Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian

Chương 3

Editor: Nhã. | Beta: Mian.

Sáng sớm, An Nghi tỉnh lại dưới tiếng chuông báo thức ầm ĩ của đồng hồ, cô xoa hai mắt, miễn cưỡng ngồi dậy từ trên giường. 

Rửa mặt xong rồi xuống tầng, cô chỉ ăn hai miếng cơm sáng đơn giản, An Nghi bảo muốn đến trường học, Hạ Vân Thất vô cùng buồn bực, sao hôm nay con bé lại tích cực như vậy? 

Ninh Tư Hải đứng ở bên ngoài chờ An Nghi, vừa nhìn thấy cô ông ấy lập tức tiến lên, còn muốn nhận cặp sách từ cô. 

“Không cần đâu ạ, chú Ninh, cháu tự cầm cũng được.” 

An Nghi vội vàng nói, rồi nắm chặt quai cặp sách. 

Ninh Tư Hải cười, kéo cửa ghế xe sau cho cô: “Mời đại tiểu thư lên xe.” An Nghi ngồi lên xe, sau đó Ninh Tư Hải cũng vào ngồi ghế lái, nổ máy.

Xe chạy từ biệt thự ra đại lộ rộng rãi, gió nhẹ vào buổi sáng mang theo chút ẩm ướt, làm cho người ta thấy nhẹ nhàng khoan khoái. 

An Nghi hạ cửa sổ xe xuống một nửa, lẳng lặng hưởng thụ không khí buổi sáng trong lành. 

Giờ phút này đây, đôi mắt cô linh hoạt chuyển động, trong lòng đang suy nghĩ xem nên tìm đề tài gì để nói chuyện phiếm với chú Ninh, tốt nhất là thăm dò một ít chuyện của Ninh Tinh Hà từ miệng ông ấy, ví dụ như tuổi tác ngoại hình chẳng hạn. 

Cuối cùng An Nghi cũng tìm được chủ đề nói chuyện, nhưng ngay khi cô định mở miệng, thì trong tầm mắt cô bỗng xuất hiện bóng dáng của cậu thiếu niên đang cưỡi xe đạp đi. 

Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, gần như vô thức bật thốt lên: “Chú Ninh, kia không phải là Ninh Tinh Hà sao?”

Ninh Tư Hải bị giọng nói kích động của cô làm cho giật nảy mình, ông ấy nhìn qua gương chiếu hậu ở đằng sau, nói: “Thằng nhóc nhà tôi cũng đang đi học ấy mà.” 

Mãi cho đến khi An Nghi không nhìn thấy nữa, mới thu hồi tầm mắt, cô bắt đầu truy hỏi: “Cậu ấy học trường nào vậy ạ? Cũng đang học cấp ba sao chú?” 

“Học cùng một trường với cô, đang học lớp 11.” 

Nghe đến đó, tim An Nghi lỡ ‘lạc’ một nhịp, nó đang dần loạn nhịp. Ninh Tinh Hà vậy mà học cùng một trường với cô, đã vậy còn cùng khối học nữa?? 

Không thể nào? Bộ dạng cậu đẹp như vậy, còn là người có tài năng xuất chúng nhất trong đám, nhìn qua thôi cũng rất khó quên, không có lý nào mà cô chưa từng nhìn thấy cậu. 

An Nghi là một người rất thông minh, nhanh chóng nghĩ ra một khả năng, cô lập tức hỏi: “Chú Ninh, Ninh Tinh Hà có phải mới chuyển đến trường cháu đúng không ạ?” 

“Đúng vậy, hôm qua vừa mới làm thủ tục nhập học, nó chuyển đến trường học của cô.” 

Nghe xong, An Nghi hít một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ cái cậu học sinh soái ca mới chuyển đến lớp Mộ Cảnh Nhiên chính là Ninh Tinh Hà? 

Nhận ra được điều này, trong đôi mắt xinh đẹp của An Nghi như lóe lên ánh sao, trái tim nhỏ lại bắt đầu nhảy cẫng lên. 

... 

Sau khi tiết thứ hai kết thúc, có hai mươi phút để nghỉ ngơi, An Nghi chạy sang lớp bên cạnh gọi Lạc Tiêu đi cùng, bảo muốn đi tìm Mộ Cảnh Nhiên. 

Lạc Tiêu cảm thấy khó hiểu: “Cậu tìm cậu ta làm gì? Cậu ta thiếu tiền cậu?”

“Tớ có việc muốn hỏi cậu ta.” 

An Nghi cố ý tìm cớ, thật ra cô muốn đi xác nhận xem Ninh Tinh Hà có học ở trong lớp Mộ Cảnh Nhiên không. 

Hai nữ sinh đi tới cửa lớp tám – lớp của Mộ Cảnh Nhiên, An Nghi đứng trước cửa thò đầu vào, đảo mắt nhìn một vòng.

Sao không thấy cậu ấy đâu nhì? 

“Không phải cậu muốn tìm Mộ Cảnh Nhiên sao? Đó không phải là cậu ta sao?” Lạc Tiêu đứng sau vỗ vỗ bả vai An Nghi, sau đó xông lên gọi tên Mộ Cảnh Nhiên. Mộ Cảnh Nhiên nhìn thấy hai cô, liền lon ton chạy tới. 

“Khách quý ít gặp nè! Đến tìm tiểu gia có chuyện gì không?” 

“Là An Nghi nói muốn tìm cậu, cậu hỏi cậu ấy đi.” 

Nghe Lạc Tiêu nói vậy, Mộ Cảnh Nhiên nhìn về phía An Nghi: “Có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, đừng dông dài[1].” 

[1] Raw gốc là 墨迹 (Bút tích): là một từ tiếng địa phương vùng Đông Bắc Trung Quốc, có nghĩa là bạn nói quá nhiều, nói dông dài, nói lăng nhăng. 

An Nghi căn bản không có việc gì, nhưng vì lỡ lời nói muốn gặp nên đành đâm lao phải theo lao! 

Hết cách, cô đành phải tìm bừa một cái cớ: “Tớ nhớ lần trước cậu có mượn tớ một cuốn sách mà giờ cậu vẫn chưa trả cho tớ đúng không?” 

“Vãi thật! Vì một cuốn sách mà cậu tự mình đến tận cửa đòi nợ hả?” Mộ Cảnh Nhiên cảm thấy rất phi lý khó tin, cậu ta nhếch miệng: “Ai mà nhớ đã ném đi đâu rồi, lát nữa tôi mua lại cho cậu hai mươi cuốn, đúng là quỷ hẹp hòi.” 

“Không cần đâu, cậu đã ném đi rồi thì thôi.” 

An Nghi nói xong, kéo Lạc Tiêu rời đi. 

Lạc Tiêu cảm thấy An Nghi rất kỳ quái, đảo mắt hỏi: “Vừa rồi cậu gặp Mộ Cảnh Nhiên là muốn đi đòi sách thật hả?” 

“Chứ không thì?” 

“Cứ thấy không phải ấy.” 

Mặt cô nàng tỏ vẻ trầm ngâm, nhưng cũng không hỏi gì nhiều. 

Từ lúc cô bạn nhà mình gặp cái cậu nam sinh đứng ở đầu đường, các hành vi cử chỉ của An Nghi cứ càng ngày càng kỳ quái trên mọi phương diện.

An Nghi vô cùng phiền muộn, vì không nhìn thấy Ninh Tinh Hà nên bản thân cô có chút hụt hẫng tiếc nuối. 

Cô khá chắc chắn Ninh Tinh Hà được chuyển vào lớp Mộ Cảnh Nhiên, dù sao cũng không có nhiều nam sinh có trình độ và vẻ đẹp trai như cậu ấy, nhưng mà sao cô mãi không nhìn thấy cậu ở đâu? 

An Nghi thật tình không biết, sau khi cô vừa đi, Ninh Tinh Hà đã trở lại phòng học. 

Vừa rồi sau giờ học cậu bị giáo viên dạy môn số học gọi vào văn phòng, nguyên nhân là vì thành tích của Ninh Tinh Hà rất rốt, giáo viên muốn biết thêm về tình huống của cậu, nhìn xem có thể đề cử cậu đi tham gia thi đấu Olympic hay không. 

Khi Ninh Tinh Hà ngồi vào chỗ của mình, các bạn nữ trong lớp nhao nhao nhìn về phía cậu, mặt mũi ai cũng đỏ ửng say đắm. 

Nhưng cậu đối việc này luôn mắt nhắm mắt mở, cầm bút lật xem đề toán mô phỏng kỳ thi đại học, cúi đầu làm. 

Bạn ngồi cùng bàn Mộ Cảnh Nhiên chú ý tới tất cả những hành động này, nên cậu ta cố ý châm ngòi thổi gió nói với Mộ Cảnh Nhiên: “Cậu nhìn cái thằng mới chuyển đến kìa, không còn nữ sinh nào nhìn trộm cậu nữa, địa vị của cậu cũng khó mà giữ rồi.” 

“Liên quan gì đến cậu? Tiểu gia tôi đây cần chắc!” 

Mộ Cảnh Nhiên khó chịu phản bác, đúng lúc cậu thấy phiền khi bị những cô nữ sinh kia nhìn chằm chằm cả ngày, ánh mắt của mấy cô ấy cứ như đang nhìn động vật quý hiếm trong sở thú vậy, khiến cho cậu không được thoải mái, trong lòng dần có gánh nặng thần tượng. 

Bạn ngồi cùng bàn bĩu môi: “Rõ ràng trong lòng thấy không thoải mái, còn cứng miệng giả vờ không thèm để ý, có thấy mệt không vậy!” 

“Cút!” 

Mộ Cảnh Nhiên gắt gỏng quát lên, làm náo động đến tất cả những người trong lớp, ai cũng quay ra nhìn cậu, duy chỉ có Ninh Tinh Hà là không chú ý tới. 

... 

Buổi chiều tan học, An Nghi cố ý đi chậm, cô lang thang một lúc ở cửa phòng học, muốn thử xem mình có thể gặp được Ninh Tinh Hà không.

Cô cũng không dám làm lớn, vì sợ bị cậu phát hiện cô có ý khác, để lại ấn tượng xấu với cậu. 

Chờ thật lâu, nhưng Ninh Tinh Hà vẫn không tới, chỉ có Mộ Cảnh Nhiên bước đến. 

Nhìn thấy An Nghi, lông mày cậu ta vặn chặt, sải bước đến trước mặt cô, hỏi: “Đừng nói với tôi là cậu lại nhớ ra tôi chưa trả cho cậu thứ gì đấy nhé?” 

“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ tình cờ thấy cậu thôi.” 

“Vậy cậu đứng chỗ này đợi ai? Có tài xế đưa đi đón về, không cần phải chờ người khác về nhà cùng.” 

“...” Đây là lần đầu tiên An Nghi cảm thấy Mộ Cảnh Nhiên vô cùng ồn ào, như tiếng muỗi vo ve vậy. 

Chắc là cô cũng thấy chột dạ, nên mục đích cứ như vậy bị cậu chọc thủng. “Tớ không đợi ai cả.” 

An Nghi khựng lại hai giây, khí thế hùng hồn phản bác cậu, quay đầu rời đi. 

Mộ Cảnh Nhiên gãi gãi đầu, càng ngày càng thấy cô có chút không thích hợp. 

Lúc Ninh Tinh Hà bước ra khỏi phòng dạy học, trông thấy An Nghi đang nói chuyện cùng với Mộ Cảnh Nhiên – vị thiếu gia phong lưu của lớp, cậu bước thêm một bước về phía trước, vừa vặn là lúc An Nghi quay đầu nhìn. 

Ninh Tinh Hà tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua trước mặt Mộ Cảnh Nhiên, tuyệt không chào hỏi một tiếng với cậu ta, những Mộ Cảnh Nhiên lại gọi cậu lại. 

“Này, lính mới.” 

Trong giọng Mộ Cảnh Nhiên lộ rõ vẻ lợi hại không ai bì nổi. 

Nam Tinh Hà dừng chân, chầm chậm nghiêng đầu: “Cậu gọi tôi à?” 

“Đương nhiên, chẳng phải cậu là lính mới sao?” Mộ Cảnh Nhiên kiêu ngạo hất cằm, đi đến bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn đôi giày cậu đi. 

Nam sinh học ở cái trường này đều đi những đôi giày thời trang hàng hiệu hầu như không có ngoại lệ, chỉ có cậu ra, đi giày thể thao trắng bình thường, không có bất kỳ cái logo nào, chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là hàng vỉa hè.

“Muốn uống một chén không? Tiểu gia tôi mời khách.” 

“Không cần, cảm ơn.” 

Sắc mặt Ninh Tinh Hà trong trẻo lạnh lùng, nhưng thái độ khá lịch sự. 

Cơ mà Mộ Cảnh Nhiên thì không thấy như vậy, bởi vì cậu chủ động mời cậu ta lại không nghĩ đến việc mình bị cự tuyệt, ngay sau đó lập tức khó chịu đã dâng lên trong lòng lộ rõ. 

“Bạn học mới sẽ cho tôi một phần mặt mũi mà, đúng không?” Híp mắt nhìn, Mộ Cảnh Nhiên bắt đầu làm bộ chuyển động cổ tay. 

Ai ngờ Ninh Tinh Hà lại nói: “Muốn đánh nhau thì phải ra ngoài trường đã.”

“...” Móa! Thằng này cũng lợi hại vãi ra. 

Nháy mắt vẻ mặt của Mộ Cảnh Nhiên như thể nuốt phải ruồi sống, cực kỳ khó coi. 

Mà Ninh Tinh Hà nói xong câu kia liền rời đi không cho bọn họ một ánh mắt nào, cứ như vậy lưu lại cho Mộ Cảnh Nhiên một bóng lưng, cái bóng lưng này không thể dùng từ “phóng khoáng” để hình dung. 

... 

An Nghi ăn cơm tối xong lại chạy ra sau vườn hoa, nói là muốn đi xem hoa trong sân đã nở như thế nào. 

Hôm nay trên đường về nhà, cô đã trò chuyện với Ninh Tư Hải rất nhiều, trong lúc tán gẫu, An Nghi biết được, Ninh Tinh Hà và bố cậu đều ở nhà cô, điều này làm cho An Nghi rất vui vẻ, bởi vì cô có rất nhiều cơ hội chạm mặt anh. 

Thành tích học tập của Ninh Tinh Hà vô cùng xuất sắc, trước đó cậu học cấp ba ở quê nhà, luôn luôn đứng trong top ba của lớp, chưa từng tụt hạng rơi top, chỉ cần bảo trì cái thành tích này, thì cũng có khả năng làm Trạng nguyên kỳ thi đại học. 

An Nghi ngồi nghe, song thiện cảm của cô dành cho Ninh Tinh Hà cứ thế tăng vụt lên, thầm nghĩ đến cái bảng thành tích nát bét của mình, quả thực không thể so bì với người ta được. 

Đi vào vườn hoa, An Nghi nhìn thấy căn lầu nhỏ[2] ở phía sau, lòng cô thầm mong Ninh Tinh Hà có thể xuất hiện.

[2] Nguyên văn là tiểu dương lâu 小洋楼 là những căn nhà xây theo kiểu phương Tây. 

Giờ này chắc hẳn đã cơm nước xong xuôi hết rồi? Sau bữa ăn mọi người thường đi tản bộ, được hô hấp bằng không khí mới mẻ là một chuyện tốt, tập nhiều dưỡng sinh, cũng không đến nỗi buồn bực ở trong phòng. 

An Nghi không còn tâm trí để ý đến những bông hoa xinh đẹp kia, cô chỉ cảm thấy mình giống hệt mấy bệnh nhân tâm thần, lòng toàn suy nghĩ linh tinh. 

Đêm đã muộn, nhiệt độ dần giảm xuống, An Nghi đứng đợi bên ngoài một lúc, tay chân đông cứng nổi hết da gà, hết cách cô chỉ có thể quay về làm bài tập, miễn cho lát bị mẹ phê bình. 

An Nghi quay về biệt thự, quả nhiên cô bắt gặp mẹ mình, liền bị nghe một hồi trách mắng.

“Con đứng ở ngoài lâu như vậy để làm gì hả? Có phải muốn trốn làm bài tập đúng không?” 

“Dĩ nhiên không phải.” An Nghi vội vàng lắc đầu phản bác, sau đó lý lẽ hùng hồn nói: “Coi như con trốn làm cũng vô dụng, nếu làm không hết giáo viên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con.” 

“Con biết thì tốt.” Hạ Vân Thất làm bộ trừng mắt nhìn cô, bà nói tiếp: “Môn toán của con kém quá mức rồi, mẹ nhờ người đi tìm thầy giáo dạy kèm tại nhà, bắt đầu từ ngày mai tan học về đến nhà phải học bù, học không xong thì không được ăn cơm.” 

“A...” 

Toàn thân An Nghi bắt đầu thấy không khỏe, ngửa mặt nhìn trời thở dài một tiếng. 

“Con không tình nguyện cũng vô dụng, bây giờ mới lên mười một, nếu không nắm chặt cơ hội ôn tập, lên mười hai con có muốn đuổi cũng không kịp.” 

Cái này ngày nào An Nghi cũng phải nghe nghìn lần, nghe tới mức tai sắp chai mòn, cô chỉ có thể vội vàng gật đầu, nói: “Con lên tầng làm bài tập đây.” 

Nói xong, An Nghi chạy nhanh lên tầng như một làn khói. 

... 

Hôm sau, An Nghi dậy sớm đi xuống tầng, Hạ Vân Thất sau khi nhìn thấy, quả thật đã kinh ngạc đến mức ngây người.

Hai ngày liên tiếp đều dậy sớm, chẳng nhẽ trong trường học có tiền chờ con bé đến nhặt sao? 

Hai mẹ con ngồi vào trước bàn ăn, mặt đối mặt. 

An Nghi cầm bánh Sandwich lên ăn, tốc độ vô cùng nhanh, Hạ Vân Thất càng nhìn càng thấy không đúng, liền hỏi: “Hai hôm nay con bị làm sao vậy? Trước kia toàn nằm lười không thèm dậy, mẹ lên gọi cả trăm lần mà con vẫn kiên quyết nằm lì ra đó.” 

“Không phải mẹ bảo con lên mười một rồi sao, con không thể vội chút à?” 

An Nghi cho mẹ mình một ánh mắt, rồi uống một ngụm sữa bò, giải quyết nốt số Sandwich còn dư lại: “Sắp muộn rồi, con rút lui trước đây.” 

Cô biết thứ đợi mình đằng sau là lời lải nhải của mẹ, nên linh hoạt lựa chọn phương án chạy thoát. 

Thật kỳ quái. 

Hạ Vân Thất gãi đầu, bà cứ cảm thấy có chỗ nào đấy không bình thường lắm. 

Ninh Tư Hải sớm đã đứng ở trong sân chờ cô, sau khi An Nghi lên xe, cô cố ý giả vờ như hỏi một câu: “Chú Ninh, con trai chú đi rồi sao?” 

“Còn chưa đi đâu, thằng nhóc kia cũng không được tích cực như tiểu thư.” 

An Nghi nghe nói vậy không khỏi có chút hổ thẹn, tích cực như thế đều có mục đích cả, chứ thật ra trước đây cô cũng không có vậy đâu. 

“Cái đó, chỗ này cách trường học rất xa, cậu ấy đạp xe mất hơn nửa giờ, dù sao cũng học cùng một trường, nếu không chú mang theo cậu ấy đi theo cũng được.” 

An Nghi làm bộ rất “hăng hái” đề nghị, đôi bàn tay nhỏ khẩn trương đan vào nhau. 

Ninh Tư Hải nghe thế, thật sự rất cảm động, nhưng ông vẫn nên có chừng mực, phải hiểu phép tắc một chút, nên ông từ chối rất uyển chuyển. 

“Tiểu thư, tôi là tài xế chuyên môn đưa đón cô, tên nhóc kia da dày thịt béo, không mệt mỏi đâu.” 

Nghe ông ấy nói xong, lông mày An Nghi hơi chau lại.

Nghe người làm cha như chú ấy nói không mệt mỏi, nhưng cô thì cảm thấy rất vất vả! 

“Chú Ninh, chú sợ bố mẹ cháu dị nghị gì hả? Không sao hết, cháu nói với bọn họ là được rồi.” 

Ninh Tư Hải đối mặt với một An Nghi thiện lương nhiệt tình, nhất thời không biết phải nói gì mới tốt. 

Vừa hay Ninh Tinh Hà đang dắt xe đạp mình từ phía sau, khoé mắt An Nghi cũng chú ý đến cậu, trái tim nhỏ thoáng chốc lại loạn nhịp. 

Rõ ràng cách ăn mặc của cậu rất bình thường phổ biến, nhưng mỗi một cử động của cậu lại toát ra sức hút chết người, từ trường trên người cậu vừa hay phù hợp để cô có cảm giác rung động.

An Nghi lặng lẽ hít sâu, khi đi ngang qua cậu, cô lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Ninh Tinh Hà, hai chúng ta cùng đi học đi!” 

Trời mới biết lúc An Nghi nói ra những lời này đã hao phí hết bao nhiêu dũng khí, cô khẩn trương tới độ toát cả mồ hôi tay. 

Đây quả thật là mối tình đầu đầy ngây ngô. 

“Không cần, cảm ơn.” Ninh Tinh Hà còn không dừng bước chân lại, trực tiếp đi qua. 

An Nghi không nghĩ tới việc cậu sẽ lạnh lùng như thế, dùng loại giọng điệu dửng dưng không chút do dự cự tuyệt cô, thật sự khiến cô thất vọng và đau lòng. 

Ninh Tư Hải cũng cảm thấy thằng con của mình quá bất lịch sự, nói thế nào thì người ta cũng tốt bụng, thằng nhóc này dựa vào đâu mà lỗ mãng như vậy? 

Nghĩ vậy, ông liền mở miệng gọi: “Ninh Tinh Hà, tiểu thư An người ta cũng có lòng tốt, lời cảm ơn của con là có ý gì đây?” 

Phải mất mười mấy giây Ninh Tinh Hà mới chậm rãi xoay người, đôi mắt cậu nhìn thẳng về phía An Nghi, không nói một lời vô nghĩa nào, chỉ lặp lại từ “cảm ơn” một lần nữa. 

Lúc này, câu từ rất nặng, dường như cậu đang muốn biểu đạt sự nghiêm túc của mình.

An Nghi thấy xấu hổ, ngượng ngùng cười một tiếng, khoác tay giống như mèo cầu tài: “Cậu đi học đi, kẻo lại trễ giờ.” 

Thiếu nữ mỉm cười rực rỡ, tựa như bông hoa hướng dương nở rộ dưới ánh nắng ban mai dịu dàng của mặt trời. 

Ninh Tinh Hà hoảng hốt mất một giây, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, xoay người cưỡi xe đạp đi. 

Ninh Tư Hải sờ gáy mình, than với An Nghi: “Tiểu thư, cô đừng để trong lòng, tính tình thắng nhóc này từ nhỏ đã quái gở rồi, nó không biết cách ở chung với người khác.” 

“Không sao đâu! Cháu cảm thấy tính cách cậu ấy rất tốt.” An Nghi thốt lên trong vô thức. 

Cô không thích mấy nam sinh miệng lưỡi dẻo quẹo, quá dầu mỡ, có loại bạn trai vậy cũng không có cảm giác an toàn, người giống Ninh Tinh Hà mới khiến cho người ta an tâm. 

... 

Giữa trưa, An Nghi và Lạc Tiêu dắt tay nhau đến nhà ăn của trường học. 

Nhà ăn gồm tất cả năm tầng, mỗi tầng có hơn mười mấy cửa sổ, các gian bán hàng cũng không giống nhau; cơm Trung, cơm Tây, quà ăn vặt, gi gỉ gì gi cái gì cũng có. 

Hai cô gái đi đường đang thương lượng xem lát ăn cái gì, cuối cùng cả hai nhất trí đi ăn bún gạo ở Đạt Thành, đây là món mà rất nhiều cô gái thích ăn. 

Đi vào nhà ăn, xung quanh toàn người, tầng một chủ yếu bán đồ ăn Trung Hoa – là tầng có nhiều người ăn nhất. 

Lạc Tiêu kéo An Nghi đi nhanh, ai ngờ An Nghi đột nhiên dừng bước, cô nàng kéo kiểu gì cô cũng không nhúc nhích. 

“Cậu làm sao thế?” Cô không hiểu quay đầu nhìn, đã thấy ánh mắt An Nghi đang nhìn thẳng vào một hướng nào đó.