Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian

Chương 28

Ba người ăn cơm xong, chuẩn bị rời đi, không ngờ Mộ Cảnh Nhiên ở đối diện đi tới.

Nhìn thấy An Nghi và Lạc Tiêu ăn cơm với Ninh Tinh Hà, trong mắt cậu ta lộ vẻ cô đơn.

Rõ ràng bọn họ đã từng là bạn bè tốt nhất của nhau.

Ba người nhìn Mộ Cảnh Nhiên, bước đi cũng chầm chậm dừng lại, Lạc Tiêu liếc mắt nhìn An Nghi một cái, có chút xấu hổ.

“Chuyện là, các cậu đi trước đi, tớ vừa hay có chuyện muốn tìm Mộ Cảnh Nhiên.”

Cô ấy rất thông minh, biết cách xoa dịu tình hình, thay Mộ Cảnh Nhiên giải vây.

An Nghi gật đầu, cùng Ninh Tinh Hà đi trước.

Lạc Tiêu nhìn bóng lưng hai người bọn họ, tiếp đó nhìn về phía Mộ Cảnh Nhiên, hỏi: “Tóc của cậu sao lại ngắn đi nhiều như vậy?”

“Tôi muốn thay đổi bản thân.”Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mộ Cảnh Nhiên thản nhiên phun ra một câu, đưa tay cào cào tóc mình, “Đẹp không?”

“So với trước kia thuận mắt hơn nhiều.”

Lạc Tiêu nói xong câu này, nghe thấy Mộ Cảnh Nhiên hỏi: “Bây giờ cậu cũng trở thành bạn với Ninh Tinh Hà rồi?”

“À…..” Câu hỏi này khiến cho Lạc Tiêu không biết trả lời như nào.

Mộ Cảnh Nhiên thờ ơ nhếch môi, “Không sao, đó là tự do của cậu, tôi không có quyền can thiệp.”

“Tôi làm bạn với cậu ấy cũng có ảnh hưởng tới việc làm bạn cùng cậu đâu!”

Lạc Tiêu nói xong, chuyển đề tài, “Cậu tới đây ăn cái gì vậy? Tôi cùng ăn với cậu nhé?”

“Không cần, cậu bận bịu việc gì thì cứ làm đi.”

Mộ Cảnh Nhiên trực tiếp đi thẳng đến một gian căn tin nào đó.

Lạc Tiêu nhìn bóng lưng cậu ta, bất đắc dĩ nhún vai.

“Thiết tam giác” của bọn họ xem chừng là không như trước được nữa.

Buổi chiều thi toán học, cho nên An Nghi vô cùng khẩn trương, cố gắng vực dậy tinh thần.

Chỉ là ông trời hình như đang trêu cô, lúc cô liều mạng cố gắng làm bài, bỗng nhiên thấy đau bụng, hơn nữa càng ngày càng đau đến lợi hại.

Theo kinh nghiệm nhiều năm, đột ngột đau tận như này, đoán chừng là dì cả của cô đến thăm.

Bởi vì còn cách mấy ngày nữa mới tới kỳ, cho nên cô cũng không mang theo băng vệ sinh, nếu thật sự đúng thì thi xong cô phải đến siêu thị một chuyến.

An Nghi chỉ có thể cắn răng, chính mình kiên trì không để đau đớn quấy nhiễu.

Thật vật vả chờ đến lúc kết thúc, cả người An Nghi nằm sấp lên bàn, cảm giác đau tới xương cốt đều muốn rơi ra từng mảnh.

“Cậu làm sao thế? Chỗ nào không khỏe à?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trên đầu có tiếng nói vang lên, An Nghi chậm rãi ngẩng đầu lên, là Ninh Tinh Hà.

Cô sao có thể không biết xấu hổ mà nói cho cậu biết tình huống của mình, lắc đầu, đứng lên nói: “Tớ đi toilet một chút.”

Nói xong, An Nghi khó khăn xê dịch từng bước chân, đi ra ngoài phòng học.

Ninh Tinh Hà tự nhiên không yên lòng, bước nhanh theo sau.

An Nghi đi toilet kiểm tra xong, thống khổ kêu r ên.

Lúc nào đến thì không đến, sao lại đến ngay đúng lúc này.

Hơn nữa bình thường cô cũng không bị đau bụng kinh, cả năm đau chỉ có hai ba lần, vừa vặn lần này trúng phải.

Giờ này bụng đau như có chiếc máy xay thịt đang xoay nhanh bên trong, khiến cho cô không thể nào đi đến siêu thị rồi quay lại trường, làm sao tiếp tục thi đây?

An Nghi càng nghĩ càng buồn rầu, từ toilet đi ra, phát hiện Ninh Tinh Hà thế nhưng lại ở bên ngoài.

“Cuối cùng là cậu bị sao vậy?”

Nhìn sắc mặt An Nghi kém như vậy, một Ninh Tinh Hà luôn luôn giữ giọng điệu bình tĩnh rốt cuộc cũng trở nên kích động.

“Tớ không sao.”

An Nghi miễn cưỡng cười với cậu, sau đó nói: “Tớ muốn đi siêu thị, cậu muốn đi toilet thì mau đi đi.”

Cậu nào đi toilet! Cậu căn bản đứng ở đây chờ cô đó có được không? Cô gái này sao lại ngốc như vậy chứ?

“Cậu muốn mua cái gì tớ đi mua cho cậu, tình trạng này của cậu, tớ sợ cậu đi đường có khi lại ngã.”

Ninh Tinh Hà nóng vội nói xong, thúc giục hỏi: “Nói nhanh lên, mua cái gì.”

“Ờm….”

An Nghi thật sự không mở miệng được, sao cô không biết xẩu hổ khi để cậu đi mua chứ? Hai người bọn họ cũng không phải bạn trai và bạn gái của nhau.

Thấy vẻ mặt An Nghi do dự, nói chuyện thì ấp a ấp úng, Ninh Tinh Hà càng sốt ruột.

“Có cái gì không thể nói cho tớ biết? Tớ không đáng để cậu tin tưởng?”

Cậu nhíu mày nhìn cô, phút chốc lại gật đầu, “Vậy được, tớ đi tìm Lạc Tiêu đến giúp cậu.”

An Nghi thật sự phục vị trai thẳng này, cô đã biểu hiện rõ như vậy rồi mà cậu còn nhìn không ra?

Ừm, nhưng như vậy cũng rất tốt, chứng minh cậu không thường tiếp xúc với con gái.

Ninh Tinh Hà nói xong thì xoay người thật, An Nghi vội vàng gọi cậu lại, “Cậu đợi chút.”

“Cậu không phải là không muốn nói cho tớ biết sao?” Cậu không được tự nhiên mở miệng, trong giọng nói hình như còn một tia khó chịu.

“Đây là cậu bảo tớ nói đó nhé.” An Nghi đi đến bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói: “Đại ca, tớ là đau bụng kinh.”

Ninh Tinh Hà, “…….”

Nói xong câu đó, An Nghi lại nói tiếp, “Kỳ kinh nguyệt của tớ tới rồi, phiền cậu đi mua băng vệ sinh giúp tớ.”

Lúc Ninh Tinh Hà nghe thấy ba chữ ‘kỳ kinh nguyệt’, sau lưng liền cứng đờ.

Cậu mất mấy giây phản ứng, mới hiểu được ‘băng vệ sinh’ là đồ vật gì.

An Nghi thấy vẻ mặt ngây ngốc của Ninh Tinh Hà cũng cảm thấy buồn cười.

“Còn hai mươi phút nữa sẽ thi, cậu còn không xác định tranh thủ thời gian đi?”

Thấy cậu sững sờ hồi lâu, An Nghi nhẹ giọng nhắc nhở.

Ninh Tinh Hà ‘ừm’ một tiếng, sau đó liền chạy vội đi.

Nhìn bóng lưng của cậu như chạy trối chết, An Nghi nhịn không được mà cười lên một tiếng, bỗng nhiên thấy bụng cũng không đau như vậy nữa.

Trong siêu thị, học sinh đặc biệt đông, Ninh Tinh Hà như một đứa trẻ làm chuyện gì đó trái với lương tâm, yên lặng cuối đầu, dọc theo từng dãy kệ hàng tìm đồ cho An Nghi.

“Này, Ninh Tinh Hà, cậu cũng đến chỗ này mua đồ à?”

Một bạn học trong lớp nhìn thấy cậu liền chào hỏi.

Ninh Tinh Hà qua loa đáp một tiếng, gật đầu.

“Cậu đang mua cái gì à? Tớ ở đây cùng cậu nhé.”

“Không cần.” Ninh Tinh Hà vội vàng từ chối, ánh mắt có chút né tránh nói: “Cậu đi trước đi, tôi còn chưa tìm được.”

“Ồ, vậy được rồi.”

Ninh Tinh Hà thấy bạn học kia đi rồi mới tìm tiếp, tìm nửa ngày rốt cuộc cũng thấy nó ở trong một góc kệ hàng hẻo lánh.

Siêu mềm, siêu mỏng, ban ngày, ban đêm…..Sao cậu biết được cô muốn dùng loại nào?

Mày nhăn lại, Ninh Tinh Hà dứt khoát cầm hai bịch, tay vắt chéo sau lưng quay người đi tính tiền.

Người đến mua đồ thật sự rất đông, trong siêu thị học sinh xếp hàng dài không dứt, Ninh Tinh Hà rất sợ bị người khác nhìn thấy, sau đó truyền ra tin đồn cậu ‘biến thái mua đồ dùng trong kỳ kinh nguyệt của con gái’.

“Bạn học, mua cho bạn gái à?”

Đột nhiên phía sau có âm thanh truyền đến.

Cậu vô thức xoay đầu, nhìn thấy có nam sinh xếp hàng ở phía sau, theo phản xạ cầm đồ đưa về phía trước.

Nam sinh kia nhận ra cậu là Ninh Tinh Hà, ngạc nhiên trừng lớn mắt, “Vậy mà là cậu sao?”

“Khụ.” Ninh Tinh Hà mất tự nhiên ho khan một tiếng, muốn giải thích lại không biết giải thích như nào, chỉ có thể im lặng.

Sớm biết như vậy cậu phải đi tìm Lạc Tiêu giúp An Nghi mua, tình huống bây giờ thật là tiến thoái lưỡng nan (*) mà!

(*) Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.

“Thì ra là cậu mua cho bạn gái à? Có phải là An Nghi lớp năm không?” Nam sinh hỏi xong, liền nháy mắt với Ninh Tinh Hà, “Không sao, dù sao toàn bộ học sinh trong trường đều biết rồi.”

Ninh Tinh Hà nghe bạn học này nói nhuư vậy thì rất kinh ngạc, tại sao ngay cả cậu còn không biết chuyện xấu giữa mình với An Nghi mà cả trường đều đã biết rồi?

“Bạn học, đến lượt cháu tính tiền rồi.”

Bác gái thu ngân nhắc nhở một tiếng, Ninh Tinh Hà lờ mờ đem đồ vật đặt lên quầy.

Bác gái cúi đầu nhìn, mất tự nhiên ho khan một cái, “Hai mươi lăm tệ.”

“Phiền bác dùng túi bóng đen bọc lại.” Ninh Tinh Hà đưa tiền cho bác gái nói.

Cậu vậy mà còn có thể nghĩ tới chuyện này, cũng rất tinh tế.

“Không cần cháu nói, bác gái cũng biết, trước kia đều dùng túi bóng đen để đựng.”

Bác gái cười đến ý vị thâm trường (*), còn khen ngợi cậu: “Đối xử với bạn gái không tệ nha.”

(*) Ý vị thâm trường: Ý tứ sâu xa.

Ninh Tinh Hà cứng nhắc cười, cầm túi chạy nhanh.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trên đường đi về dãy lầu học, Ninh Tinh Hà nghĩ đến An Nghi đang đau bụng, liền nhanh chóng chạy đến quán trà sữa mua cho cô ly sữa bò nóng.

Chờ tới lúc cậu trở lại trường, còn năm phút nữa sẽ bắt đầu thi.

Ninh Tinh hà đem túi chứa ly sữa đưa cho An Nghi, để cô uống một hơi hết sữa, An Nghi nào còn thời gian uống sữa bò, nhanh chóng chạy tới phòng vệ sinh.

Cô không nghĩ tới, Ninh Tinh Hà vậy mà mua cho cô hai bịch, một bịch trên đó viết “Mềm mại hút thấm trong vài giây, cho bạn một trải nghiệm thoải mái.”, một túi khác viết “360 độ bao quanh ba chiều, xoay người thế nào cũng không sợ.”

Khóe miệng cô giật giật, không biết Ninh Tinh Hà có tâm lý như thế nào khi đi mua hai loại này.

Trở lại phòng thi, chân trước của An Nghi vừa mới ngồi xuống, giám thị đã tới rồi.

Ninh Tinh Hà viết cho cô một bức thư, kêu cô nhất định uống hết ly sữa bò nóng.

An Nghi thừa dịp giám thị không chú ý, cúi đầu cắn ống hút, một hơi uống hết.

Uống hết sữa nóng xong, bụng cô thật sự cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, có lẽ lần này đau dữ dội như vậy cũng là vì hai ngày trước cô ăn đồ lạnh.

Lúc cuộc thi kết thúc sau đó cũng liền tan học, An Nghi đeo túi sách lên lên lưng ra khỏi phòng học, lặng lẽ quay về, thấy Ninh Tinh Hà cũng đi ra.

“Chuyện đó, cảm ơn cậu nhé.”

Cô có chút thẹn thùng nói, gãi gãi đầu ngượng ngùng nhìn cậu.

“Tớ thiếu chút nữa bị người ta xem thành biến thái.”

Ninh Tinh Hà nửa đùa nửa thật, hỏi cô, “Bụng còn đau không?”

“Không đau.” An Nghi vội vàng lắc đầu.

“Về sau còn ăn đồ lạnh nữa không?”

“Cái này sao…” An Nghi làm bộ do dự một chút, chạm phải ánh mắt nghiêm khắc của cậu, lập tức ngoan ngoãn lắc đầu nói “Không ăn nữa.”

Ninh Tinh hà xải bước về phía trước, An Nghi đuổi kịp bước chân cậu, hỏi, “Cậu và chú Ninh hiện tại đang ở đâu?”

“Cậu muốn đi tìm tớ?”

An Nghi không ngờ tới cậu sẽ hỏi trực tiếp đâm thẳng như vậy, trợn tròn mắt.

Ninh Tinh Hà chỉ là thuận miệng trêu cô một chút, cũng không đoán được phản ứng của cô lớn thế.

“Đùa thôi.”

“Ồ.” An Nghi đảo mắt, xấu hổ giải thích, “Tớ chỉ là hỏi một chút.”

“Tớ trở về liền gửi vị trí đến điện thoại cho cậu.”

“Được!”

Trong lòng An Nghi vui vẻ, dứt khoát đồng ý.

Sáng ngày hôm sau vẫn thi, An Nghi tới trường, phát hiện trên bàn mình có bình sữa bò.

Cô lấy tay sờ một cái, vẫn còn nóng, chắc là Ninh Tinh Hà mua cho cô, chỉ là cậu đâu rồi?

An Nghi tò mò tìm hiểu, kết quả Ninh Tinh Hà và bạn cùng lớp của cậu Tiết Triệu Phi đi tới.

“Cậu có chuyện gì sao?” An Nghi khách khí hỏi.

Tiết Triệu Phi cười, ngồi xuống bàn phía trước cô, mở miệng tự giới thiệu nói: “Tôi tên Tiết Triệu Phi.”

“Tôi là An Nghi.”

“Tên của cậu tôi đương nhiên biết, cậu chính là nữ thần trong tâm trí của rất nhiều nam sinh ở trường chúng ta.”

An Nghi rất ngượng ngùng khi nghe những lời này, không biết nên trả lời như nào.

Ánh mắt Tiết Triệu Phi lộ ra tia kỳ lạ, nhẹ giọng hỏi An Nghi, “Cậu với Ninh Tinh Hà có phải đang lén lúc yêu đương hay không?”

“Không có, thực sự không có.” Cô còn rất muốn là đằng khác.

“Vậy Ninh Tinh Hà thích cậu, cậu có biết không?”

Những lời này khiến lòng An Nghi dấy lên gợn sóng.

Cô chớp mắt mấy cái, hỏi lại Tiết Triệu Phi, “Vì sao cậu lại nói như vậy?”

“Bởi vì tôi thấy…..”

Tiết Triệu Phi vừa muốn nói, cổ áo đã bị người ta tóm lấy.

Cậu ta chậm rãi quay đầu, đối diện với ánh mắt chết chóc của Ninh Tinh Hà.

“Khụ…….”

Tiết Triệu Phi ho khan, cười cười nói: “Tôi cùng nữ thần An Nghi muốn làm quen một chút, chỉ một chút.”

Ninh Tinh Hà không nói chuyện, nhưng ánh mắt này nghiễm nhiên là bảo cậu ta đi.

Tiết Triệu Phi không còn cách nào khác, chỉ có thể rời đi.

An Nghi nhíu mày, nghĩ thầm, đến cùng là cậu ta thấy cái gì chứ? Ninh Tinh Hà đến muộn 2 giây là được rồi!

“Nhanh uống sữa bò khi còn nóng.”

Ninh Tinh Hà nói xong liền vặn nắp cho cô.

An Nghi nhấp một ngụm, hỏi cậu, “Cậu vừa rồi đi đâu vậy?”

“Đi văn phòng thầy cô một chuyến.”

“À.” An Nghi hiểu rõ gật đầu, có chút không biết nói cái gì.

Trong đầu cô bây giờ đều là lời nói kia của Tiết Triệu Phi.

Ninh Tinh Hà thấy vẻ mặt cô không thích hợp, đoán được Tiết Triệu Phi vừa nãy có thể đã nói gì với cô.

“Con người cậu ta có chút bệnh thần kinh, nói cái gì cậu cũng đừng để trong lòng.”

An Nghi đột nhiên nghe được những lời này của Ninh Tinh Hà, vẻ mặt hơi giật mình, sau đó giả vờ mỉm cười thờ ơ.

“Cậu yên tâm, cậu ta chưa nói cái gì cả.”

“Ừm.” Ninh Tinh Hà gật đầu, dặn dò cô làm bài thật tốt, sau đó xoay người về chỗ ngồi của mình.