình tĩnh gật đầu, nhưng chỉ có cô mới biết rằng mình có bao nhiêu cố gắng mới nén lại được khóe miệng đang muốn giương lên.

Ngay sau đó, cô mở WeChat, nhập chuỗi số và tìm kiếm tài khoản WeChat của Ninh Tinh Hà.

Tên trên màn hình của cậu là Star, có nghĩa là ngôi sao, hình đại diện của cậu hơi nằm ngoài dự đoán của An Nghi, hóa ra là một chú mèo con rất dễ thương.

“Ninh Tinh Hà, cậu rất thích mèo sao?” Cô nhịn không được dò hỏi.

“Trước đây tôi có nuôi một con, nhưng sau đó nó bị bệnh rồi chết.” Cậu nói nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một nỗi bi thương.

“Vậy thì hình đại diện của cậu có phải là hình con mèo mà cậu đã nuôi trước đây không?”

“Ừm.”

Nhìn thấy cậu gật đầu, trong lòng có chút khổ sở.

Thật đáng tiếc khi một chú mèo con dễ thương lại chết như vậy.

Không muốn nói về chủ đề buồn bã như vậy nữa, An Nghi lập tức đổi câu hỏi, hỏi cậu: “Đại hội thể dục thể thao của trường sắp bắt đầu rồi, cậu đăng ký hạng mục gì vậy?”

“Chạy nhanh 100 mét và 200 mét, cùng với chạy tiếp sức 400 mét.”

Nghe vậy, An Nghi khiếp sợ trợn to hai mắt, “Lớp cậu không có ai sao? Sao lại chọn cậu vào?”

“Tăng tỷ lệ chiến thắng.”

An Nghi không ngờ Ninh Tinh Hà lại nói những lời không khiêm tốn như vậy, đoán chừng có lẽ rất tự tin.

Nhưng ngoài mặt cô giả vờ không tin, nghi ngờ hỏi: “Không phải chứ? Cậu chạy nhanh như vậy sao?”

Vẻ mặt của Ninh Tinh Hà hơi thay đổi, “Khi nào cậu đến xem sẽ biết.”

Quả nhiên vẫn là bị trúng kế, An Nghi nghe cậu nói như vậy, nhịn không được ở trong lòng cười trộm.

Sau khi chơi trong công viên giải trí gần như cả ngày, đến khi mặt trời lặn, hai người mới đi ra ngoài

An Nghi không dám về quá muộn, vì sợ bị mẹ xử lý kỷ luật, vì vậy cô nói với Ninh Tinh Hà, “Chúng ta trực tiếp về nhà đi.”

“Tôi muốn đến quán bar để hát. Cậu có thể gọi điện cho bố tôi để ông ấy đến đón cậu.”

“Cậu lại đi hát ở quán bar sao?” An Nghi nhíu mày, không nhịn được hỏi, “Cậu làm việc ở đó bao lâu rồi? Mỗi ngày đều phải đi sao?”

“Tôi được xem người bổ sung thay thế vào, có yêu cầu sẽ liên hệ tôi, đã làm việc được hai tháng.”

“Ồ.” An Nghi gật đầu, không hỏi thêm câu nào.

Hai người đi đến bên đường, An Nghi nói: “Tớ bắt taxi rồi về, không làm phiền chú Ninh nữa.”

“Ông ấy vốn dĩ là tài xế của cậu nên đương nhiên sẽ không thấy phiền toái, vả lại trời đã chập choạng tối rồi cũng không nên ở đây lâu đâu.”

“Không phải đâu! Chờ chú ấy đến đón tớ ở đây cũng chán rồi. Không bằng về nhà sớm hơn một chút đâu.” An Nghi tùy tiện tìm cớ.

Ninh Tinh Hà không nói gì nữa, giơ tay gọi taxi cho cô, đợi An Nghi lên xe, nói với cô: “Về đến nhà thì gửi tin nhắn WeChat cho tôi.”

“Được.”

Nhìn chiếc xe taxi lái đi, Ninh Tinh Hà thầm ghi nhớ biển số xe trong lòng.

Sau khi An Nghi về nhà, ngay lập tức cô gửi cho Ninh Tinh Hà một tin nhắn WeChat, nhắn xong sau đó lại nhấp vào vòng bạn bè của cậu.

Trên thực tế, không có nội dung nào trong vòng bạn bè của cậu, tất cả đều là những bài hát được đăng lại.

An Nghi đã thêm tất cả các bài hát này vào danh sách phát của mình, sẵn sàng nghe tất cả, tranh thủ học chúng.

Thứ hai, khi An Nghi đến trường, cô nhìn thấy khuôn viên trường được dán đầy áp phích về đại hội thể thao của trường, có thể thấy được rằng đối với đại hội lần này ban tổ chức trường thật sự rất coi trọng.

An Nghi không đăng ký tham gia cuộc thi, được giáo viên chỉ định vào đội cổ vũ, nhưng An Nghi cố tình viện cớ rằng gần đây cô bị trẹo chân, đổi thành người tình nguyện.

Cô không muốn nhảy trước mặt nhiều bạn học như vậy, thật là ngu ngốc.

Đại hội thể thao sắp diễn ra. Tất cả học sinh đăng ký tham gia chương trình đều bị giáo viên thể dục buộc phải ở lại tập luyện sau giờ học và Ninh Tinh Hà là một trong số đó.

Khi An Nghi nghe được tin tức từ Lạc Tiêu, cô không vội về nhà sau khi tan học, kéo Lạc Tiêu hướng sân chơi.

Khi cả hai đến sân thể dục bên ngoài, họ thấy có rất nhiều bạn cùng lớp, không chỉ có vận động viên chạy bộ mà còn có vận động viên nhảy xa, nhảy cao, ném quả tạ,…

“Cậu có thể liếc mắt một cái phát hiện Ninh Tinh Hà đang ở đâu không?”

Lạc Tiêu vừa mới hỏi đùa An Nghi, khóe mắt liếc thoáng qua liền nhìn thấy Mộ Cảnh Nhiên từ cách đó không xa đi tới.

“Khụ.”

Cô ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói với An Nghi: “Nhìn bên trái.”

An Nghi nhìn sang, lúc nhìn thấy Mộ Cảnh Nhiên, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Đôi mắt của Mộ Cảnh Nhiên chạm vào mắt An Nghi, trên mặt cũng toát ra một biểu cảm không được tự nhiên.

“Tôi mua kẹo cao su, cậu có muốn ăn không?”

Cậu ta bước đến gần cô, cố gắng hỏi một cách tự nhiên nhất có thể.

An Nghi lắc đầu, thản nhiên hỏi, “Cậu cũng tới huấn luyện sao?”

“Ừm.” Mộ Cảnh Nhiên gật đầu, hỏi cô, “Còn cậu thì sao? Cậu đã đăng ký hạng mục gì?”

An Nghi cố ý né tránh câu hỏi của cậu ta, “Cậu không muốn huấn luyện sao? Vậy đi trước đi”

Vẻ mặt Mộ Cảnh Nhiên có chút ngưng trệ, rõ ràng cảm giác được An Nghi đối với cậu ta chỉ qua loa có lệ, tựa hồ không muốn cùng cậu ta nói chuyện.

Trong lòng tràn đầy buồn bực, quay đầu lại nhìn Lạc Tiêu, nhưng lại phát hiện cô nhìn về phía cậu nháy mắt một cái, nên bất lực gật đầu, “Được rồi, tôi đi huấn luyện.”

Sau khi Mộ Cảnh Nhiên rời đi, Lạc Tiêu hỏi An Nghi, “Cậu còn giận Mộ Cảnh Nhiên không?”

“Không có!”

An Nghi trong tiềm thức phủ nhận, sau đó bình tĩnh nói: “Tớ làm bạn với cậu ấy nhiều năm như vậy, làm sao có thể tức giận?”

“Tốt nhất là cậu nên nghĩ như vậy.”

Sau khi Lạc Tiêu nói xong lời này, cô ấy nhìn thấy Mộ Cảnh Nhiên thực sự đi đến bên cạnh Ninh Tinh Hà, vì vậy cô nhanh chóng kéo cánh tay của An Nghi, “Nhìn đi.”

Nhìn thấy Mộ Cảnh Nhiên lại đi tìm Ninh Tinh Hà, đôi mắt An Nghi đột nhiên mở to.

“Cậu ta lại muốn làm gì?”

“Đừng kích động, bọn họ học cùng lớp, có lẽ muốn cùng nhau huấn luyện.” Lạc Tiêu giải thích thay cho Mộ Cảnh Nhiên.

Trên sân tập, Mộ Cảnh Nhiên mở miệng nói với Ninh Tinh Hà: “Không phải cậu chạy rất lợi hại sao? Chúng ta hãy đấu một trận đi.”

Cậu ta biết Ninh Tinh Hà tham gia một số cuộc thi chạy, cậu ta cũng đã đăng ký, không vì lý do gì khác hơn là muốn đánh bại cậu.

Khi Ninh Tinh Hà nghe Mộ Cảnh Nhiên nói như vậy, cũng không từ chối.

“Đấu cái gì?”

“100 mét.”

“Tới đây.”

Cậu trực tiếp đến đường băng, chậm rãi ngồi xổm xuống, chuẩn bị.

Nhìn thấy Ninh Tinh Hà như vậy, có vẻ rất tin tưởng, trong lòng có chút choáng váng.

Nhưng trò chơi là do Mộ Cảnh Nhiên đề xuất trước, cho nên đương nhiên cậu ta không thể sợ được.

Mộ Cảnh Nhiên gọi một bạn cùng lớp đến làm trọng tài, sau đó ngồi xổm xuống và nhìn thẳng về phía trước.

Một cơn gió thổi ngang qua sân, lướt qua má của hai thiếu niên, làm tóc mái trên trán của họ bay lên.

Đôi lông mày xinh đẹp của Ninh Tinh Hà lộ ra, trong mắt toát ra vẻ điềm đạm trầm ổn.

An Nghi và Lạc Tiêu đứng từ xa quan sát, khi nhìn thấy tư thế của họ, liền đại khái hiểu họ đang làm gì.

“Đoán xem ai sẽ thắng?” Lạc Tiệu động cánh tay An Nghi, vui vẻ hỏi cô.

“Tất nhiên là Ninh Tinh Hà.”

An Nghi trả lời mà không cần suy nghĩ.

“Ôi ôi ôi.” Lạc Tiêu bĩu môi, “Đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi! Cậu cho rằng cậu ấy xuất sắc về mọi mặt sao?”

“Đây là một sự thật không thể chối cãi.”

“Được được được, mọi thứ cậu nói đều đúng.”

Hai cô nàng ở bên đây nói chuyện, cuộc tranh tài bên kia cũng sắp bắt đầu.

Khi cậu bạn cùng lớp đếm ngược “ba, hai, một”, hai người họ lao ra như những mũi tên được phóng ra từ cung dây.

Đôi mắt An Nghi dán chặt vào Ninh Tinh Hà, cảm giác người cậu giống như một tia chớp.

100 mét là rất ngắn, nhưng trong hơn hàng chục giây, họ đã đi đến đích cuối cùng.

Kết quả vẫn còn rõ ràng, Ninh Tinh Hà nhanh hơn Mộ Cảnh Nhiên ít nhất hai giây.

Mặc dù Mộ Cảnh Nhiên tuy trong lòng không phục, nhưng nghĩ rằng vừa rồi Ninh Tinh Hà lao qua cậu ta như một con báo, cậu ta chỉ có thể chấp nhận thực tế.

“Cậu thật lợi hại.”

Ném xuống bốn chữ này, cậu ta tức giận sải bước đi.

Ninh Tinh Hà không có cảm giác gì, ngay cả khi cậu thắng, vẻ mặt của cậu vẫn như cũ.

“Người đàn ông của cậu thật lợi hại nha!” Lạc Tiêu cố ý nói với An Nghi bằng một giọng mập mờ không rõ ràng.

An Nghi ngượng ngùng sửa lại cho cô một chút, “Tạm thời thì chưa phải, đừng có nói nhảm.”

“Chậc chậc, nghe cái ý tứ này của cậu như thể không sớm muộn thì muộn đều sẽ thành đôi nhỉ?”

“Tớ…” An Nghi mở miệng, lộ ra vẻ có chút kiêu ngạo, “Dù sao tớ cũng sẽ nỗ lực.”

Vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy một cô gái đi tới chỗ Ninh Tinh Hà với một chai nước trên tay, đưa cho cậu.